Mộc Vãn Tình đưa miếng thịt gà cuối cùng vào miệng, đứng lên.
Nàng lấy ra một túi giấy dầu không biết tìm ở đâu, mở ra xem, là một con vịt đã được nấu chín, một con gà thiếu hai chân, còn có mấy cái bánh bao thịt.
Nàng chỉ giữ lại bốn cái bánh bao, "Nhị ca, giúp ta cầm."
Tay trái nàng cầm một con gà, tay phải một con vịt, đưa toàn bộ đến trước mặt Mộc nhị gia, "Phụ thân, các người mau ăn lót bụng đi, trên trời dưới đất ăn cơm quan trọng nhất."
Chỉ có mấy người này là thật tâm với nàng, thật lòng đổi lấy chân tâm mà thôi, những người khác thì quên đi.
Mộc Nhị gia bình tĩnh nhìn nàng hai lần, lập tức nhận lấy thức ăn, dùng sức xé một cái, chia hai cái đùi vịt cho thê tử cùng đại nhi tử Mộc Tử Thành.
Bản thân hắn thì xé một cái cánh vịt hung hăng ăn.
Nữ nhi nói rất đúng, thà làm một con quỷ chết no.
Mộc Tử Ngang đưa bánh bao thịt cho muội muội, Mộc Vãn Tình chia làm hai, một người một nửa, vỏ mỏng thịt thơm, ngon ngoài dự liệu.
Trong không khí tràn ngập mùi thức ăn, khiến người ta nhịn không được nuốt nước miếng.
Mọi người nhìn năm người nhị phòng thoải mái ăn ngon, tâm tình đều rất phức tạp, sao có thể dùng tay không cầm đồ không ra thể thống gì ở trước mặt mọi người chứ, thật thô bỉ.
Bọn nhỏ nhìn một cách thèm thuồng, cũng không dám tiến lại gần.
Nhưng cứ như vậy, khiến bầu không khí kinh hoàng vì bị khám xét nhà mang tới biến mất vô tung vô ảnh.
Ngô Đông Minh cũng cảm thấy cả nhà này rất kỳ lạ, xem ra Mộc Tam tiểu thư gạn dạ giống phụ mẫu.
"Thứ này lấy từ đâu ra?"
"Lấy từ phòng bếp, ăn vào bụng rồi không tính là trái quy định." Mộc Vãn Tình ăn no rồi, lấy khăn tay lau miệng, lại lau hai tay, cử chỉ tao nhã thong dong, "Đúng rồi, trước khi đi các ngươi đừng quên mang theo nguyên liệu nấu ăn, mọi người chia một phần, ngàn vạn lần đừng lãng phí."
Ngô Đông Minh tự nhận mình đã gặp qua biết bao sự đời, nhưng gặp được Mộc Vãn Tình hào phóng như vậy, thế mà lại nghẹn họng.
Vinh Đại dụi dụi mắt, đây là Mộc Tam tiểu thư nha, sao lại giống như biến thành người khác? Quên đi, hắn cũng lười để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là một đám người không có tương lai.
Hắn tiếp tục dây dưa với Ngô Đông Minh, cầu xin thu hồi sính lễ, mềm cứng đều có, mười tám loại võ nghệ đều dùng tới.
Ngô Đông Minh vẫn luôn không mở miệng, cũng không biết cọng dây thần kinh nào của hắn bị chạm tới, lại gọi Mộc Vãn Tình, "Mộc Tam tiểu thư, ngươi nghĩ sao?"
Mộc Vãn Tình ăn no cả người lười biếng, nghe vậy cũng rất kinh ngạc, chuyện này liên quan gì đến nàng? Cũng có ai thèm nghe lời nàng nói đâu.
"Đây là chuyện đại phòng, ngài có thể nghe thử suy nghĩ của đương sự, tỷ như đại tỷ tỷ."
Ngô Đông Minh nhìn về phía Mộc Cẩm Dao, ánh mắt nàng đều sưng lên vì khóc, quả thực đáng thương.
"Ta" Mộc Cẩm Dao mắt rưng rưng, khuôn mặt xinh đẹp ai oán lại ưu sầu, khiến cho người ta nhịn không được sinh lòng thương tiếc, "Ta muốn gặp thế tử."
Mộc Vãn Tình nhíu mày, chậc chậc chậc, quả nhiên là một người thông minh, muốn tìm được sơ hở từ trên người Thế tử, lấy tình cảm đả động người.
Thật không may, đã muộn.
Xuân giang thủy noãn áp tiên tri*, Định Viễn Hầu phủ có quý phi, tin tức linh thông, mới đó đã tới từ hôn, đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
(*)nghĩa đen: vịt là con đầu tiên biết nước suối có ấm không; nghĩa bóng: chuyên gia trong việc đoán trước xu hướng tương lai
Lần này việc Mộc gia ngã xuống là đã định rồi.
Nàng ngược lại không sợ chết, chỉ sợ nửa chết nửa sống, sống chịu tội.
Ngô Đông Minh nhướng mày, "Mộc Tam tiểu thư, nếu như ngươi ở vị trí của ta, sẽ làm như thế nào."
Ánh mắt mọi người đều trở nên không đúng.
Mộc Vãn Tình âm thầm trợn trắng mắt, chẳng phải chỉ là không khóc lóc làm bia đỡ đạn thôi sao? Có cần phải hố nàng như thế không?
Nàng nghiêm túc trả lời, "Ngài là quan viên Đại Tề quốc, là thần tử của Hoàng thượng, gặp phải vấn đề đương nhiên phải xin chỉ thị của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng công chính nghiêm minh, cơ trí vô song, nhất định sẽ đưa ra quyết định chính xác nhất."
Lập trường cần thiết được xác định!
Ngô Đông Minh không nhịn được mà cười, nếu nàng là nam nhân, đi theo con đường làm quan nhất định sẽ là một nịnh thần.
Cũng may, nàng là một người nữ tử, không cách nào làm quan được!
Lúc này hắn còn không biết, đây sẽ là siêu cấp nữ hầu duy nhất của hoàng triều Đại Tề, lấy thân nữ tử phong hầu, vang danh sách sử, khiến cho vô số hậu nhân ngưỡng mộ.
Nàng lấy ra một túi giấy dầu không biết tìm ở đâu, mở ra xem, là một con vịt đã được nấu chín, một con gà thiếu hai chân, còn có mấy cái bánh bao thịt.
Nàng chỉ giữ lại bốn cái bánh bao, "Nhị ca, giúp ta cầm."
Tay trái nàng cầm một con gà, tay phải một con vịt, đưa toàn bộ đến trước mặt Mộc nhị gia, "Phụ thân, các người mau ăn lót bụng đi, trên trời dưới đất ăn cơm quan trọng nhất."
Chỉ có mấy người này là thật tâm với nàng, thật lòng đổi lấy chân tâm mà thôi, những người khác thì quên đi.
Mộc Nhị gia bình tĩnh nhìn nàng hai lần, lập tức nhận lấy thức ăn, dùng sức xé một cái, chia hai cái đùi vịt cho thê tử cùng đại nhi tử Mộc Tử Thành.
Bản thân hắn thì xé một cái cánh vịt hung hăng ăn.
Nữ nhi nói rất đúng, thà làm một con quỷ chết no.
Mộc Tử Ngang đưa bánh bao thịt cho muội muội, Mộc Vãn Tình chia làm hai, một người một nửa, vỏ mỏng thịt thơm, ngon ngoài dự liệu.
Trong không khí tràn ngập mùi thức ăn, khiến người ta nhịn không được nuốt nước miếng.
Mọi người nhìn năm người nhị phòng thoải mái ăn ngon, tâm tình đều rất phức tạp, sao có thể dùng tay không cầm đồ không ra thể thống gì ở trước mặt mọi người chứ, thật thô bỉ.
Bọn nhỏ nhìn một cách thèm thuồng, cũng không dám tiến lại gần.
Nhưng cứ như vậy, khiến bầu không khí kinh hoàng vì bị khám xét nhà mang tới biến mất vô tung vô ảnh.
Ngô Đông Minh cũng cảm thấy cả nhà này rất kỳ lạ, xem ra Mộc Tam tiểu thư gạn dạ giống phụ mẫu.
"Thứ này lấy từ đâu ra?"
"Lấy từ phòng bếp, ăn vào bụng rồi không tính là trái quy định." Mộc Vãn Tình ăn no rồi, lấy khăn tay lau miệng, lại lau hai tay, cử chỉ tao nhã thong dong, "Đúng rồi, trước khi đi các ngươi đừng quên mang theo nguyên liệu nấu ăn, mọi người chia một phần, ngàn vạn lần đừng lãng phí."
Ngô Đông Minh tự nhận mình đã gặp qua biết bao sự đời, nhưng gặp được Mộc Vãn Tình hào phóng như vậy, thế mà lại nghẹn họng.
Vinh Đại dụi dụi mắt, đây là Mộc Tam tiểu thư nha, sao lại giống như biến thành người khác? Quên đi, hắn cũng lười để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là một đám người không có tương lai.
Hắn tiếp tục dây dưa với Ngô Đông Minh, cầu xin thu hồi sính lễ, mềm cứng đều có, mười tám loại võ nghệ đều dùng tới.
Ngô Đông Minh vẫn luôn không mở miệng, cũng không biết cọng dây thần kinh nào của hắn bị chạm tới, lại gọi Mộc Vãn Tình, "Mộc Tam tiểu thư, ngươi nghĩ sao?"
Mộc Vãn Tình ăn no cả người lười biếng, nghe vậy cũng rất kinh ngạc, chuyện này liên quan gì đến nàng? Cũng có ai thèm nghe lời nàng nói đâu.
"Đây là chuyện đại phòng, ngài có thể nghe thử suy nghĩ của đương sự, tỷ như đại tỷ tỷ."
Ngô Đông Minh nhìn về phía Mộc Cẩm Dao, ánh mắt nàng đều sưng lên vì khóc, quả thực đáng thương.
"Ta" Mộc Cẩm Dao mắt rưng rưng, khuôn mặt xinh đẹp ai oán lại ưu sầu, khiến cho người ta nhịn không được sinh lòng thương tiếc, "Ta muốn gặp thế tử."
Mộc Vãn Tình nhíu mày, chậc chậc chậc, quả nhiên là một người thông minh, muốn tìm được sơ hở từ trên người Thế tử, lấy tình cảm đả động người.
Thật không may, đã muộn.
Xuân giang thủy noãn áp tiên tri*, Định Viễn Hầu phủ có quý phi, tin tức linh thông, mới đó đã tới từ hôn, đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
(*)nghĩa đen: vịt là con đầu tiên biết nước suối có ấm không; nghĩa bóng: chuyên gia trong việc đoán trước xu hướng tương lai
Lần này việc Mộc gia ngã xuống là đã định rồi.
Nàng ngược lại không sợ chết, chỉ sợ nửa chết nửa sống, sống chịu tội.
Ngô Đông Minh nhướng mày, "Mộc Tam tiểu thư, nếu như ngươi ở vị trí của ta, sẽ làm như thế nào."
Ánh mắt mọi người đều trở nên không đúng.
Mộc Vãn Tình âm thầm trợn trắng mắt, chẳng phải chỉ là không khóc lóc làm bia đỡ đạn thôi sao? Có cần phải hố nàng như thế không?
Nàng nghiêm túc trả lời, "Ngài là quan viên Đại Tề quốc, là thần tử của Hoàng thượng, gặp phải vấn đề đương nhiên phải xin chỉ thị của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng công chính nghiêm minh, cơ trí vô song, nhất định sẽ đưa ra quyết định chính xác nhất."
Lập trường cần thiết được xác định!
Ngô Đông Minh không nhịn được mà cười, nếu nàng là nam nhân, đi theo con đường làm quan nhất định sẽ là một nịnh thần.
Cũng may, nàng là một người nữ tử, không cách nào làm quan được!
Lúc này hắn còn không biết, đây sẽ là siêu cấp nữ hầu duy nhất của hoàng triều Đại Tề, lấy thân nữ tử phong hầu, vang danh sách sử, khiến cho vô số hậu nhân ngưỡng mộ.
Danh sách chương