"Em nói là... hai người các em ngủ chung? Còn ngủ trên giường của chúng ta?"
Thư ký vừa vào phòng thúc giục hắn đến giờ họp, thấy gương mặt của ông chủ mình bắt đầu tức giận, không dám run một cái, tự xem chính mình là không khí trốn qua một bên.
"A...thật ra, em cùng Tiểu Cam, chúng em trước kia cũng thường xuyên như vậy, thật ra cũng không có gì đâu...."
Điện thoại không nghe tiếng trả lời, càng làm cho Trình Cảnh chột dạ hơn nữa.
Trình Cảnh cũng thực nghi ngờ, vì cái gì mà cậu cùng Thiệu Nghị Ngạo có thể cách xa đến như vậy, nhưng cậu có thể khẳng định lúc này chắc hắn sẽ rất tức giận đi? Trải qua mấy ngày tiếp xúc cùng nhau, Trình Cảnh cũng đã phát hiện ra một việc. Chính là lúc hắn tức giận sẽ không giống người bình thường mà la to, ngược lại còn bình tĩnh không cảm giác trầm lại. Nhưng mà, loại trầm mặc tức giận này mới khiến người khác sợ hãi nhất
Điện thoại vẫn không nghe tiếng người trả lời, Trình Cảnh bị sự trầm mặc của Thiệu Nghị Ngạo làm cho sợ đến mức thở không ra hơi. Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu cảm thấy rất lo cho tim mình, có thể hay không ngừng đập luôn không chứ. Vì có thể sống thêm mấy năm nữa, Trình Cảnh mở miệng muốn lễ phép nói với hắn "tạm biệt". Những lời đến bên miệng lại run rẩy không dám nói.
Ngẫm lại, Trình Cảnh cũng là đứa nhỏ trong nhà nuông chiều từ bé, hơn nữa cậu vẻ ngoài đáng yêu như thế, tính cách lại rất tốt, cho nên bất luận đi đến nơi nào, người khác cũng đối với cậu rất thoải mái.
Nhưng đáng tiếc lại để cậu gặp trúng được một Thiệu Nghị Ngạo, Trình Cảnh đối với nhận thức toàn thế giới liền thay đổi. Người kia, bất luận là đối với ai, đều là một gương mặt lạnh nhạt, giống như ai cũng thiếu tiền của hắn. Đặc biệt...đặc biệt người nọ còn rất thích khi dễ cậu...luôn luôn là dáng vẻ lúc đó.
Hừ, quản gia còn nói hắn hiện tại đã thay đổi rất nhiều, cả người không còn lạnh nhạt giống như trước kia! Trình Cảnh không nhịn được mà tưởng tượng, rốt cuộc trước kia, người này lạnh nhạt đến mức độ nào!
Cho nên, mỗi lần nhìn thấy hắn. trái tim nhỏ bé của cậu đều đập " bùm bùm" không ngừng. Không giống như những nữ sinh hoa si mê đắm gương mặt hắn...mà là... Trình Cảnh thật sự sợ hãi khuôn mặt hắn lạnh nhạt như vậy.
Lại đợi thêm một tí, cuối cùng Trình Cảnh cũng gom đủ dũng khí, chuẩn bị nói chuyện, mà người đàn ông bên kia cuối cùng cũng trả lời thật bình tĩnh không nghe ra cảm xúc gì:
"Anh phải mở cuộc họp, cứ như vậy đi."
Lập tức, "Bang" một cái mà kết thúc cuộc gọi.
Cứ như vậy...cứ như vậy...là như nào nha?
Thiệu Nghị Ngạo khẳng định rất tức giận, cậu khẳng đỉnh như vậy. Nhưng nãy giờ cậu có làm gì chọc giận hắn cơ chứ? Cùng lắm là mang Tiểu Cam vào phòng ngủ của bọn họ nhìn một cái, rồi nằm trên giường một lát thôi mà. Cũng không có việc gì khác.
Người này thật chán ghét, thật không hiểu được!
Trình Cảnh bị thái độ lạnh nhạt của Thiệu Nghị Ngạo làm cho không còn hứng thú đi cô nhi viện nữa. Hiện tại Tiểu Cam cũng đã về nhà, không ai chơi cùng cậu, nghĩ một chút vẫn là lên lầu đọc sách chút đi.
(Thư phòng của Thiệu Nghị Ngạo ở lầu hai, ngày thường đều làm việc ở đây. Biệt thự nhà bọn họ ở lầu 3 còn có hai thư phòng lớn khác, bên trong đều đầy đủ thứ cần thiết. Thiệu Nghị Ngạo lúc đi đã nói với Trình Cảnh, trong nhà căn phòng nào cậu đều có thể vào được. Đương nhiên cũng gồm thư phòng mà hắn sử dụng để làm việc)
= = = = = = = =
Kể từ khi Thiệu Nghị Ngạo kết thúc cuộc gọi, cả một buổi trưa, hắn cũng không gọi lại qua đây. Cho đến khi Trình Cảnh từ thư phòng đi ra, bộ dạng rầu rĩ không vui xuống lầu ăn cơm xong, điện thoại Trình Cảnh vẫn vô tình dập tắt hy vọng của chủ nhân.
Ngồi trên sô pha trong phòng khách rộng lớn, Trình Cảnh nhàm chấn cầm điều khiển đổi qua đổi lại, cũng không thể lên tinh thần. Trong đầu vẫn là câu nói cực kỳ lạnh nhạt của hắn.
Thiệu Nghị Ngạo, anh đúng là người xấu! Hừ, trong lòng bực mình cứ nói thẳng không được sao? Cậu làm sao có thể biết được mình sai ở chỗ nào, nếu thật sự sai, hắn nói ra không phải cậu sẽ sửa lại cho tốt sao? Làm gì lại nói như vậy! Thiệu Nghị Ngạo, người xấu! Anh thật sự là người xấu mà!
Trình Cảnh nghĩ nghĩ, nếu không, chính cậu gọi cho hắn đi? Nhưng mà ngữ khí khi nãy của hắn, khẳng định sẽ không vui khi nghe mình nói chuyện Lại nói, Thiệu Nghị Ngạo làm việc bận rộn như thế, nếu hiện tại cậu gọi qua, không phải làm hắn lãng phí thời gian sao?
Càng nghĩ càng ra sao, ngay cả chương trình giải trí cậu thích nhất cũng không muốn coi. Duỗi người xong nhìn đồng hồ mới phát hiện lúc này đã là 7 giờ rưỡi. Lúc này mà đi ngủ thì quá sớm rồi.Hơn nữa, sáng mai cũng không có tiết.
Nhưng trong lòng cậu đang khó chịu đến hoảng sợ, thở dài một hơi, nghĩ có lẽ nằm trên giường một tí sẽ dễ chịu hơn một ít.
Nhưng mà không ngờ khi cậu vừa vào phòng ngủ, đang chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa, thì điện thoại lại vang lên.
"A, Thiệu Nghị Ngạo?"
Lại gọi qua nhưng không trả lời sao?! Khẳng định vẫn còn tức giận rồi. Nghĩ vậy, Trình Cảnh liền cắn môi, quyết định "quân không tới thì ta tới"
"Anh...công việc xong rồi sao?"
"Ừhm"
"A"
Ưm... Tuy rằng chỉ nghe được một câu trả lời ngắn gọn bằng một chữ, nhưng cũng làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm. Còn tốt, còn tốt, cuối cùng người này cũng có phản ứng với mình.
Hai địa điểm xa xôi, hai người đều để điện thoại bên tai phải của của mình, nhưng không ai chịu lên tiếng.
Thật xấu hổ...Trình Cảnh muốn cùng Thiệu Nghị Ngạo nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, nói về cái gì. Chỉ có thể nhỏ giọng, hai tay nắm chặt chăn ở trên giường, lắp bắp nói:
"Em....Em chuẩn bị đi tắm...Anh còn...còn việc gì sao?"
"Anh muốn xem em tắm"
Lần này, thế mà hắn lại trả lời rất nhanh!
"A? Tắm? Này, này có gì mà đẹp?"
"Đương nhiên rất đẹp, bảo bối, chồng em muốn xem em tắm!"
Hừ, hắn lại tự xưng là chồng! Xem ra, cơn tức giận không hiểu lý do ban nãy đã hết rồi đi.
Nghe người đàn ông đó không biết từ khi nào đã ôn ngu gọi cậu là "bảo bối", gương mặt cậu nhanh chóng đỏ lên, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào nho nhỏ:
"Chính là, anh....anh không trở về, sao....có thể xem được?"
"Ha ha, bảo bối, em sẽ không quên chứ, có một thứ gọi là video. Ngoan, em hiện tại đi vào thư phòng đem notebook kia ra đây, sau đó đem nó để trong phòng tắm, như vậy dù không có ở đây anh vẫn có thể nhìn."
Nghe ra ngữ khí của hắn, rõ ràng tâm tình hắn đã tốt lên.
Xác thật, lúc này tâm tình của Thiệu Nghị Ngạo rất tốt. Tuy rằng hắn cũng rất buồn bực, tại sao mà cậu đột nhiên lại nghe lời như thế? Vốn dĩ Thiệu Nghị Ngạo cho rằng, bản thân hắn muốn nhìn vợ bé nhỏ của mình tắm rửa, khẳng định phải lừa gạt dụ dỗ cậu rất lâu, nói không chừng còn không được chấp nhận. Không nghĩ tới, lúc này chỉ mới nói vài câu, bảo bối của hắn liền đáp ứng rồi. Ha hả, thật là niềm vui bất ngờ...
"Em...em tắm rửa, anh...anh muốn xem cái gì? Em nghĩ...hay là đừng đi?"
Xem ra Thiệu Nghị Ngạo đã sớm lên kế hoạch việc này! Người này...Sắc lang!
Nhưng mà, tiểu sắc lang Trình Cảnh lúc này hai má đã sớm hồng thấu. Thân thể tựa như mẫn cảm từ bên trong đã hơi hưng phấn lên.
"Anh đương nhiên muốn nhìn xem thân thể không mặc quần áo của bảo bối nhà mình rồi, chồng không nhìn vợ, chẳng lẽ em còn muốn anh đi nhìn người khác?"
"Em...em, anh...."
"Như thế nào hả bảo bối, nghe được chồng nói muốn nhìn em tắm rửa liền kích động đến nỗi không thể nói ra lời sao. Quả nhiên bảo bối cùng chồng giống nhau nha, thực sự hưng phấn rồi. Bảo bối, ngoan ngoãn, nghe lời, mau đem nó để vào phòng tắm, cho chồng nhìn thân người của em nào. Bảo bối, chẳng lẽ em đã quên, mỗi một chỗ trên người em, chồng đều đã nhìn qua, sờ qua, còn hôn lên. Đặc biệt cả ba miệng nhỏ trên người của bảo bối, chồng cực kì thích, cực kì thích sờ nơi đó, cũng thích liếm những nơi đó của bảo bối. Còn có, mỗi lần chồng chạm vào em, miệng nhỏ ở phía dưới đó sẽ..."
"Anh anh anh, anh dừng lại cho em, không cần nói nữa, em em đi lấy là được mà!"
Tay càng lúc càng nắm chặt lấy chăn bên dưới, nghe Thiệu Nghị Ngạo nói những lời dâm dục khiêu khích đó, Trình Cảnh cảm thấy hổ thẹn, thế mà chính bản thân cậu lại có phản ứng! Vì để che giấu chính bản thân mình đang xấu hổ cùng ngăn cản không cho Thiệu Nghị Ngạo nói thêm câu nào nữa. Trình Cảnh đầu óc mơ mơ hồ hồ thế mà lại đáp ứng hắn.
"Ha ha, lúc này mới ngoan chứ, bảo bối, nhanh lên nào!"
Thư ký vừa vào phòng thúc giục hắn đến giờ họp, thấy gương mặt của ông chủ mình bắt đầu tức giận, không dám run một cái, tự xem chính mình là không khí trốn qua một bên.
"A...thật ra, em cùng Tiểu Cam, chúng em trước kia cũng thường xuyên như vậy, thật ra cũng không có gì đâu...."
Điện thoại không nghe tiếng trả lời, càng làm cho Trình Cảnh chột dạ hơn nữa.
Trình Cảnh cũng thực nghi ngờ, vì cái gì mà cậu cùng Thiệu Nghị Ngạo có thể cách xa đến như vậy, nhưng cậu có thể khẳng định lúc này chắc hắn sẽ rất tức giận đi? Trải qua mấy ngày tiếp xúc cùng nhau, Trình Cảnh cũng đã phát hiện ra một việc. Chính là lúc hắn tức giận sẽ không giống người bình thường mà la to, ngược lại còn bình tĩnh không cảm giác trầm lại. Nhưng mà, loại trầm mặc tức giận này mới khiến người khác sợ hãi nhất
Điện thoại vẫn không nghe tiếng người trả lời, Trình Cảnh bị sự trầm mặc của Thiệu Nghị Ngạo làm cho sợ đến mức thở không ra hơi. Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu cảm thấy rất lo cho tim mình, có thể hay không ngừng đập luôn không chứ. Vì có thể sống thêm mấy năm nữa, Trình Cảnh mở miệng muốn lễ phép nói với hắn "tạm biệt". Những lời đến bên miệng lại run rẩy không dám nói.
Ngẫm lại, Trình Cảnh cũng là đứa nhỏ trong nhà nuông chiều từ bé, hơn nữa cậu vẻ ngoài đáng yêu như thế, tính cách lại rất tốt, cho nên bất luận đi đến nơi nào, người khác cũng đối với cậu rất thoải mái.
Nhưng đáng tiếc lại để cậu gặp trúng được một Thiệu Nghị Ngạo, Trình Cảnh đối với nhận thức toàn thế giới liền thay đổi. Người kia, bất luận là đối với ai, đều là một gương mặt lạnh nhạt, giống như ai cũng thiếu tiền của hắn. Đặc biệt...đặc biệt người nọ còn rất thích khi dễ cậu...luôn luôn là dáng vẻ lúc đó.
Hừ, quản gia còn nói hắn hiện tại đã thay đổi rất nhiều, cả người không còn lạnh nhạt giống như trước kia! Trình Cảnh không nhịn được mà tưởng tượng, rốt cuộc trước kia, người này lạnh nhạt đến mức độ nào!
Cho nên, mỗi lần nhìn thấy hắn. trái tim nhỏ bé của cậu đều đập " bùm bùm" không ngừng. Không giống như những nữ sinh hoa si mê đắm gương mặt hắn...mà là... Trình Cảnh thật sự sợ hãi khuôn mặt hắn lạnh nhạt như vậy.
Lại đợi thêm một tí, cuối cùng Trình Cảnh cũng gom đủ dũng khí, chuẩn bị nói chuyện, mà người đàn ông bên kia cuối cùng cũng trả lời thật bình tĩnh không nghe ra cảm xúc gì:
"Anh phải mở cuộc họp, cứ như vậy đi."
Lập tức, "Bang" một cái mà kết thúc cuộc gọi.
Cứ như vậy...cứ như vậy...là như nào nha?
Thiệu Nghị Ngạo khẳng định rất tức giận, cậu khẳng đỉnh như vậy. Nhưng nãy giờ cậu có làm gì chọc giận hắn cơ chứ? Cùng lắm là mang Tiểu Cam vào phòng ngủ của bọn họ nhìn một cái, rồi nằm trên giường một lát thôi mà. Cũng không có việc gì khác.
Người này thật chán ghét, thật không hiểu được!
Trình Cảnh bị thái độ lạnh nhạt của Thiệu Nghị Ngạo làm cho không còn hứng thú đi cô nhi viện nữa. Hiện tại Tiểu Cam cũng đã về nhà, không ai chơi cùng cậu, nghĩ một chút vẫn là lên lầu đọc sách chút đi.
(Thư phòng của Thiệu Nghị Ngạo ở lầu hai, ngày thường đều làm việc ở đây. Biệt thự nhà bọn họ ở lầu 3 còn có hai thư phòng lớn khác, bên trong đều đầy đủ thứ cần thiết. Thiệu Nghị Ngạo lúc đi đã nói với Trình Cảnh, trong nhà căn phòng nào cậu đều có thể vào được. Đương nhiên cũng gồm thư phòng mà hắn sử dụng để làm việc)
= = = = = = = =
Kể từ khi Thiệu Nghị Ngạo kết thúc cuộc gọi, cả một buổi trưa, hắn cũng không gọi lại qua đây. Cho đến khi Trình Cảnh từ thư phòng đi ra, bộ dạng rầu rĩ không vui xuống lầu ăn cơm xong, điện thoại Trình Cảnh vẫn vô tình dập tắt hy vọng của chủ nhân.
Ngồi trên sô pha trong phòng khách rộng lớn, Trình Cảnh nhàm chấn cầm điều khiển đổi qua đổi lại, cũng không thể lên tinh thần. Trong đầu vẫn là câu nói cực kỳ lạnh nhạt của hắn.
Thiệu Nghị Ngạo, anh đúng là người xấu! Hừ, trong lòng bực mình cứ nói thẳng không được sao? Cậu làm sao có thể biết được mình sai ở chỗ nào, nếu thật sự sai, hắn nói ra không phải cậu sẽ sửa lại cho tốt sao? Làm gì lại nói như vậy! Thiệu Nghị Ngạo, người xấu! Anh thật sự là người xấu mà!
Trình Cảnh nghĩ nghĩ, nếu không, chính cậu gọi cho hắn đi? Nhưng mà ngữ khí khi nãy của hắn, khẳng định sẽ không vui khi nghe mình nói chuyện Lại nói, Thiệu Nghị Ngạo làm việc bận rộn như thế, nếu hiện tại cậu gọi qua, không phải làm hắn lãng phí thời gian sao?
Càng nghĩ càng ra sao, ngay cả chương trình giải trí cậu thích nhất cũng không muốn coi. Duỗi người xong nhìn đồng hồ mới phát hiện lúc này đã là 7 giờ rưỡi. Lúc này mà đi ngủ thì quá sớm rồi.Hơn nữa, sáng mai cũng không có tiết.
Nhưng trong lòng cậu đang khó chịu đến hoảng sợ, thở dài một hơi, nghĩ có lẽ nằm trên giường một tí sẽ dễ chịu hơn một ít.
Nhưng mà không ngờ khi cậu vừa vào phòng ngủ, đang chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa, thì điện thoại lại vang lên.
"A, Thiệu Nghị Ngạo?"
Lại gọi qua nhưng không trả lời sao?! Khẳng định vẫn còn tức giận rồi. Nghĩ vậy, Trình Cảnh liền cắn môi, quyết định "quân không tới thì ta tới"
"Anh...công việc xong rồi sao?"
"Ừhm"
"A"
Ưm... Tuy rằng chỉ nghe được một câu trả lời ngắn gọn bằng một chữ, nhưng cũng làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm. Còn tốt, còn tốt, cuối cùng người này cũng có phản ứng với mình.
Hai địa điểm xa xôi, hai người đều để điện thoại bên tai phải của của mình, nhưng không ai chịu lên tiếng.
Thật xấu hổ...Trình Cảnh muốn cùng Thiệu Nghị Ngạo nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, nói về cái gì. Chỉ có thể nhỏ giọng, hai tay nắm chặt chăn ở trên giường, lắp bắp nói:
"Em....Em chuẩn bị đi tắm...Anh còn...còn việc gì sao?"
"Anh muốn xem em tắm"
Lần này, thế mà hắn lại trả lời rất nhanh!
"A? Tắm? Này, này có gì mà đẹp?"
"Đương nhiên rất đẹp, bảo bối, chồng em muốn xem em tắm!"
Hừ, hắn lại tự xưng là chồng! Xem ra, cơn tức giận không hiểu lý do ban nãy đã hết rồi đi.
Nghe người đàn ông đó không biết từ khi nào đã ôn ngu gọi cậu là "bảo bối", gương mặt cậu nhanh chóng đỏ lên, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào nho nhỏ:
"Chính là, anh....anh không trở về, sao....có thể xem được?"
"Ha ha, bảo bối, em sẽ không quên chứ, có một thứ gọi là video. Ngoan, em hiện tại đi vào thư phòng đem notebook kia ra đây, sau đó đem nó để trong phòng tắm, như vậy dù không có ở đây anh vẫn có thể nhìn."
Nghe ra ngữ khí của hắn, rõ ràng tâm tình hắn đã tốt lên.
Xác thật, lúc này tâm tình của Thiệu Nghị Ngạo rất tốt. Tuy rằng hắn cũng rất buồn bực, tại sao mà cậu đột nhiên lại nghe lời như thế? Vốn dĩ Thiệu Nghị Ngạo cho rằng, bản thân hắn muốn nhìn vợ bé nhỏ của mình tắm rửa, khẳng định phải lừa gạt dụ dỗ cậu rất lâu, nói không chừng còn không được chấp nhận. Không nghĩ tới, lúc này chỉ mới nói vài câu, bảo bối của hắn liền đáp ứng rồi. Ha hả, thật là niềm vui bất ngờ...
"Em...em tắm rửa, anh...anh muốn xem cái gì? Em nghĩ...hay là đừng đi?"
Xem ra Thiệu Nghị Ngạo đã sớm lên kế hoạch việc này! Người này...Sắc lang!
Nhưng mà, tiểu sắc lang Trình Cảnh lúc này hai má đã sớm hồng thấu. Thân thể tựa như mẫn cảm từ bên trong đã hơi hưng phấn lên.
"Anh đương nhiên muốn nhìn xem thân thể không mặc quần áo của bảo bối nhà mình rồi, chồng không nhìn vợ, chẳng lẽ em còn muốn anh đi nhìn người khác?"
"Em...em, anh...."
"Như thế nào hả bảo bối, nghe được chồng nói muốn nhìn em tắm rửa liền kích động đến nỗi không thể nói ra lời sao. Quả nhiên bảo bối cùng chồng giống nhau nha, thực sự hưng phấn rồi. Bảo bối, ngoan ngoãn, nghe lời, mau đem nó để vào phòng tắm, cho chồng nhìn thân người của em nào. Bảo bối, chẳng lẽ em đã quên, mỗi một chỗ trên người em, chồng đều đã nhìn qua, sờ qua, còn hôn lên. Đặc biệt cả ba miệng nhỏ trên người của bảo bối, chồng cực kì thích, cực kì thích sờ nơi đó, cũng thích liếm những nơi đó của bảo bối. Còn có, mỗi lần chồng chạm vào em, miệng nhỏ ở phía dưới đó sẽ..."
"Anh anh anh, anh dừng lại cho em, không cần nói nữa, em em đi lấy là được mà!"
Tay càng lúc càng nắm chặt lấy chăn bên dưới, nghe Thiệu Nghị Ngạo nói những lời dâm dục khiêu khích đó, Trình Cảnh cảm thấy hổ thẹn, thế mà chính bản thân cậu lại có phản ứng! Vì để che giấu chính bản thân mình đang xấu hổ cùng ngăn cản không cho Thiệu Nghị Ngạo nói thêm câu nào nữa. Trình Cảnh đầu óc mơ mơ hồ hồ thế mà lại đáp ứng hắn.
"Ha ha, lúc này mới ngoan chứ, bảo bối, nhanh lên nào!"
Danh sách chương