Triển Dương không ngờ được Ngô Du lại đột nhiên đến báo án cho Đại thiếu gia của Uy Viễn Bá phủ. Hắn nói mấy câu để tiễn bước Ninh Bất Dịch sau đó liền dẫn theo Ngô Du cùng vào trong nha môn rồi đi thẳng vào trong hậu đường. Trịnh Bạch Thạch và Tần Hoan đều đang ở đây nên Triển Dương chỉ nói đơn giản mấy câu tóm tắt lại việc này.

Trịnh Bạch Thạch và Tần Hoan đều cực kỳ ngoài ý muốn, ngay cả Trương đạo sĩ ở bên cạnh cũng liên tục nhìn chằm chằm vào Ngô Du. Hiện tại vụ án giết người liên tiếp còn chưa được phá thế nhưng sao lại lòi ra vụ án của Đại thiếu gia Ngô gia này chứ? "Lần trước lúc bọn ra đến phủ các ngươi thì ngươi nói Đại thiếu gia bỏ nhà trốn đi." Tần Hoan hỏi nghi ngờ, "Chỉ bằng một cái túi hương sao có thể chứng minh được Đại thiếu gia Ngô gia xảy ra chuyện?"

Trên mặt Ngô Du ửng đỏ, "Lần trước lúc Quận chúa và Trịnh Đại nhân đến thì ta còn chưa nghĩ ra, nhưng túi hương này chính là mẫu thân của Đại ca để lại cho hắn nên hắn chưa bao giờ để nó rời khỏi người mình. Bên trong túi hương này có chứa một chút trầm hương cho nên trừ phi là lúc tắm rửa hoặc luyện võ trong phủ này nọ thì Đại ca mới tháo túi hương này ra. Thậm chí lúc ra khỏi phòng cũng rất hiếm khi quên mang theo, còn những lúc ra khỏi phủ hoặc đêm nào không về nhà thì chắc chắn sẽ mang túi hương này bên mình. Nếu như hắn đã quyết tâm bỏ nhà đi, những thứ khác có thể bỏ lại nhưng túi hương này chắc chắn không thể nào quên mang theo được..."

"Lúc chúng ta phát hiện ra hộp quý thì bên trong còn có trâm cài tóc, nhẫn và các đồ trang sức khác. Lúc Đại ca rời đi thì bọn ta vẫn luôn giữ nguyên không động chạm gì đến phòng hắn, chỉ là 2 năm trước gian phòng bị dột nước, thấy có quá nhiều đồ vật bị nước mưa xối vào nên bọn ta mới chuyển đồ của Đại ca đến đặt trong nhà kho. Nhưng hôm nay có quản sự trước đây từng là gã sai vặt của Đại ca đến để thu dọn nhà kho, hắn đã phát hiện ra túi hương nên mới lập tức đến báo cáo cho ta."

"Ta thương lượng với Nhị ca một hồi, Nhị ca cũng hiểu được Đại ca không thể nào để quên túi hương không mang theo được, sau đó ta lại ngẫm nghĩ một hồi. Ngày đó Đại ca cãi nhau với phụ thân ta rồi mới bỏ nhà đi, lúc ấy cãi nhau ầm ĩ ngoài chính đường, sau đó Đại ca quya đầu đi luôn, trực tiếp ra khỏi phủ. Lúc đó trên người hắn mặc y phục phổ thông hàng ngày, không hề mang theo cái gì cả..."

Trịnh Bạch Thạch nói, "Nếu Tam công tử nói như vậy, Đại công tử sau khi cãi nhau với Uy Viễn Bá rồi mới tức giận rời đi thì chuyện quên mang túi hương cũng là bình thường thôi. Sau này mặc dù đã nhớ ra thì Đại công tử có lẽ cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về cho nên mới không mang theo thôi."

Ngô Du cười khổ, "Ta... Đương nhiên Đại nhân nói cũng có khả năng, nhưng toàn bộ phủ chúng ta đều biết Đại ca rất coi trọng cái túi hương này... Có một lần nô tỳ kia không biết nên mang túi hương này đi giặt, Đại ca tức giận đến mức ngay lập tức bán nô tỳ đó ra ngoài. Cho nên nói hắn mất mặt nên không quay về cũng không thể xảy ra, mà lúc đó bên ngoài cũng có cực kỳ nhiều người đi tìm hắn, hắn sai người quay về lấy thì cũng được mà. Con người Đại ca này của ta luôn sa vào hưởng lạc, không mang theo người một phân tiền nào mà cũng dám ra ngoài đi tha hương thì thật sự cũng khiến cho người ta tặc lưỡi. Năm đó ta đã hỏi qua tất cả bằng hữu của hắn, mọi người đều nói hắn chưa hề đi vay tiền ai cả."

Ngô Du nói xong liền thở dài, "Kỳ thật đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng chúng ta cảm thấy Đại ca đã xảy ra chuyện rồi, nhưng vẫn còn chưa thật sự đi báo quan cũng vì trong lòng vẫn còn có chút hy vộng. Nhưng hiện tại Tứ đệ xảy ra chuyện, phụ thân lại bệnh nặng nằm trên giường nên muốn mượn cơ hội này tiện thể đến báo lại án để quan phủ kiểm chứng lại xem Đại ca ta có còn sống hay đã chết. Vốn lúc trước còn do dự nhưng từ khi phát hiện ra túi hương này thì ta và Nhị ca mới cảm thấy được mọi chuyện không ổn, cho nên mới đến đây."

Ngô Du nói nhiều như vậy Trịnh Bạch Thạch nghe xong liền hiểu, "Ý của ngươi ta đã rõ rồi, có điều chuyện này đã trôi qua 4 năm, có muốn điều tra cũng không còn thuận tiện nữa. Hiện tại trọng điểm của chúng ta là điều tra vụ án của Tứ công tử, còn về Đại ca ngươi ta đành phải tận lực thôi."

Ngô Du thở dài, "Vậy là tốt rồi, đa tạ Trịnh Đại nhân."

Trịnh Bạch Thạch gật đầu rồi căn dặn Triển Dương, "Ngươi dẫn Tam công tử đi đăng ký đi."

Triển Dương giơ tay lên mời, ban đầu dẫn Ngô Du ra ngoài, hai người vừa đi thì Trịnh Bạch Thạch liền nhìn Tần Hoan rồi nói, "Vị Uy Viễn Bá phủ Đại công tử này tên là Ngô Cẩm, cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Lúc Uy Viễn Bá còn trẻ cũng là kẻ vô dụng, mẫu thân Ngô Cẩm mất sớm nên đương nhiên ông ta cũng dạy dỗ nhi tử mình không ra gì. Sau này ông ta cưới phu nhân hiện tại, Đại và Nhị nhi tử của ông ta không phục sự quản lý của kế mẫu nên lão Tứ này chính là được cưng chiều từ nhỏ mà lớn lên. Ngoại trừ lão Tam thì cả ba người còn lại đều toàn là tật xấu, ngặt nỗi lão Tam lại không phải con ruột của Uy Viễn Bá."

Tần Hoan chau mày, trong bốn nhi tử thì chỉ có mỗi mình lão Tam đàng hoàng vốn đã là chuyện khá kỳ lạ rồi, chưa kể lão Tam này lại không phải con ruột nữa. Tần Hoan cứ cảm thấy Uy Viễn Bá phủ này có chút quái dị nhưng nhất thời không nhận ra được chỗ nào khác thường. Nàng đảo mắt thấy Trương đạo sĩ đứng bên cạnh vẫn không nói gì, nhưng trên mặt lại có vẻ đăm chiêu.

Tần Hoan liền nói, "Đạo trưởng cảm thấy Ngô Du này thế nào?"

Trương đạo sĩ mỉm cười, "Tam công tử này có tướng mạo trường thọ, có điều khóe mắt người này sụp xuống, ánh mắt lại như có điều giấu diếm, chứng tỏ là một người luôn che đậy tâm cơ thủ đoạn. Nhìn vào thần thái hắn khi nói chuyện thì cũng là một người khéo léo đưa đẩy. Vừa rồi Đại nhân nói trong Uy Viễn Bá phủ chỉ có một vị Tam công tử này có tính cách nhân phẩm tốt chứng tỏ hắn cũng đã phải dùng không ít công sức."

Tần Hoan khẽ mím môi, Trịnh Bạch Thạch nhất thời cũng không nói gì cả, tranh đấu trong những gia đình quý tộc cũng gay gắt chẳng kém gì ở triều đình. Lời này của Trương đạo sĩ nói ra mặc dù không có chứng cứ gì trực tiếp nhưng cũng cực dễ để kiểm chứng.

Còn bên này Triển Dương dẫn Ngô Du đi đăng ký vụ án mới, chẳng bao lâu đã quay lại hậu đường, "Vị Tam công tử này lẽ ra phải đến báo án sớm một chút mới đúng. Hiện tại đã trôi qua 4 năm rồi, lần trước lúc hắn đến hỏi thì cũng còn chưa nói nhiều như vậy."

Lúc trước người của Ngô gia đến chỉ hỏi có phát hiện ra Đại thiếu gia Ngô gia có bị ai làm hại hay không, mà không hề nói ra suy đoán của bọn hắn về chuyện Đại thiếu gia đã xảy ra chuyện. Nha môn trong kinh thành vốn dĩ đã có công việc bề bộn, ngay lúc đó bọn họ chỉ nói sơ sài như vậy thì Tri phủ Đại nhân đương nhiên sẽ không chủ động lập bản án."

Lời Trương đạo sĩ nói còn văng vẳng bên tai, Trịnh Bạch Thạch và Tần Hoan đều không lên tiếng nhưng Trương đạo sĩ lại nói, "Đại nhân, Quận chúa, địa điểm mà ban nãy ta tính ra thì chúng ta có cần phải đi một chuyến hay không?"

Triển Dương vẫn còn sợ hãi với chuyện ngày hôm qua nên liền nói, "Quận chúa không cần phải đi đâu, người về Hầu phủ trước đi."

Chuyện hôm qua Triển Dương cũng đã nói lại với Trịnh Bạch Thạch, Trịnh Bạch Thạch vừa nghe cũng cực kỳ đồng ý. Tần Hoan thấy hai người lo lắng như vậy liền than một tiếng, đành phải nói, "Vậy cũng được, giờ ta về trước."

Tần Hoan rời khỏi nha môn lên xe ngựa rồi nhưng lời Trương đạo sĩ nói vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.

Luật pháp Đại Chu chỉ có tác dụng với dân chúng bình thường, một khi đến chỗ quan trường và Hoàng gia thì luật pháp sẽ va phải rất nhiều trở ngại. Mà chuyện của Đại thiếu gia Uy Viễn Bá phủ đã kéo dài tận 4 năm ròng đến giờ mới lập án, ai biết được trong này có âm mưu tính kế gì không?

Tần Hoan day day thái dương, vụ án của Ngô Cẩm chỉ là mất tích nhưng Ngô Khiêm lại là án giết người, không những thế đã chết tận 4 người rồi nên ai nặng ai nhẹ hơn thì không cần phải nói cũng biết được. Chỉ tiếc là Ninh Bất Dịch hỗ trợ vẽ tranh cũng không thể vẽ ra diện mạo rõ ràng của hung thủ được.

Còn bên này, Trương đạo sĩ đi theo Triển Dương rời khỏi nha môn, dẫn theo 5-6 nha sai cùng đến nơi giao nhau giữa thành Nam và thành Tây, chỗ này có một khu dân cư còn đang xây dựng. Lúc Triển Dương đến thì còn nhìn thấy rất nhiều thợ thủ công đang cưa cây gỗ để chuẩn bị xây nhà.

Trương đạo sĩ liền nói, "Nơi này đối diện với sao Tỉnh chòm Chu Tước, có điều chỗ này khắp nơi đều là dụng cụ cắt gọt chứ không thấy đồ gì bằng đá, chắc hẳn hung thủ sẽ không động thủ ở đây..."

Nếu là Địa ngục cối xay thì dù sao cũng phải có liên quan đến cối xay, nơi này khắp nơi lại là cọc gỗ, còn vật liệu bằng đá đã sớm được nện xuống làm nền móng rồi, có vẻ như không liên quan chút nào đến Địa ngục cối xay cả. Nhưng Triển Dương đã có kinh nghiệm từ 2 lần trước nên không dám suy nghĩ coi thường như vậy được nữa, hắn lập tức lệnh cho mấy nha sai đi điều tra xung quanh. Rất nhanh mấy nha sai đã quay về báo cáo tình hình.

Khoảng đất trống này đều thuộc sở hữu của một vị phú hộ họ Chu, tòa nhà này cũng là xây dựng cho Chu gia, đã khởi công được khoảng 1 tháng rồi, hiện tại đã làm nền móng xong xuôi.

Dựa vào suy đoán của Trương đạo sĩ, thời gian giết người tiếp theo chính là tối mai, Triển Dương lại tự mình đi xung quanh nhìn một vòng, chẳng bao lâu sau liền dẫn nhóm người quay lại nha môn. Lần trước canh giữ nhầm vị trí nên lần này Triển Dương không dám coi thường, ngoại trừ khu dân cư trọng yếu ban đầu thì nơi xay bột bỏ hoang và công trường xây dựng này đều cực kỳ có khả năng bị hung thủ lợi dụng.

Triển Dương báo cáo lại tình hình với Trịnh Bạch Thạch, cơ hồ toàn bộ nha sai trong phủ nha có thể dùng được đều lấy ra dùng. Nơi xay bột bỏ hoang cùng với tòa nhà đang xây kín nơi công trường kia đều bố trí phòng bị nghiêm ngặt, chỉ chờ đêm mai tóm gọn hung thủ.

Tần Hoan từ sáng đã thức dậy đi đến An Dương Hầu phủ, Nhạc Quỳnh đã rời khỏi kinh thành nên hiện tại trong An Dương Hầu phủ chỉ có Nhạc Thanh và 3 vị nữ quyến. Mặc dù Thái Trưởng Công chúa đã đến tuổi này rồi nhưng nhi tử mình phải đi Cẩm Châu, ít nhất đến cuối năm mới quay lại thì cũng cảm thấy cực kỳ thương xót. Bởi vậy nên Tần Hoan liền đến đó nghe tuồng cùng với bà giải sầu.

Sau khi Song Thanh ban tan rã thì trong kinh thành rất hiếm gặp gánh hát phía Nam. Nhưng hôm nay lại xuất hiện một gánh hát phương Nam tên là Hòa Xuân cực kỳ ăn khách. Thái Trưởng Công chúa sinh sống ở phía Nam 10 năm cho nên cũng cực kỳ yêu thích kịch Nam, bởi vậy hôm nay mới mời hai vị hát chính trong Hòa Xuân ban vào phủ diễn tuồng. Tần Hoan và Thái Trưởng Công chúa vừa nghe xong thì thấy tâm tình Thái Trưởng Công chúa đã thư thái ra đôi chút, bà nghe hát rất lâu, cũng được Tần Hoan và Nhạc Ngưng trêu chọc khá lâu nên đến chiều liền mệt mỏi. Tần Hoan và Nhạc Ngưng tiễn bà vào phòng chợp mắt một chút, thấy bà ngủ rồi Nhạc Ngưng mới kéo Tần Hoan ra ngoài.

"Gần đây Nhị ca tìm được 2 cuốn sách tốt, ngươi đi theo ta đi..."

Nhạc Ngưng cực kỳ hứng thú mà kéo Tần Hoan vào viện của Nhạc Thanh, Nhạc Thanh đã vào trực ban trong Binh bộ rồi nên dạo này ban ngày đều không có ở trong phủ. Vừa đến nơi thì Nhạc Ngưng liền trực tiếp kéo tay Tần Hoan vào thẳng thư phòng của hắn, Tần Hoan cười khổ, "Nhị ca không có ở trong phủ, chúng ta cứ xông vào như vậy có phải không tốt lắm không?"

Nhạc Ngưng cười nhạo, "Bọn ta chỉ đến thư phòng thôi, chứ không hề đến phòng ngủ! Ta cũng thường xuyên đến đây lấy sách, ngươi cứ yên tâm vạn lần!"

Thư phòng của Nhạc Thanh nằm độc lập, Tần Hoan thấy thế nên mới yên tâm. Ban nãy lúc tiến vào thư phòng thì Tần Hoan liền nhìn thấy trên tường treo một bức tranh có cảm giác rất mãnh liệt. Nhạc Ngưng quay lại nhìn thấy thế liền cười nói, "Thế nào? Ta mua đó, không tệ chứ?"

Bức tranh treo trên tường chính là bức 'Thiên giang cạnh lưu đồ', nhìn chất lượng bức tranh đó hoàn toàn mới, đương nhiên chỉ là một tác phẩm mô phỏng lại. Nhưng tác phẩm mô phỏng này lại khiến cho Tần Hoan cảm thấy cực kỳ quen mắt...

"Ngươi mua ở đâu vậy?"

Nhạc Ngưng liền nói, "Mua ở chỗ Ninh sư phụ kia, lần trước gặp Ngụy Kỳ Chi nên hắn đã dẫn ta đến đó mua, ngươi còn nhớ chứ?"

Tần Hoan giật mình, "Đương nhiên nhớ rõ..."

Nhạc Ngưng thấy vẻ mặt Tần Hoan không đúng lắm, "Làm sao thế? Tranh này có vấn đề gì à?"

Tần Hoan hơi bất đắc dĩ cười nói, "Dường như ta đã trông thấy bức tranh này ở đâu đó rồi..."

Nhạc Ngưng đảo mắt, "Liệu có phải ngươi nhìn thấy ở họa quán không? Hoặc là ngươi thấy ở chỗ nào đó rồi? Người mô phỏng lại tranh này nhiều lắm, nên ngươi nhìn thấy cũng chẳng có gì kỳ lạ..."

Tần Hoan lắc đầu, "Không phải, lần trước ta đi cùng ngươi và Mạnh Dao thì cũng chính là lần đầu tiên ta đến họa quá, trước đó chưa hề đi qua. Mặc dù bức tranh này cực kỳ nổi danh, mô phỏng lại cũng nhiều nhưng đa phần nhìn vào đều không thấy chút hứng thú nào. Bức tranh này mô phỏng lại cực kỳ mạnh mẽ phóng khoáng, nếu như trước kia ta đã từng nhìn thấy thì chắc hẳn cũng là do cùng một người vẽ ra. Có điều nhất thời ta vẫn chưa nhớ ra được đã từng gặp nó ở đâu!"

Nhạc Ngưng liền nói, "Đây là Ninh sư phụ vẽ lại, trong họa quán của hắn cũng có rất nhiều tranh mô phỏng, lúc đó ta chỉ nhìn trúng bức này."

Tần Hoan nghĩ nghĩ, mặc dù tranh này đúng là làm giả, nhưng họa sư và phong cách cứ như đạt đến mức siêu phàm, đương nhiên chỉ có Ninh Bất Dịch mới có thể làm được. Nhưng rốt cuộc thì nàng đã nhìn thấy ở nơi nào chứ?

Tần Hoan mải ngẫm nghĩ, Nhạc Ngưng lại chạy đến giá sách lấy ra một cuốn sổ, "Ngươi qua đây... Nhìn xem đây là gì này, gần đây Nhị ca đi sưu tầm sách, không ngờ lại tìm thấy một cuốn bản thảo mà Đại Lý Tự khanh trước đây Thẩm Nghị viết là 'Đại Lý Tự rửa oan ký lục'...

Trong lòng Tần Hoan chấn động rất mạnh, nàng lập tức bước lên trước nhìn, suýt nữa thì nóng ruột giật lấy bản thảo trên tay Nhạc Ngưng lại. Nhạc Ngưng thấy thế liền cười, "Ta biết ngay ngươi sẽ thích mà! Nhị ca vốn định đưa cho ngươi nhưng nghĩ thế nào lại bảo ta lấy đến cho ngươi. Lần trước ta ra ngoài nên quên mất, nếu như ngươi đã đến đây rồi thì tự mình mang về đi."

Trái tim Tần Hoan đập cực mạnh, nàng vừa mở cuốn sổ ra, bên trong quả nhiên là chữ viết của phụ thân!

Nội dung bên trong cuốn bản thảo này còn chi tiết hơn cả cuốn lần trước Yến Trì tìm được, cuốn này ghi lại vài vụ án lớn bắt đầu từ sau khi phụ thân nhập kinh. Từ lâu Tần Hoan đã biết phụ thân có thói quen viết bản thảo, ngoại trừ công văn của triều đình cùng với những công văn quan trọng của Đại Lý Tự thì ông còn đích thân ghi chép lại những vụ án quan trọng, từ đó so sánh và đúc kết lại thì ông mới có thể trở thành chủ quan hình ngục kiệt xuất nhất của Đại Chu!

Tần Hoan vừa đọc 4-5 trang thôi đã cực kỳ kinh hãi, mỗi vụ án trong này những lập luận phá án, những bao quát cũng như chi tiết về thuật nghiệm thi đều ghi hết lại. Cuốn sổ này hoàn toàn khác với cuốn trước đây, ở cuốn này ghi lại những vụ án vào năm cuối cùng phụ thân làm quan. Tần Hoan dùng tốc độ nhanh nhất lật đến trang cuối cùng, nhưng nàng lại không nhìn thấy vụ án của Tấn vương...

Là phụ thân chưa viết xong, hay phần viết về vụ án này đã bị tiêu hủy rồi?

Tim Tần Hoan đập thình thịch, kích động đến mức một tay phải túm lấy Nhạc Ngưng thì mới có thể đứng vững, "Nhạc Ngưng, cái này quá quan trọng đối vơi ta rồi! Thật sự không biết phải cảm tạ ngươi thế nào mới tốt..."

Nhạc Ngưng liền cười nói, "Nếu ngươi muốn cảm tạ ta thì cứ nói hết những chi tiết về vụ án này cho ta nghe đi?"

Tần Hoan buông Nhạc Ngưng ra, "Ngươi muốn nghe thì đương nhiên ta có thể nói..."

Nhạc Ngưng cũng không phải nói chơi, nàng kéo Tần Hoan ngồi xuống, "Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc thì người đầu tiên chết thế nào? Những lời đồn nhảm nhí ở bên ngoài có rất nhiều, ai cũng nói rằng cực kỳ đáng sợ..."

"Người chết đầu tiên chính là..."

Tần Hoan vốn định nói cho Nhạc Ngưng thế nhưng vừa mới bắt đầu thì vẻ mặt nàng lại lập tức biến đổi. Không biết nàng nghĩ đến cái gì mà ngẩng phắt đầu lên nhìn vào bức tranh trên tường ban nãy, "Ta biết rồi, ta biết đã nhìn thấy bức tranh này từ đâu rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện