Trên thuyền, người có thực lực hơi mạnh một chút cũng đang gồng hết sức mình chống đỡ nhưng rõ ràng là không chịu được lâu. Trưởng lão Lạc Cửu bị thương nặng sẵn, bây giờ còn bị âm sát của Đại Đao ăn mòn bên trong cơ thể cho nên thương tích lại càng nặng hơn. Ông ta không trụ được nữa mà phun ra máu, toàn bộ các bộ phận bên trong cơ thể đau đớn như thể bị lệch khỏi vị trí của chúng. 

- Dừng tay! - Ông ta không khỏi hét lớn về phía Lạc Ninh. 

Còn lâu Lạc Ninh mới để ý đến ông ta, cô tiếp tục lợi dụng âm sát từ Đại Đao để làm chuyện của mình. Từng sợi âm sát chui vào cơ thể lão già từ lòng bàn chân của lão, khiến lão bị mất cân bằng trong lúc điều khiển âm sát đấu pháp với Vua Rắn, chẳng mấy chốc lão đã bị phản phệ. 

Vua Rắn nhân cơ hội đó húc cả người vào tàu của nhà họ Lạc lần nữa. Bây giờ tộc lão có muốn ngăn cản cũng đã chậm mất nửa nhịp rồi, bởi vì âm sát đang ăn mòn trong cơ thể cho nên tộc lão hết sức khó chịu. Lúc lão kịp nhận ra thì con tàu của nhà họ Lạc đã lật ngang rồi. Người trên tàu lần lượt rơi xuống biển, giá gỗ và Đại Đao cũng dần dần chìm xuống đáy biển sâu. 

Lạc Ninh lệnh cho Vua Rắn triệu hồi bầy rắn, nâng Đại Đao lên. Vua Rắn lập tức phát ra tín hiệu thôi thúc bầy rắn vốn đã tan đàn xẻ nghé lập tức tập trung lại. Từng con rắn biển đan vào nhau và dệt thành một tấm lưới lớn, bọn chúng nâng giá gỗ lên rồi từ từ vươn người ra khỏi mặt biển. Bởi vì âm sát trên thanh Đại Đao quá nặng, vì vậy cứ cách hơn mười giây là bầy rắn sẽ đổi nhóm rắn tiếp xúc với giá gỗ một lần. 

Sau khi nâng được Đại Đao lên trên mặt biển, Vua Rắn quất đuôi rắn tới giá gỗ và đập thật mạnh vào khung gỗ. Giá gỗ lập tức bị vỡ chia năm xẻ bảy, Đại Đao đang nằm trên đó bị lực tác động bay lên, hay nói đúng hơn là bay về phía Lạc Ninh. 

Tộc lão của nhà họ Lạc và trưởng lão Lạc Cửu lênh đênh trên biển, thấy vậy không khỏi biến sắc. Lúc tàu chìm, bọn họ chỉ nghĩ rắc rối rồi, Đại Đao rớt xuống biển, bọn họ phải bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian mới mò lên được. Nào có ngờ đâu bầy rắn lại nâng giá gỗ lên, Vua Rắn còn hất Đại Đao bay tới chỗ Lạc Ninh nữa. Có điều hai lão già này lập tức lộ ra ánh mắt hả hê khi thấy người khác gặp nạn. Lạc Ninh thật sự đã quá xem thường âm sát của Đại Đao, nếu dám dùng tay cầm nó thì chắc chắn Lạc Ninh sẽ không gánh nổi hậu quả. Đến cả tộc lão còn không dám tiếp xúc trực tiếp với Đại Đao đã được gỡ vài lá bùa, lão sợ âm sát sẽ ăn mòn lão khiến lão chết cóng mất. Tuy thực lực của Lạc Ninh nhỉnh hơn lão một chút, nhưng làm như vậy thì kết quả cũng như nhau cả thôi. 

- -Editor: Autumnnolove--

Chuyện tộc lão biết thì tất nhiên Lạc Ninh cũng biết. Cô không chạm tay vào Đại Đao, mà ném hai nửa sợi xích bị cô chặt đứt trên tay lão già trước đó ra và quấn lấy thanh Đại Đao. Sau đó cô đặt lên boong thuyền mấy món pháp khí bằng ngọc cuối cùng trên người, tạo ra một trận pháp tương tự Thất Tinh Bạch Đấu. Lúc này cô mới kéo Đại Đao xuống, cắm nó vào chính giữa trận pháp Thất Tinh Bạch Đấu. 

Đại Đao vừa rơi xuống tàu đã tạo ra một cơn chấn động, trực tiếp ăn mòn xiềng xích khiến nó đứt thành từng đoạn. Người nhà Tư Không trên thuyền thấy vậy đồng loạt lui về phía sau một khoảng nhất định, cố gắng tránh xa Đại Đao. 

Tư Không Uý không ngờ Lạc Ninh thật sự mang Đại Đao lên tàu, nhưng rõ ràng là bây giờ Đại Đao còn chưa thuần phục, nếu như không trấn áp được nó thì tất cả mọi người đều sẽ gặp rắc rối to. Anh ta không khỏi hỏi: 

- Có cần tôi giúp gì không? 

Lạc Ninh lấy trong túi ra bút vẽ bùa và chu sa siêu phẩm, nghe Tư Không Uý hỏi cũng không hề ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục việc mình đang làm. 

- Anh có thể giúp được gì sao? 

Tư Không Uý nghẹn họng, anh ta ngượng ngùng mỉm cười, nói: 

- Hình như là không giúp được gì thật. 

Lần này anh ta và ba vị trưởng lão của nhà Tư Không cùng nhau đi đến Bắc Kinh trước, anh ta quay đầu lại hỏi ba người họ: 

- Trưởng lão có thể giúp một tay trấn áp Đại Đao không? 

Ba vị trưởng lão lắc đầu không chút do dự, đáp: 

- Trừ khi có tộc lão của gia tộc tới, chung tay với nhau may ra còn trấn áp được thứ này. Chỉ có chúng tôi thì không đủ sức rồi. 

Thực lực của họ đúng là cao cường hơn trưởng lão Lạc Cửu một bậc, nhưng lại thua xa vị tộc lão kia của nhà họ Lạc. Đến cả lão ta còn không trấn áp được Đại Đao thì sao tới lượt bọn họ. 

Tư Không Uý nói với Lạc Ninh bằng giọng bất lực: 

- Nếu như thật sự không trấn áp được nó thì cô cũng đừng lấy nó nữa. 

Ý của anh ta là không được thì ném đi, coi chừng cố quá thành quá cố. 

Lạc Ninh hiểu ý anh ta, nói: 

- Ai nói tôi trấn áp không được? Chưa thử sao biết. 

Cô nhanh chóng vẽ ra mấy lá bùa, sau đó dán lên vị trí của mấy lá bùa đã bị trưởng lão Lạc Cửu và tộc lão xé xuống. Đại Đao đang rung lên một cách dữ dội dần dần yên tĩnh theo từng lá bùa được dán. 

Đám người Tư Không Uý hết sức vui mừng, chẳng lẽ Lạc Ninh thật sự có thể trấn áp được Đại Đao? 

Đúng lúc này, tộc lão được một con rùa biển to chở tới. Lão ta đứng trên mai rùa biển, nhìn về phía boong tàu và cười lạnh: 

- Lạc Ninh, lá bùa cực phẩm mà cô vừa vẽ đúng là có thể đặt chung mâm với mấy lá bùa đã bị chúng tôi xé xuống lúc nãy, có thể khống chế được phần lớn âm sát trên Đại Đao. 

- Nhưng nếu chỉ mới như vậy mà cô cho rằng cô có thể trấn áp Đại Đao thì đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. 

- Cô cho rằng cái khung gỗ đỡ Đại Đao lúc nãy là đồ trang trí sao? Nó là khung gỗ rất đặc biệt được đẽo từ loại gỗ ẩn chứa dương khí tinh khiết ngàn năm, đặc biệt dùng để áp chế Đại Đao. 

Ông ta quét mắt nhìn ra khung gỗ đã vỡ thành từng mảnh, nói tiếp: 

- Tiếc thật, Vua Rắn đã phá nát nó rồi. Lạc Ninh, coi chừng trộm gà không được còn mất cả nắm thóc đấy. 

- Đây là đồ thuộc sở hữu của nhà họ Lạc, không ai có thể mang đi. - Lão ta tự tin bổ sung một câu. 

Nếu không trấn áp được Đại Đao thì tàu của nhà Tư Không chắc chắn sẽ trụ không nổi, chỉ có thể ném thanh đao xuống biển trở lại, không thì không ai trên thuyền thoát nạn. Sau đó lão ta chỉ cần phái người trong tộc ra đây lặn vớt là được, hơi tiếc cái khung gỗ kia, bởi vì phải tốn công làm lại một bộ mới. Nghĩ tới số lượng gỗ này trong tộc không còn bao nhiêu, lão ta lập tức đau lòng. Nhưng vẫn đỡ hơn là mất đi Đại Đao, lão ta tự an ủi bản thân như vậy. 

Lạc Ninh đứng lên nhìn lão già, nói: 

- Ông vui hơi sớm rồi. 

Nói xong, cô lấy ra chiếc la bàn ba cho. Quả nhiên nhìn thấy kim trên la bàn chuyển động liên tục, một luồng sức mạnh tụ lại như đang rót thêm sức sống cho chiếc la bàn. 

Lúc nãy cô cảm nhận được la bàn trở nên khác thường, bây giờ nhìn vào biết ngay tại sao như thế. La bàn là pháp khí của ba cô, trên đó ẩn giấu hơi thở của ba. Mặc dù ba cô đang bị giam cầm ở cấm địa của nhà họ Lạc, nhưng vẫn thuộc phạm vi của vùng hải đảo. Cho nên có thể dùng bí pháp để đẩy sức mạnh của mình vào trong la bàn, thông qua la bàn mà phát huy hết cỡ. Chắc chắn là ba cảm nhận được tình huống bên này, vì vậy mới dùng bí pháp lên la bàn và giúp cô một tay. 

Lạc Ninh cắn đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên trên la bàn. Nhanh chóng đặt la bàn vào giữa trận pháp Thất Tinh Bạch Đấu, và bắt đầu củng cố bí pháp trấn áp Đại Đao. Trước đó cô đã nghĩ tới cách này rồi, nhưng sức mạnh của cô vẫn còn chưa đủ. Bây giờ có thêm bí pháp của ba, mọi chuyện dễ thở hơn nhiều. 

La bàn nhanh chóng vào cuộc trấn áp Đại Đao, ban đầu Đại Đao phản kháng rất mạnh nhưng dần dần không còn rung lắc dữ dội nữa. Sau khi Lạc Ninh vẽ lá bùa cuối cùng dán lên, xem như đã khống chế được sức mạnh của nó, Đại Đao hoàn toàn bất động không khác gì vật chết. 

Ánh mắt Lạc Ninh lóe lên niềm vui. 

- Xong! 

Cô duỗi tay cầm thanh Đại Đao mấy trăm cân lên, lắc lắc vài cái trước mặt tộc lão nhà họ Lạc. 

- Hàng ngon, hàng ngon! 

Lạc Ninh cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền, sau đó nhìn tộc lão nhà họ Lạc và nói: 

- Cảm ơn món quà quý giá của nhà họ Lạc, tôi rất thích! 

Con ngươi tộc lão co rút, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ và khó tin. 

- Sao lại như vậy? 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện