Chờ đến khi rửa mặt xong, Trình Cảnh nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện thời gian không còn nhiều lắm. Người hầu trong nhà còn đang ở bên khuyên cậu sáng nhiều hơn một chút, cuối cùng nhìn thấy cậu thật sự ăn không vô, lúc này mới miễn cưỡng từ bỏ.
Việc này phải làm sao bây giờ? Vừa nãy họ nhìn chằm chằm vào cậu lúc ăn sáng lại tốn thêm một ít thời gian. Hiện tại khu này là biệt thự xa hoa, chắc chắn sẽ không có taxi đến đây. Xong rồi xong rồi... cậu trễ mất thôi
Đúng lúc Trình Cảnh đang đứng ở cửa biệt thự gấp đến độ dậm chân liên tục, quản gia đã làm việc tại Thiệu trạch hơn hai mươi năm đi ra. Hơi hơi khom lưng, cung kính nói với cậu:
"Thiếu phu nhân, thiếu gia ngài ý đã cố ý căn dặn, nếu ngài muốn, có thể để để tài xế trong nhà lái xe đưa ngài đi học."
"A? Được ạ"
Vì không muốn bị chủ nhiệm bắt lại dạy bảo, hiện tại chỉ làm như vậy mới ổn mà thôi.
"Cảm ơn bác."
Trình Cảnh cười lộ ra hàm răng trắng tinh, đối với quản gia cười sáng lạn, thiếu chút nữa làm hoa mắt quản gia đang bị cận thị.
"Ha ha, thiếu phu nhân làm gì mà cần cảm ơn tôi đây. Những việc tôi làm hết thảy đều là dựa theo thiếu gia căn dặn mà thôi."
Nhìn Trình Cảnh trong sáng đáng yêu tươi cười, quản gia trong lòng chua xót lau nước mắt. Xem ra, cưới thiếu phu nhân về nhà, đây là việc làm chính xác nhất trong hơn hai mươi năm qua của thiếu gia nhà mình.
= = = = = = = =
"Ây da, học sinh ngoan nhất của trường sư phạm văn học chúng ta, lúc này mới kết hôn mấy ngày, liền vui vẻ đến nỗi trốn học nha!"
Trình Cảnh vừa ngồi vào chỗ bạn tốt của cậu đã chiếm trước giúp cậu, chưa kịp ổn định hơi thở, liền bị bạn < xấu nào đó > tốt trêu đùa.
"Cái gì nha, Tiểu Cam cậu đừng nói bậy!" < Tranh - quả cam >
Tuy rằng Tề Tranh nói không lớn, nhưng cậu vẫn chột dạ đỏ mặt, cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra không có ai nghe thấy mới yên tâm.
Ây da, may mắn, bạn bè chung lớp đều có ba bốn lớp học riêng.
"Nào nói cho bạn đẹp trai là tớ đây, cục cưng ngoan ngoãn của chúng ta, ngày hôm qua tại sao cậu lại không đi học nha~~~~"
Tề Tranh tuy rằng lớn lên cũng rất thanh tú, nhưng so với Trình Cảnh vẫn thấy rõ hai người thần thái rất khác nhau. Vuốt lại đầu tóc mới làm của mình, Tề Tranh nằm dài trên bàn học, mặt đầy trêu đùa nghiêng đầu nhìn Trình Cảnh.
"Tớ...tớ...anh ấy...."
Nghĩ đến việc tối qua, lại bị bạn tốt của mình nhìn chằm chằm đùa giỡn, khuôn mặt nhanh chóng bắt đầu đỏ lên.
"Anh ấy? A? Chậc chậc, có phải hay không cậu cùng hắn..."
Tề Tranh thấy Trình Cảnh ấp úng liền xấu xa đắc ý tiếp tục ghẹo cậu không tha.
"Không phải tớ, là hắn, là hắn một hai phải một hai phải...."
Khuôn mặt càng lúc càng đỏ, Trình Cảnh có thói quen khi rối rắm liền cắn môi dưới, mặt có vẻ cực kì ngại ngùng.
"A? Hắn một hai phải? Hắn một hai phải gì ta? Cảnh Bảo Bảo, nói đi nói đi nàooo, nói tớ nghe một chút hắn một hai phải như nào điiiii."
Thật ra Tề Tranh chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng của bạn mình liền biết đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng chính là cậu cực kì rất thích trêu đùa Trình Cảnh, xem cậu ấy thẹn thùng tay chân luống cuống, lập tức da mặt dày hơn, liên tục hỏi tới tấp.
"Chính là, chính là việc đó sao? Aiz, tớ cũng không biết phải nói tế nào, Tiểu Cam cậu đừng hỏi nữa mà!"
Trình Cảnh lập tức rút tay về, nhanh chóng mở sách ra. Nhưng nhìn vào lập tức không hiểu gì, không biết là do tâm trí bay bổng hay do không hiểu bài.
"Việc đó là việc gì nha? Tớ thích nhất Cảnh Bảo Bảo, Cảnh Bảo Bảo ngoan nhất của tớ ơi, tới tới tới, nhanh chóng nói cho Chanh ca ca nghe nào!"
= = = = = = = =
Lúc trước biết được Trình Cảnh phải gả cho một nam nhân, hơn nữa còn là người một tay che trời trên thương trường, Tề Tranh cậu quả thật có chút khiếp sợ nhưng chỉ có một chút thôi nha. Sau đó cậu liền lập tức phấn khởi hỏi Trình Cảnh, việc này có thật không? Có phải Trình Cảnh đã lừa gạt cậu không, đã cùng hắn quen lúc nào rồi? Trình Cảnh chỉ có thể chịu trận, ấp úng nói liên hôn gia tộc, chạy trời không khỏi nắng, không thoát được.
Không nghĩ tới, Tề Tranh bạn cậu đầu óc lại không như người bình thường, nghe cậu nói xong, chỉ ngẩn người một chút, liền đi tới bên cậu, dùng tư thái hiên ngang lẫm liệt không sợ chết, vỗ vai cậu nói:
"Không có việc gì, cứ kết hôn thôi, có gì đâu, yêu đương sau cũng được mà?"
Nghe bạn mình nói vậy, Trình Cảnh lập tức ngây người.
Cái này...Aiz... đối với việc hai nam nhân kết hôn không phải người bình thường nghe xong phải chán ghét khinh bỉ sao? Như thế nào bạn cậu nghe xong liền như vậy nha? Mạch não cậu ấy quả thật cậu không theo kịp mà!
Lần này, Tề Tranh cho Cảnh Bảo Bảo ngoan ngoãn một suy nghĩ mới lạ, Trình Cảnh lập tức ngây người nửa ngày hơn vẫn chưa bình thường lại.
Ký ức ngày hôm đó, cho tới bây giờ cậu vẫn khó có thể quên được.
Ngày đó, Trình Cảnh ngây người trong phòng ngủ, bị Tề Tranh nâng mặt, dùng khuôn mặt trịnh trọng xưa nay chưa từng có nhìn thẳng vào mắt cậu, cực kỳ nghiêm túc chậm rãi nói:
"Bảo bảo ngoan của tớ, bởi vì Chanh ca ca đẹp trai của cậu là đồng tính luyến ái. Chanh ca ca của cậu thích nam nhân, cậu, hiểu rõ chứ?"
Trình Cảnh bất ngờ, đại não không kịp phản ứng khi nghe được lời giải thích của Tề Tranh, lập tức hóa đá.
Ngón tay Tề Tranh thon dài, nựng nựng khuôn mặt mềm mại của Trình Cảnh, cười hì hì nói với cậu:
"Cưng cứ yên tâm, hai chúng ta đều là kẻ nằm dưới, dù có ở bên nhau ngàn năm không sẽ không chà ra lửa được."
Kẻ nằm dưới... kẻ nằm dưới...hai kẻ nằm dưới
Hóa đá...hóa đá....lại lần nữa hóa đá...
= = = = = = = =
"Bảo bảo ngoan của Chanh ca ca, bé Cảnh ơi, cậu nhanh lên nói chuyện với Chanh ca ca này"
Tề Tranh liền túm lấy tay áo của Trình Cảnh, như một con chó con là nũng, loay hoay muốn tìm người cưng chiều. May mắn là hai người bọn họ ngồi trong một góc, bằng không với tư thế "tình cảm" như này, không biết sẽ đưa đến bao nhiêu cặp mắt dò xét nữa.
"Tớ, Tiểu Cam, việc này thật sự khó nói, chủ nhiệm tới, mau mau nghiêm túc nghe giảng bài nào!"
Nhìn thấy khuôn mặt chữ điền của chủ nhiệm lớp, Trình Cảnh cảm thấy có thể nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thầy à, thầy thật là một người tốt! Lần này là lần đầu tiên mà Trình Cảnh cảm thấy cực kỳ vui mừng khi thầy xuất hiện.
Ngành văn học này của bọn họ, thầy chủ nhiệm được mệnh danh là " thầy giáo hủy diệt". Chỉ cần là buổi học của thầy ấy, chỉ cần phát hiện đi học trễ, về sớm, trốn học, lén lút nói chuyện riêng, một khi phát hiện, dù là ai, dù có phải hạng nhất đi chăng nữa, cũng phải HỌC LẠI!!!
Cho nên, Chanh ca ca ngày thường dở dở ương ương đùa giỡn nghe đến thầy chủ nhiệm tới cũng phải ngoan ngoãn kẹp chặt đuôi chó đằng sau, nghiêm túc nghe giảng bài.
= = = = = = = =
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã căn dặn, ngài nhất định phải về nhà ăn cơm đúng giờ."
Một chiếc xe bình thường dừng lại trước mặt của Tề Tranh cùng với Trình Cảnh. KHông nghĩ tới, thế mà lại là quản gia ở nhà cơ chứ.
Sáng hôm nay, chính là kết thúc khóa học này của cậu, liền tổ chức tiệc chúc mừng, bọn họ lại không có tiết buổi chiều. Sớm đã học xong ba tiết, đói muốn chết rồi. Nhân lúc tan học, gấp không chờ nổi, vụt chạy lao ra cổng trường, chuẩn bị đi tới tiệm cơm gia đình thường ăn ăn một bữa thật no.
Thế nhưng không nghĩ tới, chưa kịp chờ họ bước chân vào, nửa đường đã nhảy ra một "Trình Giảo Kim" cơ đấy.
"Ăn cơm cũng muốn quản nha, Cảnh Bảo Bảo, người kia của cậu, hắn thật nghiêm khắc nha!"
"Tiểu Cam..."
Trình Cảnh xấu hổ nhanh chóng kéo góc áo của Tề Tranh, ý bảo cậu ấy đừng nói như vậy.
"Việc này đích thật là thiếu gia căn dặn, thiếu phu nhân, ngài xem..."
Quản gia tuy nghe được lời oán giận của Tề Tranh nhưng không phản ứng gì, vẫn như cũ mỉm cười nhìn cậu.
"Tôi...thật ra...tôi có thể mang bạn cùng về không? Tôi cũng muốn cùng Tiểu Cam ăn cơm trong nhà."
Quản gia lại nhìn cậu nhóc mà thiếu phu nhân nhà mình gọi là "Tiểu Cam" thật thân mật, nhanh chóng cung kính gật đầu.
Nhưng cùng lúc, nhìn thấy cậu nhóc có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, quản gia trong lòng âm thầm thở dài một hơi,
"Aiz, cái này, thiếu gia có lẽ sẽ tức giận cho coi..."
Việc này phải làm sao bây giờ? Vừa nãy họ nhìn chằm chằm vào cậu lúc ăn sáng lại tốn thêm một ít thời gian. Hiện tại khu này là biệt thự xa hoa, chắc chắn sẽ không có taxi đến đây. Xong rồi xong rồi... cậu trễ mất thôi
Đúng lúc Trình Cảnh đang đứng ở cửa biệt thự gấp đến độ dậm chân liên tục, quản gia đã làm việc tại Thiệu trạch hơn hai mươi năm đi ra. Hơi hơi khom lưng, cung kính nói với cậu:
"Thiếu phu nhân, thiếu gia ngài ý đã cố ý căn dặn, nếu ngài muốn, có thể để để tài xế trong nhà lái xe đưa ngài đi học."
"A? Được ạ"
Vì không muốn bị chủ nhiệm bắt lại dạy bảo, hiện tại chỉ làm như vậy mới ổn mà thôi.
"Cảm ơn bác."
Trình Cảnh cười lộ ra hàm răng trắng tinh, đối với quản gia cười sáng lạn, thiếu chút nữa làm hoa mắt quản gia đang bị cận thị.
"Ha ha, thiếu phu nhân làm gì mà cần cảm ơn tôi đây. Những việc tôi làm hết thảy đều là dựa theo thiếu gia căn dặn mà thôi."
Nhìn Trình Cảnh trong sáng đáng yêu tươi cười, quản gia trong lòng chua xót lau nước mắt. Xem ra, cưới thiếu phu nhân về nhà, đây là việc làm chính xác nhất trong hơn hai mươi năm qua của thiếu gia nhà mình.
= = = = = = = =
"Ây da, học sinh ngoan nhất của trường sư phạm văn học chúng ta, lúc này mới kết hôn mấy ngày, liền vui vẻ đến nỗi trốn học nha!"
Trình Cảnh vừa ngồi vào chỗ bạn tốt của cậu đã chiếm trước giúp cậu, chưa kịp ổn định hơi thở, liền bị bạn < xấu nào đó > tốt trêu đùa.
"Cái gì nha, Tiểu Cam cậu đừng nói bậy!" < Tranh - quả cam >
Tuy rằng Tề Tranh nói không lớn, nhưng cậu vẫn chột dạ đỏ mặt, cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra không có ai nghe thấy mới yên tâm.
Ây da, may mắn, bạn bè chung lớp đều có ba bốn lớp học riêng.
"Nào nói cho bạn đẹp trai là tớ đây, cục cưng ngoan ngoãn của chúng ta, ngày hôm qua tại sao cậu lại không đi học nha~~~~"
Tề Tranh tuy rằng lớn lên cũng rất thanh tú, nhưng so với Trình Cảnh vẫn thấy rõ hai người thần thái rất khác nhau. Vuốt lại đầu tóc mới làm của mình, Tề Tranh nằm dài trên bàn học, mặt đầy trêu đùa nghiêng đầu nhìn Trình Cảnh.
"Tớ...tớ...anh ấy...."
Nghĩ đến việc tối qua, lại bị bạn tốt của mình nhìn chằm chằm đùa giỡn, khuôn mặt nhanh chóng bắt đầu đỏ lên.
"Anh ấy? A? Chậc chậc, có phải hay không cậu cùng hắn..."
Tề Tranh thấy Trình Cảnh ấp úng liền xấu xa đắc ý tiếp tục ghẹo cậu không tha.
"Không phải tớ, là hắn, là hắn một hai phải một hai phải...."
Khuôn mặt càng lúc càng đỏ, Trình Cảnh có thói quen khi rối rắm liền cắn môi dưới, mặt có vẻ cực kì ngại ngùng.
"A? Hắn một hai phải? Hắn một hai phải gì ta? Cảnh Bảo Bảo, nói đi nói đi nàooo, nói tớ nghe một chút hắn một hai phải như nào điiiii."
Thật ra Tề Tranh chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng của bạn mình liền biết đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng chính là cậu cực kì rất thích trêu đùa Trình Cảnh, xem cậu ấy thẹn thùng tay chân luống cuống, lập tức da mặt dày hơn, liên tục hỏi tới tấp.
"Chính là, chính là việc đó sao? Aiz, tớ cũng không biết phải nói tế nào, Tiểu Cam cậu đừng hỏi nữa mà!"
Trình Cảnh lập tức rút tay về, nhanh chóng mở sách ra. Nhưng nhìn vào lập tức không hiểu gì, không biết là do tâm trí bay bổng hay do không hiểu bài.
"Việc đó là việc gì nha? Tớ thích nhất Cảnh Bảo Bảo, Cảnh Bảo Bảo ngoan nhất của tớ ơi, tới tới tới, nhanh chóng nói cho Chanh ca ca nghe nào!"
= = = = = = = =
Lúc trước biết được Trình Cảnh phải gả cho một nam nhân, hơn nữa còn là người một tay che trời trên thương trường, Tề Tranh cậu quả thật có chút khiếp sợ nhưng chỉ có một chút thôi nha. Sau đó cậu liền lập tức phấn khởi hỏi Trình Cảnh, việc này có thật không? Có phải Trình Cảnh đã lừa gạt cậu không, đã cùng hắn quen lúc nào rồi? Trình Cảnh chỉ có thể chịu trận, ấp úng nói liên hôn gia tộc, chạy trời không khỏi nắng, không thoát được.
Không nghĩ tới, Tề Tranh bạn cậu đầu óc lại không như người bình thường, nghe cậu nói xong, chỉ ngẩn người một chút, liền đi tới bên cậu, dùng tư thái hiên ngang lẫm liệt không sợ chết, vỗ vai cậu nói:
"Không có việc gì, cứ kết hôn thôi, có gì đâu, yêu đương sau cũng được mà?"
Nghe bạn mình nói vậy, Trình Cảnh lập tức ngây người.
Cái này...Aiz... đối với việc hai nam nhân kết hôn không phải người bình thường nghe xong phải chán ghét khinh bỉ sao? Như thế nào bạn cậu nghe xong liền như vậy nha? Mạch não cậu ấy quả thật cậu không theo kịp mà!
Lần này, Tề Tranh cho Cảnh Bảo Bảo ngoan ngoãn một suy nghĩ mới lạ, Trình Cảnh lập tức ngây người nửa ngày hơn vẫn chưa bình thường lại.
Ký ức ngày hôm đó, cho tới bây giờ cậu vẫn khó có thể quên được.
Ngày đó, Trình Cảnh ngây người trong phòng ngủ, bị Tề Tranh nâng mặt, dùng khuôn mặt trịnh trọng xưa nay chưa từng có nhìn thẳng vào mắt cậu, cực kỳ nghiêm túc chậm rãi nói:
"Bảo bảo ngoan của tớ, bởi vì Chanh ca ca đẹp trai của cậu là đồng tính luyến ái. Chanh ca ca của cậu thích nam nhân, cậu, hiểu rõ chứ?"
Trình Cảnh bất ngờ, đại não không kịp phản ứng khi nghe được lời giải thích của Tề Tranh, lập tức hóa đá.
Ngón tay Tề Tranh thon dài, nựng nựng khuôn mặt mềm mại của Trình Cảnh, cười hì hì nói với cậu:
"Cưng cứ yên tâm, hai chúng ta đều là kẻ nằm dưới, dù có ở bên nhau ngàn năm không sẽ không chà ra lửa được."
Kẻ nằm dưới... kẻ nằm dưới...hai kẻ nằm dưới
Hóa đá...hóa đá....lại lần nữa hóa đá...
= = = = = = = =
"Bảo bảo ngoan của Chanh ca ca, bé Cảnh ơi, cậu nhanh lên nói chuyện với Chanh ca ca này"
Tề Tranh liền túm lấy tay áo của Trình Cảnh, như một con chó con là nũng, loay hoay muốn tìm người cưng chiều. May mắn là hai người bọn họ ngồi trong một góc, bằng không với tư thế "tình cảm" như này, không biết sẽ đưa đến bao nhiêu cặp mắt dò xét nữa.
"Tớ, Tiểu Cam, việc này thật sự khó nói, chủ nhiệm tới, mau mau nghiêm túc nghe giảng bài nào!"
Nhìn thấy khuôn mặt chữ điền của chủ nhiệm lớp, Trình Cảnh cảm thấy có thể nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thầy à, thầy thật là một người tốt! Lần này là lần đầu tiên mà Trình Cảnh cảm thấy cực kỳ vui mừng khi thầy xuất hiện.
Ngành văn học này của bọn họ, thầy chủ nhiệm được mệnh danh là " thầy giáo hủy diệt". Chỉ cần là buổi học của thầy ấy, chỉ cần phát hiện đi học trễ, về sớm, trốn học, lén lút nói chuyện riêng, một khi phát hiện, dù là ai, dù có phải hạng nhất đi chăng nữa, cũng phải HỌC LẠI!!!
Cho nên, Chanh ca ca ngày thường dở dở ương ương đùa giỡn nghe đến thầy chủ nhiệm tới cũng phải ngoan ngoãn kẹp chặt đuôi chó đằng sau, nghiêm túc nghe giảng bài.
= = = = = = = =
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã căn dặn, ngài nhất định phải về nhà ăn cơm đúng giờ."
Một chiếc xe bình thường dừng lại trước mặt của Tề Tranh cùng với Trình Cảnh. KHông nghĩ tới, thế mà lại là quản gia ở nhà cơ chứ.
Sáng hôm nay, chính là kết thúc khóa học này của cậu, liền tổ chức tiệc chúc mừng, bọn họ lại không có tiết buổi chiều. Sớm đã học xong ba tiết, đói muốn chết rồi. Nhân lúc tan học, gấp không chờ nổi, vụt chạy lao ra cổng trường, chuẩn bị đi tới tiệm cơm gia đình thường ăn ăn một bữa thật no.
Thế nhưng không nghĩ tới, chưa kịp chờ họ bước chân vào, nửa đường đã nhảy ra một "Trình Giảo Kim" cơ đấy.
"Ăn cơm cũng muốn quản nha, Cảnh Bảo Bảo, người kia của cậu, hắn thật nghiêm khắc nha!"
"Tiểu Cam..."
Trình Cảnh xấu hổ nhanh chóng kéo góc áo của Tề Tranh, ý bảo cậu ấy đừng nói như vậy.
"Việc này đích thật là thiếu gia căn dặn, thiếu phu nhân, ngài xem..."
Quản gia tuy nghe được lời oán giận của Tề Tranh nhưng không phản ứng gì, vẫn như cũ mỉm cười nhìn cậu.
"Tôi...thật ra...tôi có thể mang bạn cùng về không? Tôi cũng muốn cùng Tiểu Cam ăn cơm trong nhà."
Quản gia lại nhìn cậu nhóc mà thiếu phu nhân nhà mình gọi là "Tiểu Cam" thật thân mật, nhanh chóng cung kính gật đầu.
Nhưng cùng lúc, nhìn thấy cậu nhóc có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, quản gia trong lòng âm thầm thở dài một hơi,
"Aiz, cái này, thiếu gia có lẽ sẽ tức giận cho coi..."
Danh sách chương