Nếu nói vừa rồi mọi người đều có biểu lộ khác nhau thì lúc này đây từ sau khi Diêu Phủng Châu mở miệng, tất cả ánh mắt rơi trên người Đinh Hải Yến đều mang theo nghi vấn.

Đinh Hải Yến sống gần trăm tuổi, thời niên thiếu được sư phụ Bạch Tiêu che chở, chưa từng chịu thua thiệt gì. Sau khi Thanh Nhai Quân làm chưởng môn, Hắn ở Biển cả Một Cảnh càng là nói một không nói hai,không người nào dám nhìn hắn bằng ánh mắt như thế.

... Nhưng hôm nay, là tự hắn vã mặt mình.

Hắn vốn đã hết đường chối cãi nhưng Cố Tinh Phùng vẫn từng bước ép sát, "Sư bá tổ không dám nhận?"

Trán Đinh Hải Yến nổi đầy gân xanh, "Tại sao ta không dám nhận?" Hắn hít sâu một hơi, cười lạnh, "Là do ta viết đó thì sao?"

Hắn trực tiếp thừa nhận như thế cũng khiến cho Tư Mã Lan và Diêu Phủng Châu khiếp sợ. Ta Mã Lân không có cách nào bình tĩnh đối mặt, "Đinh sư bá, năm đó ngài cùng Thanh Nhai Quân tình như thủ túc, Ngày ấy đến thi cốt cũng không còn đó đã là điều tiết nuối lắm rồi. Nhưng sau khi ngày chết, người còn viết sách nói xấu ngày, có  phải quá đáng..."

Đinh Hải Yến đẩy mạnh cánh tay đang đỡ hắn ra phải vịn vào vách tường mới đứng vững được. Hắn cả giận nói: "Ngươi thì biết cái gì? Ta cùng hắn tình như thủ túc, nhưng hắn không xứng với địa vị đó! Không biết hắn đã dùng phương pháp gì, khiến sư tôn ta truyền vị cho hắn. Hắn chỉ làm chưởng môn của hắn, không chịu ra khỏi Biển cả Một Cảnh, cũng không chịu khuếch trương chiêu mộ đệ tử! Đây là ý gì?"

Cố Tinh Phùng đẩy  Lộc Thời Thanh ra sau lưng mình, "Sư tổ tự có đạo lý của người."

"Đạo lý gì?" Đinh Hải Yến nhướng mày, "Rõ ràng hắn là loại người vô năng, có chưởng môn nào trong thiên hạ sẽ giống như hắn? Hắn làm chưởng môn đã là việc không đúng rồi!"

Toàn bộ đại điện quanh quẩn âm điệu cao vút của  Đinh Hải Yến, hắn nhẫn nhịn mấy chục năm nay rốt cục cũng được phun ra hết. Lộc Thời Thanh tâm tình phức tạp, nguyên chủ tốt với hắn như thế, hắn chỉ vì chuyện  này mà lấy đi tính mạng của người khác, quá đáng thật.

Lộc Thời Thanh nhìn Đinh Hải Yến: "Cho nên, ngươi giao Bùi Lệ cho Thanh Nhai Quân, để hắn tìm thời cơ giết Thanh Nhai Quân?"

"Ta không muốn giết hắn!" Đinh Hải Yến gào thét.

Thái độ hung thần ác sát này tuy khiến Lộc Thời Thanh giật mình, nhưng hắn không tránh sau lưng Cố Tinh Phùng nữa, mà đứng đối mặt với Đinh Hải Yến. Khi xưa lúc hòa giải tranh chấp trong thôn, hắn cũng chưa từng sợ. Đối phương liều lĩnh nhận tội như thế ngược lại càng làm hắn vui mừng.

Đây là điềm báo của việc bão tố sắp lắng lại.

Quả nhiên Đinh Hải Yến rống xong, khí thế liền thấp lại.. Hắn tựa lưng lên vách tường, chậm rãi nói tiếp: "Hoài Hư có mấy cân mấy lượng ta biết rõ,đương  nhiên hắn không phải đối thủ của Thanh Nhai. Cho dù hắn đứng đấy bất động mặt Hoài Hư chém giết, Hoài Hư cũng chưa chắt có thể giết hắn. Chỉ là ta giận hắn cướp chức chưởng môn của ta, nên muốn cho hắn một bài học mà thôi."

Lộc Thời Thanh nói: "Thế nhưng hắn lại đeo Phược Linh Hoàn, trở thành phế nhân tay trói gà không chặt."

"Không sai..." Đinh Hải Yến nhếch miệng, tạo thành một vòng cung đầy giễu cợt, " Cho nên mới nói hắn là tên đần! Hắn gieo gió gặt bão! Có tu sĩ nào sẽ tùy tiện đeo Phược Linh Hoàn chứ!"

Lộc Thời Thanh nghi hoặc: "Chẳng lẽ không phải là chủ ý của ngươi?"

"Buồn cười thật!Ta thì có thể ra chủ ý gì?" mặt mày Đinh Hải Yến âm lãnh, thân thể thẳng tắp cứng nhắc, "Chẳng lẽ ta không cản hắn và Bùi Lệ hợp tịch ư? Chính bản thân hắn không đứng đắn, rơi vào bẫy của Hoài Hư, có can hệ gì với ta đâu?"

Lộc Thời Thanh cùng Cố Tinh Phùng liếc nhau, Cố Tinh Phùng hỏi: "Sư bá tổ không biết chân tướng trong việc sư tôn hợp tịch?"

"Sự thật gì?" Lúc này Đinh Hải Yến có chút thản nhiên: "Lúc Hoài Hư nhập môn, hắn dùng tà thuật thay hình đổi dạng, nếu không phải trước khi hắn đến ta vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, hắn lại không chịu vứt bỏ tên cũ của mình, thì ngay cả ta cũng không nhận ra hắn. Sau khi hắn bái nhập Thiên Kính Phong, ngươi cho rằng ta không lo lắng ư? Lúc nào ta cũng để ý đến động tĩnh của Thanh Nhai! Nhưng Thanh Nhai không nói gì cả, Hoài Hư và hắn càng ngày càng dính lấy nhau! Sau khi ngươi vào Thiên Kính Phong, thậm chí Hoài Hư đã hối cải để làm một người mới, khắp nơi bảo hộ Thanh Nhai, còn muốn hợp tịch với hắn! Ta còn tưởng rằng hắn đã buông bỏ thù hận, ai biết là hắn đang dùng thuật che mắt!"

Một hơi dứt lời, không đợi đối phương hỏi lại, hắn trực tiếp giơ tay lên, chỉ lên trời thề độc: " Việc ta làm ta nhận, việc không phải do ta làm ai cũng đừng hòng hất nước bẩn lên người ta. Lời vừa rồi nếu có nữa phần dối trá, ta sẽ rơi vào Tử Giới, vạn kiếp bất phục!"

Hắn khẳng khái phân trần, Lộc Thời Thanh nghe xong rơi vào trầm mặt. Tư Mã Lan cũng nói với Cố Tinh Phùng: "Hằng Minh, xem ra, Đinh sư bá không nói ngoa."

Đinh Hải Yến chưởng quản Chấp Pháp Đường ở Biển Cả Một Cảnh, từ trước đến nay chỉ có hắn thẩm vấn người khác, hôm nay là lần đầu tiên bị người thẩm vấn. Hắn chịu thừa nhận nhanh như thế, không sợ trời không sợ đất như thế, tất cả đều là vì muốn vãn hồi tình cảnh.

Lúc này thấy Cố Tinh Phùng vẫn không nói một lời, Đinh Hải Yến không khỏi cười lạnh: "Tục ngữ nói, con ruồi không có khe hở thì nó sẽ không đẻ trứng. Nếu Thanh Nhai trong sạch thật, thì cho dù Hoài Hư lừa hắn, hắn cũng sẽ không mắt mưu, nhưng sự thật chứng minh Thai Nhai cũng không vô tội như bề  ngoài! Vì sao hợp tịch cùng Bùi Lệ, hắn bôi bát thanh danh Thiên Kính Phong, khiến Biển Cả Một Cảnh trở thành trò cười của khắp thiên hạ, dựa vào đâu ta không thể viết những chuyện hắn đã gây ra!"

Vừa nhắc tới chuyện này, Lộc Thời Thanh có hơi giận: "Thanh Nhai Quân không phải loại người như vậy!"

"Không có chỗ cho ngươi nói chuyện!" Đinh Hải Yến chỉ vào hắn, ngón tay run nhè nhẹ, đúng là thái độ đầy chán nản,"Ngươi thứ yêu nghiệt chuyên quyến rũ người khác này, hành vi câu dẫn Hằng Minh và Hoài Hư thì có gì khác nhau?"

"Ta không có!"Mặt Lộc Thời Thanh đỏ lên, không biết là vì gấp hay vì tức giận.

"Không có?" Đinh Hải Yến lạnh lùng cười, "Lần trước Hằng Minh nhiều lần ngỗ nghịch ta điều vì ngươi, còn đưa ngươi vào Noãn Nguyệt Đài để sớm chiều đụng chạm, ngươi dám nói ngươi không có câu dẫn hắn không? Trước đó các ngươi chưa từng làm chuyện không thể để người khác biết được?"

Lộc Thời Thanh đang muốn phản bác tiếp, lại bị câu nói sau cùng làm khó. Hắn tuyệt đối không câu dẫn Cố Tinh Phùng, nhưng khi say rượu hắn có phi lễ Cố Tinh Phùng!

Vậy đây  khẳng định là việc không thể để người khác thấy được, hắn nên nói thế nào đây? Nhưng vẫn còn may, trước khi gương mặt hắn nhăn nhó do chột dạ, Cố Tinh Phùng đã ngăn giữa hắn và Đinh Hải Yến, sắc mặt y lạnh ngắt: "Sư bá tổ, ăn nói cho cẩn thận."

Diêu Phủng Châu bị một màn Đinh Hải Yến cắn loạn Lộc Thời Thanh kinh sợ, không nghĩ tới người luôn đứng đắn cố chấp như Đinh Hải Yến mà có thể nói ra những lời như thế. Nhưng nghĩ lại sư tổ nàng là bàn tay vàng trong làng biên soạn ra những quyển sách lệch lạc đó thì có hơi thoải mái. Cũng may là Diêu Nhất Thành cha nàng không ở đây, nếu không cục diện này không biết sẽ loạn thành thế nào nữa.

Tư Mã Lan nắm lấy thời cơ, tiến lên nói với Cố Tinh Phùng: "Hằng Minh,sự tình đã sáng tỏ, cũng không tiện để dây dưa tiếp nữa. Ngươi xem nên xử trí Đinh sư bá thế nào đây?"

Cố Tinh Phùng gật đầu, thu lại một thân hàn băng lạnh lẽo, đang định mở miệng chợt biến sắc.

Lộc Thời Thanh đang đứng cạnh y  bỗng chạy như một làn khói lao ra khỏi cửa không thấy bóng dáng nữa.

Y muốn đuổi theo, nhưng Diêu Phủng Châu ngăn y lại, "Chưởng môn sư huynh, đứa ngốc đó da mặt mỏng,còn bị nói đến như thế. Hiện giờ huynh đi tìm hắn, chắc chắn hắn sẽ càng thêm xấu hổ, vẫn là cho hắn thêm chút thời gian, giải quyết chuyện này trước đi."

Ấn đường Cố Tinh Phùng khẽ nhíu, quay người, nhìn Đinh Hải Yến: "Đinh sư bá tổ, mời ông rời khỏi Biển Cả Một Cảnh ngay bây giờ."

Lộc Thời Thanh chạy ra khỏi chính điện, chạy một mạch về phòng, đóng chặt cửa sổ.

Xử lý Đinh Hải Yến thế nào hắn không có tâm tư quan tâm nhiều đến thế. Trên thực tế hắn vội vội vàng vàng rời khỏi chính điện cũng không phải bởi vì da mặt hắn mỏng.

Là do hắn chột dạ.

Hắn lo lắng, lỡ đâu Đinh Hải Yến lại nói ra những lời chó ngáp phải ruồi khác, hắn sẽ không biết nên ứng đối ra sao.

Hắn nhào lên giường,đắp chăn loạn xạ lên đầu, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, hắn gọi hệ thống.

Hệ thống rất nhanh thì đáp lại: "Chuyện gì thế Thanh Nhai?"

Lộc Thời Thanh tựa như bắt được ngọn cỏ cứu mạng: "Tiểu Bạch, lúc nào ta có thể rời Biển Cả Một Cảnh?"

Hệ thống cảm thấy thật bất ngờ với sự vội vàng của hắn, "Ủa không phải ngươi đã nói ngươi muốn giúp nguyên chủ rửa sạch ô danh à? Hiện giờ làm xong rồi hử?"

"Chuyện này..." Thanh âm Lộc Thời Thanh bé xíu.

Không sai, hiện giờ Đinh Hải Yến đã bị bắt, những tin đồn không hay về nguyên chủ kia có thể xóa bỏ rồi. Nhưng nếu muốn trừ tận gốc vẫn cần phải biết nguyên nhân nguyên chủ đồng ý hợp tịch với Bùi Lệ.

Một điểm này cực kỳ quan trọng, đến hiện giờ vẫn chưa có đầu mối.

Hệ thống vẫn luôn không muốn hắn ở lại Biển Cả Một Cảnh hôm nay lại an ủi hắn: "Ngươi cũng đừng vội, ta thấy ngươi vẫn rất biết kiềm chế, muộn một hai ngày, ngươi và Cố Tinh Phùng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nhưng nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này sớm hơn dự định, lỡ đâu chuyện của nguyên chủ có phát hiện mới, ngươi cũng sẽ không biết được đúng không."

Lộc Thời Thanh nghĩ thử, cảm thấy nó nói rất có lý.

Những ngày này hắn vô cùng chú ý khoảng cách giữa hắn và Cố Tinh Phùng, còn hạ quyết tâm có chết cũng sẽ không uống rượu, căn bản là không có cơ hội say khướt nữa. Nhưng nếu hắn cứ như thế bỏ đi, thanh danh của nguyên chủ có khả năng mãi mãi cũng không thể nào vãn hồi được.

"Cám ơn ngươi  tiểu Bạch." Lộc Thời Thanh xấu hổ nói, "Là do ta hấp tấp."

"Không có việc gì, đừng khách khí."

Dừng một chút, Lộc Thời Thanh nói: "Còn có... Xin lỗi ngươi."

"Xin lỗi cái gì?"Hệ thống sững sờ.

"Ta còn tưởng rằng ngươi không thích Tinh Tinh, mới không tán thành ta ở lại Biển cả Một Cảnh."

Lộc Thời Thanh thành tâm thành ý nói, " Nhưng vừa rồi ngươi còn khuyên ta ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi, không có chút tâm tư riêng nào, ngược lại là lòng dạ ta nhỏ nhen. Hiểu lầm ngươi lâu như thế, xin lỗi ngươi."

Hệ thống yên lặng một lát, lập tức cười cười: "Đã nói ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá mà, hiện giờ đã biết sai chưa?"

Lộc Thời Thanh gật đầu thật mạnh: "Biết rồi, sau này ta sẽ không hiểu lầm ngươi nữa đâu."

"An tâm ở lại đây đi, có gì cần thì tìm ta." Hệ thống tiếp tục cười.

Cố Tinh Phùng đến tối vẫn chưa trở về, Lộc Thời Thanh cũng vui vì không có y ở đây, đỡ phải tốn sức tránh y.

Chỉ là Lộc Thời Thanh cũng tự khinh bỉ chính mình, cũng bởi như thế nên hắn mới mong mỏi muốn ngay lập tức rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, từ trong tình cảm xoắn xuýt thoát ra ngoài.

Vào đêm, không có gì bất ngờ xảy ra, Lộc Thời Thanh lại nằm mơ.

Vẫn là góc nhìn thứ ba đó.

Cố Tinh Phùng đã là dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, y đang cúi người cạnh mai Chu Sa, nhìn thứ bị cánh hoa che mất hơn phân nữa.

Biểu lộ vừa sợ kinh ngạc, vừa căm ghét, vừa mang theo một ít... Hiếu kì.

Lộc Thời Thanh cũng tò mò, tiến tới nhìn, lòng nao nao.

Đây không phải « Song Tu Bí Thuật » bị Thanh Nhai Quân vứt bỏ đó ư?

Cố Tinh Phùng đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, xoay người rời đi, thân ảnh rất nhanh  đã biến mất trong bóng đêm trên hành lang. Lộc Thời Thanh không khỏi trầm tư, nếu Cố Tinh Phùng không quan tâm đến quyển sách này, vậy tại sao lại có một quyển y như đúc trong nhà Thủy Tạ, quyển đó từ đâu mà đến?

Giây lát sau, Cố Tinh Phùng lại từ hành lang tràn ngập bóng tối trở về gốc mai, tiếp tục nhìn chằm chằm quyển « Song Tu Bí Thuật ».

Rồi thêm mấy giây nữa, trong ánh mắt hồ nghi của Lộc Thời Thanh nhặt quyển « Song Tu Bí Thuật », nhét vào tay áo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện