Diễm Tuyết Cơ lắc eo đi tới, nhìn qua Dạ Lang đang muốn rời khỏi, cười ha ha nói:

- Dạ Lang đại ca, bốn năm không gặp, gần đây vẫn tốt chứ?

Truy Phong nhìn thấy Diễm Tuyết Cơ quyến rũ đến cực điểm, lập tức nhắm mắt lại, không nhìn nữa, mà Tần Sơn nhìn Diễm Tuyết Cơ, hai mắt sững sờ, không hề nháy mắt, đúng là bị phong tình vô hạn của Diễm Tuyết Cơ hấp dẫn rất sâu.

Tiểu thư áo trắng thấy Diễm Tuyết Cơ tới, nhìn thấy bộ dáng lẳng lơ quyến rũ của nàng, không khỏi chau mày ngài.

Chỉ nhìn Diễm Tuyết Cơ phong tình lẳng lơ, tiểu thư áo trắng liền cảm thấy người phụ nữ ngày không khỏi thương tổn phong tục và giáo hoá quá mức, nhưng sự lẳng lơ và quyến rũ trên người Diễm Tuyết Cơ tràn tới, cũng không khỏi làm khuôn mặt tuyết trắng của nàng hơi nóng lên.

Dạ Lang quay đầu lại, thở dài, nói:

- Ta chỉ đi ngang qua mà thôi.

- Huynh lại đang trêu đùa tiểu muội…

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, đánh giá tiểu thư áo trắng một phen, mới cười nói:

- Vài năm không gặp, hứng thú của Dạ Lang đại ca còn chưa thay đổi, huynh chơi trò chơi này nhiều năm như vậy, còn chưa chán sao?

Dạ Lang thản nhiên nói:

- Yêu thích của cô chắc không thay đổi?

Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ nói:

- Đương nhiên không thay đổi, Dạ Lang đại ca, huynh muốn tới thử một lần hay không?

Nàng nói xong, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, gợi cảm mà lẳng lơ.

Điều này khiến mọi người đều cực kỳ hoài nghi đối với "sự yêu thích" của nàng, chẳng lẽ nàng thích đúng là ở trên giường?

Loại hấp dẫn này, không những không khiến Dạ Lang hưng phấn, trái lại khiến trên mặt hắn lộ ra một chút kinh hoảng, hắn lùi ra sau hai bước, dường như muốn rời khỏi, nhưng đôi mắt quyến rũ tràn lan kia của Diễm Tuyết Cơ chăm chú trên người hắn, chớp mắt cũng không.

- Bạch Dạ Lang, tên khốn kiếp nhà ngươi!

Lúc mọi người ở đây nghĩ rằng Diễm Tuyết Cơ đang câu dẫn Dạ Lang, bỗng nhiên Diễm Tuyết Cơ chống vòng eo mảnh mai, mày liễu dựng thẳng giống như người phụ nữ chanh chua, khuôn mặt câu hồn thiên kiều bá mị lẳng lơ vô hạn lập tức nghiêm túc, cười lạnh nói:

- Hôm nay nếu ngươi tới đây, nếu bà đây cho ngươi rời đi dễ dàng như vậy, sau này bà đây chính là người của ngươi.

Không ngờ trán Bạch Dạ Lang đổ ra mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười nói:

- Tuyết Cơ, tính tình của cô vẫn không đổi.

Diễm Tuyết Cơ chỉ vào Bạch Dạ Lang cười lạnh nói:

- Nhiều năm như vậy, không phải ngươi cũng không đổi sao? Giả bộ ra vẻ đạo mạo nho nhã thâm tình, trò chơi cướp lấy lòng con gái kia, ngươi vui không chán. Tự cho là tài tử, nhưng ngươi lại không nhìn nếp nhăn trên trán ngươi, năm tháng giục người già, ngươi đã là ngươi hơn bốn mươi tuổi, nửa chân đã bước vào mộ, còn tự mê luyến bản thân như vậy, ngươi không biết là rất buồn cười sao?

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không biết cuối cùng Diễm Tuyết Cơ và Bạch Dạ Lang có ân oán gì, càng không biết vì sao Diễm Tuyết Cơ giễu cợt Bạch Dạ Lang trực tiếp như vậy.

Bạch Dạ Lang không những không phẫn nộ, trái lại càng thêm xấu hổ, cười khổ nói:

- Tuyết Cơ, cô… Chẳng lẽ cô cảm thấy ta đã rất già sao?

- Hay là ngươi còn tưởng rằng bản thân rất trẻ tuổi?

Loại phong tình lẳng lơ mê người này của Diễm Tuyết Cơ hoàn toàn biến mất, mà thay vào là một loại khinh thường:

- Hiện giờ lại coi trọng cô bé này? Năm đó vì cô nàng nước Nam Phong kia, ngươi quấn quýt lấy nàng giống như da chó, mất thời gian ba năm, mới tự cho là nắm được lòng nàng, hiện giờ cô bé này, ngươi chuẩn bị tốn mấy năm?

Bạch Dạ Lang vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu, khe khẽ thở dài, cũng không nói lời nào.

- Nếu không phải ngươi đi theo cô bé này tới đây, có phải ngươi đã quên ta hay không?

Trong đôi mắt đẹp của Diễm Tuyết Cơ mang theo một chút giận dỗi, lạnh lùng nói.

Bạch Dạ Lang ngẩng đầu, nói:

- Tuyết Cơ, cô là bằng hữu duy nhất của Bạch Dạ Lang ta, ta… ta sao có thể quên cô? Cô cũng thấy đấy, sau khi ta thấy mấy tiểu tử thủ hạ của cô, cũng không có lập tức rời khỏi, thật ra… thật ra là ta muốn gặp cô.

- Thối lắm!

Diễm Tuyết Cơ không e dè chút nào, chống eo lưng nói:

- Ngươi là biết chạy cũng không chạy được, cho nên mới ngoan ngoãn mà chờ bà đây đi ra. Ngươi biết rõ bản lĩnh của bà đây, muốn nói thuật truy tung, ngươi không phải đối thủ của bà đây. Bốn năm trước, ngươi chạy từ nam đến bắc ba tháng, còn không phải đi loanh quanh trong mắt bà đây, sau đó bà đây thật sự không muốn dây dưa với đồ vô sỉ nhà ngươi, cho nên mới thả ngươi đi tự nhiên, lúc này là tự ngươi chủ động tới cửa.

Truy Phong nghi hoặc mà nhìn Diễm Tuyết Cơ, chẳng lẽ cô nàng diễm lệ này là cao thủ thuật truy tung? Chẳng lẽ là tiền bối? Nhưng xem bề ngoài của nàng, chẳng qua hai lăm hai sáu tuổi, xấp xỉ mình, chẳng lẽ thật sự trải qua huấn luyện nghiêm khắc hơn mình?

Hắn biết đến công phu của Bạch Dạ Lang này, dọc đường đi nhiều lần chơi thuật phản truy tung, lại đều bị Bạch Dạ Lang nhẹ nhàng khéo léo nhìn thấu, điều này nói lên thuật truy tung của Bạch Dạ Lang tuyệt đối không kém, ít nhất mạnh hơn mình rất nhiều. Hiện giờ Diễm Tuyết Cơ này đuổi theo Bạch Dạ Lang ba tháng, Bạch Dạ Lang cũng không thể thoát khỏi, nếu không phải Diễm Tuyết Cơ nói mạnh miệng, như vậy chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung thuật truy tung của nàng.

Bạch Dạ Lang vẻ mặt sầu khổ nói:

- Cô muốn thế nào? Lại đuổi ta ba tháng?

- Bà đây không rảnh.

Diễm Tuyết Cơ cười lạnh, nhìn về phía tiểu thư áo trắng, nói:

- Cô nương, cô đừng để bề ngoài của tên vô sỉ này lừa. Cô xem hắn dường như rất nho nhã, rất dịu dàng, tất cả đều là hắn giả dạng, xấu xa trong lòng hắn phải dựa vào mặt ngoài hắn tự xưng là tài tử che dấu. Cô nhìn dáng vẻ của hắn, có phải cảm thấy hắn rất đa tình hay không? Ta nói cho cô, sở thích lớn nhất của người này, chính là sau khi coi trọng một cô gái, sẽ trăm phương nghìn kế khiến cô gái chú ý hắn, sau đó hắn ra vẻ tài tử, lừa gạt lòng dạ cô gái, lúc khiến cô thật sự yêu hắn, ta cam đoan cô sẽ không còn được gặp hắn, hắn trốn tránh cô giống như quỷ, khiến cô vĩnh viễn hận hắn! Hắn là người bạc tình bạc nghĩa nhất thiên hạ.

Diễm Tuyết Cơ cắn bờ môi đỏ hồng, trong đôi mắt đẹp tràn đẩy oán hận.

Bạch Dạ Lang nghẹn đỏ mặt, nhưng dường như hắn thật sự không dám giận Diễm Tuyết Cơ, giống như một đứa bé bị oan ức, ngơ ngác đứng trên mặt đất tuyết, nghe Diễm Tuyết Cơ vạch trần khuyết điểm của hắn không lưu lại chút thể diện nào.

Hàn Mạc trên lầu gần như muốn bật cười, hắn không phải người ngu, ít nhiều nhìn ra chút lề lối, trong mắt hắn, Diễm Tuyết Cơ phẫn nộ Bạch Dạ Lang, trái lại lộ ra giữa hai người chắc chắn có một đoạn chuyện xưa, nói không chừng Diễm Tuyết Cơ chính là một trong các cô gái bị Bạch Dạ Lang trêu đùa.

Lúc trước hắn tràn đầy tò mò kính sợ đối với Bạch Dạ Lang thần bí, dù sao công phu Bạch Dạ Lang bày ra, chứng minh hắn hoàn toàn xứng đáng là cao thủ, nhưng khi nhìn thấy Bạch Dạ Lang giống như con cháu ngoan ngoãn chịu Diễm Tuyết Cơ trách cứ mà không dám biểu hiện ra bất mãn, Hàn Mạc mới cảm thấy Bạch Dạ Lang thần bí này không những không khủng bố như mình tưởng tượng, trái lại có thêm vài phần đáng yêu.

Trong quán trọ kỳ quái ở vùng đồng bằng hoang này, thấy đám người kỳ quái này, thật ra Hàn Mạc cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Nếu dẫn Chu Tiểu Ngôn và Phong Kỵ đi qua vù vù, sẽ không thấy trò hay khó gặp này.

Bạch Dạ Lang hơi ngẩn đầu, thấy Diễm Tuyết Cơ vẫn nhìn hắn như cười như không, khuôn mặt vốn trắng nõn nghẹn càng hồng, ngượng ngùng nói:

- Tuyết Cơ, cô… cô muốn ta thế nào?

Diếm Tuyết Cơ liếc mắt nhìn hắn, lại đánh giá tiểu thư áo trắng, bước nhẹ nhàng, thướt tha đi đến bên người tiểu thư áo trắng, lộ ra nụ cười quyến rũ, nũng nịu nói:

- Tiểu muội muội, trách không được tên khốn khiếp này coi trọng muội. Tuy hắn không phải thứ gì tốt, nhưng thật ra có ánh mắt lựa chọn con gái. Con gái được hắn coi trọng, không ai không phải đại mỹ nhân thế gian ít có, bộ dáng muội thanh tú non nớt, là hắn thích nhất.

Bạch Dạ Lang lúng túng nói:

- Tuyết Cơ, cô đừng làm tổn thương nàng.

- Hừ, còn chưa làm gì, ngươi đã thương hương tiếc ngọc rồi à.

Diễm Tuyết Cơ cười nhạo nói:

- Như nào, sợ ta vẽ lên khuôn mặt bóng loáng xinh đẹp của nàng, hay là lo lắng ta muốn mạng nàng?

Tiểu Quân một bên lập tức kêu lên:

- Ngươi… ngươi dám tổn thương tiểu thư nhà ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!

Nếu đối phương đã nhìn ra tiểu thư áo trắng là con gái, cũng không cần lừa mình dối người mà xưng hô là "công tử" nữa.

Truy Phong và Tần Sơn cũng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Bạch Dạ Lang thở dài, khinh thường mà liếc ba gã bộ hạ của công tử áo trắng, thản nhiên nói:

- Các ngươi chớ chọc nàng thì tốt.

Đôi mắt đẹp của Diễm Tuyết Cơ chuyển động, liếc mắt qua ba người, quay đầu dịu dàng nói với Nhị Hổ:

- Nhị Hổ, mời ba vị khách đi về nghỉ tạm trước đi, bên ngoài này gió tuyết lớn, đừng để bọn họ lạnh cóng.

Nhị Hổ cười ha ha nói:

- Các vị, mọi người đi nghỉ tạm trước đi.

Tiểu Quân trách mắng:

- Các ngươi… Các ngươi to gan lớn mật, biết tiểu thư nhà chúng ta là ai chẳng? Nếu lão gia nhà chúng ta biết các ngươi…!

Nàng còn chưa dứt lời, chợt nghe tiểu thư áo trắng lạnh lùng thốt:

- Tiểu Quân, ba người các ngươi đi về trước.

- Tiểu thư, chúng ta không trở về.

Tiểu Quân kiên định nói:

- Nếu bọn họ dám tổn thương một sợi lông của ngài, ta liền liều mạng với bọn họ.

- Tiểu muội muội, chẳng lẽ muội không biết câu, có đôi khi muốn liều mạng, cũng cần có tiền vốn.

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, nàng thay đổi thất thường, khi nóng khi lạnh, khi lạnh như băng sương, khi nóng lên lại lẳng lơ vô hạn, thật sự khiến người ta không thể nắm bắt.

Tần Sơn cả giận nói:

- Không có tiền vốn, cũng phải liều.

Hắn nắm tay lại, vẻ mặt oán giận.

Ngày xưa, hắn coi như là một kẻ mạnh khiến người ta kính sợ, chịu thiệt không nhiều, nhưng lần này ra khỏi Yến Kinh, sau khi bị Bạch Dạ Lang truy đuổi, ăn vô số đau khổ trên đường, lại không có chút biện pháp với đối phương, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng phần lớn là phẫn nộ.

Hắn coi trọng mặt mũi, ngày thường cũng tự xưng là một người đàn ông, nhưng hiện giờ trước mắt Bạch Dạ Lang này, mình căn bản không có tư cách kêu gào gì, tối nay trước mặt mọi người bị Bạch Dạ Lang lột quần áo treo ở trên cây, điều này vô cùng nhục nhã, hắn cũng định ra ý niệm trong đầu, đã biết không cần tính mạng này, cũng phải bảo vệ tiểu thư nhà mình.

Áo lông cừu của Tiểu Quân ở trên thân thể cường tráng của hắn, chẳng qua che được một bộ phận, mặt hắn bị rét lạnh hơi tái xanh.

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:

- Không thể tưởng tượng được bên dưới tiểu muội muội còn có mấy người tôi tớ trung thành và tận tâm, xem ra thân phận không thấp.

Cổ tay ngọc của nàng thoáng động, cực kỳ nhanh chóng, tốc độ ánh sáng, đã nắm được yếu hầu tiểu thư áo trắng.

Tần Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, bước một bước dài xông lên, nhấc nắm tay, muốn đánh qua Diễm Tuyết Cơ, đã thấy bóng người chợt loé bên cạnh, cẳng chân mình co rút một trận, đùi phải tê dại, nhất thời không chống đỡ được, ngã xuống đất. Nguồn: http://truyenfull.vn

Người bên ngoài lại nhìn thấy rõ ràng, đó là Nhị Hổ cầm gậy đột nhiên ra tay, mặt gậy đập vào chỗ cẳng chân Tần Sơn, tốc độ như điện, chỉ một kích này, liền đánh bại Tần Sơn.

Truy Phong muốn động thủ, bên tai hắn bỗng nhiên truyền tới một giọng nói:

- Động một cái, ngươi sẽ chết!

Là tên gầy trong nháy mắt dán ở sau lưng hắn giống như âm hồn, như hình với bóng.

Trên lầu Hàn Mạc chau mày, thấy được thủ đoạn của Nhị Hổ và tên gầy, hắn chỉ biết, thân thủ hai vị này cũng thật lợi hại, cho dù dùng thuật cách đấu của mình ra đánh, chỉ sợ không chắc có thể đánh bại một trong hai người đó.

Nhà trọ này, quả là ngoạ hổ tàng long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện