Ngày đầu tiên Lâm Ngọc Yên bị tạm giam...

Chín giờ sáng.

Văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Phó Thị.

"Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao tin tức Ngọc Yên bị tạm giam lại lên hot search?"

Lâm Đình Vũ nóng nảy quăng vỡ điện thoại khi thấy tin tức hàng đầu của hôm nay là về em gái hắn.

Một loạt tin không hay về Lâm Ngọc Yên chiếm lĩnh toàn bộ bảng xếp hạng tìm kiếm, rất nhiều cư dân mạng không rõ thực hư bình luận những lời rất khó nghe, trong đó rõ ràng có một lượng lớn nick ảo dẫn dắt dư luận.

Vốn dĩ tin tức Lâm Ngọc Yên bị bắt được Phó Thần phong tỏa rất kỹ, nếu không phải là người trong cuộc chắc chắn sẽ không biết nghi phạm báo chí đề cập đến là ai. Chuyện một diễn viên như Trương Thể Loan gặp tai nạn trong bữa tiệc của ông cụ Phó không thể giữ im lặng, việc duy nhất Phó Thần và Lâm Đình Vũ có thể làm chính là che giấu danh tính của người đang bị cảnh sát thẩm tra.

"Có người muốn dùng dư luận tạo áp lực với cảnh sát, không cần nghĩ cũng biết là do lão già họ Trương kia làm rồi."

Lâm Khánh Xuyên đặt tay lên vai trấn an Lâm Đình Vũ.

Gần đây anh họ của hắn vô cùng nóng tính, động một chút là nổi nóng đập phá đồ đạc hoặc là đánh người, chung quy cũng vì Cố Thiên Kỳ lại biến mất, không từ mà biệt.

Bây giờ thêm chuyện của Lâm Ngọc Yên, thật sự Lâm Khánh Xuyên rất sợ người anh họ này phát điên, làm ra vài chuyện ngoài tầm kiểm soát của lý trí.

"Tôi sẽ cho người gỡ hot search này và thuê thủy quân khống chế bình luận, trước khi chúng ta có chứng cứ cụ thể chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể manh động tránh kẻ chủ mưu thừa gió bẻ măng."

Phó Thần tắt màn hình máy tính trầm giọng nói.

Hơn ai hết, hắn là người lo lắng cho Lâm Ngọc Yên hết thảy, đối với mọi chuyện xảy ra phải bình tĩnh xử lý, nếu không sẽ rất thiệt thòi vì không những không cứu được người còn có khả năng tự chuốc họa vào thân.

Lúc sáng về nhà một lúc thẩm vấn lại mấy người hầu đã cho lời khai, hắn phát hiện ra một số vấn đề, bây giờ cần xem thêm camera giám sát được lắp đặt ở nhà cũ sẽ có manh mối mới.

Tất nhiên chuyện này hắn vẫn chưa nói với Lâm Đình Vũ hay bất kì người nào khác.

"Chết tiệt thật, lão già họ Trương vốn đã không ưa gì nhà họ Lâm, bây giờ có cơ hội vội vàng bỏ đá xuống giếng."

Lâm Đình Vũ nghiếng răng.

"Không chỉ có nhà họ Lâm đâu, Trương Giác cũng không thích nhà họ Phó, đặc biệt là tôi và Phó Thị." Phó Thần chậm rãi nói tiếp: "Ông ta dám cho người tung tin chắc đã chuẩn bị kỹ lưỡng để né tránh luật pháp, tiết lộ cơ mật điều tra cũng là tội, ông ta sẽ không ngu gì tự mình ra mặt đâu. Tạm thời cứ khống chế tin tức và bình luận trên mạng trước đã. Lâm tổng, anh cũng bình tĩnh lại trước đi."

Phó Thần rời khỏi bàn làm việc đi đến sofa ngồi xuống phía đối diện với Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên, hắn tự tay rót trà cho hai người họ. Đây là việc làm hiếm có, không phải ai cũng được hắn rót trà như vậy.

"Uống nước rồi điều chỉnh lại trạng thái, anh như thế này làm sao về nhà họ Lâm dỗ dành ông cụ? Chuyện của Yên Yên đã gây náo loạn truyền thông thì sớm muộn gì ông cụ Lâm cũng biết, tôi từng nghe Yên Yên nói sức khỏe của ông cụ Lâm vốn không tốt, ông ấy lại yêu thương cháu gái của mình, đây sẽ là một đả kích rất lớn đối với ông cụ đó."

"Tôi biết mình phải làm gì, không cần cậu nhắc nhở tôi." Lâm Đình Vũ hậm hực: "Lần này cậu giúp đỡ Yên Yên không đồng nghĩa tôi hay người nhà họ Lâm sẽ chấp nhận cậu qua lại với con bé. Chắc cậu cũng thấy thái độ của bố tôi rồi, hy vọng cậu đừng bám lấy con bé sau khi con bé được minh oan, từ khi dính líu đến cậu, không có ngày nào là con bé được bình yên."

"Theo đuổi Yên Yên là chuyện của tôi, có chấp nhận ở bên tôi không là quyết định của cô ấy, nhà họ Lâm thích tôi cũng được, không thích tôi cũng chẳng sao, chuyện này chẳng liên quan gì đến tình cảm của tôi và Yên Yên hết. Lúc trước nhà họ Lâm dùng hôn ước quyết định cuộc đời của Yên Yên một lần rồi, bây giờ lại muốn bổn cũ soạn lại nữa sao? Tôi thừa nhận rắc rối cô ấy gặp phải là do tôi, tôi cũng đang giải quyết triệt để rắc rối đó. Còn chuyện này nữa, nếu chỉ vì nhà họ Lâm không thích tôi lại bắt tôi bỏ cuộc thì hình như không công bằng cho tôi lắm nhỉ?" Phó Thần dừng lại một chút nhìn Lâm Đình Vũ một lúc thật lâu rồi nói tiếp: "Tôi từng nghĩ chúng ta đang cùng chung hoàn cảnh thì anh sẽ hiểu cho tôi mới đúng, lẽ nào tôi lại nghĩ sai à?"

Câu hỏi này của Phó Thần khiến Lâm Đình Vũ nghẹn lại, quả thực bản thân hắn cũng không khác gì Phó Thần là mấy, chuyện yêu đương đồng giới vẫn còn chưa được công khai thì Cố Thiên Kỳ lại biệt tăm biệt tích, không biết hắn đã đi đâu nhưng lần này Lâm Đình Vũ vô cùng tin tưởng hắn sẽ trở lại. Cả hai còn một đoạn đường dài chông gai ở phía trước.

"Giờ không phải lúc nói đến mấy vấn đề này đâu, chuyện quan trọng là cứu được Yên Yên trước đã."

Lâm Khánh Xuyên thở dài chán nản với hai vị tổng giám đốc trước mặt, chuyện quan trọng không nói cứ nói chuyện đâu đâu.
"Minh oan cho Yên Yên là chuyện cần làm, hai người đôi co với nhau về vấn đề tình cảm thì có thể giúp Yên Yên được hả? Tuy rằng cảnh sát đã nói sẽ thả Yên Yên sau bốn mươi tám giờ, nhưng ai biết được tới lúc đó có chuyện gì khác xảy ra không? Mỗi một giây trôi qua có thể thay đổi quỹ đạo của trái đất rồi, hai người không nắm bắt thời gian triệt để còn ở đây tranh luận, đôi co với nhau."

Văn phóng bỗng chốc im lặng, lời của Lâm Khánh Xuyên nói rất đúng, Lâm Đình Vũ sẽ tạm thời không nói đến chuyện tình cảm giữa em gái và Phó Thần nữa, bản thân hắn còn lo chưa xong nữa mà, hắn đâu có tư cách gì chất vấn người khác chứ? Thấy cả hai người kia không nói chuyện nữa, Lâm Khánh Xuyên lại nói tiếp: "Chúng ta nói chuyện camera ghi lại hình ảnh mâu thuẫn của Trương Thể Loan với người giống Yên Yên đi, sáng nay khi nhận được file từ Phó tổng tôi đã xem rồi, người kia đúng là rất giống Yên Yên, từ vóc dáng cho đến trang phục, tuy nhiên vẫn có thể nhận ra điểm khác biệt từ cử chỉ, còn có đoạn quay được góc nghiêng của gương mặt nữa, tôi dám khẳng định đó không phải là Yên Yên mà là một người có vóc dáng giống với em ấy!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện