Bên tai truyền đến tiếng kêu ùng ục của bụng, Mộc Vãn Tình nhìn về phía nhị ca ở bên cạnh, hắn ngượng ngùng ôm bụng, ai, đói quá, còn chưa mở tiệc đã xảy ra chuyện.
Mộc Vãn Tình mỉm cười, lấy ra hai cái đùi gà thơm ngào ngạt không biết tìm từ nơi nào, đưa một cái qua.
Mộc Tử Ngang trợn mắt há hốc mồm.
"Không ăn sao?"
"Ăn"
__ __ __
Ánh mắt Vinh Đại khẽ đảo một lúc, quay đầu đi về phía Ngô Đông Minh, lấy ra một tờ danh sách, "Ngô đại nhân, đây là danh sách sính lễ trong phủ chúng ta, không thuộc về tài sản của Mộc gia, thỉnh châm chước trả lại cho phủ chúng ta."
Dựa theo quy trình, sính lễ sẽ được gửi tới nhà gái từ hai tháng trước hôn lễ,.
Đến lúc đó, một phần sính lễ sẽ biến thành của hồi môn, theo tân nương tử gả tới.
Không, nửa tháng trước Định Viễn Hầu đã đưa tới sáu mươi tám phần sính lễ, lễ vật đều là thứ tốt.
Thu hồi sính lễ mới là mục đích cuối cùng của chuyến đi này.
Mộc đại phu nhân mạnh mẽ quay đầu, phẫn nộ gào thét, "Không được, không thể, đây đã là đồ của Mộc gia chúng ta, cho dù bị tịch thu, cũng cần xung vào quốc khố."
Nàng thà hủy hoại cũng sẽ không để Định Viễn Hầu phủ chiếm hời.
Bọn họ rõ ràng có thể cứu Cẩm Dao ra ngoài, về tình về lý đều có thể.
Vinh Đại khinh thường nhìn nàng một cái, trong mắt có tức giận, thật không biết thức thời, cũng không nhìn lại tình huống hiện giờ của Mộc gia ra sao.
"Ngô đại nhân, mấy ngày trước quý phi nương nương còn nói rất thưởng thức năng lực của ngài, tin tưởng ngài sẽ có tiền đồ rộng lớn hơn."
Hàm ý trong lời nói của hắn quá rõ ràng, Mộc đại phu nhân tức giận công tâm, những tiểu nhân hèn hạ này, "Ngô đại nhân, chuyện này không hợp quy củ."
Hai bên đều cố gắng tranh chấp, không nhường ai, tựa hồ sắp đánh nhau tới nơi.
Thần sắc Ngô Đông Minh không thay đổi, bỗng nhiên, tầm mắt của hắn quét một vòng trong phòng.
Cuối cùng, tìm được một người nào đó ở trong góc kín đáo nhất.
"Mộc Tam tiểu thư, ngươi đang làm gì vậy?"
Mọi người nương theo tầm mắt của hắn nhìn qua, không khỏi sợ ngây người.
Khá lắm, Mộc VãnTình thế mà lại đang ôm một cái đùi gà lớn và gặm, còn gặm rất say sưa.
Người khác còn đang đau đầu lo lắng, lòng như lửa đốt, mà ngươi lại vô tâm vô phế trốn một góc ăn vụng, còn có thể như vậy sao? Động tác của Mộc Vãn Tình cứng đờ, mẹ nó, sao lại để mắt tới nàng chứ?
Quên đi, đã lỡ rồi, vậy thì liều luôn.
Thân thể nàng dịch chuyển, khéo léo chắn nhị ca đang cùng ăn vụng ở phía sau.
Mộc Tử Ngang cũng không to gan như nàng, vừa bị người nhắc liền ngây dại.
Mộc Vãn Tình thoải mái cầm lấy đùi gà lớn hung hăng cắn một miếng, gà hầm rất mềm, chỉ là không đủ ngon.
Bỗng nhiên có chút hoài niệm gà rán.
"Đang ăn a, Ngô đại nhân, đã quá giờ cơm rồi, ngài hắn cũng đói bụng đi, nếu không, để phòng bếp làm cho ngài một bàn tiệc ngon, Mộc gia chúng ta vì muốn tổ chức một buổi yến tiệc phong phú, đã bắt đầu chuẩn bị trước một tháng."
Nói đi cũng phải nói lại, nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp chất đống như núi, mọn lạnh đều đã chuẩn bị xong, toàn bộ gà vịt cái gì cũng có, chỉ là còn chưa mở tiệc.
Mộc Tử Ngang bội phục nhìn muội muội, lá gan của nàng không phải lớn như bình thường.
Phải biết, thời điểm nàng chia đùi gà cho hắn, hắn liền cảm thấy muội muội này có chút mạnh mẽ.
Nhưng không hiểu sao lại thấy vui vẻ, chuyện gì đang xảy ra a?
khóe mắt Ngô Đông Minh khẽ co rút, khuôn mặt như nứt ra từng tấc từng tấc.
Hắn tốt xấu gì cũng là phó thống lĩnh Ô Y Vệ người gặp người sợ, ngay cả hoàng tử nhìn thấy hắn cũng run sợ, nàng thế mà lại dám nói nhảm với hắn.
Mộc đại phu nhân lại rất tức giận, một ngọn lửa trong lòng nháy mắt bộc phát.
"Sắp chết đến nơi, sao ngươi còn ăn được."
Nàng và Mộc lão thái thái là cùng một loại người, nhìn bề ngoài có vẻ rộng rãi, bên trong lại cường thế khắc nghiệt, cực kỳ ích kỷ.
Nàng khi mềm sợ cứng, không dám phát giận với Ô Y Vệ, chỉ dám xuống tay với quả hồng mềm.
Mộc Vãn Tình cũng không sợ nàng, lạnh lẽo nói một câu, "Sắp chết đến nơi, tranh thủ làm một con quỷ chết no."
Mộc đại phu nhân:…. đau lòng!
Mộc Vãn Tình mỉm cười, lấy ra hai cái đùi gà thơm ngào ngạt không biết tìm từ nơi nào, đưa một cái qua.
Mộc Tử Ngang trợn mắt há hốc mồm.
"Không ăn sao?"
"Ăn"
__ __ __
Ánh mắt Vinh Đại khẽ đảo một lúc, quay đầu đi về phía Ngô Đông Minh, lấy ra một tờ danh sách, "Ngô đại nhân, đây là danh sách sính lễ trong phủ chúng ta, không thuộc về tài sản của Mộc gia, thỉnh châm chước trả lại cho phủ chúng ta."
Dựa theo quy trình, sính lễ sẽ được gửi tới nhà gái từ hai tháng trước hôn lễ,.
Đến lúc đó, một phần sính lễ sẽ biến thành của hồi môn, theo tân nương tử gả tới.
Không, nửa tháng trước Định Viễn Hầu đã đưa tới sáu mươi tám phần sính lễ, lễ vật đều là thứ tốt.
Thu hồi sính lễ mới là mục đích cuối cùng của chuyến đi này.
Mộc đại phu nhân mạnh mẽ quay đầu, phẫn nộ gào thét, "Không được, không thể, đây đã là đồ của Mộc gia chúng ta, cho dù bị tịch thu, cũng cần xung vào quốc khố."
Nàng thà hủy hoại cũng sẽ không để Định Viễn Hầu phủ chiếm hời.
Bọn họ rõ ràng có thể cứu Cẩm Dao ra ngoài, về tình về lý đều có thể.
Vinh Đại khinh thường nhìn nàng một cái, trong mắt có tức giận, thật không biết thức thời, cũng không nhìn lại tình huống hiện giờ của Mộc gia ra sao.
"Ngô đại nhân, mấy ngày trước quý phi nương nương còn nói rất thưởng thức năng lực của ngài, tin tưởng ngài sẽ có tiền đồ rộng lớn hơn."
Hàm ý trong lời nói của hắn quá rõ ràng, Mộc đại phu nhân tức giận công tâm, những tiểu nhân hèn hạ này, "Ngô đại nhân, chuyện này không hợp quy củ."
Hai bên đều cố gắng tranh chấp, không nhường ai, tựa hồ sắp đánh nhau tới nơi.
Thần sắc Ngô Đông Minh không thay đổi, bỗng nhiên, tầm mắt của hắn quét một vòng trong phòng.
Cuối cùng, tìm được một người nào đó ở trong góc kín đáo nhất.
"Mộc Tam tiểu thư, ngươi đang làm gì vậy?"
Mọi người nương theo tầm mắt của hắn nhìn qua, không khỏi sợ ngây người.
Khá lắm, Mộc VãnTình thế mà lại đang ôm một cái đùi gà lớn và gặm, còn gặm rất say sưa.
Người khác còn đang đau đầu lo lắng, lòng như lửa đốt, mà ngươi lại vô tâm vô phế trốn một góc ăn vụng, còn có thể như vậy sao? Động tác của Mộc Vãn Tình cứng đờ, mẹ nó, sao lại để mắt tới nàng chứ?
Quên đi, đã lỡ rồi, vậy thì liều luôn.
Thân thể nàng dịch chuyển, khéo léo chắn nhị ca đang cùng ăn vụng ở phía sau.
Mộc Tử Ngang cũng không to gan như nàng, vừa bị người nhắc liền ngây dại.
Mộc Vãn Tình thoải mái cầm lấy đùi gà lớn hung hăng cắn một miếng, gà hầm rất mềm, chỉ là không đủ ngon.
Bỗng nhiên có chút hoài niệm gà rán.
"Đang ăn a, Ngô đại nhân, đã quá giờ cơm rồi, ngài hắn cũng đói bụng đi, nếu không, để phòng bếp làm cho ngài một bàn tiệc ngon, Mộc gia chúng ta vì muốn tổ chức một buổi yến tiệc phong phú, đã bắt đầu chuẩn bị trước một tháng."
Nói đi cũng phải nói lại, nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp chất đống như núi, mọn lạnh đều đã chuẩn bị xong, toàn bộ gà vịt cái gì cũng có, chỉ là còn chưa mở tiệc.
Mộc Tử Ngang bội phục nhìn muội muội, lá gan của nàng không phải lớn như bình thường.
Phải biết, thời điểm nàng chia đùi gà cho hắn, hắn liền cảm thấy muội muội này có chút mạnh mẽ.
Nhưng không hiểu sao lại thấy vui vẻ, chuyện gì đang xảy ra a?
khóe mắt Ngô Đông Minh khẽ co rút, khuôn mặt như nứt ra từng tấc từng tấc.
Hắn tốt xấu gì cũng là phó thống lĩnh Ô Y Vệ người gặp người sợ, ngay cả hoàng tử nhìn thấy hắn cũng run sợ, nàng thế mà lại dám nói nhảm với hắn.
Mộc đại phu nhân lại rất tức giận, một ngọn lửa trong lòng nháy mắt bộc phát.
"Sắp chết đến nơi, sao ngươi còn ăn được."
Nàng và Mộc lão thái thái là cùng một loại người, nhìn bề ngoài có vẻ rộng rãi, bên trong lại cường thế khắc nghiệt, cực kỳ ích kỷ.
Nàng khi mềm sợ cứng, không dám phát giận với Ô Y Vệ, chỉ dám xuống tay với quả hồng mềm.
Mộc Vãn Tình cũng không sợ nàng, lạnh lẽo nói một câu, "Sắp chết đến nơi, tranh thủ làm một con quỷ chết no."
Mộc đại phu nhân:…. đau lòng!
Danh sách chương