"Ai da, Cảnh Bảo Bảo, ực, đầu bếp nhà các cậu làm đồ ăn cực kì ngon nha!"
Trong phòng ăn của biệt thự Thiệu gia, Trình Tranh vui vẻ ra mặt nhanh chóng gắp lấy miếng cá chiên vàng ươm rực rỡ, ăn ngon đến dính dầu mỡ trên miệng.
"Ực, cậu nói đầu bếp ấy, không ngồi ăn cơm sao? Tiểu Cam, tớ cảm thấy đồ ăn của chúng ta rất nhiều ấy?"
Nhìn đồ ăn trên bàn ăn càng lúc càng nhiều đồ ăn, khuôn mặt nhỏ của Trình Cảnh bắt đầu xoắn xuýt suy nghĩ, hình như đang do dự gì đấy.
Khi hai người ngồi trên xe từ trường học về nhà, quản gia không biết lấy từ đâu ra một quyển thực đơn, cung kính đưa cho bọn họ, nói là thiếu gia căn dặn, cậu thích gì thì lựa chọn sẽ có đầu bếp đi làm.
Trình Cảnh cùng Trình Tranh vẫn còn trong thời gian phát triển, được công nhận là hai kẻ tham ăn. Hiện tại quản gia đã nói như thế, bọn cậu từ chối như vậy thật không tốt. Nhìn những món trên thực đơn, cả hai người đều thèm đến nhỏ dãi, tức khắc hai mèo con thèm ăn mắt sáng rực lên.
Liền một hơi không để ý, gọi món liên tục, nào là khoai tây cắt sợi xào thịt bò, canh gà cùng bí đao, sườn heo xào chua ngọt, nấm hương xào thịt, thịt cua xào cay, cơm chiên tôm bóc vỏ hoa hồng Tây Tạng, liên tục gọi món không ngừng nghỉ.
Quản gia cùng đầu bếp thấy hai người bọn họ chọn món đều một mặt sầu não. Aiz món nào cũng đều là thịt, người trẻ tuổi đều vậy, chỉ thích ăn thịt, dù gì cũng phải chú ý chay mặn phối hợp cơ chứ!
Cuối cùng, quản gia cân nhắc mãi, quyết định gọi thêm 1 món chay - Nấm hương xào rau cùng dầu hào. Cuối cùng, hai sinh viên này có ăn hay không ông cũng không thể nói trước được.
= = = = = = = =
"Không nhiều, không nhiều nha, một chút cũng không nhiều! Cảnh Bảo Bảo, tin tưởng Chanh ca ca của cậu đi, chúng ta nhất định sẽ đem toàn bộ đồ ăn trên bàn này tiêu diệt toàn bộ. Tới tới tới, Cảnh Bảo Bảo ngoan của tớ ơi, ăn nấm hương xào rau này, đích thân Chanh ca ca tự mình gắp cho cậu đấy!"
Trình Tranh đầu tiên gắp một miếng sườn heo xào chua ngọt vào chén mình, lại duỗi tay gắp rau củ để vào chén cậu.
"Hừ, Tiểu Cam xấu, chỉ biết ăn hiếp tớ thôi. Cậu mới muốn ăn rau củ này nha, tớ chính là muốn ăn sườn heo xào chua ngọt cơ!"
Nhìn bộ dạng Trình Tranh cố ý chọc ghẹo mình xong lại ngồi cười ha hả, cậu tức giận đến đỏ bừng cả mặt, quai hàm cùng phình phình ra. Liền gắp lấy rau ban nãy trong chén mình ném vào trong chén bạn xấu. Nhanh cơ hội còn gắp đi miếng sườn heo trong chén bạn mình đi.
Thích ăn thịt, người trẻ ai mà không thích ăn cơ chứ. Rau xanh chỉ là tạm bợ, ngẫu nhiên ăn vài miếng mà thôi. Đặc biệt là Trình Cảnh, cậu cực kì ghét anh loại rau xanh mượt này.
Dùng chính cậu suy nghĩ mà nói, loại rau này nhìn qua như một con sâu lông, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác không dám ăn cơm.
= = = = = = = =
Hai bên đều có người hầu đứng sẵn, sau đó đều đã bị Trình Cảnh uyển chuyển mà mời đi. Hiện tại trong nhà ăn rộng lớn này chỉ có cậu cùng Trình Tranh mà thôi.
Cho nên, cùng với Trình Tranh, cũng không có gì bất tự nhiên cả. Hai người đùa giỡn, cậu một câu, tớ một câu cực kì náo nhiệt.
Không nghĩ tới, từng động tác của hai người đều bị thu lại qua camera quan sát cho Thiệu Nghị Ngạo nhìn xem.
Thiệu Nghị Ngạo trước khi đi đã cố ý dặn dò quản gia, thời gian hắn đi công tác, bất kì việc gì của Trình Cảnh, đều phải báo cho hắn biết, không được bỏ sót chữ nào. Hiện tại thiếu phu nhân dẫn bạn về nhà ăn cơm, còn đùa giỡn thân mật như vậy, cho dù quản gia gan lớn tày trời cũng không dám giấu diếm.
Nhìn hai người trên bàn ăn, vừa nói vừa cười thật vui vẻ, Thiệu Nghị Ngạo nắm chặt con chuột trong tay, càng lúc càng bóp chặt. Hàng lông mày nhanh chóng cau lại, càng lúc càng nhăn.
Thì ra, "vợ bé nhỏ" của hắn cũng có một mặt đùa giỡn đáng yêu như vậy.
"Nhưng tại sao, khi một mình đối mặt với hắn, cả người cậu đều như rất sợ hãi hắn?"
Thiệu Nghị Ngạo phiền lòng xoa xoa mày, nhưng vẫn không thể thả lỏng tâm trạng.
"Vợ bé nhỏ" của hắn là một người chưa từng trải qua gì khó khăn, vẫn còn là một sinh viên năm 3 lương thiện hồn nhiên, mà hắn Thiệu Nghị Ngạo lại ở trên thương trường chiến đấu nhiều năm, đã trở nên gian trá, lạnh nhạt tuyệt tình.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thiệu Nghị Ngạo vẫn nghĩ quẩn trong lòng:
"Chẳng lẽ, là do hắn quá lạnh lùng? Là do sự khác biệt về khoảng cách của cậu cùng hắn sao?"
Hắn cảm nhận được sự hồn nhiên đáng yêu như một mặt trời nhỏ chiếu sáng từ Trình Cảnh, làm cho hắn nhịn không được mà đi gần gũi tiếp cận cậu, chỉ muốn một mình hắn có được cậu, không cho ai nhìn.
Nhìn Trình Cảnh cười, Thiệu Nghị Ngạo thế mà trong lòng có chút chua xót. Với hắn mà nói, thật sự chính bản thân hắn quả thật đáng sợ đến thế sao? Thiệu Nghị Ngạo thừa nhận, đối với cuộc hôn nhân này, trước đây hắn cảm thấy không có gì lớn lao cả.
Nhưng hiện tại... hắn cảm thấy không sao thật không?
= = = = = = = =
Chờ đến khi hai người bọn họ đem toàn bộ đồ ăn trên bàn "càn quét" sạch sẽ, người hầu trong nhà liền nhanh chóng mang trái cây tráng miệng lên. Nhìn ba người hầu gái đang dọn dẹp bàn ăn "hỗn độn" này, luôn cúi mặt, muốn cười nhưng lại không dám cười chỉ có thể hơi nhếch môi cười, Trình Cảnh cùng với Trình Tranh đều không được tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, cho đỡ xấu hổ lúc này.
Việc này, việc này cũng không thể trách bọn cậu được. Thật sự rất đói bụng nha. Lại nói, đầu bếp nhà mình làm đồ ăn, thực sự ăn rất ngon!
"A, cái kia, tôi, tôi tới giúp mọi người dọn nha"
Để cho người khác dọn những thứ hai người bọn cậu làm bừa bộn ra, Trình Cảnh cảm thấy rất ngại ngùng. Trước kia ở nhà, tuy rằng cậu rất được cưng chiều, còn là tiểu thiếu gia được cả nhà thương yêu nhất nhưng cũng rất ít sai cử người hầu. Thật ra là có đôi khi, nếu nói tương đối nhàn rỗi, Trình Cảnh còn giúp người hầu trong nhà cắt cỏ, tỉa cây, tưới nước linh tinh.
Huống chi, cậu hiện tại mới đến đây không được mấy ngày, ăn đều là ăn của người ta, Trình Cảnh cảm thấy càng ngại hơn.
Ba người hầu gái nghe xong, vội vàng xua tay từ chối. Nói giỡn! Làm sao để thiếu phu nhân giúp họ dọn bàn được cơ chứ? Này sao mà được? Nếu để thiếu gia biết, chắc chắn họ sẽ được tống đi ngay!
Tuy rằng thiếu phu nhân mới đến đây mấy ngày, nhưng bọn họ đều nhìn ra được thiếu gia cực kỳ chiều chuộng sủng ái thiếu phu nhân. Từ khi thiếu phu nhân tới, cả người thiếu gia đã thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa, người làm công như bọn họ đều rất thích thiếu phu nhân nha! Ha hả, thiếu phu nhân không chỉ lương thiện, lớn lên còn xinh đẹp đáng yêu như thế! Khó trách thiếu gia sẽ thích thiếu phu nhân..
Tuy rằng, đối với hai nam nhân kết hôn, người như bọn họ không thể hiểu được. Hơn nữa, ngay từ đầu khi Trình Cảnh bước vào cửa, dù chưa từng thấy mặt cậu nhưng họ cũng ngầm khó chịu khinh bỉ cậu.
Nhưng mấy ngày qua, bọn họ phát hiện thiếu phu nhân nhỏ tuổi này của nhà họ thật sự rất tốt. Thời điểm nói chuyện đôi lúc sẽ đỏ mặt, hơn nữa rất lễ phép, lập tức sự khinh bỉ cũng không còn nhiều.
Đặc biệt khi họ nhìn thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở bên nhau, họ cảm thấy, aiz, hai người này thật xứng đôi nha!
Lại nói, lúc trước thiếu gia giở trò trước mặt mọi người trong gia tộc, nói nếu muốn hắn kết hôn, trừ phi là nam nhân, nếu không cả đời hắn cũng không cưới. Lão thái gia Thiệu gia nghe xong, tức giận không nhẹ. Nhưng mà không biết vì sao, lão thái gia thế mà cuối cùng lại chịu thỏa hiệp, còn tự mình giúp thiếu gia tìm một cậu con trai tốt để kết hôn.
Chính là, không cần biết nguyên nhân là gì, ít nhất lấy tình huống bây giờ nhìn xem, cuộc hôn nhân này, đối với thiếu gia nhà họ mà nói thật ra là không xấu chút nào.
= = = = = = = =
Ở dưới lầu xem TV một lát, Trình Tranh liền nắm lấy tay Trình Cảnh mà làm nũng muốn đi phòng ngủ của bọn họ nhìn một chút.
"Cảnh Bảo Bảo, cậu liền dẫn tớ đi nhìn một chút đi. Chanh ca ca của cậu thật vất vả mới tới nhà mới của cậu một lần, cậu dẫn tớ đi xem đi. Cảnh Bảo Bảo ngoan của tớ ơi - Cảnh Bảo Bảo đáng yêu của tớ ơi"
Nghe thấy lời Trình Tranh nói, trong lòng Trình Cảnh liền lập tức phản bác trong bụng. Nhà mới gì chứ, cậu chỉ mới ở đây không tới hai ngày mà thôi. Chính cậu chỉ mới đến đây không lâu, liền đã dẫn cậu ấy tới, Tiểu Chanh ca ca, cậu có biết chữ xấu hổ viết làm sao không thế?
Nhưng mà, như thế nào cũng phải nói, phòng ngủ đó là không gian riêng tư của cậu cùng Thiệu Nghị Ngạo. Hiện tại vẫn chưa có hắn đồng ý, nếu cậu đáp ứng, kia không phải là
Trình Tranh vẫn còn bên cạnh mà làm nũng, một lần lại một lần nói "Chanh ca ca thương Cảnh Bảo Bảo nhất" Trình Tranh biết chỉ cần mình nói những lời này, Trình Cảnh sẽ mềm lòng đáp ứng nha. Liền thấy, Cảnh Bảo Bảo ngoan của cậu đã gật đầu đồng ý.
Mà quản gia ở một bên nhìn bóng dáng hai người đang đi lên lầu, vẻ mặt bắt đầu đau khổ, trong lòng liền tưởng tượng đến cảnh thiếu gia biết được chuyện này sẽ ra sao...
Nhưng mà một khắc khi mở cửa, Trình Cảnh lúc này mới nhớ tới tối qua cậu còn cùng Thiệu Nghị Ngạo ở trong phòng tắm với giường làm cơ mà, những chứng cứ lưu lại, cậu không biết đến bây giờ đã bị tiêu hủy hay chưa?
Biểu thành thấp thỏm, sau khi từ cửa sau bước vào, nhìn căn phòng tân hôn đã sớm được sửa sang lại, nháy mắt ngây người. Này, này không cần nghĩ ngợi gì, Trình Cảnh cũng biết, khẳng định người hầu đã vào dọn dẹp sạch sẽ.
Thiệu Nghị Ngạo, anh, anh thật là kẻ chán ghét chết tiệt này, chắc chắn người hầu đều biết cả rồi nha...
Tưởng tượng đến việc này, khuôn mặt mềm mại của Trình Cảnh bắt đầu như quả táo chín hồng, chậm rãi hồng lên.
Trong phòng ăn của biệt thự Thiệu gia, Trình Tranh vui vẻ ra mặt nhanh chóng gắp lấy miếng cá chiên vàng ươm rực rỡ, ăn ngon đến dính dầu mỡ trên miệng.
"Ực, cậu nói đầu bếp ấy, không ngồi ăn cơm sao? Tiểu Cam, tớ cảm thấy đồ ăn của chúng ta rất nhiều ấy?"
Nhìn đồ ăn trên bàn ăn càng lúc càng nhiều đồ ăn, khuôn mặt nhỏ của Trình Cảnh bắt đầu xoắn xuýt suy nghĩ, hình như đang do dự gì đấy.
Khi hai người ngồi trên xe từ trường học về nhà, quản gia không biết lấy từ đâu ra một quyển thực đơn, cung kính đưa cho bọn họ, nói là thiếu gia căn dặn, cậu thích gì thì lựa chọn sẽ có đầu bếp đi làm.
Trình Cảnh cùng Trình Tranh vẫn còn trong thời gian phát triển, được công nhận là hai kẻ tham ăn. Hiện tại quản gia đã nói như thế, bọn cậu từ chối như vậy thật không tốt. Nhìn những món trên thực đơn, cả hai người đều thèm đến nhỏ dãi, tức khắc hai mèo con thèm ăn mắt sáng rực lên.
Liền một hơi không để ý, gọi món liên tục, nào là khoai tây cắt sợi xào thịt bò, canh gà cùng bí đao, sườn heo xào chua ngọt, nấm hương xào thịt, thịt cua xào cay, cơm chiên tôm bóc vỏ hoa hồng Tây Tạng, liên tục gọi món không ngừng nghỉ.
Quản gia cùng đầu bếp thấy hai người bọn họ chọn món đều một mặt sầu não. Aiz món nào cũng đều là thịt, người trẻ tuổi đều vậy, chỉ thích ăn thịt, dù gì cũng phải chú ý chay mặn phối hợp cơ chứ!
Cuối cùng, quản gia cân nhắc mãi, quyết định gọi thêm 1 món chay - Nấm hương xào rau cùng dầu hào. Cuối cùng, hai sinh viên này có ăn hay không ông cũng không thể nói trước được.
= = = = = = = =
"Không nhiều, không nhiều nha, một chút cũng không nhiều! Cảnh Bảo Bảo, tin tưởng Chanh ca ca của cậu đi, chúng ta nhất định sẽ đem toàn bộ đồ ăn trên bàn này tiêu diệt toàn bộ. Tới tới tới, Cảnh Bảo Bảo ngoan của tớ ơi, ăn nấm hương xào rau này, đích thân Chanh ca ca tự mình gắp cho cậu đấy!"
Trình Tranh đầu tiên gắp một miếng sườn heo xào chua ngọt vào chén mình, lại duỗi tay gắp rau củ để vào chén cậu.
"Hừ, Tiểu Cam xấu, chỉ biết ăn hiếp tớ thôi. Cậu mới muốn ăn rau củ này nha, tớ chính là muốn ăn sườn heo xào chua ngọt cơ!"
Nhìn bộ dạng Trình Tranh cố ý chọc ghẹo mình xong lại ngồi cười ha hả, cậu tức giận đến đỏ bừng cả mặt, quai hàm cùng phình phình ra. Liền gắp lấy rau ban nãy trong chén mình ném vào trong chén bạn xấu. Nhanh cơ hội còn gắp đi miếng sườn heo trong chén bạn mình đi.
Thích ăn thịt, người trẻ ai mà không thích ăn cơ chứ. Rau xanh chỉ là tạm bợ, ngẫu nhiên ăn vài miếng mà thôi. Đặc biệt là Trình Cảnh, cậu cực kì ghét anh loại rau xanh mượt này.
Dùng chính cậu suy nghĩ mà nói, loại rau này nhìn qua như một con sâu lông, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác không dám ăn cơm.
= = = = = = = =
Hai bên đều có người hầu đứng sẵn, sau đó đều đã bị Trình Cảnh uyển chuyển mà mời đi. Hiện tại trong nhà ăn rộng lớn này chỉ có cậu cùng Trình Tranh mà thôi.
Cho nên, cùng với Trình Tranh, cũng không có gì bất tự nhiên cả. Hai người đùa giỡn, cậu một câu, tớ một câu cực kì náo nhiệt.
Không nghĩ tới, từng động tác của hai người đều bị thu lại qua camera quan sát cho Thiệu Nghị Ngạo nhìn xem.
Thiệu Nghị Ngạo trước khi đi đã cố ý dặn dò quản gia, thời gian hắn đi công tác, bất kì việc gì của Trình Cảnh, đều phải báo cho hắn biết, không được bỏ sót chữ nào. Hiện tại thiếu phu nhân dẫn bạn về nhà ăn cơm, còn đùa giỡn thân mật như vậy, cho dù quản gia gan lớn tày trời cũng không dám giấu diếm.
Nhìn hai người trên bàn ăn, vừa nói vừa cười thật vui vẻ, Thiệu Nghị Ngạo nắm chặt con chuột trong tay, càng lúc càng bóp chặt. Hàng lông mày nhanh chóng cau lại, càng lúc càng nhăn.
Thì ra, "vợ bé nhỏ" của hắn cũng có một mặt đùa giỡn đáng yêu như vậy.
"Nhưng tại sao, khi một mình đối mặt với hắn, cả người cậu đều như rất sợ hãi hắn?"
Thiệu Nghị Ngạo phiền lòng xoa xoa mày, nhưng vẫn không thể thả lỏng tâm trạng.
"Vợ bé nhỏ" của hắn là một người chưa từng trải qua gì khó khăn, vẫn còn là một sinh viên năm 3 lương thiện hồn nhiên, mà hắn Thiệu Nghị Ngạo lại ở trên thương trường chiến đấu nhiều năm, đã trở nên gian trá, lạnh nhạt tuyệt tình.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thiệu Nghị Ngạo vẫn nghĩ quẩn trong lòng:
"Chẳng lẽ, là do hắn quá lạnh lùng? Là do sự khác biệt về khoảng cách của cậu cùng hắn sao?"
Hắn cảm nhận được sự hồn nhiên đáng yêu như một mặt trời nhỏ chiếu sáng từ Trình Cảnh, làm cho hắn nhịn không được mà đi gần gũi tiếp cận cậu, chỉ muốn một mình hắn có được cậu, không cho ai nhìn.
Nhìn Trình Cảnh cười, Thiệu Nghị Ngạo thế mà trong lòng có chút chua xót. Với hắn mà nói, thật sự chính bản thân hắn quả thật đáng sợ đến thế sao? Thiệu Nghị Ngạo thừa nhận, đối với cuộc hôn nhân này, trước đây hắn cảm thấy không có gì lớn lao cả.
Nhưng hiện tại... hắn cảm thấy không sao thật không?
= = = = = = = =
Chờ đến khi hai người bọn họ đem toàn bộ đồ ăn trên bàn "càn quét" sạch sẽ, người hầu trong nhà liền nhanh chóng mang trái cây tráng miệng lên. Nhìn ba người hầu gái đang dọn dẹp bàn ăn "hỗn độn" này, luôn cúi mặt, muốn cười nhưng lại không dám cười chỉ có thể hơi nhếch môi cười, Trình Cảnh cùng với Trình Tranh đều không được tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, cho đỡ xấu hổ lúc này.
Việc này, việc này cũng không thể trách bọn cậu được. Thật sự rất đói bụng nha. Lại nói, đầu bếp nhà mình làm đồ ăn, thực sự ăn rất ngon!
"A, cái kia, tôi, tôi tới giúp mọi người dọn nha"
Để cho người khác dọn những thứ hai người bọn cậu làm bừa bộn ra, Trình Cảnh cảm thấy rất ngại ngùng. Trước kia ở nhà, tuy rằng cậu rất được cưng chiều, còn là tiểu thiếu gia được cả nhà thương yêu nhất nhưng cũng rất ít sai cử người hầu. Thật ra là có đôi khi, nếu nói tương đối nhàn rỗi, Trình Cảnh còn giúp người hầu trong nhà cắt cỏ, tỉa cây, tưới nước linh tinh.
Huống chi, cậu hiện tại mới đến đây không được mấy ngày, ăn đều là ăn của người ta, Trình Cảnh cảm thấy càng ngại hơn.
Ba người hầu gái nghe xong, vội vàng xua tay từ chối. Nói giỡn! Làm sao để thiếu phu nhân giúp họ dọn bàn được cơ chứ? Này sao mà được? Nếu để thiếu gia biết, chắc chắn họ sẽ được tống đi ngay!
Tuy rằng thiếu phu nhân mới đến đây mấy ngày, nhưng bọn họ đều nhìn ra được thiếu gia cực kỳ chiều chuộng sủng ái thiếu phu nhân. Từ khi thiếu phu nhân tới, cả người thiếu gia đã thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa, người làm công như bọn họ đều rất thích thiếu phu nhân nha! Ha hả, thiếu phu nhân không chỉ lương thiện, lớn lên còn xinh đẹp đáng yêu như thế! Khó trách thiếu gia sẽ thích thiếu phu nhân..
Tuy rằng, đối với hai nam nhân kết hôn, người như bọn họ không thể hiểu được. Hơn nữa, ngay từ đầu khi Trình Cảnh bước vào cửa, dù chưa từng thấy mặt cậu nhưng họ cũng ngầm khó chịu khinh bỉ cậu.
Nhưng mấy ngày qua, bọn họ phát hiện thiếu phu nhân nhỏ tuổi này của nhà họ thật sự rất tốt. Thời điểm nói chuyện đôi lúc sẽ đỏ mặt, hơn nữa rất lễ phép, lập tức sự khinh bỉ cũng không còn nhiều.
Đặc biệt khi họ nhìn thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở bên nhau, họ cảm thấy, aiz, hai người này thật xứng đôi nha!
Lại nói, lúc trước thiếu gia giở trò trước mặt mọi người trong gia tộc, nói nếu muốn hắn kết hôn, trừ phi là nam nhân, nếu không cả đời hắn cũng không cưới. Lão thái gia Thiệu gia nghe xong, tức giận không nhẹ. Nhưng mà không biết vì sao, lão thái gia thế mà cuối cùng lại chịu thỏa hiệp, còn tự mình giúp thiếu gia tìm một cậu con trai tốt để kết hôn.
Chính là, không cần biết nguyên nhân là gì, ít nhất lấy tình huống bây giờ nhìn xem, cuộc hôn nhân này, đối với thiếu gia nhà họ mà nói thật ra là không xấu chút nào.
= = = = = = = =
Ở dưới lầu xem TV một lát, Trình Tranh liền nắm lấy tay Trình Cảnh mà làm nũng muốn đi phòng ngủ của bọn họ nhìn một chút.
"Cảnh Bảo Bảo, cậu liền dẫn tớ đi nhìn một chút đi. Chanh ca ca của cậu thật vất vả mới tới nhà mới của cậu một lần, cậu dẫn tớ đi xem đi. Cảnh Bảo Bảo ngoan của tớ ơi - Cảnh Bảo Bảo đáng yêu của tớ ơi"
Nghe thấy lời Trình Tranh nói, trong lòng Trình Cảnh liền lập tức phản bác trong bụng. Nhà mới gì chứ, cậu chỉ mới ở đây không tới hai ngày mà thôi. Chính cậu chỉ mới đến đây không lâu, liền đã dẫn cậu ấy tới, Tiểu Chanh ca ca, cậu có biết chữ xấu hổ viết làm sao không thế?
Nhưng mà, như thế nào cũng phải nói, phòng ngủ đó là không gian riêng tư của cậu cùng Thiệu Nghị Ngạo. Hiện tại vẫn chưa có hắn đồng ý, nếu cậu đáp ứng, kia không phải là
Trình Tranh vẫn còn bên cạnh mà làm nũng, một lần lại một lần nói "Chanh ca ca thương Cảnh Bảo Bảo nhất" Trình Tranh biết chỉ cần mình nói những lời này, Trình Cảnh sẽ mềm lòng đáp ứng nha. Liền thấy, Cảnh Bảo Bảo ngoan của cậu đã gật đầu đồng ý.
Mà quản gia ở một bên nhìn bóng dáng hai người đang đi lên lầu, vẻ mặt bắt đầu đau khổ, trong lòng liền tưởng tượng đến cảnh thiếu gia biết được chuyện này sẽ ra sao...
Nhưng mà một khắc khi mở cửa, Trình Cảnh lúc này mới nhớ tới tối qua cậu còn cùng Thiệu Nghị Ngạo ở trong phòng tắm với giường làm cơ mà, những chứng cứ lưu lại, cậu không biết đến bây giờ đã bị tiêu hủy hay chưa?
Biểu thành thấp thỏm, sau khi từ cửa sau bước vào, nhìn căn phòng tân hôn đã sớm được sửa sang lại, nháy mắt ngây người. Này, này không cần nghĩ ngợi gì, Trình Cảnh cũng biết, khẳng định người hầu đã vào dọn dẹp sạch sẽ.
Thiệu Nghị Ngạo, anh, anh thật là kẻ chán ghét chết tiệt này, chắc chắn người hầu đều biết cả rồi nha...
Tưởng tượng đến việc này, khuôn mặt mềm mại của Trình Cảnh bắt đầu như quả táo chín hồng, chậm rãi hồng lên.
Danh sách chương