Cảnh đêm trên núi luôn tạo cho người ta cảm giác ở gần bầu trời, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến những vì sao lấp lánh, thời tiết mấy hôm nay quang đãng, dù là ngày hay đêm thì bầu trời vẫn luôn đẹp đẽ.
Lâm Ngọc Yên ngồi trên đài ngắm sao, những ngôi sao xinh đẹp khi quan sát qua kính viễn vọng giống như những viên kim cương tỏa sáng rực rỡ, đài ngắm sao rộng lớn, rất nhiều người đang ở đây để ngắm nhìn những chòm sao yêu thích, buổi chiều khi đã ăn xong, Lâm Ngọc Yên được Phó Thần đưa đến một vài nơi trên núi để tham quan, vì đây là dự án do Lâm Thị hoàn toàn phụ trách nên có rất nhiều hạng mục hấp dẫn, lúc nghiệm thu Phó Thần không đến, chỉ xem báo cáo của Lương Tuấn, bây giờ được thấy tận mắt, hắn không khỏi ngợi khen đầu óc sáng tạo của Lâm Đình Vũ.
Hợp tác dự án biển - núi này với Lâm Thị là quyết định cực kỳ chính xác.
"Uống chút nước đi rồi xem tiếp, liên tục ngắm sao qua kính viễn vọng cũng không tốt cho mắt của em đâu!"
Phó Thần nhắc nhở Lâm Ngọc Yên đang chìm đắm vào thế giới của những vì sao nhấp nháy.
"Xem một chút nữa thôi, lần đầu tôi được ngắm sao ở vị trí đẹp như vậy đó, anh đừng làm tôi mất hứng mà."
Lâm Ngọc Yên vừa nói vừa tiếp tục ngắm sao qua kính viễn vọng, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều từ sau khi nói chuyện rõ ràng với Phó Thần lúc trưa.
"Được rồi, chỉ năm phút nữa thôi đó, sắp có thứ khác đẹp hơn tôi muốn để em xem."
"Còn có thứ gì khác đẹp hơn mấy ngôi sao đó hả?"
Lâm Ngọc Yên dời tầm mắt khỏi kính viễn vọng, nhìn Phó Thần tò mò hỏi.
"Đúng vậy, thứ này là tôi chuẩn bị riêng cho em." Phó Thần liếc nhìn đồng hồ trên tay: "Vẫn còn mười mấy phút nữa."
"Anh đã chuẩn bị thứ gì cho tôi xem vậy?"
"Đợi lát nữa em sẽ biết." Phó Thần đưa nước cho Lâm Ngọc Yên: "Uống nước đi, từ nãy đến giờ chắc em cũng khát rồi."
"Anh khiến tôi tò mò quá đó!"
Lâm Ngọc Yên nhận lấy ly nước vui vẻ nói.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Ngọc Yên được người khác tặng quà bất ngờ, nhưng bình thường đều là mấy anh trai chuẩn bị.
"Đảm bảo sẽ làm em thích thú!"
Phó Thần dịu giọng.
Để chuẩn bị món quà này, hắn đã tốn công rất nhiều từ mấy ngày trước, vốn định đến tết Trung Thu mới tặng cho Lâm Ngọc Yên nhưng vì tâm trạng của cô đang không tốt, hắn quyết định tặng món quà này sớm hơn, còn Trung Thu sẽ chuẩn bị món quà khác.
"Càng lúc tôi càng tò mò nhiều hơn rồi đó!"
Lâm Ngọc Yên phì cười.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, không gian trống trãi bên ngoài không có vẻ gì sẽ có món quà đặc biệt dành cho cô.
"Chúng ta vẫn ở đây sao? Có cần tranh thủ đến nơi anh chuẩn bị quà tặng tôi không?"
"Không cần đâu, ở đây mới có thể quan sát được món quà đó!"
Thái độ của Phó Thần cứ úp mở, bản tính tò mò của Lâm Ngọc Yên lại càng tăng lên. Thật sự cô rất muốn biết Phó Thần chuẩn bị món quà gì ở nơi cực kỳ hẻo lánh này.
"A, Liên Hoa, cậu ở đây sao, làm tôi đi tìm cậu mãi... ủa, xin lỗi, tôi lại nhận nhầm coi thành bạn của tôi rồi!"
Một giọng nói tưởng chừng như vô hại nhưng lại chứa đựng nhiều ác ý vang lên phía sau của Lâm Ngọc Yên.
Người này là Ngọc Phương Lan - bạn của Đường Liên Hoa, cũng là người cố ý liên tục nhận nhầm Lâm Ngọc Yên ở khu rừng săn bắn.
"Có bệnh về mắt thì đi khám bác sĩ, mỗi người là một hình dáng và gương mặt khác nhau, không ai giống ai đến mức phải nhận nhầm như vậy."
Phó Thần lạnh giọng nói.
Hắn biết người này, đây là bạn thân của Đường Liên Hoa, cũng từng học chung với hắn
"Tôi đã nói xin lỗi là tôi nhận nhầm rồi mà, cậu có cần nói tôi nặng lời vậy không? Ai bảo cô ta giống với Liên Hoa chứ?"
Ngọc Phương Lan không phục bĩu môi.
Phó Thần này là đang giả vờ cái gì? Rõ ràng đang xem cô ta là thế thân còn nói lý lẽ.
"Bạn gái tôi xinh đẹp hơn cô bạn thân của cô rất nhiều, người có mắt đều nhìn thấy. Hơn nữa, chắc đây cũng không phải là lần đầu cô "vô ý" nhận nhầm cô ấy đây nhỉ?"
Phó Thần cố ý nhấn mạnh chữ "vô ý" khiến cho Ngọc Phương Lan hơi mất tự nhiên.
"Sáng đến giờ cô ấy đã nhận nhầm tôi đến mười lần rồi đấy! Chắc là mắt cô ấy có bệnh thật." Lâm Ngọc Yên ở một bên lạnh nhạt mở miệng: "Tôi có quen một bác sĩ khoa mắt hàng đầu nước C, có cần tôi giới thiệu cô đến khám không?"
"Có cậu ta ở đây cho nên cô mạnh miệng nhỉ, lúc sáng sau không thấy cô đáp trả lại tôi? Cô tưởng bản thân thật sự có được trái tim của cậu ấy à? Tôi nói cho cô biết, cô mãi mãi chỉ là thế thân của Liên Hoa thôi."
Ngọc Phương Lan thẹn quá hóa giận nói.
"Lúc sáng tôi có chút hiểu lầm nên mới không tranh cãi với cô, tôi rất thắc mắc là cô và bạn của cô lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng Phó Thần xem tôi là thế thân của bạn cô vậy?"
Lâm Ngọc Yên buồn cười hỏi.
"Rõ ràng như vậy còn gì, cậu ấy thích Liên Hoa nhưng không dám nói mới cưới cô để thỏa mãn lòng riêng của cậu ấy, sau này thấy cô không giống nữa mới ly hôn, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn nhớ nhưng Liên Hoa nên mới làm lành với cô."
Ngọc Phương Lan cố cãi.
"Cô nói như bản thân mình là con sâu trong bụng của Phó Thần không bằng, trí tưởng tượng cao như vậy sao cô không đi làm tiểu thuyết gia đi?" Lâm Ngọc Yên cười khẩy: "Cô có biết chuyện kết hôn là do hai nhà đã quyết định từ lâu không? Cô có biết tôi là người đề nghị ly hôn không? Cô có biết Phó Thần vẫn đang đơn phương có tình cảm với tôi không? Chỉ nghe lời bịa đặt mà không đi chứng thực là đang tự chuốc nhục vào người đấy!"
"Cô..."
"Cô ấy có tên, cô cô cái gì? Những gì cô ấy nói cũng là lời tôi muốn nói, nhờ cô chuyển lời đến Đường Liên Hoa, lúc đi học, tôi chỉ toàn tâm vào việc học, đừng nghĩ rằng chung nhóm với tôi, nói chuyện được với tôi là bản thân trở nên đặc biệt, nếu ai cũng nghĩ như cô ta thì người tôi yêu thầm chắc chất đầy mấy chiếc xe tải lớn."
Phó Thần lạnh nhạt nói.
Ngọc Phương Lan bị cả hai người họ làm cho nghẹn lại, cô ta không ngờ trước mặt nhiều người Phó Thần lại nói rõ ràng, rạch ra ranh giới với Đường Liên Hoa, thật ra quan hệ giữa Phó Thần và Đường Liên Hoa chỉ là suy đoán cá nhân cùng mấy ám chỉ của bạn thân cô ta thôi, chưa có một chứng cứ xác thực nào chứng minh Phó Thần có tình cảm với Đường Liên Hoa cả.
Mấy người gần đó cũng nghe được đối thoại của bọn họ nãy giờ, những lời bàn tán bắt đầu nổi lên khiến Ngọc Lan Phương xấu hổ bỏ chạy.
"Nợ đào hoa của anh nhiều quá nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên ngồi trên đài ngắm sao, những ngôi sao xinh đẹp khi quan sát qua kính viễn vọng giống như những viên kim cương tỏa sáng rực rỡ, đài ngắm sao rộng lớn, rất nhiều người đang ở đây để ngắm nhìn những chòm sao yêu thích, buổi chiều khi đã ăn xong, Lâm Ngọc Yên được Phó Thần đưa đến một vài nơi trên núi để tham quan, vì đây là dự án do Lâm Thị hoàn toàn phụ trách nên có rất nhiều hạng mục hấp dẫn, lúc nghiệm thu Phó Thần không đến, chỉ xem báo cáo của Lương Tuấn, bây giờ được thấy tận mắt, hắn không khỏi ngợi khen đầu óc sáng tạo của Lâm Đình Vũ.
Hợp tác dự án biển - núi này với Lâm Thị là quyết định cực kỳ chính xác.
"Uống chút nước đi rồi xem tiếp, liên tục ngắm sao qua kính viễn vọng cũng không tốt cho mắt của em đâu!"
Phó Thần nhắc nhở Lâm Ngọc Yên đang chìm đắm vào thế giới của những vì sao nhấp nháy.
"Xem một chút nữa thôi, lần đầu tôi được ngắm sao ở vị trí đẹp như vậy đó, anh đừng làm tôi mất hứng mà."
Lâm Ngọc Yên vừa nói vừa tiếp tục ngắm sao qua kính viễn vọng, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều từ sau khi nói chuyện rõ ràng với Phó Thần lúc trưa.
"Được rồi, chỉ năm phút nữa thôi đó, sắp có thứ khác đẹp hơn tôi muốn để em xem."
"Còn có thứ gì khác đẹp hơn mấy ngôi sao đó hả?"
Lâm Ngọc Yên dời tầm mắt khỏi kính viễn vọng, nhìn Phó Thần tò mò hỏi.
"Đúng vậy, thứ này là tôi chuẩn bị riêng cho em." Phó Thần liếc nhìn đồng hồ trên tay: "Vẫn còn mười mấy phút nữa."
"Anh đã chuẩn bị thứ gì cho tôi xem vậy?"
"Đợi lát nữa em sẽ biết." Phó Thần đưa nước cho Lâm Ngọc Yên: "Uống nước đi, từ nãy đến giờ chắc em cũng khát rồi."
"Anh khiến tôi tò mò quá đó!"
Lâm Ngọc Yên nhận lấy ly nước vui vẻ nói.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Ngọc Yên được người khác tặng quà bất ngờ, nhưng bình thường đều là mấy anh trai chuẩn bị.
"Đảm bảo sẽ làm em thích thú!"
Phó Thần dịu giọng.
Để chuẩn bị món quà này, hắn đã tốn công rất nhiều từ mấy ngày trước, vốn định đến tết Trung Thu mới tặng cho Lâm Ngọc Yên nhưng vì tâm trạng của cô đang không tốt, hắn quyết định tặng món quà này sớm hơn, còn Trung Thu sẽ chuẩn bị món quà khác.
"Càng lúc tôi càng tò mò nhiều hơn rồi đó!"
Lâm Ngọc Yên phì cười.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, không gian trống trãi bên ngoài không có vẻ gì sẽ có món quà đặc biệt dành cho cô.
"Chúng ta vẫn ở đây sao? Có cần tranh thủ đến nơi anh chuẩn bị quà tặng tôi không?"
"Không cần đâu, ở đây mới có thể quan sát được món quà đó!"
Thái độ của Phó Thần cứ úp mở, bản tính tò mò của Lâm Ngọc Yên lại càng tăng lên. Thật sự cô rất muốn biết Phó Thần chuẩn bị món quà gì ở nơi cực kỳ hẻo lánh này.
"A, Liên Hoa, cậu ở đây sao, làm tôi đi tìm cậu mãi... ủa, xin lỗi, tôi lại nhận nhầm coi thành bạn của tôi rồi!"
Một giọng nói tưởng chừng như vô hại nhưng lại chứa đựng nhiều ác ý vang lên phía sau của Lâm Ngọc Yên.
Người này là Ngọc Phương Lan - bạn của Đường Liên Hoa, cũng là người cố ý liên tục nhận nhầm Lâm Ngọc Yên ở khu rừng săn bắn.
"Có bệnh về mắt thì đi khám bác sĩ, mỗi người là một hình dáng và gương mặt khác nhau, không ai giống ai đến mức phải nhận nhầm như vậy."
Phó Thần lạnh giọng nói.
Hắn biết người này, đây là bạn thân của Đường Liên Hoa, cũng từng học chung với hắn
"Tôi đã nói xin lỗi là tôi nhận nhầm rồi mà, cậu có cần nói tôi nặng lời vậy không? Ai bảo cô ta giống với Liên Hoa chứ?"
Ngọc Phương Lan không phục bĩu môi.
Phó Thần này là đang giả vờ cái gì? Rõ ràng đang xem cô ta là thế thân còn nói lý lẽ.
"Bạn gái tôi xinh đẹp hơn cô bạn thân của cô rất nhiều, người có mắt đều nhìn thấy. Hơn nữa, chắc đây cũng không phải là lần đầu cô "vô ý" nhận nhầm cô ấy đây nhỉ?"
Phó Thần cố ý nhấn mạnh chữ "vô ý" khiến cho Ngọc Phương Lan hơi mất tự nhiên.
"Sáng đến giờ cô ấy đã nhận nhầm tôi đến mười lần rồi đấy! Chắc là mắt cô ấy có bệnh thật." Lâm Ngọc Yên ở một bên lạnh nhạt mở miệng: "Tôi có quen một bác sĩ khoa mắt hàng đầu nước C, có cần tôi giới thiệu cô đến khám không?"
"Có cậu ta ở đây cho nên cô mạnh miệng nhỉ, lúc sáng sau không thấy cô đáp trả lại tôi? Cô tưởng bản thân thật sự có được trái tim của cậu ấy à? Tôi nói cho cô biết, cô mãi mãi chỉ là thế thân của Liên Hoa thôi."
Ngọc Phương Lan thẹn quá hóa giận nói.
"Lúc sáng tôi có chút hiểu lầm nên mới không tranh cãi với cô, tôi rất thắc mắc là cô và bạn của cô lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng Phó Thần xem tôi là thế thân của bạn cô vậy?"
Lâm Ngọc Yên buồn cười hỏi.
"Rõ ràng như vậy còn gì, cậu ấy thích Liên Hoa nhưng không dám nói mới cưới cô để thỏa mãn lòng riêng của cậu ấy, sau này thấy cô không giống nữa mới ly hôn, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn nhớ nhưng Liên Hoa nên mới làm lành với cô."
Ngọc Phương Lan cố cãi.
"Cô nói như bản thân mình là con sâu trong bụng của Phó Thần không bằng, trí tưởng tượng cao như vậy sao cô không đi làm tiểu thuyết gia đi?" Lâm Ngọc Yên cười khẩy: "Cô có biết chuyện kết hôn là do hai nhà đã quyết định từ lâu không? Cô có biết tôi là người đề nghị ly hôn không? Cô có biết Phó Thần vẫn đang đơn phương có tình cảm với tôi không? Chỉ nghe lời bịa đặt mà không đi chứng thực là đang tự chuốc nhục vào người đấy!"
"Cô..."
"Cô ấy có tên, cô cô cái gì? Những gì cô ấy nói cũng là lời tôi muốn nói, nhờ cô chuyển lời đến Đường Liên Hoa, lúc đi học, tôi chỉ toàn tâm vào việc học, đừng nghĩ rằng chung nhóm với tôi, nói chuyện được với tôi là bản thân trở nên đặc biệt, nếu ai cũng nghĩ như cô ta thì người tôi yêu thầm chắc chất đầy mấy chiếc xe tải lớn."
Phó Thần lạnh nhạt nói.
Ngọc Phương Lan bị cả hai người họ làm cho nghẹn lại, cô ta không ngờ trước mặt nhiều người Phó Thần lại nói rõ ràng, rạch ra ranh giới với Đường Liên Hoa, thật ra quan hệ giữa Phó Thần và Đường Liên Hoa chỉ là suy đoán cá nhân cùng mấy ám chỉ của bạn thân cô ta thôi, chưa có một chứng cứ xác thực nào chứng minh Phó Thần có tình cảm với Đường Liên Hoa cả.
Mấy người gần đó cũng nghe được đối thoại của bọn họ nãy giờ, những lời bàn tán bắt đầu nổi lên khiến Ngọc Lan Phương xấu hổ bỏ chạy.
"Nợ đào hoa của anh nhiều quá nhỉ?"
Danh sách chương