Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá, phòng đấu giá lớn nhất Ô thản thành, thuộc về Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, một trong những gia tộc giàu có bậc nhất Gia Mã đế quốc.

Mễ Đặc Nhĩ gia tộc có lịch sử lâu đời, tại Gia Mã đế quốc phát triển đã mấy trăm năm, quan hệ rộng rãi, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với hoàng thất, Lý Thiên Ngọc biết được đây cũng không phải chỉ là tin đồn, mà xác thực chủ nhân hoàng thất cùng chủ nhân của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, cả hai cùng là đấu hoàng, mà Gia Mã đế quốc liệu có được mấy tên đấu hoàng cơ chứ? Chưa đủ một bàn tay số lượng, cho nên đương nhiên quen thuộc.

Thêm vào Nạp Lan gia tộc, chính là ba đại cự đầu, tạo thành thế chân vạc, tuy có quan hệ với nhau nhưng đồng dạng cũng là có tác dụng kiếm chế lẫn nhau.

Tam đại gia tộc tại quân sự lẫn kinh tế đều có thế lực không nhỏ, mà Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá có Mễ Đặc Nhĩ gia tộc chống lưng phía sau, cho dù tài phú giàu chảy mỡ, lợi nhuận thu về có thể làm cho nhiều người điên cuồng, nhưng cũng không có ai dám can đảm đánh chủ ý với bọn họ.



Lý Thiên Ngọc một bên nhàn nhã nâng lên chén trà, chậm rãi nhấm nuốt, tên nhân viên mập mạp rời đi khoảng năm phút sau, từ phía cửa từng đợt tiếng bước chân vọng lại.

Để xuống chén trà, Lý Thiên Ngọc đánh giá người tới, một vị lão giả áo xanh, vẻ mặt hồng hào, trên ngực treo lấy luyện dược sư huy chương, nghĩ tới đây hẳn là Cốc Ni, một tên luyện dược sư tam phẩm đi.

Đối với Cốc Ni, chỉ là một tên tam phẩm luyện dược sư cũng không có gì để hắn phải chú ý, mà ngược lại người khiến hắn để ý chính là thiếu nữ đứng bên cạnh Cốc Ni.

Thiếu nữ nhìn qua mới chỉ khoảng hai mươi tầm đó, toàn thân hồng y đặc biệt diễm lệ nhưng không cách nào che đậy được cơ thể đầy dụ hoặc với những đường cong bốc lửa kia, chiếc váy bên dưới xẻ tà một đường lộ ra đôi chân thon dài trắng ngần đầy khiêu khích, đi lên phía trên một chút là vòng eo hoàn mỹ như thủy xà, nhiều một chút thì cảm thấy thừa, mà ít đi một chút lại cảm thấy thiếu, mỗi khi lay động đều hấp dẫn vạn phần, ánh mắt của hắn lại tiếp tục đi lên một chút, một đôi song phong cực kỳ ngạo nghễ, kích thước đồ sộ chen lấn tạo thành một cái khe sâu thăm thẳm, Lý Thiên Ngọc biết được nữ nhân ở thế giới này cũng không có cái gì gọi là áo ngực mà mặc lấy một loại dạng cái yếm bên trong mà thôi, không có áo ngực nâng đỡ, nhưng hình dáng đôi nhũ phong của thiếu nữ vẫn hiên ngang ngẩng cao bất chấp mọi quy luật vật lý, làm sao hắn không kinh ngạc cho được.

Lưu luyên dời đi ánh mắt, lướt dần lên trên, thiếu nữ khuôn mặt như trứng ngỗng, cằm thon nhỏ, đôi môi chín mọng đỏ tươi như trái táo chín để người ta nhìn thấy chỉ muốn ngay lập tức căn lấy mặc sức nhấm nháp, mũi nàng khá cao, mày ngài mắt phượng, lông mi cong vút khẽ rung động, một đôi thủy ngâm ngâm mĩ mâu, nhưng điều đáng chú ý nhất chính là thiếu nữ có thể bởi vì thân ngồi vị trí cao quanh năm suốt tháng, khiến nàng hình thành một loại khí chất ngự tỷ cùng nữ cường nhân, không biết vô tình hay cố ý, mỗi một cử động đều mang lấy một loại phong vận đặc biệt mê người, Lý Thiên Ngọc trong lòng thầm than một tiếng:”Yêu tinh a!”, thiếu nữ này chỉ mới nhìn qua cũng có thể để hắn khẳng định được nàng chính là Nhã Phi.

Trong lúc hắn dò xét nàng, Nhã Phi ngược lại cũng đồng thời đánh giá lấy hắn, tuy tướng mạo hắn có thể nói là rất tuấn tú, rất soái, nhưng trong lòng nàng lúc này không quan tâm đến việc đó, mà chỉ có kinh ngạc, bởi lẽ Lý Thiên Ngọc vẻ bề ngoài quá trẻ tuổi, so với nàng thì cũng chỉ hơn một hai tuổi mà thôi, trẻ tuổi như vậy lại đã là một vị luyện dược sư để cho Nhã Phi âm thầm ngạc nhiên, tuy vậy nàng cũng rất chuyên nghiệp không có một chút thất lễ, khẽ mỉm cười đối với hắn vươn tay nói:

“Vị này chính là người muốn đấu giá đan dược? Xin chào, ta chính là Nhã Phi chủ sự của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, nghe nói ngài muốn gặp ta, không biết có việc gì?”

Nắm lấy bàn tay ngọc nhỏ nhắn, non mềm, sau đó mau chóng thả ra, đối với nàng mỉm cười đáp:

“Là Nhã Phi tiểu thư a, xin chào, tại hạ Lý Thiên Ngọc, như tiểu thư đã thấy thì tại hạ chính là một tên luyện dược sư, lần này tiến tới là muốn gửi bán chút đan dược, còn về tại sao muốn gặp Nhã Phi tiểu thư đơn giản vì muốn kiến thức một phen khuynh nhan mà thôi, mong tiểu thư không lấy làm phiền lòng”.

Trong lòng đồng thời mặc niệm tra xét lấy độ thiện cảm của Nhã Phi đối, vậy mà có hơn ba mươi một chút, Lý Thiên Ngọc hơi ngạc nhiên có phần không hiểu sao, bởi lẽ hai người mới chỉ lần đầu gặp nhau mà thôi, có điều như vậy càng tốt, Nhã Phi muội tử, hắn là phao định.

Lý Thiên Ngọc tiếp tục mỉm cười chậm rãi nói:

“Nhưng xem ra đánh giá mọi người đánh giá có chút sai lệch…”

Nhã Phi nghe vậy cau mày, mặc dù nàng không mấy để ý tới dung mạo bản thân, nhưng tự nhiên lúc này có người nói vậy cũng khiến nàng trong lòng có chút tức giận, thông qua hệ thống, hắn biết được lúc này độ thiện cảm của Nhã Phi theo một câu của hắn thẳng tắp hạ xuống chỉ còn có chưa đủ hai mươi điểm, hơn nữa còn đang tiếp tục giảm, Lý Thiên Ngọc thầm kêu “hố cha! Nhã Phi muội tử cũng quá nóng vội đi, để ca nói xong đã rồi hẵng có phản ứng chứ?”, hắn cũng không thể tiếp tục để độ thiện cảm của nàng giảm xuống âm điểm, cho nên vội nói:

“Tiểu thư không chỉ là đệ nhất mỹ nhân Ô thản thành, cho dù nói là đệ nhất mỹ nhân Gia Mã đế quốc cũng có phần không đủ, hôm nay tại hạ may mắn nhìn thấy phương dung, thật là tam sinh hữu hạnh!”

Nhã Phi chân mày giãn ra, tay ngọc che lấy cái miệng nhỏ, khẽ cười nói:

“Lý công tử, ngài cũng thật biết cách nói chuyện, có điều chỉ là mọi người ưu ái Nhã Phi mà thôi, Nhã Phi cũng không dám nhận công tử khen tặng!”

Tra xét một thoáng, biết được độ thiện cảm Nhã Phi đã ngừng giảm ngược lại còn tăng lên đến bốn mươi điểm, Lý Thiên Ngọc khẽ thở phào một cái, trong lòng đối với Nhã Phi có chút tà ác mà nghĩ, Nhã Phi muội tử, đợi bản soái ca phao được nàng rồi, chắc chắn sẽ đối với cái mông nàng hỏi thăm ân cần, cmn thật đau tim quá đi.

Nghĩ là một chuyện, có điều giờ Nhã Phi muội tử còn chưa phao tới tay, hắn cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cho nên ngoài mặt mỉm cười ân cần nói:

“Nào có, Nhã Phi tiểu thư, dung mạo ta bình sinh ít gặp, ta có thể tự tin mà nói rằng đối với ánh mắt nhìn cái đẹp ta tuyệt đối không thua bất cứ ai, chỉ là Đệ nhất mỹ nhân Gia Mã đế quốc ngược lại còn có chút ủy khuất cho tiểu thư”.

Nhã Phi nghe hắn nói mặc dù biết hắn tâng bốc bản thân, có điều nàng a, cũng là nữ nhân mà, ai chẳng muốn bản thân xinh đẹp đây, cho nên nàng cười rất vui vẻ, độ thiện cảm đối với hắn cũng nhúc nhích một chút, bên cạnh Cốc Ni đại sư khóe miệng co quắp, rất không nói gì nhìn lấy hai người này.

“Được rồi, Lý công tử, chúng ta cũng vào chính sự thôi, không biết lần này công tử muốn đấu giá loại đan dược gì!” 

Nhã Phi không hổ là nữ cường nhân ngự tỷ, mới rồi còn đang cười đến đặc biệt vui sướng, nhưng lúc này khi nói đến chính sự, sắc mặt biến hóa rất nhanh, chỉ còn ba phần ý cười, bảy phần nghiêm túc.

Lý Thiên Ngọc cũng không quá gấp gáp công chiếm thành trì, dù sao ăn no một ngày cũng không thể ngay lập tức béo lên được, đối với câu hỏi của nàng, hắn chỉ khẽ vung tay, từ trong rương chứa đồ bay ra một loạt ngọc bình, chỉnh tề sắp xếp chỉnh tề hiện ra trên mặt bàn.

“Đây là ba mươi bình Trúc cơ linh dịch, và mười sáu bình tụ khí tán. Trúc cơ linh dịch nhị phẩm đan dược, dược tính ôn hòa, dưới võ giả có thể dùng, thông qua pha loãng ngâm lấy thân thể, có gia tăng tốc độ tu luyện. Tụ khí tán công hiệu đồng dạng, mỗi ngày tu luyện ăn một viên, dược lực mạnh hơn Trúc cơ linh dịch là nhị phẩm đỉnh phong đan dược, đấu giả trở lên mới có thể phục dụng”. 

Nhã Phi con ngươi tỏa sáng nhìn lấy trên bàn một đống bình ngọc, nếu đúng như những gì hắn nói, thì đây không phải là một bút giao dịch nhỏ chút nào, bởi lẽ hai loại đan dược này tác dụng đối với võ giả thật quá lớn.

“Cốc Ni đại sư, ngài tới kiểm tra!” Nhã Phi đối với lão giả đứng bên cạnh nói một tiếng.

“Được, tiểu thư!”

Cốc Ni nhanh chóng đi tới cầm lấy một bình Trúc cơ linh dịch, đổ ra cái chén ngọc một giọt chất lỏng, không biết từ đâu lấy ra một chiếc kim khẽ đưa vào bên trong chọc ngoáy một hồi, sau đó ngưng trọng nói:

“Linh dịch đích thực đạt tới nhị phẩm cấp bậc, còn công dụng thì thông qua kiểm tra có vẻ giống như vị công tử này nói”.

Khẽ gật đầu, Nhã Phi đối với hắn nói:

“Tiếp tục đi!”

Cốc Ni sau đó lại từ trong bình ngọc chứa tụ khí tán, đổ ra ngửi lấy, muốn thông qua hương vị xác nhận, chỉ là hắn hoàn toàn kinh ngạc bởi lẽ không ngửi thấy bất cứ một chút dược hương nào, khẽ nhíu mày, rất thâm ý liếc nhìn Lý Thiên Ngọc.

Có điều có rắm dùng, nhìn thì cứ nhìn, bổn soái ca còn sợ ngươi sao, cái lão gia hỏa này! Lý Thiên Ngọc đối với Cốc Ni trợn trừng mắt.

Cốc Ni lắc đầu, sau đó nói với Nhã Phi:

“Tiểu thư, này chính là phế đan, không thể coi là đan dược!”

Nhã Phi cùng Lý Thiên Ngọc biến sắc, Nhã Phi cau mày nhìn lấy để Lý Thiên Ngọc đối với lão già này rất khó chịu, âm trầm nói:

“Ngươi dựa vào đâu mà dám nói đây là phế đan?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện