Nếu trước đây Nhung Tước không dám để Tần Thiếu Đình nhận phỏng vấn là vì sợ lộ thì bây giờ lại càng không thể để Tần Thiếu Đình đi phỏng vấn được, sợ rằng Tần Thiếu Đình phô trương quá đà sẽ bị fan phỉ nhổ, liên lụy tới Sở Linh.
Vừa lên chức người yêu đã lên weibo khoe, Sở Linh mà không làm gì đáp trả thì lại sinh chuyện.
Sở Linh tiện tay mở bài đăng đó lên, nhìn mà thấy ấm lòng. Dưới comment có rất nhiều người nhắc tới CP của cậu và Tư Loan, có người tiếc nuối, có người cho rằng nếu một mảnh CP đã tìm được người yêu thực sự thì CP cũng chỉ dừng lại ở giải trí mà thôi, tan thì tan, dù sao CP thật mới dễ chèo thuyền chứ.
Đồng thời cũng có nhiều người bắt đầu hoài nghi hình tượng của Tư Loan, nói rằng trước giờ Tư Loan xây dựng hình tượng chăm chỉ lắm mà, nhìn lại mới thấy toàn là diễn trò. Bên dưới có không ít người hùa theo.
Sở Linh forward lại weibo của Tần Thiếu Đình, chỉ kèm theo một icon “bắn tim” nói rõ tất cả.
Cận Luân dậy muộn, khi tới nhà ăn thì tất cả mọi người đã ăn được hòm hòm. Cận Luân thấy Sở Linh lại bắt đầu khua môi múa mép, “Ha, chào buổi sáng chị dâu!”
Sở Linh xấu hổ lúng túng.
Những người khác lại cố nhịn không dám cười.
Tần Thiếu Đình dùng điện thoại gõ nhẹ lên đầu Cận Luân, “Đừng có gọi vớ vẩn.”
Cận Luân lườm hắn một cái, rõ ràng trông vui bỏ xừ lại còn ra cái vẻ không muốn, giả, quá giả!
Ra khỏi nhà ăn, Tần Thiếu Đình nhận được điện thoại từ đội trưởng Kỳ Hạo của Cửu Trọng Thành.
Quan hệ của Chập Lân và Cửu Trọng Thành xưa giờ vẫn rất tốt, thường hay hẹn nhau đấu tập.
“Alo?” Tần Thiếu Đình nhận điện thoại.
“Chẳng phải bảo hẹn đấu tập mà? Tối nay được không?” Kỳ Hạo hỏi.
“Ai rảnh mà đi đấu tập chứ? Đang bận yêu đương, nói sau ha.” Tần Thiếu Đình cảm thấy lý do từ chối này cực kỳ đúng đắn.
Sở Linh bất lực cạn lời nhìn Tần Thiếu Đình.
“Chuyện yêu đương của cậu được đàm luận hơi lâu rồi đấy, nên hạ nhiệt chút đi chứ? Mà lo yêu đương không thèm luyện tập, định bỏ thi đấu giải mùa Xuân à?”
“Đương nhiên không bỏ rồi, nhưng yêu đương thì vẫn phải bồi đắp chứ, sao có thể hạ nhiệt được?” Tần Thiếu Đình mỉa mai, hắn cũng không thể nói với Kỳ Hạo chuyện yêu đương hồi trước là giả, không phải không tin tưởng được, chẳng qua thấy không cần thiết mà thôi.
Kỳ Hạo cả giận nói, “Khoe vừa thôi! Trách nhiệm của cậu đem cho chó ăn rồi à?!”
“Không hề.” Tần Thiếu Đình thản nhiên nói, “Bị tình yêu ăn mất đấy.”
Đáp lại hắn là cái dập máy không nương tình của Kỳ Hạo.
“Chậc, sao lại nóng tính thế.” Tần Thiếu Đình ghét bỏ đánh giá Kỳ Hạo.
Sở Linh không nhìn nổi nữa, “Không thể để lỡ chuyện huấn luyện được.”
Tần Thiếu Đình nắm lấy tay cậu, “Tôi biết mà, trêu Kỳ Hạo chút thôi, ai ngờ cậu ta nghiêm túc vô vị thế chứ.”
“Người ta nghiêm túc có trách nhiệm.”
“Ừ ừ. Em nói gì cũng đúng hết. Lát nữa tôi sẽ nói với huấn luyện viên, để anh ta hẹn Cửu Trọng Thành, giờ tôi mà gọi sợ Kỳ Hạo không thèm bắt máy luôn.”
Đấu tập sẽ diễn ra vào tối ngày kia, coi như Tần Thiếu Đình vẫn còn lương tâm.
Tối hôm đó, Tần Thiếu Đình nói chuyện về sự kiện kỷ niệm tròn năm với Trần Tân, mãi đến đêm muộn mới về ký túc.
Sở Linh đã ngủ rồi, Tần Thiếu Đình bước nhẹ nhất có thể, khi định mở cửa phòng thì lại nghe có tiếng động bên phòng Sở Linh, dường như là tiếng nói.
Tần Thiếu Đình đoán là Sở Linh chưa ngủ, hắn liền đi tới định nói chuyện ru ngủ Sở Linh, nhưng khi bước đến trước cửa thì nghe được hình như Sở Linh đang khóc.
Tần Thiếu Đình nhíu mày, nhẹ nhàng mở cửa.
Sở Linh đang cuộn tròn trong chăn, vừa khóc vừa nức nở, “Mẹ, con xin lỗi…”
Tần Thiếu Đình không nói lời nào, ghé lại mới biết Sở Linh đang nằm mơ, khóc rất thương tâm nhưng lại không có nước mắt. Cậu mơ thấy mẹ mình.
Hắn nhớ Sở Linh từng nói mẹ đã qua đời, bình thường cũng không nghe cậu nhắc tới. Thế nên nhìn hình ảnh trước mặt, phải chăng có chuyện gì mà hắn không biết? Suy nghĩ chốc lát, Tần Thiếu Đình vẫn không gọi Sở Linh, giả vờ bản thân chưa từng bước vào, tránh cho Sở Linh phải bối rối.
Quay về phòng, tiếng khóc của Sở Linh vẫn quẩn quanh bên tai hắn, khiến hắn phiền não đến đau lòng. Suy cho cùng hắn vẫn chưa hiểu rõ Sở Linh, không thể san sẻ nỗi buồn cùng Sở Linh, hắn không xứng làm bạn trai của cậu.
Sở Linh mơ thấy mẹ, khóc là chuyện bình thường. Nhưng tại sao cậu lại nói “xin lỗi”, có lẽ chuyện không hề đơn giản. Vẫn nên tìm Nhung Tước giúp hắn điều tra, hắn cũng sẽ bớt lấn cấn trong lòng.
Sáng hôm sau Sở Linh thức dậy, tất cả đều bình thường trở lại. Tần Thiếu Đình cũng đỡ bất an, thầm nghĩ có lẽ Sở Linh đã quên mất giấc mơ đêm qua rồi, vậy cũng tốt.
Tối hôm đó, Chập Lân và Cửu Trọng Thành đấu tập.
Chủ yếu tổ chức đánh tập cũng là vì Tiết Mạc, để cậu ta đánh với Kỳ Hạo vài trận, nhận thức chênh lệch, đồng thời học hỏi thêm.
Tiết Mạc không đánh 22, vì thế trực tiếp tập 33 luôn, vẫn dùng tổ hợp Cái Bang – Bắc Phủ – Mặc Thư, Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh thì bắt cặp đánh 22 với team của Cửu Trọng Thành.
Buff An Tập của Cửu Trọng Thành cũng chơi chính là Mặc Thư Sơn Trang, hai phái kia thì kỹ thuật bình thường, nhưng vẫn có thể dùng trên sân đấu. Một thành viên khác chơi Tiêu Dao tên là Hách Chấn.
Sở Linh và Tiết Mạc vừa vào đội, dù không ai không biết Sở Linh nhưng Tần Thiếu Đình vẫn giới thiệu một chút cho các thành viên Cửu Trọng Thành làm quen.
Kỳ Hạo sợ Tần Thiếu Đình lại show ân ái, không thèm đáp lời của hắn, Tần Thiếu Đình cũng không để ý, đám cẩu FA này sao có thể hiểu chuyện yêu đương.
Tiêu Dao là môn phái dame không thấp nhưng máu thì mỏng thôi rồi, đấu 33 kiểu này không biết được ai mạnh hơn ai.
Sau khi tạo phòng đấu tập xong xuôi, ba người cùng tiến vào bắt đầu luyện tập.
Tiết Mạc vẫn xông thẳng tới buff đối diện như trước, kỳ thực trong ba phái buff thì Mặc Thư Sơn Trang có thể coi như không sợ Cái Bang, điều kiện tiên quyết là phải biết chơi. Vì thế Tiết Mạc đánh An Tập thành ra lại khó, Tần Thiếu Đình muốn thử xem hai người có thể nhanh chóng giết được An Tập hay không, vì vậy hắn cũng xông lên.
Kỳ Hạo và Hách Chấn không chắc chắn bọn họ có thể đánh chết buff nhanh hơn Tần Thiếu Đình được hay không, vì thế Hách Chấn mới đi đánh Sở Linh, Kỳ Hạo quấy nhiễu Tần Thiếu Đình và Tiết Mạc.
Kỹ năng của Tiêu Dao là sau khi tích được đủ ba đợt độc thì sẽ bạo phát toàn bộ độc tố gây sát thương. Mà trước mặt Mặc Thư thì toàn bộ độc tố đều sẽ bị xua tan. Có điều đánh tan độc tố cũng có tác dụng phụ, nhẹ thì dùng hai skill xua tan thì hóa giải lẫn nhau, nặng hơn thì bị phong bế nội tại, không thể sử dụng bất cứ chiêu thức nào nữa. Thế nên dùng chiêu thức lúc nào, dùng làm sao đều đòi hỏi phán đoán chính xác của buff.
Sở Linh hoàn toàn có thể ứng phó trước một Tiêu Dao, nhưng còn phải lo cho máu của Tần Thiếu Đình và Tiết Mạc, lạc mất nhịp độ trận đấu, đánh khá hỗn loạn.
“Đội trưởng, quay về hạn chế Hách Chấn chút đi, tôi cần chờ cool down.” Sở Linh nói.
Tần Thiếu Đình, “Được, Tiết Mạc, cậu tự mở giảm sát thương rồi đi ra chỗ Sở Linh đi.”
Tiết Mạc, “Vâng.”
Tiết Mạc không ham chiến nữa, khi cần rút lui sẽ rút lui, tạo tiền đề cho giai đoạn sau, tìm kiếm cơ hội dứt điểm.
Chờ Sở Linh hồi chiêu xong, Tiết Mạc lại xông lên.
Tần Thiếu Đình thì lại thay đổi mục tiêu sang Kỳ Hạo. Mặc Thư sợ nhất là cả ba người đều mất máu, Cái Bang có thể hạn chế khả năng buff team bạn kéo máu cho đồng đội, hiệu quả thi đấu khả quan hơn một chút.
So với trước đây, Tiết Mạc đã giao tiếp với bọn họ nhiều hơn, cũng biết gọi Tần Thiếu Đình chuyển mục tiêu rồi.
Đánh buff thật ra là trò cố gắng sống sót, đánh đến khi toàn bộ chiêu thức của buff không hồi kịp thì mới có cơ hội chiến thắng. Mà dù sao Tiết Mạc vẫn còn nhỏ tuổi, mấy lần chỉ thêm một đao nữa là đánh chết thì Tần Thiếu Đình lại bị Kỳ Hạo hạn chế không thể chạy đến dứt điểm khiến cho Tiết Mạc cuống hết cả lên. An Tập bỏ chạy, Tiết Mạc đuổi theo, đến khi về sau trụ thì Sở Linh đã không kéo máu được nữa. Tần Thiếu Đình tấn công thì bị Kỳ Hạo chặn đứng. Mà chiêu ngay sau đó của Kỳ Hạo lại đánh thẳng vào mặt Tiết Mạc vừa lúc vòng qua. Hách Chấn bồi thêm một lần trúng độc, có được điểm hạ gục. Trận giảm sát thương của Sở Linh đã tung ra, nhưng vì đi cùng với skill hồi máu mà bị chậm lại 0.5 giây, quá đủ để Tiết Mạc lên bảng.
Tần Thiếu Đình không nói gì, tiếp tục vào trận tiếp theo.
Sau hai trận, Tiết Mạc càng đánh càng sốt ruột, cuối cùng bị bắt lại, chết ngắc đầu tiên.
Nhung Tước thấy mặt Tiết Mạc đỏ chót, nhìn vừa giận dữ lại vừa xấu hổ, anh đoán đứa nhóc này đang bị hành cho nên thân trong game, thế là đi rót một cốc nước đặt bên tay cậu, “Cứ từ từ, đừng nóng vội.”
Lời nói của Nhung Tước như ma lực đối với Tiết Mạc, cậu lập tức bình tĩnh lại.
“Đội trưởng, anh Linh, em xin lỗi.” Tiết Mạc thành thật nhận sai.
Tần Thiếu Đình khẽ cười, “Cậu nhận ra là được rồi. Kiên nhẫn tìm cơ hội, chỉ khi chúng ta giữ được mạng mình thì mới có cơ hội bắt được người khác.”
Tần Thiếu Đình có thể hiểu được tâm lý của Tiết Mạc, không chỉ có mình Tiết Mạc là bị buff đánh nát người, DPS bị Sở Linh hành hạ đông vô số kể. Tiết Mạc chưa từng chứng kiến thực lực của đội một, lần trước gặp Huyền Nguyệt chỉ là tình cờ, mà cũng vì chỉ đánh một trận nên Huyền Nguyệt không có cơ hội bắt được nhược điểm của bọn họ. Chưa kể bên kia không có Cái Bang, Tiết Mạc không đối đầu trực tiếp, không sinh ra tâm lý so sánh chênh lệch.
Cửu Trọng Thành thì khác, vì đội trưởng của Cửu Trọng Thành là Cái Bang nên hắn hiểu rất rõ cách chơi Cái Bang. Hơn nữa sau khi đánh một trận thì rõ ràng Cửu Trọng Thành đã tìm ra điểm yếu của bọn họ, hốt thuốc đúng bệnh đương nhiên sẽ có thành quả. Tiết Mạc không giết được buff, đến khi Kỳ Hạo chuyển mục tiêu thì cậu sẽ phải gánh chịu áp lực cực lớn, vì thế bình thường chơi suôn sẻ, giờ đây cũng trục trặc sai lầm.
“Dạ.”
Uống hết nước, trận thứ tư cũng bắt đầu. Quả nhiên Tiết Mạc đã bình tĩnh lại, đánh nhau có lợi thì tiến mà bất lợi thì lùi. Hơn nữa xét về kỹ thuật thì cậu không thể bằng Kỳ Hạo, vì thế vẫn cần dùng đầu óc tư duy chiến thuật.
Cuối cùng, Tần Thiếu Đình bắt được Hách Chấn, Tiết Mạc hạ chiêu cuối cùng lấy điểm hạ gục.
Sau mấy trận đánh còn chưa đủ 15 phút, xét thắng thua bằng lượng sát thương thì đến giờ Cửu Trọng Thành cũng bị Tần Thiếu Đình hạ gục, coi như cứu vãn lại chút mặt mũi.
Sau ba tiếng, đấu tập kết thúc.
Nhung Tước gọi Sở Linh lên phòng, nói là cần cậu điền form gì đó.
Tần Thiếu Đình nói với Tiết Mạc, “Nghỉ nửa tiếng đi.”
“Dạ.” Tiết Mạc vào phòng nước, bên trong có rất nhiều đồ uống, có cả sữa bò Nhung Tước mua riêng cho cậu, bảo khi nào được nghỉ thì uống, kêu là uống sẽ cao lên.
Kỳ Hạo: Cái Bang này của các cậu ổn đấy.
Tần Thiếu Đình: Vẫn còn kém xa cậu.
Không phải Tần Thiếu Đình nể mặt mà nịnh Kỳ Hạo, quả thực Cái Bang trong tay Kỳ Hạo là một phạm trù không tuyển thủ nào so sánh được.
Kỳ Hạo: Cậu ấy rất có tiềm năng, tụ khí lại nhanh. Tôi thắng cậu ấy nhờ kinh nghiệm phong phú tâm lý vững vàng thôi.
Tần Thiếu Đình: Ít khi thấy cậu khen ngợi ai.
Kỳ Hạo: Chúng tôi cùng là đệ tử Cái Bang mà, tất nhiên sẽ muốn giúp đỡ lẫn nhau.
Tần Thiếu Đình: Vậy khi nào rảnh thì cậu chỉ bảo cậu ấy thêm chút được không?
Kỳ Hạo: Thực ra tôi muốn thu cậu ấy làm đồ đệ.
Tần Thiếu Đình nhướn mày: Đừng bảo định bếch Tiết Mạc nhà này đi nhá?
Kỳ Hạo: Cậu nghĩ tôi là cậu chắc? Chưa kể đội hình hiện tại của bọn tôi cũng không cần thêm một Cái Bang.
Tần Thiếu Đình: Tôi có thể tin ngữ gian xảo như cậu không?
Kỳ Hạo: Mẹ nó chứ tôi gian cái méo!
Tần Thiếu Đình khẽ cười, trong game Võ Hiệp, quan hệ thầy trò là phương thức xã giao đơn giản nhất, còn trong giới tuyển thủ thì luôn có những cặp sư phụ đồ đệ cùng thi đấu, mà cũng có kiểu hai người thuộc về hai đội khác nhau.
Tần Thiếu Đình: Cậu có lòng như vậy thì chúng tôi cũng cảm ơn. Chỉ có điều tôi còn phải bàn bạc với Tiết Mạc và huấn luyện viên trước đã.
Kỳ Hạo: Được, bàn xong thế nào nhớ báo cho tôi một tiếng.
Tần Thiếu Đình bắt chéo chân suy nghĩ, nếu Kỳ Hạo thu Tiết Mạc thì sẽ rất có lợi cho con đường trưởng thành của Tiết Mạc, mà Tiết Mạc có lợi thì Chập Lân cũng ké phần. Chập Lân và Cửu Trọng Thành vẫn luôn là hai đội tuyển anh em, sự tin tưởng giữa hai bên không cần phải nói nhiều, hắn tin Kỳ Hạo sẽ không đào Tiết Mạc đi mất, chỉ hi vọng mình có người kế thừa kỹ thuật mà thôi. Dù sao Kỳ Hạo chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, có lẽ cũng sẽ không đánh thêm được bao năm nữa, nhân lúc còn đang trong đội thì truyền thừa hết kỹ nghệ của bản thân mới là chuyện nên làm.
Nhưng cũng như hắn đã nói với Kỳ Hạo, việc này vẫn phải hỏi ý kiến của Tiết Mạc và Trần Tân thì mới quyết định được.
Vừa lên chức người yêu đã lên weibo khoe, Sở Linh mà không làm gì đáp trả thì lại sinh chuyện.
Sở Linh tiện tay mở bài đăng đó lên, nhìn mà thấy ấm lòng. Dưới comment có rất nhiều người nhắc tới CP của cậu và Tư Loan, có người tiếc nuối, có người cho rằng nếu một mảnh CP đã tìm được người yêu thực sự thì CP cũng chỉ dừng lại ở giải trí mà thôi, tan thì tan, dù sao CP thật mới dễ chèo thuyền chứ.
Đồng thời cũng có nhiều người bắt đầu hoài nghi hình tượng của Tư Loan, nói rằng trước giờ Tư Loan xây dựng hình tượng chăm chỉ lắm mà, nhìn lại mới thấy toàn là diễn trò. Bên dưới có không ít người hùa theo.
Sở Linh forward lại weibo của Tần Thiếu Đình, chỉ kèm theo một icon “bắn tim” nói rõ tất cả.
Cận Luân dậy muộn, khi tới nhà ăn thì tất cả mọi người đã ăn được hòm hòm. Cận Luân thấy Sở Linh lại bắt đầu khua môi múa mép, “Ha, chào buổi sáng chị dâu!”
Sở Linh xấu hổ lúng túng.
Những người khác lại cố nhịn không dám cười.
Tần Thiếu Đình dùng điện thoại gõ nhẹ lên đầu Cận Luân, “Đừng có gọi vớ vẩn.”
Cận Luân lườm hắn một cái, rõ ràng trông vui bỏ xừ lại còn ra cái vẻ không muốn, giả, quá giả!
Ra khỏi nhà ăn, Tần Thiếu Đình nhận được điện thoại từ đội trưởng Kỳ Hạo của Cửu Trọng Thành.
Quan hệ của Chập Lân và Cửu Trọng Thành xưa giờ vẫn rất tốt, thường hay hẹn nhau đấu tập.
“Alo?” Tần Thiếu Đình nhận điện thoại.
“Chẳng phải bảo hẹn đấu tập mà? Tối nay được không?” Kỳ Hạo hỏi.
“Ai rảnh mà đi đấu tập chứ? Đang bận yêu đương, nói sau ha.” Tần Thiếu Đình cảm thấy lý do từ chối này cực kỳ đúng đắn.
Sở Linh bất lực cạn lời nhìn Tần Thiếu Đình.
“Chuyện yêu đương của cậu được đàm luận hơi lâu rồi đấy, nên hạ nhiệt chút đi chứ? Mà lo yêu đương không thèm luyện tập, định bỏ thi đấu giải mùa Xuân à?”
“Đương nhiên không bỏ rồi, nhưng yêu đương thì vẫn phải bồi đắp chứ, sao có thể hạ nhiệt được?” Tần Thiếu Đình mỉa mai, hắn cũng không thể nói với Kỳ Hạo chuyện yêu đương hồi trước là giả, không phải không tin tưởng được, chẳng qua thấy không cần thiết mà thôi.
Kỳ Hạo cả giận nói, “Khoe vừa thôi! Trách nhiệm của cậu đem cho chó ăn rồi à?!”
“Không hề.” Tần Thiếu Đình thản nhiên nói, “Bị tình yêu ăn mất đấy.”
Đáp lại hắn là cái dập máy không nương tình của Kỳ Hạo.
“Chậc, sao lại nóng tính thế.” Tần Thiếu Đình ghét bỏ đánh giá Kỳ Hạo.
Sở Linh không nhìn nổi nữa, “Không thể để lỡ chuyện huấn luyện được.”
Tần Thiếu Đình nắm lấy tay cậu, “Tôi biết mà, trêu Kỳ Hạo chút thôi, ai ngờ cậu ta nghiêm túc vô vị thế chứ.”
“Người ta nghiêm túc có trách nhiệm.”
“Ừ ừ. Em nói gì cũng đúng hết. Lát nữa tôi sẽ nói với huấn luyện viên, để anh ta hẹn Cửu Trọng Thành, giờ tôi mà gọi sợ Kỳ Hạo không thèm bắt máy luôn.”
Đấu tập sẽ diễn ra vào tối ngày kia, coi như Tần Thiếu Đình vẫn còn lương tâm.
Tối hôm đó, Tần Thiếu Đình nói chuyện về sự kiện kỷ niệm tròn năm với Trần Tân, mãi đến đêm muộn mới về ký túc.
Sở Linh đã ngủ rồi, Tần Thiếu Đình bước nhẹ nhất có thể, khi định mở cửa phòng thì lại nghe có tiếng động bên phòng Sở Linh, dường như là tiếng nói.
Tần Thiếu Đình đoán là Sở Linh chưa ngủ, hắn liền đi tới định nói chuyện ru ngủ Sở Linh, nhưng khi bước đến trước cửa thì nghe được hình như Sở Linh đang khóc.
Tần Thiếu Đình nhíu mày, nhẹ nhàng mở cửa.
Sở Linh đang cuộn tròn trong chăn, vừa khóc vừa nức nở, “Mẹ, con xin lỗi…”
Tần Thiếu Đình không nói lời nào, ghé lại mới biết Sở Linh đang nằm mơ, khóc rất thương tâm nhưng lại không có nước mắt. Cậu mơ thấy mẹ mình.
Hắn nhớ Sở Linh từng nói mẹ đã qua đời, bình thường cũng không nghe cậu nhắc tới. Thế nên nhìn hình ảnh trước mặt, phải chăng có chuyện gì mà hắn không biết? Suy nghĩ chốc lát, Tần Thiếu Đình vẫn không gọi Sở Linh, giả vờ bản thân chưa từng bước vào, tránh cho Sở Linh phải bối rối.
Quay về phòng, tiếng khóc của Sở Linh vẫn quẩn quanh bên tai hắn, khiến hắn phiền não đến đau lòng. Suy cho cùng hắn vẫn chưa hiểu rõ Sở Linh, không thể san sẻ nỗi buồn cùng Sở Linh, hắn không xứng làm bạn trai của cậu.
Sở Linh mơ thấy mẹ, khóc là chuyện bình thường. Nhưng tại sao cậu lại nói “xin lỗi”, có lẽ chuyện không hề đơn giản. Vẫn nên tìm Nhung Tước giúp hắn điều tra, hắn cũng sẽ bớt lấn cấn trong lòng.
Sáng hôm sau Sở Linh thức dậy, tất cả đều bình thường trở lại. Tần Thiếu Đình cũng đỡ bất an, thầm nghĩ có lẽ Sở Linh đã quên mất giấc mơ đêm qua rồi, vậy cũng tốt.
Tối hôm đó, Chập Lân và Cửu Trọng Thành đấu tập.
Chủ yếu tổ chức đánh tập cũng là vì Tiết Mạc, để cậu ta đánh với Kỳ Hạo vài trận, nhận thức chênh lệch, đồng thời học hỏi thêm.
Tiết Mạc không đánh 22, vì thế trực tiếp tập 33 luôn, vẫn dùng tổ hợp Cái Bang – Bắc Phủ – Mặc Thư, Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh thì bắt cặp đánh 22 với team của Cửu Trọng Thành.
Buff An Tập của Cửu Trọng Thành cũng chơi chính là Mặc Thư Sơn Trang, hai phái kia thì kỹ thuật bình thường, nhưng vẫn có thể dùng trên sân đấu. Một thành viên khác chơi Tiêu Dao tên là Hách Chấn.
Sở Linh và Tiết Mạc vừa vào đội, dù không ai không biết Sở Linh nhưng Tần Thiếu Đình vẫn giới thiệu một chút cho các thành viên Cửu Trọng Thành làm quen.
Kỳ Hạo sợ Tần Thiếu Đình lại show ân ái, không thèm đáp lời của hắn, Tần Thiếu Đình cũng không để ý, đám cẩu FA này sao có thể hiểu chuyện yêu đương.
Tiêu Dao là môn phái dame không thấp nhưng máu thì mỏng thôi rồi, đấu 33 kiểu này không biết được ai mạnh hơn ai.
Sau khi tạo phòng đấu tập xong xuôi, ba người cùng tiến vào bắt đầu luyện tập.
Tiết Mạc vẫn xông thẳng tới buff đối diện như trước, kỳ thực trong ba phái buff thì Mặc Thư Sơn Trang có thể coi như không sợ Cái Bang, điều kiện tiên quyết là phải biết chơi. Vì thế Tiết Mạc đánh An Tập thành ra lại khó, Tần Thiếu Đình muốn thử xem hai người có thể nhanh chóng giết được An Tập hay không, vì vậy hắn cũng xông lên.
Kỳ Hạo và Hách Chấn không chắc chắn bọn họ có thể đánh chết buff nhanh hơn Tần Thiếu Đình được hay không, vì thế Hách Chấn mới đi đánh Sở Linh, Kỳ Hạo quấy nhiễu Tần Thiếu Đình và Tiết Mạc.
Kỹ năng của Tiêu Dao là sau khi tích được đủ ba đợt độc thì sẽ bạo phát toàn bộ độc tố gây sát thương. Mà trước mặt Mặc Thư thì toàn bộ độc tố đều sẽ bị xua tan. Có điều đánh tan độc tố cũng có tác dụng phụ, nhẹ thì dùng hai skill xua tan thì hóa giải lẫn nhau, nặng hơn thì bị phong bế nội tại, không thể sử dụng bất cứ chiêu thức nào nữa. Thế nên dùng chiêu thức lúc nào, dùng làm sao đều đòi hỏi phán đoán chính xác của buff.
Sở Linh hoàn toàn có thể ứng phó trước một Tiêu Dao, nhưng còn phải lo cho máu của Tần Thiếu Đình và Tiết Mạc, lạc mất nhịp độ trận đấu, đánh khá hỗn loạn.
“Đội trưởng, quay về hạn chế Hách Chấn chút đi, tôi cần chờ cool down.” Sở Linh nói.
Tần Thiếu Đình, “Được, Tiết Mạc, cậu tự mở giảm sát thương rồi đi ra chỗ Sở Linh đi.”
Tiết Mạc, “Vâng.”
Tiết Mạc không ham chiến nữa, khi cần rút lui sẽ rút lui, tạo tiền đề cho giai đoạn sau, tìm kiếm cơ hội dứt điểm.
Chờ Sở Linh hồi chiêu xong, Tiết Mạc lại xông lên.
Tần Thiếu Đình thì lại thay đổi mục tiêu sang Kỳ Hạo. Mặc Thư sợ nhất là cả ba người đều mất máu, Cái Bang có thể hạn chế khả năng buff team bạn kéo máu cho đồng đội, hiệu quả thi đấu khả quan hơn một chút.
So với trước đây, Tiết Mạc đã giao tiếp với bọn họ nhiều hơn, cũng biết gọi Tần Thiếu Đình chuyển mục tiêu rồi.
Đánh buff thật ra là trò cố gắng sống sót, đánh đến khi toàn bộ chiêu thức của buff không hồi kịp thì mới có cơ hội chiến thắng. Mà dù sao Tiết Mạc vẫn còn nhỏ tuổi, mấy lần chỉ thêm một đao nữa là đánh chết thì Tần Thiếu Đình lại bị Kỳ Hạo hạn chế không thể chạy đến dứt điểm khiến cho Tiết Mạc cuống hết cả lên. An Tập bỏ chạy, Tiết Mạc đuổi theo, đến khi về sau trụ thì Sở Linh đã không kéo máu được nữa. Tần Thiếu Đình tấn công thì bị Kỳ Hạo chặn đứng. Mà chiêu ngay sau đó của Kỳ Hạo lại đánh thẳng vào mặt Tiết Mạc vừa lúc vòng qua. Hách Chấn bồi thêm một lần trúng độc, có được điểm hạ gục. Trận giảm sát thương của Sở Linh đã tung ra, nhưng vì đi cùng với skill hồi máu mà bị chậm lại 0.5 giây, quá đủ để Tiết Mạc lên bảng.
Tần Thiếu Đình không nói gì, tiếp tục vào trận tiếp theo.
Sau hai trận, Tiết Mạc càng đánh càng sốt ruột, cuối cùng bị bắt lại, chết ngắc đầu tiên.
Nhung Tước thấy mặt Tiết Mạc đỏ chót, nhìn vừa giận dữ lại vừa xấu hổ, anh đoán đứa nhóc này đang bị hành cho nên thân trong game, thế là đi rót một cốc nước đặt bên tay cậu, “Cứ từ từ, đừng nóng vội.”
Lời nói của Nhung Tước như ma lực đối với Tiết Mạc, cậu lập tức bình tĩnh lại.
“Đội trưởng, anh Linh, em xin lỗi.” Tiết Mạc thành thật nhận sai.
Tần Thiếu Đình khẽ cười, “Cậu nhận ra là được rồi. Kiên nhẫn tìm cơ hội, chỉ khi chúng ta giữ được mạng mình thì mới có cơ hội bắt được người khác.”
Tần Thiếu Đình có thể hiểu được tâm lý của Tiết Mạc, không chỉ có mình Tiết Mạc là bị buff đánh nát người, DPS bị Sở Linh hành hạ đông vô số kể. Tiết Mạc chưa từng chứng kiến thực lực của đội một, lần trước gặp Huyền Nguyệt chỉ là tình cờ, mà cũng vì chỉ đánh một trận nên Huyền Nguyệt không có cơ hội bắt được nhược điểm của bọn họ. Chưa kể bên kia không có Cái Bang, Tiết Mạc không đối đầu trực tiếp, không sinh ra tâm lý so sánh chênh lệch.
Cửu Trọng Thành thì khác, vì đội trưởng của Cửu Trọng Thành là Cái Bang nên hắn hiểu rất rõ cách chơi Cái Bang. Hơn nữa sau khi đánh một trận thì rõ ràng Cửu Trọng Thành đã tìm ra điểm yếu của bọn họ, hốt thuốc đúng bệnh đương nhiên sẽ có thành quả. Tiết Mạc không giết được buff, đến khi Kỳ Hạo chuyển mục tiêu thì cậu sẽ phải gánh chịu áp lực cực lớn, vì thế bình thường chơi suôn sẻ, giờ đây cũng trục trặc sai lầm.
“Dạ.”
Uống hết nước, trận thứ tư cũng bắt đầu. Quả nhiên Tiết Mạc đã bình tĩnh lại, đánh nhau có lợi thì tiến mà bất lợi thì lùi. Hơn nữa xét về kỹ thuật thì cậu không thể bằng Kỳ Hạo, vì thế vẫn cần dùng đầu óc tư duy chiến thuật.
Cuối cùng, Tần Thiếu Đình bắt được Hách Chấn, Tiết Mạc hạ chiêu cuối cùng lấy điểm hạ gục.
Sau mấy trận đánh còn chưa đủ 15 phút, xét thắng thua bằng lượng sát thương thì đến giờ Cửu Trọng Thành cũng bị Tần Thiếu Đình hạ gục, coi như cứu vãn lại chút mặt mũi.
Sau ba tiếng, đấu tập kết thúc.
Nhung Tước gọi Sở Linh lên phòng, nói là cần cậu điền form gì đó.
Tần Thiếu Đình nói với Tiết Mạc, “Nghỉ nửa tiếng đi.”
“Dạ.” Tiết Mạc vào phòng nước, bên trong có rất nhiều đồ uống, có cả sữa bò Nhung Tước mua riêng cho cậu, bảo khi nào được nghỉ thì uống, kêu là uống sẽ cao lên.
Kỳ Hạo: Cái Bang này của các cậu ổn đấy.
Tần Thiếu Đình: Vẫn còn kém xa cậu.
Không phải Tần Thiếu Đình nể mặt mà nịnh Kỳ Hạo, quả thực Cái Bang trong tay Kỳ Hạo là một phạm trù không tuyển thủ nào so sánh được.
Kỳ Hạo: Cậu ấy rất có tiềm năng, tụ khí lại nhanh. Tôi thắng cậu ấy nhờ kinh nghiệm phong phú tâm lý vững vàng thôi.
Tần Thiếu Đình: Ít khi thấy cậu khen ngợi ai.
Kỳ Hạo: Chúng tôi cùng là đệ tử Cái Bang mà, tất nhiên sẽ muốn giúp đỡ lẫn nhau.
Tần Thiếu Đình: Vậy khi nào rảnh thì cậu chỉ bảo cậu ấy thêm chút được không?
Kỳ Hạo: Thực ra tôi muốn thu cậu ấy làm đồ đệ.
Tần Thiếu Đình nhướn mày: Đừng bảo định bếch Tiết Mạc nhà này đi nhá?
Kỳ Hạo: Cậu nghĩ tôi là cậu chắc? Chưa kể đội hình hiện tại của bọn tôi cũng không cần thêm một Cái Bang.
Tần Thiếu Đình: Tôi có thể tin ngữ gian xảo như cậu không?
Kỳ Hạo: Mẹ nó chứ tôi gian cái méo!
Tần Thiếu Đình khẽ cười, trong game Võ Hiệp, quan hệ thầy trò là phương thức xã giao đơn giản nhất, còn trong giới tuyển thủ thì luôn có những cặp sư phụ đồ đệ cùng thi đấu, mà cũng có kiểu hai người thuộc về hai đội khác nhau.
Tần Thiếu Đình: Cậu có lòng như vậy thì chúng tôi cũng cảm ơn. Chỉ có điều tôi còn phải bàn bạc với Tiết Mạc và huấn luyện viên trước đã.
Kỳ Hạo: Được, bàn xong thế nào nhớ báo cho tôi một tiếng.
Tần Thiếu Đình bắt chéo chân suy nghĩ, nếu Kỳ Hạo thu Tiết Mạc thì sẽ rất có lợi cho con đường trưởng thành của Tiết Mạc, mà Tiết Mạc có lợi thì Chập Lân cũng ké phần. Chập Lân và Cửu Trọng Thành vẫn luôn là hai đội tuyển anh em, sự tin tưởng giữa hai bên không cần phải nói nhiều, hắn tin Kỳ Hạo sẽ không đào Tiết Mạc đi mất, chỉ hi vọng mình có người kế thừa kỹ thuật mà thôi. Dù sao Kỳ Hạo chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, có lẽ cũng sẽ không đánh thêm được bao năm nữa, nhân lúc còn đang trong đội thì truyền thừa hết kỹ nghệ của bản thân mới là chuyện nên làm.
Nhưng cũng như hắn đã nói với Kỳ Hạo, việc này vẫn phải hỏi ý kiến của Tiết Mạc và Trần Tân thì mới quyết định được.
Danh sách chương