Vũ Thanh Hà - lớp trưởng gương mẫu kiêm thủ quỹ một bên điên cuồng bấm
máy tính giải đề nhưng vẫn không quên góp vui:
- Tra A! Tôi cảm thấy người đó nhất định là tra A.
Bạn học đi phát bài tập qua chỗ cô nàng liền tiếp lời:
- Sao có thể khẳng định như vậy? Người ta cũng nói là tình huống bất đắc dĩ rồi còn gì? Vũ Thanh Hà nhìn chòng chọc tờ đề vừa phát xuống như nhìn kẻ thù không đội trời chung:
- Có thể là tình huống bất khả kháng gì chứ? Đánh dấu cũng đánh dấu rồi còn dám lên hỏi phải làm sao?
Hữu Giang ngồi phía sau có chút ngờ ngợ đột nhiên cảm thấy bất an, giơ tay nhấc luôn điện thoại của cậu bạn bàn trước.
ĐM! Vậy mà thực sự là cái bài đăng ẩn danh từ đời nào của cậu. Bình luận bên dưới đã lên đến con số mấy nghìn. Người kia thấy mặt Giang đại ca cứ hết xanh lại trắng bèn phổ cập kiến thức cho cậu:
- Tên này là sinh viên đại học không biết dùng cách gì thành công thuê chung trọ với một omega, nhân lúc người ta đến kỳ mẫn cảm thực hiện đánh dấu....
Hữu Giang dỏng tai lên nghe sự thật méo mó từ miệng thằng bạn cuối cùng cũng không nghe nổi nữa ném điện thoại lên bàn.
Bạn học đang liến thoắng không ngừng cũng ngơ người quên cả nói tiếp cứng đờ nhìn chiếc điện thoại yêu quý của mình bị vứt chỏng chơ trên mặt bàn suýt chút nữa thì rơi xuống đất trong lòng không khỏi oán hận: Có ai làm ơn ra đây giải thích rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với đại ca này không???
Trần Mạnh Trường đang giải bài cũng bị động tĩnh bên này thu hút, đóng nắp viết, ngẩng đầu lên. Đúng lúc đụng phải tầm mắt Hữu Giang. Nhớ tới mấy hành động vừa rồi, cậu cẩn thận quan sát Hữu Giang vài giây, đánh giá từ đầu đến chân. Vốn dĩ chỉ là một hành động hết sức bình thường nhưng Hữu Giang lại có chút chột dạ khiến cậu không khỏi nghĩ nhiều.
Trần Mạnh Trường bán tín bán nghi, vỗ vai bạn học vừa nãy:
- Bài đăng gì vậy? Có chút tò mò. Có thể gửi cho tôi được không?
Tính tình Trần Mạnh Trường mặc dù có chút cáu kỉnh, khó ở nhưng nhìn chung đối với bạn bè cậu vẫn hòa nhã hơn Hữu Giang nhiều. Bạn học kia đương nhiên không từ chối chút khó chịu ban nãy cũng bị cuốn sạch bách, nhiệt tình giải thích cho Trần Mạnh Trường.
- Ở trong nhóm lớp cũng có đó. Cái link đầu tiên. Đúng..đúng chính là cái được ghim đó.
Trần Mạnh Trường ngại ồn ào nên " Cái chợ A1 K69 " này vẫn luôn bị cậu khoá thông báo để đó đến mốc cả lên. Mở ra thì đúng là có một tin nhắn cực kì nổi bật được ghim lên đầu.
Bài viết được đăng ẩn danh, nửa chữ cũng không hề đề cập đến thông tin cá nhân, đến những từ phổ thông như cấp 3, thuê nhà,... cũng không có nhưng cái phong cách này sao lại quen mắt như vậy.. thêm nữa thời gian đăng bài cũng trùng khớp.
Nếu như là ngày thường hẳn cậu sẽ chẳng để ý đến bài viết này, cùng lắm thì chỉ nghĩ là trùng hợp thôi nhưng bộ dạng khép nép như đang chột dạ của người bên cạnh khiến cậu không khỏi nghĩ nhiều thêm một chút.
Trần Mạnh Trường uể oải chọc chọc màn hình cố nặn ra một biểu cảm hứng thú:
- Tra A. Đúng thật là tra A.
Chỉ là một câu cảm thán mơ hồ, bâng quơ nhưng Hữu Giang ngay lập tức cứng đờ, càng giả bộ bình tĩnh lại càng như chột dạ.
Thấy động tác này cộng liền xác định 8-9 phần là do bạn trai cậu đăng không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Người này sao lại ngốc nghếch đáng yêu vậy chứ?
8 giờ tối hai người mới được thở hắt ra. Đầu năm học dù chưa học tập chính thức nhưng trước khai giảng bọn họ phải đảm nhiệm một khối công việc khổng lồ. Trần Mạnh Trường đi trước, vừa đi vừa làm động tác xoay người, vận động. Cả ngày ngồi soạn đề, giải đề, chỉnh lý tài liệu khiến cả người cậu như muốn rã ra.
Hữu Giang cả buổi đều ôm tâm trạng bứt rứt, khó chịu, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:
- Bài đăng kia.. là anh đăng.. em đừng hiểu lầm.. ý anh không phải như vậy.. anh là... anh không phải tra A.
Hữu Giang vò đầu bứt tai, xoắn xuýt đến giọng cũng lạc cả đi như một đứa trẻ phạm lỗi.
Kỳ thực cũng chẳng có gì. Lúc đó cậu cũng chỉ đơn thuần cảm thấy anh đáng yêu nên cố ý trêu đùa một chút không ngờ Hữu Giang lại để ý như vậy.
Cậu nhảy lên người Hữu Giang, cọ cọ, tìm lại mùi hương quen thuộc:
- Xoắn xuýt cái gì chứ? Em không giận.
Sức lực cậu dùng không lớn, Hữu Giang thuận thế đỡ lấy cậu để cậu không bị ngã, dò hỏi:
- Thật sự không giận sao?
- Ừm không giận. Nhưng sau này đừng như vậy nữa. Nếu có khúc mắc hay rắc rối gì đó, em cũng muốn anh nói với em. Chúng ta cùng nhau giải quyết. Em không muốn những người không liên quan phán xét về anh, phán xét về mối quan hệ của chúng ta. Mặc kệ là tốt hay xấu.
- ...Được.
Tình yêu được hình thành từ những thứ đơn giản nhất, tình cảm chân thành, sự tin tưởng, thấu hiểu.. Có những lúc tình yêu không nhất thiết phải công khai cho cả thế giới cùng biết. Người ngoài cuộc không có tư cách phán xét về bạn.
máy tính giải đề nhưng vẫn không quên góp vui:
- Tra A! Tôi cảm thấy người đó nhất định là tra A.
Bạn học đi phát bài tập qua chỗ cô nàng liền tiếp lời:
- Sao có thể khẳng định như vậy? Người ta cũng nói là tình huống bất đắc dĩ rồi còn gì? Vũ Thanh Hà nhìn chòng chọc tờ đề vừa phát xuống như nhìn kẻ thù không đội trời chung:
- Có thể là tình huống bất khả kháng gì chứ? Đánh dấu cũng đánh dấu rồi còn dám lên hỏi phải làm sao?
Hữu Giang ngồi phía sau có chút ngờ ngợ đột nhiên cảm thấy bất an, giơ tay nhấc luôn điện thoại của cậu bạn bàn trước.
ĐM! Vậy mà thực sự là cái bài đăng ẩn danh từ đời nào của cậu. Bình luận bên dưới đã lên đến con số mấy nghìn. Người kia thấy mặt Giang đại ca cứ hết xanh lại trắng bèn phổ cập kiến thức cho cậu:
- Tên này là sinh viên đại học không biết dùng cách gì thành công thuê chung trọ với một omega, nhân lúc người ta đến kỳ mẫn cảm thực hiện đánh dấu....
Hữu Giang dỏng tai lên nghe sự thật méo mó từ miệng thằng bạn cuối cùng cũng không nghe nổi nữa ném điện thoại lên bàn.
Bạn học đang liến thoắng không ngừng cũng ngơ người quên cả nói tiếp cứng đờ nhìn chiếc điện thoại yêu quý của mình bị vứt chỏng chơ trên mặt bàn suýt chút nữa thì rơi xuống đất trong lòng không khỏi oán hận: Có ai làm ơn ra đây giải thích rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với đại ca này không???
Trần Mạnh Trường đang giải bài cũng bị động tĩnh bên này thu hút, đóng nắp viết, ngẩng đầu lên. Đúng lúc đụng phải tầm mắt Hữu Giang. Nhớ tới mấy hành động vừa rồi, cậu cẩn thận quan sát Hữu Giang vài giây, đánh giá từ đầu đến chân. Vốn dĩ chỉ là một hành động hết sức bình thường nhưng Hữu Giang lại có chút chột dạ khiến cậu không khỏi nghĩ nhiều.
Trần Mạnh Trường bán tín bán nghi, vỗ vai bạn học vừa nãy:
- Bài đăng gì vậy? Có chút tò mò. Có thể gửi cho tôi được không?
Tính tình Trần Mạnh Trường mặc dù có chút cáu kỉnh, khó ở nhưng nhìn chung đối với bạn bè cậu vẫn hòa nhã hơn Hữu Giang nhiều. Bạn học kia đương nhiên không từ chối chút khó chịu ban nãy cũng bị cuốn sạch bách, nhiệt tình giải thích cho Trần Mạnh Trường.
- Ở trong nhóm lớp cũng có đó. Cái link đầu tiên. Đúng..đúng chính là cái được ghim đó.
Trần Mạnh Trường ngại ồn ào nên " Cái chợ A1 K69 " này vẫn luôn bị cậu khoá thông báo để đó đến mốc cả lên. Mở ra thì đúng là có một tin nhắn cực kì nổi bật được ghim lên đầu.
Bài viết được đăng ẩn danh, nửa chữ cũng không hề đề cập đến thông tin cá nhân, đến những từ phổ thông như cấp 3, thuê nhà,... cũng không có nhưng cái phong cách này sao lại quen mắt như vậy.. thêm nữa thời gian đăng bài cũng trùng khớp.
Nếu như là ngày thường hẳn cậu sẽ chẳng để ý đến bài viết này, cùng lắm thì chỉ nghĩ là trùng hợp thôi nhưng bộ dạng khép nép như đang chột dạ của người bên cạnh khiến cậu không khỏi nghĩ nhiều thêm một chút.
Trần Mạnh Trường uể oải chọc chọc màn hình cố nặn ra một biểu cảm hứng thú:
- Tra A. Đúng thật là tra A.
Chỉ là một câu cảm thán mơ hồ, bâng quơ nhưng Hữu Giang ngay lập tức cứng đờ, càng giả bộ bình tĩnh lại càng như chột dạ.
Thấy động tác này cộng liền xác định 8-9 phần là do bạn trai cậu đăng không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Người này sao lại ngốc nghếch đáng yêu vậy chứ?
8 giờ tối hai người mới được thở hắt ra. Đầu năm học dù chưa học tập chính thức nhưng trước khai giảng bọn họ phải đảm nhiệm một khối công việc khổng lồ. Trần Mạnh Trường đi trước, vừa đi vừa làm động tác xoay người, vận động. Cả ngày ngồi soạn đề, giải đề, chỉnh lý tài liệu khiến cả người cậu như muốn rã ra.
Hữu Giang cả buổi đều ôm tâm trạng bứt rứt, khó chịu, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:
- Bài đăng kia.. là anh đăng.. em đừng hiểu lầm.. ý anh không phải như vậy.. anh là... anh không phải tra A.
Hữu Giang vò đầu bứt tai, xoắn xuýt đến giọng cũng lạc cả đi như một đứa trẻ phạm lỗi.
Kỳ thực cũng chẳng có gì. Lúc đó cậu cũng chỉ đơn thuần cảm thấy anh đáng yêu nên cố ý trêu đùa một chút không ngờ Hữu Giang lại để ý như vậy.
Cậu nhảy lên người Hữu Giang, cọ cọ, tìm lại mùi hương quen thuộc:
- Xoắn xuýt cái gì chứ? Em không giận.
Sức lực cậu dùng không lớn, Hữu Giang thuận thế đỡ lấy cậu để cậu không bị ngã, dò hỏi:
- Thật sự không giận sao?
- Ừm không giận. Nhưng sau này đừng như vậy nữa. Nếu có khúc mắc hay rắc rối gì đó, em cũng muốn anh nói với em. Chúng ta cùng nhau giải quyết. Em không muốn những người không liên quan phán xét về anh, phán xét về mối quan hệ của chúng ta. Mặc kệ là tốt hay xấu.
- ...Được.
Tình yêu được hình thành từ những thứ đơn giản nhất, tình cảm chân thành, sự tin tưởng, thấu hiểu.. Có những lúc tình yêu không nhất thiết phải công khai cho cả thế giới cùng biết. Người ngoài cuộc không có tư cách phán xét về bạn.
Danh sách chương