Triển Dương vừa để cho Đông Du đi tìm ám khí vừa nhìn thấy vết máu trên tay Tần Hoan, sắc mặt hắn khẽ biến, "Quận chúa, người bị thương?"
Bạch Anh chau mày, "Tiểu thư..."
Tần Hoan giơ tay lên ngăn lại câu hỏi của nàng, "Không việc gì cả , các ngươi ra ngoài không nhìn thấy ai à?"
Triển Dương lập tức gật đầu, "Đuổi theo cả 2 con phố nhưng không hề thấy ai cả, bọn ta lo lắng Quận chúa và Trương Đạo trưởng ở lại chỗ này xảy ra chuyện cho nên bọn ta mới quay lại trước."
Tần Hoan thở dài, "Vậy đúng là trúng kế rồi."
Nói xong Tần Hoan xoay người lại nhìn Trương đạo sĩ, ánh mắt có hơi ủ dột. Trương đạo sĩ lại không biết ánh mắt này của Tần Hoan là vì sao liền hỏi lại, "Quận chúa, làm sao vậy?"
Tần Hoan nhìn Trương đạo sĩ rồi lại nhìn tảng đá đã đập thủng một lỗ lớn trên mặt đất, "Đạo trưởng đã từng nói, Địa ngục cối xay chính là để trừng phạt những kẻ đã phạm giới, Đạo trưởng cũng nói bản thân mình chính là một người phạm giới, cho nên lần này hung thủ chúng là muốn giết chết Đạo trưởng?"
Trương đạo sĩ nghĩ đến điểm này thì vẻ mặt lập tức biến đổi, "Nhưng mà không đúng, hiện tại chưa đến thời gian thích hợp... Phải là đêm 2 ngày sau mới đúng..."
Tần Hoan mím môi, "Nếu không phải muốn dùng Đạo trưởng để tế sống vậy tức là hung thủ đã biết Đạo trưởng luôn giúp chúng ta, cho nên mới muốn giết Đạo trưởng..."
Hiện tại Trương đạo sĩ đúng là trợ lực lớn nhất của quan phủ, Trương đạo sĩ có thể tính toán ra được thời gian và địa điểm gây án, lần trước hung thủ may mắn thoát được thế nhưng tiếp theo nếu hung thủ muốn hoàn thành đàn tràng tế bái này thì ít nhất vẫn còn phải giết 3 người nữa. Mà cả 3 lần này phải tiến hành dưới sự giám sát nghiêm ngặt của quan phủ thì hung thủ chỉ cần hơi sơ xuất một chút cũng sẽ bị bắt rồi!
Trên mặt Trương đạo sĩ vẫn còn chút mồ hôi, "Hẳn là biết ta giúp đỡ cho nên mới muốn giết ta. Hôm nay hoặc là hắn đi theo chúng ta đến đây, hoặc là lúc chúng ta đến thì hung thủ cũng đang ở ngay gần đây, ban nãy chỉ là trùng hợp mà thôi."
Vẻ mặt Triển Dương nghiêm nghị nhìn ra xung quanh, Đông Du đã quay về rất nhanh, trên tay hắn cầm một con dao nhỏ rất tinh xảo. Con dao kia mỏng như lá trúc, lưỡi dao cực kỳ sắc bén, vừa rồi chính là con dao này cắt đứt dây thừng.
Mặc dù dây thừng này không phải loại mảnh mai nhưng hung thủ đứng tuốt ngoài viện, có thể dùng ám khí để cắt đứt dây thừng thì đúng là cực kỳ không dễ dàng gì. Triển Dương nhìn nhìn, "Con dao này có vẻ như dùng để điêu khắc gì đó."
Tần Hoan chau mày, Trương đạo sĩ liền nói, "Trước kia khi ta điêu khắc gỗ đúng là dùng những loại dao như vậy."
Triển Dương nắm chặt con dao, hơi oán hận nhìn ra ngoài cửa viện, "Quá làm càn rồi! Quả thực quá làm càn! Biết rõ chúng ta ở trong này mà còn dám trực tiếp đến giết người. Trong mắt kẻ này đúng là không còn chút vương pháp nào!"
Có thể giết liên tiếp 4 người nên đương nhiên là người xem thường vương pháp. Vẻ mặt Tần Hoan hơi trầm xuống, "Xem ra sau này ra ngoài cần phải chú ý nhiều hơn, đặc biệt là Trương Đạo trưởng."
Trương đạo sĩ lại bật cười thật to, "Mạng của ta đây không ngắn như vậy, Quận chúa cứ yên tâm."
Tần Hoan cong môi, Triển Dương cũng nói, "Thuộc hạ dẫn 2 người đi nhìn xung quanh xem xem, người còn lại ở đây bảo vệ Quận chúa."
Tần Hoan gật đầu, Triển Dương liền dẫn theo người rời khỏi chỗ này.
Bạch Anh lo lắng nhìn Tần Hoan, "Tiểu thư, cánh tay người..."
Tần Hoan cười trấn an, "Không sao cả, ta còn không biết vết thương của bản thân mình nặng nhẹ thế nào sao? Chỉ trầy da một chút thôi không ảnh hưởng gì cả, ban nãy các ngươi đuổi theo có xa không?"
Bạch Anh trả lời, "Nô tỳ và Triển bổ đầu tách ra 2 phương hướng, nhưng cũng chỉ đuổi theo 2 con đường mà thôi."
Tần Hoan thở dài, "Chắc là hung thủ đã trốn ở gần đây, hắn quen thuộc chỗ này hơn chúng ta. Xung quanh đây có rất nhiều nhà dân bỏ hoang, nên nếu hắn muốn lẩn trốn thì cũng cực kỳ đơn giản."
Tần Hoan vừa nói vừa híp híp mắt, nàng nhớ tới bóng dáng mặc áo màu xanh lam kia, đó là một loại áo cực kỳ bình thường, nhưng Tần Hoan lại có một cảm giác rất quen thuộc. Nhất thời nàng vẫn không biết được là do bóng dáng đó quen thuộc, hay là do nàng đã từng gặp ai đó mặc loại áo bào đó.
Triển Dương quay về cực kỳ nhanh, chắc hẳn hắn vẫn còn lo lắng nơi này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần nữa, "Đã đi quan sát một vòng, không thấy có bất kỳ người nào có hành vi kỳ quái cả. Có điều ban nãy ta gặp được một người tuần đêm đi gõ canh, lúc hỏi hắn về chỗ xay bột này thì hắn nói vào buổi tối 6-7 ngày trước đã từng thấy một nam tử cao gầy tiến vào đây, lúc ấy hắn cảm thấy kỳ lạ vì sao đã muộn như vậy rồi lại có người đi vào chỗ xay bột hoang vắng này. Nhưng lúc hắn bước đến đây lại phát hiện ra trong này tối đen như mực không hề có bóng người. Lúc đó người tuần đêm đó còn tưởng bản thân mình nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ nên mới vội vàng rời khỏi."
"Sáu bảy ngày trước, nam tử cao gầy..."
Đông Du lập tức chạy đến, "Đó có phải là hung thủ không?"
Triển Dương gật đầu, "Chắc chắn chính là hung thủ, nếu không thì sẽ không thể nào đến chỗ xay bột này muộn như vậy được."
Triển Dương nói xong thì bản thân mình cũng chau mày, "Người này không thể nào canh giữ ở chỗ này hàng ngày được, rốt cuộc thì hôm nay là trùng hợp ngoài ý muốn hay hắn vốn đã biết chúng ta sẽ đến đây?"
Trương đạo sĩ chau mày, "Người này nhất định là biết võ công, chỉ dựa vào việc hắn cắt đứt dây thừng kia. Lần trước hắn nhìn thấy người trong nha môn nên đã đến cửa chờ sẵn rồi, biết trong nha môn nhất định có người hiểu được cách bày đàn tràng của Bái Nguyệt giáo nên mới muốn diệt trừ ra. Mặc dù lần trước ta đi theo các ngươi ra ngoài một chuyến nhưng thật ra cũng không có nhiều người biết rõ thân phận của ta."
Triển Dương lắc đầu, "Ngươi đừng quên, hung thủ này cực kỳ có khả năng chính là hung thủ của vụ án 6 năm trước. Ngày đó hắn trơ mắt nhìn ngươi bị tóm đi nên chắc chắn sẽ nhận ra ngươi. Ngươi đã bị giam 6 năm, hiện tại đột nhiên được thả ra thì hắn chỉ cần dùng chút thủ đoạn thôi là cũng có thể tra được rõ ràng rồi..."
Trương đạo sĩ chau mày, "Cho nên nói rất có khả năng ta cũng đã từng gặp qua người này?"
Nói như vậy thì cả Triển Dương lẫn Tần Hoan đều liếc nhau một cái, 6 năm trước Trương đạo sĩ cũng không hề vô duyên vô cớ mà bị oan uổng, sau này khi bọn họ hỏi đến thì chính Trương đạo sĩ cũng nói bản thân không biết gì. Mà vụ án 6 năm trước đã trôi qua quá lâu, tiếp tục đi điều tra sẽ cực kỳ lãng phí thời gian và sức lực cho nên mọi người chỉ nhìn vào hồ sơ vụ án mà không hề quay lại Quan Âm trấn. Nhưng Trương đạo sĩ chính là người từng trải trong vụ án đó, chắc hẳn ông ta cũng đã từng gặp hung thủ rồi.
Triển Dương tiến lên nói, "Đạo trưởng, vụ án năm đó ngươi có nghi ngờ ai không? Năm đó ngươi truyền bá Bái Nguyệt giáo ở Quan Âm trấn, lúc ấy có giáo đồ nào đặc biệt nhiệt tình không?"
Trương đạo sĩ nheo mắt, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, "Lúc đó người tin Phật gia và Đạo gia khá nhiều, cho nên những gì Bái Nguyệt giáo nói thì mọi người đa phần chỉ đến để xem náo nhiệt thôi chứ chẳng coi là quan trọng gì. Ta biết có mấy người tin tưởng giáo lý nhưng cũng không tính là nhiệt tình, dựa vào kiến thức của bọn họ thì chắc chắn sẽ không biết loại đàn tràng trừ tà này là cái gì, ngay cả bản thân ta lúc đó cũng không biết quá rõ ràng."
Triển Dương lại nhìn xung quanh một vòng, mặc dù lần này đến đây có tai nạn thế nhưng lại không tìm thêm được vật chứng nào khác ngoài con dao nhỏ này. Triển Dương đeo đao lên, thấy màn đêm đã buông xuống tứ phía rồi mới dẫn mọi người rời đi. Ban đầu cho nha sai khác dẫn Trương đạo sĩ về nha môn, rồi đích thân Triển Dương đưa Tần Hoan về Trung Dũng Hầu phủ.
Lúc hai nhóm người tách ra, vẻ mặt Trương đạo sĩ muốn nói lại thôi, Triển Dương nhìn thấy hơi kỳ lạ nên liền kéo Trương đạo sĩ ra nói hỏi, "Đạo trưởng làm sao thế? Có gì muốn nói thì cứ nói với ta."
Trương đạo sĩ cười khổ, "Kỳ thật hôm nay Quận chúa bị thương đều là tại ta."
Triển Dương hơi kinh ngạc, lúc này Trương đạo sĩ mới kể lại chuyện ban ngày khiến Triển Dương giật thót tim. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến Tần Hoan vì cứu Trương đạo sĩ mà bị thương như vậy. Trương đạo sĩ lại nói, "Quận chúa nói việc này không cần để cho mọi người biết, lại càng không được để cho hầu tỳ của Quận chúa biết. Hiện tại ta mới dám nói ra, nhưng trong lòng ta..."
Triển Dương hồi phục lại tinh thần rồi nói, "Một khi Quận chúa đã nói như vậy thì Đạo trưởng cũng không cần phải để ở trong lòng, nếu Đạo trưởng áy náy muốn báo ơn thì sau này biết đâu vẫn còn cơ hội."
Trương đạo sĩ thở dài, Tần Hoan ở đằng trước đã bước lên xe ngựa rồi.
Triển Dương cáo từ Trương đạo sĩ, đưa thẳng Tần Hoan quay về Trung Dũng Hầu phủ, cũng may suốt quãng đường này sóng yên biển lặng.
Đến trước cửa Hầu phủ, Triển Dương nhìn vào khuỷu tay Tần Hoan rồi nói, "Thương tổn của Quận chúa thật sự không vấn đề chứ?"
Tần Hoan cười, "Không sao cả, Triển bổ đầu đừng để ở trong lòng."
Triển Dương gật đầu sau đó lại liếc nhìn Bạch Anh một cái, sau đó mới cáo từ.
Bạch Anh đi theo Tần Hoan vào trong phủ mới nói, "Sao nô tỳ cứ cảm thấy cả Triển bổ đầu và Trương Đạo trưởng đều có vẻ muốn nói lại thôi?"
Tần Hoan cực kỳ bình tĩnh nói, "Có thể là trong lòng còn sợ hãi chuyện hôm nay thôi."
Bạch Anh lại nói, "Nô tỳ cũng bị dọa sợ chết mất, tiểu thư, chúng ta mau quay về xem miệng vết thương của người đi."
Quay về đến Tùng Phong viện, đợi đến khi Tần Hoan cởi áo ngoài rồi vén tay áo lên, Phục Linh liếc nhìn thấy 2 vết trầy da trên khuỷu tay Tần Hoan liền đỏ ửng mắt, "Tiểu thư, sao lại bị thương thế này!"
Tần Hoan cười khổ, "Chỉ một vết thương nhỏ mà thôi, không phải lo lắng, em mau đi lấy thuốc đi, bôi lên là được rồi."
Phục Linh thở dài rồi vội vàng đi lấy thuốc, trong lúc chờ đợi Tần Hoan liền rảnh rỗi ngước mắt lên nhìn bức tranh mỹ nữ treo trên tường, nhìn thấy bức tranh này đáy mắt Tần Hoan lập tức bừng sáng. Phải rồi, nếu như người tuần đêm kia có thể nhìn thấy người vậy thì tại sao không để cho Ninh Bất Dịch hỗ trợ vẽ ra? Trước đây chẳng phải cũng đã có trường hợp như vậy sao? Ý nghĩ này vừa nảy ra thì Tần Hoan lập tức quyết định.
Bôi thuốc xong Tần Hoan liền đi ngủ sớm, đến sáng hôm sau nàng ăn bữa sáng rồi lập tức chạy đến nha môn.
Bên trong nha môn, Triển Dương và Trịnh Bạch Thạch đều đã ở đây, Tần Hoan nói chuyện vẽ lại tướng mạo ra, việc này vốn cũng đã có tiền lệ nên Triển Dương và Trịnh Bạch Thạch liền lập tức hiểu được ý nghĩ của Tần Hoan. Triển Dương lập tức đến họa quán mời Ninh Bất Dịch đến, cùng lúc cũng sai người đi mời người tuần đêm kia.
Đợi nửa canh giờ sau, Ninh Bất Dịch vừa đến thì người tuần đêm cũng đến luôn. Dọc đường đi Ninh Bất Dịch đã biết Triển Dương muốn mời hắn đến để làm gì, đợi khi người tuần đêm vừa đến thì Ninh Bất Dịch bắt đầu vẽ tranh luôn.
"Thân hình người kia cực kỳ gầy gò, chiều cao cũng tương tự như Triển bổ đầu và vị công tử này. Người đó mặc một áo tơ rất bình thường, nhưng hành vi của người đó thì ta lại không nói rõ ra được, vừa giống người đọc sách, vừa giống quý công tử thế gia. Tóm lại cũng không phải bất cứ tên côn đồ nào..."
"Tiểu nhân chỉ nhìn được một nửa gương mặt, sống mũi người đó rất cao, ánh mắt cũng không khiến cho người ta cảm thấy hung ác, cả người cực kỳ có khí chất... Tiểu nhân không tưởng tượng được một người như vậy thì nhất định không nên xuất hiện ở bên ngoài nơi xay bột này."
Ninh Bất Dịch nghe những câu này liền lập tức chau mày, những đặc điểm mà người tuần đêm miêu tả lại quá ít, lại không có gì đặc biệt cho nên hắn cũng không biết phải hạ bút thế nào. Một lúc sau, gương mặt của một công tử trẻ tuổi phóng khoáng tự phụ liền hiện ra trên giấy. Có khuôn mẫu này rồi người tuần đêm liền nói, "Cổ thon dài hơn một chút, cằm hơi nhếch lên, mặt mày rất nho nhã... Ừm... Hơi giống rồi đó... Hắn đặt một tay ở đằng trước, một tay ở sau lưng, dáng vẻ cực kỳ lịch sự tao nhã..."
Ninh Bất Dịch cẩn thận nghiềm ngẫm lời nói của người tuần đêm, vừa vẽ vừa sửa lại, vẽ suốt 1 canh giờ ra được hơn 10 tấm mới ra được một bức họa tương đối đầy đủ. Người tuần đêm nhìn thấy thế liền gật đầu liên tục, nói rằng cực kỳ giống thế nhưng Tần Hoan và Trịnh Bạch Thạch nhìn vào lại hơi sầu não, người tuần đêm kia tiếp xúc với quá ít người cho nên nhìn vào bức họa công tử trẻ tuổi nho nhã kia hắn mới thấy giống, nhưng Trịnh Bạch Thạch và Tần Hoan thì càng nhìn lại càng thấy có rất nhiều người phù hợp với dung mạo trong tranh này.
Ninh Bất Dịch nhìn ra sự khó xử trên mặt Triển Dương và Tần Hoan nên liền có lỗi nói, "Xin lỗi, lần này dường như ta không giúp được rồi..."
Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương từ lâu đã quen biết Ninh Bất Dịch cho nên nghe vậy liền lập tức an ủi. Triển Dương cho người tiễn người tuần đêm ra về, hơi bất đắc dĩ nói, "Hắn nhìn thấy người vào buổi tối, nhưng lại không nhìn được chính diện gương mặt mà chỉ là nửa bên nên cũng chỉ có cảm giác như vậy thôi. Cho dù có nhìn được chính diện thì chắc hẳn cũng nói không được rõ ràng, lần này làm khó ngươi rồi."
Ninh Bất Dịch thở dài, "Hôm đó Quận chúa đến họa quán ta mới biết chợ Đông xảy ra chuyện, thời gian này kinh thành thật sự là không yên ổn gì."
Triển Dương gật đầu, "Đúng là không yên ổn, vụ án này cũng cực kỳ khó giải quyết, chưa kể hung thủ lại quá mức liều lĩnh, vụ án đã thu hút sự chú ý hàng đầu rồi nhưng vẫn lại muốn tiếp tục giết người. Mấy ngày này ngươi ra ngoài cũng phải chú ý một chút."
Ninh Bất Dịch mỉm cười, "Được, ta sẽ chú ý, có điều chắc hẳn hung thủ cũng sẽ không tìm đến ta."
"Điều này cũng chưa chắc! Bản thân ngươi cứ cẩn thận nhiều hơn là được."
Ninh Bất Dịch vội vàng đáp lời, mắt thấy nha môn có nhiều việc cần giải quyết nên Ninh Bất Dịch cũng không ở lại lâu nữa, ngồi thêm một lúc nữa liền chuẩn bị cáo từ. Triển Dương thấy thế liền tự mình tiễn hắn về, nhưng 2 người còn chưa đi ra khỏi cửa đã có một bóng dáng đột nhiên lao vào trong cửa. Chính là Trương đạo sĩ cầm một bản vẽ trên tay rồi nói, "Tính ra rồi tính ra rồi, không uổng công ta vất vả cả đêm, đây là nơi thứ 3, nằm ở chỗ giao cắt với thành Nam và thành Tây!"
Trương đạo sĩ cực kỳ hứng thú nói xong liền phát hiện Ninh Bất Dịch cũng ở trong phòng nên vẻ mặt ông ta hơi thảng thốt. Triển Dương cũng nói, "Không sao, là người mình, đến để hỗ trợ..."
Trương đạo sĩ khẽ thở ra, lập tức cầm bản vẽ đi tìm Trịnh Bạch Thạch, Ninh Bất Dịch nhìn Trương đạo sĩ rồi hỏi Triển Dương, "Vị này chính là..."
Triển Dương và Ninh Bất Dịch vừa đi ra ngoài vừa cười nói, "Cũng là một kỳ nhân, bị người ta hãm hại mất 6 năm cho nên hiện giờ mới ra ngoài. Ông ta cực kỳ thông thạo các vấn đề về phong thủy nên hiện tại đang hỗ trợ chúng ta phá án."
Ninh Bất Dịch chau mày nhưng lại cực kỳ biết điều mà không hỏi nhiều nữa. Lúc 2 người vừa đi đến cửa nha môn thì lại gặp một bóng dáng quen thuộc, hóa ra là Tam công tử của Uy Viễn Bá gia Ngô Du đến đây!
Triển Dương hơi kinh ngạc, "Tam công tử sao lại đến đây? Vì chuyện của Tứ công tử sao?"
Ngô Du cười khổ, "Cũng không phải như vậy, ta là vì chuyện của Đại ca."
Nói đến đây Ngô Du liền lấy ra một túi hương đã cũ nát đến mức không nhìn ra màu sắc gì, "Hôm nay lúc chúng ta thu dọn nhà kho thì chợt phát hiện ra túi hương của Đại ca, túi hương này là cái mà Đại ca thích nhất nên luôn luôn mang theo bên mình. Nhưng hôm nay bọn ta phát hiện ra túi hương này lại đặt ở bên trong hộp quý của Đại ca, sau này được hạ nhân cất đi. Nếu như hôm nay thu dọn nhà kho mà không mở hộp quý của Đại ca ra thì ta cũng không biết cái túi hương này vẫn còn ở trong phủ, bởi vậy ta mới đi báo quan. Chỉ sợ Đại ca của ta không phải là bỏ nhà đi, mà hắn... có lẽ cũng đã xảy ra chuyện rồi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương