Cảnh trong mơ dừng lại ngay vẻ mặt đầy ý vị sâu xa của Bùi Lệ.
Tuy Lộc Thời Thanh không hiểu rõ tâm tính lúc đó của Bùi Lệ, nhưng từ đáy lòng hắn vẫn mừng thay Cố Tinh Phùng. Mười lăm tuổi Cố Tinh Phùng vào ở Thiên Kính Phong, mười tám tuổi kế nhiệm chức chưởng môn, trong ba năm này y có thể trưởng thành dưới sự chở che của nguyên chủ.
Nếu nguyên chủ không chết, nói không chừng Cố Tinh Phùng sẽ từ từ mở rộng cửa lòng, thậm chí nói ra thân thế của y cho nguyên chủ nghe. Đáng tiếc đã hai mươi năm trôi qua, tuy tâm tính Cố Tinh Phùng ngày càng ổn trọng nhưng so với lúc trước thì càng tự bế.
Vùng trời ngoài khung cửa cũng đã sáng hẳn.
Lộc Thời Thanh không kịp chờ chạy ra cửa, dự định nói hết thảy mọi chuyện của Đinh Hải Yến cho Cố Tinh Phùng biết. Nhưng hắn đứng cách một ao nước nhìn quanh, trên nhà Thủy tạ không một bóng người, ngày thường Cố Tinh Phùng sẽ ngồi ở đây hôm nay đã không thấy tung tích.
Hắn tìm khắp Noãn Nguyệt Đài, cũng không tìm thấy người, thế là chạy đến chính điện tìm kiếm, quả nhiên Cố Tinh Phùng ở bên trong.
Hắn vội vã xông vào, đầy bầu tâm sự muốn thốt ra nay chỉ đành nghẹn lại trong cổ họng.
Trong chính điện còn có Diêu Phủng Châu và Tư Mã Lan, dưới điện có mấy đệ tử đang quỳ. Nhìn áo bào cùng phục sức trên thân xem ra là người của Lâu Hải Phong.
Trên mặt đất còn có một cái rương, bên trong chất đầy sách.
Thấy hắn xông vào, trên mặt Cố Tinh Phùng hơi mất tự nhiên. Tư Mã Lan và Diêu Phủng Châu chỉ biết hai mặt nhìn nhau, Diêu Phủng Châu tiến lên ngăn hắn lại: "Đứa ngốc này, sao ngươi lỗ mãng thế?"
Tư Mã Lan thì nhìn phía Cố Tinh Phùng: "Hằng Minh, việc này can hệ tới thanh danh của hai người, hai là cho hắn tạm lánh mặt trước đi."
Lúc đầu Lộc Thời Thanh nhìn không chớp mắt, trong mắt chỉ có Cố Tinh Phùng. Thế nhưng mấy người kia phản ứng như thế, cũng khiến cho hắn dấy lên lòng nghi ngờ.
"Thanh danh gì?" Lộc Thời Thanh vô cùng tự nhiên nhìn vào trong gương chứa sách.
Thế là hắn ngây ngẩn cả người.
Sách trong rương kia nói ít thì cũng tầm một hai trăm bản, sách vở giống y như nhau, chữ trên gáy sách cũng là mấy chữ giống nhau như đúc: Hằng Minh Tham Hoan Ký.
Bởi vì từng có kinh nghiệm đọc sách lúc trước, Lộc Thời Thanh nhìn cái biết ngay đây là sách gì.
Hằng Minh, đương nhiên chỉ là Cố Tinh Phùng. Tham hoan, nếu nghĩa như mặt chữ thì là...
Lộc Thời Thanh như bị khống chế đi qua chọn lấy một quyển lật xem ngay trước mặt mọi người.
Tuy biết sách này cũng là viết bừa viết bậy, nhưng liên quan đến Cố Tinh Phùng, hắn rất muốn xem thử.
Diêu Phủng Châu hắng giọng, đứng dậy, muốn lấy sách về, Cố Tinh Phùng đưa tay ngăn nàng lại:"Đi ngay ngồi thẳng thì sợ gì người nhìn."
"Được." Diêu Phủng Châu ngồi xuống, "Không biết chưởng môn sư huynh muốn xử lý thế nào?"
"Sư tổ sư tôn bị liên lụy vì những lời đồn nhảm và vô căn cứ này." Cố Tinh Phùng thản nhiên nói, "Hiện giờ đã tìm được ngọn nguồn, tuyệt đối không thể nhân nhượng."
Sắc mặt Tư Mã Lan ngưng trọng, "Hằng Minh, lời tuy như thế, nhưng ngươi phải biết, đây chính là Đinh sư bá tổ của ngươi là sư huynh của Thanh Nhai Quân."
"... Hả?" Lộc Thời Thanh nghe thấy lời này của Tư Mã Lan, suýt nữa đã ném sách đi.
Trong dăm ba câu nói vừa rồi của mấy người này, hắn đã đọc được sương sương hai trang.
Sách này và sách lúc trước hắn từng xem không giống nhau lắm.
Những sách kia cho dù nói Thanh Nhai Quân và Bùi Lệ quá quắc thế nào đi chăng nữa chí ít cũng sẽ còn ca tụng công đức, hết lòng ghi lại công lao to lớn vĩ đại của tiền nhân, còn dùng từ vô cùng hoa mỹ miêu tả Biển Cả Một Cảnh xong xuôi mới dẫn xuất ra mấy chuyện khiến người đọc bực mình của Thanh Nhai Quân và Bùi Lệ.
Nhưng quyển này, lại nói thẳng. Vào đề rất trực tiếp"Ngày nọ, Hằng Minh Quân Cố Tinh Phùng ngẫu nhiên có được một thiếu niên mỹ mạo nên rất vui mừng, giấu kỹ trong Noãn Nguyệt Đài hàng đêm sênh ca", mấy câu sau Lộc Thời Thanh chưa kịp đọc cũng không còn tâm trạng nào để đọc nữa.
Phương pháp dùng từ vô cùng hương diễm, tình tiết được miêu tả vô cùng khó coi, tả cả đều là những việc phóng túng của Hằng Minh Quân và thiếu niên mỹ mạo kia.
Nhưng bấy nhiêu đó vẫn không bì kịp sự rúng động mà Tư Mã Lan mang đến, Lộc Thời Thanh trừng to mắt, nhìn Tư Mã Lan: "Ngươi nói... Đây là do Đinh Hải Yến, Đinh phong chủ viết?"
Tư Mã Lan gật đầu.
Lộc Thời Thanh dừng một lát, bỗng nhiên ý thức được một chuyện vô cùng ghê gớn: "Thiếu niên trong sách này nói đến là..."
Hắn nhìn Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng còn chưa tỏ thái độ, đã nghe Diêu Phủng Châu thở dài: "Không sai, là Ngươi."
Soạt một tiếng, sách từ trong tay Lộc Thời Thanh rơi xuống đất.
Hắn đang muốn nhặt lên, nhưng ngay sau đó hắn lại ý thức được một chuyện càng ghê gớm, nghẹn họng nhìn trân trối hỏi Cố Tinh Phùng:"Ngươi nói những thứ trước kia cũng là do...Là đo Đinh phong chủ viết?"
Cố Tinh Phùng không nói gì chỉ gật đầu.
Lộc Thời Thanh như bị sét đánh trúng.
Hắn chỉ biết Đinh Hải Yến có tài văn chương, nhưng khiến hắn ấn tượng cũng chỉ là lão già quái dị khoác lên vẻ ngoài là thanh niên nhanh nhẹn. Nhìn vào cũng đường đường chính chính ăn nói có ý có tứ, tựa như ai cũng thiếu hắn một xâu tiền đồng, đối xử với đệ tử thì khắc nghiệt vô tình, vậy mà có thể viết ra nhiều thư tịch không đứng đắn như thế!
Nhưng cơn tức của Lộc Thời Thanh vẫn nặng hơn sự kinh ngạc.
Nguyên chủ Thanh Nhai Quân thành tâm thành ý với Đinh Hải Yến, còn Đinh Hải Yến thì sao? Chẳng những hại người ta chết, sau khi chết còn nói xấu người ta đủ điều.
Việc này coi như bỏ qua đi, nhưng hiện giờ hắn lại chuyển sang Cố Tinh Phùng, còn dùng nội dung quá đáng hơn lúc trước đi bêu xấu người khác.
Cố Tinh Phùng đứng dậy, đi xuống bậc thềm ngọc. Mấy đệ tử Hải Lâu Phong kia vội vàng dập đầu xin tha thứ, "Chưởng môn bớt giận, chúng đệ tử chỉ phụ trách đưa sách ra bên ngoài thôi những chuyện còn lại chúng đệ tử không biết gì hết!"
Diêu Phủng Châu hừ một tiếng, trách mắng: "Thái sư tổ của các ngươi lớn tuổi, nhất thời hồ đồ, các ngươi cũng hồ đồ theo người à? Nếu không phải hôm nay ta và Tư Mã sư thúc bắt được các ngươi, những cuốn sách lệch lạc này bị truyền ra ngoài, thanh danh của chưởng môn sư huynh cũng sẽ bị hủy hoại!"
Những đệ tử kia ủy khuất vô cùng: "Chúng đệ tử cũng là nghe lệnh làm việc, sao dám ngỗ nghịch với Thái sư tổ chứ."
Tất cả các đỉnh núi còn lại đều kiêng kị Đinh Hải Yến huống chi là người nhà Lâu Hải Phong? Diêu Phủng Châu khe khẽ thở dài, khoát khoát tay, "Tất cả câm miệng, xem chương môn xử lý thế nào đi."
Tư Mã Lan thì trầm ngâm, "Ta chỉ không rõ. Vì sao vị thiếu niên này mới tới Biển Cả Một Cảnh không lâu, Đinh sư bá đã vội vàng viết chuyện và hắn và Hằng Minh."
Diêu Phủng Châu nói: "Cái này rất đơn giản, hắn ở trong Noãn Nguyệt Đài, mới khiến cho sư tổ ta có linh cảm đó."
Tư Mã Lan lắc đầu: "Ý của ta không phải như thế. Ý ta là, những quyển sách này viết rất vội vàng, Đinh sư bá quan tâm nhất là văn chương của ông ấy, từng câu từng chữ đều rất chau chuốt. Nhưng tại sao mấy ngày nay lại gấp gáp viết ra những sách này, còn phái đệ tự phát tán nó ra ngoài trong đêm nay? Đợi thêm mấy ngày, từ từ viết chẳng phải sẽ ổn thỏa hơn ư?"
Lộc Thời Thanh đứng bên cạnh nghe vô cùng chăm chú, quả nhiên người khác đều thông minh hơn hắn, hắn không hề nghĩ đến vấn đề này.
Cố Tinh Phùng mở miệng nói: "Nói chung là bởi vì, sư tôn đã về Biển Cả Một Cảnh."
"Xin chỉ giáo?" Tư Mã Lan hỏi thăm.
Đôi mày Cố Tinh Phùng hơi nhíu: "Lúc trước sư tôn rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, không biết sống chết. Là Đinh sư bá tổ lấy ra một cây đèn Chiếu Mệnh đã tắt, nói đó là của sư tôn. Trước khi sư tôn đi đã gặp Đinh sư bá tổ, tất nhiên hai người đã nói gì đó. Nguồn gốc câu chuyện của sư tôn và sư tổ, Đinh sư bá tổ chắc chắn biết rõ."
Diêu Phủng Châu giật mình: "Ta hiểu rồi. Sư tổ ta có bí mật không thể để người khác biết được, sợ mọi người sau khi tìm được hồn phách của Bùi Lệ sẽ vạch trần ông ta. Cho nên mới đánh đòn phủ đầu, phá hỏng thanh danh của huynh trước, như thế sau này huynh có chứng cứ gì, sức thuyết phục đều sẽ giảm đi phân nữa."
Nghe thế, Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi.
Hắn tức đến nỗi sắp tức ra bệnh tim luôn, Đinh Hải Yên sao có thể như thế chứ!đã sai càng thêm sai, thực sự quá ghê tởm!
"Ta biết hắn đang giấu giếm điều gì." Lộc Thời Thanh mỗi chữ mỗi câu, lớn tiếng nói ra bí mật này: "Hắn mang mặt nạ của Thanh Nhai Quân, giết chết cả nhà Bùi Lệ, rồi hắn nói cho Thanh Nhai Quân biết, Diêu Nhất Thành mới là con của Bùi gia."
Lời vừa nói ra, trên đại điện lặng ngắt như tờ.
Ngay khi mọi người quay lại chỗ ngồi trong tin tức chứa đầy ẩn ý này, bỗng có một cơn gió mạnh thổi qua.
Lộc Thời Thanh trong lòng đầy căm phẩn còn chưa kịp phản ứng đã bị tống vào tường.
Mặt Đinh Hải Yến âm trầm, tay khóa trên yết hầu hắn: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói xấu bổn phong chủ!"
Thì ra Đinh Hải Yến cũng không yên lòng với hành vi tùy tiện phân tán sách này, lúc nào cũng kiểm kê đệ tử, hỏi thăm tiến độ. Tin tức một rương sách này bị Diêu Phủng Châu và Tư Mã Lan tịch thu rất nhanh đã truyền đến tai hắn.
Hắn vội vàng chạy đến, tìm Cố Tinh Phùng đòi người, dự định đỗ tội lỗi của mình lên đầu những đệ tử này, nhưng không ngờ lại nghe được những lời này của Lộc Thời Thanh.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn mớ sách đó!
Đinh Hải Yến vô ý thức xông lại, ý niệm đầu tiên chính là diệt khẩu.
Hơi thở Lộc Thời Thanh khó khăn, nhưng không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Đinh Hải Yến: "Ta... Ta nói...Thật..."
Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan lấy lại tinh thần, đang tính ngăn cản, đã thấy quang mang lóe lên, Cố Tinh Phùng trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Đinh Hải Yến bên, Tố Quang Kiến gác trên cổ Đinh Hải Yến, khí lạnh lưu chuyển, tựa như lúc nào cũng có thể cắt vỡ yết hầu của người dưới kiếm.
Sắc mặt Đinh Hải Yến xanh trắng đan xem: "Hằng Minh, ngươi thật to gan!"
Cố Tinh Phùng vẫn lạnh băng như cũ: "Buông người ra."
Đinh Hải Yến: "Ngươi..."
Giữa hàng mày Cố Tinh Phùng run lên, lưỡi kiếm nhích vào thêm chút nữa, trên cổ đinh Hải Yến xuất hiện một đường máu thật mỏng.
Tư Mã Lan cùng Diêu Phủng Châu cuống quít tiến lên, "Hằng Minh,ngươi tỉnh táo lại đi." "Chưởng môn sư huynh, tuyệt đối không thể."
Chuyện này cũng không trách được dù sao thì đối với bọn họ mà nói Lộc Thời Thanh chỉ là ngoại nhân, Đinh Hải Yến thì khác dù sao cũng là trưởng bối ở Biển Cả Một Cảnh.
Nhưng Cố Tinh Phùng lại không nghĩ như vậy, chỉ trầm giọng lặp lại: "Buông người ra."
Mắt thấy hàn quang đại thịnh, Tư Mã Lan đành phải khuyên Đinh Hải Yến: "Đinh sư bá hay là người buông tay trước đi."
Đinh Hải Yến cắn răng hàm, đẩy Lộc Thời Thanh ra.
Dưới chân Lộc Thời Thanh mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất không ngừng thở dốc. Cố Tinh Phùng đang định đi đỡ, chợt hơi híp mắt lại, nhìn về phía Đinh Hải Yến: "Sư bá tổ, sách này là của ông phải không?"
Đinh Hải Yến đang được Tư Mã Lan dìu, dùng linh lực trị vết thương trên cổ, nghe vậy lạnh lùng thốt: "Nói bậy bạ gì đó? Không phải sách của ta, những đệ tử không nên thân của Thiên Kính Phong này,ngươi không phạt chúng thật nghiêm mà ngược lại hất nước bẩn lên đầu ta?"
Những đệ tử kia hai mặt nhìn nhau, đang muốn cãi lại, đã bị ánh mắt của Đinh Hải Yến quét qua không dám mở miệng.
Cố Tinh Phùng gật đầu, hỏi: "Nói thế tức là sư bá tổ không biết những sách này là sách gì?"
Đinh Hải Yến tử thủ nói: "Nhảm nhí, những đệ tử bất tài này xem gì đọc gì sao ta biết được?"
Lộc Thời Thanh choáng váng ngồi trên mặt đất, có hơi phiền muộn. Mặc dù biết Cố Tinh Phùng thân là chưởng môn, chất vấn Đinh Hải Yến là thuộc bổn phận của mình. Nhưng nếu Cố Tinh Phùng có thể vừa hỏi vừa nâng hắn dậy, chắc chắc hắn sẽ rất vui mừng.
Lần này thì hay rồi, Đinh Hải Yến không chịu nhận của nợ này, hai người đối chọi như muốn đánh nhau tới nơi, Cố Tinh Phùng càng không nhớ phải tới dìu hắn.
Thế nhưng vừa nghĩ như vậy xong,tay Cố Tinh Phùng đã vương về hướng hắn: "Đứng lên đi."
Nhãn tình Lộc Thời Thanh sáng quắt,cũng đưa tay ra. Nhưng sau một khắc, Cố Tinh Phùng đột nhiên kéo mạnh, Lộc Thời Thanh thuận thế dựa vào ngực của y.
Cái này... Có chút thái quá rồi.
Đừng nói trước mắt bao người, sau lưng thân mật thôi, Lộc Thời Thanh cũng đã cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn đang định đẩy Cố Tinh Phùng, tự mình đứng vững. Nhưng Cố Tinh Phùng cứ đè hắn xuống, tựa như muốn cùng hắn hòa làm một thể.
Lộc Thời Thanh cảm thấy mặt mình hơi nóng, không biết có đỏ lên không, nhưng cho dù thế nào thì tất cả mọi người đã trợn mắt há hốc mồm hết rồi.
Qua nữa ngày Đinh Hải Yến dẫn đầu chỉ vào bọn họ cười lạnh: "Còn chưa chịu nhận tội? Trên sách viết đều đúng phải không? Hai người các ngươi không sạch sẽ! Thiên Kính Phong này thượng bất chính hạ tất loạn!"
Hắn vừa dứt lời, trông thấy tròng mắt Cố Tinh Phùng lóe lên một tia giảo hoạt, lập tức thầm nghĩ việc lớn không ổn rồi.
Chỉ nghe Diêu Phủng Châu sợ hãi hỏi: "Sư tổ,người đã nói người không biết những thứ này...Là sách gì mà?"
Tuy Lộc Thời Thanh không hiểu rõ tâm tính lúc đó của Bùi Lệ, nhưng từ đáy lòng hắn vẫn mừng thay Cố Tinh Phùng. Mười lăm tuổi Cố Tinh Phùng vào ở Thiên Kính Phong, mười tám tuổi kế nhiệm chức chưởng môn, trong ba năm này y có thể trưởng thành dưới sự chở che của nguyên chủ.
Nếu nguyên chủ không chết, nói không chừng Cố Tinh Phùng sẽ từ từ mở rộng cửa lòng, thậm chí nói ra thân thế của y cho nguyên chủ nghe. Đáng tiếc đã hai mươi năm trôi qua, tuy tâm tính Cố Tinh Phùng ngày càng ổn trọng nhưng so với lúc trước thì càng tự bế.
Vùng trời ngoài khung cửa cũng đã sáng hẳn.
Lộc Thời Thanh không kịp chờ chạy ra cửa, dự định nói hết thảy mọi chuyện của Đinh Hải Yến cho Cố Tinh Phùng biết. Nhưng hắn đứng cách một ao nước nhìn quanh, trên nhà Thủy tạ không một bóng người, ngày thường Cố Tinh Phùng sẽ ngồi ở đây hôm nay đã không thấy tung tích.
Hắn tìm khắp Noãn Nguyệt Đài, cũng không tìm thấy người, thế là chạy đến chính điện tìm kiếm, quả nhiên Cố Tinh Phùng ở bên trong.
Hắn vội vã xông vào, đầy bầu tâm sự muốn thốt ra nay chỉ đành nghẹn lại trong cổ họng.
Trong chính điện còn có Diêu Phủng Châu và Tư Mã Lan, dưới điện có mấy đệ tử đang quỳ. Nhìn áo bào cùng phục sức trên thân xem ra là người của Lâu Hải Phong.
Trên mặt đất còn có một cái rương, bên trong chất đầy sách.
Thấy hắn xông vào, trên mặt Cố Tinh Phùng hơi mất tự nhiên. Tư Mã Lan và Diêu Phủng Châu chỉ biết hai mặt nhìn nhau, Diêu Phủng Châu tiến lên ngăn hắn lại: "Đứa ngốc này, sao ngươi lỗ mãng thế?"
Tư Mã Lan thì nhìn phía Cố Tinh Phùng: "Hằng Minh, việc này can hệ tới thanh danh của hai người, hai là cho hắn tạm lánh mặt trước đi."
Lúc đầu Lộc Thời Thanh nhìn không chớp mắt, trong mắt chỉ có Cố Tinh Phùng. Thế nhưng mấy người kia phản ứng như thế, cũng khiến cho hắn dấy lên lòng nghi ngờ.
"Thanh danh gì?" Lộc Thời Thanh vô cùng tự nhiên nhìn vào trong gương chứa sách.
Thế là hắn ngây ngẩn cả người.
Sách trong rương kia nói ít thì cũng tầm một hai trăm bản, sách vở giống y như nhau, chữ trên gáy sách cũng là mấy chữ giống nhau như đúc: Hằng Minh Tham Hoan Ký.
Bởi vì từng có kinh nghiệm đọc sách lúc trước, Lộc Thời Thanh nhìn cái biết ngay đây là sách gì.
Hằng Minh, đương nhiên chỉ là Cố Tinh Phùng. Tham hoan, nếu nghĩa như mặt chữ thì là...
Lộc Thời Thanh như bị khống chế đi qua chọn lấy một quyển lật xem ngay trước mặt mọi người.
Tuy biết sách này cũng là viết bừa viết bậy, nhưng liên quan đến Cố Tinh Phùng, hắn rất muốn xem thử.
Diêu Phủng Châu hắng giọng, đứng dậy, muốn lấy sách về, Cố Tinh Phùng đưa tay ngăn nàng lại:"Đi ngay ngồi thẳng thì sợ gì người nhìn."
"Được." Diêu Phủng Châu ngồi xuống, "Không biết chưởng môn sư huynh muốn xử lý thế nào?"
"Sư tổ sư tôn bị liên lụy vì những lời đồn nhảm và vô căn cứ này." Cố Tinh Phùng thản nhiên nói, "Hiện giờ đã tìm được ngọn nguồn, tuyệt đối không thể nhân nhượng."
Sắc mặt Tư Mã Lan ngưng trọng, "Hằng Minh, lời tuy như thế, nhưng ngươi phải biết, đây chính là Đinh sư bá tổ của ngươi là sư huynh của Thanh Nhai Quân."
"... Hả?" Lộc Thời Thanh nghe thấy lời này của Tư Mã Lan, suýt nữa đã ném sách đi.
Trong dăm ba câu nói vừa rồi của mấy người này, hắn đã đọc được sương sương hai trang.
Sách này và sách lúc trước hắn từng xem không giống nhau lắm.
Những sách kia cho dù nói Thanh Nhai Quân và Bùi Lệ quá quắc thế nào đi chăng nữa chí ít cũng sẽ còn ca tụng công đức, hết lòng ghi lại công lao to lớn vĩ đại của tiền nhân, còn dùng từ vô cùng hoa mỹ miêu tả Biển Cả Một Cảnh xong xuôi mới dẫn xuất ra mấy chuyện khiến người đọc bực mình của Thanh Nhai Quân và Bùi Lệ.
Nhưng quyển này, lại nói thẳng. Vào đề rất trực tiếp"Ngày nọ, Hằng Minh Quân Cố Tinh Phùng ngẫu nhiên có được một thiếu niên mỹ mạo nên rất vui mừng, giấu kỹ trong Noãn Nguyệt Đài hàng đêm sênh ca", mấy câu sau Lộc Thời Thanh chưa kịp đọc cũng không còn tâm trạng nào để đọc nữa.
Phương pháp dùng từ vô cùng hương diễm, tình tiết được miêu tả vô cùng khó coi, tả cả đều là những việc phóng túng của Hằng Minh Quân và thiếu niên mỹ mạo kia.
Nhưng bấy nhiêu đó vẫn không bì kịp sự rúng động mà Tư Mã Lan mang đến, Lộc Thời Thanh trừng to mắt, nhìn Tư Mã Lan: "Ngươi nói... Đây là do Đinh Hải Yến, Đinh phong chủ viết?"
Tư Mã Lan gật đầu.
Lộc Thời Thanh dừng một lát, bỗng nhiên ý thức được một chuyện vô cùng ghê gớn: "Thiếu niên trong sách này nói đến là..."
Hắn nhìn Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng còn chưa tỏ thái độ, đã nghe Diêu Phủng Châu thở dài: "Không sai, là Ngươi."
Soạt một tiếng, sách từ trong tay Lộc Thời Thanh rơi xuống đất.
Hắn đang muốn nhặt lên, nhưng ngay sau đó hắn lại ý thức được một chuyện càng ghê gớm, nghẹn họng nhìn trân trối hỏi Cố Tinh Phùng:"Ngươi nói những thứ trước kia cũng là do...Là đo Đinh phong chủ viết?"
Cố Tinh Phùng không nói gì chỉ gật đầu.
Lộc Thời Thanh như bị sét đánh trúng.
Hắn chỉ biết Đinh Hải Yến có tài văn chương, nhưng khiến hắn ấn tượng cũng chỉ là lão già quái dị khoác lên vẻ ngoài là thanh niên nhanh nhẹn. Nhìn vào cũng đường đường chính chính ăn nói có ý có tứ, tựa như ai cũng thiếu hắn một xâu tiền đồng, đối xử với đệ tử thì khắc nghiệt vô tình, vậy mà có thể viết ra nhiều thư tịch không đứng đắn như thế!
Nhưng cơn tức của Lộc Thời Thanh vẫn nặng hơn sự kinh ngạc.
Nguyên chủ Thanh Nhai Quân thành tâm thành ý với Đinh Hải Yến, còn Đinh Hải Yến thì sao? Chẳng những hại người ta chết, sau khi chết còn nói xấu người ta đủ điều.
Việc này coi như bỏ qua đi, nhưng hiện giờ hắn lại chuyển sang Cố Tinh Phùng, còn dùng nội dung quá đáng hơn lúc trước đi bêu xấu người khác.
Cố Tinh Phùng đứng dậy, đi xuống bậc thềm ngọc. Mấy đệ tử Hải Lâu Phong kia vội vàng dập đầu xin tha thứ, "Chưởng môn bớt giận, chúng đệ tử chỉ phụ trách đưa sách ra bên ngoài thôi những chuyện còn lại chúng đệ tử không biết gì hết!"
Diêu Phủng Châu hừ một tiếng, trách mắng: "Thái sư tổ của các ngươi lớn tuổi, nhất thời hồ đồ, các ngươi cũng hồ đồ theo người à? Nếu không phải hôm nay ta và Tư Mã sư thúc bắt được các ngươi, những cuốn sách lệch lạc này bị truyền ra ngoài, thanh danh của chưởng môn sư huynh cũng sẽ bị hủy hoại!"
Những đệ tử kia ủy khuất vô cùng: "Chúng đệ tử cũng là nghe lệnh làm việc, sao dám ngỗ nghịch với Thái sư tổ chứ."
Tất cả các đỉnh núi còn lại đều kiêng kị Đinh Hải Yến huống chi là người nhà Lâu Hải Phong? Diêu Phủng Châu khe khẽ thở dài, khoát khoát tay, "Tất cả câm miệng, xem chương môn xử lý thế nào đi."
Tư Mã Lan thì trầm ngâm, "Ta chỉ không rõ. Vì sao vị thiếu niên này mới tới Biển Cả Một Cảnh không lâu, Đinh sư bá đã vội vàng viết chuyện và hắn và Hằng Minh."
Diêu Phủng Châu nói: "Cái này rất đơn giản, hắn ở trong Noãn Nguyệt Đài, mới khiến cho sư tổ ta có linh cảm đó."
Tư Mã Lan lắc đầu: "Ý của ta không phải như thế. Ý ta là, những quyển sách này viết rất vội vàng, Đinh sư bá quan tâm nhất là văn chương của ông ấy, từng câu từng chữ đều rất chau chuốt. Nhưng tại sao mấy ngày nay lại gấp gáp viết ra những sách này, còn phái đệ tự phát tán nó ra ngoài trong đêm nay? Đợi thêm mấy ngày, từ từ viết chẳng phải sẽ ổn thỏa hơn ư?"
Lộc Thời Thanh đứng bên cạnh nghe vô cùng chăm chú, quả nhiên người khác đều thông minh hơn hắn, hắn không hề nghĩ đến vấn đề này.
Cố Tinh Phùng mở miệng nói: "Nói chung là bởi vì, sư tôn đã về Biển Cả Một Cảnh."
"Xin chỉ giáo?" Tư Mã Lan hỏi thăm.
Đôi mày Cố Tinh Phùng hơi nhíu: "Lúc trước sư tôn rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, không biết sống chết. Là Đinh sư bá tổ lấy ra một cây đèn Chiếu Mệnh đã tắt, nói đó là của sư tôn. Trước khi sư tôn đi đã gặp Đinh sư bá tổ, tất nhiên hai người đã nói gì đó. Nguồn gốc câu chuyện của sư tôn và sư tổ, Đinh sư bá tổ chắc chắn biết rõ."
Diêu Phủng Châu giật mình: "Ta hiểu rồi. Sư tổ ta có bí mật không thể để người khác biết được, sợ mọi người sau khi tìm được hồn phách của Bùi Lệ sẽ vạch trần ông ta. Cho nên mới đánh đòn phủ đầu, phá hỏng thanh danh của huynh trước, như thế sau này huynh có chứng cứ gì, sức thuyết phục đều sẽ giảm đi phân nữa."
Nghe thế, Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi.
Hắn tức đến nỗi sắp tức ra bệnh tim luôn, Đinh Hải Yên sao có thể như thế chứ!đã sai càng thêm sai, thực sự quá ghê tởm!
"Ta biết hắn đang giấu giếm điều gì." Lộc Thời Thanh mỗi chữ mỗi câu, lớn tiếng nói ra bí mật này: "Hắn mang mặt nạ của Thanh Nhai Quân, giết chết cả nhà Bùi Lệ, rồi hắn nói cho Thanh Nhai Quân biết, Diêu Nhất Thành mới là con của Bùi gia."
Lời vừa nói ra, trên đại điện lặng ngắt như tờ.
Ngay khi mọi người quay lại chỗ ngồi trong tin tức chứa đầy ẩn ý này, bỗng có một cơn gió mạnh thổi qua.
Lộc Thời Thanh trong lòng đầy căm phẩn còn chưa kịp phản ứng đã bị tống vào tường.
Mặt Đinh Hải Yến âm trầm, tay khóa trên yết hầu hắn: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói xấu bổn phong chủ!"
Thì ra Đinh Hải Yến cũng không yên lòng với hành vi tùy tiện phân tán sách này, lúc nào cũng kiểm kê đệ tử, hỏi thăm tiến độ. Tin tức một rương sách này bị Diêu Phủng Châu và Tư Mã Lan tịch thu rất nhanh đã truyền đến tai hắn.
Hắn vội vàng chạy đến, tìm Cố Tinh Phùng đòi người, dự định đỗ tội lỗi của mình lên đầu những đệ tử này, nhưng không ngờ lại nghe được những lời này của Lộc Thời Thanh.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn mớ sách đó!
Đinh Hải Yến vô ý thức xông lại, ý niệm đầu tiên chính là diệt khẩu.
Hơi thở Lộc Thời Thanh khó khăn, nhưng không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Đinh Hải Yến: "Ta... Ta nói...Thật..."
Diêu Phủng Châu cùng Tư Mã Lan lấy lại tinh thần, đang tính ngăn cản, đã thấy quang mang lóe lên, Cố Tinh Phùng trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Đinh Hải Yến bên, Tố Quang Kiến gác trên cổ Đinh Hải Yến, khí lạnh lưu chuyển, tựa như lúc nào cũng có thể cắt vỡ yết hầu của người dưới kiếm.
Sắc mặt Đinh Hải Yến xanh trắng đan xem: "Hằng Minh, ngươi thật to gan!"
Cố Tinh Phùng vẫn lạnh băng như cũ: "Buông người ra."
Đinh Hải Yến: "Ngươi..."
Giữa hàng mày Cố Tinh Phùng run lên, lưỡi kiếm nhích vào thêm chút nữa, trên cổ đinh Hải Yến xuất hiện một đường máu thật mỏng.
Tư Mã Lan cùng Diêu Phủng Châu cuống quít tiến lên, "Hằng Minh,ngươi tỉnh táo lại đi." "Chưởng môn sư huynh, tuyệt đối không thể."
Chuyện này cũng không trách được dù sao thì đối với bọn họ mà nói Lộc Thời Thanh chỉ là ngoại nhân, Đinh Hải Yến thì khác dù sao cũng là trưởng bối ở Biển Cả Một Cảnh.
Nhưng Cố Tinh Phùng lại không nghĩ như vậy, chỉ trầm giọng lặp lại: "Buông người ra."
Mắt thấy hàn quang đại thịnh, Tư Mã Lan đành phải khuyên Đinh Hải Yến: "Đinh sư bá hay là người buông tay trước đi."
Đinh Hải Yến cắn răng hàm, đẩy Lộc Thời Thanh ra.
Dưới chân Lộc Thời Thanh mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất không ngừng thở dốc. Cố Tinh Phùng đang định đi đỡ, chợt hơi híp mắt lại, nhìn về phía Đinh Hải Yến: "Sư bá tổ, sách này là của ông phải không?"
Đinh Hải Yến đang được Tư Mã Lan dìu, dùng linh lực trị vết thương trên cổ, nghe vậy lạnh lùng thốt: "Nói bậy bạ gì đó? Không phải sách của ta, những đệ tử không nên thân của Thiên Kính Phong này,ngươi không phạt chúng thật nghiêm mà ngược lại hất nước bẩn lên đầu ta?"
Những đệ tử kia hai mặt nhìn nhau, đang muốn cãi lại, đã bị ánh mắt của Đinh Hải Yến quét qua không dám mở miệng.
Cố Tinh Phùng gật đầu, hỏi: "Nói thế tức là sư bá tổ không biết những sách này là sách gì?"
Đinh Hải Yến tử thủ nói: "Nhảm nhí, những đệ tử bất tài này xem gì đọc gì sao ta biết được?"
Lộc Thời Thanh choáng váng ngồi trên mặt đất, có hơi phiền muộn. Mặc dù biết Cố Tinh Phùng thân là chưởng môn, chất vấn Đinh Hải Yến là thuộc bổn phận của mình. Nhưng nếu Cố Tinh Phùng có thể vừa hỏi vừa nâng hắn dậy, chắc chắc hắn sẽ rất vui mừng.
Lần này thì hay rồi, Đinh Hải Yến không chịu nhận của nợ này, hai người đối chọi như muốn đánh nhau tới nơi, Cố Tinh Phùng càng không nhớ phải tới dìu hắn.
Thế nhưng vừa nghĩ như vậy xong,tay Cố Tinh Phùng đã vương về hướng hắn: "Đứng lên đi."
Nhãn tình Lộc Thời Thanh sáng quắt,cũng đưa tay ra. Nhưng sau một khắc, Cố Tinh Phùng đột nhiên kéo mạnh, Lộc Thời Thanh thuận thế dựa vào ngực của y.
Cái này... Có chút thái quá rồi.
Đừng nói trước mắt bao người, sau lưng thân mật thôi, Lộc Thời Thanh cũng đã cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn đang định đẩy Cố Tinh Phùng, tự mình đứng vững. Nhưng Cố Tinh Phùng cứ đè hắn xuống, tựa như muốn cùng hắn hòa làm một thể.
Lộc Thời Thanh cảm thấy mặt mình hơi nóng, không biết có đỏ lên không, nhưng cho dù thế nào thì tất cả mọi người đã trợn mắt há hốc mồm hết rồi.
Qua nữa ngày Đinh Hải Yến dẫn đầu chỉ vào bọn họ cười lạnh: "Còn chưa chịu nhận tội? Trên sách viết đều đúng phải không? Hai người các ngươi không sạch sẽ! Thiên Kính Phong này thượng bất chính hạ tất loạn!"
Hắn vừa dứt lời, trông thấy tròng mắt Cố Tinh Phùng lóe lên một tia giảo hoạt, lập tức thầm nghĩ việc lớn không ổn rồi.
Chỉ nghe Diêu Phủng Châu sợ hãi hỏi: "Sư tổ,người đã nói người không biết những thứ này...Là sách gì mà?"
Danh sách chương