Mấy ngày nay, Tần Thiếu Đình ngày càng ân cần với Sở Linh. Hắn không biết phải làm sao đối xử với Sở Linh cho thật tốt, vì thế chỉ có thể chu đáo quan tâm gấp bội phần.

Đám người trong đội đều nhìn ra sự thay đổi của Tần Thiếu Đình, không ai nói gì, kiên nhẫn chờ kết quả, để xem đội trưởng có chiếm được trái tim Vũ thần không? Hay là Vũ thần tiếp tục để đội trưởng sống tiếp ở miền quê độc thân đây.

Hôm đó Tần Thiếu Đình về nhà một chuyến, mang theo một đống đồ chăm sóc sức khỏe của mẹ gửi cho, thực ra cũng chỉ là một ít viên uống canxi, viên uống chiết xuất hạt nho, viên uống bổ sung anthocyanin, tăng cường sức khỏe, nâng cao hệ miễn dịch. Bình thường Tần Thiếu Đình rất ngán mấy thứ này, nhưng mẹ hắn thì cứ nằng nặc dúi cho. Hôm nay lại tự giác hẳn, loại nào cũng lấy hai lọ.

Tần Thiếu Đình đi rồi, mẹ Tần mới nói với ba Tần, “Ông nói xem có phải thằng con mình có người yêu rồi không?”

Ba Tần, “Không thể đâu, nó không có nổi một đức tính tốt, ai mà chịu nổi?”

Mẹ Tần, “Sao nói vậy được, nếu mặt dày là ưu điểm thì nó có thừa.”

Ba Tần, “… Hôm khác hỏi Nhung Tước xem sao đi, có điều chúng ta gặp hết mấy đứa nhóc trong đội của nó rồi, cảm giác chẳng thể thành đôi với Thiếu Đình được.”

Mẹ Tần, “Nhỡ ở lâu sinh tình thì sao?”

Ba Tần, “Cũng có lý, hôm nào gọi Nhung Tước qua ăn cơm.”

Tần Thiếu Đình về gaming house, lập tức để mấy lọ thuốc quý lên bàn Sở Linh.

Sở Linh lau tóc hỏi, “Gì vậy?”

“Ít thuốc chăm sóc sức khỏe, cậu giữ uống đi, mùa đông dễ bị cảm, cái này tăng cường miễn dịch.”

“Bao nhiêu tiền? Tôi trả anh.”

“Không cần, đừng để bị cảm là được.”

Sở Linh nhìn hắn, không nói một lời.

“Sao thế?” Tần Thiếu Đình mờ mịt.

Sở Linh mím môi nói, “Không có gì.”

Tần Thiếu Đình cũng không hỏi nhiều, quay về phòng tắm rửa.

Xối nước nóng lên người giữa mùa đông giá lạnh rất thoải mái. Tần Thiếu Đình tự hỏi không biết Sở Linh còn thiếu gì không, tiếp theo đưa Sở Linh cái gì mới tốt.

Mà nghĩ đi nghĩ lại, hắn bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn suốt ngày mời cơm tặng đồ như thế mà không hề nói bất cứ điều gì, có khác quái gì những việc Tư Loan làm trước đây đâu? “Đệch!” Tần Thiếu Đình tự mắng mình một câu, sao lại không nghĩ tới chứ?

Bảo sao hôm nay khi hắn đưa đồ cho Sở Linh, Sở Linh lại không mấy vui vẻ. Chính hắn còn cảm thấy mình hành động y hệt Tư Loan, chẳng nhẽ Sở Linh lại không cảm thấy hay sao?

Càng nghĩ hắn càng thấy mình khốn nạn, đáng nhẽ nên nói thẳng ra với Sở Linh. Nếu Sở Linh đồng ý chấp nhận hắn, nguyện ý để hắn theo đuổi, vậy thì những thứ này sẽ trở thành chuyện quá đỗi tự nhiên. Còn nếu Sở Linh không muốn, hắn sẽ rút lui, không đeo bám cậu như thằng biến thái vậy nữa.

Thế là Tần Thiếu Đình tắm thật nhanh, thay đồ ngủ tới gõ cửa phòng Sở Linh.

Sở Linh vừa sấy khô tóc, chuẩn bị đi ngủ.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, có thể vào phòng nói chuyện không?” Tần Thiếu Đình đứng đắn hỏi.

Sở Linh đứng tránh qua một bên để Tần Thiếu Đình tiến vào.

Tần Thiếu Đình kéo tay cậu ngồi xuống giường, bản thân lại kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu, “Sở Linh, e là gần đây tôi quá quan tâm khiến cậu cảm thấy phiền hà, xin lỗi, nhưng tôi phải nói trước với cậu điều này. Sở Linh, tôi rất thích em, muốn trở thành người yêu của em.”

Sở Linh choáng váng, mặt lập tức đỏ bừng.

Thấy Sở Linh cũng không tỏ ra kinh hoàng hay sợ hãi, Tần Thiếu Đình thoáng yên tâm hơn, dịu dàng hỏi, “Vậy… em có đồng ý làm người yêu của tôi không?”

Sở Linh nhìn Tần Thiếu Đình, “Anh… Tôi….”

Tần Thiếu Đình mỉm cười nói, “Muốn nói gì thì từ từ nói.”

Sở Linh cố bình tĩnh, “Tôi không biết nên nói thế nào…”

Tần Thiếu Đình nói, “Chỉ cần nói có đồng ý ở bên tôi hay không thôi.”

Sở Linh nghĩ một lát, rồi gật đầu.

Tần Thiếu Đình mạnh mẽ cầm tay Sở Linh, hỏi, “Có phải em cũng đã sớm thích tôi rồi không?”

“Cũng… không sớm lắm.”

“Không sớm là từ lúc nào?”

“Tôi… không nhớ rõ.”

Tần Thiếu Đình không ngờ Sở Linh lại ngượng ngùng như thế, nhưng cũng cảm thấy rất mừng khi hai bên hiểu lòng nhau, “Phải đến gần đây tôi mới nhận ra mình yêu em, nhưng tôi lại chẳng biết phải làm sao bây giờ, chỉ đành cố gắng đối tốt với em hơn từng chút từng chút một. Mà lúc nãy đột nhiên lại nghĩ ra, mấy hành động ngoài mặt này có khác nào Tư Loan đâu? Thế nên mới chạy tới nói với em một tiếng.”

Sở Linh đỏ mặt cúi đầu, “Tôi cũng không biết mình thích anh từ bao giờ, nhưng anh đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ rất vui.”

“Vậy tốt rồi.” Tần Thiếu Đình nói, “Chúng mình chính thức bên nhau em nhỉ.”

Sở Linh gật đầu.

“Tôi có thể hôn em không?”

Mặt Sở Linh càng đỏ tợn, nhưng cũng không từ chối.

Tần Thiếu Đình chậm rãi ghé lại gần, sau khi xác định Sở Linh sẽ không đẩy ra, hắn mới hôn lên môi cậu.

Tần Thiếu Đình là dạng kiến thức lý thuyết đồ sộ nhưng kinh nghiệm thực tiễn bằng không. Vừa mới bắt đầu có chút trúc trắc, nhưng tiếp tục vừa thực hành vừa học hỏi, kỹ thuật cũng cải thiện lên.

Sở Linh là người không có cả kiến thức lẫn kinh nghiệm, hơn nữa Tần Thiếu Đình là người mình thích, cuối cùng bị hôn đến choáng váng mặt mày.

Nụ hôn kết thúc, Sở Linh nhũn cả người ngã xuống giường, Tần Thiếu Đình ở bên cạnh chống người bằng một tay, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc của Sở Linh.

Mặt Sở Linh đỏ như tụ máu, Tần Thiếu Đình hạ giọng trêu cậu, “Giờ mà đã thế cũng không ổn lắm đâu, sau này tiến gần hơn chút nữa không lẽ em sẽ ngất ra luôn à?”

Sở Linh đẩy hắn, “Tôi… tại tôi không quen.”

Tần Thiếu Đình cười nói, “Vậy em nên quen dần đi thôi.”

Hiện tại hắn vẫn không thể tiến quá nhanh, chờ sau này được tắm với Sở Linh rồi, hắn sẽ để Sở Linh mở mang tầm mắt với vóc dáng cũng như thằng em đáng tự hào của mình.

Tần Thiếu Đình cắn nhẹ hai cái lên môi Sở Linh, nói, “Hôm nay tôi ngủ lại đây được không?”

“Được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Ồ, ‘tiến’ thế nào cơ?”

Sở Linh không hiểu.

Tần Thiếu Tình vói ngón tay vào trong miệng Sở Linh, “’Tiến vào’ như thế này? Hay là tiế…”

Sở Linh cắn ngón tay hắn.

Tần Thiếu Đình cũng không tức giận, cười nói, “Được rồi, coi như em đánh dấu tôi.” Dứt lời hắn lại hôn Sở Linh thêm lần nữa.

Tâm ý đã tỏ bày, môi cũng đã kề môi, nhưng Tần Thiếu Đình vẫn không được cho phép ngủ lại, lưu luyến không rời bị đuổi về phòng.

Sở Linh vùi gương mặt đỏ bừng vào trong chăn, thao thức không ngủ nổi đến tận nửa đêm.

Sáng hôm sau, Sở Linh đang ngủ say thì thấy có người đang kéo tay mình, tỉnh táo hơn một chút mới phát hiện người kia đang nắm tay cậu.

Sở Linh không thèm mở mắt, nhẹ giọng hỏi, “Đội trưởng à?”

“Ừ.” Giọng Tần Thiếu Đình bừng bừng khí thế.

Biết là Tần Thiếu Đình, Sở Linh liền an tâm. Đợi Tần Thiếu Đình buông tay ra, cậu liền trở mình ngủ tiếp.

Tần Thiếu Đình đăng bức ảnh mình nắm tay Sở Linh vừa chụp được lên weibo, kèm theo dòng chữ – em tình tôi nguyện, cùng nhau già đi.

Quả nhiên mười phút sau, tiếng đập cửa ầm ầm mạnh mẽ vang lên.

Tần Thiếu Đình đắp lại chăn cho Sở Linh, đi ra mở cửa, không hề bất ngờ, đương nhiên là Bạch Ninh.

Bạch Ninh nhìn thấy hắn liền chỉ vào mặt hắn hỏi, “Anh anh anh anh anh anh anh, anh làm gì Sở Linh rồi?”

Tần Thiếu Đình sợ quấy giấc ngủ của Sở Linh, tiện tay cầm chìa khóa trên giá để giày, ra khỏi cửa.

“Cậu nói thế là sao? Chúng tôi hai bên tình nguyện mà?” Giọng Tần Thiếu Đình ngập tràn kiêu ngạo.

“Hai người cặp với nhau rồi?” Bạch Ninh muốn rít lên.

Tần Thiếu Đình cũng không ngại chất giọng chói tai của anh, gật đầu nói, “Chính thức yêu nhau.”

Bạch Ninh thở phào nhẹ nhõm, “Hai người nghiêm túc với nhau là được. Tôi chỉ sợ anh đùa tôi, tôi lại được fan hỏi thăm 18 đời tổ tông mất.”

“Hỏi thăm cũng là hỏi thăm tôi, liên quan gì cậu đâu.”

“Ha ha, đến khi người ta chửi cho thì chẳng phải sẽ tự động hiểu là fan chửi tổ tiên nhà anh, chính là tôi còn gì?”

“Rồi rồi rồi, thương cậu.”

Bạch Ninh liếc đồng hồ, mới chín rưỡi, “Được rồi, mới chín rưỡi thôi, mau ngủ thêm đi.”

“Weibo chính thức cũng phải đăng bài đi chứ. Lần trước là do tôi bịa ra nên weibo đội im lặng không nói. Giờ chuyện thành thật rồi cũng đáng để thông báo chứ hả?” Tần Thiếu Đình kiêu ngạo nói.

Bạch Ninh cố kiềm chế không chửi đổng, “Được rồi, vậy tôi tìm giám đốc Nhung nói chuyện, để xem làm thế nào viết chuyện tình của hai người thành thiên tình sử xúc động quần chúng được chưa?”

Tần Thiếu Đình không quan tâm, “Cũng không cần phô trương như thế, chỉ cần khen hai chúng tôi rất xứng đôi, vừa nhìn đã biết chắc chắn sẽ bên nhau đến bạc đầu.”

Bạch Ninh đảo mắt khinh bỉ, không thèm chờ thang máy nữa mà cuốc bộ lên lầu – thực sự không muốn đứng cạnh cái tên Tần Thiếu Đình không biết xấu hổ này thêm một giây nào nữa!

Đến khi Sở Linh tỉnh lại mới biết trong vài tiếng đồng hồ cậu nằm ngủ, cả thế giới đã ngồi đớp cẩu lương của cậu và Tần Thiếu Đình.

Giận sao? Không giận. Việc Tần Thiếu Đình thông báo công khai đã thể hiện rõ thành ý của hắn rồi, đồng nghĩa fan sẽ canh me giám sát, thế nên chẳng có gì phải giận. Chỉ có điều trước giờ cậu quen khép mình, bỗng nhiên thành đề tài nóng bỏng nên cảm thấy không quen.

Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.

Khi ăn cơm, Khúc Sênh gọi điện tới.

Tần Thiếu Đình trầm tư gõ bàn, hắn biết Khúc Sênh là trai thẳng, nhưng có trời mới biết liệu tên này có để ý Sở Linh hay không, tốt tính, kỹ thuật chơi đỉnh cao, đệ nhất mỹ nam của giới eSports cơ mà, nhỡ đâu Khúc Sênh cũng tự cong luôn thì phải làm thế nào?

Có điều hắn cũng không thể hiện lòng đố kỵ của mình ra ngoài mặt, bao giờ có cơ hội nhắn mấy câu dằn mặt Khúc Sênh là được rồi.

Khúc Sênh gọi tới là để chúc mừng Sở Linh cuối cùng cũng có người yêu.

Sở Linh còn hơi ngượng, nhưng vẫn nói cảm ơn.

Khúc Sênh nói, “Chờ có thời gian thì rủ cả Tần đội đến, chúng ta cùng ăn bữa cơm.”

“Được rồi. Đợt tới sẽ có sự kiện kỷ niệm Võ Hiệp một tuổi, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp nhau, có gì hẹn đi ăn.”

“Được, vậy là ok rồi.” Khúc Sênh nghĩa khí nói, “Nếu Tần Thiếu Đình đối xử tệ bạc với cậu thì cậu cũng đừng kìm nén mà không nói ra, cứ nói với tôi, chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ anh ta một trận.”

Sở Linh khẽ cười, “Ừ tôi biết rồi.”

Khúc Sênh cảm khái, “Cái giới này của chúng ta ít con gái đến thảm thương, chứ nếu không tôi cũng có gấu rồi.”

Nếu là con gái cùng nghề tuyển thủ thì sẽ có thể thấu hiểu đối phương, mà cùng đội lại càng tốt, không lo phải sắp xếp thời gian hẹn hò.

“Cậu có thể bảo giám đốc bên cậu tuyển thêm nhiều con gái vào trại huấn luyện là được mà.”

“Có lý. Tôi đi nói liền đây, bye.”

“Ừ.”

Tần Thiếu Đình kiêu ngạo phát đường, nhưng ngoại trừ cuộc điện thoại của Khúc Sênh cho Sở Linh, bọn họ cũng không hề tiếp nhận lời chúc mừng của người nào khác, có điều hắn cũng chẳng quan tâm. Tần Thiếu Đình đi đâu cũng nắm tay Sở Linh, vậy là đủ rồi.

Mà những người không gọi điện cho bọn họ, không phải không muốn chúc mừng mà cho là vốn hai người đã yêu nhau lâu rồi, chẳng qua khiêm tốn không thể hiện mà thôi, thế nên cũng không tiện hỏi. Còn giữa dòng thị phi, tin đồn tam sao thất bản ngày một nhiều, Bạch Ninh chính là nạn nhân bị khủng bố điện thoại.

Bản lĩnh chém gió thêm mắm dặm muối của Bạch Ninh không phải dạng vừa, đến mức mà đội tuyển nào cũng đều truyền nhau, bàn ra tán vào không nhiều thì ít về câu chuyện tình lâm li bi đát của Tần Thiếu Đình và Sở Linh.

Bạch Ninh khua môi múa mép đến mức khô cả miệng, còn chuyện có đúng hay không thì anh nói nhiều đến độ bản thân cũng tin theo. Ban đầu còn nghĩ không nên chém gió quá đà, chỉ cần để người khác biết Tần Thiếu Đình và Sở Linh yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, ngày ngày show ân ái ở đội đến mức người khác muốn mù mắt chó. Mà càng chém càng thuận mồm, đã vẽ đến đoạn Sở Linh tới ra mắt bố mẹ Tần Thiếu Đình, còn nhận được bao lì xì chúc phúc.

Mà Bạch Ninh lựa chọn ẩn danh khi phát tán chuyện tình này, quyết định làm quần chúng im lặng ăn dưa. Anh tự nhận mình không trồng dưa, chỉ làm nhân viên vận chuyển đó mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện