Lớp A3 không trực tiếp phá báo tường của bọn họ. Bọn họ cũng không có bất kỳ bằng chứng gì trong tay. Không có sản phẩm dự thi đương nhiên sẽ phải xếp cuối cùng. Thầy chủ nhiệm cũng không thể làm gì chỉ đành an ủi bọn họ mấy cái thành tích này cũng chẳng nói lên điều gì quan trọng là lớp mình có tinh thần đoàn kết, chăm chỉ học tập là được rồi. Mấy đứa nhỏ tuy ngoài miệng vâng dạ nhưng trong lòng chưa chắc đã nghe. Bọn họ còn đang lên kế hoạch phục thù kia kìa. Giờ phút này cả lớp đoàn kết chưa từng có. Chiều nào cũng hò hét nhau tập luyện. Đội bóng rổ cũng không được miễn. Còn có hai học sinh rất nhiệt tình đề nghị múa phụ đạo cho tiết mục. Hữu Giang từ chối mãi không được đành thoả hiệp.
Giang đại ca vừa ngồi trên ghế đá học thuộc các nốt nhạc cho bài trình diễn nhưng tâm tư hoàn toàn không đặt vào tờ giấy kia ánh mắt rất không yên phận mà nhìn về phía sân bóng. Hình như ngắm Trần Mạnh Trường vẫn thú vị hơn nhiều. Mái tóc thiếu niên bay bay trong gió từng cú ném rổ cực chuẩn xác. Giọi mồ hôi trượt xuống đi qua yết hầu rơi xuống xương quai xanh.. cơ bụng ẩn hiện sau lớp áo.
Khụ. Lớp phó văn nghệ. Tôi cũng là thành viên của đội bóng. Ngồi đây nhìn đồng đội luyện tập có phải rất không...
Không có gì là không ổn hết. Cậu trước đây từng là học sinh trong đội bóng rổ của trường cấp 2 đã từng đi thi cấp thành phố chúng tôi đều biết. Không có ai nghi ngờ năng lực của cậu hết. Cậu chỉ cần ngồi đây chuẩn bị tốt cho phần văn nghệ của mình là được. Luyện tập tập cho đội bóng đã có Trường đại ca lo rồi.
... Ai thèm thể hiện chứ. Tôi cũng muốn cậu ấy chỉ bảo không được à? - Hữu Giang ôm cục tức nghĩ thầm.
Trần Mạnh Trường hình như nghe thấy động tĩnh liền đi về phía này :
Làm gì đấy? Hữu Giang vươn tay đưa chai nước đến trước mặt cậu. Cậu nở một nụ cười xán lạn đón lấy, ngửa cổ uống nốt chỗ nước còn lại:
Cảm ơn nhé!
Hình như chai nước này Hữu Giang vừa uống qua đúng không? Không ai để ý đến chi tiết này nhưng lớp phó văn nghệ đứng bên cạnh thì trố mắt nhìn, ánh mắt hình như cũng hơi hiểu ra gì đó.
Ngày hội thể thao diễn ra, học sinh được nghỉ nửa ngày. Rất nhiều nam thanh nữ tú đều đến cổ vũ cho lớp bọn họ. Cũng có cả đến cổ vũ cho người bọn họ thích. Công việc của lớp chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể nếu lớp không có bộ đôi A - O tài năng, học giỏi, quan trọng là rất đẹp trai Giang - Trường. Từ sáng sớm Vũ Thanh Hà đã cất công cử một bạn nam trong đội cổ vũ làm công việc hết sức quan trọng và ý nghĩa: ngồi ở cửa lớp thu thư tình, nước, khăn, bánh kẹo gửi đến hai quý ngài. Cái gì cũng có, giấy gói quà cũng đủ loại nhưng đặc điểm chung là đều có thông tin liên lạc đi kèm. Vũ Thanh Hà nhìn đống đồ chất cao như núi tặc lưỡi: bộ mấy người nghĩ hai đại ca này sẽ liên lạc với mấy người qua cái số điện thoại này hay liên kết Facebook hả? Chị đây là lớp trưởng vẫn ăn block như thường nhé. Đúng lúc này Hữu Giang và Mạnh Trường cũng đi qua. Vũ Thanh Hà quơ quơ một thanh bánh nabati:
Quà của hai cậu này. Tôi ăn giùm nhá!
Mạnh Trường không có thói quen ăn đồ của người lạ, rất thoải mái mà gật đầu:
Ăn đi! Tôi không ăn đâu.
Hữu Giang còn không thèm nhìn lên :
Tôi cũng không ăn. Mấy cậu ăn đi.
Thấy chưa đến đồ ăn mấy người kì công chọn lựa cũng không đến được tay mấy kẻ lạnh lùng này. Thư tình thì quê chết đi được tốt nhất cũng đừng đưa nếu không một ngày nào đó lại thấy nó ở xọt rác đấy.
Hai người đã thay đồng phục của đội bóng từ trước lúc này đang sóng vai nhau bước xuống sân. Ánh sáng hắt lên bóng lưng cao ráo của hai người trông cực kỳ đẹp đôi.. nhỉ?
Vũ Thanh Hà tìm nửa ngày cũng không thấy gói bánh, chai nước hay phong thư nào có tên mình xoay người hỏi cậu bạn đang tựa cửa cắn bánh quy:
Này! Cậu sẽ không giấu quà của tớ đi đấy chứ?
Cậu bị dở à? Đồ của Hữu Giang, Mạnh Trường nhiều như thế tôi không lấy, lấy của cậu làm gì?
Vậy sao ở đây không có lấy một món của tôi?
Vậy chính là không có ai thèm tặng cho cậu!!
...
Thanh Hà! Cậu còn làm gì đó đội bóng tập hợp đủ rồi còn thiếu mỗi cậu thôi. - lớp phó Minh Khuê vừa gọi vừa chạy đến có vẻ đã đi tìm cô được một lúc.
- Minh Khuê ~ tớ muốn ăn bánh nabati phô mai.
- Bánh của hai hotboy lớp mình còn chưa đủ cậu ăn à?
- Tớ muốn ăn bánh cậu mua. Thi đấu xong sẽ rất dễ bị mất nước này, đau cơ, tụt đường huyết ,...
- Cậu nhanh đi thay đồ rồi xuống sân đi! Sắp đến lượt lớp mình rồi đó.
Thanh Hà cầm quần áo chạy đi vẫn không quên gọi với lại :
Nhớ nhé! Bánh nabati vị phô mai ~
...
Sân thể thao của trường THPT A tương đối lớn nhưng hôm nay học sinh tập trung rất đông nên không khí vẫn có chút ngột ngạt.
Và bây giờ chính là trận đấu giữa lớp A1 và A13. Xin mời tuyển thủ của hai đội ra sân .
Áaaaaa! A1 tất thắng!
A13 cố lên !!
Hữu Giang Mạnh Trường!!!!
Không khí sân bóng rất nhanh được làm nóng lên. Có ưu thế là Hữu Giang lại thêm toàn những thiếu niên alpha nhiệt huyết cùng tài ném bóng bách phát bách trúng của Trần Mạnh Trường. Không ngoài dự đoán lớp bọn họ một đường đánh thẳng đến trận cuối quyết định giải nhất và giải nhì. Còn khoảng nửa tiếng nữa đội bên kia mới xong trận. Cả đội kéo nhau ra gốc cây cách xa sân thi đấu. Nguyên một đám alpha nằm la liệt thở hổn hển: mệt quá! mệt chết mất! Chỉ có hai người nào đó vẫn ung dung vừa ngồi nghỉ ngơi vừa bóc trai nước ra uống. Thấy hai người này lại sắp xửa biểu diễn màn hôn môi gián tiếp qua miệng chai, Vũ Thanh Hà không nhìn nổi nữa đảo mắt quay đi tìm lớp phó văn nghệ của mình đòi bánh. Thực sự cậu đôi khi luôn quên mất mình và Hữu Giang tuy kiểu hình đều là con trai nhưng thực chắt lại chính là người khác phái. A và O căn bản không phải một giới tính mà Hữu Giang hình như cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh hình như chỉ đơn thuần là chia sẻ đồ uống với bạn bè thôi.
Giang đại ca vừa ngồi trên ghế đá học thuộc các nốt nhạc cho bài trình diễn nhưng tâm tư hoàn toàn không đặt vào tờ giấy kia ánh mắt rất không yên phận mà nhìn về phía sân bóng. Hình như ngắm Trần Mạnh Trường vẫn thú vị hơn nhiều. Mái tóc thiếu niên bay bay trong gió từng cú ném rổ cực chuẩn xác. Giọi mồ hôi trượt xuống đi qua yết hầu rơi xuống xương quai xanh.. cơ bụng ẩn hiện sau lớp áo.
Khụ. Lớp phó văn nghệ. Tôi cũng là thành viên của đội bóng. Ngồi đây nhìn đồng đội luyện tập có phải rất không...
Không có gì là không ổn hết. Cậu trước đây từng là học sinh trong đội bóng rổ của trường cấp 2 đã từng đi thi cấp thành phố chúng tôi đều biết. Không có ai nghi ngờ năng lực của cậu hết. Cậu chỉ cần ngồi đây chuẩn bị tốt cho phần văn nghệ của mình là được. Luyện tập tập cho đội bóng đã có Trường đại ca lo rồi.
... Ai thèm thể hiện chứ. Tôi cũng muốn cậu ấy chỉ bảo không được à? - Hữu Giang ôm cục tức nghĩ thầm.
Trần Mạnh Trường hình như nghe thấy động tĩnh liền đi về phía này :
Làm gì đấy? Hữu Giang vươn tay đưa chai nước đến trước mặt cậu. Cậu nở một nụ cười xán lạn đón lấy, ngửa cổ uống nốt chỗ nước còn lại:
Cảm ơn nhé!
Hình như chai nước này Hữu Giang vừa uống qua đúng không? Không ai để ý đến chi tiết này nhưng lớp phó văn nghệ đứng bên cạnh thì trố mắt nhìn, ánh mắt hình như cũng hơi hiểu ra gì đó.
Ngày hội thể thao diễn ra, học sinh được nghỉ nửa ngày. Rất nhiều nam thanh nữ tú đều đến cổ vũ cho lớp bọn họ. Cũng có cả đến cổ vũ cho người bọn họ thích. Công việc của lớp chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể nếu lớp không có bộ đôi A - O tài năng, học giỏi, quan trọng là rất đẹp trai Giang - Trường. Từ sáng sớm Vũ Thanh Hà đã cất công cử một bạn nam trong đội cổ vũ làm công việc hết sức quan trọng và ý nghĩa: ngồi ở cửa lớp thu thư tình, nước, khăn, bánh kẹo gửi đến hai quý ngài. Cái gì cũng có, giấy gói quà cũng đủ loại nhưng đặc điểm chung là đều có thông tin liên lạc đi kèm. Vũ Thanh Hà nhìn đống đồ chất cao như núi tặc lưỡi: bộ mấy người nghĩ hai đại ca này sẽ liên lạc với mấy người qua cái số điện thoại này hay liên kết Facebook hả? Chị đây là lớp trưởng vẫn ăn block như thường nhé. Đúng lúc này Hữu Giang và Mạnh Trường cũng đi qua. Vũ Thanh Hà quơ quơ một thanh bánh nabati:
Quà của hai cậu này. Tôi ăn giùm nhá!
Mạnh Trường không có thói quen ăn đồ của người lạ, rất thoải mái mà gật đầu:
Ăn đi! Tôi không ăn đâu.
Hữu Giang còn không thèm nhìn lên :
Tôi cũng không ăn. Mấy cậu ăn đi.
Thấy chưa đến đồ ăn mấy người kì công chọn lựa cũng không đến được tay mấy kẻ lạnh lùng này. Thư tình thì quê chết đi được tốt nhất cũng đừng đưa nếu không một ngày nào đó lại thấy nó ở xọt rác đấy.
Hai người đã thay đồng phục của đội bóng từ trước lúc này đang sóng vai nhau bước xuống sân. Ánh sáng hắt lên bóng lưng cao ráo của hai người trông cực kỳ đẹp đôi.. nhỉ?
Vũ Thanh Hà tìm nửa ngày cũng không thấy gói bánh, chai nước hay phong thư nào có tên mình xoay người hỏi cậu bạn đang tựa cửa cắn bánh quy:
Này! Cậu sẽ không giấu quà của tớ đi đấy chứ?
Cậu bị dở à? Đồ của Hữu Giang, Mạnh Trường nhiều như thế tôi không lấy, lấy của cậu làm gì?
Vậy sao ở đây không có lấy một món của tôi?
Vậy chính là không có ai thèm tặng cho cậu!!
...
Thanh Hà! Cậu còn làm gì đó đội bóng tập hợp đủ rồi còn thiếu mỗi cậu thôi. - lớp phó Minh Khuê vừa gọi vừa chạy đến có vẻ đã đi tìm cô được một lúc.
- Minh Khuê ~ tớ muốn ăn bánh nabati phô mai.
- Bánh của hai hotboy lớp mình còn chưa đủ cậu ăn à?
- Tớ muốn ăn bánh cậu mua. Thi đấu xong sẽ rất dễ bị mất nước này, đau cơ, tụt đường huyết ,...
- Cậu nhanh đi thay đồ rồi xuống sân đi! Sắp đến lượt lớp mình rồi đó.
Thanh Hà cầm quần áo chạy đi vẫn không quên gọi với lại :
Nhớ nhé! Bánh nabati vị phô mai ~
...
Sân thể thao của trường THPT A tương đối lớn nhưng hôm nay học sinh tập trung rất đông nên không khí vẫn có chút ngột ngạt.
Và bây giờ chính là trận đấu giữa lớp A1 và A13. Xin mời tuyển thủ của hai đội ra sân .
Áaaaaa! A1 tất thắng!
A13 cố lên !!
Hữu Giang Mạnh Trường!!!!
Không khí sân bóng rất nhanh được làm nóng lên. Có ưu thế là Hữu Giang lại thêm toàn những thiếu niên alpha nhiệt huyết cùng tài ném bóng bách phát bách trúng của Trần Mạnh Trường. Không ngoài dự đoán lớp bọn họ một đường đánh thẳng đến trận cuối quyết định giải nhất và giải nhì. Còn khoảng nửa tiếng nữa đội bên kia mới xong trận. Cả đội kéo nhau ra gốc cây cách xa sân thi đấu. Nguyên một đám alpha nằm la liệt thở hổn hển: mệt quá! mệt chết mất! Chỉ có hai người nào đó vẫn ung dung vừa ngồi nghỉ ngơi vừa bóc trai nước ra uống. Thấy hai người này lại sắp xửa biểu diễn màn hôn môi gián tiếp qua miệng chai, Vũ Thanh Hà không nhìn nổi nữa đảo mắt quay đi tìm lớp phó văn nghệ của mình đòi bánh. Thực sự cậu đôi khi luôn quên mất mình và Hữu Giang tuy kiểu hình đều là con trai nhưng thực chắt lại chính là người khác phái. A và O căn bản không phải một giới tính mà Hữu Giang hình như cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh hình như chỉ đơn thuần là chia sẻ đồ uống với bạn bè thôi.
Danh sách chương