Hôm nay hắn diện một bộ âu phục màu xám đậm hơi ôm người, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh sáng mờ ảo lại càng gợi cảm gấp bội.
"Đừng đi." Thẩm Hòe Tự dùng ngón tay kéo cạp quần hắn lại, ánh mắt từ trên mặt chậm rãi dịch chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng giữa hai chân. dương v*t bên dưới lớp quần tây đã đội lên thành dáng vẻ gợi tình khó lòng bỏ qua.
Thẩm Hòe Tự ngước mắt hỏi: "Đã thế này rồi mà anh còn muốn đi đâu?"
Kỷ Xuân Sơn do dự: "Tôi sợ làm em đau..."
Thẩm Hòe Tự quyết đoán: "Vậy anh chịu đau đi."
Kỷ Xuân Sơn ngẩn người nuốt nước bọt một cái, nhất thời không phán đoán nổi những lời anh nói rốt cuộc là thật hay đùa.
Khóa thắt lưng kim loại vang lên một tiếng, Thẩm Hòe Tự đã cởi nút quần hắn ra: "Sao thế, sợ rồi à?"
"Sợ thì không sợ..." Kỷ Xuân Sơn chống một tay lên mép giường, cúi người áp trán lên trán anh, chăm chú nhìn thẳng vào mắt trần trụi thú nhận, "Nhưng mà... tôi muốn tiến vào trong em."
Lời hắn rất lộ liễu, nhưng vẻ mặt lại hết sức trịnh trọng.
Thẩm Hòe Tự hít sâu một hơi, sau đó nheo mắt hơi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng mút hôn cánh môi hắn. Câu kia vốn chỉ là một câu nói đùa, ai trên ai dưới đối với anh thật ra không quá quan trọng.
Anh đã khao khát người này lâu lắm rồi.
Chỉ cần là Kỷ Xuân Sơn, anh tình nguyện nhận lấy toàn bộ.
Thẩm Hòe Tự hơi lùi về sau một chút, cúi đầu tự cởi nút áo mình ra, bình tĩnh nói: "Dùng đồ của khách sạn đi, trên bàn, bên cạnh nước khoáng." Thấy đối phương không cử động, anh lại nhắc nhở, "Gần tấm bảng cấm hút thuốc."
Kỷ Xuân Sơn vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu liếc nhìn, ánh mắt Kỷ Xuân Sơn rất si mê lại có chút ngốc nghếch, toàn thân như bị phù phép đông cứng, chỉ mỗi bộ ngực là đang lên xuống phập phồng.
Anh cạn lời, bực bội đứng dậy cầm đồ vật đặt trên bàn nhét vào tay Kỷ Xuân Sơn: "Kỷ Xuân Sơn, anh đúng là đồ hổ giấy, bình thường lúc nào cũng giả vờ không đứng đắn, đến lúc quan trọng lại rớt..."
Kỷ Xuân Sơn không để anh kịp lải nhải hết câu, một tay đỡ gáy anh, tay kia vòng qua eo hôn anh cùng nhau ngã xuống giường.
Thẩm Hòe Tự mê loạn suy nghĩ, đúng là cách hôn của Kỷ Xuân Sơn rồi, giây trước vẫn còn sóng êm gió lặng ấm áp tình cảm, giây tiếp theo lập tức cuốn mình vào một cơn lốc xoáy không thể hô hấp.
Bọn họ cởi quần áo cho nhau giữa chuỗi hôn đầy hỗn loạn, chiếc giường hơn mét ba phải chứa một lúc hai người đàn ông trưởng thành có vẻ hơi chật chội. Trong cơn hoảng hốt, Thẩm Hòe Tự chợt nhớ đến cơn mưa một tối tháng tư thời niên thiếu.
Dưới tán dù đơn nhỏ hẹp, nửa bên bả vai ướt đẫm của Kỷ Xuân Sơn và thân thể nóng bỏng của hắn.
"Cười chuyện gì thế?" Kỷ Xuân Sơn bất mãn véo mông anh.
Thẩm Hòe Tự vuốt ve vòng eo săn chắc của hắn, thân thể dưới tay còn nóng bỏng hơn năm xưa: "Em đang nghĩ... Đúng là mình trêu chọc anh trước thật."
Kỷ Xuân Sơn chợt dừng động tác chống khuỷu tay nâng người lên, vẻ mặt phức tạp chăm chú nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng khẳng định chắc nịch: "Xác thật là em trêu tôi trước." Lại nghiêm túc bổ sung, "Cho nên em phải chịu trách nhiệm."
Một câu nghe như vui đùa nhưng Kỷ Xuân Sơn không hề cười, rất không phù hợp với phong cách cợt nhả nhất quán của hắn.
Thẩm Hòe Tự ngẩn người, vươn tay sờ mặt hắn: "Em chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng có bạn trai." Ánh mắt anh thành kính thổ lộ như thời niên thiếu, "Kỷ Xuân Sơn, anh là người đầu tiên, cũng là người duy nhất."
Vẻ mặt Kỷ Xuân Sơn càng nghiêm túc hơn, sau khi ngắm nhìn anh hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi cũng vậy."
Thẩm Hòe Tự cau mày, cụp mắt bật cười.
Kỷ Xuân Sơn thở dài một tiếng.
"Em đúng là... không hề biết gì cả." Hắn kéo tay Thẩm Hòe Tự ấn lên ngực mình, "Thật sự muốn móc tim mình ra đưa cho em xem."
Hắn cúi đầu tiếp tục nụ hôn ướt át vừa rồi, giọng nói vì tình dục chi phối mà trở nên khàn khàn: "Tiểu Tự, bắt đầu cùng tôi một lần nữa được không?"
- -------------------
Lời tác giả:
Các chị em hiểu biết tôi có đoán ra được gì không? Được mà đúng không? Đúng không!!
"Đừng đi." Thẩm Hòe Tự dùng ngón tay kéo cạp quần hắn lại, ánh mắt từ trên mặt chậm rãi dịch chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng giữa hai chân. dương v*t bên dưới lớp quần tây đã đội lên thành dáng vẻ gợi tình khó lòng bỏ qua.
Thẩm Hòe Tự ngước mắt hỏi: "Đã thế này rồi mà anh còn muốn đi đâu?"
Kỷ Xuân Sơn do dự: "Tôi sợ làm em đau..."
Thẩm Hòe Tự quyết đoán: "Vậy anh chịu đau đi."
Kỷ Xuân Sơn ngẩn người nuốt nước bọt một cái, nhất thời không phán đoán nổi những lời anh nói rốt cuộc là thật hay đùa.
Khóa thắt lưng kim loại vang lên một tiếng, Thẩm Hòe Tự đã cởi nút quần hắn ra: "Sao thế, sợ rồi à?"
"Sợ thì không sợ..." Kỷ Xuân Sơn chống một tay lên mép giường, cúi người áp trán lên trán anh, chăm chú nhìn thẳng vào mắt trần trụi thú nhận, "Nhưng mà... tôi muốn tiến vào trong em."
Lời hắn rất lộ liễu, nhưng vẻ mặt lại hết sức trịnh trọng.
Thẩm Hòe Tự hít sâu một hơi, sau đó nheo mắt hơi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng mút hôn cánh môi hắn. Câu kia vốn chỉ là một câu nói đùa, ai trên ai dưới đối với anh thật ra không quá quan trọng.
Anh đã khao khát người này lâu lắm rồi.
Chỉ cần là Kỷ Xuân Sơn, anh tình nguyện nhận lấy toàn bộ.
Thẩm Hòe Tự hơi lùi về sau một chút, cúi đầu tự cởi nút áo mình ra, bình tĩnh nói: "Dùng đồ của khách sạn đi, trên bàn, bên cạnh nước khoáng." Thấy đối phương không cử động, anh lại nhắc nhở, "Gần tấm bảng cấm hút thuốc."
Kỷ Xuân Sơn vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu liếc nhìn, ánh mắt Kỷ Xuân Sơn rất si mê lại có chút ngốc nghếch, toàn thân như bị phù phép đông cứng, chỉ mỗi bộ ngực là đang lên xuống phập phồng.
Anh cạn lời, bực bội đứng dậy cầm đồ vật đặt trên bàn nhét vào tay Kỷ Xuân Sơn: "Kỷ Xuân Sơn, anh đúng là đồ hổ giấy, bình thường lúc nào cũng giả vờ không đứng đắn, đến lúc quan trọng lại rớt..."
Kỷ Xuân Sơn không để anh kịp lải nhải hết câu, một tay đỡ gáy anh, tay kia vòng qua eo hôn anh cùng nhau ngã xuống giường.
Thẩm Hòe Tự mê loạn suy nghĩ, đúng là cách hôn của Kỷ Xuân Sơn rồi, giây trước vẫn còn sóng êm gió lặng ấm áp tình cảm, giây tiếp theo lập tức cuốn mình vào một cơn lốc xoáy không thể hô hấp.
Bọn họ cởi quần áo cho nhau giữa chuỗi hôn đầy hỗn loạn, chiếc giường hơn mét ba phải chứa một lúc hai người đàn ông trưởng thành có vẻ hơi chật chội. Trong cơn hoảng hốt, Thẩm Hòe Tự chợt nhớ đến cơn mưa một tối tháng tư thời niên thiếu.
Dưới tán dù đơn nhỏ hẹp, nửa bên bả vai ướt đẫm của Kỷ Xuân Sơn và thân thể nóng bỏng của hắn.
"Cười chuyện gì thế?" Kỷ Xuân Sơn bất mãn véo mông anh.
Thẩm Hòe Tự vuốt ve vòng eo săn chắc của hắn, thân thể dưới tay còn nóng bỏng hơn năm xưa: "Em đang nghĩ... Đúng là mình trêu chọc anh trước thật."
Kỷ Xuân Sơn chợt dừng động tác chống khuỷu tay nâng người lên, vẻ mặt phức tạp chăm chú nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng khẳng định chắc nịch: "Xác thật là em trêu tôi trước." Lại nghiêm túc bổ sung, "Cho nên em phải chịu trách nhiệm."
Một câu nghe như vui đùa nhưng Kỷ Xuân Sơn không hề cười, rất không phù hợp với phong cách cợt nhả nhất quán của hắn.
Thẩm Hòe Tự ngẩn người, vươn tay sờ mặt hắn: "Em chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng có bạn trai." Ánh mắt anh thành kính thổ lộ như thời niên thiếu, "Kỷ Xuân Sơn, anh là người đầu tiên, cũng là người duy nhất."
Vẻ mặt Kỷ Xuân Sơn càng nghiêm túc hơn, sau khi ngắm nhìn anh hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi cũng vậy."
Thẩm Hòe Tự cau mày, cụp mắt bật cười.
Kỷ Xuân Sơn thở dài một tiếng.
"Em đúng là... không hề biết gì cả." Hắn kéo tay Thẩm Hòe Tự ấn lên ngực mình, "Thật sự muốn móc tim mình ra đưa cho em xem."
Hắn cúi đầu tiếp tục nụ hôn ướt át vừa rồi, giọng nói vì tình dục chi phối mà trở nên khàn khàn: "Tiểu Tự, bắt đầu cùng tôi một lần nữa được không?"
- -------------------
Lời tác giả:
Các chị em hiểu biết tôi có đoán ra được gì không? Được mà đúng không? Đúng không!!
Danh sách chương