Thẩm Hòe Tự tùy tiện ứng phó vài câu, sau đó lấy cớ đi toilet để rời tiệc.
Kỷ Xuân Sơn đứng lên định đi theo, chưa được mấy bước đã bị Đoàn Triết giữ chặt, lắc lắc đầu ra hiệu.
Đoàn Triết tìm được Thẩm Hòe Tự bên ngoài cửa chính nhà hàng, anh đang ngồi xổm hút thuốc lá dưới một gốc cây cong quẹo.
"Có muốn tâm sự với tao chút không?" Đoàn Triết đi qua ngồi xổm bên cạnh, quay mặt nhìn thẳng vào anh.
Thẩm Hòe Tự ngửa đầu ngắm cái cây, ra sức hút một ngụm khói thuốc: "Mày nói xem, nhà hàng khách sạn sang trọng thế này sao lại đi trồng một cái cây lệch tán nhỉ?"
Đoàn Triết nhìn theo tầm mắt anh: "Có lẽ từ thời cây còn non không kịp sửa dáng."
Thẩm Hòe Tự ôm điếu thuốc trước ngực một lúc, sau đó nhẹ nhàng thổi khói: "Thế mày có biết cái cây Sùng Trinh* thắt cổ tự vẫn cũng là một cây hòe già bị vẹo không?" Khói thuốc lượn lờ theo gió tản mát, giọng anh cũng nhẹ bẫng như làn khói, "Cây ở công viên Cảnh Sơn là sau này người ta nhổ ở chỗ khác ghép vào, còn cây hòe già Sùng Trinh treo cổ kia đã bị chặt từ lâu rồi."
*Sùng Trinh Đế (崇禎帝), vị hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Minh và cũng là vị hoàng đế người Hán cuối cùng cai trị toàn bộ Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu.
Đoàn Triết hạ giọng: "Đừng chống cự cảm xúc tiêu cực trong lòng mày."
Thẩm Hòe Tự rũ đầu, giữa hai ngón tay chỉ còn vỏn vẹn một đoạn đầu lọc ngắn ngủn. Anh ấn đầu lọc xuống đất cho tắt lửa, nhẹ giọng cười: "Đáp án tao đi tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng lại ở ngay bên cạnh y như một trò cười."
Đoàn Triết hỏi anh: "Cậu ta không đi tìm mày, mày cảm thấy là cậu ta làm sai à?"
Thẩm Hòe Tự lắc đầu, móc trong hộp thuốc ra một điếu khác ngậm vào miệng, mơ hồ nhả chữ: "Tao cảm thấy là tao làm sai."
"Tại sao?"
Thẩm Hòe Tự dùng ngón cái gảy nhẹ lên bật lửa hai cái nhưng không bật được lửa lên, anh hơi bực bội lại đánh thêm vài lần, đầu ngón tay bị cọ xát đến đỏ bừng.
Đoàn Triết rút bật lửa ra khỏi tay, giúp anh châm thuốc.
Thẩm Hòe Tự hút một hơi thật sâu, xoang mũi bị cay sặc chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt: "Nếu năm đó tao nghe lời mày giải thích sớm hơn..." Anh dừng một chút, nhíu mày, ngữ khí cũng trở nên nôn nóng, "Nếu hôm sinh nhật tao không ném hỏng điện thoại, nếu tao không kêu chúng mày đi tìm hộp diêm nát kia, nếu tao không gọi anh ấy đến nhà vào ngày mẹ tao đi công tác..."
"Dừng lại." Đoàn Triết đè vai anh dùng sức bấu một cái.
"Là lỗi của tao." Yết hầu Thẩm Hòe Tự trượt nhanh, anh mở mắt nhìn tảng gạch đá dưới chân bị những giọt nước liên tiếp rơi xuống làm ướt nhẹp, "Tao không thể trách anh ấy, tao chỉ có thể trách chính mình, cũng hận chính mình."
Anh nín thở, cố gắng áp chế run rẩy nhưng suy nghĩ lại rơi vào hỗn loạn: "Toàn bộ hậu quả đều do tao gieo gió gặt bão, người làm sai trước là tao, tao không có tư cách trách anh ấy, nhưng rồi lại không nhịn được muốn trách. Tao không khống chế được, cũng không hiểu nổi bản thân..."
Đoàn Triết cao giọng: "Thẩm Hòe Tự, dừng lại."
Thẩm Hòe Tự ngoảnh mặt giả điếc, cổ họng trong trạng thái thiếu oxy nên nói chuyện rất đứt quãng: "Tao muốn đến gần anh ấy, nhưng lại sợ đến gần anh ấy. Tao sợ mình mất khống chế, lại sợ... mình không bắt được anh ấy."
Nửa điếu thuốc cháy rụi rơi xuống đất, hai tay Thẩm Hòe Tự che kín mặt, toàn thân rơi vào cơn run rẩy không thể kìm nén.
"Tao đi tìm suốt bảy năm, đến giờ mới biết được, cách thức liên hệ chỉ cần giơ tay ra là với tới..."
Những lời còn lại bị tiếng nức nở vùi lấp.
"Thẩm Hòe Tự." Đoàn Triết vỗ về tấm lưng căng chặt của anh, nhẹ giọng hướng dẫn, "Làm theo lời tao, hít sâu vào, hít vào —— thở ra ——"
Thẩm Hòe Tự không dừng lại được, cảm xúc trong anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, từ nghẹn ngào nho nhỏ chuyển thành nức nở thành tiếng, đôi môi tái xanh vì hít thở quá gấp. Đoàn Triết không nói nữa, chỉ vỗ vỗ lưng anh, yên lặng chờ đợi một lúc lâu cho đến khi anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Thẩm Hòe Tự phát tiết cảm xúc xong thì rầu rĩ ho mấy tiếng, sau một đoạn trầm mặc dài mới lấy lại bình tĩnh. Anh điều chỉnh hơi thở, hung hăng xoa mặt mấy cái, cúi người nhặt hai mẩu đầu lọc thuốc dưới đất rồi đỡ đầu gối đứng lên tìm thùng rác.
"Cầm đi." Đoàn Triết cũng đứng dậy theo, móc thẻ phòng ra ném vào tay anh, "Lát nữa sẽ có người ra đây, mày lên phòng nghỉ ngơi trước đi, số phòng là 1809."
"Không cần, để tao tự gọi xe về nhà." Thẩm Hòe Tự khàn giọng từ chối, nhét lại thẻ phòng vào tay cậu ta.
"Với cái trạng thái này, ai dám để cho mày đi về?" Đoàn Triết nghiêng người né tránh, "Tao đặt phòng hai người đấy, cứ ở đi, tao vào chào lão Trương một tiếng rồi lên ngay."
"Ta không đi, tiếng ngáy của mày to lắm, ồn ào phát hoảng." Thẩm Hòe Tự sụt sịt mũi.
"Cmn... mày đừng nói nhảm nữa." Đoàn Triết hung hăng vỗ lưng anh một cái, quay đầu trở lại nhà hàng.
Kỷ Xuân Sơn đứng lên định đi theo, chưa được mấy bước đã bị Đoàn Triết giữ chặt, lắc lắc đầu ra hiệu.
Đoàn Triết tìm được Thẩm Hòe Tự bên ngoài cửa chính nhà hàng, anh đang ngồi xổm hút thuốc lá dưới một gốc cây cong quẹo.
"Có muốn tâm sự với tao chút không?" Đoàn Triết đi qua ngồi xổm bên cạnh, quay mặt nhìn thẳng vào anh.
Thẩm Hòe Tự ngửa đầu ngắm cái cây, ra sức hút một ngụm khói thuốc: "Mày nói xem, nhà hàng khách sạn sang trọng thế này sao lại đi trồng một cái cây lệch tán nhỉ?"
Đoàn Triết nhìn theo tầm mắt anh: "Có lẽ từ thời cây còn non không kịp sửa dáng."
Thẩm Hòe Tự ôm điếu thuốc trước ngực một lúc, sau đó nhẹ nhàng thổi khói: "Thế mày có biết cái cây Sùng Trinh* thắt cổ tự vẫn cũng là một cây hòe già bị vẹo không?" Khói thuốc lượn lờ theo gió tản mát, giọng anh cũng nhẹ bẫng như làn khói, "Cây ở công viên Cảnh Sơn là sau này người ta nhổ ở chỗ khác ghép vào, còn cây hòe già Sùng Trinh treo cổ kia đã bị chặt từ lâu rồi."
*Sùng Trinh Đế (崇禎帝), vị hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Minh và cũng là vị hoàng đế người Hán cuối cùng cai trị toàn bộ Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu.
Đoàn Triết hạ giọng: "Đừng chống cự cảm xúc tiêu cực trong lòng mày."
Thẩm Hòe Tự rũ đầu, giữa hai ngón tay chỉ còn vỏn vẹn một đoạn đầu lọc ngắn ngủn. Anh ấn đầu lọc xuống đất cho tắt lửa, nhẹ giọng cười: "Đáp án tao đi tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng lại ở ngay bên cạnh y như một trò cười."
Đoàn Triết hỏi anh: "Cậu ta không đi tìm mày, mày cảm thấy là cậu ta làm sai à?"
Thẩm Hòe Tự lắc đầu, móc trong hộp thuốc ra một điếu khác ngậm vào miệng, mơ hồ nhả chữ: "Tao cảm thấy là tao làm sai."
"Tại sao?"
Thẩm Hòe Tự dùng ngón cái gảy nhẹ lên bật lửa hai cái nhưng không bật được lửa lên, anh hơi bực bội lại đánh thêm vài lần, đầu ngón tay bị cọ xát đến đỏ bừng.
Đoàn Triết rút bật lửa ra khỏi tay, giúp anh châm thuốc.
Thẩm Hòe Tự hút một hơi thật sâu, xoang mũi bị cay sặc chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt: "Nếu năm đó tao nghe lời mày giải thích sớm hơn..." Anh dừng một chút, nhíu mày, ngữ khí cũng trở nên nôn nóng, "Nếu hôm sinh nhật tao không ném hỏng điện thoại, nếu tao không kêu chúng mày đi tìm hộp diêm nát kia, nếu tao không gọi anh ấy đến nhà vào ngày mẹ tao đi công tác..."
"Dừng lại." Đoàn Triết đè vai anh dùng sức bấu một cái.
"Là lỗi của tao." Yết hầu Thẩm Hòe Tự trượt nhanh, anh mở mắt nhìn tảng gạch đá dưới chân bị những giọt nước liên tiếp rơi xuống làm ướt nhẹp, "Tao không thể trách anh ấy, tao chỉ có thể trách chính mình, cũng hận chính mình."
Anh nín thở, cố gắng áp chế run rẩy nhưng suy nghĩ lại rơi vào hỗn loạn: "Toàn bộ hậu quả đều do tao gieo gió gặt bão, người làm sai trước là tao, tao không có tư cách trách anh ấy, nhưng rồi lại không nhịn được muốn trách. Tao không khống chế được, cũng không hiểu nổi bản thân..."
Đoàn Triết cao giọng: "Thẩm Hòe Tự, dừng lại."
Thẩm Hòe Tự ngoảnh mặt giả điếc, cổ họng trong trạng thái thiếu oxy nên nói chuyện rất đứt quãng: "Tao muốn đến gần anh ấy, nhưng lại sợ đến gần anh ấy. Tao sợ mình mất khống chế, lại sợ... mình không bắt được anh ấy."
Nửa điếu thuốc cháy rụi rơi xuống đất, hai tay Thẩm Hòe Tự che kín mặt, toàn thân rơi vào cơn run rẩy không thể kìm nén.
"Tao đi tìm suốt bảy năm, đến giờ mới biết được, cách thức liên hệ chỉ cần giơ tay ra là với tới..."
Những lời còn lại bị tiếng nức nở vùi lấp.
"Thẩm Hòe Tự." Đoàn Triết vỗ về tấm lưng căng chặt của anh, nhẹ giọng hướng dẫn, "Làm theo lời tao, hít sâu vào, hít vào —— thở ra ——"
Thẩm Hòe Tự không dừng lại được, cảm xúc trong anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, từ nghẹn ngào nho nhỏ chuyển thành nức nở thành tiếng, đôi môi tái xanh vì hít thở quá gấp. Đoàn Triết không nói nữa, chỉ vỗ vỗ lưng anh, yên lặng chờ đợi một lúc lâu cho đến khi anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Thẩm Hòe Tự phát tiết cảm xúc xong thì rầu rĩ ho mấy tiếng, sau một đoạn trầm mặc dài mới lấy lại bình tĩnh. Anh điều chỉnh hơi thở, hung hăng xoa mặt mấy cái, cúi người nhặt hai mẩu đầu lọc thuốc dưới đất rồi đỡ đầu gối đứng lên tìm thùng rác.
"Cầm đi." Đoàn Triết cũng đứng dậy theo, móc thẻ phòng ra ném vào tay anh, "Lát nữa sẽ có người ra đây, mày lên phòng nghỉ ngơi trước đi, số phòng là 1809."
"Không cần, để tao tự gọi xe về nhà." Thẩm Hòe Tự khàn giọng từ chối, nhét lại thẻ phòng vào tay cậu ta.
"Với cái trạng thái này, ai dám để cho mày đi về?" Đoàn Triết nghiêng người né tránh, "Tao đặt phòng hai người đấy, cứ ở đi, tao vào chào lão Trương một tiếng rồi lên ngay."
"Ta không đi, tiếng ngáy của mày to lắm, ồn ào phát hoảng." Thẩm Hòe Tự sụt sịt mũi.
"Cmn... mày đừng nói nhảm nữa." Đoàn Triết hung hăng vỗ lưng anh một cái, quay đầu trở lại nhà hàng.
Danh sách chương