Trong chớp mắt, Tần Sơn và Truy Phong đã bị hai gã tiểu nhị thủ hạ của Diễm Tuyết Cơ khống chế được, loại biến cố này ngay cả Hàn Mạc ở trên lầu cũng không khỏi kinh hãi.

Hắn nhìn ra được, tuy công phu của Tần Sơn và Truy Phong không tình là cao thủ đứng đầu, nhưng cũng là nhân vật hàng đầu, lại không thể qua được một hiệp với hai gã tiểu nhị, tuy rằng hai gã tiểu nhị đều chiếm tiện nghi đánh lén, nhưng từ thân thủ hai gã tiểu nhị sẽ nhìn ra được, bà chủ xinh đẹp lẳng lơ động lòng người của bọn họ sẽ là dạng nhân vật gì.

- Tiểu muội muội, muội có sợ ta giết muội không?

Diễm Tuyết Cơ nũng nịu nói.

Tiểu thư áo trắng vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Nếu ta sợ, chẳng lẽ ngươi sẽ không giết ta? Mạng của ta ở trong tay ngươi, ngươi có thể lấy đi bất cứ lúc nào.

Diễm Tuyết Cơ ngược lại có chút không ngờ, ngạc nhiên nói:

- Muội không sợ chết?

- Ta chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Trong giọng nói tiểu thư áo trắng mang theo một chút châm chọc:

- Chuyện cũ lúc thành niên giữa hai người, sao lại làm phiền ta? Ngươi hận hắn, cứ việc tìm hắn trả thù, sao lại liên luỵ người khác?

Đôi mắt nàng mang theo khinh thường:

- Ta coi ngươi cũng là một vị nữ trung hào kiệt, không thể giải quyết được ân oán của mình, lại nổi lòng đố kị đối phó ta? Ta biết, ngươi thấy hắn cảm thấy hứng thú với ta, cho nên ngươi rất ghen tị. Chỉ có điều ngươi lại quên, nam nhân phụ lòng này vứt bỏ ngươi, không phải vì cô gái khác, mà bởi vì bản tính hắn như thế, hắn là một tên bạc tình bạc nghĩa trời sinh, ngươi không đi đối phó người như vậy, ngược lại đối phó một cô gái yếu ớt, ta thật sự cảm thấy bi ai cho ngươi.

Vẻ mặt nàng không đổi, lạnh lùng, bình thản như nước, nói nhỏ nhẹ, giọng nói cũng vô cùng điềm tĩnh.

Thần sắc ba thủ hạ của tiểu thư áo trắng đều thay đổi, tính mạng tiểu thư áo trắng đang nằm trong tay Diễm Tuyết Cơ, nàng lại lạnh lùng mỉa mai như thế, điều này chẳng phải càng chọc giận Diếm Tuyết Cơ?

Nào ngờ Diễm Tuyết Cơ không giận lại cười, buông tay ra, cười ha ha:

- Lá gan của muội quả nhiên rất lớn.

Nàng nhìn về phía Bạch Dạ Lang, cười lạnh nói:

- Ngươi nghe được lời của nàng?

Bạch Dạ Lang cười khổ nói:

- Ta nghe được.

- Nàng nói ngươi từ bỏ ta?

- Không có.

Bạch Dạ Lang thở dài:

- Cô và ta chưa bao giờ ở cùng một chỗ, ta vứt bỏ cô như thế nào?

- Nhưng năm đó ngươi quả thật từng dụ dỗ ta.

Diễm Tuyết Cơ lạnh lùng nói:

- Đến khi bà đây thiếu chút nữa động lòng, ngươi lại chạy giống như một con chuột.

Bạch Dạ Lang trầm mặc, sau một lát mới nói:

- Đó là ta tự biết mình không xứng với cô.

Diễm Tuyết Cơ lắc eo đi đến bên người Bạch Dạ Lang, môi anh đào ghé sát bên tai Bạch Dạ Lang, nhẹ nhàng thổi một làn gió thơm, điều này khiến cho Bạch Dạ Lang đổ mồ hôi lạnh trên trán.

- Ngươi muốn đi hay không?

Diễm Tuyết Cơ chán ghét nói.

Bạch Dạ Lang sửng sốt, thở dài:

- Cô sẽ để ta đi sao?

- Vậy ngươi có muốn cứu mấy người này?

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha:

- Ngươi có biết, chỉ cần ta vừa động ngón tay, bốn tiểu quỷ thủ hạ của ta có thể băm bọn họ thành thịt vụn, sau đó làm thành bánh bao thịt.

Bạch Dạ Lang lắc đầu nói:

- Không nên liên lụy tới bọn họ.

Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ nói:

- Ngươi muốn cứu nàng? Được thôi, đánh cuộc với ta một trận.

- Không đánh cuộc.

Bạch Dạ Lang cự tuyệt không chút do dự:

- Ta không có tiền đánh cuộc.

- Ngươi yên tâm, xem trên phần mọi người là người quen cũ, một trăm lượng bạc kia ta không thu của ngươi. Ngươi có thể đưa mình ra làm tiền đánh bạc, nếu ngươi thắng, tất cả mọi người ở đây do ngươi làm chủ.

Diễm Tuyết Cơ chán ghét nói:

- Nhưng nếu ngươi bị thua, hì hì, ở lại nghe ta sai khiến ba năm.

Bạch Dạ Lang lắc đầu nói:

- Ta không đánh bạc.

Diễm Tuyết Cơ chỉ vào tiểu thư áo trắng nói:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu nàng.

Bạch Dạ Lang liếc mắt nhìn tiểu thư áo trắng, lắc đầu, thần sắc lạnh lùng:

- Vì sao ta phải cứu nàng? Nàng nào có quan hệ gì với ta? Tuyết Cơ, nếu cô có hứng thú, có thể dùng phong châm của cô đâm từng châm vào da thịt nàng, không phải cô thích nhất như vậy sao?

Hắn thở dài, không nói thêm nữa, giống như một người lữ hành nghèo túng, chậm rãi rời đi.

Việc này, khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Ai cũng thật không ngờ, Bạch Dạ Lang thật sự bạc tình bạc nghĩa như thế, không ngờ không cần nghĩ ngợi liền cự tuyệt yêu cầu của Diễm Tuyết Cơ, quả quyết rời đi.

Lòng người bạc bẽo tới tận đây, quả thật khiến lòng người lạnh ngắt.

Trong mắt tiểu thư áo trắng lộ ra vẻ khinh thường, khóe miệng hiện ra ý cười lạnh lùng.

Diễm Tuyết Cơ thở dài yếu ớt:

- Muội thấy rồi chứ?

- Thấy rồi.

Tiểu thư áo trắng thấp giọng nói:

- Ta sớm đã biết, nam nhân đều không thể tin.

- Hiểu được đạo lý này là tốt rồi. Tới nước này, hắn đã mất hết mặt mũi trước muội, thì sẽ không còn thể diện dây dưa muội.

Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng nói:

- Có lẽ muội sẽ không còn gặp lại hắn.

Tiểu thư áo trắng chăm chú Diễm Tuyết Cơ, hỏi:

- Có phải ta đây nên cảm ơn ngươi hay không? Nếu không phải ngươi, ta nghĩ hắn sẽ không buông tha chúng ta như vậy.

Mắt đẹp của Diễm Tuyết Cơ vừa chuyển, cười quyến rũ nói:

- Muội nói không sai, là ta giúp mọi người thoát khỏi phiền toái này. Chẳng qua… chẳng qua mọi người cũng đừng tưởng rằng như vậy sẽ không có chuyện gì. Bí mật của ta bị mọi người biết, muội nói ta sẽ buông tha mọi người dễ dàng như vậy sao?

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Tiểu thư áo trắng thản nhiên nói.

Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:

- Ta thích đánh cuộc, rất thích, chuyện thiên hạ, người trong thiên hạ, chỉ có đánh cuộc mới hấp dẫn ta. Nếu mọi người muốn rời khỏi nơi này, cuối cùng phải đánh cuộc với ta một trận.

Giọng nói nàng chưa dứt, chợt nghe giọng nói khàn khàn của Truy Phong nói nhàn nhạt:

- Nếu chúng ta không đánh cuộc thì sao?

Diễm Tuyết Cơ nhìn về phía Truy Phong, mày liễu bỗng nhiên chau lại.

Không biết khi nào, không ngờ trong tay Truy Phong nắm một con dao găm, đang giữ trước ngực tên gầy, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu của Truy Phong lộ ra, ầm trầm khác thường.

Tiểu Quân nhìn thấy, mừng rỡ một trận, lo lắng kêu to lên:

- Nếu ngươi không để chúng ta đi, tiểu nhị của ngươi sẽ mất mạng.

Diễm Tuyết Cơ cười rộ lên ha ha, cánh tay ngọc nâng lên, ngón tay chỉ vào tên gầy nói:

- Chẳng lẽ mọi người muốn lấy tính mạng của hắn để uy hiếp ta? Ta quên nói cho muội, bọn họ là tiểu nhị của ta không sai, nhưng mấy tiểu nhị này không giống tiểu nhị bình thường, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể hiến tính mạng bản thân cho ta, muội tin hay không?

Tên gầy cười toe toét, nhìn Truy Phong, cười ha ha nói:

- Ta khinh thị ngươi, không thể tưởng được ngươi còn có vài phần bản lĩnh. Chỉ có điều bắt được ta, căn bản không cứu được các ngươi, nếu các ngươi hiểu phép tắc, vẫn nên đánh một ván bạc với bà chủ Diễm của chúng ta đi!

Dù sao Truy Phong cũng không phải kẻ yếu mặc cho người làm nhục, sau khi bị tên gầy khống chế, chờ lúc tên gầy hơi sơ sẩy, lập tức khống chế ngược, động tác bí ẩn mà nhanh chóng.

- Đánh cuộc hay không, tiểu thư của chúng ta định đoạt, giết ngươi hay không, ta định đoạt.

Truy Phong thản nhiên nói, nói về phía Nhị Hổ:

- Thả hắn.

Nhị Hổ cười tủm tỉm nói:

- Người trẻ tuổi thật là kích động.

Hắn lắc đầu, bỏ gậy trên đầu Tần Sơn, cười ha ha lui hai bước.

- Tiểu Quân, Tần Sơn, dắt ngựa lại đây.

Truy Phong nói:

- Chúng ta đi.

Tần Sơn và Tiểu Quân biết đây là cơ hội tốt khó được, đang muốn đi dẫn ngựa, trong nháy mắt, lại thấy được một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.

Chỉ thấy tên gầy cười quái dị, thân thể nghiêng về phía trước, tuỳ ý dao găm Truy Phong nắm trong tay chậm rãi đâm vào ngực hắn, áo hắn mặc không phải rất dầy, rất nhanh xuất hiện vết máu.

Hắn giống như một khúc gỗ, không biết đau đớn, trên mặt cười hề hề, dường như không hề biết đau đớn, trong miệng khinh thường nói:

- Là chuẩn bị giết ta như vậy sao? Đâm vào ngực ta? Để ta nói cho ngươi, hiện giờ ngươi dùng sức đâm dao găm vào đi, sau đó nhẹ nhàng xoay một cái, ta sẽ chết nhanh hơn.

Đồng tử Truy Phong co rút lại. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Không phải hắn chưa thấy người ngoan cố, nhưng hoàn toàn không coi trọng bản thân sống chết như vậy, kẻ mạnh không để ý tới sống chết vẫn lần đầu thấy.

Hắn đương nhiên biết, bản thân mình thật sự giết chết tên gầy này, có lẽ mọi người đều xong đời, tính mạng của bản thân ngược lại không sao, nhưng nếu gây rủi ro cho tiểu thư, đây chính là tội chết muôn lần rồi.

Trán hắn chảy ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt ảm đạm, buông dao găm, lui ra sau hai bước, nhắm mắt lại, không hề nói năng.

Gặp phải loại người như thế, hắn còn có thể như nào?

Tên gầy mỉm cười ha ha, Nhị Hổ cũng mỉm cười, ngay cả người đàn ông nhìn qua hơi ngơ ngác ngây ngốc kia, cũng cười rộ lên ha ha, loại cười này khiến toàn thân Truy Phong run rẩy.

Rút dao găm ra, tên gầy nhẹ nhàng liếm máu tươi trên lưỡi dao, chậc chậc nói:

- Thật là món ngon, ta lại không biết máu tươi của ta cũng ngon lành như thế.

Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, dịu dàng nói:

- Xem ra mọi người đã lựa chọn.

Nàng vẫy vẫy tay về phía cửa sổ chỗ hai người Hàn Mạc, cười ha ha nói:

- Hai người cũng xem nữa ngày, đã biết rất nhiều, cho nên hai người đương nhiên cũng phải đánh cuộc, hai người nói có đúng không?

Hàn Mạc đặt tay lên bệ cửa sổ, nâng má, cười ha ha nói:

- Nếu ta không đánh cuộc, có phải các người sẽ không để ta đi hay không?

Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, nhẹ nhàng liếm môi, cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn chạy? Nếu ngươi đánh cuộc thắng, sẽ có rất nhiều chỗ tốt không thể nghĩ được đó!

- Đã có lợi ta tự nhiên là thích thú, vì sao không đánh cuộc, bà chủ chờ ta xuống đó.

Hàn Mạc cười ha ha nói.

Tiểu thư áo trắng nghe vào trong tai, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh, khinh miệt mà thấp giọng nói:

- Đồ háo sắc!

- Thiếu gia, chúng ta thật sự phải đánh cuộc với nàng? Nàng muốn đánh cuộc gì? Ngay cả Bạch Dạ Lang kia cũng không dám đánh cuộc với nàng, trong này nhất định có mưu mẹo, nói không chừng là một cái bẫy.

Hàn Thanh đóng cửa sổ, lập tức nói.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Cậu cảm thấy hai chúng ta có thế đánh được bọn họ hay không?

Hàn Thanh ngẫm nghĩ một chút, rất thành thực mà lắc đầu.

- Ta đây nói cho cậu, khi bản thân bị đẩy vào thế yếu, thoả hiệp cũng là một biện pháp. Trong khi thoả hiệp, cậu lại chậm rãi tìm kiếm cơ hội.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Huống chi, thật sự muốn đánh cuộc, chẳng lẽ nàng nhất định sẽ thắng?

Hai người đi xuống lầu, chỉ thấy Diễm Tuyết Cơ mang theo mọi người đi đến căn nhà âm u phía bên trái.

Hai người Hàn Mạc đi theo phía sau mọi người, chậm rãi đi về phía căn nhà kia.

Trong nhà rất tối, Nhị Hổ châm cây đuốc, sau khi cây đuốc sáng lên, lúc này Hàn Mạc mới thấy, trong phòng trống trơn, không ngờ không có đồ dùng trong nhà, Diễm Tuyết Cơ lắc mông đẹp thướt tha đi phía trước, tất cả mọi người theo phía sau.

Thực lực chủ tớ Diễm Tuyết Cơ biểu hiện ra khiến người ta sợ hãi, những người liên quan tiểu thư áo trắng và Hàn Mạc cũng đều cảm thấy không dễ dàng.

- Lúc này ngươi sẽ không nói ta liên luỵ ngươi đi?

Nhìn thấy Hàn Mạc vô tình đi qua bên người mình, tiểu thư áo trắng lạnh lùng nói.

Hàn Mạc cười tủm tỉm:

- Chẳng lẽ trước kia ta nói cô liên luỵ ta?

Tiểu thư áo trắng cười lạnh lùng, cũng không nhiều lời.

Đi qua hai hành làng, tiến vào một căn phòng, trong phòng cũng trống không, đã thấy Nhị Hổ tiến lên giẫm mấy cái lên một chỗ sàn nhà, chợt nghe vang lên một tiếng "cạch", không ngờ một cửa vào thật lớn chậm rãi mở ra, ánh lửa cũng phát ra theo lối vào.

Diễm Tuyết Cơ quay đầu lại, cười quyến rũ nói:

- Các vị khách, đều vào đi thôi!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nàng muốn làm gì, Hàn Mạc đã cười hì hì nói:

- Bà chủ Diễm, bà chủ sẽ không chờ chúng ta đi vào, liền đóng cơ quan, nhốt chúng ta ở trong đó chứ?

Vừa nghe Hàn Mạc nói như vậy, mọi người lại giật mình.

Diễm Tuyết Cơ che miệng cười không ngừng, thân thể mềm mại xinh đẹp lay động, nũng nịu nói:

- Vị tiểu công tử này sợ sao?

Hàn Mạc cười khổ nói:

- Đến nước này, sợ có ích gì?

Hắn đúng là người đầu tiên đi vào, thẳng thang đá xuống dưới. Khi Hàn Mạc thấy rõ cảnh tượng bên dưới, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Trước mắt hắn, đúng là năm chiếc lồng sắt lớn, lồng sắt lớn giống như lồng sắt được vườn bách thú kiếp trước dùng để nhốt sư tử và hổ, lộ ra ánh sáng lạnh như băng, trong phòng bếp lò ấm áp, ấm như mùa hè, nhiệt độ so với gió tuyết lạnh lẽo kinh người bên ngoài khác nhau rất lớn.

Năm chiếc lồng sắt lớn, không ngờ bên trong có ba tù nhân, đều chỉ mặc đồ lót, xem ra đều đã hấp hối.

Giữa tầng hầm ngầm, bày một cái bàn, trên bàn có hai ngọn đèn sáng, rất sáng, một người áo đen mặt như con khỉ, dáng người gầy yếu đang ngồi trên một tấm ghế bành, nhắm mắt dưỡng thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện