Lạc Ninh có thể điều khiển âm sát của Đại Đao khiến tất cả những người có mặt đều cảm thấy rất kinh ngạc. Tư Không Uý và Lôi Khâu thấy Lạc Ninh nói ra điều đó đơn giản như đang giỡn, có vẻ việc điều khiển được âm sát trên Đại Đao cũng không phải là chuyện gì to tát lắm thì không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ. Chẳng lẽ ai cũng có thể điều khiển âm sát trên Đại Đao? Chẳng qua trước kia mọi người đều nghĩ Đại Đao là gươm báu trấn trạch của nhà họ Lạc cho nên chỉ có người nhà họ Lạc mới có thể sử dụng nó. Vì vậy, Tư Không Uý và Lôi Khâu cũng âm thầm bấm tay niệm chú, muốn thử xem có điều khiển được âm sát từ Đại Đao không. Nào ngờ mới vừa thử thôi đã cảm nhận được một luồng khí lạnh xộc lên như muốn ăn mòn cơ thể. Thực lực của Tư Không Uý cao hơn Lôi Khâu gấp mấy lần, anh ta lập tức cắt đứt liên hệ giữa mình và Đại Đao. Bởi vì âm sát ăn mòn cơ thể anh ta rất ít, cộng thêm được hoá giải kịp thời cho nên không để lại bất kỳ di chứng gì. Lôi Khâu thì thảm hơn chút, cậu ta là tay gà mờ mà cùng tò mò bắt chước người ta liên hệ với thanh Đại Đao. Đến khi nhận ra có điều không ổn, âm sát đã ăn mòn được vài phần trên cơ thể cậu ta rồi.

"A, đau quá!". Bây giờ muốn thoát ra rất khó, không chỉ cả người cảm thấy lạnh thấu xương mà còn có cảm giác nóng như thiêu như đốt, cậu ta nhịn không được mà rên lên một tiếng.

Lạc Ninh thấy vậy bèn duỗi tay ra vỗ mấy cái lên lưng Lôi Khâu, thẳng thừng chặt đứt liên hệ giữa cậu ta và Đại Đao. Cô tức giận nói: "Cậu cũng thật là lớn gan, tôi có thể huy động được Đại Đao là vì tôi có đủ thực lực, cơ thể nhỏ bé này của cậu có khác nào tìm đường tự sát đâu chứ!".

Rồi cô đưa cho cậu ta một lá bùa: "Mang theo bên người, có thể tiêu trừ âm sát ăn mòn trên người cậu".

Lôi Khâu vội vàng nhét lá bùa vào túi áo trên ngực, quả nhiên cảm thấy không còn đau đớn và rét lạnh nữa.

"Tôi nghe cô nói đơn giản, cho nên mới tưởng ai cũng có thể huy động được. Lần sau tôi không dám làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy nữa đâu". Cậu ta muốn khóc thật to.

Lạc Ninh dở khóc dở cười, "Biết là tốt rồi".

Mọi người thấy Lôi Khâu trúng chiêu cũng hiểu ra được không phải ai cũng có thể chạm vào thứ này, Lạc Ninh chỉ là trường hợp cá biệt.

Lạc Ninh nhìn lão già bên kia và hỏi: "Còn muốn đấu pháp nữa không?".

Sắc mặt lão già trở nên thất thường, không trả lời mà hỏi: "Tại sao cô có thể chạm vào cảnh giới đó nhanh đến như vậy?".

Lạc Ninh nhướng mày, "Tôi có thân với nhà họ Lạc lắm đâu, mắc mớ gì tôi phải nói cho ông biết?".

"Cô!", lão già nghẹn lại một hơi. Lúc này mục đích khiến lão ta muốn bắt cho bằng được Lạc Ninh trở về đã không còn là để nghiêm khắc trừng trị nữa, mà là muốn biết rốt cuộc cô đã làm cách nào để đạt được cảnh giới đó.

"A!". Bỗng nhiên tiếng kêu thảm thiết của trưởng lão Lạc Cửu vang lên.

Lão già xoay người lại nhìn thì thấy trưởng lão Lạc Cửu bị đuôi rắn của Vua Rắn quét trúng, cả người bay lên trên cao rồi nện xuống boong tàu một cái thật mạnh, miệng không ngừng phun máu. Mặc dù trong lúc đấu pháp, trưởng lão Lạc Cửu có thể mượn âm sát của Đại Đao để đấu, nhưng về mặt tố chất cơ thể còn kém xa Vua Rắn. Ông ta để Vua Rắn tìm được cơ hội đánh vào một cú, lục phủ ngũ tạng bên trong đều bị thương nặng.

Trưởng lão Lạc Cửu vừa ọc máu vừa nói: "Tộc lão... tôi không xong rồi".

Nếu có thể xé xuống thêm hai lá bùa, chắc chắn ông ta có thể giữ chân Vua Rắn, thậm chí khống chế được nó. Nhưng khả năng của ông ta không đủ xé thêm hai lá bùa, chỉ cần xé một lá bùa nữa thôi là cơ thể ông ta đã không chịu nổi âm sát ăn mòn rồi.

Tộc lão thấy Vua Rắn lại đánh về phía tàu của họ, muốn làm chìm tàu cho bằng được. Ông ta lập tức tự mình chiến đấu với nó, huy động âm sát trên Đại Đao để cản Vua Rắn. Lúc này ông ta mới cảm nhận được tình thế khó khăn của trưởng lão Lạc Cửu, Vua Rắn nổi điên lên đúng là rất khó chơi. Mà nó còn hết sức thông minh, biết tránh né âm sát công kích và đánh lén.

Ông ta nhìn Lạc Ninh một cái thật sâu, miễn cưỡng ra lệnh: "Lui!".

Trưởng lão Lạc Cửu khó mà chấp nhận, "Tộc lão, cứ tha cho nó dễ dàng vậy sao?".

Sắc mặt tộc lão trầm xuống, nói: "Nếu ông có thể bắt được cô ta thì ông đi bắt thử đi, bây giờ tôi còn chưa phải là đối thủ của cô ta".

Trừ khi tất cả tộc lão hợp sức lại với nhau, nếu không hôm nay khó mà có hy vọng bắt được Lạc Ninh về. Tiếc là chỉ có một mình lão ta tới đây, cho dù bây giờ có gọi những người khác tới e rằng cũng không còn kịp nữa rồi.

Trưởng lão Lạc Cửu biết tộc lão nói phải, nhưng trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy tức tối! Ông ta và tộc lão đều bị thương nặng, mà vết thương của ông ta còn nặng hơn. Sau khi trở về, cần phải tu luyện và nghỉ ngơi ít nhất là nửa năm mới có thể hồi phục. Nếu bắt được Lạc Ninh về thì còn đáng giá, bây giờ trái lại còn để Lạc Ninh chạy thoát, chuyện này khó mà chấp nhận. Thế nhưng cũng không còn cách nào, ông ta chỉ có thể nghiến răng hét lên với người lái tàu:

"Trở về vùng biển của gia tộc đi".

Người lái tàu lập tức điều khiển con tàu.

Tộc lão vừa đấu pháp với Vua Rắn vừa nói với Lạc Ninh: "Cô đi đi!".

Có nghĩa là họ không bắt người nữa.

Lạc Ninh cười khẩy: "Ông kêu tôi ở lại thì tôi phải ở lại, ông kêu tôi đi thì tôi phải đi à? Nhìn tôi có rẻ đến thế không?".

"Bây giờ tôi là kẻ thẳng, tôi phải thu hoạch chiến lợi phẩm mới được".

Trưởng lão Lạc Cửu bụm ngực đứng dậy, giọng điệu khinh thường: "Cô đừng có mà được đà lấn tới".

Lạc Ninh nhướng mày, "Tôi cứ thích được một tấc phải lấn thêm một thước đấy rồi sao? Ông cản được tôi chắc?".

"Nếu các người đã không thích như vậy thì chúng ta đấu pháp tiếp đi".

Tộc lão nhíu mày, "Cô muốn cái gì?".

Lão ta đã nghe rất nhiều chuyện về Lạc Ninh, con nhóc này rất giỏi thâu tóm món lợi. Xem ra hôm nay không mất vài thứ bọn họ không thể nào đi được. Tộc lão là người sáng suốt, nếu đã bắt không được Lạc Ninh thì không cần phí công vô ích.

Lạc Ninh khẽ cười: "Tộc lão quả nhiên là người thức thời".

Cô nâng tay chỉ vào Đại Đao trên giá gỗ: "Nó nha!".

Thấy Lạc Ninh cả gan đòi Đại Đao, tộc lão và trưởng lão Lạc Cửu trợn to hai mắt nhìn Lạc Ninh với vẻ khó tin. Đây là báu vật trấn trạch của nhà họ Lạc, sao có thể đưa cho Lạc Ninh.

Trưởng lão Lạc Cửu mỉa mai: "Cô không sợ ăn no vỡ bụng à?".

Con nhóc này đúng là tham lam, còn dám mơ tưởng tới bảo vật trong số những bảo vật này, "Cô có nằm mơ cũng không thấy mờ mờ đâu".

Lạc Ninh bật cười thành tiếng: "Thì đúng là tôi muốn xem thử ăn vào có căng bụng thật hay không".

"Để Đại Đạo lại đây, mấy người có thể đi".

Trên mặt cô là nụ cười, nhưng trong mắt và giọng nói lại không có một chút độ ấm nào, "Hay là... mấy người ở lại nơi này hết đi".

"Lớn gan, Lạc Ninh đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!". Trưởng lão Lạc Cửu giận tới tức ngực, con nhóc chết tiệt này đúng là mạnh miệng lớn lối.

Lạc Ninh trợn mắt, "Đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu".

"Lắc tàu của họ chút xíu đi". Sau đó cô lấy một bình sứ ra, đổ hai viên thuốc vào lòng bàn tay và ném cho Vua Rắn. Đây là Bổ Khí Hoàn, sau khi Vua Rắn ăn vào có thể bổ sung lại tinh khí đã bị hao tổn lúc nảy.

Vua Rắn vội vàng bơi tới, hai cái đầu rằn lần lượt đớp hai viên thuốc. Cả người lộ ra khí tức hung tợn, cơ thể cũng to hơn một chút, nó không quan tâm gì cả mà đánh về phía tàu của nhà họ Lạc. Tộc lão thấy vậy lập tức xé hai lá bùa xuống, thực lực của lão ta có thể chống chịu được âm sát ăn mòn. Nhưng không quá lâu, cho nên ông ta cần phải tốc chiến tốc thắng.

Lão ta huy động âm sát đến tập kích Vua Rắn, muốn làm Vua Rắn bị thương. Có điều, sao Lạc Ninh có thể để lão ta được toại nguyện. Bây giờ Vua Rắn là thú cưng của cô, đến cô còn không nỡ làm nó bị thương nữa là. Vì vậy cô dùng dao găm âm sát ngàn năm trong tay huy động từng sợi âm sát trên thân Đại Đao đánh vào lão già trên thuyền và đám người trưởng lão Lạc Cửu.

"A!". Những người họ Lạc có thực lực kém bị âm sát ăn mòn lập tức cảm thấy cả người đau đớn bỏng rát, nhịn không được rên la ầm ĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện