Chật vật một hồi cuối cùng cũng đo xong, Trần Mạnh Trường đá Hữu Giang từ trên bục giảng xuống, không quên khịa thêm một câu:
- Lùn thì chấp nhận lùn đi. Có nhón chân kiễng gót cũng không cứu nổi đâu.
Hữu Giang sấn tới, sáp lại gần. Hình.. hình như có cao hơn cậu một chút.
Nhưng chưa ngầu được hai giây, Trần Mạnh Trường đã dội cho Hữu Giang một gáo nước lạnh, đá đá đôi giày độn gần 7 cm:
-
- Giày độn mua đâu vậy? Hiệu quả có vẻ không tồi.
Hữu Giang ấm ức:
- Nào có ai cứ suốt ngày chê bạn trai mình lùn như em. Năm nay anh đã cao thêm 2 cm bây giờ đã là 1m81 rồi. Không tin đo cho em xem..
Vừa nói Hữu Giang vừa nhoài người ra với cuộn thước dây đằng sau.
- Các cậu đo xong chưa? Nhanh ra lấy sách giáo khoa nh..
Vũ Thanh Hà hoá đá tại chỗ. Hữu Giang đang đè nửa người Trần Mạnh Trường sát vào cạnh bàn, cánh tay với cuộn thước vừa vặn che khuất một nửa, Trần Mạnh Trường cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt
- Xin.. xin lỗi. Làm phiền rồi.
Cánh cửa vừa bị bật ra, lại nhanh chóng đóng lại. Không gian rơi vào yên tĩnh..
Giờ thì hay rồi. Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Trần Mạnh Trường ngượng chín mặt, đạp mạnh một cước vào chân Hữu Giang.
Hữu Giang vội bật người lại:
- Em muốn mưu sát bạn trai mình.. hự đau lòng quá.
- Cút.
Hữu Giang cũng không dám đùa dai, thấy cậu đã bắt đầu cọc liền ngoan ngoãn cút ra ngoài.
Ban cán sự lớp năm nay không có sự thay đổi nhiều. Vũ Thanh Hà vẫn là lớp trưởng, ngoại trừ lớp phó học tập chuyển đi, giao lại trách nhiệm cho Hoàng Minh Khuê thì cũng không có gì đặc biệt. Thành ra vị trí sao đỏ, đốc thúc việc thực hiện nề nếp lại bỏ trống.
Cái chức danh không ai muốn làm này cứ thế rơi xuống đầu Hữu Giang. Thật cũng không biết giáo viên chủ nhiệm nghĩ gì mà lại giao cho cái tên này nữa. Có lẽ cô bị bảng thành tích của Hữu Giang che mờ mắt hay dùng biện pháp đặc biệt lấy bạo lực chấn áp bạo lực chăng? Học sinh giỏi, thành tích suất sắc nhưng chưa chắc đã là kiểu ngoan ngoãn, gương mẫu. Chẳng lẽ cô lại quên mất chiến tích năm ngoái của cậu - chọc giáo viên đến bật khóc? Kiểu người này thực sự sẽ quản lý tốt được người khác sao? Ngay ngày đầu tiên sau nhận lớp, đàn anh khoá trên - Trần Mạnh Trường đã bị chặn ở cổng:
- Bạn học ở lớp nào? Tên? Thẻ?
Bị đàn em khối 10 bắt đi học muộn, Trần Mạnh Trường xoa xoa cánh mũi, nói dối không chớp mắt:
- Nguyễn Hữu Giang 11A1.
Cậu thầm nghĩ: Xin lỗi nhé! Mượn tên bạn trai dùng một chút trở về sẽ bồi thường cho cậu sau.
Trần Mạnh Trường toan bước qua nhưng dĩ nhiên là học sinh kia không cho. Khuôn mặt cô bé thoáng ngạc nhiên, lại hơi tức giận:
- Anh. Thẻ của anh đâu?
- Sáng đi vội không đem theo.
Cô bé kia không phục có vẻ định đôi co thêm một lúc nữa nhưng từ sau đã vang lên một tiếng gọi đầy vẻ biếng nhác không hề ăn nhập với không khí nghiêm túc xung quanh:
- Có chuyện gì vậy? Không phải đã dặn là chỉ cần ghi tên lại rồi đem về đây
sao?
Cô nhóc kia thấy vậy liền lập tức tố cáo:
- Học sinh này không trung thực. Dám giả mạo anh.
Trần Mạnh Trường lúc này mới ngớ người, vừa vặn thấy một góc áo sơ mi của người đằng sau: Hữu.. Hữu Giang.
Hữu Giang cũng thấy, vội vàng ra hiệu cho cô bé kia đi ghi tên những người khác:
- Cậu ấy là bạn anh. Anh nhờ cậu ấy đi lấy đồ. À không. đi..đi phô tô tài liệu. Đúng chính là phô tô tài liệu.Mặt cô nhóc kia càng biến hoá hết bối rối, lại khó hiểu. Cuối cùng ngoan ngoãn đi ghi tên những người khác.
Trần Mạnh Trường thoáng yên lặng, môi mím lại đi thẳng vào lớp. Hữu Giang lại như không hiểu ý hì hì sáp lại gần:
- Bạn trai em vừa cứu em một mạng. Có phải nên cảm ơn chút không?
Còn lắc lắc thẻ học sinh của cậu trong tay.
- Anh muốn cảm ơn thế nào?
Hữu Giang hoàn toàn không nhận ra mặt cậu lúc này đã đen như đít nồi, tiếp tục nhăn nhở:
- Hôn một cái hay là..
Tiếng chuông vào lớp vang lên như một lá bùa cứu Hữu Giang một mạng, tạm thời thoát chết. Không phải tại tên này đi học trước không gọi cậu, còn tiện tay cầm cả thẻ của cậu đi làm sao cậu có thể lật tung nhà lên để tìm nó? Làm sao đi muộn ngay buổi đầu tiên được chứ?
Nhịn một bụng tức, Trần Mạnh Trường vẫn quyết định tạm tha cho Hữu Giang.
Đi học lại bao giờ cũng có nhiều chuyện để nói mà theo lời giáo viên chính là: Nghỉ hè quá dài khiến các em muốn nói bù lại số ngày nghỉ lúc trước tốt nhất là cứ "thưởng nóng" cho các em ít bài tập để bớt thời gian rảnh chơi bời vô bổ lại. Vì thế bài tập của bọn họ dường như nhiều gấp đôi ngày bình thường.
Vũ Thanh Hà như người mất hồn nhìn xấp đề dày cộp vừa mới phát xuống bộ dạng như thể không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa. Nhưng dù có cỡ đó thì cũng không thể ngăn được " máy bán dưa " bọn họ buôn chuyện.
Mày xem cái bài đăng đấy chưa? Tao vừa tag mày vào rồi đó.
- Trên mạng bàn tán rầm rộ mấy ngày nay mà không biết à? Tối cổ quá.
- Tạo tiền sử, tạo tối cổ được chưa? Mày biết chuyện gì mau kể đi. Ngắn gọn thôi.
- Lùn thì chấp nhận lùn đi. Có nhón chân kiễng gót cũng không cứu nổi đâu.
Hữu Giang sấn tới, sáp lại gần. Hình.. hình như có cao hơn cậu một chút.
Nhưng chưa ngầu được hai giây, Trần Mạnh Trường đã dội cho Hữu Giang một gáo nước lạnh, đá đá đôi giày độn gần 7 cm:
-
- Giày độn mua đâu vậy? Hiệu quả có vẻ không tồi.
Hữu Giang ấm ức:
- Nào có ai cứ suốt ngày chê bạn trai mình lùn như em. Năm nay anh đã cao thêm 2 cm bây giờ đã là 1m81 rồi. Không tin đo cho em xem..
Vừa nói Hữu Giang vừa nhoài người ra với cuộn thước dây đằng sau.
- Các cậu đo xong chưa? Nhanh ra lấy sách giáo khoa nh..
Vũ Thanh Hà hoá đá tại chỗ. Hữu Giang đang đè nửa người Trần Mạnh Trường sát vào cạnh bàn, cánh tay với cuộn thước vừa vặn che khuất một nửa, Trần Mạnh Trường cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt
- Xin.. xin lỗi. Làm phiền rồi.
Cánh cửa vừa bị bật ra, lại nhanh chóng đóng lại. Không gian rơi vào yên tĩnh..
Giờ thì hay rồi. Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Trần Mạnh Trường ngượng chín mặt, đạp mạnh một cước vào chân Hữu Giang.
Hữu Giang vội bật người lại:
- Em muốn mưu sát bạn trai mình.. hự đau lòng quá.
- Cút.
Hữu Giang cũng không dám đùa dai, thấy cậu đã bắt đầu cọc liền ngoan ngoãn cút ra ngoài.
Ban cán sự lớp năm nay không có sự thay đổi nhiều. Vũ Thanh Hà vẫn là lớp trưởng, ngoại trừ lớp phó học tập chuyển đi, giao lại trách nhiệm cho Hoàng Minh Khuê thì cũng không có gì đặc biệt. Thành ra vị trí sao đỏ, đốc thúc việc thực hiện nề nếp lại bỏ trống.
Cái chức danh không ai muốn làm này cứ thế rơi xuống đầu Hữu Giang. Thật cũng không biết giáo viên chủ nhiệm nghĩ gì mà lại giao cho cái tên này nữa. Có lẽ cô bị bảng thành tích của Hữu Giang che mờ mắt hay dùng biện pháp đặc biệt lấy bạo lực chấn áp bạo lực chăng? Học sinh giỏi, thành tích suất sắc nhưng chưa chắc đã là kiểu ngoan ngoãn, gương mẫu. Chẳng lẽ cô lại quên mất chiến tích năm ngoái của cậu - chọc giáo viên đến bật khóc? Kiểu người này thực sự sẽ quản lý tốt được người khác sao? Ngay ngày đầu tiên sau nhận lớp, đàn anh khoá trên - Trần Mạnh Trường đã bị chặn ở cổng:
- Bạn học ở lớp nào? Tên? Thẻ?
Bị đàn em khối 10 bắt đi học muộn, Trần Mạnh Trường xoa xoa cánh mũi, nói dối không chớp mắt:
- Nguyễn Hữu Giang 11A1.
Cậu thầm nghĩ: Xin lỗi nhé! Mượn tên bạn trai dùng một chút trở về sẽ bồi thường cho cậu sau.
Trần Mạnh Trường toan bước qua nhưng dĩ nhiên là học sinh kia không cho. Khuôn mặt cô bé thoáng ngạc nhiên, lại hơi tức giận:
- Anh. Thẻ của anh đâu?
- Sáng đi vội không đem theo.
Cô bé kia không phục có vẻ định đôi co thêm một lúc nữa nhưng từ sau đã vang lên một tiếng gọi đầy vẻ biếng nhác không hề ăn nhập với không khí nghiêm túc xung quanh:
- Có chuyện gì vậy? Không phải đã dặn là chỉ cần ghi tên lại rồi đem về đây
sao?
Cô nhóc kia thấy vậy liền lập tức tố cáo:
- Học sinh này không trung thực. Dám giả mạo anh.
Trần Mạnh Trường lúc này mới ngớ người, vừa vặn thấy một góc áo sơ mi của người đằng sau: Hữu.. Hữu Giang.
Hữu Giang cũng thấy, vội vàng ra hiệu cho cô bé kia đi ghi tên những người khác:
- Cậu ấy là bạn anh. Anh nhờ cậu ấy đi lấy đồ. À không. đi..đi phô tô tài liệu. Đúng chính là phô tô tài liệu.Mặt cô nhóc kia càng biến hoá hết bối rối, lại khó hiểu. Cuối cùng ngoan ngoãn đi ghi tên những người khác.
Trần Mạnh Trường thoáng yên lặng, môi mím lại đi thẳng vào lớp. Hữu Giang lại như không hiểu ý hì hì sáp lại gần:
- Bạn trai em vừa cứu em một mạng. Có phải nên cảm ơn chút không?
Còn lắc lắc thẻ học sinh của cậu trong tay.
- Anh muốn cảm ơn thế nào?
Hữu Giang hoàn toàn không nhận ra mặt cậu lúc này đã đen như đít nồi, tiếp tục nhăn nhở:
- Hôn một cái hay là..
Tiếng chuông vào lớp vang lên như một lá bùa cứu Hữu Giang một mạng, tạm thời thoát chết. Không phải tại tên này đi học trước không gọi cậu, còn tiện tay cầm cả thẻ của cậu đi làm sao cậu có thể lật tung nhà lên để tìm nó? Làm sao đi muộn ngay buổi đầu tiên được chứ?
Nhịn một bụng tức, Trần Mạnh Trường vẫn quyết định tạm tha cho Hữu Giang.
Đi học lại bao giờ cũng có nhiều chuyện để nói mà theo lời giáo viên chính là: Nghỉ hè quá dài khiến các em muốn nói bù lại số ngày nghỉ lúc trước tốt nhất là cứ "thưởng nóng" cho các em ít bài tập để bớt thời gian rảnh chơi bời vô bổ lại. Vì thế bài tập của bọn họ dường như nhiều gấp đôi ngày bình thường.
Vũ Thanh Hà như người mất hồn nhìn xấp đề dày cộp vừa mới phát xuống bộ dạng như thể không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa. Nhưng dù có cỡ đó thì cũng không thể ngăn được " máy bán dưa " bọn họ buôn chuyện.
Mày xem cái bài đăng đấy chưa? Tao vừa tag mày vào rồi đó.
- Trên mạng bàn tán rầm rộ mấy ngày nay mà không biết à? Tối cổ quá.
- Tạo tiền sử, tạo tối cổ được chưa? Mày biết chuyện gì mau kể đi. Ngắn gọn thôi.
Danh sách chương