“Ta nói, đây chính là phế đan!”
“Ngươi dựa vào đâu dám nói đan dược của ta là phế đan?” Lý Thiên Ngọc mặt mũi âm trầm.
Cốc Ni thấy biểu tình của hắn như vậy càng dương dương đắc ý, cười lạnh:
“Ta chính là tam phẩm luyện dược sư, chẳng lẽ một viên tam phẩm đan dược còn nhận lầm? Đan dược của ngươi hoàn toàn không có chút xíu nào đan hương, là luyện dược sư ai không biết đan dược thành phẩm đều phải có đan hương, mà ngược lại của ngươi không có, vậy không là phế đan thì là gì, không cần kiểm nghiệm thành phần chỉ liếc qua cũng biết đây chính là phế phẩm, ngươi còn dám cầm đến lừa gạt Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá?”
Nhã Phi một bên nghe thế tâm tình cũng thẳng tắp hạ xuống, lạnh lùng nói:
“Lý công tử, ngươi đây là muốn trêu đùa tiểu nữ?”
Lý Thiên Ngọc nghe được Nhã Phi giọng điệu như vậy ngược lại cũng không thèm để ý, thoáng cái lại trở về bộ dạng bình thản như không, chậm rãi nói:
“Nhã Phi tiểu thư nói đùa, Lý mỗ nào dám trêu đùa tiểu thư, đan dược ra sao bản thân ta mới là người rõ nhất, nói không thì không bằng chứng, có lẽ tiểu thư cũng không tin tưởng, nhưng muốn kiểm tra xem đây là phế đan hay không thì chỉ cần Nhã Phi tiểu thư gọi tới một tên đấu giả, ngay tại chỗ ăn vào Tụ khí tán tu luyện, hiệu quả ra sao hỏi xem liền rõ, thiệt hại một viên đan dược tam phẩm, Lý mỗ coi như tặng không cho tiểu thư!”
Cốc Ni nghe vậy cười lạnh không nói, hắn làm việc giám định đan dược bao nhiêu năm chẳng lẽ còn sai được sao? Đợi chút nữa kiểm tra dược hiệu, tiểu tử này giờ vẫn còn dám lừa gạt? Nhã Phi nghe vậy cũng cảm thấy có lý, dù sao đơn giản nhất kiểm tra tác dụng một viên đan dược mà ai cũng có thể làm được chính là cho người phục dụng, Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá cũng không thiệt thòi, nếu đúng như hắn nói đan dược này thực sự công hiệu, lại giả như Cốc Ni đại sư sai lầm để cho phòng đấu giá cứ qua loa như vậy mà mất đi cơ hội kết giao với một luyện dược sư chí ít là tam phẩm, vậy nàng muốn hối cũng không kịp.
“Người tới…!”
Rất nhanh, một tên võ giả đi vào, Lý Thiên Ngọc liếc mắt liền nhận ra đây là một tên nhị tinh đấu giả, cũng không nói gì, Nhã Phi cầm lấy một viên Tụ khí tán đưa cho hắn lệnh hắn phục dụng, sau đó ngồi xuống tu luyện.
Tên này đấu giả là được phòng đấu giá bồi dưỡng từ nhỏ, không nói hai lời đem đan dược nuốt vào sau đó đả tọa ngay trước mặt ba người tu luyện.
Cũng không mất nhiều thời gian lắm, tên này trên người đấu khí bắt đầu trở nên cuồng bạo, toàn thân y phục căng phồng, trên người phát ra một tiếng trầm đục sau đó hai mắt đột nhiên mở ra ánh lên tinh quang, từ trên mặt đất đứng dậy, trên mặt còn treo lấy vẻ kinh hỉ chắp tay đối với Nhã Phi nói:
“Bẩm tiểu thư, đan dược hoàn toàn không có vấn đề, thuộc hạ hiện nay đã là tam tinh đấu giả!”
Còn chưa đợi Nhã Phi có phản ứng, Cốc Ni liền kinh nộ quát lên:
“Không thể…làm sao có thể chứ? Đây chính là phế đan, ngươi…ngươi dám cấu kết người ngoài lừa gạt ta cùng Nhã Phi tiểu thư?”
Tên tam tinh đấu giả nghe vậy liền vội vàng quỳ xuống một chân giọng điệu thành khẩn nói:
“Cốc Ni đại sư, tiểu nhân từ nhỏ được Mễ Đặc Nhĩ gia tộc thu dưỡng, gia tộc có ân với tiểu nhân, tiểu nhân làm sao có thể làm ra việc cấu kết ngoại nhân lừa gạt tiểu thư, xin đại sư cùng tiểu thư minh giám!”
“Được rồi, Cốc Ni đại sư, ngươi lui ra!” Nhã Phi khoát tay trầm giọng nói.
Cốc Ni vẫn chưa lấy lại tinh thần, có điều Nhã Phi địa vị trong gia tộc cũng khiến hắn mặc dù là luyện dược sư cũng không dám nói nhiều, vội vàng cúi đầu cáo lui, chỉ là hắn nghĩ quá đơn giản rồi…
“Khoan đã…!!!”
Nghe vậy, Cốc Ni đang chuẩn bị đi ra ngoài liền sững người, quay đầu đối với Lý Thiên Ngọc mặt mũi âm trầm, nghiến răng nói:
“Lý công tử còn có chuyện gì sao?”
“Ngươi không đâu dám nói đan dược của Lý mỗ là phế đan, giờ kết quả hai năm rõ mười, ngươi không có một câu tỏ thái độ đã muốn đi rồi?”
Cốc Ni sắc mặt xanh mét, trước đó hắn khăng khăng một mực nói đan dược của Lý Thiên Ngọc là phế đan, ngay lập tức bị đánh mặt hơn nữa đánh còn đặc biệt vang dội, khi tên đấu giả kia đột phá, hắn làm sao có thể không phát hiện ra, chính ngay lúc đó hắn đã biết bản thân sai lầm, nhưng ngại mặt mũi đành phải coi như không nhận ra, muốn lẳng lặng rời đi, tránh mất mặt xấu hổ, vậy mà Lý Thiên Ngọc còn cắn mãi không nhả, đây là muốn triệt để khiến hắn mất hết mặt mũi trước Nhã Phi sao? Nếu vậy sau này hắn làm sao còn có thể ở lại nơi này?
Thấy Cốc Ni im lặng, mặt tái mét, Nhã Phi nhìn sắc mặt của hắn biến đổi cũng đoán ra một hai phần, cho nên thân là chủ sự, nàng cũng không muốn Cốc Ni xấu hổ, dù sao đối với phòng đấu giá, Cốc Ni tác dụng vẫn rất trọng yếu, cho nên ngọc thủ nhẹ nhàng nâng lên tách trà, hướng Lý Thiên Ngọc nói:
“Chuyện hôm nay chỉ là chút hiểu lầm, thiết nghĩ Lý công tử lòng dạ rộng lớn, hẳn sẽ không chấp nhặt làm gì, ở đây Nhã Phi thay mặt Cốc Ni đại sư dâng trà xin lỗi công tử, đồng thời phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ nguyện ý bồi thường công tử thỏa đáng!”
Lý thiên Ngọc cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, có điều tên Cốc Ni này hành xử quá kiêu căng, chỉ là một tên tam phẩm luyện dược sư cũng dám đối với hắn chất vấn? Nếu là đấu thánh bình thường chắc chắn phất tay liền diệt, có điều nếu Nhã Phi đã nói như vậy, hắn liền bỏ đi ý nghĩ giết chết Cốc Ni, tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm, sau đó khoát tay một cái cười nói:
“Thôi, bồi thường cũng không cần, hôm nay dù sao cũng là lần đầu Lý mỗ hân hạnh gặp được Nhã Phi tiểu thư, nếu không có sự việc này thì cũng tính là vui sướng, tiểu thư như đã nói như vậy, nếu ta vẫn còn cắn mãi không nhả, muốn tính toán sổ sách thì chắc tiểu thư trong lòng liền coi ta là kẻ nhỏ mọn mất!”.
Nhã Phi trong lòng buông ra, ngược lại nghe hắn nói vậy cũng cảm thấy chút thú vị, mỉm cười duyên dáng đáp:
“Nào có, Lý công tử không trách chúng ta phục vụ không chu đáo là được!”
Sau đó đối với Cốc Ni đứng một bên, mặt mũi đỏ bừng, đặc biệt mất mặt xấu hổ nói:
“Cốc Ni đại sư, ngươi lui ra đi, nơi này có ta được rồi!”
“Dạ, tiểu thư!” Cốc Ni chấp tay đáp, sau đó chật vật thối lui, hắn cũng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, bởi lẽ mặt hắn lúc này đang đặc biệt bỏng rát.
Đợi cho Cốc Ni lẩn mất, Nhã Phi mân mê bình ngọc trên bàn, sau đó thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Lý công tử, như vậy Trúc cơ linh dịch cùng Tụ khí tán, ta đề nghị chia nhỏ ra theo từng đợt mà đấu giá, như vậy sẽ có giá hơn, ý công tử thế nào?”
Khẽ nhấp một ngụm trà, Lý Thiên Ngọc thản nhiên đáp:
“Vậy cứ theo ý kiến của Nhã Phi tiểu thư đi, ta cũng không có ý kiến khác!”
Khẽ gật đầu, Nhã Phi sau đó đưa ra một tấm tạp bài nói:
“Tôt, Lý công tử, sau mấy ngày nữa phòng đấu giá sẽ tổ chức một buổi đấu giá, còn đây là tạp bài phòng khách quý, khi công tử mua sắm tại phòng đấu giá, tất cả mọi vật phẩm sẽ được giảm giá 20%, còn nếu công tử gửi bán vật phẩm, chúng ta chỉ thu 5% trích từ tiền thu về coi như lệ phí, mong công tử nhận lấy”
Duỗi tay cầm chiếc tạp bài, Lý Thiên Ngọc khẽ gật đầu, cười nói:
“Chính sự cũng nói xong, không biết tối nay tiểu thư có rảnh rỗi?”
Nhã Phi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn một đôi con ngươi đen nhánh, sâu thẳm như tinh không hạo hãn, hoàn toàn không có chút ý tứ khinh bạc, chỉ lộ ra vẻ thưởng thức, nàng cũng không phải không biết hắn nói câu này là có ý gì, bởi lẽ nàng cũng nhiều lần được đàn ông mời mọc, chỉ là những tên đó ai nấy nhìn nàng chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống đặc biệt chán ghét, nào có như vị Lý công tử đây, cho nên nàng ngược lại khá hứng thú đáp:
“Nhã Phi tối nay cũng không có việc gì cần làm, không biết công tử hỏi vậy là có ý gì?”
“Ta chỉ là đột nhiên muốn mời tiểu thư tới nhà cùng nhau ăn chung một bữa tối, không biết ý tiểu thư thế nào?” Lý Thiên Ngọc mỉm cười nói.
“Đây là điều kiện công tử muốn Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá bồi thường sao?” Nhã Phi dí dỏm, che miệng khẽ cười mà nói.
“Coi như vậy đi, ta rất muốn cùng một mỹ nhân say lòng người như tiểu thư dùng chung bữa tối, điều kiện này cũng không tính là quá chứ, không lẽ tiểu thư nhẫn tâm từ chối ta sao? Nhún nhún vai, Lý Thiên Ngọc cười cười đáp.
“Vậy được, Lý công tử có lời mời, Nhã Phi sao sẽ từ chối đây!” Nhã Phi trong lòng cũng không cảm thấy không thích đối với lời mời của Lý Thiên Ngọc, đơn giản phần nhiều là hiếu kỳ, sau đó một phần là muốn giao hảo với một tên luyện đan sư, cho nên nàng cũng không cự tuyệt.
Nói cho Nhã Phi địa chỉ cửa tiệm của mình, sau đó Lý Thiên Ngọc mới khoan thai rời đi, để lại Nhã Phi ngồi một mình trong phòng, không biết đang suy nghĩ điều gì?
“Ngươi dựa vào đâu dám nói đan dược của ta là phế đan?” Lý Thiên Ngọc mặt mũi âm trầm.
Cốc Ni thấy biểu tình của hắn như vậy càng dương dương đắc ý, cười lạnh:
“Ta chính là tam phẩm luyện dược sư, chẳng lẽ một viên tam phẩm đan dược còn nhận lầm? Đan dược của ngươi hoàn toàn không có chút xíu nào đan hương, là luyện dược sư ai không biết đan dược thành phẩm đều phải có đan hương, mà ngược lại của ngươi không có, vậy không là phế đan thì là gì, không cần kiểm nghiệm thành phần chỉ liếc qua cũng biết đây chính là phế phẩm, ngươi còn dám cầm đến lừa gạt Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá?”
Nhã Phi một bên nghe thế tâm tình cũng thẳng tắp hạ xuống, lạnh lùng nói:
“Lý công tử, ngươi đây là muốn trêu đùa tiểu nữ?”
Lý Thiên Ngọc nghe được Nhã Phi giọng điệu như vậy ngược lại cũng không thèm để ý, thoáng cái lại trở về bộ dạng bình thản như không, chậm rãi nói:
“Nhã Phi tiểu thư nói đùa, Lý mỗ nào dám trêu đùa tiểu thư, đan dược ra sao bản thân ta mới là người rõ nhất, nói không thì không bằng chứng, có lẽ tiểu thư cũng không tin tưởng, nhưng muốn kiểm tra xem đây là phế đan hay không thì chỉ cần Nhã Phi tiểu thư gọi tới một tên đấu giả, ngay tại chỗ ăn vào Tụ khí tán tu luyện, hiệu quả ra sao hỏi xem liền rõ, thiệt hại một viên đan dược tam phẩm, Lý mỗ coi như tặng không cho tiểu thư!”
Cốc Ni nghe vậy cười lạnh không nói, hắn làm việc giám định đan dược bao nhiêu năm chẳng lẽ còn sai được sao? Đợi chút nữa kiểm tra dược hiệu, tiểu tử này giờ vẫn còn dám lừa gạt? Nhã Phi nghe vậy cũng cảm thấy có lý, dù sao đơn giản nhất kiểm tra tác dụng một viên đan dược mà ai cũng có thể làm được chính là cho người phục dụng, Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá cũng không thiệt thòi, nếu đúng như hắn nói đan dược này thực sự công hiệu, lại giả như Cốc Ni đại sư sai lầm để cho phòng đấu giá cứ qua loa như vậy mà mất đi cơ hội kết giao với một luyện dược sư chí ít là tam phẩm, vậy nàng muốn hối cũng không kịp.
“Người tới…!”
Rất nhanh, một tên võ giả đi vào, Lý Thiên Ngọc liếc mắt liền nhận ra đây là một tên nhị tinh đấu giả, cũng không nói gì, Nhã Phi cầm lấy một viên Tụ khí tán đưa cho hắn lệnh hắn phục dụng, sau đó ngồi xuống tu luyện.
Tên này đấu giả là được phòng đấu giá bồi dưỡng từ nhỏ, không nói hai lời đem đan dược nuốt vào sau đó đả tọa ngay trước mặt ba người tu luyện.
Cũng không mất nhiều thời gian lắm, tên này trên người đấu khí bắt đầu trở nên cuồng bạo, toàn thân y phục căng phồng, trên người phát ra một tiếng trầm đục sau đó hai mắt đột nhiên mở ra ánh lên tinh quang, từ trên mặt đất đứng dậy, trên mặt còn treo lấy vẻ kinh hỉ chắp tay đối với Nhã Phi nói:
“Bẩm tiểu thư, đan dược hoàn toàn không có vấn đề, thuộc hạ hiện nay đã là tam tinh đấu giả!”
Còn chưa đợi Nhã Phi có phản ứng, Cốc Ni liền kinh nộ quát lên:
“Không thể…làm sao có thể chứ? Đây chính là phế đan, ngươi…ngươi dám cấu kết người ngoài lừa gạt ta cùng Nhã Phi tiểu thư?”
Tên tam tinh đấu giả nghe vậy liền vội vàng quỳ xuống một chân giọng điệu thành khẩn nói:
“Cốc Ni đại sư, tiểu nhân từ nhỏ được Mễ Đặc Nhĩ gia tộc thu dưỡng, gia tộc có ân với tiểu nhân, tiểu nhân làm sao có thể làm ra việc cấu kết ngoại nhân lừa gạt tiểu thư, xin đại sư cùng tiểu thư minh giám!”
“Được rồi, Cốc Ni đại sư, ngươi lui ra!” Nhã Phi khoát tay trầm giọng nói.
Cốc Ni vẫn chưa lấy lại tinh thần, có điều Nhã Phi địa vị trong gia tộc cũng khiến hắn mặc dù là luyện dược sư cũng không dám nói nhiều, vội vàng cúi đầu cáo lui, chỉ là hắn nghĩ quá đơn giản rồi…
“Khoan đã…!!!”
Nghe vậy, Cốc Ni đang chuẩn bị đi ra ngoài liền sững người, quay đầu đối với Lý Thiên Ngọc mặt mũi âm trầm, nghiến răng nói:
“Lý công tử còn có chuyện gì sao?”
“Ngươi không đâu dám nói đan dược của Lý mỗ là phế đan, giờ kết quả hai năm rõ mười, ngươi không có một câu tỏ thái độ đã muốn đi rồi?”
Cốc Ni sắc mặt xanh mét, trước đó hắn khăng khăng một mực nói đan dược của Lý Thiên Ngọc là phế đan, ngay lập tức bị đánh mặt hơn nữa đánh còn đặc biệt vang dội, khi tên đấu giả kia đột phá, hắn làm sao có thể không phát hiện ra, chính ngay lúc đó hắn đã biết bản thân sai lầm, nhưng ngại mặt mũi đành phải coi như không nhận ra, muốn lẳng lặng rời đi, tránh mất mặt xấu hổ, vậy mà Lý Thiên Ngọc còn cắn mãi không nhả, đây là muốn triệt để khiến hắn mất hết mặt mũi trước Nhã Phi sao? Nếu vậy sau này hắn làm sao còn có thể ở lại nơi này?
Thấy Cốc Ni im lặng, mặt tái mét, Nhã Phi nhìn sắc mặt của hắn biến đổi cũng đoán ra một hai phần, cho nên thân là chủ sự, nàng cũng không muốn Cốc Ni xấu hổ, dù sao đối với phòng đấu giá, Cốc Ni tác dụng vẫn rất trọng yếu, cho nên ngọc thủ nhẹ nhàng nâng lên tách trà, hướng Lý Thiên Ngọc nói:
“Chuyện hôm nay chỉ là chút hiểu lầm, thiết nghĩ Lý công tử lòng dạ rộng lớn, hẳn sẽ không chấp nhặt làm gì, ở đây Nhã Phi thay mặt Cốc Ni đại sư dâng trà xin lỗi công tử, đồng thời phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ nguyện ý bồi thường công tử thỏa đáng!”
Lý thiên Ngọc cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, có điều tên Cốc Ni này hành xử quá kiêu căng, chỉ là một tên tam phẩm luyện dược sư cũng dám đối với hắn chất vấn? Nếu là đấu thánh bình thường chắc chắn phất tay liền diệt, có điều nếu Nhã Phi đã nói như vậy, hắn liền bỏ đi ý nghĩ giết chết Cốc Ni, tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm, sau đó khoát tay một cái cười nói:
“Thôi, bồi thường cũng không cần, hôm nay dù sao cũng là lần đầu Lý mỗ hân hạnh gặp được Nhã Phi tiểu thư, nếu không có sự việc này thì cũng tính là vui sướng, tiểu thư như đã nói như vậy, nếu ta vẫn còn cắn mãi không nhả, muốn tính toán sổ sách thì chắc tiểu thư trong lòng liền coi ta là kẻ nhỏ mọn mất!”.
Nhã Phi trong lòng buông ra, ngược lại nghe hắn nói vậy cũng cảm thấy chút thú vị, mỉm cười duyên dáng đáp:
“Nào có, Lý công tử không trách chúng ta phục vụ không chu đáo là được!”
Sau đó đối với Cốc Ni đứng một bên, mặt mũi đỏ bừng, đặc biệt mất mặt xấu hổ nói:
“Cốc Ni đại sư, ngươi lui ra đi, nơi này có ta được rồi!”
“Dạ, tiểu thư!” Cốc Ni chấp tay đáp, sau đó chật vật thối lui, hắn cũng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, bởi lẽ mặt hắn lúc này đang đặc biệt bỏng rát.
Đợi cho Cốc Ni lẩn mất, Nhã Phi mân mê bình ngọc trên bàn, sau đó thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Lý công tử, như vậy Trúc cơ linh dịch cùng Tụ khí tán, ta đề nghị chia nhỏ ra theo từng đợt mà đấu giá, như vậy sẽ có giá hơn, ý công tử thế nào?”
Khẽ nhấp một ngụm trà, Lý Thiên Ngọc thản nhiên đáp:
“Vậy cứ theo ý kiến của Nhã Phi tiểu thư đi, ta cũng không có ý kiến khác!”
Khẽ gật đầu, Nhã Phi sau đó đưa ra một tấm tạp bài nói:
“Tôt, Lý công tử, sau mấy ngày nữa phòng đấu giá sẽ tổ chức một buổi đấu giá, còn đây là tạp bài phòng khách quý, khi công tử mua sắm tại phòng đấu giá, tất cả mọi vật phẩm sẽ được giảm giá 20%, còn nếu công tử gửi bán vật phẩm, chúng ta chỉ thu 5% trích từ tiền thu về coi như lệ phí, mong công tử nhận lấy”
Duỗi tay cầm chiếc tạp bài, Lý Thiên Ngọc khẽ gật đầu, cười nói:
“Chính sự cũng nói xong, không biết tối nay tiểu thư có rảnh rỗi?”
Nhã Phi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn một đôi con ngươi đen nhánh, sâu thẳm như tinh không hạo hãn, hoàn toàn không có chút ý tứ khinh bạc, chỉ lộ ra vẻ thưởng thức, nàng cũng không phải không biết hắn nói câu này là có ý gì, bởi lẽ nàng cũng nhiều lần được đàn ông mời mọc, chỉ là những tên đó ai nấy nhìn nàng chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống đặc biệt chán ghét, nào có như vị Lý công tử đây, cho nên nàng ngược lại khá hứng thú đáp:
“Nhã Phi tối nay cũng không có việc gì cần làm, không biết công tử hỏi vậy là có ý gì?”
“Ta chỉ là đột nhiên muốn mời tiểu thư tới nhà cùng nhau ăn chung một bữa tối, không biết ý tiểu thư thế nào?” Lý Thiên Ngọc mỉm cười nói.
“Đây là điều kiện công tử muốn Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá bồi thường sao?” Nhã Phi dí dỏm, che miệng khẽ cười mà nói.
“Coi như vậy đi, ta rất muốn cùng một mỹ nhân say lòng người như tiểu thư dùng chung bữa tối, điều kiện này cũng không tính là quá chứ, không lẽ tiểu thư nhẫn tâm từ chối ta sao? Nhún nhún vai, Lý Thiên Ngọc cười cười đáp.
“Vậy được, Lý công tử có lời mời, Nhã Phi sao sẽ từ chối đây!” Nhã Phi trong lòng cũng không cảm thấy không thích đối với lời mời của Lý Thiên Ngọc, đơn giản phần nhiều là hiếu kỳ, sau đó một phần là muốn giao hảo với một tên luyện đan sư, cho nên nàng cũng không cự tuyệt.
Nói cho Nhã Phi địa chỉ cửa tiệm của mình, sau đó Lý Thiên Ngọc mới khoan thai rời đi, để lại Nhã Phi ngồi một mình trong phòng, không biết đang suy nghĩ điều gì?
Danh sách chương