Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lâm Mạch Mạch cũng bị một màn này rung động, đôi mắt cô hơi ướt nhìn Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo ôm nhau phía xa xa, thấy Mạn Mạn nhà mình hạnh phúc như vậy, trong lòng cô cũng vui vẻ thay cô ấy.

Hạnh phúc như vậy, cô hâm mộ nhưng cũng khát vọng.

“Mạch Mạch.”

Đúng lúc đó, phía sau vang lên thanh âm trầm thấp mị hoặc.

Ánh mắt cô hiện lên một tia phức tạp, làm như không nghe thấy bước tiếp, tay đã bị người phía sau giữa chặt.

Liếc bàn tay còn đẹp hơn tay con gái kia, sắc mặt cô lạnh đi vài phần: “Lăng Hàn Dạ, buông ra.”

Cô nói buông ra, người phía sau chẳng những không buông cô ra, ngược lại đột nhiên tiến lên, từ phía sau ôm lấy cô.

“Sao em biết là anh mà không phải Ngụy Tử Đình?”

Thanh âm trầm thấp tràn đầy tà khí mị hoặc của anh truyền vào trong tai Lâm Mạch Mạch, giống bàn chải khẽ cọ vào bên tai cô, khiến cô cảm thấy hơi ngứa, không thoải mái.

Cô lạnh lùng nhếch môi: “Giọng của hôn phu của tôi và một tên cặn bã phóng đãng, sao có thể nhầm lẫn được?”

“Cặn bã phóng đãng?” Lăng Hàn Dạ cúi đầu cười nhạo một tiếng: “Hóa ra Ngụy Tử Đình trong mắt em là cặn bã phóng đãng?”

Lâm Mạch Mạch giãy dụa đẩy tay anh ra, xoay người ánh mắt khinh thường liếc anh một cái: “Lăng Hàn Dạ, kẻ cặn bã phóng đãng mà tôi nói đến là anh.”

Lăng Hàn Dạ làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên lại duỗi tay ôm cô vào lòng, thanh âm thấp mị hoặc: “Hóa ra là nói anh, vợ, từ này mới mẻ thật, lần đầu anh nghe thấy đấy, nhưng em nói anh phóng đãng anh thừa nhận, nói anh là cặn bã, anh không đồng ý đâu.”

“Buông ra.” Lâm Mạch Mạch giãy dụa, mở to mắt trừng anh: “Lăng Hàn Dạ, đừng có gọi tôi là vợ, tôi nghe rất buồn...”

Lời cô còn chưa nói xong, đôi môi kiều diễm đã bị Lăng Hàn Dạ lấp kín.

Nụ hôn của anh mang theo dã tính, cùng cắ nuốt.

Lâm Mạch Mạch giật mình một lúc, đang muốn giãy dụa, Lăng Hàn Dạ bỗng xoay người bế cô lên, tà tà cười, sau đó trực tiếp ôm cô vào phòng nghỉ trong lễ đường.

Bọn họ chân trước vừa mới đi đã thấy Ngụy Tử Đình ôm Ngụy Vũ Bân đuổi tới bên ngoài phòng nghỉ, nhưng cửa đã đóng lại.

Trong phòng, Lâm Mạch Mạch bị Lăng Hàn Dạ vây trên sô pha, cô giãy dụa trừng Lăng Hàn Dạ, khuôn mặt kiều mị đầy giận dữ: “Lăng Hàn Dạ, anh buông ra.”

Hai tay Lăng Hàn Dạ đè đôi tay đang giãy dụa của Lâm Mạch Mạch lại, đôi mắt nâu nhạt tràn ngập tà khí ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, ngữ khí hiếm khi lại nghiêm túc: “Lâm Mạch Mạch, năm năm trước anh không giữ được em, em bỏ đi năm năm, lòng anh đau năm năm, lần này bắt được anh sẽ không buông em ra nữa đâu.”

Lăng Hàn Dạ rất ít khi thổ lộ trước mặt Lâm Mạch Mạch như vậy, nghe được lời anh nói, Lâm Mạch Mạch run lên, trái tim vì bị tổn thương mà trở nên cứng rắn bỗng mềm đi đôi chút.

“Đau lòng? Anh mà cũng đau lòng?” Lâm Mạch Mạch giương mắt nhìn Lăng Hàn Dạ, khóe môi cong lên cười lạnh, cô không tin lời anh nói, bởi vì ngay từ đầu, anh cũng chỉ coi cô như một món đồ chơi.

Nhớ chuyện năm năm trước, đôi mắt cô hiện lên ưu thương.

Còn cả đứa nhỏ chưa từng ra đời của cô, cũng khiến cô bi thương.

Hốc mắt cô dần đỏ lên, nhưng vẫn không chảy nước mắt, cô không phải một người dễ dàng rơi lệ, dễ dàng khóc như vậy.

Cô áp chế tất cả cảm xúc trong lòng, tâm bình khí hòa nhìn Lăng Hàn Dạ nói: “Lăng thiếu, tôi thật vất vả mới tìm được hạnh phúc của mình, anh đừng đến phá hoại được không? Tuổi tôi cũng không còn nhỏ nữa, không dễ dàng gì tìm được một người đàn ông tốt.”

“Hạnh phúc?” Lăng Hàn Dạ nhìn chằm chằm hốc mắt đỏ lên của cô, cong môi cười: “Sao anh không cảm thấy em hạnh phúc chút nào?”

Dứt lời, anh hôn lên môi cô, mê hoặc nói: “Chỉ khi theo anh, em mới có được hạnh phúc và tính phúc.”

Lâm Mạch Mạch xiết chặt hai tay, thật muốn cho anh ta một đấm, bất đắc dĩ hai tay cô bị anh đè lại, cô không nhúc nhích được.

Cô trừng mắt nhìn anh: “Tôi ở cùng ai cũng đều hạnh phúc, trừ anh ra.”

Nghe vậy, ánh mắt nóng bỏng của Lăng Hàn Dạ rút đi, mím môi nở nụ cười, buông cô ra.

Lâm Mạch Mạch thấy anh buông mình ra, cô lập tức đứng dậy, lập tức đi ra phía cửa.

Lúc tay cô chuẩn bị mở cửa ra, tiếng Lăng Hàn Dạ vang lên từ phía sau.

“Lâm Mạch Mạch, năm năm trước đứa nhỏ của em có phải của tôi không?”

Vấn đề này, trước kia anh từng hỏi không chỉ một lần, nhưng Lâm Mạch Mạch vẫn luôn không trả lời.

Lại nghe anh hỏi vậy, hốc mắt Lâm Mạch Mạch lập tức ươn ướt, cô vẫn không trả lời, theo đường tới nơi nghỉ ngơi bước đi.

Lăng Hàn Dạ vẫn đứng tại chỗ, trong lòng đau xót không thôi.

Qua một lúc lâu, anh mới đứng dậy, thân là bạn của chú rể, anh nên đi chắn rượu giúp.

...

Hôn lễ diễn ra đến tận mười hai giờ đêm mới chấm dứt, tới tới lui lui kính rượu cả ngày, trở lại biệt thự, Lê Hiểu Mạn cả người mệt đến xụi lơ, toàn thân vô lực nằm trên giường tân hôn của mình Long Tư Hạo.

Tân phòng của bọn họ là phòng ngủ khi trước, là Long Đằng Thiên tự mình chỉ huy người sắp xếp, cho nên cả phòng đều đỏ rực, không khí cực kỳ vui sướng.

Gối uyên ương đỏ thẫm, chăn uyên ương, ngay cả màn và thảm cũng đổi thành màu đỏ thẫm.

Lê Hiểu Mạn hôm nay không uống nhiều rượu, bởi vì có nhóm phù dâu, Hỏa Mân Côi, Bạch Toa, Ô Oa ba người tửu lượng đều cực tốt, dù là con gái nhưng tửu lượng còn hơn đàn ông.

Long Tư Hạo hôm nay cũng bị chuốc không ít rượu, nếu không có Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy hỗ trợ chắn rượu, dù tửu lượng anh có khá cũng đã sớm uống đến gục.

Vì chuẩn bị cho hôn lễ, anh cả tháng gần như không ngủ đủ giấc, thật ra anh cũng mệt muốn chết, nhưng thoạt nhìn tinh thần không tệ, còn muốn động phòng.

Thấy cô dâu của mình nằm trên giường không muốn nhúc nhích, anh cúi người, đau lòng hôn lên trán cô: “Hiểu Hiểu, mệt lắm phải không em?”

“Vâng.” Lê Hiểu Mạn không mở mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Anh ôm em đi tắm.”

Thanh âm trầm thấp của Long Tư Hạo vang lên bên tai, Lê Hiểu Mạn lại lên tiếng, vẫn không mở mắt.

Long Tư Hạo cong môi cười, ôm cô bước vào phòng tắm.

Ở trong phòng tắm, tắm được một nửa, Long Tư Hạo không khống chế được nữa, trực tiếp ôm cô bắt đầu động phòng.

Bởi vì thấy Lê Hiểu Mạn thật sự quá mệt mỏi, anh đau lòng cô, ở phòng tắm muốn cô một lần, trở lại giường muốn cô hai lần, sau đó ôm cô ngủ.

Nhưng tuy chỉ có ba lượt, Lê Hiểu Mạn cũng bị anh lăn lộn giày vò một trận.

Lúc hai người ngủ đã là ba giờ sáng.

Đêm khuya, cả thế giới đều đang ngủ say, trên con đường đoàn xe đi qua hôm nay vẫn có một người đang đứng.

Đứng từ khi hôn lễ bắt đầu đến giờ.

Cô giống như hoá thạch, đứng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình LED lớn tối như mực trên tường tòa nhà đối diện.

Hôn lễ bên trong đã kết thúc từ lâu, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm nơi đó, cho dù không nhìn thấy gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện