Lúc Đoàn Triết quay trở vào nhà hàng, bữa tiệc rượu đã sắp tàn cuộc. Trương Chính đang muốn đứng dậy, thấy Đoàn Triết chỉ quay lại một mình liền thuận miệng hỏi Thẩm Hòe Tự đi đâu.

"Công ty cậu ấy đột nhiên có việc phải đi xử lý gấp, nhờ em nói lời tạ lỗi thầy ạ."

Trương Chính gật đầu không nói gì thêm, chào hỏi mọi người một tiếng rồi ra về.

Tầm mắt Kỷ Xuân Sơn ép sát Đoàn Triết, cậu ta ngồi vào chỗ của Trương Chính, thấp giọng thông báo: "Yên tâm, không sao cả."

Cơ hàm Kỷ Xuân Sơn căng chặt, quay đầu không nói một lời.

Hai người cứ yên lặng ngồi thế này có hơi gượng gạo, Đoàn Triết đành phải lấy điện thoại ra chơi mấy ván Anipop*, giữa chừng còn nhận được một tin WeChat của Thẩm Hòe Tự.

*Anipop (开心消消乐): game xếp hình ghép 3 đơn giản trên điện thoại thông minh được phát triển bởi hãng Happy Elements, TQ.



[ Thẩm Hòe Tự: Mày đặt phòng không hút thuốc à? ]

Đoàn Triết bật cười, trả lời: [ Phải, mày chết tâm đi. ]

Kỷ Xuân Sơn chấm dứt dòng suy tưởng, đột nhiên mở miệng: "Thẩm Hòe Tự tức giận lắm phải không."

"Cậu trực tiếp đi hỏi đi." Đoàn Triết lại không qua được màn, chán đời xùy một tiếng, "Đang ép tao phải nạp tiền đấy phỏng?"

Kỷ Xuân Sơn rũ mắt yên lặng vài giây.

Đoàn Triết tắt trò chơi, trên chiếc bàn này chỉ còn lại hai người bọn họ. Cậu ta gác một tay lên lưng ghế, nghiêng người nhìn Kỷ Xuân Sơn: "Để tôi phổ cập ít kiến thức khoa học xã hội cho cậu nhé?"

Kỷ Xuân Sơn sửa cho đúng: "Kinh tế học cũng thuộc phạm trù khoa học xã hội đấy."

"À đúng, tôi quên mất cậu học tài chính." Đoàn Triết tức đến bật cười, nghi ngờ trình độ cãi nhau của hai người này có lẽ không thể phân cao thấp, "Thế có muốn biết Thẩm Hòe Tự chọn ngành học như thế nào không?"

Kỷ Xuân Sơn không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn cậu ta.

"Không chọn gì hết. Nguyện vọng đại học chỉ điền duy nhất tên trường muốn thi vào, ngành học thì biên đại mấy cái, năm đó nó chọc cho lão Trương tức nổ phổi." Đoàn Triết cười nhạt, "Chắc cậu biết nó ghi danh vào trường nào rồi nhỉ?"

Kỷ Xuân Sơn ngẩn người, sau đó trợn to mắt.

Phản ứng này cũng nằm trong dự kiến của Đoàn Triết, cậu ta đặt di động lên bàn, nghiêm túc nói với Kỷ Xuân Sơn: "Bartholomew chia ra bốn loại hình gắn bó của người trưởng thành, nhưng trên thực tế, loại hình gắn bó của một người sẽ liên tục thay đổi trong quá trình giao tiếp với những người khác. Thẩm Hòe Tự từng kể về ba nó cho cậu nghe chưa?"

Kỷ Xuân Sơn ảo não đáp: "Không kể nhiều lắm."

"Mãi sau này tôi mới suy nghĩ cẩn thận về những chuyện đó." Đoàn Triết nhìn đống ly chén hỗn độn trên bàn, thấp giọng, "Nó vốn lớn lên trong sự cưng chiều của ba, nhưng không may chú lại ra đi quá sớm, một mình dì Triệu chăm sóc nó rất vất vả. Nó cho rằng mình hiểu chuyện, nhưng thật ra cái gì cũng không hiểu, lại vội vàng chặn đứng thiên tính của bản thân, trở nên khéo đưa đẩy lõi đời. Có thể nói là nó bị bắt ép phải trưởng thành sớm." Cậu ta lại nhìn về phía Kỷ Xuân Sơn, "Mãi cho đến khi gặp cậu. Cậu đối xử với nó đúng là rất tốt, tốt không có chỗ chê, nhận được sự yêu chiều lâu ngày khiến nó cho phép mình giải phóng bản thân một lần nữa."

Đoàn Triết tạm dừng vài giây: "Nhưng sự biến mất không từ giã của cậu, ở một mức độ nhất định càng làm nghiêm trọng thêm xu hướng thích lảng tránh của nó. Nó phải tự lập trở lại, đồng thời gia tăng lòng cảnh giác và nghi ngờ đối với những mối quan hệ tình cảm thân mật."

Kỷ Xuân Sơn muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng, hơi thở càng nặng nề thêm.

"Không dễ hòa hợp với kiểu người có tính cách gắn bó sợ hãi đâu." Đoàn Triết duỗi tay đặt lên vai hắn, "Bọn họ là những cá thể rất mâu thuẫn, khát vọng được yêu nhưng sợ phải chịu tổn thương. Bọn họ thiếu cảm giác an toàn, thậm chí còn vui giận thất thường, lo được lo mất, cũng rất khó tin tưởng vào một mối quan hệ tình cảm. Tôi không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng nếu muốn bắt đầu lại với nó thì cần kiên nhẫn nhiều thêm một chút."

Kỷ Xuân Sơn nhíu mày: "Không phải tôi không kiên nhẫn, chỉ là ——"

Đoàn Triết đẩy nhẹ hắn một cái để cắt ngang, hai người cùng nhau nhìn về phía Tưởng Mộng Nam từ xa đi tới.

"Tôi về trước đây, ngày khác chúng ta lại gặp mặt." Mười mấy năm trôi qua, Tưởng Mộng Nam trổ mã càng thêm duyên dáng yêu kiều, cô nàng chào hỏi hai người xong liền xoay người muốn đi, nhưng chưa được mấy bước đã lại quay trở về, nhẹ giọng lên tiếng, "Đúng rồi, Kỷ Xuân Sơn."

Kỷ Xuân Sơn ngẩng đầu.

Tưởng Mộng Nam mỉm cười: "Thấy cậu và Thẩm Hòe Tự có thể ở bên nhau lần nữa, tôi thật sự mừng cho hai cậu."

Đoàn Triết thu tay lại vờ như không nghe thấy, lại cầm di động lên mở Anipop.

"Cậu biết?" Kỷ Xuân Sơn lộ vẻ kinh ngạc.

"Hôm sinh nhật, Thẩm Hòe Tự cãi nhau rất to với mẹ mình, tụi tôi cũng đoán được đại khái." Cô nàng chớp chớp mắt nhìn Kỷ Xuân Sơn, "Đừng lo, tôi không nói linh tinh với ai khác đâu." Dứt lời cô lại vẫy vẫy tay, "Đi đây, hai người nói chuyện tiếp đi nhé."

Kỷ Xuân Sơn nhìn Đoàn Triết, thấy cậu ta vẫn giả câm giả điếc liền giật phắt di động ra khỏi tay.

"Cậu..." Đoàn Triết tức tối lên án, "Tôi suýt chút nữa là qua màn rồi!"

Kỷ Xuân Sơn nắm chặt điện thoại cậu ta trong tay, hạ giọng hỏi: "Lời Tưởng Mộng Nam nói vừa rồi là có ý gì."

"Tôi phải thanh minh cho mình trước nhé, chuyện này hoàn toàn không phải do tôi nói." Đoàn Triết rút điện thoại khỏi tay hắn, "Chỉ là bổ sung một chút chân tướng sự việc thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện