Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ba mẹ bọn họ tổ chức hôn lễ chính thức, bọn họ thật vui vẻ.
Bản nhạc hôn lễ chấm dứt, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn cũng đã tới lễ đường.
Người chủ trì hôn lễ là MC chương trình radio X nổi tiếng.
Ngay lúc người chủ trì hôn lễ chuẩn bị đọc diễn văn, phía sau hai người truyền tới âm thanh quen thuộc.
“Đại ca, Mạn Mạn.”
Nghe thấy, Lê Hiểu Mạn run lên, không thể tin mình nghe thấy tiếng Hoắc Vân Hy.
Cô từ từ xoay người lại, thấy người gọi bọn họ quả nhiên là Hoắc Vân Hy.
Anh ta mặc âu phục màu hồng nhạt, áo sơmi trắng, ngồi trên xe lăn, được Lý Tuyết Hà đẩy tới.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Hy mang theo tươi cười, ánh mắt ôn hòa nhìn bọn họ.
Nhìn Hoắc Vân Hy ngồi trên xe lăn cười nhìn bọn họ, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc lấy tay che miệng: “Hoắc... Hoắc Vân Hy, anh... anh tỉnh từ lúc nào vậy?”
Hoắc Vân Hy thanh âm ôn nhuận: “Ngày hôm qua.”
Dứt lời, anh nhìn về phía Long Tư Hạo: “Đại ca, xem ra em tới vừa kịp, không đến muộn hôn lễ của hai người chứ?”
Hôm qua Long Tư Hạo đã biết Hoắc Vân Hy tỉnh lại, cho nên nhìn thấy anh ta, anh cũng không quá ngạc nhiên.
Thấy cậu ấy có thể tỉnh lại, có thể tới tham gia hôn lễ của mình và Hiểu Hiểu, trong lòng anh đương nhiên vui vẻ.
Anh cong môi cười: “Không muộn, tới rất đúng lúc.”
Hoắc Vân Hy gật đầu, cười nhìn đôi tân nhân đẹp đôi đó, thật tình chúc phúc: “Đại ca, Mạn Mạn, chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp.”
Dứt lời, Hoắc Vân Hy liền bảo mẹ mình Lý Tuyết Hà đưa tới một bên dự hôn lễ.
Hôn lễ tiếp tục tiến hành, hai người đứng trước mọi người, thậm chí là toàn cầu đồng ý lời thề cả đời không xa không rời, đeo nhẫn cho nhau.
Đợi đến khi người chủ trì hôn lễ tuyên bố chú rễ có thể hôn cô dâu, Long Tư Hạo mới nhẹ nhàng vén màn sa trên đầu Lê Hiểu Mạn, đôi mắt mị hoặc thâm tình nhìn cô, ánh mắt xao động, giờ phút này anh thật kích động, bởi vì bọn họ cuối cùng cũng hoàn thành hôn lễ.
Cuối cùng anh cũng có thể cho toàn bộ người trên thế giới này biết Lê Hiểu Mạn là vợ của Long Tư Hạo anh.
“Hiểu Hiểu, anh yêu em, yêu cả đời này.”
“Tư Hạo, em cũng yêu anh, yêu cả đời.”
Giây phút Long Tư Hạo hôn Lê Hiểu Mạn, khách quý toàn trường đều đứng lên, nhiệt liệt vỗ tay.
Bọn họ cũng kích động không thôi.
Hoắc Vân Hy vốn ngồi trên xe lăn giờ cũng chật vật đứng dậy, trong mắt dâng đầy nước mắt, môi mang theo ý cười, nhiệt liệt vỗ tay.
Đại ca, Mạn Mạn, chúc hai người vĩnh viễn hạnh phúc.
Lúc này, lễ đường đột nhiên tối sầm xuống, cồng lễ đường cũng đóng lại.
Lúc tân khách ở hiện trường kinh ngạc, một gian phòng nghỉ ở cạnh lễ đường được mở ra, từng con bướm bay ra, mãi đến khi bướm bay kín lễ đường, cả phòng mới lại sags bừng lên.
Giây phút đèn sáng lên, chín trăm chín mươi chín con bướm ở lễ đường ảo mộng bay múa, giống như nhân gian tiên cảnh, khiến toàn bộ khách quý nhịn không được ồ lên thành tiếng.
Không chỉ bọn họ ồ lên tiếng, bởi vì hôn lễ là trực tiếp phát sóng toàn cầu, cho nên những người khác không tham gia hôn lễ nhìn thấy khoảnh khắc chú rể hôn cô dâu, bướm bay đầy trời, cũng đều rung động cùng kinh sợ, reo lên.
Nghe thấy tiếng tân khách Lê Hiểu Mạn cũng mở mắt ra, đợi đến khi nhìn thấy bướm bay đầy phòng, cô cũng mở to hai mắt, thiếu chút nữa hét lên.
Đẹp quá, đẹp quá, lễ đường quá đẹp, đây là hôn lễ đẹp nhất đời này cô từng gặp.
Duy mĩ, thần thánh, lãng mạn như thế thật sự khiến cô thực rung động, thực kinh hỉ, thực cảm động, cả đời này khó quên.
Đôi mắt cô ướt ướt, Tư Hạo của cô thật sự dốc lòng vì cô mà.
Hôn lễ bươm bướm là hôn lễ đẹp nhất, gần như là mơ ước của tất cả các cô gái khác.
Bươm bướm là loài côn trùng xinh đẹp nhất, được người ta gọi là “đóa hoa bay”: “quốc vương xinh đẹp của loài côn trùng”, là tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc.
Bươm bướm cũng là đại biểu cho sự trung trinh của côn trùng, nó thủy chung với người yêu, cả đời chỉ có một bầu bạn.
[Khụ khụ, tại đời bướm chết sớm quá thôi =.=]
Long Tư Hạo thấy khóe mắt cô lại ướt, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt cô: “Hiểu Hiểu, có hài lòng với hôn lễ hôm nay không? Có thể khiến em cả đời khó quên không nào?”
Lê Hiểu Mạn hai mắt rưng rưng thâm tình nhìn Long Tư Hạo, gật mạnh đầu, nước mắt hạnh phúc chảy xuống khuôn mặt cô: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng, Tư Hạo, cảm ơn anh tổ chức hôn lễ long trọng, mộng ảo, tràn ngập kinh hỉ như vậy, em suốt đời khó quên.”
Nghe cô nói ‘suốt đời khó quên’, đôi mắt mị hoặc của Long Tư Hạo cũng đã ươn ướt, ánh mắt tràn đầy ý cười, anh muốn chính là khiến cô cả đời khó quên.
“Hiểu Hiểu.” Anh thanh âm trầm thấp thanh nhuận khẽ gọi, môi mỏng khẽ đặt lên sau tai cô: “Anh còn một câu chưa nói với em.”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn thâm tình nhìn anh: “Cái gì.”
Long Tư Hạo cong môi cười, chậm rãi nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Lê Hiểu Mạn mím môi cười, nước mắt hạnh phúc lại chảy xuống, trong lòng cô vô cùng rung động, chủ động hôn lên môi anh.
Long Tư Hạo ôm chặt cô, ánh mắt mang theo ý cười: “Hiểu Hiểu, hôn lễ của chúng ta trực tiếp toàn cầu đấy, em chủ động hôn anh, toàn bộ thế giới đều biết rồi.”
Có hơn một nghìn phóng viên nổi tiếng ở mấy chục quốc gia tới, hôn lễ của bọn họ nhất định oanh động cả nước.
Trên mặt Lê Hiểu Mạn nhiễm vài phần ngượng ngùng, nhưng cô không rời khỏi môi Long Tư Hạo, mà vẫn nhắm mắt hôn anh, cô không sợ bị toàn bộ thế giới biết, cô chính là muốn khiến toàn bộ thế giới đều biết cô thương anh, cô hạnh phúc bao nhiêu.
“Oa! Thiệt nhiều bươm bướm xinh đẹp.”
“Ba và mẹ thật ân ái!” Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, nhìn ba mẹ mình nói, sau đó ngẩng đầu kinh hỉ nhìn con bướm bay trên đầu, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười.
“Oa! Thiệt nhiều bươm bướm xinh đẹp.”
Dứt lời, cô nhìn Tiểu Dương Dương cũng bị rung động bên cạnh: “Anh hai, thiệt nhiều bướm, chúng ta bắt bướm đi.”
Tiểu Dương Dương ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài cũng mang theo ý cười nhìn con bướm bay qua đầu, vươn bàn tay nhỏ bé, giây tiếp theo, một con bướm màu sắc rực rỡ bay lên trên lưng bàn tay bé.
Thấy thế, bé mở to mắt, nghiêng đầu cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên nói: “Em, đừng bắt, như vậy sẽ làm bị thương đến chúng nó.”
Đoàn mỹ nữ phù dâu cũng không biết hôn lễ sẽ thả bướm, cho nên bọn họ cũng rung động.
Lăng Dinah mở to đôi mắt nâu nhạt, tràn ngập rung động nhìn bươm bướm bay, nhịn không được khen ngợi nói: “Đẹp quá! Trời ạ, anh Tư Hạo có phải rất lãng mạn không? Vậy mà đem hôn lễ bươm bướm đang thịnh hành mấy năm gần đây mang vào hôn lễ của mình và vợ.”
Tương Y Y cũng vươn hai tay bắt bướm, hâm mộ nói: “Hôn lễ lãng mạn quá, thật hâm mộ chị Hiểu Mạn, hôn lễ bươm bướm còn lãng mạn hơn cả hôn lễ trên thảo nguyên, bờ biển, ca-nô ấy!”
Ba mẹ bọn họ tổ chức hôn lễ chính thức, bọn họ thật vui vẻ.
Bản nhạc hôn lễ chấm dứt, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn cũng đã tới lễ đường.
Người chủ trì hôn lễ là MC chương trình radio X nổi tiếng.
Ngay lúc người chủ trì hôn lễ chuẩn bị đọc diễn văn, phía sau hai người truyền tới âm thanh quen thuộc.
“Đại ca, Mạn Mạn.”
Nghe thấy, Lê Hiểu Mạn run lên, không thể tin mình nghe thấy tiếng Hoắc Vân Hy.
Cô từ từ xoay người lại, thấy người gọi bọn họ quả nhiên là Hoắc Vân Hy.
Anh ta mặc âu phục màu hồng nhạt, áo sơmi trắng, ngồi trên xe lăn, được Lý Tuyết Hà đẩy tới.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Hy mang theo tươi cười, ánh mắt ôn hòa nhìn bọn họ.
Nhìn Hoắc Vân Hy ngồi trên xe lăn cười nhìn bọn họ, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc lấy tay che miệng: “Hoắc... Hoắc Vân Hy, anh... anh tỉnh từ lúc nào vậy?”
Hoắc Vân Hy thanh âm ôn nhuận: “Ngày hôm qua.”
Dứt lời, anh nhìn về phía Long Tư Hạo: “Đại ca, xem ra em tới vừa kịp, không đến muộn hôn lễ của hai người chứ?”
Hôm qua Long Tư Hạo đã biết Hoắc Vân Hy tỉnh lại, cho nên nhìn thấy anh ta, anh cũng không quá ngạc nhiên.
Thấy cậu ấy có thể tỉnh lại, có thể tới tham gia hôn lễ của mình và Hiểu Hiểu, trong lòng anh đương nhiên vui vẻ.
Anh cong môi cười: “Không muộn, tới rất đúng lúc.”
Hoắc Vân Hy gật đầu, cười nhìn đôi tân nhân đẹp đôi đó, thật tình chúc phúc: “Đại ca, Mạn Mạn, chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp.”
Dứt lời, Hoắc Vân Hy liền bảo mẹ mình Lý Tuyết Hà đưa tới một bên dự hôn lễ.
Hôn lễ tiếp tục tiến hành, hai người đứng trước mọi người, thậm chí là toàn cầu đồng ý lời thề cả đời không xa không rời, đeo nhẫn cho nhau.
Đợi đến khi người chủ trì hôn lễ tuyên bố chú rễ có thể hôn cô dâu, Long Tư Hạo mới nhẹ nhàng vén màn sa trên đầu Lê Hiểu Mạn, đôi mắt mị hoặc thâm tình nhìn cô, ánh mắt xao động, giờ phút này anh thật kích động, bởi vì bọn họ cuối cùng cũng hoàn thành hôn lễ.
Cuối cùng anh cũng có thể cho toàn bộ người trên thế giới này biết Lê Hiểu Mạn là vợ của Long Tư Hạo anh.
“Hiểu Hiểu, anh yêu em, yêu cả đời này.”
“Tư Hạo, em cũng yêu anh, yêu cả đời.”
Giây phút Long Tư Hạo hôn Lê Hiểu Mạn, khách quý toàn trường đều đứng lên, nhiệt liệt vỗ tay.
Bọn họ cũng kích động không thôi.
Hoắc Vân Hy vốn ngồi trên xe lăn giờ cũng chật vật đứng dậy, trong mắt dâng đầy nước mắt, môi mang theo ý cười, nhiệt liệt vỗ tay.
Đại ca, Mạn Mạn, chúc hai người vĩnh viễn hạnh phúc.
Lúc này, lễ đường đột nhiên tối sầm xuống, cồng lễ đường cũng đóng lại.
Lúc tân khách ở hiện trường kinh ngạc, một gian phòng nghỉ ở cạnh lễ đường được mở ra, từng con bướm bay ra, mãi đến khi bướm bay kín lễ đường, cả phòng mới lại sags bừng lên.
Giây phút đèn sáng lên, chín trăm chín mươi chín con bướm ở lễ đường ảo mộng bay múa, giống như nhân gian tiên cảnh, khiến toàn bộ khách quý nhịn không được ồ lên thành tiếng.
Không chỉ bọn họ ồ lên tiếng, bởi vì hôn lễ là trực tiếp phát sóng toàn cầu, cho nên những người khác không tham gia hôn lễ nhìn thấy khoảnh khắc chú rể hôn cô dâu, bướm bay đầy trời, cũng đều rung động cùng kinh sợ, reo lên.
Nghe thấy tiếng tân khách Lê Hiểu Mạn cũng mở mắt ra, đợi đến khi nhìn thấy bướm bay đầy phòng, cô cũng mở to hai mắt, thiếu chút nữa hét lên.
Đẹp quá, đẹp quá, lễ đường quá đẹp, đây là hôn lễ đẹp nhất đời này cô từng gặp.
Duy mĩ, thần thánh, lãng mạn như thế thật sự khiến cô thực rung động, thực kinh hỉ, thực cảm động, cả đời này khó quên.
Đôi mắt cô ướt ướt, Tư Hạo của cô thật sự dốc lòng vì cô mà.
Hôn lễ bươm bướm là hôn lễ đẹp nhất, gần như là mơ ước của tất cả các cô gái khác.
Bươm bướm là loài côn trùng xinh đẹp nhất, được người ta gọi là “đóa hoa bay”: “quốc vương xinh đẹp của loài côn trùng”, là tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc.
Bươm bướm cũng là đại biểu cho sự trung trinh của côn trùng, nó thủy chung với người yêu, cả đời chỉ có một bầu bạn.
[Khụ khụ, tại đời bướm chết sớm quá thôi =.=]
Long Tư Hạo thấy khóe mắt cô lại ướt, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt cô: “Hiểu Hiểu, có hài lòng với hôn lễ hôm nay không? Có thể khiến em cả đời khó quên không nào?”
Lê Hiểu Mạn hai mắt rưng rưng thâm tình nhìn Long Tư Hạo, gật mạnh đầu, nước mắt hạnh phúc chảy xuống khuôn mặt cô: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng, Tư Hạo, cảm ơn anh tổ chức hôn lễ long trọng, mộng ảo, tràn ngập kinh hỉ như vậy, em suốt đời khó quên.”
Nghe cô nói ‘suốt đời khó quên’, đôi mắt mị hoặc của Long Tư Hạo cũng đã ươn ướt, ánh mắt tràn đầy ý cười, anh muốn chính là khiến cô cả đời khó quên.
“Hiểu Hiểu.” Anh thanh âm trầm thấp thanh nhuận khẽ gọi, môi mỏng khẽ đặt lên sau tai cô: “Anh còn một câu chưa nói với em.”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn thâm tình nhìn anh: “Cái gì.”
Long Tư Hạo cong môi cười, chậm rãi nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Lê Hiểu Mạn mím môi cười, nước mắt hạnh phúc lại chảy xuống, trong lòng cô vô cùng rung động, chủ động hôn lên môi anh.
Long Tư Hạo ôm chặt cô, ánh mắt mang theo ý cười: “Hiểu Hiểu, hôn lễ của chúng ta trực tiếp toàn cầu đấy, em chủ động hôn anh, toàn bộ thế giới đều biết rồi.”
Có hơn một nghìn phóng viên nổi tiếng ở mấy chục quốc gia tới, hôn lễ của bọn họ nhất định oanh động cả nước.
Trên mặt Lê Hiểu Mạn nhiễm vài phần ngượng ngùng, nhưng cô không rời khỏi môi Long Tư Hạo, mà vẫn nhắm mắt hôn anh, cô không sợ bị toàn bộ thế giới biết, cô chính là muốn khiến toàn bộ thế giới đều biết cô thương anh, cô hạnh phúc bao nhiêu.
“Oa! Thiệt nhiều bươm bướm xinh đẹp.”
“Ba và mẹ thật ân ái!” Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, nhìn ba mẹ mình nói, sau đó ngẩng đầu kinh hỉ nhìn con bướm bay trên đầu, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười.
“Oa! Thiệt nhiều bươm bướm xinh đẹp.”
Dứt lời, cô nhìn Tiểu Dương Dương cũng bị rung động bên cạnh: “Anh hai, thiệt nhiều bướm, chúng ta bắt bướm đi.”
Tiểu Dương Dương ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài cũng mang theo ý cười nhìn con bướm bay qua đầu, vươn bàn tay nhỏ bé, giây tiếp theo, một con bướm màu sắc rực rỡ bay lên trên lưng bàn tay bé.
Thấy thế, bé mở to mắt, nghiêng đầu cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên nói: “Em, đừng bắt, như vậy sẽ làm bị thương đến chúng nó.”
Đoàn mỹ nữ phù dâu cũng không biết hôn lễ sẽ thả bướm, cho nên bọn họ cũng rung động.
Lăng Dinah mở to đôi mắt nâu nhạt, tràn ngập rung động nhìn bươm bướm bay, nhịn không được khen ngợi nói: “Đẹp quá! Trời ạ, anh Tư Hạo có phải rất lãng mạn không? Vậy mà đem hôn lễ bươm bướm đang thịnh hành mấy năm gần đây mang vào hôn lễ của mình và vợ.”
Tương Y Y cũng vươn hai tay bắt bướm, hâm mộ nói: “Hôn lễ lãng mạn quá, thật hâm mộ chị Hiểu Mạn, hôn lễ bươm bướm còn lãng mạn hơn cả hôn lễ trên thảo nguyên, bờ biển, ca-nô ấy!”
Danh sách chương