"Nợ đào hoa của anh nhiều quá nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên uống hết ly nước bâng quơ nói.
Thật ra đây cũng không hoàn toàn là lời nói bâng quơ của Lâm Ngọc Yên, thật sự Phó Thẩn có rất nhiều người yêu thầm, để ý, điển hình như Lôi Vân, Trương Thể Loan, Đường Liên Hoa... ngoài kia còn không biết có bao nhiêu nữa.
"Bọn họ tự mình đa tình sao có thể trách tôi được? Tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt, không lừa gạt tình cảm của ai, trong lòng tôi lúc trước chỉ toàn công việc, bây giờ thì có thêm em đó!"
Phó Thần cười nói.
"Đừng có thêm tôi, phiền phức tôi gặp vì anh đủ nhiều rồi. Có nhiều lúc tôi rất hối hận vì sao hôm đó lại cứu anh, khiến anh cứ bám lấy tôi cứ cái bóng!"
Lâm Ngọc Yên trả lời, trong giọng nói của cô có mấy phần giận dỗi.
"Vì chúng ta vẫn còn duyên phận đấy!" Phó Thần mỉm cười, đôi mắt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, những thứ hắn chuẩn bị đã bắt đầu, không thể để Lâm Ngọc Yên vì chuyện không đâu ảnh hưởng đến tâm trạng: "Yên Yên, em nhìn ra ngoài một chút đi!"
Phó Thần vừa nói vừa xoay người Lâm Ngọc Yên.
Còn chưa kịp phản ứng với hành động tùy ý của Phó Thần, tiếng reo hò xung quanh đã bắt đầu vang lên.
Ngay lúc này, từ dưới chân núi bay lên rất nhiều đèn lồng, phải có đến mấy trăm cái đủ màu sắc, thả đèn trời không phải là chuyện gì mới lạ nhưng với thời đại này, chuyện thả đèn trời gần như đã bị lãng quên.
Lâm Ngọc Yên kinh ngạc nhìn trăm chiếc đèn lồng đang bay lên bầu trơi tịch mịch, dù ở xa nhưng cô vẫn nhìn thấy được chữ "Yên" viết rất to ở trên đó, không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là món quà Phó Thần đã nói sẽ tặng cho cô.
Lần đầu tiên Lâm Ngọc Yên nhận được quà không phải là hiện vật.
"Có thích không? Mấy thứ này là chính tay tôi làm đó!"
Phó Thần cười hỏi khi nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên không nói thành lời của Lâm Ngọc Yên.
"Đèn trời bên ngoài có đến mấy trăm chiếc, bình thường nếu anh không ở Phó Thị thì đến quán cà phê của tôi phụ giúp, anh còn có thời gian để làm đèn trời cho tôi à?"
Lâm Ngọc Yên không tin hỏi lại.
"Tranh thủ thời gian là sẽ được thôi, hơn nữa mấy cái đèn trời kia tôi chuẩn bị cũng lâu rồi, không phải mới đây đâu." Phó Thần xoa cằm ngẫm nghĩ: "Chắc cũng bắt đầu từ khi em giận dỗi tôi chuyện của anh trai em, khi ấy tôi chỉ định làm vài chiếc dỗ em nhưng sau đó xảy ra chuyện tôi bị nhân viên cũ đâm lén, kế tiếp lại phát sinh thêm rất nhiều chuyện nữa nên tôi chuyển thành quà trung thu, tuy nhiên buổi sáng hôm nay tâm trạng của em lại không tốt vì vậy tôi quyết định sẽ tặng món quà này luôn, xem xem em có vì nể mặt khung cảnh đẹp này và mấy chiếc đèn lồng mà vui vẻ hơn không."
Phó Thần dừng lại nhìn Lâm Ngọc Yên rồi lại nói tiếp: "Tâm trạng của em bây giờ chắc không chỉ là vui không đâu nhỉ?"
"Đừng làm như mình hiểu tôi lắm, tôi không có vui đâu, không có chút nào cả!"
Lâm Ngọc Yên vừa cười vừa nói, rõ ràng là lời nói và bộ dạng của cô hoàn toàn trái ngược với nhau.
"Nói dối không tốt, sau này con của chúng ta sẽ học theo thì sao?"
Phó Thần gõ nhẹ lên trán Lâm Ngọc Yên.
"Cái gì mà con của chúng ta? Chúng ta ly hôn rồi, không có chuyện tôi tái hôn với anh đâu!"
Tuy rằng vẫn là lời từ chối giống như những lần trước nhưng lần này thái độ của Lâm Ngọc Yên có mấy phần là đang đùa giỡn.
"Yên Yên, tôi rất thích con gái, nếu sau này chúng ta tái hôn, tôi muốn có con gái xinh đẹp dịu dàng giống em!"
"Phó tổng giám đốc, mấy lời tán tỉnh của anh nên dành cho người khác đi, tôi không dễ gì bị anh dụ dỗ đâu!"
"Nước chảy đá mòn, trước sau gì em cũng sẽ thừa nhận bản thân đang có thiện cảm với tôi, em có muốn cá cược không? Chuyện chúng ta quay lại chỉ là vấn đề thời gian!"
"Tôi không cá cược đâu, anh đừng hòng khiêu khích được tôi." Lâm Ngọc Yên mỉm cười: "Anh cũng đừng làm phiền tôi ngắm cảnh đẹp."
Lâm Ngọc Yên nói xong vội quay người lại nhìn ra khung cảnh đèn trời bên ngoài cửa kính, những chiếc đèn trời đã bay cao hơn chạm đến mấy vì sao đang lung linh tỏa sáng, Lâm Ngọc Yên nghe thấy rất rõ tiếng suýt so xung quanh của mấy cô gái đứng gần đó, bọn họ đang bàn tán rằng nếu như được ai đó tặng cho khung cảnh xinh đẹp này thì không cần tốn công tán tỉnh, họ cũng sẽ đổ ngay.
Trên thực tế thì Lâm Ngọc Yên cũng đang rung động. Từ nhỏ đến lớn cô không yêu đương, sau khi kết hôn và đổ vỡ cũng không gây ra cho cô tổn hại tâm lý gì, ban đầu khi tiếp xúc với Phó Thần, cô luôn mang tâm trạng phòng bị hắn rất kỹ, cô cũng từng cho là bản thân khó chấp nhận được người từng không trọng mình, nên tự tạo ra bày xích... nhưng không biết từ lúc nào, những thứ cô nghĩ và những gì cô đã tạo ra dần dần bị Phó Thần công phá.
Mới mấy ngày trước cô còn mạnh dạn khẳng định sẽ không có tình cảm gì và từ chối Phó Thần rất cương quyết, nhưng hôm nay... Lâm Ngọc Yên không tự chủ đặt tay lên ngực mình, khi nào về phòng cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ bản thân rốt cuộc có tình cảm gì với Phó Thần hay không?
Lâm Ngọc Yên uống hết ly nước bâng quơ nói.
Thật ra đây cũng không hoàn toàn là lời nói bâng quơ của Lâm Ngọc Yên, thật sự Phó Thẩn có rất nhiều người yêu thầm, để ý, điển hình như Lôi Vân, Trương Thể Loan, Đường Liên Hoa... ngoài kia còn không biết có bao nhiêu nữa.
"Bọn họ tự mình đa tình sao có thể trách tôi được? Tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt, không lừa gạt tình cảm của ai, trong lòng tôi lúc trước chỉ toàn công việc, bây giờ thì có thêm em đó!"
Phó Thần cười nói.
"Đừng có thêm tôi, phiền phức tôi gặp vì anh đủ nhiều rồi. Có nhiều lúc tôi rất hối hận vì sao hôm đó lại cứu anh, khiến anh cứ bám lấy tôi cứ cái bóng!"
Lâm Ngọc Yên trả lời, trong giọng nói của cô có mấy phần giận dỗi.
"Vì chúng ta vẫn còn duyên phận đấy!" Phó Thần mỉm cười, đôi mắt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, những thứ hắn chuẩn bị đã bắt đầu, không thể để Lâm Ngọc Yên vì chuyện không đâu ảnh hưởng đến tâm trạng: "Yên Yên, em nhìn ra ngoài một chút đi!"
Phó Thần vừa nói vừa xoay người Lâm Ngọc Yên.
Còn chưa kịp phản ứng với hành động tùy ý của Phó Thần, tiếng reo hò xung quanh đã bắt đầu vang lên.
Ngay lúc này, từ dưới chân núi bay lên rất nhiều đèn lồng, phải có đến mấy trăm cái đủ màu sắc, thả đèn trời không phải là chuyện gì mới lạ nhưng với thời đại này, chuyện thả đèn trời gần như đã bị lãng quên.
Lâm Ngọc Yên kinh ngạc nhìn trăm chiếc đèn lồng đang bay lên bầu trơi tịch mịch, dù ở xa nhưng cô vẫn nhìn thấy được chữ "Yên" viết rất to ở trên đó, không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là món quà Phó Thần đã nói sẽ tặng cho cô.
Lần đầu tiên Lâm Ngọc Yên nhận được quà không phải là hiện vật.
"Có thích không? Mấy thứ này là chính tay tôi làm đó!"
Phó Thần cười hỏi khi nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên không nói thành lời của Lâm Ngọc Yên.
"Đèn trời bên ngoài có đến mấy trăm chiếc, bình thường nếu anh không ở Phó Thị thì đến quán cà phê của tôi phụ giúp, anh còn có thời gian để làm đèn trời cho tôi à?"
Lâm Ngọc Yên không tin hỏi lại.
"Tranh thủ thời gian là sẽ được thôi, hơn nữa mấy cái đèn trời kia tôi chuẩn bị cũng lâu rồi, không phải mới đây đâu." Phó Thần xoa cằm ngẫm nghĩ: "Chắc cũng bắt đầu từ khi em giận dỗi tôi chuyện của anh trai em, khi ấy tôi chỉ định làm vài chiếc dỗ em nhưng sau đó xảy ra chuyện tôi bị nhân viên cũ đâm lén, kế tiếp lại phát sinh thêm rất nhiều chuyện nữa nên tôi chuyển thành quà trung thu, tuy nhiên buổi sáng hôm nay tâm trạng của em lại không tốt vì vậy tôi quyết định sẽ tặng món quà này luôn, xem xem em có vì nể mặt khung cảnh đẹp này và mấy chiếc đèn lồng mà vui vẻ hơn không."
Phó Thần dừng lại nhìn Lâm Ngọc Yên rồi lại nói tiếp: "Tâm trạng của em bây giờ chắc không chỉ là vui không đâu nhỉ?"
"Đừng làm như mình hiểu tôi lắm, tôi không có vui đâu, không có chút nào cả!"
Lâm Ngọc Yên vừa cười vừa nói, rõ ràng là lời nói và bộ dạng của cô hoàn toàn trái ngược với nhau.
"Nói dối không tốt, sau này con của chúng ta sẽ học theo thì sao?"
Phó Thần gõ nhẹ lên trán Lâm Ngọc Yên.
"Cái gì mà con của chúng ta? Chúng ta ly hôn rồi, không có chuyện tôi tái hôn với anh đâu!"
Tuy rằng vẫn là lời từ chối giống như những lần trước nhưng lần này thái độ của Lâm Ngọc Yên có mấy phần là đang đùa giỡn.
"Yên Yên, tôi rất thích con gái, nếu sau này chúng ta tái hôn, tôi muốn có con gái xinh đẹp dịu dàng giống em!"
"Phó tổng giám đốc, mấy lời tán tỉnh của anh nên dành cho người khác đi, tôi không dễ gì bị anh dụ dỗ đâu!"
"Nước chảy đá mòn, trước sau gì em cũng sẽ thừa nhận bản thân đang có thiện cảm với tôi, em có muốn cá cược không? Chuyện chúng ta quay lại chỉ là vấn đề thời gian!"
"Tôi không cá cược đâu, anh đừng hòng khiêu khích được tôi." Lâm Ngọc Yên mỉm cười: "Anh cũng đừng làm phiền tôi ngắm cảnh đẹp."
Lâm Ngọc Yên nói xong vội quay người lại nhìn ra khung cảnh đèn trời bên ngoài cửa kính, những chiếc đèn trời đã bay cao hơn chạm đến mấy vì sao đang lung linh tỏa sáng, Lâm Ngọc Yên nghe thấy rất rõ tiếng suýt so xung quanh của mấy cô gái đứng gần đó, bọn họ đang bàn tán rằng nếu như được ai đó tặng cho khung cảnh xinh đẹp này thì không cần tốn công tán tỉnh, họ cũng sẽ đổ ngay.
Trên thực tế thì Lâm Ngọc Yên cũng đang rung động. Từ nhỏ đến lớn cô không yêu đương, sau khi kết hôn và đổ vỡ cũng không gây ra cho cô tổn hại tâm lý gì, ban đầu khi tiếp xúc với Phó Thần, cô luôn mang tâm trạng phòng bị hắn rất kỹ, cô cũng từng cho là bản thân khó chấp nhận được người từng không trọng mình, nên tự tạo ra bày xích... nhưng không biết từ lúc nào, những thứ cô nghĩ và những gì cô đã tạo ra dần dần bị Phó Thần công phá.
Mới mấy ngày trước cô còn mạnh dạn khẳng định sẽ không có tình cảm gì và từ chối Phó Thần rất cương quyết, nhưng hôm nay... Lâm Ngọc Yên không tự chủ đặt tay lên ngực mình, khi nào về phòng cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ bản thân rốt cuộc có tình cảm gì với Phó Thần hay không?
Danh sách chương