Cô chờ người nghệ sĩ dương cầm nhưng không thấy đâu. Điện thoại cô rung lên, cô mở khóa xem tin nhắn. Chị Âu nhắn rằng nhờ cô chơi thêm một bài nữa sẽ bật máy chơi sẵn. Cô thử chơi bài Exodus, 5 năm qua không lần nào cô chơi trọn vẹn, lúc này cô muốn thử xem bản thân liệu có thể quên đi bức tường chơi hết bài.

Âm thanh dịu dàng vang lên. Bài này quả thật rất khó, rất dễ nhầm giữa các nốt. Âm thanh dịu dàng trôi lềnh bềnh, khiến người lúc tỉnh lúc say, khiến cô hồi tưởng về Kỷ Minh Hàn. Âm thanh bồng bềnh, ngón tay thon dài của Bảo Bảo lướt nhẹ trên phím đàn. Cô nhắm mắt thưởng thức, âm thanh lượt nhẹ theo gió. Nhiều người thầm thì rằng bài đàn rất hay. Kỷ Minh Hàn nghe thấy âm thanh quen thuộc, nghi vấn tại sao lại có sự trùng hợp. Ân Ngọc đứng bên cạnh nói chuyện lưu loát với những doanh nhân lớn. Y Nhược hoá "thần làm ăn" sau cái chết của Tiêu Mặc. Những doanh nhân giàu có mà chị quen biết có thể tính bằng số người ở một khu phố nhỏ ở Trung Quốc. So với hắn thì không hề thua kém. Nhờ có sự giúp đỡ của David ở Nga mà chị gần như thâu tóm gần hết các công ty nhỏ.

Ân Ngọc nhìn thấy hắn đi đâu đó liền lên tiếng hỏi:

"David, anh đi đâu  thế?"

"Có chút công việc."

Hắn phải đi xem người đang đàn là ai, có phải Bảo Bảo hay không. Hắn lánh đi, lùi về nơi phát ra âm thanh, dương cầm trắng nổi bật giữa những màu sắc hào nhoáng. Người đang chơi đàn là ai khiến hắn cảm thật rất hoang mang. Người phục vụ đưa những ly rượu với màu sắc khác nhau ra trước mặt hắn. Hắn chọn một ly Brandy trái cây và một ly Zhamir của Ecuador rồi đi về hướng cô. Sắp đến đoạn khó nhất mà 5 năm qua cô không thể đàn vì thế cô tập trung cao độ. Hắn đứng đối diện cô, vì ánh đèn sáng mờ nhạt mà hắn hoàn toàn không nhận ra cô gái là ai. Cô không bận tâm gì đến người đàn ông kia. Trường độ cao nhanh từ bậc thấp nhất đến bậc cao nhất rồi xuống 2 lên 3 bậc, tạo nên âm thanh khó nắm bắt, cho dù người sinh ra bẩm sinh có năng khiếu cảm âm cũng khó mà đoán ra là nốt gì. Lặp lại hai lần khiến cô hơi căng thẳng, người đàn ông đứng cạnh cứ nhìn chằm chằm khiến cô thấy rất bất tiện. Lặp thêm một lần nữa, cô loạn phím. Hắn đặt hai ly rượu xuống bàn, bàn tay đặt lên bàn phím đệm cho cô. Cô nhận ra cách đệm này cũng chỉ có Kỷ thiếu mới làm. Cô dừng lại không đàn nữa, cuối cùng cũng chỉ là một bài piano cũ cần gì phải dốc sức như vậy chứ? Cô ngước lên nhìn người bên cạnh. Hắn hướng đôi mắt sắc bén nhìn cô, tay vẫn đặt trên phím đàn. Cô cảm thấy hắn ta thật thiếu lịch sự, khó chịu nói bằng  tiếng anh:

"Tôi không biết anh là ai nhưng anh hơi thiếu tôn trọng tôi rồi."

Hắn vẫn nhìn chằm chằm cô, mặt nạ che mất nửa khuôn mặt, mùi nước hoa trên người hắn lan toả trong không gian, êm dịu nhè nhẹ vương vấn khiến cô thoáng lu mờ. Hắn kề sát mặt cô, cơ hồ cô có thể nghe thấy tiếng thở đều đều, mùi xạ hương trên người quyến rũ, hắn phun ra một câu:

"Tôi mời cô Brandy."

Hắn với tay lấy ly rượu màu hồng tím nhạt trên bàn đặt vào lòng bàn tay cô, môi nhếch lên, cô không rõ hắn có ý gì. Nhìn vào ly rượu cô đoán chừng là rượu nho đỏ California, màu sắc trogn sang nhưng thu hút ánh nhìn, vô cùng nổi bật. Hắn kẹp ly rượu Zhamir trong veo giữa ngón giữa và áp út, đi mất. Cô rất phân vân, người này rất quen.

Cô quay sang nhìn nơi Hân Hân đang tụ tập cùng Khúc Tiếu Ảnh, Vương Tử Huyền... Cô uống cạn ly rượu. Ban đầu tiếp xúc với rượu lại cảm thấy chua ngọt dễ uống nhưng đến khi chất lỏng trôi xuống cổ họng hoá ra là vị đắng chát, cay nồng như bong gân cổ, cô bưng ly nước lọc uống một hơi xoa dịu, cô lắc đầu, thầm nghĩ: 

"Rượu trái cây không đơn thuần chỉ là trái cây và rượu."

Cô đi đến chỗ Hân Hân, lên tiếng chào hỏi:

"Chào mọi người."

Tử Huyền khoát tay nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nói:

"Tiểu Bảo xinh nhỉ!"

"Cảm ơn chị. Em nghe nói chị tu nghiệp ở Anh."

Tử Huyền nhếch môi cười, quay sang người ngoại quốc đứng bên cạnh mình rồi nhìn cô nói:

"Đúng là như vậy. Đây là bạn chị, Jessica."

Cô nhìn sang phía cô gái ngoại quốc nói bằng tiếng anh:

"Chào chị, em tên Bảo Bảo là phóng viên. Nếu sau này có dịp được phỏng vấn chị thì thật là vinh hạnh."

"Tôi cũng vậy." – Jesica vui vẻ cười với cô rồi cất giọng.

Trong khi cô tỉnh táo ăn nói lưu loát thì Hân Hân lại uống rượu say mèm. Đáng ra phải tranh thủ cơ hội này làm quen với nhiều người nổi tiếng chứ. Cô nhìn qua nhìn lại không thấy Hạ Dĩnh đâu liền vỗ vai Hân Hân hỏi:

"Hạ Dĩnh đâu rồi? Hân Hân!"

Hân Hân cụp mắt xuống, bị câu nói của cô làm thức tỉnh:

"Hả? Hả? Hạ Dĩnh, cậu ấy uống hết 3 ly rượu Zhamir cực mạnh sau đó lên phòng ngủ rồi."

Cô nhìn Hân Hân nồng nặc mùi rượu, cái tính sâu rượu hơn 5 năm rồi mà không chịu bỏ. Cô liền đỡ Hân Hân đi lên cầu thang. Hân Hân còn ý thức giằng lại, nói:

"Tớ không vào nhà đâu!"

Nhiều người bên ngoài khiêu vũ điệu Van nhẹ nhàng, cô dịu giọng tránh quấy rầy họ nói:

"Cậu say rồi."

"Không có mà."

Cô bất lực để Hân Hân ngồi xuống ghế, lấy nước lọc đưa cho cô bạn. 

Dương Phong vội vàng đi qua cổng, dừng xe lại rồi đưa thiếp mời cho nhân viên và lấy mặt nạ đeo vào. Vừa đúng lúc gặp Chị Âu đang tiếp khách. Thấy Dương Phong chị liền nói vài câu tiếng Nga với mấy người khách kia rồi đi đến chỗ anh nói:

"Sao đến muộn thế? Cứ tưởng cậu xem thường tôi nên không đến."

"Làm gì có, chưa tàn tiệc là tốt rồi."

Bảo Bảo ngồi ăn bánh canh chừng Hân Hân không làm gì bậy bạ. Trông thấy Dương Phong từ xa cô liền giơ tay vẫy:

"Đạo diễn."

Anh đi đến chỗ cô, ngồi xuống ghế lấy một ly bia, nhìn cô hỏi:

"Khi nào em về?"

"Khoảng 2 ngày nữa. Chủ biên nói với lần này xem như thưởng thêm kì nghỉ."

Anh gật đầu. Nhìn ra bên ngoài, cô lấy miếng bánh nướng hình nắp sò đưa cho anh:

"Anh ăn thử đi, là em làm đó."

Hân Hân say khướt vẫn uống thêm. Cô hận người đàn ông khiến cô nhung nhớ, anh biến mất 5 năm tại sao không đi luôn, hôm qua lại xuất hiện trước mặt cô. Cô nheo mắt nhìn về phía xa, cho dù men rượu khiến đầu óc cô quay cuồng cô vẫn nhận ra một người đàn ông điển trai đứng giữa hai cô gái, trên người mặc comle đen nhánh, mặt nạ che  hết khuôn mặt là ai, ai khác ngoai fteen Mjac Khải Nghiên đào hoa kia nữa. Hai cô gái đứng hai bên, mỗi người một tay kéo. Với mức say của cô hiện giờ chỉ loáng thoáng nghe được một chút từ hai cô gái đang mắng nhau bằng tiếng Anh. Cô gái mắt xanh như biển, chỉ tiếc trang điểm quá đậm khiến mất đi sự tự nhiên. Hai má đỏ ửng, chắc là do uống nhiều rượu, trông cách ăn mặc lại rất quý tộc chua ngoa nói:

"Xin lỗi nhé, Michael là của tôi."

Cô gái khác cười lớn, trên người mặc bộ váy bó sát người, ngực quá cỡ lộ ra lõa lồ. Trông phong cách trái ngược hoàn toàn với cô gái kia. Có khi là một đại tỷ mafia không chừng. Cô ta lên giọng uy hiếp:

"Từ khi nào thế? Nực cười quá đi mất, cô có tin người như tôi không? Nếu không thì  đừng trách tại sao biển xanh lại mặn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện