Editor: Dế Mèn
Tưởng Viễn Chu nắm tay cô thật chặt, ngón cái xoa xoa mấy cái trên mu bàn tay cô. Cả đám bàn bên kia đều uống không ít, tuổi trẻ lại cuồng vọng, một đứa đứng dậy, chân đạp lên ghế.
“Sợ cái gì? Một đứa chết thôi mà, một triệu đủ mua cái mạng đó chứ?”
Hứa Tình Thâm môi run run, cảm thấy sợ hãi, cô nhìn Tưởng Viễn Chu, hỏi: “Bọn chúng nói là sự thật sao?”
“Không hẳn.”
Với người bình thường mà nói, nếu dính mạng người trên tay, tuyệt đối sẽ không dám rêu rao bốn phía. Có thể thấy đám này vẫn còn con nít, huống hồ rượu vào, hưng phấn rồi nói nhiều, khoe khoang không phải là điều không thể.
Trong đám bạn đó còn hai đứa tương đối tỉnh táo, lại nhát gan, ánh mắt lâu lâu lại nhìn về phía Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu. Bọn chúng ấn vai tụi bạn xuống.
“Hôm nay uống không ít rồi, đi thôi đi thôi!”
“Đi cái gì chứ? Sao mày nhát gan vậy?”
“Là vì...”
“Bà tao còn tin Phật đấy, ngày nào ở nhà cũng ăn chay niệm Phật, nhưng tao đếch tin mớ đó. Tao cũng đếch tin cái con Tô Sướng kia còn có thể về đòi mạng tao...”
Tưởng Viễn Chu dựng tách trà Hứa Tình Thâm làm rớt trên bàn lên, rồi rót cho cô một tách trà nóng khác.
“Được rồi đấy!” Một đứa bạn trong đó đã biến đổi sắc mặt. “Đừng có say rồi điên đi, đây không phải ở nhà!”
“Ở ngoài tao cũng là ông trời...”
Đứa bạn kia ra dấu về phía Hứa Tình Thâm: “Thấy có người không?”
Hai thằng nhóc đang điên vì say xẹt mắt qua rồi ngừng trong một lát, một đứa đá văng cái ghế ra, lảo đảo đi tới.
Tưởng Viễn Chu nắm tay Hứa Tình Thâm, cô định đứng dậy thì bị anh ngăn lại.
Vài đứa đi tới bàn của họ, ngạo mạn đứng đó. Ngón tay thon dài của Tưởng Viễn Chu khẽ miết miệng tách trà, anh hơi ngẩng lên, sắc mặt nghiêm nghị, không giận mà uy.
“Này, các người...... Các người nghe được gì rồi?” Thằng nhóc lúc nãy bị nói là nhát gan mở miệng trước.
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm từng gương mặt trẻ tuổi này, có thể nhìn ra, ngày thường là bọn thích ra oai. Cô lại nhìn xuống bàn tay mình, cơn lạnh trong người đều đã bị quét đi sạch sẽ. Hứa Tình Thâm lúc này mới nhận ra tay mình vẫn luôn được bao bọc trong bàn tay Tưởng Viễn Chu. Cô đột nhiên cảm thấy tự tin lên hẳn.
“Những gì nên nghe đều đã nghe rồi.”
Cậu nhóc kia biến sắc, kéo cánh tay đứa bạn: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Thằng nhóc cầm đầu hất cằm, mắt nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm không dời. “Ôi cha, cô này đẹp đấy, còn đẹp hơn Tô Sướng.”
Lông mày bên trái của Tưởng Viễn Chu khẽ nhướn, anh cầm ấm trà trên bàn, rót đầy tách trà gần đấy.
“Nên nghe đều nghe thấy rồi? Có nghe được ông đây trong lòng đang muốn ngủ với cô em không?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi đến khó coi, vừa định nói lại chợt thấy một bóng đen xẹt qua trong mắt. Tưởng Viễn Chu đứng dậy rất nhanh, chân phải đá vào giữa bụng thằng nhóc, dùng lực rất nhiều lại mạnh. Hứa Tình Thâm thấy thằng nhóc kia như bị bay ra sau, sau đó là một tiếng “rầm“. Thằng nhóc hai đầu gối quỳ trên mặt đất, ôm bụng, vẫn không dậy nổi. Bên cạnh, đám bạn đứng ngây người, nhìn nhau, nhưng lấy lại phản ứng cũng rất nhanh.
“Đánh cho tao!!!”
Tưởng Viễn Chu không ngờ thằng nhóc đó đánh nhau còn có cả một tiểu đội đánh hội đồng. Một thằng nhóc lao tới tung nắm đấm lại bị anh một chân đá trúng đầu gối, bốp một cái rồi quỳ xuống.
Mấy thằng còn lại chạy tới, rối rít đỡ hai thằng bạn lên. Thằng nhóc bị đánh trước tiên gào lên: “Mày biết tao là ai không?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu sa sầm, hỏi: “Mày là ai?”
“Ông nội của tao là Tống Kính Đông, biết không hả?”
Nó chỉ chỉ tay vào Tưởng Viễn Chu, đám bạn bên cạnh bịt miệng nó lại: “Đừng nói nữa có được không?”
“Tống Kính Đông? Chủ tịch bất động sản Kính Đức?”
“Đúng! Sợ rồi sao?”
Lão Bạch nghe thấy động tĩnh bên trong cũng đi vào. Hứa Tình Thâm đứng dậy, mới bước được vài bước lại bị Tưởng Viễn Chu kéo ra sau lưng che chở, cô chỉ có thể thò nửa người ra.
“Cho nên, cậu là cháu của chủ tịch bất động sản Kính Đức. Cậu đã giết cô bé tên Tô Sướng, còn đánh một cô bé khác trọng thương rồi cho người ném trước cửa Tinh Cảng, đúng không?”
Thằng nhóc họ Tống tay đè bụng: “Sao, sợ à?”
“Phải, vừa nghe đã thấy sợ, không biết cậu đang nói thật hay khoác lác nữa?”
“Với mày chẳng lẽ ông còn phải...”
Hai đứa bên cạnh vội đè thằng nhóc lại. Một đứa khác đứng ở đàng trước cũng đã sợ tới mức tỉnh rượu, vội đi qua bit miệng thằng nhóc kia lại, sau đó nói với Hứa Tình Thâm: “Say rượu thôi, lời nói không thể là thật đâu.”
Thằng nhóc được đám bạn giữ chặt lại càng thấy có gan, một chân như muốn đá người.
Hứa Tình Thâm không cam lòng để bọn chúng cứ như vậy rời khỏi đây, cô gạt tay Tưởng Viễn Chu, bước nhanh lên.
“Nói rõ ràng đi, bọn bây đã giết người ở đâu?”
Mấy thằng nhóc sốt ruột, biết đã gặp rắc rối, nóng ruột muốn đi. Hứa Tình Thâm đuổi theo. Thằng nhóc phía trước thấy thế, bàn tay liền sờ vào bên hông. Tưởng Viễn Chu nói cẩn thận, bước tới kéo cánh tay Hứa Tình Thâm lại. Nhát dao của thằng nhóc kia đi chệch hướng, Tưởng Viễn Chu khó khăn lắm mới tránh được. Lão Bạch đi tới bắt lấy tay đối phương, một thằng nhóc khác cũng cầm con dao nhỏ nhào tới. Mấy thằng nhóc như thề không muốn sống, Tưởng Viễn Chu sốt ruột bảo vệ người đàng sau, thấy bọn chúng sắp chạy mất cũng không thèm đuổi theo. Lão Bạch ngó lại, sốt ruột lên tiếng: “Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?”
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm, hỏi: “Có bị thương không?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu, mấy thằng nhóc đã biến mất vào màn đêm, rất nhanh không còn thấy tăm hơi. Cô thần hồn kinh ngạc còn chưa trở lại như cũ, khóe mắt đảo qua chỗ ống tay áo Tưởng Viễn Chu. Cô kéo ống tay áo của anh tới, nhìn thấy áo vải len dệt nỉ đã bị chém đứt, may mà bên trong không bị thương.
“Không... không sao đó chứ?”
Lòng Tưởng Viễn Chu thấy chút ấm áp: “Không sao.”
“Tôi muốn tới bệnh viện xem xem.” Hứa Tình Thâm sốt ruột định đi.
Người đàn ông giữ chặt tay cô lại: “Ăn cơm đã.”
“Tôi không đợi được nữa, thấy không yên.”
Tưởng Viễn Chu hiểu, Hứa Tình Thâm nghe xong những chuyện đó, chắc chắn cũng chẳng còn tâm tư nào, anh bảo Lão Bạch đi kêu tài xế, sau đó chạy về bệnh viện.
---
Tinh Cảng.
Trong phòng bệnh, bà Đinh đang ngồi bên giường, Đinh Nguyệt vẫn chưa thể ăn cơm, vết thương trên miệng sưng lên đáng sợ. Hứa Tình Thâm gõ cửa đi vào, Tưởng Viễn Chu đứng ở ngoài. Bà Đinh thấy Hứa Tình Thâm thì giật mình.
“Tình Thâm, con vẫn chưa về sao?”
“Thím nhỏ, con có một số chuyện muốn hỏi Nguyệt Nguyệt.”
“Sao thế?”
Hứa Tình Thâm đi tới trước giường bệnh, khom lưng nhìn Đinh Nguyệt nằm trên giường.
“Nguyệt Nguyệt, có chuyện em nhất định phải nói thật cho chị nghe.”
Đinh Nguyệt vẫn không muốn gặp ai, con bé quay mặt đi. Sắc mặt Hứa Tình Thâm nghiêm túc: “Em biết Tô Sướng không?”
Đinh Nguyệt mặt mũi biến sắc, nhìn Hứa Tình Thâm: “Chị! Chị...”
“Biết thật sao? Là bạn em phải không?”
“Không, đừng... đừng nói nữa!” Đinh Nguyệt gắng gượng nâng tay phải lên che mắt. “Em chẳng biết gì hết.”
“Cô bé đó đâu rồi?”
“Đừng nói nữa, cứu với!!!!!! A!!!!!!!”
Bà Đinh bên cạnh bị dọa đơ người: “Tình Thâm, rốt cuộc là sao lại như vậy?”
Hứa Tình Thâm khẽ đè bả vai Đinh Nguyệt xuống: “Nguyệt Nguyệt, chuyện này không nhỏ. Cô bé Tô Sướng ấy chết rồi có phải không? Lúc ấy em cũng ở đó phải không?”
“Không! Không!!!!!!” Đinh Nguyệt chảy nước mắt ra, người run hết lên. “Em không biết gì hết!”
“Tình Thâm.” Bà Đinh sốt ruột đi tới giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm lại. “Rốt cuộc con đang nói cái gì vậy?”
“Nguyệt Nguyệt, có một số chuyện không giấu được, huống hồ chuyện em bị thương thế này đã kinh động tới cảnh sát rồi.”
“Nói bậy! Em không biết chuyện gì xảy ra cả! Mấy người đi đi, tránh ra!”
Đinh Nguyệt kích động vung tay, vừa động lại bị đau nên gương mặt trông dữ tợn.
“Mẹ mẹ, đau quá!”
Bà Đinh sợ hãi: “Nguyệt Nguyệt, không sao đâu! Đừng làm mẹ sợ mà!”
Tưởng Viễn Chu giơ tay, gõ nhẹ vào cửa hai cái. Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày, nghe tiếng động bên ngoài thì nhìn lại. Tưởng Viễn Chu khẽ ngoắc ngoắc bào cô ra, Hứa Tình Thâm thấy Đinh Nguyệt như vậy đành tạm thời đi ra ngoài.
Ra tới ngoài, Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại.
“Thật ra cũng không cần hỏi lại, trong lòng em hẳn đã có đáp án.”
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu: “Tôi cảm thấy thật khó mà tin nổi, không phải là sự thật chứ?”
“Anh đã cho Lão Bạch tới đồn cảnh sát rồi, nếu thực sự có người tên Tô Sướng vô duyên vô cớ mất tích mấy ngày, người nhà chắc chắn cũng đã báo cảnh sát.”
Trước cửa phòng có một cái ghế, Hứa Tình Thâm ngồi xuống, sắc mặt hơi trắng bệch.
Bóng Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên người cô. Hứa Tình Thâm tay đè đè phía dạ dày, người đàn ông nhìn thấy.
“Đi ăn chút gì đi đã.”
Cô khó chịu nhắm mắt lại, đầu hơi rũ xuống. Tưởng Viễn Chu nắm chặt cánh tay cô, kéo cô lên. Hứa Tình Thâm vung tay nhưng không giật ra được. Hai người đi được vài bước, bước chân Hứa Tình Thâm loạng choạng. Người cô không phải vàng ngọc quý giá, nhưng không may là cái dạ dày lại quý giá thật sự.
Đi khỏi khu nội trú, Hứa Tình Thâm đẩy tay Tưởng Viễn Chu ra.
“Tôi cũng sắp về rồi, ở nhà cũng có cơm.”
“Nếu là vì em không muốn lãng phí thời gian vậy chúng ta xuống căn tin.”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Tôi không muốn người khác thấy chúng ta đi cùng nhau.”
“Chẳng lẽ còn có người không nhận ra?”
“Không phải. Không đi chung thì tránh được tị hiềm, không phải sao?”
Tưởng Viễn Chu nén cảm xúc xuống, anh không bùng phát được với Hứa Tình Thâm. Đi ngang qua siêu thị trong bệnh viện, Tưởng Viễn Chu lôi cô vào.
“Làm gì đó?”
“Ăn chút lót bụng.”
Hứa Tình Thâm chụp lấy mu bàn tay anh; Tưởng Viễn Chu lại túm cô đến trước kệ hàng. Nhìn các loại mì ăn liền, cô đã đói bụng sẵn nên càng thêm khó chịu.
“Vậy ăn chút mì đi, bánh quy gì đó tôi ăn cũng không vô.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm đưa tay chuẩn bị lấy một hộp mỳ thịt bò dưa chua. Tưởng Viễn Chu lại đẩy tay cô ra.
“Cái này cay mà?”
“Ngon.”
“Đổi đi!” Nói rồi Tưởng Viễn Chu lấy một hộp khác cho cô.
Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, nhíu mày: “Tôi không thích loại gà hầm nấm hương, chẳng có mùi vị.”
“Cũng chẳng trông mong em chịu ăn vị vây cá bào ngư. Để lót bụng thôi.”
Tưởng Viễn Chu nói, cầm hai hộp đi tính tiền. Trong siêu thị có nước nóng, Hứa Tình Thâm ngồi ở cái quầy đơn giản bên cửa sổ. Một lát sau, Tưởng Viễn Chu đi tới, đưa cho cô một tô. Hứa Tình Thâm cầm lấy, mở ra, ngó chẳng thấy có nước lèo ở trong.
“Anh đổ rồi.” Tưởng Viễn Chu ngồi xuống cạnh Hứa Tình Thâm. “Em ăn mì thôi, nước lèo ở trong đều là chất bảo quản.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên: “Anh có biết lúc còn đi học, nếu bọn tôi muốn trù ẻo ai đó thì bọn tôi trù thế nào không?”
“Không biết.”
“Cầu cho bọn nó hễ mua mì gói thì sẽ không có gói gia vị.”
Tưởng Viễn Chu mở tô của mình ra, Hứa Tình Thâm thò người qua xem.
Cũng giống vậy!
Người đàn ông nhìn cô, hỏi: “Em kể chuyện cười sao? Anh nghe chẳng có gì buồn cười.”
Hứa Tình Thâm không thèm để ý anh, ôm cái tô, bắt đầu ăn. May là Tưởng Viễn Chu chỉ đổ nước đi chứ không điên tới nỗi không bỏ cả gia vị. Tốc độ ăn của cô nhanh hơn anh. Đặt cái tô không lại lên bàn, Hứa Tình Thâm nhìn sang người bên cạnh.
Tưởng Viễn Chu tay trái cầm tô mì ăn liền, đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay tô rõ bàn tay thon dài đẹp đẽ của người đàn ông, khuôn mặt được khảm đôi mắt đen như mực, môi mỏng khẽ động đậy, yết hầu cũng nhẹ nhàng lên xuống.
Hứa Tình Thâm có một thoáng hoảng hốt, giống như đột nhiên mất trí nhớ, cô tự hỏi mình, sao Tưởng Viễn Chu lại ngồi ở đây?
Nhưng trong đầu cũng rất nhanh đã thanh tỉnh, hóa ra anh đang ở lại với cô. Đôi tay Hứa Tình Thâm đôi tay đan vào nhau, thật sự anh không có lý do phải ở lại đây với cô.
Di động trong túi đột nhiên reo lên. Hứa Tình Thâm lấy di động ra, thấy Phó Kinh Sênh đang gọi tới.
Cô vội vàng bắt máy: “Alo!”
“Sao còn chưa về?”
“Ừm, em có người thân nằm viện nên tới đây thăm.”
“Cơm chiều ăn chưa?”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
“Ăn rồi.”
“Vậy được, lúc về chú ý an toàn đấy!”
“Được.”
Hứa Tình Thâm nói thêm vài câu sau đó ngắt cuộc trò chuyện. Cất di động vào lại trong túi xách, cô đứng dậy.
“Tôi phải về rồi.”
Lúc chuẩn bị đưa cô về, Lão Bạch lại tới. Anh ấy ngồi vào xe, thở hồng hộc, ra hiệu cho tài xế cứ lái xe đi.
“Thế nào?” Tưởng Viễn Chu hỏi.
“Có cô bé tên Tô Sướng, người nhà đã báo mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được. Đúng là học sinh trường cấp ba Hoa Phú; hơn nữa, bình thường cô bé rất thân với Đinh Nguyệt. Tôi cũng đã báo hết cho họ sự việc xảy ra rồi...”
Hứa Tình Thâm nghe vậy chỉ cảm thấy cả người đều lạnh thấu.
“Cô bé kia mười phần là đã bị... hại chết, chẳng lẽ thật sự bị đám nhóc kia hại chết?”
Tưởng Viễn Chu đáp lời: “Khả năng đó vô cùng lớn. Còn có Đinh Nguyệt, con bé có thể là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình.”
Trong chớp mắt, trong xe cực kỳ an tĩnh, Hứa Tình Thâm có thể nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gió ào ào. Xe chạy thẳng vào Bảo Lệ Cư Thượng. Tới cửa, Lão Bạch khẽ gọi: “Cô Hứa, tới rồi ạ.”
Cô giật bắn cả người, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. Trái tim người đàn ông lay động, cánh tay theo bản năng muốn ôm cô vào trong lòng ngực. Tưởng Viễn Chu biết giờ phút này cô rất cần một cái ôm, nhưng nếu cánh tay anh vươn ra, Hứa Tình Thâm sẽ liền có phản ứng. Cô cầm lấy túi xách bên cạnh, sau đó đẩy cửa xe ra đi xuống. Hứa Tình Thâm không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng một đường vào nhà. Tưởng Viễn Chu ánh mắt không giấu được vẻ mất mát. Lão Bạch thấy thế liền bảo tài xế lái xe.
Vào đến nhà, bảo mẫu đang ở phòng khách xem TV, thấy Hứa Tình Thâm thì đứng dậy hỏi: “Cô Phó, cô ăn cơm chiều chưa ạ?”
“Trong nhà còn đồ ăn không?”
“Có có có, có để lại cho cô đó.”
Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh: “Lâm Lâm đâu?”
“Ngủ rồi ạ. Tôi bế lên lầu rồi.”
“Phó tiên sinh đâu?”
“Cũng như hôm qua, ở trong phòng làm việc gần hết ngày, lúc ăn cơm cũng vội vàng.”
Hứa Tình Thâm khẽ “ừ“. Phó Kinh Sênh đôi khi vô cùng nhàn rỗi, nhưng cũng có lúc bận công việc, bận cả ngày lẫn đêm. Hứa Tình Thâm bưng đồ ăn ra, bụng vẫn chưa no nhưng lại ăn không vô. Tầm mắt cô rơi trên chỗ trống đầu cầu thang trống trơn, chợt cảm thấy đường về nhà hôm nay vô cùng ngắn, mới chút xíu đã về đến nhà.
Tâm tình Hứa Tình Thâm thấp thỏm, cũng không tìm được ai để mà chuyện trò, tại khoảnh khắc này, cô cảm giác sự tịch mịch xưa nay chưa từng có đang dâng lên. Trong đầu cô không cách nào nén được mà nghĩ tới ống tay áo bị chém rách của Tưởng Viễn Chu, nghĩ tới hộp mì ăn liền của anh...
Con người mà, những khi yếu ớt thật muốn lấy mạng người ta.
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm rời giường với quầng thâm mắt, đi xuống lầu. Phó Kinh Sênh đang chơi với Lâm Lâm, thấy cô đi xuống liền nói với Lâm Lâm: “Mau nhìn xem, một con gấu trúc đang xuống kìa.”
Hứa Tình Thâm khẽ dụi mắt: “Nhìn rõ vậy sao?”
“Tối hôm qua ngủ không ngon?”
“Ừm, gặp ác mộng.”
Hứa Tình Thâm vào phòng khách mở TV. Phó Kinh Sênh đưa cho cô một ly sữa bò. Ăn được nửa bữa thì bản tin buổi sáng liền bắt đầu. Hứa Tình Thâm thấp thoáng nghe được vài từ mấu chốt.
“Sáng nay, một người đàn ông đi tập thể dục buổi sáng ngang qua núi Ngũ Phúc, vô tình đã phát hiện...”
Cô ngẩng lên xem, Phó Kinh Sênh cũng bị thu hút nhìn qua.
“Sau đó cảnh sát tham gia điều tra, một thi thể nữ...”
Hứa Tình Thâm bỏ bánh mì và sữa trong tay xuống, rốt cuộc ăn không vô. Cô chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn, khó thở đến khó chịu. Phó Kinh Sênh sờ sờ trán cô.
“Xem đi, buổi tối đàn bà con gái nhất định không được ra ngoài một mình. Thời buổi này bên ngoài rối loạn quá rồi!”
“Đúng vậy!” Cô thuận miệng đáp. Phó Kinh Sênh ghé sát vào nhìn cô: “Sau này, nếu phải về muộn thì cứ gọi điện cho anh biết, anh sẽ đi đón em.”
“Ừm, được.” Ăn sáng xong, Hứa Tình Thâm liền đi làm.
Giữa trưa, cô bớt thời giờ đi tới Tinh Cảng.
Đi vào phòng bệnh, bà Đinh đang ngơ ngẩn ngồi bên giường, thấy Hứa Tình Thâm đi vào, bà gấp rút không nói nên lời. Hứa Tình Thâm bước tới.
“Thím nhỏ...”
Bà Đinh đột nhiên chụp lấy tay cô: “Hồi sáng sớm cảnh sát đã tới đây. Tìm thấy thi thể nữ thật rồi, nói là đã tìm người nhà đến xác nhận, là bạn của Nguyệt Nguyệt.”
Hứa Tình Thâm nhìn Đinh Nguyệt trên giường bệnh, cô bước lại thêm một bước.
“Lúc bạn em bị hại, em có ở đấy không?”
Đinh Nguyệt tay che mặt, bà Đinh đi đóng cửa phòng lại.
“Cảnh sát cũng hỏi như vậy mà con bé cứ không chịu nói gì, nhưng loại chuyện này có thể gạt được ai sao?”
“Nguyệt Nguyệt, nếu em còn không chịu nói thì không ai có thể giúp em.”
Đinh Nguyệt đã sớm sợ hãi, chịu không nỗi nữa, con bé tay túm chặt lấy ống tay áo Hứa Tình Thâm: “Chị, em... Có khi em giết người rồi.”
“Cái gì?”
“Nguyệt Nguyệt!” Bà Đinh sợ tới mức ngã phịch xuống đất, dường như cứng hết cả người.
Hứa Tình Thâm chống hai tay bên giường bệnh, cúi người nhìn chăm chú khuôn mặt của Đinh Nguyệt.
“Đừng sợ! Nói rõ ràng cho chị nghe.”
“Bọn nó ép em đâm Tô Sướng một nhát, bọn nó lấy dao đe dọa em... Em cũng không biết em có đâm mạnh không nữa.”
“Bọn nó là ai?”
Đinh Nguyệt cuống quít lắc đầu: “Không biết, bọn nó đều trùm đầu.” Con bé vừa sợ vừa khóc, nói: “Một đứa đánh Tô Sướng tới mức thương tích hết cả người. Cậu ấy còn bị... Lúc ấy em với Tô Sướng đang cùng chuẩn bị về nhà...”
Hứa Tình Thâm nghe, răng hàm run run hết lên: “Sau đó thì sao?”
“Tô Sướng từ đầu đến cuối đều chống cự, nhưng em thì không dám. Em cứ cầu xin bọn nó thả em ra. Bọn nó bắt em cầm con dao nhỏ... Nói người là bị em giết chết, nếu chuyện này bị ai biết thì em chính là hung thủ giết người!”
Bà Đinh chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện lại ra như vậy, giết người phá án, những chuyện đó trước kia chỉ có trên phim.
“Chuyện này em không thể giấu giếm, nhất định phải khai với cảnh sát.”
“Không được, em không giết người...”
“Nguyệt Nguyệt!” Hứa Tình Thâm đè vai Đinh Nguyệt xuống. “Chắc chắn người không phải do em giết. Hôm nọ chị đi ra ngoài gặp được một đám say rượu, cái tên Tô Sướng cũng là từ trong miệng bọn nó mà chị mới biết. Bọn nó đã chính miệng thừa nhận mình giết người, còn đánh một nữ sinh trọng thương. Em đừng sợ! Em không phải gánh chịu hết những chuyện này đâu, hãy dũng cảm một chút được không?”
“Chị, chị giúp, giúp em đi...”
“Vậy em phải cam đoan, đem hết những chuyện em biết nói cho cảnh sát đã.”
“Có khi nào bọn họ sẽ bắt em không?”
Hứa Tình Thâm liền vỗ về: “Không đâu, đừng sợ!”
Cô đi tới đỡ bà Đinh dậy.
“Thím nhỏ, thím mau đi bàn bạc với chú, gặp người lớn bên kia nói cho ổn thỏa chút, về phía cảnh sát thì nhất định phải ăn ngay nói thật.”
“Được, được...”
Khi Hứa Tình Thâm ra khỏi khu nội trú, hai chân như đang đạp lên bông mà đi, có một số chuyện chỉ có trải qua rồi mới thấy không thể tưởng tượng được. Dọc đường đi, đầu cô cơ hồ đều rũ xuống, lúc ra đến cửa thiếu chút nữa đã đụng phải một thằng bé, Hứa Tình Thâm sợ tới mức vội lấy lại tinh thần. Cô nói xin lỗi. Cách đó không xa lại có một giọng nói quen thuộc truyền vào tai.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lão Bạch, không có gì bất ngờ khi Tưởng Viễn Chu đang đứng bên cạnh. Lão Bạch đang nói chuyện điện thoại, xe không tiến vào Tinh Cảng mà chờ ở cửa. Hứa Tình Thâm làm bộ không thấy bọn họ, cúi đầu đi ra ngoài.
Cô cách bọn họ không xa nên có thể nghe được một chút bọn họ nói chuyện.
Bước chân của Lão Bạch tựa hồ chậm lại chút, sau đó anh ấy đưa di động sang cho Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, là người bên bất động sản Kính Đức.”
“Cái gì?”
Hứa Tình Thâm nghe ra vẻ giật mình trong giọng nói của Tưởng Viễn Chu, cô cũng kinh ngạc, bất động sản Kính Đức... Còn không phải cái tên thằng nhóc kia đã nói hôm nọ sao?
Tưởng Viễn Chu cầm lấy di động, nói được hai câu cuộc trò chuyện đã bị cắt đứt.
Hứa Tình Thâm liền đi theo sau. Tưởng Viễn Chu nhìn về phía không xa, sau đó lại nói với Lão Bạch: “Tống Kính Đông đã đích thân tới rồi, đang ở trong chiếc xe kia. Tôi sẽ qua đó.”
“Tại sao ông ta lại tìm ngài?”
Bước chân của Hứa Tình Thâm càng nhanh hơn, bất thình lình đã bước song song với Tưởng Viễn Chu, cô theo bản năng giữ chặt cánh tay anh, sau đó chặn trước mặt anh.
Đột nhiên có người xuất hiện ngay trước mặt, Lão Bạch bị dọa nhảy dựng lên: “Cô Hứa, sao cô lại ở đây?”
“Hôm nọ thằng nhóc nhận mình giết người đã nói ông nó là Tống Kính Đông đúng không? Còn cô bé Tô Sướng kia đã được tìm thấy rồi, cô bé thật sự đã bị giết...”
Tưởng Viễn Chu ánh mắt dõi ra xa, nhìn chiếc xe đang đậu phía đối diện bệnh viện. Anh nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm.
“Anh đi một chút sẽ về.”
“Đừng đi!” Hứa Tình Thâm không khỏi cự tuyệt: “Tôi có dự cảm không tốt. Nếu thằng nhóc kia thoát tội thì Đinh Nguyệt sẽ thành người gánh tội thay. Nhà họ Tống nói không chừng đã hành động rồi.”
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Lão Bạch: “Để ý tới cô ấy!”
Hứa Tình Thâm thấy anh nhấc bước, không phân vân mà bước theo.
“Tôi cũng đi.”
Người đàn ông bất ngờ túm chặt bả vai cô, đẩy cô tới cạnh Lão Bạch. Lão Bạch thấy thế liền giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm, nhét cô vào trong xe.
Tưởng Viễn Chu đi tới phía bên kia đường, tài xế xuống xe mở cửa cho anh. Hứa Tình Thâm nhìn anh ngồi vào xe, tài xế vẫn luôn đứng canh ở bên ngoài, không đi. Ước chừng hơn nửa tiếng sau, Hứa Tình Thâm mới thấy Tưởng Viễn Chu xuống xe. Anh quay lại xe mình, kéo cửa sau ra ngồi vào.
Hứa Tình Thâm nhìn chiếc xe kia bỏ đi. Tưởng Viễn Chu tháo găng tay ra, máy sưởi trong xe bật rất cao.
“Chuyện đêm đó Tống Kính Đông đã biết, tới thay cháu xin lỗi, nói là trẻ con không hiểu chuyện nói lung tung, kêu tôi đừng để ở trong lòng.”
“Nhưng lời bọn nó nói cũng thấy trùng hợp với vụ án mạng mà.” Càng lúc Hứa Tình Thâm càng cảm thấy không thích hợp. “Ông ta tìm anh chỉ để nói mấy câu đó sao?”
“Không, ông ta nói, say rượu rồi nói sảng không thể coi là thật, ông ta hy vọng... anh có thể coi như chuyện đêm đó chưa xảy ra.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Hứa Tình Thâm cười lạnh. “Vậy anh đồng ý rồi sao?”
Tưởng Viễn Chu không nói gì, mắt nhìn về phía trước, tài xế đã khởi động xe. Hứa Tình Thâm động não một chút, một số việc liền trở nên rất rõ ràng. Thằng nhóc kia sau khi tỉnh rượu nhất định biết mình đã gặp rắc rối, đã nói lời không nên nói. Giết người là sự thật, đánh người trọng thương cũng là sự thật, những gì nhà họ Tống phải làm bây giờ hẳn là làm sao để nó thoát khỏi hiềm nghi.
Tưởng Viễn Chu, người nhà họ Tống chắc chắn có biết, chung quy cũng là người trong cùng tầng lớp; chuyện này dù cảnh sát đã tham gia, nhưng thật sự thì một chút chứng cứ bọn họ cũng sẽ không lưu lại.
Hứa Tình Thâm đưa tay muốn mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu liếc thấy liền vội dùng một tay ôm lấy cô vào lòng.
“Em làm gì vậy?!”
Cửa xe không khóa đã bị Hứa Tình Thâm mở ra, xe vẫn đang tiếp tục lao về phía trước. Tưởng Viễn Chu kéo sập cửa xe lại.
“Không muốn sống nữa có phải không?”
Hứa Tình Thâm bất thình lình bị anh ôm như vậy, mặt hai người dính sát vào nhau. Cái ôm của Tưởng Viễn Chu ôm ấp cứ như tường đồng vách sắt, hận không thể đem cô vào trong, không cho cô chút khoảng không để mà giãy giụa.
Vừa rồi cô muốn gì vậy?
Nhảy xe sao?
Lồng ngực Tưởng Viễn Chu phập phồng kịch liệt, anh lập tức phát hỏa: “Anh đâu có nói là anh đồng ý, em nháo lên như vậy làm gì? Nhà họ Tống và anh có chút giao tình, nếu họ muốn anh hỗ trợ, chuyện như vậy anh có thể không cân nhắc sao?”
Tưởng Viễn Chu tức giận, dứt khoát nhấc Hứa Tình Thâm tới trước mặt mình. Hai khuôn mặt vốn đã kề sát, anh còn đột nhiên gục đầu, dán vào trán cô. Anh đè thấp giọng nói, giọng nói từ trong cổ họng chỉ có lạnh lẽo: “Trên đời này, có thể dễ dàng mua chuộc được anh cũng chỉ có em, rốt cuộc là em có hiểu hay không?”
Hơi thở anh nóng rực, theo lời nói nhanh rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm. Khuôn mặt cô đỏ lên, cô vội quay mặt đi, có chút sốt ruột nói: “Buông tôi ra!”
Lão Bạch lâu lâu lại nhìn vào kính chiếu hậu. Khóe mắt tài xế cũng đang trộm nhìn, vừa lúc bị Lão Bạch bắt được, anh ấy nhìn tài xế một cái, đối phương liền ngoan ngoãn mà đem tầm mắt hướng sang tình hình giao thông phía trước.
“Tôi nháo gì với anh cơ?” Hứa Tình Thâm tránh không được đành phải phân rõ phải trái với anh.
“Vậy em mở cửa xe làm cái gì?”
“Tôi cứ tưởng xe chưa chạy nên định xuống.”
Tưởng Viễn Chu vẫn ôm cô không buông ra.
“Em cho anh là con nít mà dụ? Xe chạy hay chưa mà em còn không phân biệt được?”
Đôi tay Hứa Tình Thâm bị anh khóa sau người, cứ như vậy nói chuyện với anh thật sự không quen.
“Anh bỏ tôi ra đã!”
Tầm mắt người đàn ông đi xuống, rơi xuống gương mặt trắng nõn của cô, áo khoác vừa rồi vì giãy giụa mà tụt xuống đầu vai. Hứa Tình Thâm mặc áo lông thấp cổ, để lộ một phần cổ thon dài tinh tế. Tưởng Viễn Chu tình không thể thôi, chôn mặt vào cần cổ cô, hít một hơi thật sâu. Hứa Tình Thâm vì động tác này của anh mà cứng đờ hết cả người.
Lão Bạch kín đáo quét mắt, anh ấy cảm thấy dáng vẻ này Tưởng tiên sinh có hơi giống mấy tên biến thái sắc lang trên phim, chỉ là không đáng khinh nhưng thật sự ưu nhã.
Người đàn ông mở to mắt, liếc mắt đã dễ dàng thấy được nơi cao ngất của Hứa Tình Thâm. Vừa rồi khi ôm cô vào, cả người anh liền căng cứng, đặc biệt là một chỗ cứ muốn nổ tung.
Cổ họng Tưởng Viễn Chu phát ra một tiếng trầm thấp... khó nhịn... như tiếng rên rỉ đang bị đè nén cùng cực.
Hứa Tình Thâm nghiến răng: “Anh Tưởng, anh có cần tôi nhắc một câu tôi là phụ nữ đã có chồng rồi không.”
Cô co rúc người lại, không muốn lại bị anh đụng chạm. Cánh tay Tưởng Viễn Chu cũng tự nhiên buông lỏng ra.
“Anh chỉ sợ em luẩn quẩn trong lòng.”
Lý do này thật sự sứt sẹo đến nỗi làm người khác nghe không nổi.
Hứa Tình Thâm sửa sang lại tóc tai, nhìn nhìn: “Làm ơn nói nhanh, tôi bị muộn rồi.”
“Mấy ngày này em đừng ra ngoài một mình, đêm đó anh đi cùng em, Tống Kính Đông có thể tìm được anh thì cũng tìm được em. Họ sẽ dụ dỗ hay ép buộc em, cái này rất khó nói.”
“Không bàn việc tôi đi với anh, nhưng nếu thật sự giết người thì chắc chắn sẽ để lại không ít dấu vết. Bọn chúng đều là tụi trẻ con, không giấu được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hứa Tình Thâm hơi lưỡng lự, bàn tay không khỏi siết lại, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông này từng yêu chiều cô, cũng từng bạc tình khiến cô lang bạc kỳ hồ.
Ngày tháng tốt đẹp nhất của cô có anh, ngày tháng khó chịu nhất trong cuộc đời cũng có anh, mắt Hứa Tình Thâm bắt đầu cảm thấy chua xót.
“Tôi mới đi thăm Đinh Nguyệt, có biết vài chuyện.”
“Chuyện gì?”
Hứa Tình Thâm không giấu anh, đem những gì Đinh Nguyệt nói kể hết cho Tưởng Viễn Chu nghe.
Hứa Tình Thâm nói nói, giọng nói chậm rãi mang theo chút run run, có một số việc đã sớm vượt qua phạm vi trong khả năng cho phép của cô.
Tưởng Viễn Chu lắng nghe, sau đó hỏi: “Em nói cho anh biết là muốn anh giúp đỡ sao?”
Cô ngẩn ra, vừa rồi cô cứ theo bản năng mà kể cho anh, hoàn toàn quên mất giữa bọn họ đã sớm ở hai đầu.
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người: “Không có. Đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ xử lý ổn thôi.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, không đào sâu vào đề tài Đinh Nguyệt nữa.
“Tan làm em có tới Tinh Cảng không?”
“Không.” Hứa Tình Thâm không chút do dự trả lời.
“Vậy tốt, mấy giờ tan làm?”
“8 giờ.”
“Hù ai vậy? Mình à? 8 giờ mới tan làm thì giải phẫu người ta luôn cho rồi.”
Hứa Tình Thâm sắp tức chết rồi, cô đánh một cái vào chân người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu nắm tay cô thật chặt, ngón cái xoa xoa mấy cái trên mu bàn tay cô. Cả đám bàn bên kia đều uống không ít, tuổi trẻ lại cuồng vọng, một đứa đứng dậy, chân đạp lên ghế.
“Sợ cái gì? Một đứa chết thôi mà, một triệu đủ mua cái mạng đó chứ?”
Hứa Tình Thâm môi run run, cảm thấy sợ hãi, cô nhìn Tưởng Viễn Chu, hỏi: “Bọn chúng nói là sự thật sao?”
“Không hẳn.”
Với người bình thường mà nói, nếu dính mạng người trên tay, tuyệt đối sẽ không dám rêu rao bốn phía. Có thể thấy đám này vẫn còn con nít, huống hồ rượu vào, hưng phấn rồi nói nhiều, khoe khoang không phải là điều không thể.
Trong đám bạn đó còn hai đứa tương đối tỉnh táo, lại nhát gan, ánh mắt lâu lâu lại nhìn về phía Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu. Bọn chúng ấn vai tụi bạn xuống.
“Hôm nay uống không ít rồi, đi thôi đi thôi!”
“Đi cái gì chứ? Sao mày nhát gan vậy?”
“Là vì...”
“Bà tao còn tin Phật đấy, ngày nào ở nhà cũng ăn chay niệm Phật, nhưng tao đếch tin mớ đó. Tao cũng đếch tin cái con Tô Sướng kia còn có thể về đòi mạng tao...”
Tưởng Viễn Chu dựng tách trà Hứa Tình Thâm làm rớt trên bàn lên, rồi rót cho cô một tách trà nóng khác.
“Được rồi đấy!” Một đứa bạn trong đó đã biến đổi sắc mặt. “Đừng có say rồi điên đi, đây không phải ở nhà!”
“Ở ngoài tao cũng là ông trời...”
Đứa bạn kia ra dấu về phía Hứa Tình Thâm: “Thấy có người không?”
Hai thằng nhóc đang điên vì say xẹt mắt qua rồi ngừng trong một lát, một đứa đá văng cái ghế ra, lảo đảo đi tới.
Tưởng Viễn Chu nắm tay Hứa Tình Thâm, cô định đứng dậy thì bị anh ngăn lại.
Vài đứa đi tới bàn của họ, ngạo mạn đứng đó. Ngón tay thon dài của Tưởng Viễn Chu khẽ miết miệng tách trà, anh hơi ngẩng lên, sắc mặt nghiêm nghị, không giận mà uy.
“Này, các người...... Các người nghe được gì rồi?” Thằng nhóc lúc nãy bị nói là nhát gan mở miệng trước.
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm từng gương mặt trẻ tuổi này, có thể nhìn ra, ngày thường là bọn thích ra oai. Cô lại nhìn xuống bàn tay mình, cơn lạnh trong người đều đã bị quét đi sạch sẽ. Hứa Tình Thâm lúc này mới nhận ra tay mình vẫn luôn được bao bọc trong bàn tay Tưởng Viễn Chu. Cô đột nhiên cảm thấy tự tin lên hẳn.
“Những gì nên nghe đều đã nghe rồi.”
Cậu nhóc kia biến sắc, kéo cánh tay đứa bạn: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Thằng nhóc cầm đầu hất cằm, mắt nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm không dời. “Ôi cha, cô này đẹp đấy, còn đẹp hơn Tô Sướng.”
Lông mày bên trái của Tưởng Viễn Chu khẽ nhướn, anh cầm ấm trà trên bàn, rót đầy tách trà gần đấy.
“Nên nghe đều nghe thấy rồi? Có nghe được ông đây trong lòng đang muốn ngủ với cô em không?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi đến khó coi, vừa định nói lại chợt thấy một bóng đen xẹt qua trong mắt. Tưởng Viễn Chu đứng dậy rất nhanh, chân phải đá vào giữa bụng thằng nhóc, dùng lực rất nhiều lại mạnh. Hứa Tình Thâm thấy thằng nhóc kia như bị bay ra sau, sau đó là một tiếng “rầm“. Thằng nhóc hai đầu gối quỳ trên mặt đất, ôm bụng, vẫn không dậy nổi. Bên cạnh, đám bạn đứng ngây người, nhìn nhau, nhưng lấy lại phản ứng cũng rất nhanh.
“Đánh cho tao!!!”
Tưởng Viễn Chu không ngờ thằng nhóc đó đánh nhau còn có cả một tiểu đội đánh hội đồng. Một thằng nhóc lao tới tung nắm đấm lại bị anh một chân đá trúng đầu gối, bốp một cái rồi quỳ xuống.
Mấy thằng còn lại chạy tới, rối rít đỡ hai thằng bạn lên. Thằng nhóc bị đánh trước tiên gào lên: “Mày biết tao là ai không?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu sa sầm, hỏi: “Mày là ai?”
“Ông nội của tao là Tống Kính Đông, biết không hả?”
Nó chỉ chỉ tay vào Tưởng Viễn Chu, đám bạn bên cạnh bịt miệng nó lại: “Đừng nói nữa có được không?”
“Tống Kính Đông? Chủ tịch bất động sản Kính Đức?”
“Đúng! Sợ rồi sao?”
Lão Bạch nghe thấy động tĩnh bên trong cũng đi vào. Hứa Tình Thâm đứng dậy, mới bước được vài bước lại bị Tưởng Viễn Chu kéo ra sau lưng che chở, cô chỉ có thể thò nửa người ra.
“Cho nên, cậu là cháu của chủ tịch bất động sản Kính Đức. Cậu đã giết cô bé tên Tô Sướng, còn đánh một cô bé khác trọng thương rồi cho người ném trước cửa Tinh Cảng, đúng không?”
Thằng nhóc họ Tống tay đè bụng: “Sao, sợ à?”
“Phải, vừa nghe đã thấy sợ, không biết cậu đang nói thật hay khoác lác nữa?”
“Với mày chẳng lẽ ông còn phải...”
Hai đứa bên cạnh vội đè thằng nhóc lại. Một đứa khác đứng ở đàng trước cũng đã sợ tới mức tỉnh rượu, vội đi qua bit miệng thằng nhóc kia lại, sau đó nói với Hứa Tình Thâm: “Say rượu thôi, lời nói không thể là thật đâu.”
Thằng nhóc được đám bạn giữ chặt lại càng thấy có gan, một chân như muốn đá người.
Hứa Tình Thâm không cam lòng để bọn chúng cứ như vậy rời khỏi đây, cô gạt tay Tưởng Viễn Chu, bước nhanh lên.
“Nói rõ ràng đi, bọn bây đã giết người ở đâu?”
Mấy thằng nhóc sốt ruột, biết đã gặp rắc rối, nóng ruột muốn đi. Hứa Tình Thâm đuổi theo. Thằng nhóc phía trước thấy thế, bàn tay liền sờ vào bên hông. Tưởng Viễn Chu nói cẩn thận, bước tới kéo cánh tay Hứa Tình Thâm lại. Nhát dao của thằng nhóc kia đi chệch hướng, Tưởng Viễn Chu khó khăn lắm mới tránh được. Lão Bạch đi tới bắt lấy tay đối phương, một thằng nhóc khác cũng cầm con dao nhỏ nhào tới. Mấy thằng nhóc như thề không muốn sống, Tưởng Viễn Chu sốt ruột bảo vệ người đàng sau, thấy bọn chúng sắp chạy mất cũng không thèm đuổi theo. Lão Bạch ngó lại, sốt ruột lên tiếng: “Tưởng tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?”
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm, hỏi: “Có bị thương không?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu, mấy thằng nhóc đã biến mất vào màn đêm, rất nhanh không còn thấy tăm hơi. Cô thần hồn kinh ngạc còn chưa trở lại như cũ, khóe mắt đảo qua chỗ ống tay áo Tưởng Viễn Chu. Cô kéo ống tay áo của anh tới, nhìn thấy áo vải len dệt nỉ đã bị chém đứt, may mà bên trong không bị thương.
“Không... không sao đó chứ?”
Lòng Tưởng Viễn Chu thấy chút ấm áp: “Không sao.”
“Tôi muốn tới bệnh viện xem xem.” Hứa Tình Thâm sốt ruột định đi.
Người đàn ông giữ chặt tay cô lại: “Ăn cơm đã.”
“Tôi không đợi được nữa, thấy không yên.”
Tưởng Viễn Chu hiểu, Hứa Tình Thâm nghe xong những chuyện đó, chắc chắn cũng chẳng còn tâm tư nào, anh bảo Lão Bạch đi kêu tài xế, sau đó chạy về bệnh viện.
---
Tinh Cảng.
Trong phòng bệnh, bà Đinh đang ngồi bên giường, Đinh Nguyệt vẫn chưa thể ăn cơm, vết thương trên miệng sưng lên đáng sợ. Hứa Tình Thâm gõ cửa đi vào, Tưởng Viễn Chu đứng ở ngoài. Bà Đinh thấy Hứa Tình Thâm thì giật mình.
“Tình Thâm, con vẫn chưa về sao?”
“Thím nhỏ, con có một số chuyện muốn hỏi Nguyệt Nguyệt.”
“Sao thế?”
Hứa Tình Thâm đi tới trước giường bệnh, khom lưng nhìn Đinh Nguyệt nằm trên giường.
“Nguyệt Nguyệt, có chuyện em nhất định phải nói thật cho chị nghe.”
Đinh Nguyệt vẫn không muốn gặp ai, con bé quay mặt đi. Sắc mặt Hứa Tình Thâm nghiêm túc: “Em biết Tô Sướng không?”
Đinh Nguyệt mặt mũi biến sắc, nhìn Hứa Tình Thâm: “Chị! Chị...”
“Biết thật sao? Là bạn em phải không?”
“Không, đừng... đừng nói nữa!” Đinh Nguyệt gắng gượng nâng tay phải lên che mắt. “Em chẳng biết gì hết.”
“Cô bé đó đâu rồi?”
“Đừng nói nữa, cứu với!!!!!! A!!!!!!!”
Bà Đinh bên cạnh bị dọa đơ người: “Tình Thâm, rốt cuộc là sao lại như vậy?”
Hứa Tình Thâm khẽ đè bả vai Đinh Nguyệt xuống: “Nguyệt Nguyệt, chuyện này không nhỏ. Cô bé Tô Sướng ấy chết rồi có phải không? Lúc ấy em cũng ở đó phải không?”
“Không! Không!!!!!!” Đinh Nguyệt chảy nước mắt ra, người run hết lên. “Em không biết gì hết!”
“Tình Thâm.” Bà Đinh sốt ruột đi tới giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm lại. “Rốt cuộc con đang nói cái gì vậy?”
“Nguyệt Nguyệt, có một số chuyện không giấu được, huống hồ chuyện em bị thương thế này đã kinh động tới cảnh sát rồi.”
“Nói bậy! Em không biết chuyện gì xảy ra cả! Mấy người đi đi, tránh ra!”
Đinh Nguyệt kích động vung tay, vừa động lại bị đau nên gương mặt trông dữ tợn.
“Mẹ mẹ, đau quá!”
Bà Đinh sợ hãi: “Nguyệt Nguyệt, không sao đâu! Đừng làm mẹ sợ mà!”
Tưởng Viễn Chu giơ tay, gõ nhẹ vào cửa hai cái. Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày, nghe tiếng động bên ngoài thì nhìn lại. Tưởng Viễn Chu khẽ ngoắc ngoắc bào cô ra, Hứa Tình Thâm thấy Đinh Nguyệt như vậy đành tạm thời đi ra ngoài.
Ra tới ngoài, Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại.
“Thật ra cũng không cần hỏi lại, trong lòng em hẳn đã có đáp án.”
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu: “Tôi cảm thấy thật khó mà tin nổi, không phải là sự thật chứ?”
“Anh đã cho Lão Bạch tới đồn cảnh sát rồi, nếu thực sự có người tên Tô Sướng vô duyên vô cớ mất tích mấy ngày, người nhà chắc chắn cũng đã báo cảnh sát.”
Trước cửa phòng có một cái ghế, Hứa Tình Thâm ngồi xuống, sắc mặt hơi trắng bệch.
Bóng Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên người cô. Hứa Tình Thâm tay đè đè phía dạ dày, người đàn ông nhìn thấy.
“Đi ăn chút gì đi đã.”
Cô khó chịu nhắm mắt lại, đầu hơi rũ xuống. Tưởng Viễn Chu nắm chặt cánh tay cô, kéo cô lên. Hứa Tình Thâm vung tay nhưng không giật ra được. Hai người đi được vài bước, bước chân Hứa Tình Thâm loạng choạng. Người cô không phải vàng ngọc quý giá, nhưng không may là cái dạ dày lại quý giá thật sự.
Đi khỏi khu nội trú, Hứa Tình Thâm đẩy tay Tưởng Viễn Chu ra.
“Tôi cũng sắp về rồi, ở nhà cũng có cơm.”
“Nếu là vì em không muốn lãng phí thời gian vậy chúng ta xuống căn tin.”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Tôi không muốn người khác thấy chúng ta đi cùng nhau.”
“Chẳng lẽ còn có người không nhận ra?”
“Không phải. Không đi chung thì tránh được tị hiềm, không phải sao?”
Tưởng Viễn Chu nén cảm xúc xuống, anh không bùng phát được với Hứa Tình Thâm. Đi ngang qua siêu thị trong bệnh viện, Tưởng Viễn Chu lôi cô vào.
“Làm gì đó?”
“Ăn chút lót bụng.”
Hứa Tình Thâm chụp lấy mu bàn tay anh; Tưởng Viễn Chu lại túm cô đến trước kệ hàng. Nhìn các loại mì ăn liền, cô đã đói bụng sẵn nên càng thêm khó chịu.
“Vậy ăn chút mì đi, bánh quy gì đó tôi ăn cũng không vô.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm đưa tay chuẩn bị lấy một hộp mỳ thịt bò dưa chua. Tưởng Viễn Chu lại đẩy tay cô ra.
“Cái này cay mà?”
“Ngon.”
“Đổi đi!” Nói rồi Tưởng Viễn Chu lấy một hộp khác cho cô.
Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, nhíu mày: “Tôi không thích loại gà hầm nấm hương, chẳng có mùi vị.”
“Cũng chẳng trông mong em chịu ăn vị vây cá bào ngư. Để lót bụng thôi.”
Tưởng Viễn Chu nói, cầm hai hộp đi tính tiền. Trong siêu thị có nước nóng, Hứa Tình Thâm ngồi ở cái quầy đơn giản bên cửa sổ. Một lát sau, Tưởng Viễn Chu đi tới, đưa cho cô một tô. Hứa Tình Thâm cầm lấy, mở ra, ngó chẳng thấy có nước lèo ở trong.
“Anh đổ rồi.” Tưởng Viễn Chu ngồi xuống cạnh Hứa Tình Thâm. “Em ăn mì thôi, nước lèo ở trong đều là chất bảo quản.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên: “Anh có biết lúc còn đi học, nếu bọn tôi muốn trù ẻo ai đó thì bọn tôi trù thế nào không?”
“Không biết.”
“Cầu cho bọn nó hễ mua mì gói thì sẽ không có gói gia vị.”
Tưởng Viễn Chu mở tô của mình ra, Hứa Tình Thâm thò người qua xem.
Cũng giống vậy!
Người đàn ông nhìn cô, hỏi: “Em kể chuyện cười sao? Anh nghe chẳng có gì buồn cười.”
Hứa Tình Thâm không thèm để ý anh, ôm cái tô, bắt đầu ăn. May là Tưởng Viễn Chu chỉ đổ nước đi chứ không điên tới nỗi không bỏ cả gia vị. Tốc độ ăn của cô nhanh hơn anh. Đặt cái tô không lại lên bàn, Hứa Tình Thâm nhìn sang người bên cạnh.
Tưởng Viễn Chu tay trái cầm tô mì ăn liền, đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay tô rõ bàn tay thon dài đẹp đẽ của người đàn ông, khuôn mặt được khảm đôi mắt đen như mực, môi mỏng khẽ động đậy, yết hầu cũng nhẹ nhàng lên xuống.
Hứa Tình Thâm có một thoáng hoảng hốt, giống như đột nhiên mất trí nhớ, cô tự hỏi mình, sao Tưởng Viễn Chu lại ngồi ở đây?
Nhưng trong đầu cũng rất nhanh đã thanh tỉnh, hóa ra anh đang ở lại với cô. Đôi tay Hứa Tình Thâm đôi tay đan vào nhau, thật sự anh không có lý do phải ở lại đây với cô.
Di động trong túi đột nhiên reo lên. Hứa Tình Thâm lấy di động ra, thấy Phó Kinh Sênh đang gọi tới.
Cô vội vàng bắt máy: “Alo!”
“Sao còn chưa về?”
“Ừm, em có người thân nằm viện nên tới đây thăm.”
“Cơm chiều ăn chưa?”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
“Ăn rồi.”
“Vậy được, lúc về chú ý an toàn đấy!”
“Được.”
Hứa Tình Thâm nói thêm vài câu sau đó ngắt cuộc trò chuyện. Cất di động vào lại trong túi xách, cô đứng dậy.
“Tôi phải về rồi.”
Lúc chuẩn bị đưa cô về, Lão Bạch lại tới. Anh ấy ngồi vào xe, thở hồng hộc, ra hiệu cho tài xế cứ lái xe đi.
“Thế nào?” Tưởng Viễn Chu hỏi.
“Có cô bé tên Tô Sướng, người nhà đã báo mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được. Đúng là học sinh trường cấp ba Hoa Phú; hơn nữa, bình thường cô bé rất thân với Đinh Nguyệt. Tôi cũng đã báo hết cho họ sự việc xảy ra rồi...”
Hứa Tình Thâm nghe vậy chỉ cảm thấy cả người đều lạnh thấu.
“Cô bé kia mười phần là đã bị... hại chết, chẳng lẽ thật sự bị đám nhóc kia hại chết?”
Tưởng Viễn Chu đáp lời: “Khả năng đó vô cùng lớn. Còn có Đinh Nguyệt, con bé có thể là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình.”
Trong chớp mắt, trong xe cực kỳ an tĩnh, Hứa Tình Thâm có thể nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gió ào ào. Xe chạy thẳng vào Bảo Lệ Cư Thượng. Tới cửa, Lão Bạch khẽ gọi: “Cô Hứa, tới rồi ạ.”
Cô giật bắn cả người, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. Trái tim người đàn ông lay động, cánh tay theo bản năng muốn ôm cô vào trong lòng ngực. Tưởng Viễn Chu biết giờ phút này cô rất cần một cái ôm, nhưng nếu cánh tay anh vươn ra, Hứa Tình Thâm sẽ liền có phản ứng. Cô cầm lấy túi xách bên cạnh, sau đó đẩy cửa xe ra đi xuống. Hứa Tình Thâm không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng một đường vào nhà. Tưởng Viễn Chu ánh mắt không giấu được vẻ mất mát. Lão Bạch thấy thế liền bảo tài xế lái xe.
Vào đến nhà, bảo mẫu đang ở phòng khách xem TV, thấy Hứa Tình Thâm thì đứng dậy hỏi: “Cô Phó, cô ăn cơm chiều chưa ạ?”
“Trong nhà còn đồ ăn không?”
“Có có có, có để lại cho cô đó.”
Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh: “Lâm Lâm đâu?”
“Ngủ rồi ạ. Tôi bế lên lầu rồi.”
“Phó tiên sinh đâu?”
“Cũng như hôm qua, ở trong phòng làm việc gần hết ngày, lúc ăn cơm cũng vội vàng.”
Hứa Tình Thâm khẽ “ừ“. Phó Kinh Sênh đôi khi vô cùng nhàn rỗi, nhưng cũng có lúc bận công việc, bận cả ngày lẫn đêm. Hứa Tình Thâm bưng đồ ăn ra, bụng vẫn chưa no nhưng lại ăn không vô. Tầm mắt cô rơi trên chỗ trống đầu cầu thang trống trơn, chợt cảm thấy đường về nhà hôm nay vô cùng ngắn, mới chút xíu đã về đến nhà.
Tâm tình Hứa Tình Thâm thấp thỏm, cũng không tìm được ai để mà chuyện trò, tại khoảnh khắc này, cô cảm giác sự tịch mịch xưa nay chưa từng có đang dâng lên. Trong đầu cô không cách nào nén được mà nghĩ tới ống tay áo bị chém rách của Tưởng Viễn Chu, nghĩ tới hộp mì ăn liền của anh...
Con người mà, những khi yếu ớt thật muốn lấy mạng người ta.
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm rời giường với quầng thâm mắt, đi xuống lầu. Phó Kinh Sênh đang chơi với Lâm Lâm, thấy cô đi xuống liền nói với Lâm Lâm: “Mau nhìn xem, một con gấu trúc đang xuống kìa.”
Hứa Tình Thâm khẽ dụi mắt: “Nhìn rõ vậy sao?”
“Tối hôm qua ngủ không ngon?”
“Ừm, gặp ác mộng.”
Hứa Tình Thâm vào phòng khách mở TV. Phó Kinh Sênh đưa cho cô một ly sữa bò. Ăn được nửa bữa thì bản tin buổi sáng liền bắt đầu. Hứa Tình Thâm thấp thoáng nghe được vài từ mấu chốt.
“Sáng nay, một người đàn ông đi tập thể dục buổi sáng ngang qua núi Ngũ Phúc, vô tình đã phát hiện...”
Cô ngẩng lên xem, Phó Kinh Sênh cũng bị thu hút nhìn qua.
“Sau đó cảnh sát tham gia điều tra, một thi thể nữ...”
Hứa Tình Thâm bỏ bánh mì và sữa trong tay xuống, rốt cuộc ăn không vô. Cô chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn, khó thở đến khó chịu. Phó Kinh Sênh sờ sờ trán cô.
“Xem đi, buổi tối đàn bà con gái nhất định không được ra ngoài một mình. Thời buổi này bên ngoài rối loạn quá rồi!”
“Đúng vậy!” Cô thuận miệng đáp. Phó Kinh Sênh ghé sát vào nhìn cô: “Sau này, nếu phải về muộn thì cứ gọi điện cho anh biết, anh sẽ đi đón em.”
“Ừm, được.” Ăn sáng xong, Hứa Tình Thâm liền đi làm.
Giữa trưa, cô bớt thời giờ đi tới Tinh Cảng.
Đi vào phòng bệnh, bà Đinh đang ngơ ngẩn ngồi bên giường, thấy Hứa Tình Thâm đi vào, bà gấp rút không nói nên lời. Hứa Tình Thâm bước tới.
“Thím nhỏ...”
Bà Đinh đột nhiên chụp lấy tay cô: “Hồi sáng sớm cảnh sát đã tới đây. Tìm thấy thi thể nữ thật rồi, nói là đã tìm người nhà đến xác nhận, là bạn của Nguyệt Nguyệt.”
Hứa Tình Thâm nhìn Đinh Nguyệt trên giường bệnh, cô bước lại thêm một bước.
“Lúc bạn em bị hại, em có ở đấy không?”
Đinh Nguyệt tay che mặt, bà Đinh đi đóng cửa phòng lại.
“Cảnh sát cũng hỏi như vậy mà con bé cứ không chịu nói gì, nhưng loại chuyện này có thể gạt được ai sao?”
“Nguyệt Nguyệt, nếu em còn không chịu nói thì không ai có thể giúp em.”
Đinh Nguyệt đã sớm sợ hãi, chịu không nỗi nữa, con bé tay túm chặt lấy ống tay áo Hứa Tình Thâm: “Chị, em... Có khi em giết người rồi.”
“Cái gì?”
“Nguyệt Nguyệt!” Bà Đinh sợ tới mức ngã phịch xuống đất, dường như cứng hết cả người.
Hứa Tình Thâm chống hai tay bên giường bệnh, cúi người nhìn chăm chú khuôn mặt của Đinh Nguyệt.
“Đừng sợ! Nói rõ ràng cho chị nghe.”
“Bọn nó ép em đâm Tô Sướng một nhát, bọn nó lấy dao đe dọa em... Em cũng không biết em có đâm mạnh không nữa.”
“Bọn nó là ai?”
Đinh Nguyệt cuống quít lắc đầu: “Không biết, bọn nó đều trùm đầu.” Con bé vừa sợ vừa khóc, nói: “Một đứa đánh Tô Sướng tới mức thương tích hết cả người. Cậu ấy còn bị... Lúc ấy em với Tô Sướng đang cùng chuẩn bị về nhà...”
Hứa Tình Thâm nghe, răng hàm run run hết lên: “Sau đó thì sao?”
“Tô Sướng từ đầu đến cuối đều chống cự, nhưng em thì không dám. Em cứ cầu xin bọn nó thả em ra. Bọn nó bắt em cầm con dao nhỏ... Nói người là bị em giết chết, nếu chuyện này bị ai biết thì em chính là hung thủ giết người!”
Bà Đinh chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện lại ra như vậy, giết người phá án, những chuyện đó trước kia chỉ có trên phim.
“Chuyện này em không thể giấu giếm, nhất định phải khai với cảnh sát.”
“Không được, em không giết người...”
“Nguyệt Nguyệt!” Hứa Tình Thâm đè vai Đinh Nguyệt xuống. “Chắc chắn người không phải do em giết. Hôm nọ chị đi ra ngoài gặp được một đám say rượu, cái tên Tô Sướng cũng là từ trong miệng bọn nó mà chị mới biết. Bọn nó đã chính miệng thừa nhận mình giết người, còn đánh một nữ sinh trọng thương. Em đừng sợ! Em không phải gánh chịu hết những chuyện này đâu, hãy dũng cảm một chút được không?”
“Chị, chị giúp, giúp em đi...”
“Vậy em phải cam đoan, đem hết những chuyện em biết nói cho cảnh sát đã.”
“Có khi nào bọn họ sẽ bắt em không?”
Hứa Tình Thâm liền vỗ về: “Không đâu, đừng sợ!”
Cô đi tới đỡ bà Đinh dậy.
“Thím nhỏ, thím mau đi bàn bạc với chú, gặp người lớn bên kia nói cho ổn thỏa chút, về phía cảnh sát thì nhất định phải ăn ngay nói thật.”
“Được, được...”
Khi Hứa Tình Thâm ra khỏi khu nội trú, hai chân như đang đạp lên bông mà đi, có một số chuyện chỉ có trải qua rồi mới thấy không thể tưởng tượng được. Dọc đường đi, đầu cô cơ hồ đều rũ xuống, lúc ra đến cửa thiếu chút nữa đã đụng phải một thằng bé, Hứa Tình Thâm sợ tới mức vội lấy lại tinh thần. Cô nói xin lỗi. Cách đó không xa lại có một giọng nói quen thuộc truyền vào tai.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lão Bạch, không có gì bất ngờ khi Tưởng Viễn Chu đang đứng bên cạnh. Lão Bạch đang nói chuyện điện thoại, xe không tiến vào Tinh Cảng mà chờ ở cửa. Hứa Tình Thâm làm bộ không thấy bọn họ, cúi đầu đi ra ngoài.
Cô cách bọn họ không xa nên có thể nghe được một chút bọn họ nói chuyện.
Bước chân của Lão Bạch tựa hồ chậm lại chút, sau đó anh ấy đưa di động sang cho Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, là người bên bất động sản Kính Đức.”
“Cái gì?”
Hứa Tình Thâm nghe ra vẻ giật mình trong giọng nói của Tưởng Viễn Chu, cô cũng kinh ngạc, bất động sản Kính Đức... Còn không phải cái tên thằng nhóc kia đã nói hôm nọ sao?
Tưởng Viễn Chu cầm lấy di động, nói được hai câu cuộc trò chuyện đã bị cắt đứt.
Hứa Tình Thâm liền đi theo sau. Tưởng Viễn Chu nhìn về phía không xa, sau đó lại nói với Lão Bạch: “Tống Kính Đông đã đích thân tới rồi, đang ở trong chiếc xe kia. Tôi sẽ qua đó.”
“Tại sao ông ta lại tìm ngài?”
Bước chân của Hứa Tình Thâm càng nhanh hơn, bất thình lình đã bước song song với Tưởng Viễn Chu, cô theo bản năng giữ chặt cánh tay anh, sau đó chặn trước mặt anh.
Đột nhiên có người xuất hiện ngay trước mặt, Lão Bạch bị dọa nhảy dựng lên: “Cô Hứa, sao cô lại ở đây?”
“Hôm nọ thằng nhóc nhận mình giết người đã nói ông nó là Tống Kính Đông đúng không? Còn cô bé Tô Sướng kia đã được tìm thấy rồi, cô bé thật sự đã bị giết...”
Tưởng Viễn Chu ánh mắt dõi ra xa, nhìn chiếc xe đang đậu phía đối diện bệnh viện. Anh nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm.
“Anh đi một chút sẽ về.”
“Đừng đi!” Hứa Tình Thâm không khỏi cự tuyệt: “Tôi có dự cảm không tốt. Nếu thằng nhóc kia thoát tội thì Đinh Nguyệt sẽ thành người gánh tội thay. Nhà họ Tống nói không chừng đã hành động rồi.”
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Lão Bạch: “Để ý tới cô ấy!”
Hứa Tình Thâm thấy anh nhấc bước, không phân vân mà bước theo.
“Tôi cũng đi.”
Người đàn ông bất ngờ túm chặt bả vai cô, đẩy cô tới cạnh Lão Bạch. Lão Bạch thấy thế liền giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm, nhét cô vào trong xe.
Tưởng Viễn Chu đi tới phía bên kia đường, tài xế xuống xe mở cửa cho anh. Hứa Tình Thâm nhìn anh ngồi vào xe, tài xế vẫn luôn đứng canh ở bên ngoài, không đi. Ước chừng hơn nửa tiếng sau, Hứa Tình Thâm mới thấy Tưởng Viễn Chu xuống xe. Anh quay lại xe mình, kéo cửa sau ra ngồi vào.
Hứa Tình Thâm nhìn chiếc xe kia bỏ đi. Tưởng Viễn Chu tháo găng tay ra, máy sưởi trong xe bật rất cao.
“Chuyện đêm đó Tống Kính Đông đã biết, tới thay cháu xin lỗi, nói là trẻ con không hiểu chuyện nói lung tung, kêu tôi đừng để ở trong lòng.”
“Nhưng lời bọn nó nói cũng thấy trùng hợp với vụ án mạng mà.” Càng lúc Hứa Tình Thâm càng cảm thấy không thích hợp. “Ông ta tìm anh chỉ để nói mấy câu đó sao?”
“Không, ông ta nói, say rượu rồi nói sảng không thể coi là thật, ông ta hy vọng... anh có thể coi như chuyện đêm đó chưa xảy ra.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Hứa Tình Thâm cười lạnh. “Vậy anh đồng ý rồi sao?”
Tưởng Viễn Chu không nói gì, mắt nhìn về phía trước, tài xế đã khởi động xe. Hứa Tình Thâm động não một chút, một số việc liền trở nên rất rõ ràng. Thằng nhóc kia sau khi tỉnh rượu nhất định biết mình đã gặp rắc rối, đã nói lời không nên nói. Giết người là sự thật, đánh người trọng thương cũng là sự thật, những gì nhà họ Tống phải làm bây giờ hẳn là làm sao để nó thoát khỏi hiềm nghi.
Tưởng Viễn Chu, người nhà họ Tống chắc chắn có biết, chung quy cũng là người trong cùng tầng lớp; chuyện này dù cảnh sát đã tham gia, nhưng thật sự thì một chút chứng cứ bọn họ cũng sẽ không lưu lại.
Hứa Tình Thâm đưa tay muốn mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu liếc thấy liền vội dùng một tay ôm lấy cô vào lòng.
“Em làm gì vậy?!”
Cửa xe không khóa đã bị Hứa Tình Thâm mở ra, xe vẫn đang tiếp tục lao về phía trước. Tưởng Viễn Chu kéo sập cửa xe lại.
“Không muốn sống nữa có phải không?”
Hứa Tình Thâm bất thình lình bị anh ôm như vậy, mặt hai người dính sát vào nhau. Cái ôm của Tưởng Viễn Chu ôm ấp cứ như tường đồng vách sắt, hận không thể đem cô vào trong, không cho cô chút khoảng không để mà giãy giụa.
Vừa rồi cô muốn gì vậy?
Nhảy xe sao?
Lồng ngực Tưởng Viễn Chu phập phồng kịch liệt, anh lập tức phát hỏa: “Anh đâu có nói là anh đồng ý, em nháo lên như vậy làm gì? Nhà họ Tống và anh có chút giao tình, nếu họ muốn anh hỗ trợ, chuyện như vậy anh có thể không cân nhắc sao?”
Tưởng Viễn Chu tức giận, dứt khoát nhấc Hứa Tình Thâm tới trước mặt mình. Hai khuôn mặt vốn đã kề sát, anh còn đột nhiên gục đầu, dán vào trán cô. Anh đè thấp giọng nói, giọng nói từ trong cổ họng chỉ có lạnh lẽo: “Trên đời này, có thể dễ dàng mua chuộc được anh cũng chỉ có em, rốt cuộc là em có hiểu hay không?”
Hơi thở anh nóng rực, theo lời nói nhanh rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm. Khuôn mặt cô đỏ lên, cô vội quay mặt đi, có chút sốt ruột nói: “Buông tôi ra!”
Lão Bạch lâu lâu lại nhìn vào kính chiếu hậu. Khóe mắt tài xế cũng đang trộm nhìn, vừa lúc bị Lão Bạch bắt được, anh ấy nhìn tài xế một cái, đối phương liền ngoan ngoãn mà đem tầm mắt hướng sang tình hình giao thông phía trước.
“Tôi nháo gì với anh cơ?” Hứa Tình Thâm tránh không được đành phải phân rõ phải trái với anh.
“Vậy em mở cửa xe làm cái gì?”
“Tôi cứ tưởng xe chưa chạy nên định xuống.”
Tưởng Viễn Chu vẫn ôm cô không buông ra.
“Em cho anh là con nít mà dụ? Xe chạy hay chưa mà em còn không phân biệt được?”
Đôi tay Hứa Tình Thâm bị anh khóa sau người, cứ như vậy nói chuyện với anh thật sự không quen.
“Anh bỏ tôi ra đã!”
Tầm mắt người đàn ông đi xuống, rơi xuống gương mặt trắng nõn của cô, áo khoác vừa rồi vì giãy giụa mà tụt xuống đầu vai. Hứa Tình Thâm mặc áo lông thấp cổ, để lộ một phần cổ thon dài tinh tế. Tưởng Viễn Chu tình không thể thôi, chôn mặt vào cần cổ cô, hít một hơi thật sâu. Hứa Tình Thâm vì động tác này của anh mà cứng đờ hết cả người.
Lão Bạch kín đáo quét mắt, anh ấy cảm thấy dáng vẻ này Tưởng tiên sinh có hơi giống mấy tên biến thái sắc lang trên phim, chỉ là không đáng khinh nhưng thật sự ưu nhã.
Người đàn ông mở to mắt, liếc mắt đã dễ dàng thấy được nơi cao ngất của Hứa Tình Thâm. Vừa rồi khi ôm cô vào, cả người anh liền căng cứng, đặc biệt là một chỗ cứ muốn nổ tung.
Cổ họng Tưởng Viễn Chu phát ra một tiếng trầm thấp... khó nhịn... như tiếng rên rỉ đang bị đè nén cùng cực.
Hứa Tình Thâm nghiến răng: “Anh Tưởng, anh có cần tôi nhắc một câu tôi là phụ nữ đã có chồng rồi không.”
Cô co rúc người lại, không muốn lại bị anh đụng chạm. Cánh tay Tưởng Viễn Chu cũng tự nhiên buông lỏng ra.
“Anh chỉ sợ em luẩn quẩn trong lòng.”
Lý do này thật sự sứt sẹo đến nỗi làm người khác nghe không nổi.
Hứa Tình Thâm sửa sang lại tóc tai, nhìn nhìn: “Làm ơn nói nhanh, tôi bị muộn rồi.”
“Mấy ngày này em đừng ra ngoài một mình, đêm đó anh đi cùng em, Tống Kính Đông có thể tìm được anh thì cũng tìm được em. Họ sẽ dụ dỗ hay ép buộc em, cái này rất khó nói.”
“Không bàn việc tôi đi với anh, nhưng nếu thật sự giết người thì chắc chắn sẽ để lại không ít dấu vết. Bọn chúng đều là tụi trẻ con, không giấu được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hứa Tình Thâm hơi lưỡng lự, bàn tay không khỏi siết lại, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông này từng yêu chiều cô, cũng từng bạc tình khiến cô lang bạc kỳ hồ.
Ngày tháng tốt đẹp nhất của cô có anh, ngày tháng khó chịu nhất trong cuộc đời cũng có anh, mắt Hứa Tình Thâm bắt đầu cảm thấy chua xót.
“Tôi mới đi thăm Đinh Nguyệt, có biết vài chuyện.”
“Chuyện gì?”
Hứa Tình Thâm không giấu anh, đem những gì Đinh Nguyệt nói kể hết cho Tưởng Viễn Chu nghe.
Hứa Tình Thâm nói nói, giọng nói chậm rãi mang theo chút run run, có một số việc đã sớm vượt qua phạm vi trong khả năng cho phép của cô.
Tưởng Viễn Chu lắng nghe, sau đó hỏi: “Em nói cho anh biết là muốn anh giúp đỡ sao?”
Cô ngẩn ra, vừa rồi cô cứ theo bản năng mà kể cho anh, hoàn toàn quên mất giữa bọn họ đã sớm ở hai đầu.
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người: “Không có. Đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ xử lý ổn thôi.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, không đào sâu vào đề tài Đinh Nguyệt nữa.
“Tan làm em có tới Tinh Cảng không?”
“Không.” Hứa Tình Thâm không chút do dự trả lời.
“Vậy tốt, mấy giờ tan làm?”
“8 giờ.”
“Hù ai vậy? Mình à? 8 giờ mới tan làm thì giải phẫu người ta luôn cho rồi.”
Hứa Tình Thâm sắp tức chết rồi, cô đánh một cái vào chân người đàn ông.
Danh sách chương