Convert: Vespertine
Edit: Sam
- ----
"Cố tổng, sao cậu chạy nhanh vậy? Gấp như thế làm gì?" Quần áo Lâm Nặc vẫn bình thường, tuy nhiên tóc tai thì lộn xộn, mặc dù anh ta đang chửi bới nhưng tốc độ xe không hề giảm.
"Tôi đi trước, cậu không cần vội vàng trở về đâu." Ngón tay Cố Quyền nhẹ nhàng cọ xát.
"Sao thế, có liên quan đến cô bé của cậu?"
"Ừ." Cố Quyền không phủ nhận.
"***, thật à? Anh em, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lâm Nặc hoảng sợ.
"Chú ý lái xe." Cố Quyền nhìn lướt qua."
"Tôi còn tưởng rằng cậu thích đàn ông." Lâm Nặc thầm lau mồ hôi.
"Yên tâm, thích đàn ông cũng sẽ không thích cậu." Cố Quyền cười nhạt.
"Đừng cười với tôi! Bọn tôi đều nghĩ rằng Bùi kỹ nữ gây tổn thương cho cậu, nếu cậu thích đàn ông thì sao lại nuôi dưỡng một thiếu nữ nhỉ?" Lâm Nặc tò mò.
"Chỉ là không gặp được người thích hợp mà thôi." Cố Quyền khẽ cười, anh không thể hiện nhiều cảm xúc, lẳng lặng nhìn con đường phía trước.
"Cô bé đó rất hợp với cậu à?"
"Thấy có hứng thú nên muốn tìm hiểu thêm." Người đàn ông gõ nhẹ.
"Vậy khi trở về, tôi cũng muốn thử xem."
"Tìm hiểu đối phương trước cũng không tồi, tôi nghe mẹ tôi nói, mỗi ngày dì Lâm đều đi xem mắt cho cậu."
"Mẹ kiếp, tôi không về nữa, hôn nhân chính là nấm mồ đấy, cậu biết không? Tôi còn chưa ăn chơi đủ, với cả tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, nếu so sánh hai người thì mẹ cậu mới chính là thiên sứ." Cố Quyền không nói gì, nhìn ảnh chụp trên màn hình cô bé gửi tới, anh đã mua vé máy bay chờ gặp cô, bỗng nhiên cười thật tươi.
"Cười đáng khinh xấu xa..." Lâm Nặc méo miệng, không thèm nói chuyện với anh.
Buổi tối tại thành phố A, trời se se lạnh, cô gái nhỏ đeo túi xách, mặc một chiếc áo hoodie và quần jeans, mơ màng đứng đợi ở cửa sân bay.
"Ôn Nhu?" Giọng nam lạnh lùng khiến Ôn Nhu hoảng sợ, cô xoay người, đó là người đàn ông mặc âu phục bình thường.
Người đàn ông có diện mạo thanh tú, đôi mắt lạnh lẽo như lớp kim loại cứng rắn, anh ta không biểu hiện gì ra bên ngoài. Đứng cạnh anh ta là một cô nữ sinh mặc chiếc váy dài màu xám, khoác áo trắng, tóc dài đến thắt lưng, trông cô ấy rất dịu dàng, cô kéo người đàn ông, mỉm cười tới chỗ Ôn Nhu.
"Chào em, chị là Hạ Vọng, anh ấy là Ngôn Hi, Cố đại ca gọi chúng ta đến đón em."
"Chào chị... Làm phiền rồi." Ôn Nhu thẹn thùng nhưng cô cảm thấy khẩn trương hơn. Hạ Vọng buông tay người đàn ông, đi đến nắm tay Ôn Nhu.
"Không phiền gì hết, vốn dĩ muốn dẫn em đến nhà chị, nhưng Cố đại ca nói không cần, bây giờ chúng ta sẽ đưa em đến chỗ anh ấy." Hạ Vọng cười tươi, sao anh có thể tìm được một cô bé dịu dàng như thế này vậy. Giọng nói dịu dàng, nét đẹp cũng dịu dàng nốt.
"Đưa em đến khách sạn là được." Ôn Nhu xua tay từ chối.
"Cố đại ca dặn chị dẫn em đến nhà anh ấy cho an toàn, nếu như em lo lắng, có thể liên lạc với bạn em."
"Em không có ý này." Ôn Nhu không biết làm gì mới phải.
"Em yên tâm, trong nhà Cố đại ca không có ai cả, buổi chiều chị đã ghé một chuyến rồi." Hạ Vọng cười nói.
Ôn Nhu ỡm ờ ngồi trên xe, không gian bên trong rất yên tĩnh, có thể thấy được chiếc xe này rất đắt tiền.
"Em đang gấp đấy à, Ôn Nhu, em dễ thương quá đi."
"Em... Có phải em hơi béo không?" Ôn Nhu nhút nhát cất lời.
"Không không không, chị thấy em tốt mà, năm nay chị 22 tuổi, còn em?"
"Em 18 tuổi..." Ôn Nhu nhấp môi.
"Vừa mới thi đại học xong?" Ôn Nhu gật đầu.
Dọc theo đường đi, người đàn ông chưa từng mở miệng bao giờ, còn Ôn Nhu và Hạ Vọng - kẻ xướng người họa đến khi xe chạy vào hầm gara. Người đàn ông im lặng đỡ lấy túi xách giúp Ôn Nhu
Quẹt thẻ, thang máy đi lên. Ba người đứng trước một căn hộ, sàn nhà trải thảm đen, tường đá cẩm thạch màu trắng, cuối cùng là cửa nhà tối màu có cài mật khẩu. Ngôn Hi nhập số mở cửa phòng, ra hiệu cho Ôn Nhu đi vào.
- --
Chương sau sẽ gặp mặt! Các anh em! Tôi có thể thu một ít trân châu ở chương H không, như vậy mới được vào danh sách mới, giúp thu hút nhiều đối tượng nhỏ đến xem hơn!
Ngày mai chú sẽ xuất hiện!!!
Edit: Sam
- ----
"Cố tổng, sao cậu chạy nhanh vậy? Gấp như thế làm gì?" Quần áo Lâm Nặc vẫn bình thường, tuy nhiên tóc tai thì lộn xộn, mặc dù anh ta đang chửi bới nhưng tốc độ xe không hề giảm.
"Tôi đi trước, cậu không cần vội vàng trở về đâu." Ngón tay Cố Quyền nhẹ nhàng cọ xát.
"Sao thế, có liên quan đến cô bé của cậu?"
"Ừ." Cố Quyền không phủ nhận.
"***, thật à? Anh em, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lâm Nặc hoảng sợ.
"Chú ý lái xe." Cố Quyền nhìn lướt qua."
"Tôi còn tưởng rằng cậu thích đàn ông." Lâm Nặc thầm lau mồ hôi.
"Yên tâm, thích đàn ông cũng sẽ không thích cậu." Cố Quyền cười nhạt.
"Đừng cười với tôi! Bọn tôi đều nghĩ rằng Bùi kỹ nữ gây tổn thương cho cậu, nếu cậu thích đàn ông thì sao lại nuôi dưỡng một thiếu nữ nhỉ?" Lâm Nặc tò mò.
"Chỉ là không gặp được người thích hợp mà thôi." Cố Quyền khẽ cười, anh không thể hiện nhiều cảm xúc, lẳng lặng nhìn con đường phía trước.
"Cô bé đó rất hợp với cậu à?"
"Thấy có hứng thú nên muốn tìm hiểu thêm." Người đàn ông gõ nhẹ.
"Vậy khi trở về, tôi cũng muốn thử xem."
"Tìm hiểu đối phương trước cũng không tồi, tôi nghe mẹ tôi nói, mỗi ngày dì Lâm đều đi xem mắt cho cậu."
"Mẹ kiếp, tôi không về nữa, hôn nhân chính là nấm mồ đấy, cậu biết không? Tôi còn chưa ăn chơi đủ, với cả tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, nếu so sánh hai người thì mẹ cậu mới chính là thiên sứ." Cố Quyền không nói gì, nhìn ảnh chụp trên màn hình cô bé gửi tới, anh đã mua vé máy bay chờ gặp cô, bỗng nhiên cười thật tươi.
"Cười đáng khinh xấu xa..." Lâm Nặc méo miệng, không thèm nói chuyện với anh.
Buổi tối tại thành phố A, trời se se lạnh, cô gái nhỏ đeo túi xách, mặc một chiếc áo hoodie và quần jeans, mơ màng đứng đợi ở cửa sân bay.
"Ôn Nhu?" Giọng nam lạnh lùng khiến Ôn Nhu hoảng sợ, cô xoay người, đó là người đàn ông mặc âu phục bình thường.
Người đàn ông có diện mạo thanh tú, đôi mắt lạnh lẽo như lớp kim loại cứng rắn, anh ta không biểu hiện gì ra bên ngoài. Đứng cạnh anh ta là một cô nữ sinh mặc chiếc váy dài màu xám, khoác áo trắng, tóc dài đến thắt lưng, trông cô ấy rất dịu dàng, cô kéo người đàn ông, mỉm cười tới chỗ Ôn Nhu.
"Chào em, chị là Hạ Vọng, anh ấy là Ngôn Hi, Cố đại ca gọi chúng ta đến đón em."
"Chào chị... Làm phiền rồi." Ôn Nhu thẹn thùng nhưng cô cảm thấy khẩn trương hơn. Hạ Vọng buông tay người đàn ông, đi đến nắm tay Ôn Nhu.
"Không phiền gì hết, vốn dĩ muốn dẫn em đến nhà chị, nhưng Cố đại ca nói không cần, bây giờ chúng ta sẽ đưa em đến chỗ anh ấy." Hạ Vọng cười tươi, sao anh có thể tìm được một cô bé dịu dàng như thế này vậy. Giọng nói dịu dàng, nét đẹp cũng dịu dàng nốt.
"Đưa em đến khách sạn là được." Ôn Nhu xua tay từ chối.
"Cố đại ca dặn chị dẫn em đến nhà anh ấy cho an toàn, nếu như em lo lắng, có thể liên lạc với bạn em."
"Em không có ý này." Ôn Nhu không biết làm gì mới phải.
"Em yên tâm, trong nhà Cố đại ca không có ai cả, buổi chiều chị đã ghé một chuyến rồi." Hạ Vọng cười nói.
Ôn Nhu ỡm ờ ngồi trên xe, không gian bên trong rất yên tĩnh, có thể thấy được chiếc xe này rất đắt tiền.
"Em đang gấp đấy à, Ôn Nhu, em dễ thương quá đi."
"Em... Có phải em hơi béo không?" Ôn Nhu nhút nhát cất lời.
"Không không không, chị thấy em tốt mà, năm nay chị 22 tuổi, còn em?"
"Em 18 tuổi..." Ôn Nhu nhấp môi.
"Vừa mới thi đại học xong?" Ôn Nhu gật đầu.
Dọc theo đường đi, người đàn ông chưa từng mở miệng bao giờ, còn Ôn Nhu và Hạ Vọng - kẻ xướng người họa đến khi xe chạy vào hầm gara. Người đàn ông im lặng đỡ lấy túi xách giúp Ôn Nhu
Quẹt thẻ, thang máy đi lên. Ba người đứng trước một căn hộ, sàn nhà trải thảm đen, tường đá cẩm thạch màu trắng, cuối cùng là cửa nhà tối màu có cài mật khẩu. Ngôn Hi nhập số mở cửa phòng, ra hiệu cho Ôn Nhu đi vào.
- --
Chương sau sẽ gặp mặt! Các anh em! Tôi có thể thu một ít trân châu ở chương H không, như vậy mới được vào danh sách mới, giúp thu hút nhiều đối tượng nhỏ đến xem hơn!
Ngày mai chú sẽ xuất hiện!!!
Danh sách chương