Người tên Michael không biết phải làm thế nào. Cô cảm thấy thật buồn cười. Người trông chờ một cô gái thực sự yêu mình thì xếp đầy ra, còn có những cô gái lại như thiêu thân lao vào những kẻ phong lưu khoáng đạt để tranh giành. Sao không biến mình thành người duy nhất khi yêu người chung thủy mà phải biến mình thành một trong số khi yêu kẻ đa tình. Sự đời là thế, càng nguy hiểm người ta lại càng thích lao vào. 

Cô cụp mắt nuốt hết rượu, những hình ảnh như bão tố cuốn về, Mạc Khải Nghiên cũng từng như vậy. Lúc ở Jeju, anh ta còn bị vướng vào mấy cô gái xinh đẹp trên đảo. Cô nhớ lúc đó cô là người ra tay dẹp loạn, hai cô ả cứ mắng nhau bằng tiếng Hàn nghe nhức cả óc. Cô cười nho nhỏ, đúng là lúc ấy vui thật. 

Anh ta đẩy hai cô gái kia ra, đi thẳng về hướng cô. Anh chìa tay trước mặt cô, dùng tay gỡ mặt nạ ra nói:

"Cô không phiền nhảy cùng tôi một điệu chứ?"

Cô ngước lên, khuôn mặt của Mạc Khải Nghiên mờ mờ ảo, cô cứ nghĩ mình uống say quá nên nhìn lầm, cười cợt:

"Nhảy một điệu?"

"Một điệu."

Cô cười thoải mái, đặt bàn tay lên lòng bàn tay anh nói:

"Được thôi."

Cô chật vật đứng dậy, anh đỡ cô. Cô đi ra ngoài lúc ngã qua ngã lại. Hai cô gái tức giận giậm chân bỏ đi. Hân Hân theo kiến thức như rô bốt đi qua đi lại. Người đàn ông này có mùi rất quen thuộc khiến cô  tin tưởng dựa vào.

Eli chạy lại cạnh Bảo Bảo vỗ vỗ vai nói:

"Sao cậu không khiêu vũ?"

Bảo Bảo quay sang nhìn Dương Phong. Eli lên tiếng mừng rỡ:

"Là đạo diễn Phong FX đó sao?"

Anh ngạc nhiên:

"Cô biết tôi sao?"

"Vâng."

Anh nhìn kĩ Eli, tỏ ra rất bất ngờ, còn nói đứt quãng:

"Ân..."

Eli liền chộp ngay lấy cơ hội:

"Anh biết tôi ư?"

Anh đột ngột lắc đầu:

"Không biết."

Anh quay sang Bảo Bảo:

"Chúng ta nhảy một điệu."

"Được thôi."

Eli mừng rỡ nói:

"Tớ đi một lát, tớ nói cho cậu biết, hôn phu của tớ là người tớ cùng khiêu vũ."

Cô gật đầu. Dương Phong đi ra bên ngoài, giữ khoảng cách vừa đủ với Bảo Bảo, chìa tay trước mặt cô. Cô đặt tay lên tay anh, đi ra ngoài.

Tiếng dương cầm phát  ra đều đều. Nhiều cặp đôi khiêu vũ với nhau. Cô chỉ chú ý người đang khiêu vũ cùng Eli. Dương Phong rất rõ người đó là ai. Mặt nạ của David rơi xuống. Ân Ngọc khựng lại định nhặt lên nhưng thôi.

Dưới ánh đèn sáng lộ ra khuôn mặt David, không bị che hay khuất. Rất rõ ràng, hôn phu của Eli là Kỷ Minh Hàn. Cô dường như đứng lại cũng may nhờ có Dương Phong vẫn tiếp tục dẫn dắt. Sớm biết rõ ngày này sẽ đến. Anh biết là nhờ có Y Nhược thường xuyên liên lạc, cũng chính anh là người nhờ chị ấy đừng bao giờ nói cho Bảo Bảo biết.

Từ đầu trong chuyện này ai cũng giấu cô cả. Anh nhìn cô nhắm mắt lại che giọt nước mắt lăn xuống má hận không thể đánh chết Kỷ Minh Hàn. Nếu hắn đi thì sao lại phải xuất hiện lần nữa. Rõ ràng cậu ta biết người phóng viên ấy là Bảo Bảo nhưng vẫn chấp nhận. 

Anh thả rơi mặt nạ xuống đất. Trong đôi mắt của Bảo Bảo long lanh nước mắt. Mặt nạ trên mặt cô làm sao có thể che hết đau đớn biểu lộ trên khuôn mặt. David nhìn thấy Dương Phong thoáng bất ngờ, ngay lúc cả hai có cơ hội tiến gần nhau một chút liền nói nhỏ:

"Đổi người."

Anh đẩy Bảo Bảo xoay giữa không trung, bắt lấy Eli.

Bảo Bảo bơ vơ giữa không gian, tay tung lên không trung liền bị một bàn tay lớn nắm lấy. Hắn thuận thế xoay một vòng tại chỗ hoàn hảo. Cô ngơ ngác, ánh mắt long lanh nước nổi bật dưới ánh đèn. Kỷ Minh Hàn nắm chặt tay cô, một tay đặt trên eo, ánh mắt trầm buồn như có điều gì thầm giấu. Cô ngước mắt nhìn hắn, chỉ muốn hỏi một câu vì sao lại thế, lúc hắn ra đi chưa từng nói câu chia tay. Cô không hiểu nếu có thể biết trước ngày hôm nay thì trước kia cô sẽ làm gì. Cô và Eli là bạn mới quen, cô không nghĩ mọi chuyện được sắp xếp thế này. Hắn đẩy cô đứng lên chân, bước đi. Cô không để ý tới việc này, chỉ cảm thấy rất vui. Cuối cùng sau bao nhiêu năm trải qua Thất Tịch một mình, Giáng Sinh một mình, cô cuối cùng cũng được bên hắn. Dù biết bây giờ cô đã trở thành người cũ, vậy chấp nhận thôi. Cô níu kéo, níu rồi. Nhớ, cô nhớ rồi. Chờ, cô cũng chờ rồi. Bỗng nhiên hắn lên tiếng:

"Em uống nhiều rượu ư?"

"Có liên quan đến anh sao?"

"Em..."

Cô bỏ tay hắn ra, quay đi, để hắn đứng như trời trồng, thẫn thờ nhìn về phía cô. 

Hân Hân hầu như dựa hết vào người Michael, khi lại lên tiếng lảm nhảm:

"Mạc Khải Nghiên, anh vẫn quá phong lưu."

Anh bật cười nhìn cô, môi cô chúm chím nói cười trong khi mắt nhắm, nói nhỏ:

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."

Dương Phong nhìn Eli, đôi mắt hổ phách nheo lại đầy nghi hoặc. Không phải nhiều năm trước Ân Ngọc đã chết rồi hay sao? Phần mộ của cô hằng năm vẫn xanh cỏ. Tại sao bao nhiêu năm trôi qua Ân Ngọc lại xuất hiện, còn là hôn thê của Kỷ Minh Hàn, khi mới biết tin anh rất bất ngờ, thế nên cho dù có hay không có cơ hội anh tuyệt đối không để cô biết. Anh thấy rất khó hiểu nhưng không tiện hỏi. Không ngờ Eli hiểu được ý anh liền thoải mái trả lời:

"Anh muốn biết Ân Ngọc tôi vì sao lại xuất hiện?"

"Sao cô biết?"

"Tôi là tiểu thuyết gia đó. Chuyện này tôi vừa nhớ lại gần một năm thôi. Lúc tim tôi ngừng đập, tôi nghe rằng tôi được đẩy vào nhà xác, nhưng không tin được tim tôi đột ngột đập trở lại. Thật là kì diệu."

"Sau đó?"

"Tôi còn ảnh hưởng vì chấn thương ở não, tôi mất trí nhớ rất lâu. Vào một lần tôi bị ngã trúng vào đầu, những kí ức về Kỷ thiếu được  phục hồi, cùng lúc đó tôi gặp lại anh ấy. Tôi với anh ấy quả là có duyên đúng không?"

"Vậy chuyện của Kỷ Minh Hàn trong lúc cô đi cô có biết không?"

Eli lắc đầu, cười hỏi:

"Anh ấy lấy vợ à?"

Anh lắc đầu.

Buổi tiệc gần tàn, các doanh nhân lớn đều về hết. Trong khuôn viên chỉ còn lại những người bạn thân của Y Nhược. Buổi khiêu vũ dừng lại, Bảo Bảo chợt nhớ ra người đàn ông lúc trước mời cô uống Brandy là Kỷ Minh Hàn. 

Eli cặp lấy tay cô, môi nở nụ cười nói:

"Thế nào? Hôn phu của tớ đẹp trai ra phết ấy chứ!"

Cô gật đầu, gượng cười nói:

"Đẹp."

Mấy cô gái phía sau say khướt, nói chuyện với nhau rôm rả, khua tay khua chân vô tình đẩy ngã cô và Eli, mất thăng bằng, cô và Eli chao đảo rơi xuống hồ. Nhiều người hoảng hốt quay sang nhìn cô và Eli. Mấy cô gái không biết cứu thế nào chỉ biết la lên:

"Cứu người."

Thân người đập xuống mặt nước, cô thấy mình lơ lửng, dòng nước lạnh ngắt len lỏi khắp cơ thể, cô với tay lên vẫy vẫy trên mặt nước, chân đạp đạp không có nơi nào để tựa vào. Lúc ngã xuống Eli bị văng xa ra giữa hồ, chấp chới không thể kêu cứu. Nước tràn vào hốc mắt đau rát vô cùng, cô mong Kỷ Minh Hàn cứu cô. Eli uống nước quá nhiều dần không vùng vẫy nữa.

Từ xa, Kỷ Minh Hàn nhìn thấy lao xao liền tiến lại gần, vừa nhìn thấy Bảo Bảo đang lặn hụp dưới nước liền định nhảy xuống  liền trông thấy Eli đang ở trong lòng nước im lặng. Đúng lúc đó Dương Phong bơi đến bế Bảo Bảo lên bờ, Kỷ Minh Hàn đành nhảy xuống hồ bơi ra chỗ Eli vớt cô lên.

Dương Phong đặt Bảo Bảo xuống nền đá hoa cứng nhắc, dùng tay vỗ vỗ má cô, nói:

"Bảo Bảo, không sao chứ?"

Cô ho ho vài tiếng, lật người phun nước ra. Anh đỡ cô ngồi dậy, cô cứ tưởng người cứu mình là Kỷ Minh Hàn nên vui vẻ hẳn. Đến khi bất ngờ nhìn thấy Kỷ Minh Hàn bế Eli lên khỏi mặt nước cô mới biết người cứu mình là Dương Phong. Anh biết cô buồn liền với tay ôm cô vào ngực, im lặng không nói gì. Anh có thể làm nhiều hơn nói, vì thế đối với cô anh không muốn nói gì. Eli nằm im lìm trong  vòng tay Kỷ Minh Hàn. Nhìn Eli trong tay khiến hắn thấy rất lo lắng liền đặt Eli xuống. Bảo Bảo đứng dậy, nhìn về hướng Eli, hốt hoảng chạy lại cạnh Kỷ Minh Hàn:

"Cậu ấy không sao chứ?"

Hắn không trả lời, nắm lấy hai vai Eli rồi mới lên tiếng:

"Em ép nước ra ngoài được không?”

Cô gật đầu, đặt tay lên ngực Eli, ép chặt. Cô mím môi lo lắng, Eli vẫn không có động tĩnh. Cô quay ánh mắt sang nhìn hắn, run run nói:

"Anh giúp..."

Hắn một phầm muốn hô hấp nhân tạo cho Eli, một phần không muốn, chưa bao giờ hắn thiếu quyết đoán đến vậy. Cô vội vàng hối thúc hắn:

"Mau lên đi."

Hắn cuối cùng vẫn làm, nếu không tính mạng của Eli sẽ nguy hiểm, đến khi môi sắp chạm môi đột ngột Eli mở mắt. Hắn đỡ Eli ngồi dậy, Bảo Bảo mừng rỡ vỗ vô lưng cho Eli nói:

“May quá!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện