Thích con cái và con chúng ta, tuy chỉ khác nhau hai chữ nhưng ý nghĩa lại một trời một vực.
Lý Chuẩn nhẹ nhàng xoa đầu Nhan Thanh, dưới bàn tay mềm mại làm lòng hắn rối tinh rối mù.
Sao người này có thể đáng yêu như vậy chứ!
Khi Lý Chuẩn vuốt tóc, ngốc mao trên đỉnh đầu Nhan Thanh theo khe hở ngón tay mà kiêu căng dựng lên, hắn thích người này, ngay cả tiểu ngốc mao cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu, không tự chủ được thò lại gần hôn một chút.
Nhan Thanh nhìn thấy hắn dựa lại đây, còn tưởng rằng hắn muốn hôn mình, theo bản năng nhắm mắt lại.
Đợi trong chốc lát cái gì cũng không có, Nhan Thanh đỏ mặt mở to mắt, lại nhìn thấy hầu kết gợi cảm của Lý Chuẩn.
Gần trong gang tấc.
Nhan Thanh bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến vươn lưỡi ra……
Nhẹ nhàng li3m một chút.
Thân thể Lý Chuẩn cứng đờ, thanh âm khàn khàn vô cùng, nhưng hắn không dám nhìn mặt Nhan Thanh, chỉ ôm lấy ót cậu áp vào trong lòng mình, hít sâu một hơi, nói: "Nhóc thối, đừng có quyến rũ tôi, tôi không muốn lây cảm cho cậu đâu."
Dựng phu không thể dùng thuốc lung tung, cho nên cần phải tránh việc bị cảm.
Lý Chuẩn đọc cả trăm lần cuốn dựng phu chỉ nam, đối với những việc cần chú ý thì đã rõ như lòng bàn tay, hiện tại đều dựa vào chúng để vây khốn "mãnh thú" trong lòng hắn.
Thật vất vả để lưỡng tình tương duyệt, vậy mà hắn muốn hôn đối tượng của mình cũng không được.
Lý Chuẩn hoài nghi Nhan Nhan có phải cố ý lúc hắn sinh bệnh rồi đến đây tố cáo không? Nếu là cố ý, vậy nhóc thối này đã thực hiện được.
Vì tốt cho Nhan Nhan và bé con trong bụng, hắn chỉ có thể nín nhịn.
Nghĩ như vậy, hai mắt Lý Chuẩn đều u oán.
Hắn định buông Nhan Thanh ra một chút để cho đầu óc vàng khè của mình phân tán chút lực chú ý, đứng dậy nói: "Cậu đói sao? Tôi đi nấu cơm cho cậu."
Từ tối qua đến giờ Nhan Thanh vẫn chưa ăn gì, vốn không cảm thấy đói lại bị hắn hỏi ra, bụng lập tức kêu ột ột ột.
Lý Chuẩn nhìn về phía cậu, cười nói: “Xem ra là đói bụng.”
Nhan Thanh bị chế nhạo, tức giận nói: "Tôi muốn ăn cơm rang thịt bò, phần lớn."
Tố chất thân thể Alpha rất tốt, Từ Khải mua thuốc cảm về, Lý Chuẩn uống hai lần, sáng hôm sau ngủ dậy đã khoẻ lại.
Ngày hôm sau, Lý Chuẩn dậy rất sớm, tới nhà Nhan Thanh, giống như trước kia gõ cửa gọi cậu cùng đi học.
Ấn chuông hai lần vẫn không thấy mở cửa, Lý Chuẩn nhập mật mã rồi vào cửa, đến huyền quan liền thấy dẹp lê bày biện hỗn độn khắp nơi.
Có dấu vết bị người khác đeo vào.
Hắn nghĩ đến hôm qua Nhan Nhan nói cậu đi dép của mình, nhịn không được cười cười, đeo dép vào, vừa lòng giẫm hai cái mới đi vào trong phòng.
Cửa thư phòng và cửa phòng ngủ đều mở ra.
Hắn đi đến phòng ngủ, trong chăn chỉnh chỉnh tề tề, tới gần một chút phát hiện ổ chăn lạnh như băng, nhìn như tối qua không có người ngủ ở đây.
Trong mắt Lý Chuẩn chỉ còn y cười ôn nhu.
Chắc chắn tối qua Nhan Nhan lại ngủ trong thư phòng.
Tiểu hỗn đản này không thông suốt thì thôi, đã thông suốt là lại dễ thương như thế.
Lý Chuẩn gấp không chờ nổi đi đến thư phòng cách vách, khi đi tới, nhìn thấy chăn phồng lên cao cao, người kia thì quấn chăn thành một đoàn.
Hắn đi qua, nhìn thấy nửa khuôn mặt Nhan Thanh đều vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và hai mắt nhắm chặt, lông mi vừa dài vừa cong như quạt, vừa đen vừa dày làm hắn muốn nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Lý Chuẩn nghĩ xong liền làm, hắn duỗi tay chạm vào lông mi của cậu, lông mi quát vào ngón tay, ngứa ngứa.
“Nhan Nhan, rời giường thôi." Lý Chuẩn nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt Nhan Thanh, chọc thành một hố thịt nhỏ.
Nhan Thanh bị làm phiền, không tỉnh lại, chỉ không thoải mái hừ hừ, sau đó động vài cái, chăn bị kéo xuống dưới cổ làm lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Lực chú ý của Lý Chuẩn dừng trên môi cậu, nghĩ đến tối hôm qua nhịn mãi không làm chuyện này, tim Lý Chuẩn đập gia tốc, hô hấp nhanh hơn vài phần.
Hắn từng chút tới gần Nhan Thanh, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Ban đầu chỉ thử hôn vài cái chuồn chuồn lướt nước, nhưng hương vị quá ngọt.
Môi quá mềm.
Lý Chuẩn mới nếm được ngon ngọt, lúc này không khống chế được chính mình.
Quyết đoán nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nhan Thanh mơ thấy mình bị chó đen lớn đẩy ngã, còn bị nó li3m mặt làm cho cả mặt cậu đầy nước miếng, cuối cùng cho đen lớn còn lộ ra răng nanh hung ác, sợ tới mức làm cậu tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Nhan Thanh ngủ đến có chút mơ hồ, ngây ngốc đáp lại, chờ cậu sắp hết dưỡng khí thì Lý Chuẩn mới buông ra, lúc này cậu mới hậu tri hậu giác phục hồi lại tinh thần.
Sờ s0ạng bờ môi có chút đau đớn, chất vấn: "Cậu làm gì đấy? Tôi còn chưa đánh răng."
Không đúng.
Bố đây không phải muốn nói việc này.
Cho dù đánh răng rồi cũng không được hôn.
“Có đói bụng không? Tiện đường tôi mua bữa sáng lại đây." Lý Chuẩn vuốt vuốt tóc cậu.
Nhan Thanh ngơ ngác ngồi dậy, cào cổ, phát hiện khuy áo mình bị bị bung ra hai nút.
Một bên bả vai lộ ra.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, Lý Chuẩn cũng vừa lúc nhìn qua.
Ánh mắt hai người cơ hồ đều đồng thời chú ý tới chỗ nào đó, Nhan Thanh đỏ mặt len, nhanh tay kéo áo che lại, nỗ lực giấu đi cần cổ trắng nõn, nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi muốn thay áo ngủ."
Lý Chuẩn yêu chết phản ứng này của Nhan Thanh, nhịn không được trêu cậu, nói: "Nếu không để tôi thay giúp cậu?"
Nhan Thanh cự tuyệt, nói: “Không cần, cậu đi ra ngoài đi."
Nhan Thanh đánh răng rửa mặt xong, nhìn thấy khăn lông màu lam mà cậu ném đi, cầm lấy rồi giặt sạch, lại lần nữa treo lên.
Khi ăn cơm, Nhan Thanh ăn lửng dạ, bỗng nhiên thèm tin tức tố của Lý Chuẩn nhưng lại ngượng ngùng không dám nói ra, chỉ có thể tới gần Lý Chuẩn một chút, lặng lẽ hít tin tức tố mà hắn phát ra.
Chỉ là chút tin tức tố này không khác gì muối bỏ biển, còn lâu mới đủ.
Bé con ngày càng lớn lên, nhu cầu dùng tin tức tố của ba lớn nó ngày càng nhiều, trước kia chỉ cần ở cạnh Lý Chuẩn là có đủ tin tức tố để dùng, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn cắn trên người Lý Chuẩn một ngụm.
Nhan Thanh nhìn cổ Lý Chuẩn nuốt nước miếng.
Lý Chuẩn lại cho rằng cậu muốn bánh bao nhân trứng sữa trên tay hắn, hắn cười đưa bánh bao đến bên miệng Nhan Thanh, nói: "Muốn ăn thì nói thẳng, không cần dùng ánh mắt đáng thương như cún con nhìn tôi như vậy."
Nhan Thanh nhìn chằm chằm bánh bao Lý Chuẩn đưa lại đây..... Li3m li3m môi, há mồm gặm lên ngón tay hắn.
Lực đạo không mạnh đến mức có thể đổ máu nhưng lại để lộ ra dấu răng nhợt nhạt.
Lý Chuẩn giật giật ngón trỏ bị cắn, nói: "Cho dù tôi nói cậu là cún con thì cậu cũng không cần thật sự cắn để chứng minh chứ?"
Nhan Thanh hừ một tiếng, ăn luôn bánh bao nhân trứng sữa, lại uống một ly sữa lớn.
Ăn uống no đủ, đi học.
Hôm nay Từ Khải nhìn thấy hai người cùng xuất hiện trước cửa phòng học, nở nụ cười vô cùng xán lạn.
“Nhan ca Chuẩn ca, chào buổi sáng.”
"Chào buổi sáng!”
Nhan Thanh nghĩ đến chuyện mất mặt của mình đều bị Từ Khải nhìn thấy, không giống như thường ngày nhiệt tình chào hỏi với y. Chào có lệ liền ngồi vào chỗ mình, nằm sấp xuống giả bộ ngủ.
“Nhan ca đây là?” Từ Khải chỉ chỉ Nhan Thanh rồi hỏi Lý Chuẩn.
Ánh mắt điên cuồng ám chỉ: Chẳng lẽ là tối hôm qua, sau khi y rời đi hai người liền "đánh nhau"?
Có phải đánh lộn cả đêm hay không?
Từ Khải chú ý tới quầng thâm hai mắt Nhan Thanh, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Hôm nay Lý Chuẩn tâm tình tốt, có có khi cười với Từ Khải một cái, nói: "Cậu ấy không có việc gì đâu, chỉ là bị tôi đánh thức nên cáu kỉnh thôi."
Từ Khải: “……” Oa oa, kịch liệt quá đi!
Từ Khải nhịn không được giơ ngón tay cái với Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn ngồi xuống, duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp gáy Nhan Thanh vài cái, hỏi: "Còn mệt không?"
Nhan Thanh xoay đầu, nhìn hắn một cái, ai oán mà chỉ chỉ miệng mình, nói: “Miệng đau.”
Lý Chuẩn thò qua muốn xem, "Tôi nhìn xem."
Nhan Thanh đẩy hắn ra, "Không được, đều tại cậu, trưa nay tôi không đi căn tin đâu, tôi muốn ăn trên sân thượng."
“Sân thượng?” Lý Chuẩn nghĩ tới một chỗ, khoé môi nhếch lên, nói: "Được, tôi sẽ mua mấy thứ cậu thích ăn."
Khi Nhan Thanh đi học, cậu cảm giác không quá thoải mái, cậu cảm thấy trên người Lý Chuẩn có một sự hấp dẫn trí mạng, loại dụ hoặc này càng biểu hiện càng cường liệt đối với cậu.
Làm cậu không nhin được muốn tới gần hắn.
Chờ khi cậu phục hồi lại tinh thần, tay mịnh vừa vặn đụng trúng tay phải Lý Chuẩn.
Ban đầu Lý Chuẩn còn nghiêm túc nghe giảng bài, sau khi bị cọ một lúc, tâm tư không còn ở học tập nữa, hắn thò tay xuống dưới, nắm chặt tay Nhan Thanh, mười ngón tay đan xen.
Còn dựng thẳng lên một quyển sách, ngăn trở đầu mình lại, nghiêng đầu nhìn Nhan Thanh, đè thấp thanh âm nói: “Làm sao vậy?”
Nhóc con này biến thành bánh bao đường dính người sao?
Còn quyến rũ hắn như vậy.
Cậu đang ỷ mình đang mang thai nên hắn không dám làm gì sao?
Nhan Thanh theo hản năng chống cự lại, bởi vì thân thể không được thoả mãn, cậu có chút bực bội.
Bực bội tích lũy, thành tức giận.
Cậu tức giận trừng mắt Lý Chuẩn, nói: "Cậu ngồi xa như thế làm gì?"
Làm cậu không ngửi được tin tức tố.
Lý Chuẩn cảm giác trái tim mình rơi vài hũ mật, làm hắn ngọt ngào đến mức khoé miệng cong lên không thể thả lỏng như bình thường.
Nếu không phải cố kỵ bây giờ đang ở trong lớp, chủ nhiệm Cừu Chí Phong còn đứng trên bục giảng nhìn góc bên này như hổ rình mồi thì hắn liền nhịn không được ôm người vào lòng, ôm thật chặt.
Lý Chuẩn nghiêng thân thể lại gần Nhan Thanh một chút, kéo tay cậu lên, che dưới quyển sách, lặng lẽ hôn một cái.
“Lý Chuẩn.”
Cừu Chí Phong bỗng nhiên điểm danh.
Lý Chuẩn cùng Nhan Thanh giật nảy mình.
Nhan Thanh thừa dịp Lý Chuẩn buông tay ra, vội rút tay về.
Lý Chuẩn buông sách vở, đứng lên.
Cừu Chí Phong càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, nhưng không biết là không thích hợp ở chỗ nào.
Gã nhớ đến ba ba Lý Chuẩn, cuối cùng không dám quá phận, chỉ bảo Lý Chuẩn lên hỏi về những gì gã viết trên bảng đen.
Lý Chuẩn tuy không nghe giảng nhưng vẫn thuận lợi nói ra đáp án đúng.
Phân nửa tiết sau, Cừu Chí Phong nhìn chằm chằm hai người làm cho Lý Chuẩn muốn sờ tay vợ yêu một chút cũng không được.
Không chỉ có như thế, Cừu Chí Phong còn thường xuyên ra câu hỏi, không phải gọi Lý Chuẩn thì chính là Nhan Thanh lên trả lời.
Tình huống này tiếp diễn cho đến khi tan học.
Hết tiết, Nhan Thanh còn bị Cừu Chí Phong gọi lên văn phòng ân cần răn dạy một hồi.
"Nếu cậu tiếp tục như vậy thì tôi sẽ báo với anh cậu." Cừu Chí Phong ném bài thi lên bàn.
Nhan Thanh siết chặt nắm đấm, không nói lời nào.
Cừu Chí Phong chuyển qua ghế dựa, ngồi vắt chéo chân nhìn Nhan Thanh, nói: "Anh cậu nhờ tôi phải quản giáo cậu thật tốt, nhưng chính cậu không học thì không nói, đã vậy còn làm phân tâm bạn cùng bàn học tập, thầy cần phải tách hai em ra mới được."
"Thầy Cừu, em không đồng ý.” Một thanh âm mát lạnh từ cửa văn phòng truyền vào.
Lý Chuẩn nhẹ nhàng xoa đầu Nhan Thanh, dưới bàn tay mềm mại làm lòng hắn rối tinh rối mù.
Sao người này có thể đáng yêu như vậy chứ!
Khi Lý Chuẩn vuốt tóc, ngốc mao trên đỉnh đầu Nhan Thanh theo khe hở ngón tay mà kiêu căng dựng lên, hắn thích người này, ngay cả tiểu ngốc mao cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu, không tự chủ được thò lại gần hôn một chút.
Nhan Thanh nhìn thấy hắn dựa lại đây, còn tưởng rằng hắn muốn hôn mình, theo bản năng nhắm mắt lại.
Đợi trong chốc lát cái gì cũng không có, Nhan Thanh đỏ mặt mở to mắt, lại nhìn thấy hầu kết gợi cảm của Lý Chuẩn.
Gần trong gang tấc.
Nhan Thanh bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến vươn lưỡi ra……
Nhẹ nhàng li3m một chút.
Thân thể Lý Chuẩn cứng đờ, thanh âm khàn khàn vô cùng, nhưng hắn không dám nhìn mặt Nhan Thanh, chỉ ôm lấy ót cậu áp vào trong lòng mình, hít sâu một hơi, nói: "Nhóc thối, đừng có quyến rũ tôi, tôi không muốn lây cảm cho cậu đâu."
Dựng phu không thể dùng thuốc lung tung, cho nên cần phải tránh việc bị cảm.
Lý Chuẩn đọc cả trăm lần cuốn dựng phu chỉ nam, đối với những việc cần chú ý thì đã rõ như lòng bàn tay, hiện tại đều dựa vào chúng để vây khốn "mãnh thú" trong lòng hắn.
Thật vất vả để lưỡng tình tương duyệt, vậy mà hắn muốn hôn đối tượng của mình cũng không được.
Lý Chuẩn hoài nghi Nhan Nhan có phải cố ý lúc hắn sinh bệnh rồi đến đây tố cáo không? Nếu là cố ý, vậy nhóc thối này đã thực hiện được.
Vì tốt cho Nhan Nhan và bé con trong bụng, hắn chỉ có thể nín nhịn.
Nghĩ như vậy, hai mắt Lý Chuẩn đều u oán.
Hắn định buông Nhan Thanh ra một chút để cho đầu óc vàng khè của mình phân tán chút lực chú ý, đứng dậy nói: "Cậu đói sao? Tôi đi nấu cơm cho cậu."
Từ tối qua đến giờ Nhan Thanh vẫn chưa ăn gì, vốn không cảm thấy đói lại bị hắn hỏi ra, bụng lập tức kêu ột ột ột.
Lý Chuẩn nhìn về phía cậu, cười nói: “Xem ra là đói bụng.”
Nhan Thanh bị chế nhạo, tức giận nói: "Tôi muốn ăn cơm rang thịt bò, phần lớn."
Tố chất thân thể Alpha rất tốt, Từ Khải mua thuốc cảm về, Lý Chuẩn uống hai lần, sáng hôm sau ngủ dậy đã khoẻ lại.
Ngày hôm sau, Lý Chuẩn dậy rất sớm, tới nhà Nhan Thanh, giống như trước kia gõ cửa gọi cậu cùng đi học.
Ấn chuông hai lần vẫn không thấy mở cửa, Lý Chuẩn nhập mật mã rồi vào cửa, đến huyền quan liền thấy dẹp lê bày biện hỗn độn khắp nơi.
Có dấu vết bị người khác đeo vào.
Hắn nghĩ đến hôm qua Nhan Nhan nói cậu đi dép của mình, nhịn không được cười cười, đeo dép vào, vừa lòng giẫm hai cái mới đi vào trong phòng.
Cửa thư phòng và cửa phòng ngủ đều mở ra.
Hắn đi đến phòng ngủ, trong chăn chỉnh chỉnh tề tề, tới gần một chút phát hiện ổ chăn lạnh như băng, nhìn như tối qua không có người ngủ ở đây.
Trong mắt Lý Chuẩn chỉ còn y cười ôn nhu.
Chắc chắn tối qua Nhan Nhan lại ngủ trong thư phòng.
Tiểu hỗn đản này không thông suốt thì thôi, đã thông suốt là lại dễ thương như thế.
Lý Chuẩn gấp không chờ nổi đi đến thư phòng cách vách, khi đi tới, nhìn thấy chăn phồng lên cao cao, người kia thì quấn chăn thành một đoàn.
Hắn đi qua, nhìn thấy nửa khuôn mặt Nhan Thanh đều vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và hai mắt nhắm chặt, lông mi vừa dài vừa cong như quạt, vừa đen vừa dày làm hắn muốn nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Lý Chuẩn nghĩ xong liền làm, hắn duỗi tay chạm vào lông mi của cậu, lông mi quát vào ngón tay, ngứa ngứa.
“Nhan Nhan, rời giường thôi." Lý Chuẩn nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt Nhan Thanh, chọc thành một hố thịt nhỏ.
Nhan Thanh bị làm phiền, không tỉnh lại, chỉ không thoải mái hừ hừ, sau đó động vài cái, chăn bị kéo xuống dưới cổ làm lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Lực chú ý của Lý Chuẩn dừng trên môi cậu, nghĩ đến tối hôm qua nhịn mãi không làm chuyện này, tim Lý Chuẩn đập gia tốc, hô hấp nhanh hơn vài phần.
Hắn từng chút tới gần Nhan Thanh, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Ban đầu chỉ thử hôn vài cái chuồn chuồn lướt nước, nhưng hương vị quá ngọt.
Môi quá mềm.
Lý Chuẩn mới nếm được ngon ngọt, lúc này không khống chế được chính mình.
Quyết đoán nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nhan Thanh mơ thấy mình bị chó đen lớn đẩy ngã, còn bị nó li3m mặt làm cho cả mặt cậu đầy nước miếng, cuối cùng cho đen lớn còn lộ ra răng nanh hung ác, sợ tới mức làm cậu tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Nhan Thanh ngủ đến có chút mơ hồ, ngây ngốc đáp lại, chờ cậu sắp hết dưỡng khí thì Lý Chuẩn mới buông ra, lúc này cậu mới hậu tri hậu giác phục hồi lại tinh thần.
Sờ s0ạng bờ môi có chút đau đớn, chất vấn: "Cậu làm gì đấy? Tôi còn chưa đánh răng."
Không đúng.
Bố đây không phải muốn nói việc này.
Cho dù đánh răng rồi cũng không được hôn.
“Có đói bụng không? Tiện đường tôi mua bữa sáng lại đây." Lý Chuẩn vuốt vuốt tóc cậu.
Nhan Thanh ngơ ngác ngồi dậy, cào cổ, phát hiện khuy áo mình bị bị bung ra hai nút.
Một bên bả vai lộ ra.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, Lý Chuẩn cũng vừa lúc nhìn qua.
Ánh mắt hai người cơ hồ đều đồng thời chú ý tới chỗ nào đó, Nhan Thanh đỏ mặt len, nhanh tay kéo áo che lại, nỗ lực giấu đi cần cổ trắng nõn, nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi muốn thay áo ngủ."
Lý Chuẩn yêu chết phản ứng này của Nhan Thanh, nhịn không được trêu cậu, nói: "Nếu không để tôi thay giúp cậu?"
Nhan Thanh cự tuyệt, nói: “Không cần, cậu đi ra ngoài đi."
Nhan Thanh đánh răng rửa mặt xong, nhìn thấy khăn lông màu lam mà cậu ném đi, cầm lấy rồi giặt sạch, lại lần nữa treo lên.
Khi ăn cơm, Nhan Thanh ăn lửng dạ, bỗng nhiên thèm tin tức tố của Lý Chuẩn nhưng lại ngượng ngùng không dám nói ra, chỉ có thể tới gần Lý Chuẩn một chút, lặng lẽ hít tin tức tố mà hắn phát ra.
Chỉ là chút tin tức tố này không khác gì muối bỏ biển, còn lâu mới đủ.
Bé con ngày càng lớn lên, nhu cầu dùng tin tức tố của ba lớn nó ngày càng nhiều, trước kia chỉ cần ở cạnh Lý Chuẩn là có đủ tin tức tố để dùng, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn cắn trên người Lý Chuẩn một ngụm.
Nhan Thanh nhìn cổ Lý Chuẩn nuốt nước miếng.
Lý Chuẩn lại cho rằng cậu muốn bánh bao nhân trứng sữa trên tay hắn, hắn cười đưa bánh bao đến bên miệng Nhan Thanh, nói: "Muốn ăn thì nói thẳng, không cần dùng ánh mắt đáng thương như cún con nhìn tôi như vậy."
Nhan Thanh nhìn chằm chằm bánh bao Lý Chuẩn đưa lại đây..... Li3m li3m môi, há mồm gặm lên ngón tay hắn.
Lực đạo không mạnh đến mức có thể đổ máu nhưng lại để lộ ra dấu răng nhợt nhạt.
Lý Chuẩn giật giật ngón trỏ bị cắn, nói: "Cho dù tôi nói cậu là cún con thì cậu cũng không cần thật sự cắn để chứng minh chứ?"
Nhan Thanh hừ một tiếng, ăn luôn bánh bao nhân trứng sữa, lại uống một ly sữa lớn.
Ăn uống no đủ, đi học.
Hôm nay Từ Khải nhìn thấy hai người cùng xuất hiện trước cửa phòng học, nở nụ cười vô cùng xán lạn.
“Nhan ca Chuẩn ca, chào buổi sáng.”
"Chào buổi sáng!”
Nhan Thanh nghĩ đến chuyện mất mặt của mình đều bị Từ Khải nhìn thấy, không giống như thường ngày nhiệt tình chào hỏi với y. Chào có lệ liền ngồi vào chỗ mình, nằm sấp xuống giả bộ ngủ.
“Nhan ca đây là?” Từ Khải chỉ chỉ Nhan Thanh rồi hỏi Lý Chuẩn.
Ánh mắt điên cuồng ám chỉ: Chẳng lẽ là tối hôm qua, sau khi y rời đi hai người liền "đánh nhau"?
Có phải đánh lộn cả đêm hay không?
Từ Khải chú ý tới quầng thâm hai mắt Nhan Thanh, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Hôm nay Lý Chuẩn tâm tình tốt, có có khi cười với Từ Khải một cái, nói: "Cậu ấy không có việc gì đâu, chỉ là bị tôi đánh thức nên cáu kỉnh thôi."
Từ Khải: “……” Oa oa, kịch liệt quá đi!
Từ Khải nhịn không được giơ ngón tay cái với Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn ngồi xuống, duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp gáy Nhan Thanh vài cái, hỏi: "Còn mệt không?"
Nhan Thanh xoay đầu, nhìn hắn một cái, ai oán mà chỉ chỉ miệng mình, nói: “Miệng đau.”
Lý Chuẩn thò qua muốn xem, "Tôi nhìn xem."
Nhan Thanh đẩy hắn ra, "Không được, đều tại cậu, trưa nay tôi không đi căn tin đâu, tôi muốn ăn trên sân thượng."
“Sân thượng?” Lý Chuẩn nghĩ tới một chỗ, khoé môi nhếch lên, nói: "Được, tôi sẽ mua mấy thứ cậu thích ăn."
Khi Nhan Thanh đi học, cậu cảm giác không quá thoải mái, cậu cảm thấy trên người Lý Chuẩn có một sự hấp dẫn trí mạng, loại dụ hoặc này càng biểu hiện càng cường liệt đối với cậu.
Làm cậu không nhin được muốn tới gần hắn.
Chờ khi cậu phục hồi lại tinh thần, tay mịnh vừa vặn đụng trúng tay phải Lý Chuẩn.
Ban đầu Lý Chuẩn còn nghiêm túc nghe giảng bài, sau khi bị cọ một lúc, tâm tư không còn ở học tập nữa, hắn thò tay xuống dưới, nắm chặt tay Nhan Thanh, mười ngón tay đan xen.
Còn dựng thẳng lên một quyển sách, ngăn trở đầu mình lại, nghiêng đầu nhìn Nhan Thanh, đè thấp thanh âm nói: “Làm sao vậy?”
Nhóc con này biến thành bánh bao đường dính người sao?
Còn quyến rũ hắn như vậy.
Cậu đang ỷ mình đang mang thai nên hắn không dám làm gì sao?
Nhan Thanh theo hản năng chống cự lại, bởi vì thân thể không được thoả mãn, cậu có chút bực bội.
Bực bội tích lũy, thành tức giận.
Cậu tức giận trừng mắt Lý Chuẩn, nói: "Cậu ngồi xa như thế làm gì?"
Làm cậu không ngửi được tin tức tố.
Lý Chuẩn cảm giác trái tim mình rơi vài hũ mật, làm hắn ngọt ngào đến mức khoé miệng cong lên không thể thả lỏng như bình thường.
Nếu không phải cố kỵ bây giờ đang ở trong lớp, chủ nhiệm Cừu Chí Phong còn đứng trên bục giảng nhìn góc bên này như hổ rình mồi thì hắn liền nhịn không được ôm người vào lòng, ôm thật chặt.
Lý Chuẩn nghiêng thân thể lại gần Nhan Thanh một chút, kéo tay cậu lên, che dưới quyển sách, lặng lẽ hôn một cái.
“Lý Chuẩn.”
Cừu Chí Phong bỗng nhiên điểm danh.
Lý Chuẩn cùng Nhan Thanh giật nảy mình.
Nhan Thanh thừa dịp Lý Chuẩn buông tay ra, vội rút tay về.
Lý Chuẩn buông sách vở, đứng lên.
Cừu Chí Phong càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, nhưng không biết là không thích hợp ở chỗ nào.
Gã nhớ đến ba ba Lý Chuẩn, cuối cùng không dám quá phận, chỉ bảo Lý Chuẩn lên hỏi về những gì gã viết trên bảng đen.
Lý Chuẩn tuy không nghe giảng nhưng vẫn thuận lợi nói ra đáp án đúng.
Phân nửa tiết sau, Cừu Chí Phong nhìn chằm chằm hai người làm cho Lý Chuẩn muốn sờ tay vợ yêu một chút cũng không được.
Không chỉ có như thế, Cừu Chí Phong còn thường xuyên ra câu hỏi, không phải gọi Lý Chuẩn thì chính là Nhan Thanh lên trả lời.
Tình huống này tiếp diễn cho đến khi tan học.
Hết tiết, Nhan Thanh còn bị Cừu Chí Phong gọi lên văn phòng ân cần răn dạy một hồi.
"Nếu cậu tiếp tục như vậy thì tôi sẽ báo với anh cậu." Cừu Chí Phong ném bài thi lên bàn.
Nhan Thanh siết chặt nắm đấm, không nói lời nào.
Cừu Chí Phong chuyển qua ghế dựa, ngồi vắt chéo chân nhìn Nhan Thanh, nói: "Anh cậu nhờ tôi phải quản giáo cậu thật tốt, nhưng chính cậu không học thì không nói, đã vậy còn làm phân tâm bạn cùng bàn học tập, thầy cần phải tách hai em ra mới được."
"Thầy Cừu, em không đồng ý.” Một thanh âm mát lạnh từ cửa văn phòng truyền vào.
Danh sách chương