Nhưng giây tiếp Thiệu Nghị Ngạo đã bắt đầu tiếp tục, sự thật lại một lần nữa đánh vỡ suy nghĩ của cậu.

Nhưng kỳ quái là thời điểm khi môi Thiệu Nghị Ngạo di chuyển lên trên, Trình Cảnh thế mà lại cảm thấy bản thân cực kỳ thoải mái.

Bên trong phòng vang đầy tiếng rên rỉ, tiếng mút nước vang liên tục hỗn loạn, liên tục xuất hiện hành động này so với việc thưởng thức mỹ thực khi nãy còn muốn "tham lam" hơn hẳn, âm thanh mút máp liên tục vang lên càng làm cho cậu xấu hổ đến cả người đỏ bừng.

"Em...a...a ưm...ha...ha...ưm...em chịu không...chịu không nổi...a ưm ha ha...đừng...ưm..."

Những dòng dâm dịch bên dưới chảy ra càng lúc càng nhiều, Thiệu Nghị Ngạo lúc này đã không màng bất cứ việc gì chỉ biết điên cuồng mút nuốt vào những mật dịch đó, từng dòng dâm dịch cứ như dòng suối nhỏ, chỉ cần mút máp, ra sức hút vào cứ sẽ tuôn ra, rất ít khi bị gián đoạn.

Mà Thiệu Nghị Ngạo đang áp sát vào bên dưới của Trình Cảnh không những dùng đầu lưỡi liên tục nhấm nháp chỗ dịch mật ngon lành ấy còn dùng ngón tay trỏ khi nãy đã cắm vào bướm nhỏ lặng lẽ tiến vào phía sau của cậu.

Đóa hoa cúc phía sau từng nếp uốn còn đẹp hơn cánh hoa hàng trăm lần, sớm đã bị mật dịch của bướm nhỏ phía trước chảy xuống đến không thể ướt át hơn. Thiệu Nghị Ngạo không cần nhìn cũng có thể tự suy nghĩ ra cảnh đẹp nơi đó. Trong lòng kích động, càng ra sức liếm láp cùng mút hai cánh hoa bên trên hơn. Mà đốt ngón trỏ của hắn lúc này cũng hứng thú tưng bừng mà nhanh chóng tiến vào bên trong cúc huyệt.

"Ưm ưm...a ha ưm ư...ha....ưm...không được...không được...em ưm...ha a..."

Bên dưới trước sau đều bị kích thích, làm cho phần thân bên dưới đang bị kiềm chế của cậu càng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Chỉ cần miệng hoặc ngón tay của hắn hơi động một chút, thân thể của cậu sẽ như có một dòng điện chạy ra, khiến cho cơ thể run rẩy không ngừng.

= = = = = = = =

Ngón tay của Thiệu Nghị Ngạo lúc này đã đi vào bên trong cúc huyệt, bị vách thịt bên trong mềm mặt gắt gao xoắn lấy. Trình Cảnh tuy bị Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên mút mạnh bướm nhỏ phía trên nhưng khi vật thể xa lạ tiến vào trong cúc huyệt cậu cũng cảm nhận được.

Hai chân cầu lúc này nằm trên hai bờ vai của hắn, bị ngón tay kích thích theo bản năng muốn khép chặt chân lại. Thế là một lần đầu của Thiệu Nghị Ngạo lại bị Trình Cảnh dùng hai chân đè xuống. Mà khi cậu đang thở gấp thế mà lại đem ngón tay của hắn tiến vào sâu bên trong hơn.

Hô hấp của Thiệu Nghị Ngạo ngày càng dồn dập hơn, ngày càng nóng bỏng. Ngay cả Trình Cảnh đang lâm vào tình dục cũng cảm thấy hơi thở nóng của hắn khi bản thân hoàn toàn mê mang chìm vào trong tình dục.

Cúc huyệt phía sau nghịch ngợm xoắn giữ lấy ngón tay của hắn, xem như là bảo vật, cắn chặt không rời. Tự động phân bố ra tràng dịch, khiến cho tiểu huyệt bên dưới này mềm hơn một chút. Cho nên quá trình ngón tay Thiệu Nghị Ngạo tiến vào tương đối thuận lợi.

Khi ngón trỏ của hắn toàn bộ cắm vào trong cúc huyệt, Thiệu Nghị Ngạo liền dừng lại, ngẩng đầu, ngón tay cũng không tiếp tục động tác gì cả, hắn vẫn đang chờ đợi Trình Cảnh tiếp tục thích ứng.

"Thật mềm...ha...thật ướt, thật thoải mái..." Thiệu Nghị Ngạo thỏa mãn tán thưởng không ngừng.

Nơi đó không có người tiếp tục việc liếm láp nãy giờ, Trình Cảnh cảm thấy bản thân cực kì khó chịu. Khuôn mặt đỏ lên nỉ non mà rên rỉ, thân thể được phủ đầy dấu hôn vì không thoải mái mà bắt đầu vặn vẹo, Trình Cảnh khổ sở phát ra âm thanh rên rỉ.

"Động...ô ô...động đi mà...động...động một cái...ưm...a...ha...ô ô...động...ô ô ô ô...động động..."

Trên thực tế, Trình Cảnh lúc này không còn biết bản thân mình đang làm gì nữa rồi. Cậu chỉ thuận theo bản năng từ sâu bên trong, muốn được như suy nghĩ mà thôi, cậu muốn thoải mái, muốn so với khi nảy thoải mái hơn...ô ô...ô ô...người xấu...người xấu...kẻ xấu xa này...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện