--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG 271
Lạc Ninh và các thành viên trong đội nghỉ ngơi hơn một tiếng, một gã đàn ông khoảng 20 tuổi mặc quân phục đi đến. Gã mở lời: "Các đồng chí chính là người muốn gia nhập vào đội cứu hộ sao?"
Bặc Hiên gật đầu, nói: "Đúng vậy, là chúng tôi. Bây giờ chuẩn bị xuất phát à?"
Gã đàn ông trẻ tuổi nói: "Đúng rồi, bây giờ sẽ lập tức xuất phát."
Sắc mặt của anh ta càng thêm nghiêm túc: "Tôi tên là Liêu Hữu, đội trưởng phụ trách đội cứu hộ lần này. Các đồng chí muốn tham gia không thành vấn đề, nhưng phải tuân theo mệnh lệnh của tôi."
Nếu không phải do bọn họ thiếu nhân lực, cũng sẽ không nhận người ngoài. Không phải gã có thành kiến gì với người mới đến, chỉ là không phải người mình thì khó quản lý.
Bặc Hiên mỉm cười: "Đây là đương nhiên, chúng tôi cũng hiểu quy củ."
Nghe Bặc Hiên nói như vậy, Liêu Hữu rất hài lòng, nói: "Vậy các đồng chí đi theo tôi!"
Sau đó, gã thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh họ cũng đứng lên, có vẻ như cũng chuẩn bị đi theo. Liêu Hữu nhìn Lạc Ninh và hỏi: "Đồng chí này cũng đi cùng sao?"
Lạc Ninh gật đầu, "Phải, có vấn đề gì sao?"
Liêu Hữu hơi cau mày, "Đồng chí đừng đi, lát nữa theo xe trở về căn cứ đi."
Dẫn một cô gái xinh đẹp õng ẹo đi cùng, rốt cuộc là đi cứu hộ, hay đi làm vệ sĩ cho cô ta?
Bây giờ họ không có dư thừa sức lực và tâm trí để đi trông chừng cô ta đâu.
Lạc Ninh: "...", người đàn ông này thật là trọng nam khinh nữ, "Tôi và họ chung đội, đã đăng ký cùng nhau trước đó".
Cô ngừng một chút, tiếp tục nói: "Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không trở thành gánh nặng cho các đồng chí."
Cô chỉ cần nhìn qua là biết Liêu Hữu đang lo lắng điều gì, cho nên mới nhấn mạnh một câu như thế.
Bặc Hiên cũng tiếp lời: "Lạc Ninh có năng lực tự bảo vệ bản thân, kỹ năng cũng rất tốt. Vả lại, có chúng tôi ở đây, nhất định sẽ không làm các đồng chí phải nhọc lòng."
Trông Lạc Ninh mềm mại xinh đẹp, nhưng lúc người ta tàn sát thây ma không hề thua kém bọn họ chút nào. Nhưng Bặc Hiên cũng không giải thích nhiều, vấn đề là gã đội trưởng này mới gặp mặt nên sẽ không tin, chi bằng cứ để gã tận mắt chứng kiến.
Phàn Dã và những người khác cũng nói vào: "Đúng, đúng. Nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, đồng chí cứ yên tâm."
Gã đội trưởng này khinh thường "anh Ninh" của họ, lát nữa phải để "anh Ninh" làm gã phải lóa mắt.
Bọn họ đều nói như thế, Liêu Hữu cũng không tiếp tục dông dài, "Được rồi, hy vọng các đồng chí nói được thì làm được."
Gã cũng không phải có ý kiến với Lạc Ninh, nhưng gã cảm thấy một cô gái õng ẹo có vẻ như không thể làm nên trò trống gì.
-Editor: Autumnnolove-
Vì vậy, nhóm Lạc Ninh theo chân Liêu Hữu rời khỏi khu nghỉ ngơi. Hiện tại tài nguyên khan hiếm, bên ngoài chỉ có một chiếc xe việt dã quân sự và một chiếc xe tải lớn. Trên xe việt dã đã có mấy người ngồi, ngay cả xe tải ở phía sau cũng có vài người đang đứng. Mặc dù Liêu Hữu hơi ghét bỏ Lạc Ninh vì cô đi theo có thể sẽ tạo thêm nhiều rắc rối, nhưng gã vẫn bảo một người đang ngồi trên xe việt dã xuống và để cô lên ngồi. Bặc Hiên và những người khác thì không may mắn như vậy, trực tiếp đi xe tải.
Sau khi nhảy lên xe tải, Nhạc Khiếu ngậm điếu thuốc trong miệng, cảm thán: "Quả nhiên...người đẹp thì đi đến đâu cũng nổi tiếng!"
Người đẹp thì ngồi xe việt dã, đàm trai tráng bọn họ phải đứng thùng xe tải.
Bặc Hiên bật cười: "Nói lời vô nghĩa!"
"Đội trưởng Liêu, anh cũng được đó", sau khi Phàn Dã lên xe, bèn nói.
Hiện tại, bọn họ rất hoan nghênh Lạc Ninh. Vì vậy khi Liêu Hữu sắp xếp cho Lạc Ninh ngồi xe việt dã, họ rất hài lòng.
Bặc Hiên gật đầu, "Trông cũng không tệ lắm, cứ đi theo anh ta trước đi."
Ngay sau đó, xe khởi động chạy ra khỏi căn cứ, lang thang khắp thành phố, tìm kiếm và cứu hộ những người sống sót ở nơi thây ma không tụ tập. Liêu Hữu cũng ngồi xe việt dã, thỉnh thoảng gã sẽ nói vài câu với đồng đội, sau đó dùng bộ đàm liên hệ với những đồng đội ở nơi khác để thăm dò tình hình.
Lạc Ninh nghe họ nói chuyện, cũng nắm bắt được hai tin tức.
Một, kho vũ khí lớn nhất của quân đội bên này bị khóa, cán bộ quản lý đã biến thành thây ma, cần phải có dấu vân tay và mống mắt của y mới có thể mở ra được. Bởi vì nó được khóa bằng khóa thông minh, mạnh mẽ phá hư khóa càng không được, sẽ khởi động hệ thống tự hủy. Còn một kho vũ khí cấp cao khác, nhưng cán bộ trông coi trùng hợp đã đi công tác từ hai ngày trước. Bây giờ đang lúc tận thế, đường bên ngoài bị phong tỏa, hoàn toàn không có đường về.
Hai, có một nhóm nghiên cứu khoa học sinh học đang bị mắc kẹt ở phòng thí nghiệm bên này, tương tự là không thể mở được khóa thông minh. Nhóm nghiên cứu khoa học này rất quan trọng, nghe nói muốn nghiên cứu ra vắc-xin chống lại vi-rút thây ma thì phải dựa vào họ. Tuy nhiên, quân đội đã cử vài đoàn người đến giải cứu mà vẫn chưa thành công. Liêu Hữu và các đồng đội đang rất lo lắng. Thời buổi hiện tại, các nhà khoa học đều trở nên vô giá, phải nghỉ cách cứu họ bằng mọi cách.
Trên đường, họ gặp rất nhiều thây ma. Nhưng Lạc Ninh không cần phải ra tay, đám người Liêu Hữu đã giải quyết toàn bộ. Nhóm Bặc Hiên ở phía sau cũng xuống xe và hỗ trợ tiêu diệt thây ma. Lạc Ninh chỉ ngồi yên trên xe mà không đi xuống, hoàn toàn là bởi vì mệnh lệnh của Liêu Hữu, cho nên cô mới tình nguyện chấp hành. Cô lấy một cây kẹo mút tìm được ở căn phòng ký túc xá ban đầu, nhét vào trong miệng, hạ cửa sổ xe xuống và ngắm nhìn phong cảnh tàn sát thây ma bên ngoài.
-Truyện được đăng tải tại truyenlol.com: Autumnnolove, vui lòng đọc ở truyenlol.com của mình để đọc đủ và ủng hộ mình-
[ Sao em có cảm giác như anh Ninh của em đi nghỉ phép nhỉ? ]
[ Mấy anh đầu đất khổ cực gϊếŧ thây ma, anh Ninh nhàn nhã ngồi trên xe ngậm kẹo mút, sự thiên vị này quá sức rõ ràng. ]
[ Thật ra nếu không phải trước đó đã nhìn xem anh Ninh giải quyết thây ma nhẹ nhàng thế nào, tôi cũng sẽ giống như anh đội trưởng đẹp trai kia, cho rằng anh Ninh chính là bông hoa xinh đẹp cần người khác phải che chở. ]
[ Anh Ninh cũng không khách sáo. Bảo ngồi trên xe, thật sự là ngồi lì trên xe luôn. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã bay xuống xe thể hiện từ lâu rồi, chứng minh bản thân. ]
[ Thiệt sự mà nói, anh Ninh của tôi chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được. Như cô ấy nói, người ta xinh đẹp đáng yêu thế kia, ai lại đi gϊếŧ thây ma! ]
[ Đúng, đúng. Mấy chuyện đó làm ảnh hưởng hình tượng xinh đẹp của anh Ninh chúng ta lắm. ]
[ Chứ còn gì nữa, anh Ninh phụ trách xinh đẹp, chúng ta phụ trách liếm màn hình. ]
[...Cái đám chó nghiện sắc đẹp này, đủ rồi đó! ]
Trên màn hình, mọi người đang trò chuyện rôm rả. Người qua đường vào xem cũng cảm thấy vui vẻ, Lạc Ninh lại bỏ vào túi thêm một đợt fan nhan sắc.
3 tiếng sau
Liêu Hữu có vẻ mỏi mệt, chau mày. Tiêu diệt thây ma và cứu hộ không ngừng nghỉ, thể lực của họ đã tiêu hao rất nhiều. Lạc Ninh cảm thấy bản thân không làm gì có vẻ như cũng không hay, vì vậy cô cầm mấy chai nước trong túi và đưa cho họ.
Liêu Hữu đón lấy và uống mấy hớp liền, "Cảm ơn!"
Sau đó gã nhìn Lạc Ninh, đáy mắt mang theo vài phần cực chẳng đã: "Chuyện này...Sau khi trở về, tôi cho người đưa đồng chí đến căn cứ của người sống."
Trước đó quả nhiên không nên cho cô ấy đi theo, còn yêu cầu cô ấy ngồi yên ở trên xe không được đi xuống, cô ấy ngoan ngoãn làm theo, nếu không bọn họ còn phải phân tâm mà trông chừng cô ấy nữa.
Lạc Ninh lắc đầu, "Vậy thì không tốt lắm đâu, tôi còn muốn đi theo mọi người góp sức mà."
Liêu Hữu xoa xoa nếp nhăn giữa chân mày, "Đồng chí cũng chẳng giúp được gì, chi bằng cứ trở về căn cứ đi, có lẽ sẽ tìm được chuyện gì đó mà làm."
Lạc Ninh chớp chớp mắt, "Là đồng chí yêu cầu tôi không được xuống xe làm phiền, cũng không phải là tôi không giúp đỡ mọi người."
Mỗi lần gặp thây ma, gã đều lặp đi lặp lại và nhấn mạnh rằng cô tuyệt đối không được xuống xe, tạo thêm phiền phức. Cô còn có thể làm gì, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng. Đúng lúc cô cũng không muốn cầm dao xẻ dưa hấu chém thây ma trên màn ảnh phát sóng trực tiếp, trông rất cay mắt. Xem ra cần phải nhanh chóng tìm súng ống hỏa dược, thay thế dao xẻ dưa hấu mới được.
"...", Liêu Hữu nghẹn họng trân trối, lại không tiện mở miệng mắng một cô gái. Dù sao gã cũng đã quyết định, sau khi trở về, cho người đưa Lạc Ninh đến căn cứ người sống.
Còn chưa kịp tiến hành, đột nhiên cấp trên đưa ra mệnh lệnh, yêu cầu họ nhanh chóng chạy đến phòng thí nghiệm kia để cứu viện. Liêu Hữu đành phải tiếp tục mang theo Lạc Ninh mà lên đường.