"A...Ưm..."

Ngón tay của Thiệu Nghị Ngạo dừng trước miệng trong của bướm nhỏ không ngừng xoa nắn xung quanh, ngón trỏ lại hướng lên trên một chút, sau lại lại vuốt ve theo đường cong, những ngón tay còn lại ở trước miệng bướm nhỏ ma sát chơi đùa.

Trải qua những lần dạy dỗ của Thiệu Nghị Ngạo, cơ thể của Trình Cảnh hiện tại cực kì mẫn cảm. Chỉ sau một lát, một dòng chất lòng màu trắng với hương thơm đẫm tình dục từ bên trong hoa môi bắn ra. Ngay cả chỗ ngón trỏ của hắn đang vuốt ve ở phía trên cũng dính không ít.

Trình Cảnh không thể chịu đựng được Thiệu Nghị Ngạo lúc nào cũng như có như không mà trêu đùa cậu, không còn có thể suy nghĩ thêm điều gì, chỉ có thể theo bản năng của bản thân tiếp tục nâng hông của mình muốn cho ngón tay kia đi vào bên trong bướm nhỏ của cậu cào một cái, chọc ngoáy một cái đê ngăn cơn ngứa. Đương nhiên lúc này, cơ thể của cậu càng muốn được người đàn ông trước mắt này chạm vào nhiều hơn.

Nhìn thấy bướm nhỏ của vợ mình liên tục chảy ra những cổ dâm dịch ngọt ngào như vậy, ánh mắt của hắn đột nhiên dừng lại, ngẩn người một lại lại đem ngón trỏ đang dính dâm dịch cắm vào bên trong bướm của vợ mình. Ngón tay nhanh chóng tiến vào mạnh mẽ, nhưng Thiệu Nghị Ngạo cũng biết suy nghĩ mà nhanh chóng chậm lại, chỉ tiến vào một đốt ngón tay trỏ mà thôi.

"A...Ưm ha...lại...lại tiến vào sâu thêm một chút...Hừ...Khó chịu...Không...Không được...A...Ưm...Nhanh...Cắm...Cắm vào đi..."

"Ha ha, thì ra bảo bối là là một bé tham ăn nha."

Ngón tay bị tầng tầng thịt non bên trong bao vây, từng khoái cảm truyền tới, suýt chút nữa làm cho bản thân hắn cũng không thể kiềm lại được. Cái miệng nhỏ bên dưới này sao lại cắn người chặt đến thế, miệng bên trên cũng không chịu thua kém, còn liên tục thúc giục hắn tiến châu vào chọc ngoáy bên trong. Nhưng hắn rõ ràng vẫn nhớ, bé bảo bối nhà mình còn có một bé bảo bối còn nhỏ hơn ở trong bụng chưa được ba tháng nữa đấy! Chẳng qua... ha ha, bảo bối của hắn lúc này đã học được cách yêu cầu hắn rồi, loại âm thanh quyến rũ người này, thật đúng là bé yêu tình.

Thiệu Nghị Ngạo một bên trêu đùa cậu, một bên lại di chuyển ngón tay, thay đổi góc độ mà đâm chọc thịt non bên trong của Trình Cảnh. Ngón tay cắm vào liên tục di chuyển, nhanh chóng chọc ngoáy bên trong, nhưng Thiệu Nghị Ngạo không theo như lời bé vợ mình muốn mà tiến vào bên trong, ngược lại còn đang hướng dần ra ngoài để rời khỏi.

Nghe được câu nói trêu đùa của hắn, khuôn mặt nhỏ đang chảy ra một lớp mồ hôi mỏng của Trình Cảnh lập tức đỏ lên. Cái gì mà tham ăn cơ chứ, cậu mới không phải tham ăn đâu! Lại nói, lại nói việc này sao có thể dùng từ ham ăn để hình dung được chứ! Cái người này thật xấu, đúng là cái gì đều dám nói cả! Một chút cũng không biết ngượng ngùng! Hù, cho dù là tham ăn, cũng không phải do cậu sai đâu, không phải tất cả đều tại anh sao! Trình Cảnh hơi ngẩng cổ, dùng đổi mắt tròn xoe vì cảm giác thoải mái liên tục ập đến nãy giờ đã ướt át trừng về phía hắn.

A, khi Trình Cảnh đang tức giận mà "liếc mắt đưa tình" với hắn, Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên trèo lên giường, một hơi cuối người, đem đầu vùi vào giữa hai chân đang mở lớn của bạn.

(Lời của Mee: làm ơn đừng màn mũi play, em mệt mỏi với chồng chồng nhà anh quá!!!)

Giống như ngửi được mùi thơm tuyệt vị, Thiệu Nghị Ngạo nhanh chóng mở miệng ngậm lấy hai mảnh thịt môi đầy đặn kia mà mút vào.

"Ưm a...Ha... Hức...Anh đứng...Anh...ưm...ha...anh...anh..."

Nơi đó tuy rằng đã bị Thiệu Nghị Ngạo hôn rất nhiều lần cũng đã sờ nắn rất nhiều lần, dù phía sau của cậu cũng đã từng như vậy nhưng khi chuyện này xảy ra cậu cũng rất khẩn trương.

Rốt cuộc, rốt cuộc địa phương kia...Nơi riêng tư như thế...

Hơn nữa hiện tại bọn họ đang ở bệnh viện, đây chính là nơi công cộng đó, hắn, hắn sao có thể như vậy được cơ chứ... thật là... thật là rất, rất mắc cỡ, cực kỳ ngại ngùng!

Hai chân của Trình Cảnh run rẩy không thôi, cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không có hiệu quả, hơn nữa còn giúp cho Thiệu Nghị Ngạo một lần nữa khống chế hoàn toàn hai chân của cậu.

Trình Cảnh không dám nắm tóc của hắn, chỉ có thể đẩy hai bên bả vai của hắn ra, muốn đem hắn đang làm bữa giữa hai chân cậu đẩy ra, nhưng cuối cùng kết quả lại làm cho cậu thật sự muốn khóc không ra nước mắt.

Cậu thật sự muốn đẩy hắn ra nhưng không biết tại sao muốn cậu lại giống như chính bản thân mình lại dùng tay đem đầu hắn ấn vào nơi đó của mình.

"A..."

Vào thời điểm Trình Cảnh đang vì hành động ngược lại của mình mà ảo não, Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên dùng dùng miệng mút tiếp lại dùng răng cắn dây dây vào hai mảnh mép thịt béo múp đó hơi kéo ra một chút.

Không phải rất đau, chỉ là hơi đau một chút mà thôi. Hai mép thịt đầy đặn đó bị mút máp cùng gặm cắn dây dưa một hồi lâu, hành động khi nãy chỉ càng khiến cảm giác tê dại truyền lên não cậu càng lúc càng mãnh liệt hơn nữa.

"A ưm... đừng cắn...ưm hức...đừng...a...ưm...đừng cắn...ha...ha..." Trình Cảnh cảm thấy chính mình không thể chịu được nữa rồi, cậu ngứa muốn chết, cậu không muốn như vậy nữa.

Không nghĩ đến Thiệu Nghị Ngạo sau khi nghe cậu nói xong, thật sự dừng lại. Trình Cảnh trong lòng tuy vui vẻ, nằm trên giường lớn thở hổn hển đồng thời cũng có một cảm giác mất mát đang xuất hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện