Editor: Dế Mèn
Tiếng đánh “bộp” khô khốc nhưng vẫn quanh quẩn trong không gian chật hẹp. Tưởng Viễn Chu đau đến độ giãy chân, Hứa Tình Thâm không nghĩ lại gây ra ồn ào nhu vậy, cô rúc sát vào một bên xe.
Chở cô về Thụy Tân xong, Tưởng Viễn Chu sờ đùi mình, nóng rát lại còn đau.
---
Giờ tan làm, Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện, Phó Kinh Sênh ở ngoài chờ cô. Cô đi nhanh tới.
“Sao anh lại tới đây?”
“Đón em tan làm.”
“Xong hết việc rồi?”
“Không còn nhiều lắm.”
Trời lạnh khủng khiếp. Phó Kinh Sênh giơ tay bắt taxi. Hứa Tình Thâm ngồi vào xe rồi nói: “Em còn phải qua Tinh Cảng xem.”
“Qua chỗ đó làm gì?”
“Em có đứa em nằm viện.”
“Được, anh đi với em.”
Tới Tinh Cảng, vào phòng bệnh, Hứa Tình Thâm giới thiệu đơn giản Phó Kinh Sênh với ông bà Đinh, Ánh mắt người đàn ông rơi xuống trên giường bệnh, nhìn cô bé suy yếu nằm ở kia, mặt sưng đỏ hết. Bà Đinh nói: “Chiều nay cảnh sát lại tới lấy vân tay của Nguyệt Nguyệt.”
“Thím nhỏ đừng lo! Cho dù cô bé kia như thế nào mà chết thì chân tướng cũng sẽ rõ ràng thôi. Nguyệt Nguyệt ra nông nỗi như vậy mà có thể nhặt lại cái mạng dưới tình huống đó cũng đã là vạn hạnh, những chuyện còn lại cứ chờ cảnh sát điều tra đi.”
Phó Kinh Sênh đứng ở một bên, lẳng lặng chờ, hết sức lễ phép.
---
Tưởng Viễn Chu đi vào hầm để xe. Sau khi anh ngồi vào, tài xế khởi động xe. Khi xe chạy ra ngoài Tinh Cảng, người đàn ông vẫn không ngẩng đầu lên mà phân phó: “Ra đây chạy chậm thôi.”
“Chờ cô Hứa ạ?” Lão Bạch nói: “Nhưng cô ấy đã nói tối nay sẽ không tới đây.”
“Cô ấy có thể yên tâm bên này mà không tới sao?”
Lão Bạch suy nghĩ thấy cũng phải. “Tưởng tiên sinh, sao ngài không tới phòng bệnh chờ thử?”
“Tôi nghe không được mấy âm thanh khóc lóc sướt mướt.”
Tài xế đã tìm được một chỗ đậu xe nhìn ra cổng của Tinh Cảng, có thể thấy được người ra vào.
---
Trong phòng bệnh, ông Đinh đứng dậy.
“Chú đi mua ít đồ ăn. Tình Thâm, mấy ngày nay làm con bị liên luỵ theo.”
“Không cần đâu ạ, lát nữa bọn con đi rồi.”
“Cứ ở đây ăn đi...”
Phó Kinh Sênh thấy thế liền đi qua, khẽ ôm bả vai Hứa Tình Thâm.
“Bệnh viện hẳn có chỗ bán đồ ăn, em ngồi đây trò chuyện với chú thím, anh đi mua tạm vài món. Về sớm cũng không có việc gì, chờ anh!”
Phó Kinh Sênh vừa nói xong đã đi ra ngoài.
Mãi đến trên dưới 9 giờ tối, Hứa Tình Thâm mới đi ra khỏi phòng bệnh. Phó Kinh Sênh nhìn nhìn cô rồi giữ tay cô lại. Hứa Tình Thâm rụt tay lại, Phó Kinh Sênh hỏi: “Ai đã xuống tay? Sao có thể đánh thành ra như vậy?”
“Mấy đứa phú nhị đại chưa lớn.”
“Bắt được không?”
“Nguyệt Nguyệt không thấy mặt bọn nó. Lúc em có cuộc hẹn ăn cơm đã thấy bọn nó rồi, nhưng uống rượu nói linh tinh nên không chứng minh được gì... Rất khó giải quyết.”
---
Trước cổng Tinh Cảng.
Lão Bạch giơ tay xem đồng hồ thấy không còn sớm. “Tưởng tiên sinh, ngài đói chưa ạ?”
“Cậu đặt chỗ ăn cơm đi, đợi lát nữa đón Hứa Tình Thâm xong qua đó luôn.”
“Vâng.”
Đang nói chuyện, tài xế đột nhiên nói: “Cô Hứa ra rồi ạ.”
Lão Bạch ngẩng đầu lên cũng thấy. Quả nhiên vậy, chỉ có điều bên cạnh còn có một người đàn ông. Tưởng Viễn Chu trông ra, Phó Kinh Sênh dựa gần Hứa Tình Thâm. Hai người đã đi ra ngoài, thấy cô lạnh, Phó Kinh Sênh giơ tay ôm lấy cô.
“Mặc ít vậy?”
“Chúng ta đi tàu điện ngầm đi?”
“Đi tàu điện gì mà đi! Đón xe cho tiện.”
Hứa Tình Thâm nhìn nhìn về phía cách đó không xa, taxi không thấy nhưng chỉ liếc mắt một cái đã thấy xe của Tưởng Viễn Chu. Xe màu đen nằm ẩn giữa màn đêm cũng màu đen. Kính xe làm bằng chất liệu đặc thù không thể nhìn xuyên qua nên không thể nhìn thấy người trong xe, nhưng Hứa Tình Thâm biết, Tưởng Viễn Chu nhất định đang ngồi trong đó.
Phó Kinh Sênh ôm chặt cô, bàn tay không kìm được xoa nhẹ đầu vai cô, muốn cho cô chút ấm áp. Hứa Tình Thâm rũ mi mắt, cô biết Tưởng Viễn Chu ngồi ở đây là đang đợi mình, trong lòng dâng lên cảm giác đau xót không tả nổi.
“Lạnh không?”
Hứa Tình Thâm như không nghe thấy. Phó Kinh Sênh nhìn cô rồi đột nhiên lấy tay ôm mặt cô.
“Đông Thành lạnh thế này đây!”
Cô hoảng sợ, không ngờ Phó Kinh Sênh sẽ có hành động thân mật như vậy.
Tưởng Viễn Chu ngồi trong xe, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn. Lão Bạch nghe thấy có tiếng động thì quay đầu lại xem, Tưởng Viễn Chu đã mở cửa xe đi xuống.
Hứa Tình Thâm nhìn anh đang đi tới; thấy ánh mắt cô xuất thần, Phó Kinh Sênh quay đầu lại xem.
Tưởng Viễn Chu đã tới trước mặt, Hứa Tình Thâm đè nén cảm xúc xuống: “Anh Tưởng, có việc gì sao?”
Một câu nói của cô làm anh á khẩu không trả lời được.
Hứa Tình Thâm nói tiếp: “Chuyện miễn giảm tiền thuốc men cho Nguyệt Nguyệt, tôi vẫn luôn đều món nói lời cám ơn anh, muốn mời anh dùng bữa cơm chiều. Có điều đêm nay chắc chắn không được rồi, để hôm nào vậy.”
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu toát vẻ lạnh lẽo, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày hiện lên. Lão Bạch cũng đã đi tới trước mặt mọi người: “Cô Hứa, chúng tôi đã chờ cô ở đây gần ba tiếng.”
“Chờ tôi làm gì cơ?” Khuôn mặt Hứa Tình Thâm đầy vẻ khó hiểu. “Chẳng lẽ tôi đã hẹn với các anh sao?”
Thấy ánh mắt cô bình tĩnh thong dong, Tưởng Viễn Chu trong lòng lại trầm xuống.
Phải, chẳng ai hẹn anh cả, Hứa Tình Thâm trước giờ cũng không nhờ anh đưa đón. Chỉ là, đã nhiều ngày nay, anh ỷ vào cớ phụ nữ tối khuya ra ngoài không tiện để dứt khoát tới đón cô, đưa cô về nhà.
Anh thiếu chút nữa đã quên, Hứa Tình Thâm đã có chồng. Nhưng có điều, mới có mấy ngày mà đã có thể nuôi dưỡng thành thói quen hay không?
Phó Kinh Sênh cười cười: “Mấy ngày hôm trước tôi hơi bận, làm phiền anh Tưởng rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra được anh ta là ngoài cười nhưng trong không cười. Tưởng Viễn Chu quét tầm mắt về phía cô.
“Hứa Tình Thâm, em có nghĩ tới chuyện ly hôn không?”
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Hứa Tình Thâm bị đánh sụp, anh không biết hỏi câu đó cũng giống như muốn bị đánh sao?
Phó Kinh Sênh nheo mắt, ra vẻ khó hiểu mà nhìn về phía cô: “Em làm thế nào mà cho người khác hy vọng lớn vậy?”
Cô lắc đầu: “Em có đâu!”
“Tối qua còn bàn với anh muốn có đứa thứ hai...”
Bầu không khí ngay tức khắc đông cứng. Có một chiếc taxi chạy tới, hai mẹ con trên xe bước xuống. Xe đậu cách có bốn, năm bước chân, Hứa Tình Thâm lôi kéo cánh tay Phó Kinh Sênh.
“Đi! Về nhà!”
Phó Kinh Sênh nhìn nhìn Tưởng Viễn Chu. Ánh mắt người đàn ông nhìn đăm đăm một chỗ, tựa hồ không thấy hai người sắp đi. Hứa Tình Thâm kéo cửa xe ra, thấy Phó Kinh Sênh vẫn còn muốn nói, liền đẩy anh ta vào xe.
Người đàn ông đứng im tại chỗ, lực rất lớn. Tưởng Vễn Chu ngẩng mắt, nhìn thấy Hứa Tình Thâm nhéo một cái vào eo Phó Kinh Sênh. Người đàn ông bị nhột, hơi khom người ngồi vào xe.
Màn này lọt vào mắt Tưởng Viễn Chu, ít nhiều mang hàm ý đánh yêu.
Thấy xe taxi đã lái đi rồi, mà ánh mắt Tưởng Viễn Chu ở trong bóng đêm càng lúc càng đen, Lão Bạch an ủi: “Tưởng tiên sinh, ngài đừng để ở trong lòng.”
“Cái lần tôi gặp lại cô ấy, lúc đó, con gái cô ấy rất ngoan ngoãn mà gọi cô 'mẹ mẹ'. So với nỗi khiếp sợ dâng lên khi đó, những lời này chẳng tính là gì.”
Hứa Tình Thâm dời ánh mắt khỏi cái kính chiếu hậu. Xe chạy thẳng về Bảo Lệ Cư Thượng, hai người một trước một sau vào nhà. Hứa Tình Thâm thay dép ở cửa, vừa nhấc chân lên đã bị Phó Kinh Sênh ôm chầm lấy hông. Anh ta áp cô vào vách tường lạnh băng. Đôi tay người đàn ông chống hai bên tai Hứa Tình Thâm.
“Vì sao anh ta lại hỏi em như vậy?”
“Ly hôn?”
Phó Kinh Sênh ghé sát vào cô hơn: “Anh ta hy vọng như vậy.”
“Anh ta cố ý, anh nghe không hiểu à?”
Phó Kinh Sênh nhìn gương mặt trước mặt, “Em đừng có đánh trống lảng, có vài chuyện chúng ta cũng nên nói rõ ràng.”
“Được.”
“Chúng ta đã làm vợ chồng hơn một năm, em có từng nghĩ đem chuyện giả thành thật không?”
Hứa Tình Thâm đứng thẳng lưng: “Tuy rằng chúng ta chưa tới Cục dân chính nhưng có tồn tại quan hệ hôn nhân, đây vốn là thật rồi.”
“Anh nói không phải điều này.”
Hơi thở của Phó Kinh Sênh càng lúc càng gần, Hứa Tình Thâm bỗng có chút hoảng hốt. Người đàn ông nghiêng khuôn mặt tuấn tú, giọng nói dừng ở bên tai cô: “Anh từng đề cập với em rồi, chuyện vợ chồng thật sự...”
“Anh Phó!” Hứa Tình Thâm xô anh ta ra. “Anh đừng đùa với tôi!”
“Anh không đùa với em.” Phó Kinh Sênh nói xong chợt hôn tới, phản ứng của Hứa Tình Thâm cũng coi như nhanh nhưng vẫn không thoát được, đôi môi mỏng của người đàn ông dừng chỗ khóe miệng cô, cô cả kinh hạnh trợn mắt.
Phó Kinh Sênh vừa mạnh mẽ vừa cục cằn, anh ta chụp bàn tay Hứa Tình Thâm kéo tới...
Đầu ngón tay cô chạm vào túi quần anh ta, Phó Kinh Sênh lại kéo tay cô qua chút nữa...
Hứa Tình Thâm chợt rụt phắt tay lại, dường như phải dùng hết sức lực để đẩy Phó Kinh Sênh ra. Cô trừng mắt với anh ta, sau đó đi nhanh về phía trước, xiêu vẹo bước lên lầu hai.
Phó Kinh Sênh nâng bàn tay lên, khẽ lau khóe miệng. Anh ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng, thân mình cao dài dựa vào vách tường.
Hứa Tình Thâm như trốn như chạy mà về phòng, bảo mão thấy cô vội vội vàng vàng thì vội hỏi: “Cô Phó, cô không sao chứ ạ?”
“Không, không sao.” Thấy Lâm Lâm còn chưa ngủ, đang chơi ở trên giường, Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng bước tới.
Cô ngồi thất thần bên mép giường.
Điên rồi, điên thật rồi!
Hứa Tình Thâm nhìn tay mình, bàn tay vẫn không thể ngừng run. Hứa Tình Thâm vội dùng tay phải đè nó lại.
Phó Kinh Sênh như thế này là có ý gì? Là muốn cô biết, anh ta đã biến thành người đàn ông có xu hướng giới tính bình thường rồi sao?
Cảm giác đụng chạm vừa rồi...
Hứa Tình Thâm siết chặt tay lại. Cô không phải chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cô hiểu rất rõ, Phó Kinh Sênh đã sinh ra cảm giác... với cô.
Cô thất thần, đăm đăm nhìn Lâm Lâm. Có tiếng huýt sáo truyền vào tai, trong đầu Hứa Tình Thâm chỉ toàn là màn vừa rồi, cô vội đứng lên, nói với bảo mẫu: “Chị chơi với Lâm Lâm đi, tôi đi tắm trước.”
“Được ạ.”
Lúc Phó Kinh Sênh đi vào, vừa lúc thấy Hứa Tình Thâm ôm quần áo đi tắm. Cô nhìn anh ta, không nói lời nào, vọt một bước dài đi vào rồi đóng cửa lại.
Người đàn ông thấy buồn cười, đi qua chơi với Lâm Lâm.
---
Tưởng Viễn Chu trở lại Cửu Long Thương, bảo Lão Bạch cùng vào ăn cơm tối với mình.
Vào nhà, nghe thấy tiếng Duệ Duệ cười khanh khách không ngừng, Tưởng Viễn Chu khóe miệng không khỏi nở nụ cười. Lăng Thời Ngâm cũng ở đó, thấy Tưởng Viễn Chu về, cô ta chật vật đứng dậy, “Viễn Chu, em nhớ Duệ Duệ nên đến xem con.”
Bảo mẫu cạnh đó cũng nói: “Cậu Tưởng, mấy bữa nay Duệ Duệ cứ đòi mẹ, hôm nay thấy cô Lăng tới, bé rất vui đó ạ!”
Tưởng Viễn Chu bước nhanh tới, bế Duệ Duệ vào lòng, “Tôi và Lão Bạch vẫn chưa ăn cơm, đi chuẩn bị đi!”
“Vâng.”
Lão Bạch cũng đi tới chào Lăng Thời Ngâm. Cô ta đè nhẹ mu bàn tay mình.
“Trễ như vậy vẫn chưa ăn cơm, dù bận thế nào cũng phải chú ý sức khỏe chứ!”
Tưởng Viễn Chu cầm tay Duệ Duệ; Duệ Duệ nhìn Lăng Thời Ngâm cứ nghiêng người qua, đòi cô ta bế: “Mẹ, mẹ!!”
Lăng Thời Ngâm nhìn Tưởng Viễn Chu, vành mắt ửng đỏ: “Thực sự xin lỗi, Viễn Chu! Thật sự là em nhớ con quá!”
Người đàn ông ngồi xuống sô pha. Duệ Duệ giãy người đòi xuống, Tưởng Viễn Chu thả con xuống đất, Duệ Duệ bước ba bước tới, nhào vào lòng Lăng Thời Ngâm. Từ khi được sinh ra, phần lớn thời gian Duệ Duệ đều ở với Lăng Thời Ngâm nên tất nhiên rất bám cô ta. Lăng Thời Ngâm giơ tay đón thằng bé. Tưởng Viễn Chu thấy trên mu bàn tay cô ta đỏ một mảng.
“Tay làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lăng Thời Ngâm đã cố chịu đựng nhưng vẫn bị anh thấy.
Một người giúp việc khác đi tới, đưa nước cho Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu, “Cô Lăng một hai muốn nấu một bữa cho Duệ Duệ, lúc vắt mỳ không cẩn thận nên bị bỏng.”
Tưởng Viễn Chu đưa mắt, Lão Bạch từ trong túi lấy ra một món đồ chơi hôm nay đã mua lúc ra ngoài lo công việc. Anh ấy huơ huơ món đồ chơi về phía Duệ Duệ: “Duệ Duệ, lại đây nào!”
Trẻ con nhìn thấy đồ chơi lập tức rảo chân đi tới, Lão Bạch một tay bế bé lên, đi ra khỏi phòng khách.
Lăng Thời Ngâm xoa xoa mu bàn tay mình. Tưởng Viễn Chu uống nước. Ngón tay xoa mấy cái, cô ta do dự mở miệng: “Viễn Chu, chuyện của dì nhỏ anh nhất định phải điều tra rõ. Nhà họ Lăng có sai, sai ở chỗ ngoan cố muốn buộc chúng ta lại cùng nhau; nhưng em không tin người nhà em sẽ hại chết dì. Nói cho cùng, ba mẹ em, trừ chuyện muốn hai nhà Tưởng, Lăng liên hôn, thì chẳng còn động cơ nào khác. Nhà họ Lăng cũng không cần dựa vào nhà họ Tưởng, nếu chỉ vì lý do như vậy mà hại dì, em thật sự không tin!”
Nói đến đây, Lăng Thời Ngâm giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh Viễn Chu, anh không thể nào bỏ xuống được chuyện năm đó, nhưng không thể phủ nhận Duệ Duệ là con của chúng ta, con nó cũng như cái mạng của em!”
“Cô muốn nói cái gì?”
“Nếu cái chết của dì không liên quan tới nhà họ Lăng, anh không cảm thấy em vô tội sao?”
“Cái sai trước hết của nhà họ Lăng chính là ngoan cố muốn tác hợp chúng ta với nhau.” Tưởng Viễn Chu ngồi dựa vào ghế, ánh mắt rơi xuống trên người Lăng Thời Ngâm.
“Một số việc theo thời gian có thể thỏa hiệp, một số lại không được. Trước kia tôi từng có suy nghĩ, nếu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, vậy với ai cũng đều như nhau. Cô lại là mẹ Duệ Duệ, quả thực là sự lựa chọn tốt nhất.”
Lăng Thời Ngâm nghe thế, trong ánh mắt nhảy lên một tia sáng rất nhỏ. Tưởng Viễn Chu lại nói ngay sau đó: “Nhưng sau tôi lại nghĩ, nếu đã có con, kết hôn hay không cũng vậy.”
Lăng Thời Ngâm giật mình bất động.
“Vậy Duệ Duệ thì sao?”
“Duệ Duệ đi theo tôi, cô không cần lo lắng.”
Lăng Thời Ngâm nước mắt không nhịn được nữa, rớt xuống.
“Nhưng con cũng là con em.”
Bảo mẫu từ nhà bếp đi ra, không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.
“Cậu Tưởng, cơm tối chuẩn bị xong hết rồi ạ.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi qua đó. Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh, vẫn cao to như vậy, tuyệt tình đến cực điểm như vậy.
---
Hôm sau.
Lúc đi ngang qua phòng của Phó Kinh Sênh, dường như Hứa Tình Thâm bước nhanh như chớp, cô cố tình dậy sớm hơn nửa tiếng, giờ này hẳn anh ta vẫn đang ngủ.
Xuống dưới lầu lại thấy trong phòng khách đang bật TV, Phó Kinh Sênh đang tập hít đất trước cửa sổ sát đất. Anh ta mặc áo phông đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu ta. Hứa Tình Thâm dừng bước.
“Cái kia...”
Người đàn ông gật đầu: “Dậy sớm vậy?”
Nếu đã đụng mặt thì cũng không cần phải trốn tránh, Hứa Tình Thâm vẫn đứng ở chỗ cũ, hỏi: “Ừm, em đi làm cơm sáng.”
“Nấu cháo đi, anh muốn ăn cháo.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm đi vào phòng, không bao lâu Phó Kinh Sênh cũng đi vào, anh ta đứng ở cửa nhìn cô.
Hứa Tình Thâm định làm hai món để ăn sáng. Thấy Phó Kinh Sênh khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, cô nhớ lại chuyện tối qua. “Anh... anh đi ra ngoài chờ đi, lát nữa sẽ toàn mùi khói dầu thôi.”
Phó Kinh Sênh không nghe mà còn đi vào. Cô lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, lúc xoay người lại lại thấy Phó Kinh Sênh đang cho mình cái gì đó. Hứa Tình Thâm nhìn kỹ lại, hóa ra là thẻ ngân hàng.
“Làm gì vậy?”
“Cho em.”
“Cho em làm gì?”
Hai ngón tay Phó Kinh Sênh cầm cái thẻ mỏng kia.
“Vì anh muốn sống cùng em. Cầm đi, mật mã là sinh nhật Lâm Lâm.”
“Không, em không cần, em cũng có tiền.”
“Đây là anh cho em. Tiền của chồng do em quản, đạo lý muôn thuở.” Phó Kinh Sênh nắm lấy một bàn tay, kéo lại, nhét thẻ ngân hàng vào lòng bàn tay cô. Hứa Tình Thâm chỉ cảm thấy nặng trĩu, cô khẽ nhếch khóe miệng: “Bên trong có bao nhiêu tiền vậy?”
“Cụ thể chưa kiểm tra, mấy triệu thì phải.”
Hứa Tình Thâm nhìn anh ta.
“Phó Kinh Sênh, anh thật sự có tiền đó!”
“Của anh thì cũng là của em.” Phó Kinh Sênh nói xong câu đó thì nhấc chân rời khỏi đó. “Anh đi tắm một cái.”
Hứa Tình Thâm nhìn anh ta xoay người đi ra ngoài, trong tay cô còn cầm thẻ của anh ta.
Anh ta... không phải anh ta muốn bắt đầu cuộc sống với cô thật đấy chứ? Trước đây hai người ở cùng nhau là vì Hứa Tình Thâm muốn cho Lâm Lâm một gia đình hoàn chỉnh, nhưng Phó Kinh Sênh thì sao, anh ta cũng cần một thân phận bình thường để đi lại trong xã hội. Nhưng hôm nay, có một số việc cứ như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, không khống chế được thì sao đây?
Tới giờ ăn sáng, Phó Kinh Sênh đã thay một quần áo khô ráo đi xuống lầu.
“Hôm nay em vẫn phải qua Tinh Cảng sao?”
“Ừm, đi xem sao.”
“Thật sự nếu không cần thiết thì cứ cho em em chuyển viện đi, tiền thuốc men anh trả.”
Hứa Tình Thâm bị ngụm cháo nóng chặn miệng.
“Vì sao?”
“Tâm tư của Tưởng Viễn Chu với em đều đặt hết trên mặt.”
“Chỉ cần em không có tâm tư khác với anh ta là được.”
Phó Kinh Sênh nhướn mày: “Đây là em nói nhé, nếu ngày nào đó em dám hồng hạnh vượt tường*...”
(*: phụ nữ có chồng còn bỏ theo người khác)
Hứa Tình Thâm đạp nhẹ vào bắp chân anh ta: “Vậy anh cứ cưa bỏ cây hồng đào này đi?”
“Anh không nỡ...”
Hứa Tình Thâm không dám nhìn anh ta, cúi gằm mặt xuống, thiếu chút nữa vùi mặt vào chén.
Vừa tới Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm đã nhận ra có điều không thích hợp - trước cửa phòng bệnh có hai người đang đứng. Hứa Tình Thâm định đi vào lại bị đối phương ngăn lại.
“Tôi có người thân nằm trong đó.”
“Thực sự xin lỗi, bây giờ không ai được gặp bệnh nhân.”
Trái tim Hứa Tình Thâm rơi lộp bộp. Đang lúc cô lúng túng, cửa phòng bệnh đã được mở ra, bà Đinh và vài người nữa đi ra. Vừa thấy cô, bà Đinh mắt lại ửng đỏ.
“Thím nhỏ, Nguyệt Nguyệt thế nào rồi ạ?”
Bà Đinh lắc đầu: “Bọn họ nói trên dao có dấu vân tay của Nguyệt Nguyệt...”
“Cứ cho là trên dao có vân tay thì cũng phải xem xem nhát dao đó có phải nhát trí mạng không chứ? Còn nữa, rõ ràng có kẻ đã uống say rồi thừa nhận mình giết Tô Sướng, tôi không tin bọn chúng lúc đó chỉ là nói xàm nói nhảm.”
“Nếu vậy mời chị theo chúng tôi đi một chuyến đi, để ghi chép kỹ càng tỉ mỉ.”
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu: “Được.”
Đi vào đồn cảnh sát, có nữ cảnh sát rót cho Hứa Tình Thâm ly nước. Ổn định chỗ ngồi xong, cô đem chuyện đêm đó kể ba năm rõ mười cho cảnh sát nghe. Đối phương nghiêm túc ghi chép xuống, Hứa Tình Thâm sốt ruột hỏi dò: “Như vậy có thể làm bằng chứng được chứ?”
“Cảnh sát chúng tôi phá án, quan tâm nhất chính là chứng cứ.”
“Vậy vết thương trí mạng trên người cô bé kia chắc không phải do nhát dao của Đinh Nguyệt chứ ạ?”
“Cái này chúng tôi không thể tiết lộ. Cám ơn chị đã cung cấp tin tức. Chị trước hết cứ về đi, để lại phương thức liên lạc, có khi còn phải phiền chị tới đây nữa.”
Hứa Tình Thâm không hỏi được gì khác, trong lòng không kìm được nôn nóng nhưng chỉ có thể ra về.
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Hứa Tình Thâm ủ rũ cúi thấp đầu. Bệnh viện đã có cảnh sát trông coi, vậy cũng coi như chứng tỏ bọn họ đã cho rằng Đinh Nguyệt là nghi phạm rồi đúng không?
Hứa Tình Thâm đang đi bỗng nhiên nghe có người gọi cô: “Này!”
Xưng hô kiểu này không xác định là đang kêu ai, nhưng giọng nói này Hứa Tình Thâm quen thuộc. Cô vừa ngẩng lên liền nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng dựa trước xe. Nhớ đến chuyện tối hôm qua, Hứa Tình Thâm không muốn để ý tới anh. Cô ưỡn thẳng ngực, bước nhanh về phía trước như không nhìn thấy Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm đi chưa được mấy bước đã bị Tưởng Viễn Chu đuổi kịp. Người đàn ông không nhẹ không nặng hỏi: “Vụ án của Đinh Nguyệt, đại khái tôi đã rõ, em muốn nghe không?”
Hứa Tình Thâm dường như dừng chân lại ngay, cô liếc mắt nhìn anh: “Vì sao hôm qua anh hỏi tôi có ý định ly hôn không? Cố ý phải không?”
“Tôi chỉ hỏi một câu thôi mà, sao vậy?”
“Anh đây là đang phá hoại gia đình tôi.”
Tưởng Viễn Chu thân hình cao lớn đứng trước mặt cô.
“Sao được coi là phá hủy? Em đâu có 'trật đường ray' với tôi đâu!”
Hứa Tình Thâm nhíu nhíu mày: “Chuyện của Đinh Nguyệt anh đã biết những gì cơ?”
“Em đổ oan tôi như vậy, làm tổn hại nhân phẩm của tôi, sao tôi lại phải nói cho em?”
“Không nói thì thôi.” Hứa Tình Thâm nhấc chân đi.
Lần này Tưởng Viễn Chu không có đuổi theo mà xoay người đi về xe mình. Hứa Tình Thâm đi được năm sáu bước thì tốc độ chậm lại, cô quay đầu lại nhìn thử.
Tưởng Viễn Chu quan hệ rộng, nếu muốn nghe ngóng chuyện của Đinh Nguyệt thật sự rất dễ. Cô trăm phương nghìn kế, mới vừa nãy nói lời khách sáo mà người ta đã không thèm nói thêm câu nào.
Hứa Tình Thâm mặt dày đi đến bên xe. Tưởng Viễn Chu tựa vào cửa xe màu đen móc điếu thuốc ra. Hứa Tình Thâm nhìn anh, hỏi: “Mấy thằng nhóc kia, cảnh sát tra đã xét hỏi chưa?”
Người đàn ông gật đầu, đưa điếu thuốc lên miệng, cũng không lập tức châm lửa, nhướng một bên mày nhìn cô. Động tác như vậy mang theo một chút không đứng đắn và phóng khoáng; nếu là thiếu nữ lần đầu biết yêu, không bị mê hoặc điên đảo thần hồn là điều không thể.
Hứa Tình Thâm ho nhẹ: “Vậy hẳn đã tra được dấu vết để lại rồi phải không?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu. Hứa Tình Thâm nhăn mày: “Sao có thể?”
Người đàn ông móc bật lửa ra, mi mắt hơi rũ, liếc nhìn sang Hứa Tình Thâm: “Che gió giúp tôi!”
“Cái gì?”
“Bật quẹt không được.”
Hứa Tình Thâm trong mắt lộ ra hoài nghi: “Bật lửa của anh không phải loại chắn gió à?”
“Không phải.”
Hứa Tình Thâm đứng lại gần anh hơn chút, Tưởng Viễn Chu đập vào mu bàn tay cô.
“Giơ tay ra!”
Phiền quá đi!
Cô không tình nguyện mà duỗi tay ra, bàn tay che cằm anh. Bật lửa trong tay Tưởng Viễn Chu kêu “tách” một tiếng. Hứa Tình Thâm nhìn gò má anh hơi hóp lại, anh rít mạnh, lúc ngẩng lên, khỏi từ miệng phun ra trước mặt cô. Cô để tay xuống, đứng sang bên cạnh.
“Em không tới bệnh viện làm việc sao? Toàn là tự tiện rời bỏ nhiệm vụ, coi chừng bị sa thải.”
Hứa Tình Thâm xem giờ, quả nhiên đã muộn, sắc mặt cô khẽ thay đổi. Thấy chân cô bắt đầu động đậy, Tưởng Viễn Chu cười một phen, kéo cánh tay cô, nhét cô vào trong xe.
“Đi! Vừa đi vừa nói chuyện.”
Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe, Lão Bạch cũng ngồi trong, tài xế cho khởi động xe. Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống: “Tới Viện Y học Thụy Tân.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm không nhịn được hỏi: “Tôi không tin hiện trường một chút dấu vết cũng không có.”
“Hiện trường có dấu vết, có vết máu, có hung khí, còn có dấu vân tay của Đinh Nguyệt, còn chưa đủ sao?”
“Vậy mấy thằng nhóc kia thì sao?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: “Thời gian gây án không thấy bọn chúng. Hiện trường ban đầu và nơi phát hiện thi thể đều sạch sẽ.”
“Sao có thể?” Hứa Tình Thâm không tin hôm đó bọn chúng thật sự rượu vào rồi tự nghĩ lung tung ra câu chuyện.
“Thử theo dõi thì sao? Muốn vứt xác chắc chắn phải chạy qua không ít chỗ, tôi không tin tìm không thấy.”
Tưởng Viễn Chu hút xong một điếu thuốc, anh dụi tắt lửa.
“Nếu tôi nói cho em biết, theo dõi cũng không ra được gì thì em tin không?”
“Không thể nào.”
“Nhưng nó lại là như vậy. Con đường từ trường về, xung quanh hiện trường ban đầu, còn cả chân núi nơi phát hiện thi thể, lúc cảnh sát điều giám định tới thì thấy toàn bộ đã tê liệt rồi.”
Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm trợn lên: “Đây là có người làm.”
“Chưa dừng ở đó, chúng ta cũng không có chứng cứ buộc tội mấy thằng nhóc kia. Bọn họ làm mọi chuyện kín kẽ, không có một chút sơ hở, tất cả mũi nhọn hiện giờ đều chĩa vào Đinh Nguyệt.”
Hứa Tình Thâm kinh hãi, trong lòng cô ban đầu không có nhiều lo lắng như vậy. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đây vốn dĩ là một câu cách ngôn, nhưng sao có thể được? Sự tình chỉ cần ra tay rồi thì sẽ không còn dấu vết.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu cũng nghiêm túc như cô, anh ngẩng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Xe chạy thẳng như bay về phía trước. Chuyện phá án Hứa Tình Thâm không hiểu nhưng cô cũng rất rõ, điều cảnh sát muốn là chứng cứ; mà hiện giờ, những chứng cứ bất lợi nhất đang có, hết thảy đều hướng vào Đinh Nguyệt.
Ngón trỏ Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt môi, sau đó anh nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
“Tình Thâm!”
Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào mắt anh. Tưởng Viễn Chu rút cánh tay đang gác trên thành cửa sổ xe xuống, sau đó cho cửa sổ xe từ từ đóng lại.
“Em có cảm thấy chuyện này, với dì nhỏ khi đó... có điểm tương đồng không?”
Cô nghĩ ngợi, cuối cùng thật sự không thể đem hai việc liên hệ với nhau.
“Cái gì cơ?”
Tiếng đánh “bộp” khô khốc nhưng vẫn quanh quẩn trong không gian chật hẹp. Tưởng Viễn Chu đau đến độ giãy chân, Hứa Tình Thâm không nghĩ lại gây ra ồn ào nhu vậy, cô rúc sát vào một bên xe.
Chở cô về Thụy Tân xong, Tưởng Viễn Chu sờ đùi mình, nóng rát lại còn đau.
---
Giờ tan làm, Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện, Phó Kinh Sênh ở ngoài chờ cô. Cô đi nhanh tới.
“Sao anh lại tới đây?”
“Đón em tan làm.”
“Xong hết việc rồi?”
“Không còn nhiều lắm.”
Trời lạnh khủng khiếp. Phó Kinh Sênh giơ tay bắt taxi. Hứa Tình Thâm ngồi vào xe rồi nói: “Em còn phải qua Tinh Cảng xem.”
“Qua chỗ đó làm gì?”
“Em có đứa em nằm viện.”
“Được, anh đi với em.”
Tới Tinh Cảng, vào phòng bệnh, Hứa Tình Thâm giới thiệu đơn giản Phó Kinh Sênh với ông bà Đinh, Ánh mắt người đàn ông rơi xuống trên giường bệnh, nhìn cô bé suy yếu nằm ở kia, mặt sưng đỏ hết. Bà Đinh nói: “Chiều nay cảnh sát lại tới lấy vân tay của Nguyệt Nguyệt.”
“Thím nhỏ đừng lo! Cho dù cô bé kia như thế nào mà chết thì chân tướng cũng sẽ rõ ràng thôi. Nguyệt Nguyệt ra nông nỗi như vậy mà có thể nhặt lại cái mạng dưới tình huống đó cũng đã là vạn hạnh, những chuyện còn lại cứ chờ cảnh sát điều tra đi.”
Phó Kinh Sênh đứng ở một bên, lẳng lặng chờ, hết sức lễ phép.
---
Tưởng Viễn Chu đi vào hầm để xe. Sau khi anh ngồi vào, tài xế khởi động xe. Khi xe chạy ra ngoài Tinh Cảng, người đàn ông vẫn không ngẩng đầu lên mà phân phó: “Ra đây chạy chậm thôi.”
“Chờ cô Hứa ạ?” Lão Bạch nói: “Nhưng cô ấy đã nói tối nay sẽ không tới đây.”
“Cô ấy có thể yên tâm bên này mà không tới sao?”
Lão Bạch suy nghĩ thấy cũng phải. “Tưởng tiên sinh, sao ngài không tới phòng bệnh chờ thử?”
“Tôi nghe không được mấy âm thanh khóc lóc sướt mướt.”
Tài xế đã tìm được một chỗ đậu xe nhìn ra cổng của Tinh Cảng, có thể thấy được người ra vào.
---
Trong phòng bệnh, ông Đinh đứng dậy.
“Chú đi mua ít đồ ăn. Tình Thâm, mấy ngày nay làm con bị liên luỵ theo.”
“Không cần đâu ạ, lát nữa bọn con đi rồi.”
“Cứ ở đây ăn đi...”
Phó Kinh Sênh thấy thế liền đi qua, khẽ ôm bả vai Hứa Tình Thâm.
“Bệnh viện hẳn có chỗ bán đồ ăn, em ngồi đây trò chuyện với chú thím, anh đi mua tạm vài món. Về sớm cũng không có việc gì, chờ anh!”
Phó Kinh Sênh vừa nói xong đã đi ra ngoài.
Mãi đến trên dưới 9 giờ tối, Hứa Tình Thâm mới đi ra khỏi phòng bệnh. Phó Kinh Sênh nhìn nhìn cô rồi giữ tay cô lại. Hứa Tình Thâm rụt tay lại, Phó Kinh Sênh hỏi: “Ai đã xuống tay? Sao có thể đánh thành ra như vậy?”
“Mấy đứa phú nhị đại chưa lớn.”
“Bắt được không?”
“Nguyệt Nguyệt không thấy mặt bọn nó. Lúc em có cuộc hẹn ăn cơm đã thấy bọn nó rồi, nhưng uống rượu nói linh tinh nên không chứng minh được gì... Rất khó giải quyết.”
---
Trước cổng Tinh Cảng.
Lão Bạch giơ tay xem đồng hồ thấy không còn sớm. “Tưởng tiên sinh, ngài đói chưa ạ?”
“Cậu đặt chỗ ăn cơm đi, đợi lát nữa đón Hứa Tình Thâm xong qua đó luôn.”
“Vâng.”
Đang nói chuyện, tài xế đột nhiên nói: “Cô Hứa ra rồi ạ.”
Lão Bạch ngẩng đầu lên cũng thấy. Quả nhiên vậy, chỉ có điều bên cạnh còn có một người đàn ông. Tưởng Viễn Chu trông ra, Phó Kinh Sênh dựa gần Hứa Tình Thâm. Hai người đã đi ra ngoài, thấy cô lạnh, Phó Kinh Sênh giơ tay ôm lấy cô.
“Mặc ít vậy?”
“Chúng ta đi tàu điện ngầm đi?”
“Đi tàu điện gì mà đi! Đón xe cho tiện.”
Hứa Tình Thâm nhìn nhìn về phía cách đó không xa, taxi không thấy nhưng chỉ liếc mắt một cái đã thấy xe của Tưởng Viễn Chu. Xe màu đen nằm ẩn giữa màn đêm cũng màu đen. Kính xe làm bằng chất liệu đặc thù không thể nhìn xuyên qua nên không thể nhìn thấy người trong xe, nhưng Hứa Tình Thâm biết, Tưởng Viễn Chu nhất định đang ngồi trong đó.
Phó Kinh Sênh ôm chặt cô, bàn tay không kìm được xoa nhẹ đầu vai cô, muốn cho cô chút ấm áp. Hứa Tình Thâm rũ mi mắt, cô biết Tưởng Viễn Chu ngồi ở đây là đang đợi mình, trong lòng dâng lên cảm giác đau xót không tả nổi.
“Lạnh không?”
Hứa Tình Thâm như không nghe thấy. Phó Kinh Sênh nhìn cô rồi đột nhiên lấy tay ôm mặt cô.
“Đông Thành lạnh thế này đây!”
Cô hoảng sợ, không ngờ Phó Kinh Sênh sẽ có hành động thân mật như vậy.
Tưởng Viễn Chu ngồi trong xe, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn. Lão Bạch nghe thấy có tiếng động thì quay đầu lại xem, Tưởng Viễn Chu đã mở cửa xe đi xuống.
Hứa Tình Thâm nhìn anh đang đi tới; thấy ánh mắt cô xuất thần, Phó Kinh Sênh quay đầu lại xem.
Tưởng Viễn Chu đã tới trước mặt, Hứa Tình Thâm đè nén cảm xúc xuống: “Anh Tưởng, có việc gì sao?”
Một câu nói của cô làm anh á khẩu không trả lời được.
Hứa Tình Thâm nói tiếp: “Chuyện miễn giảm tiền thuốc men cho Nguyệt Nguyệt, tôi vẫn luôn đều món nói lời cám ơn anh, muốn mời anh dùng bữa cơm chiều. Có điều đêm nay chắc chắn không được rồi, để hôm nào vậy.”
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu toát vẻ lạnh lẽo, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày hiện lên. Lão Bạch cũng đã đi tới trước mặt mọi người: “Cô Hứa, chúng tôi đã chờ cô ở đây gần ba tiếng.”
“Chờ tôi làm gì cơ?” Khuôn mặt Hứa Tình Thâm đầy vẻ khó hiểu. “Chẳng lẽ tôi đã hẹn với các anh sao?”
Thấy ánh mắt cô bình tĩnh thong dong, Tưởng Viễn Chu trong lòng lại trầm xuống.
Phải, chẳng ai hẹn anh cả, Hứa Tình Thâm trước giờ cũng không nhờ anh đưa đón. Chỉ là, đã nhiều ngày nay, anh ỷ vào cớ phụ nữ tối khuya ra ngoài không tiện để dứt khoát tới đón cô, đưa cô về nhà.
Anh thiếu chút nữa đã quên, Hứa Tình Thâm đã có chồng. Nhưng có điều, mới có mấy ngày mà đã có thể nuôi dưỡng thành thói quen hay không?
Phó Kinh Sênh cười cười: “Mấy ngày hôm trước tôi hơi bận, làm phiền anh Tưởng rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra được anh ta là ngoài cười nhưng trong không cười. Tưởng Viễn Chu quét tầm mắt về phía cô.
“Hứa Tình Thâm, em có nghĩ tới chuyện ly hôn không?”
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Hứa Tình Thâm bị đánh sụp, anh không biết hỏi câu đó cũng giống như muốn bị đánh sao?
Phó Kinh Sênh nheo mắt, ra vẻ khó hiểu mà nhìn về phía cô: “Em làm thế nào mà cho người khác hy vọng lớn vậy?”
Cô lắc đầu: “Em có đâu!”
“Tối qua còn bàn với anh muốn có đứa thứ hai...”
Bầu không khí ngay tức khắc đông cứng. Có một chiếc taxi chạy tới, hai mẹ con trên xe bước xuống. Xe đậu cách có bốn, năm bước chân, Hứa Tình Thâm lôi kéo cánh tay Phó Kinh Sênh.
“Đi! Về nhà!”
Phó Kinh Sênh nhìn nhìn Tưởng Viễn Chu. Ánh mắt người đàn ông nhìn đăm đăm một chỗ, tựa hồ không thấy hai người sắp đi. Hứa Tình Thâm kéo cửa xe ra, thấy Phó Kinh Sênh vẫn còn muốn nói, liền đẩy anh ta vào xe.
Người đàn ông đứng im tại chỗ, lực rất lớn. Tưởng Vễn Chu ngẩng mắt, nhìn thấy Hứa Tình Thâm nhéo một cái vào eo Phó Kinh Sênh. Người đàn ông bị nhột, hơi khom người ngồi vào xe.
Màn này lọt vào mắt Tưởng Viễn Chu, ít nhiều mang hàm ý đánh yêu.
Thấy xe taxi đã lái đi rồi, mà ánh mắt Tưởng Viễn Chu ở trong bóng đêm càng lúc càng đen, Lão Bạch an ủi: “Tưởng tiên sinh, ngài đừng để ở trong lòng.”
“Cái lần tôi gặp lại cô ấy, lúc đó, con gái cô ấy rất ngoan ngoãn mà gọi cô 'mẹ mẹ'. So với nỗi khiếp sợ dâng lên khi đó, những lời này chẳng tính là gì.”
Hứa Tình Thâm dời ánh mắt khỏi cái kính chiếu hậu. Xe chạy thẳng về Bảo Lệ Cư Thượng, hai người một trước một sau vào nhà. Hứa Tình Thâm thay dép ở cửa, vừa nhấc chân lên đã bị Phó Kinh Sênh ôm chầm lấy hông. Anh ta áp cô vào vách tường lạnh băng. Đôi tay người đàn ông chống hai bên tai Hứa Tình Thâm.
“Vì sao anh ta lại hỏi em như vậy?”
“Ly hôn?”
Phó Kinh Sênh ghé sát vào cô hơn: “Anh ta hy vọng như vậy.”
“Anh ta cố ý, anh nghe không hiểu à?”
Phó Kinh Sênh nhìn gương mặt trước mặt, “Em đừng có đánh trống lảng, có vài chuyện chúng ta cũng nên nói rõ ràng.”
“Được.”
“Chúng ta đã làm vợ chồng hơn một năm, em có từng nghĩ đem chuyện giả thành thật không?”
Hứa Tình Thâm đứng thẳng lưng: “Tuy rằng chúng ta chưa tới Cục dân chính nhưng có tồn tại quan hệ hôn nhân, đây vốn là thật rồi.”
“Anh nói không phải điều này.”
Hơi thở của Phó Kinh Sênh càng lúc càng gần, Hứa Tình Thâm bỗng có chút hoảng hốt. Người đàn ông nghiêng khuôn mặt tuấn tú, giọng nói dừng ở bên tai cô: “Anh từng đề cập với em rồi, chuyện vợ chồng thật sự...”
“Anh Phó!” Hứa Tình Thâm xô anh ta ra. “Anh đừng đùa với tôi!”
“Anh không đùa với em.” Phó Kinh Sênh nói xong chợt hôn tới, phản ứng của Hứa Tình Thâm cũng coi như nhanh nhưng vẫn không thoát được, đôi môi mỏng của người đàn ông dừng chỗ khóe miệng cô, cô cả kinh hạnh trợn mắt.
Phó Kinh Sênh vừa mạnh mẽ vừa cục cằn, anh ta chụp bàn tay Hứa Tình Thâm kéo tới...
Đầu ngón tay cô chạm vào túi quần anh ta, Phó Kinh Sênh lại kéo tay cô qua chút nữa...
Hứa Tình Thâm chợt rụt phắt tay lại, dường như phải dùng hết sức lực để đẩy Phó Kinh Sênh ra. Cô trừng mắt với anh ta, sau đó đi nhanh về phía trước, xiêu vẹo bước lên lầu hai.
Phó Kinh Sênh nâng bàn tay lên, khẽ lau khóe miệng. Anh ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng, thân mình cao dài dựa vào vách tường.
Hứa Tình Thâm như trốn như chạy mà về phòng, bảo mão thấy cô vội vội vàng vàng thì vội hỏi: “Cô Phó, cô không sao chứ ạ?”
“Không, không sao.” Thấy Lâm Lâm còn chưa ngủ, đang chơi ở trên giường, Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng bước tới.
Cô ngồi thất thần bên mép giường.
Điên rồi, điên thật rồi!
Hứa Tình Thâm nhìn tay mình, bàn tay vẫn không thể ngừng run. Hứa Tình Thâm vội dùng tay phải đè nó lại.
Phó Kinh Sênh như thế này là có ý gì? Là muốn cô biết, anh ta đã biến thành người đàn ông có xu hướng giới tính bình thường rồi sao?
Cảm giác đụng chạm vừa rồi...
Hứa Tình Thâm siết chặt tay lại. Cô không phải chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cô hiểu rất rõ, Phó Kinh Sênh đã sinh ra cảm giác... với cô.
Cô thất thần, đăm đăm nhìn Lâm Lâm. Có tiếng huýt sáo truyền vào tai, trong đầu Hứa Tình Thâm chỉ toàn là màn vừa rồi, cô vội đứng lên, nói với bảo mẫu: “Chị chơi với Lâm Lâm đi, tôi đi tắm trước.”
“Được ạ.”
Lúc Phó Kinh Sênh đi vào, vừa lúc thấy Hứa Tình Thâm ôm quần áo đi tắm. Cô nhìn anh ta, không nói lời nào, vọt một bước dài đi vào rồi đóng cửa lại.
Người đàn ông thấy buồn cười, đi qua chơi với Lâm Lâm.
---
Tưởng Viễn Chu trở lại Cửu Long Thương, bảo Lão Bạch cùng vào ăn cơm tối với mình.
Vào nhà, nghe thấy tiếng Duệ Duệ cười khanh khách không ngừng, Tưởng Viễn Chu khóe miệng không khỏi nở nụ cười. Lăng Thời Ngâm cũng ở đó, thấy Tưởng Viễn Chu về, cô ta chật vật đứng dậy, “Viễn Chu, em nhớ Duệ Duệ nên đến xem con.”
Bảo mẫu cạnh đó cũng nói: “Cậu Tưởng, mấy bữa nay Duệ Duệ cứ đòi mẹ, hôm nay thấy cô Lăng tới, bé rất vui đó ạ!”
Tưởng Viễn Chu bước nhanh tới, bế Duệ Duệ vào lòng, “Tôi và Lão Bạch vẫn chưa ăn cơm, đi chuẩn bị đi!”
“Vâng.”
Lão Bạch cũng đi tới chào Lăng Thời Ngâm. Cô ta đè nhẹ mu bàn tay mình.
“Trễ như vậy vẫn chưa ăn cơm, dù bận thế nào cũng phải chú ý sức khỏe chứ!”
Tưởng Viễn Chu cầm tay Duệ Duệ; Duệ Duệ nhìn Lăng Thời Ngâm cứ nghiêng người qua, đòi cô ta bế: “Mẹ, mẹ!!”
Lăng Thời Ngâm nhìn Tưởng Viễn Chu, vành mắt ửng đỏ: “Thực sự xin lỗi, Viễn Chu! Thật sự là em nhớ con quá!”
Người đàn ông ngồi xuống sô pha. Duệ Duệ giãy người đòi xuống, Tưởng Viễn Chu thả con xuống đất, Duệ Duệ bước ba bước tới, nhào vào lòng Lăng Thời Ngâm. Từ khi được sinh ra, phần lớn thời gian Duệ Duệ đều ở với Lăng Thời Ngâm nên tất nhiên rất bám cô ta. Lăng Thời Ngâm giơ tay đón thằng bé. Tưởng Viễn Chu thấy trên mu bàn tay cô ta đỏ một mảng.
“Tay làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lăng Thời Ngâm đã cố chịu đựng nhưng vẫn bị anh thấy.
Một người giúp việc khác đi tới, đưa nước cho Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu, “Cô Lăng một hai muốn nấu một bữa cho Duệ Duệ, lúc vắt mỳ không cẩn thận nên bị bỏng.”
Tưởng Viễn Chu đưa mắt, Lão Bạch từ trong túi lấy ra một món đồ chơi hôm nay đã mua lúc ra ngoài lo công việc. Anh ấy huơ huơ món đồ chơi về phía Duệ Duệ: “Duệ Duệ, lại đây nào!”
Trẻ con nhìn thấy đồ chơi lập tức rảo chân đi tới, Lão Bạch một tay bế bé lên, đi ra khỏi phòng khách.
Lăng Thời Ngâm xoa xoa mu bàn tay mình. Tưởng Viễn Chu uống nước. Ngón tay xoa mấy cái, cô ta do dự mở miệng: “Viễn Chu, chuyện của dì nhỏ anh nhất định phải điều tra rõ. Nhà họ Lăng có sai, sai ở chỗ ngoan cố muốn buộc chúng ta lại cùng nhau; nhưng em không tin người nhà em sẽ hại chết dì. Nói cho cùng, ba mẹ em, trừ chuyện muốn hai nhà Tưởng, Lăng liên hôn, thì chẳng còn động cơ nào khác. Nhà họ Lăng cũng không cần dựa vào nhà họ Tưởng, nếu chỉ vì lý do như vậy mà hại dì, em thật sự không tin!”
Nói đến đây, Lăng Thời Ngâm giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh Viễn Chu, anh không thể nào bỏ xuống được chuyện năm đó, nhưng không thể phủ nhận Duệ Duệ là con của chúng ta, con nó cũng như cái mạng của em!”
“Cô muốn nói cái gì?”
“Nếu cái chết của dì không liên quan tới nhà họ Lăng, anh không cảm thấy em vô tội sao?”
“Cái sai trước hết của nhà họ Lăng chính là ngoan cố muốn tác hợp chúng ta với nhau.” Tưởng Viễn Chu ngồi dựa vào ghế, ánh mắt rơi xuống trên người Lăng Thời Ngâm.
“Một số việc theo thời gian có thể thỏa hiệp, một số lại không được. Trước kia tôi từng có suy nghĩ, nếu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, vậy với ai cũng đều như nhau. Cô lại là mẹ Duệ Duệ, quả thực là sự lựa chọn tốt nhất.”
Lăng Thời Ngâm nghe thế, trong ánh mắt nhảy lên một tia sáng rất nhỏ. Tưởng Viễn Chu lại nói ngay sau đó: “Nhưng sau tôi lại nghĩ, nếu đã có con, kết hôn hay không cũng vậy.”
Lăng Thời Ngâm giật mình bất động.
“Vậy Duệ Duệ thì sao?”
“Duệ Duệ đi theo tôi, cô không cần lo lắng.”
Lăng Thời Ngâm nước mắt không nhịn được nữa, rớt xuống.
“Nhưng con cũng là con em.”
Bảo mẫu từ nhà bếp đi ra, không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.
“Cậu Tưởng, cơm tối chuẩn bị xong hết rồi ạ.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi qua đó. Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh, vẫn cao to như vậy, tuyệt tình đến cực điểm như vậy.
---
Hôm sau.
Lúc đi ngang qua phòng của Phó Kinh Sênh, dường như Hứa Tình Thâm bước nhanh như chớp, cô cố tình dậy sớm hơn nửa tiếng, giờ này hẳn anh ta vẫn đang ngủ.
Xuống dưới lầu lại thấy trong phòng khách đang bật TV, Phó Kinh Sênh đang tập hít đất trước cửa sổ sát đất. Anh ta mặc áo phông đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu ta. Hứa Tình Thâm dừng bước.
“Cái kia...”
Người đàn ông gật đầu: “Dậy sớm vậy?”
Nếu đã đụng mặt thì cũng không cần phải trốn tránh, Hứa Tình Thâm vẫn đứng ở chỗ cũ, hỏi: “Ừm, em đi làm cơm sáng.”
“Nấu cháo đi, anh muốn ăn cháo.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm đi vào phòng, không bao lâu Phó Kinh Sênh cũng đi vào, anh ta đứng ở cửa nhìn cô.
Hứa Tình Thâm định làm hai món để ăn sáng. Thấy Phó Kinh Sênh khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, cô nhớ lại chuyện tối qua. “Anh... anh đi ra ngoài chờ đi, lát nữa sẽ toàn mùi khói dầu thôi.”
Phó Kinh Sênh không nghe mà còn đi vào. Cô lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, lúc xoay người lại lại thấy Phó Kinh Sênh đang cho mình cái gì đó. Hứa Tình Thâm nhìn kỹ lại, hóa ra là thẻ ngân hàng.
“Làm gì vậy?”
“Cho em.”
“Cho em làm gì?”
Hai ngón tay Phó Kinh Sênh cầm cái thẻ mỏng kia.
“Vì anh muốn sống cùng em. Cầm đi, mật mã là sinh nhật Lâm Lâm.”
“Không, em không cần, em cũng có tiền.”
“Đây là anh cho em. Tiền của chồng do em quản, đạo lý muôn thuở.” Phó Kinh Sênh nắm lấy một bàn tay, kéo lại, nhét thẻ ngân hàng vào lòng bàn tay cô. Hứa Tình Thâm chỉ cảm thấy nặng trĩu, cô khẽ nhếch khóe miệng: “Bên trong có bao nhiêu tiền vậy?”
“Cụ thể chưa kiểm tra, mấy triệu thì phải.”
Hứa Tình Thâm nhìn anh ta.
“Phó Kinh Sênh, anh thật sự có tiền đó!”
“Của anh thì cũng là của em.” Phó Kinh Sênh nói xong câu đó thì nhấc chân rời khỏi đó. “Anh đi tắm một cái.”
Hứa Tình Thâm nhìn anh ta xoay người đi ra ngoài, trong tay cô còn cầm thẻ của anh ta.
Anh ta... không phải anh ta muốn bắt đầu cuộc sống với cô thật đấy chứ? Trước đây hai người ở cùng nhau là vì Hứa Tình Thâm muốn cho Lâm Lâm một gia đình hoàn chỉnh, nhưng Phó Kinh Sênh thì sao, anh ta cũng cần một thân phận bình thường để đi lại trong xã hội. Nhưng hôm nay, có một số việc cứ như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, không khống chế được thì sao đây?
Tới giờ ăn sáng, Phó Kinh Sênh đã thay một quần áo khô ráo đi xuống lầu.
“Hôm nay em vẫn phải qua Tinh Cảng sao?”
“Ừm, đi xem sao.”
“Thật sự nếu không cần thiết thì cứ cho em em chuyển viện đi, tiền thuốc men anh trả.”
Hứa Tình Thâm bị ngụm cháo nóng chặn miệng.
“Vì sao?”
“Tâm tư của Tưởng Viễn Chu với em đều đặt hết trên mặt.”
“Chỉ cần em không có tâm tư khác với anh ta là được.”
Phó Kinh Sênh nhướn mày: “Đây là em nói nhé, nếu ngày nào đó em dám hồng hạnh vượt tường*...”
(*: phụ nữ có chồng còn bỏ theo người khác)
Hứa Tình Thâm đạp nhẹ vào bắp chân anh ta: “Vậy anh cứ cưa bỏ cây hồng đào này đi?”
“Anh không nỡ...”
Hứa Tình Thâm không dám nhìn anh ta, cúi gằm mặt xuống, thiếu chút nữa vùi mặt vào chén.
Vừa tới Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm đã nhận ra có điều không thích hợp - trước cửa phòng bệnh có hai người đang đứng. Hứa Tình Thâm định đi vào lại bị đối phương ngăn lại.
“Tôi có người thân nằm trong đó.”
“Thực sự xin lỗi, bây giờ không ai được gặp bệnh nhân.”
Trái tim Hứa Tình Thâm rơi lộp bộp. Đang lúc cô lúng túng, cửa phòng bệnh đã được mở ra, bà Đinh và vài người nữa đi ra. Vừa thấy cô, bà Đinh mắt lại ửng đỏ.
“Thím nhỏ, Nguyệt Nguyệt thế nào rồi ạ?”
Bà Đinh lắc đầu: “Bọn họ nói trên dao có dấu vân tay của Nguyệt Nguyệt...”
“Cứ cho là trên dao có vân tay thì cũng phải xem xem nhát dao đó có phải nhát trí mạng không chứ? Còn nữa, rõ ràng có kẻ đã uống say rồi thừa nhận mình giết Tô Sướng, tôi không tin bọn chúng lúc đó chỉ là nói xàm nói nhảm.”
“Nếu vậy mời chị theo chúng tôi đi một chuyến đi, để ghi chép kỹ càng tỉ mỉ.”
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu: “Được.”
Đi vào đồn cảnh sát, có nữ cảnh sát rót cho Hứa Tình Thâm ly nước. Ổn định chỗ ngồi xong, cô đem chuyện đêm đó kể ba năm rõ mười cho cảnh sát nghe. Đối phương nghiêm túc ghi chép xuống, Hứa Tình Thâm sốt ruột hỏi dò: “Như vậy có thể làm bằng chứng được chứ?”
“Cảnh sát chúng tôi phá án, quan tâm nhất chính là chứng cứ.”
“Vậy vết thương trí mạng trên người cô bé kia chắc không phải do nhát dao của Đinh Nguyệt chứ ạ?”
“Cái này chúng tôi không thể tiết lộ. Cám ơn chị đã cung cấp tin tức. Chị trước hết cứ về đi, để lại phương thức liên lạc, có khi còn phải phiền chị tới đây nữa.”
Hứa Tình Thâm không hỏi được gì khác, trong lòng không kìm được nôn nóng nhưng chỉ có thể ra về.
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Hứa Tình Thâm ủ rũ cúi thấp đầu. Bệnh viện đã có cảnh sát trông coi, vậy cũng coi như chứng tỏ bọn họ đã cho rằng Đinh Nguyệt là nghi phạm rồi đúng không?
Hứa Tình Thâm đang đi bỗng nhiên nghe có người gọi cô: “Này!”
Xưng hô kiểu này không xác định là đang kêu ai, nhưng giọng nói này Hứa Tình Thâm quen thuộc. Cô vừa ngẩng lên liền nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng dựa trước xe. Nhớ đến chuyện tối hôm qua, Hứa Tình Thâm không muốn để ý tới anh. Cô ưỡn thẳng ngực, bước nhanh về phía trước như không nhìn thấy Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm đi chưa được mấy bước đã bị Tưởng Viễn Chu đuổi kịp. Người đàn ông không nhẹ không nặng hỏi: “Vụ án của Đinh Nguyệt, đại khái tôi đã rõ, em muốn nghe không?”
Hứa Tình Thâm dường như dừng chân lại ngay, cô liếc mắt nhìn anh: “Vì sao hôm qua anh hỏi tôi có ý định ly hôn không? Cố ý phải không?”
“Tôi chỉ hỏi một câu thôi mà, sao vậy?”
“Anh đây là đang phá hoại gia đình tôi.”
Tưởng Viễn Chu thân hình cao lớn đứng trước mặt cô.
“Sao được coi là phá hủy? Em đâu có 'trật đường ray' với tôi đâu!”
Hứa Tình Thâm nhíu nhíu mày: “Chuyện của Đinh Nguyệt anh đã biết những gì cơ?”
“Em đổ oan tôi như vậy, làm tổn hại nhân phẩm của tôi, sao tôi lại phải nói cho em?”
“Không nói thì thôi.” Hứa Tình Thâm nhấc chân đi.
Lần này Tưởng Viễn Chu không có đuổi theo mà xoay người đi về xe mình. Hứa Tình Thâm đi được năm sáu bước thì tốc độ chậm lại, cô quay đầu lại nhìn thử.
Tưởng Viễn Chu quan hệ rộng, nếu muốn nghe ngóng chuyện của Đinh Nguyệt thật sự rất dễ. Cô trăm phương nghìn kế, mới vừa nãy nói lời khách sáo mà người ta đã không thèm nói thêm câu nào.
Hứa Tình Thâm mặt dày đi đến bên xe. Tưởng Viễn Chu tựa vào cửa xe màu đen móc điếu thuốc ra. Hứa Tình Thâm nhìn anh, hỏi: “Mấy thằng nhóc kia, cảnh sát tra đã xét hỏi chưa?”
Người đàn ông gật đầu, đưa điếu thuốc lên miệng, cũng không lập tức châm lửa, nhướng một bên mày nhìn cô. Động tác như vậy mang theo một chút không đứng đắn và phóng khoáng; nếu là thiếu nữ lần đầu biết yêu, không bị mê hoặc điên đảo thần hồn là điều không thể.
Hứa Tình Thâm ho nhẹ: “Vậy hẳn đã tra được dấu vết để lại rồi phải không?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu. Hứa Tình Thâm nhăn mày: “Sao có thể?”
Người đàn ông móc bật lửa ra, mi mắt hơi rũ, liếc nhìn sang Hứa Tình Thâm: “Che gió giúp tôi!”
“Cái gì?”
“Bật quẹt không được.”
Hứa Tình Thâm trong mắt lộ ra hoài nghi: “Bật lửa của anh không phải loại chắn gió à?”
“Không phải.”
Hứa Tình Thâm đứng lại gần anh hơn chút, Tưởng Viễn Chu đập vào mu bàn tay cô.
“Giơ tay ra!”
Phiền quá đi!
Cô không tình nguyện mà duỗi tay ra, bàn tay che cằm anh. Bật lửa trong tay Tưởng Viễn Chu kêu “tách” một tiếng. Hứa Tình Thâm nhìn gò má anh hơi hóp lại, anh rít mạnh, lúc ngẩng lên, khỏi từ miệng phun ra trước mặt cô. Cô để tay xuống, đứng sang bên cạnh.
“Em không tới bệnh viện làm việc sao? Toàn là tự tiện rời bỏ nhiệm vụ, coi chừng bị sa thải.”
Hứa Tình Thâm xem giờ, quả nhiên đã muộn, sắc mặt cô khẽ thay đổi. Thấy chân cô bắt đầu động đậy, Tưởng Viễn Chu cười một phen, kéo cánh tay cô, nhét cô vào trong xe.
“Đi! Vừa đi vừa nói chuyện.”
Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe, Lão Bạch cũng ngồi trong, tài xế cho khởi động xe. Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống: “Tới Viện Y học Thụy Tân.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm không nhịn được hỏi: “Tôi không tin hiện trường một chút dấu vết cũng không có.”
“Hiện trường có dấu vết, có vết máu, có hung khí, còn có dấu vân tay của Đinh Nguyệt, còn chưa đủ sao?”
“Vậy mấy thằng nhóc kia thì sao?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: “Thời gian gây án không thấy bọn chúng. Hiện trường ban đầu và nơi phát hiện thi thể đều sạch sẽ.”
“Sao có thể?” Hứa Tình Thâm không tin hôm đó bọn chúng thật sự rượu vào rồi tự nghĩ lung tung ra câu chuyện.
“Thử theo dõi thì sao? Muốn vứt xác chắc chắn phải chạy qua không ít chỗ, tôi không tin tìm không thấy.”
Tưởng Viễn Chu hút xong một điếu thuốc, anh dụi tắt lửa.
“Nếu tôi nói cho em biết, theo dõi cũng không ra được gì thì em tin không?”
“Không thể nào.”
“Nhưng nó lại là như vậy. Con đường từ trường về, xung quanh hiện trường ban đầu, còn cả chân núi nơi phát hiện thi thể, lúc cảnh sát điều giám định tới thì thấy toàn bộ đã tê liệt rồi.”
Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm trợn lên: “Đây là có người làm.”
“Chưa dừng ở đó, chúng ta cũng không có chứng cứ buộc tội mấy thằng nhóc kia. Bọn họ làm mọi chuyện kín kẽ, không có một chút sơ hở, tất cả mũi nhọn hiện giờ đều chĩa vào Đinh Nguyệt.”
Hứa Tình Thâm kinh hãi, trong lòng cô ban đầu không có nhiều lo lắng như vậy. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đây vốn dĩ là một câu cách ngôn, nhưng sao có thể được? Sự tình chỉ cần ra tay rồi thì sẽ không còn dấu vết.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu cũng nghiêm túc như cô, anh ngẩng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Xe chạy thẳng như bay về phía trước. Chuyện phá án Hứa Tình Thâm không hiểu nhưng cô cũng rất rõ, điều cảnh sát muốn là chứng cứ; mà hiện giờ, những chứng cứ bất lợi nhất đang có, hết thảy đều hướng vào Đinh Nguyệt.
Ngón trỏ Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt môi, sau đó anh nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
“Tình Thâm!”
Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào mắt anh. Tưởng Viễn Chu rút cánh tay đang gác trên thành cửa sổ xe xuống, sau đó cho cửa sổ xe từ từ đóng lại.
“Em có cảm thấy chuyện này, với dì nhỏ khi đó... có điểm tương đồng không?”
Cô nghĩ ngợi, cuối cùng thật sự không thể đem hai việc liên hệ với nhau.
“Cái gì cơ?”
Danh sách chương