Convert: Vespertine
Edit: Sam
- ----
Toàn bộ căn nhà rất lớn, được trang trí hai màu đen trắng hiện đại nhưng có hơi trống trải, cả không gian đều thuộc tone màu lạnh, mang hơi thở cấm dục của người đàn ông độc thân.
Đấy là Ôn Nhu nghĩ vậy, căn nhà không có sức sống chút nào, đặc biệt là chiếc đàn dương cầm màu đen trước cửa sổ sát đất.
"Được rồi, Ôn Nhu, em đi khám phá thế giới mới của em, chúng ta đi trước! Chờ Cố đại ca về thì cùng nhau ăn cơm nha!" Hạ Vọng lắc lắc điện thoại, ý bảo hai người kết bạn.
"Vâng." Ôn Nhu ngoan ngoãn gật đầu.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Ôn Nhu, cô không đi dạo lung tung, dù sao cũng là nhà người ta mà.
Ôn Nhu tắm rửa, lau tóc, ngồi trên ghế sofa nhìn căn phòng hiu quạnh... Cố Quyền...
[Nhu Nhu, cậu đang làm gì vậy?] Lâm Tuyết gửi tin nhắn.
[Đang ở thành phố A.] Rất nhanh, đối phương muốn trò chuyện video, Lâm Tuyết bắt đầu thẩm vấn, đây là tình huống gì thế? Ôn Nhu không giấu giếm đành nói sự thật, dĩ nhiên cô không nói chuyện video gặp mặt Cố Quyền với cô ấy.
"Lá gan của cậu lớn thật đấy, lỡ như họ là kẻ lừa đảo thì làm sao."
Ôn Nhu cười lè lưỡi: "Vậy xem như là tớ đáng đời đi."
Hai cô nàng hàn huyên gần 2 tiếng đồng hồ, Lâm Tuyết đi tắm chuẩn bị ngủ, Ôn Nhu đi sạc pin điện thoại. Ngồi trên sofa lạnh lẽo, cô thấy sợ hãi, nhưng nghĩ đến nhà của anh nên không còn rùng mình nữa.
Không rõ bao lâu, cô gái nhỏ từ từ nằm xuống, hơi thở đều đều đi vào mộng đẹp.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, người đàn ông phát hiện có đôi giày vải trước cửa nhà, túi xách đặt trên sofa, bên trong hẳn là quần áo của cô.
Người đàn ông định đi vào phòng ngủ, liếc mắt thấy dáng người nằm trên sofa...
Hơn 6 giờ sáng, cô gái nhỏ mặc váy ngủ màu trắng, chiếc váy cuốn lên tận hông, làn da trắng nõn, hai chân gấp lại, yên lặng ngủ say.
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô gái, cô nằm nghiêng, đôi tay xếp chồng lên nhau thay gối mềm, ngủ như một đứa bé, thậm chí còn chu đôi môi căng mọng trước mặt anh...
Cố Quyền quỳ gối, phủ lên môi cô bé, không ngờ nó rất mềm mại và ngọt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
"Ưm..." Ôn Nhu mở to mắt, hốt hoảng muốn đẩy anh ra, lại bị anh đè chặt.
"Người đẹp từ nơi nào đến đây." Cô gái không thở nổi, đỏ mặt dựa vào lồng ngực người đàn ông, Cố Quyền rời khỏi môi cô, thậm chí giữa hai người còn kéo thành một vệt nước trong suốt.
"Chú... Anh..." Ôn Nhu ngập ngừng không thốt nên lời.
"Người đẹp, sao lại ngủ trên sofa." Cố Quyền thay đổi tư thế, anh ngồi trên sofa buông váy ngủ của cô gái, để cô dựa vào ngực anh.
"Anh không ở đây, vào phòng của anh cũng không được tốt lắm." Gương mặt Ôn Nhu phiếm hồng, cô xoa xoa đôi mắt ngái ngủ.
"Ngoan như thế à? Cho chú hôn nhé?" Người đàn ông cúi đầu hôn lấy cô bé nằm trong lòng.
Mềm quá, vừa ngọt vừa mềm, người đàn ông liếm môi cô, trên người cô gái thơm ngát, hương vị ngọt ngào, không biết là hương gì... Nhưng nó rất hấp dẫn anh.
Edit: Sam
- ----
Toàn bộ căn nhà rất lớn, được trang trí hai màu đen trắng hiện đại nhưng có hơi trống trải, cả không gian đều thuộc tone màu lạnh, mang hơi thở cấm dục của người đàn ông độc thân.
Đấy là Ôn Nhu nghĩ vậy, căn nhà không có sức sống chút nào, đặc biệt là chiếc đàn dương cầm màu đen trước cửa sổ sát đất.
"Được rồi, Ôn Nhu, em đi khám phá thế giới mới của em, chúng ta đi trước! Chờ Cố đại ca về thì cùng nhau ăn cơm nha!" Hạ Vọng lắc lắc điện thoại, ý bảo hai người kết bạn.
"Vâng." Ôn Nhu ngoan ngoãn gật đầu.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Ôn Nhu, cô không đi dạo lung tung, dù sao cũng là nhà người ta mà.
Ôn Nhu tắm rửa, lau tóc, ngồi trên ghế sofa nhìn căn phòng hiu quạnh... Cố Quyền...
[Nhu Nhu, cậu đang làm gì vậy?] Lâm Tuyết gửi tin nhắn.
[Đang ở thành phố A.] Rất nhanh, đối phương muốn trò chuyện video, Lâm Tuyết bắt đầu thẩm vấn, đây là tình huống gì thế? Ôn Nhu không giấu giếm đành nói sự thật, dĩ nhiên cô không nói chuyện video gặp mặt Cố Quyền với cô ấy.
"Lá gan của cậu lớn thật đấy, lỡ như họ là kẻ lừa đảo thì làm sao."
Ôn Nhu cười lè lưỡi: "Vậy xem như là tớ đáng đời đi."
Hai cô nàng hàn huyên gần 2 tiếng đồng hồ, Lâm Tuyết đi tắm chuẩn bị ngủ, Ôn Nhu đi sạc pin điện thoại. Ngồi trên sofa lạnh lẽo, cô thấy sợ hãi, nhưng nghĩ đến nhà của anh nên không còn rùng mình nữa.
Không rõ bao lâu, cô gái nhỏ từ từ nằm xuống, hơi thở đều đều đi vào mộng đẹp.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, người đàn ông phát hiện có đôi giày vải trước cửa nhà, túi xách đặt trên sofa, bên trong hẳn là quần áo của cô.
Người đàn ông định đi vào phòng ngủ, liếc mắt thấy dáng người nằm trên sofa...
Hơn 6 giờ sáng, cô gái nhỏ mặc váy ngủ màu trắng, chiếc váy cuốn lên tận hông, làn da trắng nõn, hai chân gấp lại, yên lặng ngủ say.
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô gái, cô nằm nghiêng, đôi tay xếp chồng lên nhau thay gối mềm, ngủ như một đứa bé, thậm chí còn chu đôi môi căng mọng trước mặt anh...
Cố Quyền quỳ gối, phủ lên môi cô bé, không ngờ nó rất mềm mại và ngọt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
"Ưm..." Ôn Nhu mở to mắt, hốt hoảng muốn đẩy anh ra, lại bị anh đè chặt.
"Người đẹp từ nơi nào đến đây." Cô gái không thở nổi, đỏ mặt dựa vào lồng ngực người đàn ông, Cố Quyền rời khỏi môi cô, thậm chí giữa hai người còn kéo thành một vệt nước trong suốt.
"Chú... Anh..." Ôn Nhu ngập ngừng không thốt nên lời.
"Người đẹp, sao lại ngủ trên sofa." Cố Quyền thay đổi tư thế, anh ngồi trên sofa buông váy ngủ của cô gái, để cô dựa vào ngực anh.
"Anh không ở đây, vào phòng của anh cũng không được tốt lắm." Gương mặt Ôn Nhu phiếm hồng, cô xoa xoa đôi mắt ngái ngủ.
"Ngoan như thế à? Cho chú hôn nhé?" Người đàn ông cúi đầu hôn lấy cô bé nằm trong lòng.
Mềm quá, vừa ngọt vừa mềm, người đàn ông liếm môi cô, trên người cô gái thơm ngát, hương vị ngọt ngào, không biết là hương gì... Nhưng nó rất hấp dẫn anh.
Danh sách chương