Thiệu Nghị Ngạo cẩn thận dùng chăn mỏng khi nãy đắp kín thân trên của cậu, sau đó lại tách hai chân thon dài cân đối xinh đẹp của cậu ra, ngón tay dọc theo đường cong bên trong đùi từng chút trượt xuống, chậm rãi đến nơi thần bí xinh đẹp.

Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve phần thịt đùi mềm mại bên trong khiến cho thân thể của Trình Cảnh lại bắt đầu run rẩy.

Chỉ trong chốc lát, ngón tay của Thiệu Nghị Ngạo như nguyện ý mà đã đi tới sát bên đóa hoa mà hằng đêm hắn mong chờ suốt hai tuần nay. Mà hành động kế tiếp của hắn càng khiến cho cậu không thể nhịn được mà đỏ mặt, hắn lại dùng khăn lông nhẹ nhàng vươn ngón tay lau từng đường cong trên bướm nhỏ của cậu, không nhanh không chậm, một vòng lại một vòng mà trêu chọc cậu không ngừng.

Bướm nhỏ của cậu dưới hành động của hắn bắt đầu ngứa ngáy, từng trận run rẩy tiếp tục không ngừng, hàm răng trắng tinh đang cố gắng cắn chặt môi dưới, liều mạng ngăn lại những âm thanh của chính mình, nhưng vẫn không thể thắng nổi sự khiêu khích của hắn, cuối cùng binh lính tan rã mà phát ra từng tiếng rên rỉ.

= = = = = = = =

Thân thể người song tính vốn đã nhạy cảm hơn người bình thường, hơn nữa lúc này cậu lại đang mang thai, cho nên chỉ cần Thiệu Nghị Ngạo ở nơi đó nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, chỗ bí mật đang ẩn giấu giữa hai chân cậu liền chảy ra từng cỗ mật hoa ngọt ngào, vì được yêu thương mà nở rộ mời người say đắm.

Lòng bàn tay thô ráp vẫn như cũ tiếp tục từng chỗ từng chỗ mà nghiền áp miệng bướm nhỏ, khi tiếng rên rỉ của cậu phát ra thì hai chân cũng không tự chủ mà theo khoái cảm chủ động tách ra thêm.

Nhìn thấy Trình Cảnh chủ động như vậy, Thiệu Nghị Ngạo cảm thấy rất vui vẻ. Ha ha, nhìn xem, vợ bé nhỏ của hắn cũng đã bắt đầu học được cách hưởng thụ rồi đấy.

Hơn nữa việc chủ động này rất tốt, Thiệu Nghị Ngạo mừng rõ không thôi, đôi mắt vần nhìn chằm chằm vào bướm nhỏ của bé bảo bối đang nằm trên giường, cẩn thận ngắm nhìn đóa hoa xinh đẹp đó.

Bướm nhỏ của vợ hắn trơn mềm không một cọng lông mao nào cả, khe cửa miệng hồng phấn xinh đẹp đang run rẩy. Hai mép cánh hoa hai bên cũng no đủ, béo múp đầy đặn. Giờ phút này, hai cánh hoa đã bị d*m thủy từ bên trong chảy ra ướt át không thôi. Thậm chí, dưới ánh đèn mờ nhạt, còn ánh nước lên, khiến cho cả người hắn khô nóng hẳn lên.

"Anh...Anh đừng nhìn...Em...Em không cần lau, không cần lau..."

Trình Cảnh vừa thấy được ánh mắt của hắn, liền biết sẽ có việc không đơn giản xảy ra. Trong lòng hoảng hốt, vội vàng nhanh chóng duỗi tay che lại nơi đang bị nhìn chăm chú đó.

Nhưng tiệc lớn trước mắt hắn còn chưa ăn xong làm sao có thể để cậu thực hiện được cơ chứ.

Bàn tay của hắn nhanh chóng giữ lại tay của Trình Cảnh, chậm rãi cúi người ở sát bên tai cậu nói:

"Bảo bối ngoan, chẳng lẽ em không muốn sao? Ngoan, để chồng nhìn nào, chồng yêu em, cũng sẽ thương em. Bảo bối ngoan nào, cho chồng yêu của em nhìn được không, lại sờ một chút, lại hôn một chút, được không?"

Ngữ khí càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng tràn đầy tình cảm. cho tới cuối cùng, Thiệu Nghị Ngạo thế mà lại ngậm lấy vành tai đang đỏ bừng của cậu, nỉ non dò hỏi.

Giờ khắc này, người đang nằm bên dưới thân hắn, bé bảo bối đang dựa vào trong ngực hắn, chính là người mà hắn cả đời này xác định là người yêu của mình không thể thay đổi được. Hắn cam tâm tình nguyện, không ngại tất cả mà cưng chiều vợ bé nhỏ này. Những ôn nhu của hắn tất cả đều thuộc về bảo bối Trình Cảnh của bản thân mình.

= = = = = = = =

Mà hiện tại trong đầu Trình Cảnh, tất cả đều chỉ có câu nói kia của hắn. Hắn yêu cậu, hắn yêu cậu, hắn thế mà lại nói yêu bản thân mình! Người giống như Thiệu Nghị Ngạo tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà nói yêu ai. Cho dù cùng người khác lên giường, những bạn giường của hắn chỉ hoàn toàn phải thần phục hắn mà thôi. Mà hiện tại thế mà hắn lại nói như vậy!

Không thể phủ nhận, khi nghe Thiệu Nghị Ngạo nói lời đó, trong lòng thật sự rất hạnh phúc. Nhưng tưởng tượng đến trước kia Thiệu Nghị Ngạo lại cùng với những người khác làm những việc đó, khuôn mặt nhỏ của cậu lập tức suy sụp.

Thiệu Nghị Ngạo nằm đối diện trước mặt cậu, đầu tiên hắn thấy trong đôi mắt của Trình Cảnh đầy sự vui vẻ nhưng sau đó không hiểu sao lại lập tức ảm đạm lại. Khiến cho Thiệu Nghị Ngạo nhất thời cũng không rõ tại sao lại vậy.

Xem ra, lúc này phải rời sự chú ý của bé vợ của hắn rồi. Ngón tay hắn hơi giật giật, trong lòng đã có suy nghĩ khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện