🌺Dịch : Autumnnolove🌺
CHƯƠNG 272
Vị trí của phòng thí nghiệm cách nơi này không xa, vì vậy cấp trên mới có thể yêu cầu Liêu Hữu dẫn người đến chi viện.
Trên xe, có người nhịn không được bèn hỏi: "Đội trưởng, sao lại hạ mệnh lệnh cho chúng ta qua bên đó chi viện một cách bất thình lình như thế, đã phát sinh chuyện gì sao?"
Liêu Hữu trả lời: "Lũ thây ma đột nhiên tụ tập ở đó, có vẻ như chúng đang muốn tấn công phòng thí nghiệm".
"Cấp trên ra lệnh cho chúng ta phải đảm bảo những người bên trong phòng thí nghiệm sẽ không bị thây ma tấn công khi họ đi ra ngoài, vì vậy cần chúng ta đến đó hỗ trợ tiêu diệt lũ thây ma".
Người nọ tiếp tục hỏi: "Chẳng phải những nhà khoa học đó đang bị mắc kẹt bên trong phòng thí nghiệm không ra ngoài được sao?"
Liêu Hữu thở dài, "Bây giờ đúng là đang bị khóa lại, nhưng nếu cuối cùng họ giải mã được khóa thông minh, họ cũng có thể ra ngoài".
"Họ cũng quá xui xẻo rồi, không chỉ người quản lý khóa thông minh biến thành thây ma, mà còn kích hoạt khóa lệnh* tối cao, chỉ có người đã bị biến thành thây ma kia mới có thể giải ra".
(*khóa lệnh: Một tín hiệu do người sử dụng khởi xưởng và được trao cho chương trình máy tính để bắt đầu, kết thúc, hoặc điều khiển sự thực hiện một thao tác cụ thể. Trong các chương trình điều khiển bằng lệnh, bạn đánh khai báo lệnh và cú pháp thích hợp của nó rồi ấn phím Enter. Còn trong chương trình điều khiển bằng trình đơn thì bạn chỉ việc chọn dùng một lệnh trong trình đơn trên màn hình.)
Phòng thí nghiệm làm như vậy vốn là muốn đảm bảo bí mật và an toàn cho các công trình bên trong, nhưng nào ngờ bây giờ nó lại trở thành bùa đòi mạng.
Người nọ có chút lo lắng: "Không biết các nhà khoa học trong đó thế nào rồi. Từ lúc mạng Internet bị gián đoạn, cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào từ trong đó gửi ra".
"Chỉ có thể cầu nguyện cho họ đều sống sót", những người khác cũng rất lo lắng.
Lần này đột nhiên xuất hiện thây ma là do một loại vi-rút tạo thành. Nghe nói chỉ cần tìm nguồn gốc lây nhiễm, giải mã và phân tích các thành phần của nó là có thể chế ra được vắc-xin. Mà nhóm nghiên cứu khoa học ở thành phố của họ, chính là những người có triển vọng nhất.
–Editor: Autumnnolove–
Hơn nửa giờ sau, hai chiếc xe đã chạy đến bên ngoài phòng thí nghiệm. Quả nhiên, nhìn thấy rất nhiều thây ma đang tụ tập và tấn công phòng thí nghiệm, bốn phía liên tục vang lên tiếng súng và tiếng gào rú. Liêu Hữu nhanh chóng dùng bộ đàm để liên hệ với những người đang bảo vệ bên trong phòng thí nghiệm.
Bộ đàm mà họ đang sử dụng là loại tân tiến nhất, cho nên nó vẫn hoạt động trong phạm vi thành phố. Thiết bị này cũng giải quyết những bất cập do Internet đột nhiên bị gián đoạn mà tạm thời không thể khôi phục mang đến.
Cấp trên yêu cầu họ phối hợp với những đội khác, tấn công từ bên ngoài vào, người bên trong sẽ phá vòng vây ra, nội ứng ngoại hợp mà tiêu diện lũ thây ma. Sau khi thảo luận kế hoạch tác chiến xong, Liêu Hữu nhìn đồng hồ, "Mười phút nữa sẽ bắt đầu hành động!"
Sau đó, gã quay đầu lại và nói với Lạc Ninh: "Đồng chí cứ ở trên xe, đến lúc đó khóa chặt cửa xe và cửa sổ xe lại."
Nơi này đã bắt đầu có những đội quân thây ma, số lượng quá nhiều. Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy khó khăn, sinh mệnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, chứ đừng nói đến phải phân tâm bảo vệ Lạc Ninh.
Lạc Ninh cực chẳng đã nói: "Tôi thật sự không có kém cỏi như đồng chí nghĩ mà, tôi có năng lực tự bảo vệ bản thân."
Đương nhiên là Liêu Hữu không tin, "Không được! Việc xử lý thây ma này cứ để cho nam giới chúng tôi làm là được rồi, đồng chí cứ ở yên trên xe."
Lạc Ninh trợn mắt lên, "Triều đại phong kiến đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, đồng chí còn dùng tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ sao?"
Liêu Hữu kiên trì nói: "Tôi biết phái nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng chuyện này không thể thương lượng. Tôi là đội trưởng, đồng chí phải làm theo sự sắp xếp của tôi."
Những đồng đội của Lạc Ninh quả thực có kỹ năng rất vững vàng, có lẽ sẽ giúp đỡ được rất nhiều. Gã chỉ sợ là Lạc Ninh đi theo vào, làm trở ngại thì thôi, còn ảnh hưởng đến những người khác, buộc người khác phải chia ra để che chở cho cô ta, chẳng bằng để cô ta ở yên trên xe. Vả lại, cô ta nói là cô ta có năng lực tự bảo vệ bản thân, nhưng yếu ớt thế này thì không biết là có thể đối phó được với bao nhiêu con thây ma. Đối với bọn họ, tình hình hiện tại cũng chỉ có gϊếŧ hoặc bị gϊếŧ.
Lạc Ninh: "......"
Lạc Ninh cũng biết tính cách gã vô cùng cố chấp, muốn thuyết phục gã thật sự không dễ dàng. Ngay mai, các cô còn muốn mượn kênh phát sóng của đội Liêu Hữu để quảng cáo, tham gia nhiệm vụ đi kho vũ khí thu thập vật tư, cho nên cũng không thể mạnh mẽ vi phạm mệnh lệnh của đội trưởng là gã.
Lạc Ninh nảy ra một ý tưởng: "Đồng chí không cho tôi đi, chắc chắn đồng chí sẽ hối hận.'
Liêu Hữu: "...", cô gái này sao lại không biết nghe lời như thế?
Gã nói: "Tôi sợ cho đồng chí đi, tôi mới là người hối hận".
[ Anh đội trưởng đẹp trai cũng quá thẳng tính, ảnh không biết cách nói chuyện chút nào, chẳng trách không có bạn gái. ]
[ Sao cậu biết anh ta không có bạn gái? ]
[ Đối xử với anh Ninh xinh đẹp của chúng tôi mà còn lạnh lùng độc mồm độc miệng, EQ thấp như thế thì có thể có bạn gái sao? ]
[ .... ]
[ Anh ta không cho phép anh Ninh xuống xe, không biết anh Ninh sẽ làm gì tiếp theo nhỉ? ]
[ Tôi có linh cảm rằng lát nữa anh ta sẽ chủ động mời Lạc Ninh giúp một tay. ]
[ Các người có phải là đã quá tự tin về Lạc Ninh rồi không? ]
[ Xem tiếp đi rồi biết. ]
–Truyện được edit và đăng tại truyenlol.com: Autumnnolove, vui lòng đoc ở truyenlol.com để đọc truyện đủ chap và ủng hộ mình–
Lạc Ninh thật sự muốn đánh cho Liêu Hữu bất tỉnh, sau đó tự mình nhảy xuống. Tiếc là không được, cô nói: "Tôi còn có một thân phận khác, có lẽ đồng chí vẫn chưa biết".
Đột nhiên Liêu Hữu trở nên khẩn trương và phòng bị, nhìn Lạc Ninh: "Thân phận gì?"
Chẳng lẽ cô gái này là kẻ xấu? Cô ta cố tình đi theo để làm hỏng kế hoạch? Lạc Ninh thấy thái độ của gã, biết ngay gã đội trưởng này đang hiểu lầm. Cả người cô toát lên sự tự tin chói lọi, nói: "Tôi thành thạo bẻ khóa thông minh, tôi là một thiên tài công nghệ".
Liêu Hữu: "....". Làm sợ muốn chết, còn tưởng rằng cô ta là kẻ địch, thì ra là muốn lừa bịp.
"Phía chúng tôi có mấy chuyên gia công nghệ cao, họ đã cố gắng bẻ khóa nhưng đều thất bại".
Vì vậy, cô đừng có lộn xộn!
Lạc Ninh biết nói miệng thì không có bằng chứng, "Chẳng phải các đồng chí đã mất kết nối với những người đang bị mắc kẹt bên trong phòng thí nghiệm sao? Bây giờ không thể biết được tình huống ở bên trong, nhưng tôi có thể giúp các đồng chí thăm dò tình huống bên trong".
Liêu Hữu bán tín bán nghi, "Đồng chí giúp chúng tôi biết được tình hình bên trong bằng cách nào?"
Lạc Ninh hỏi: "Chắc là sẽ có camera ở bên trong phòng thí nghiệm đúng không?"
Liêu Hữu gật đầu: "Có, nhưng cũng chẳng biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, việc giám sát đã bị gián đoạn, bây giờ toàn bộ đều bị nhiễu sóng".
Lạc Ninh nói: "Tôi có thể giúp các đồng chí khôi phục màn hình giám sát".
Liêu Hữu cảm thấy rất khó tin, "Thật hay giả?"
Lạc Ninh tức giận, nói: "Tôi cần phải dùng chuyện này để lừa đồng chí sao? Lát nữa thử chẳng phải sẽ biết sao, dù sao thì tôi nói gì đồng chí cũng đều không tin".
"Đội trưởng, hay là cứ để cô ấy thử xem sao?", có một người trên xe lên tiếng.
Mọi người đều không biết được tình huống bên trong như thế nào, nếu thật sự có thể khôi phục màn hình giám sát thì tốt rồi. Vả lại, chỉ thử một chút, nếu thất bại, họ cũng chẳng mất mát gì. Nhưng nếu như thành công, đó chính là chuyện tốt.
Liêu Hữu suy nghĩ, "Chờ tôi liên hệ với bên trong trước, dù sao thì phòng giám sát cũng nằm trong tòa nhà thực nghiệm này".
Lạc Ninh nhấn mạnh: "Đồng chí nhân tiện nói cho họ biết, tôi còn biết mở khóa thông minh".
Mục tiêu trọng tâm của cô là bẻ khóa, cứu những người ở bên trong ra. Như thế chẳng những có thể giành được sự tín nhiệm của Liêu Hữu và cấp trên của gã, còn có cơ hội được mời đến giải mã ổ khóa thông minh của kho vũ khí bên cạnh.
Cuối cùng Liêu Hữu cũng truyền đạt lại những gì Lạc Ninh nói với người bên trong. Sau khi bên trong thương lượng xong, bảo Liêu Hữu bảo hộ Lạc Ninh và tiến vào tòa nhà thực nghiệm để thử. Nếu cô ấy thật sự có thể khôi phục màn hình giám sát, có nghĩa là cô ấy thực sự có bản lĩnh, bọn họ sẽ tiếp tục mời cô đi bẻ khóa thông minh.
Liêu Hữu nói với Lạc Ninh: "Đồng đội bên kia đồng ý để đồng chí vào thử".
Gã dặn dò: "Lát nữa tôi sẽ đi theo hướng không có thây ma, đồng chí cứ đi phía sau tôi, cố gắng tự bảo vệ bản thân, đừng để thây ma bắt được đồng chí".
Lạc Ninh gật đầu: "Không thành vấn đề."