"Chúng ta nói chuyện camera ghi lại hình ảnh mâu thuẫn của Trương Thể Loan với người giống Yên Yên đi, sáng nay khi nhận được file từ Phó tổng tôi đã xem rồi, người kia đúng là rất giống Yên Yên, từ vóc dáng cho đến trang phục, tuy nhiên vẫn có thể nhận ra điểm khác biệt từ cử chỉ, còn có đoạn quay được góc nghiêng của gương mặt nữa, tôi dám khẳng định đó không phải là Yên Yên mà là một người có vóc dáng giống với em ấy!"

Để chứng minh lời nói của mình, Lâm Khánh Xuyên lấy ra một chiếc usb cắm vào ổ máy tính xách tay của Phó Thần đang được mở sẵn, làm một vài thao tác, hình ảnh trích xuất từ camera hiện ra, mặc dù đã được làm rõ nhưng do góc quay và ánh sáng không đủ nên gương mặt người kia mờ nhạt, tuy nhiên vẫn đủ để những người quen biết Lâm Ngọc Yên nhìn ra đó không phải là cô, gương mặt góc nghiêng này so với gương mặt của Lâm Ngọc Yên có phần to hơn, ánh mắt và sóng mũi cũng khác biệt rõ rệt.

Tuy nhiên, với những điều này chỉ cung cấp thêm manh mối chứ không thể mang ra làm chứng cứ vì hình ảnh không rõ ràng.

"Biết ngay là một người khác mà, cố ý ăn mặc giống Yên Yên như vậy chắc chắn đã có âm mưu ngay từ đầu."

Lâm Đình Vũ bực dọc nói.

"Trong bữa tiệc có mười mấy hai mươi người ăn mặc tương tự với Yên Yên, tôi đã đối chiếu rồi." Phó Thần cũng đưa ra danh sách những người ăn mặc giống với Lâm Ngọc Yên, khả năng có người giả mạo là điều hắn nghĩ đến đầu tiên nên đã cho Lương Tuấn thu thập một danh mục những người tham dự bữa tiệc ăn mặc gần giống và có vóc dáng tương tự với cô: "Lễ phục của Yên Yên là do tôi kêu Lương Tuấn mang đến quán cà phê cho cô ấy lựa chọn, không loại trừ có người luôn âm thầm theo dõi cô ấy nên cố tình chuẩn bị quần áo gần giống, lễ phục là được tôi đặt may gấp nên chắc chắn sẽ không có cái thứ hai."

"Trong số những người này hình như không có ai quen biết với anh hay là Yên Yên nhỉ?"

Lâm Khánh Xuyên nhìn qua một lượt ngờ vực hỏi.

"Đúng vậy, cho nên tôi đang điều tra tiếp, chuyện lễ phục và hình ảnh tôi sẽ cung cấp cho cảnh sát Diệp, có phía cảnh sát hổ trợ sẽ tìm ra hung thủ thật sự nhanh hơn."

Phó Thần nói.

"Vậy chúng ta chia nhau ra tìm chứng cứ tiếp đi, tôi sẽ nhờ người dò hỏi ở tiệm lễ phục và các nhà thiết kế trong thành phố, nếu có thêm manh mối gì thì cùng nhau thảo luận." Lâm Đình Vũ nói xong đứng lên mặc lại áo vest: "Bây giờ tôi về nhà, không biết ông nội đã nghe tin tức về chuyện của Yên Yên chưa nữa."

"Anh, em đi với anh."

"Gửi lời hỏi thăm của tôi đến ông cụ Lâm!"

"Tôi biết rồi, chúng tôi đi trước đây!"

Cánh cửa văn phòng tổng giám đốc khép lại, Phó Thần ngã người ra ghế sofa, cảm giác mệt mỏi lại kéo đến, gần đây xung quanh hắn liên tục xảy ra nhiều chuyện, những chuyện đó lại đều những chuyện khó giải quyết triệt để. Trong đầu hắn đã hình dung sơ lược về một bức tranh âm mưu thâm hiểm, hắn muốn bắt lấy điểm sáng duy nhất trong bức tranh này để tìm ra nguyên nhân nhưng mọi thứ vẫn còn rất mờ mịt.

(.........................)

Ba giờ chiều.

Nhà họ Lâm.

Từ lúc nổ ra tin tức, phóng viên tụ tập trước cửa lớn của nhà cũ họ Lâm rất đông, bảo vệ cố gắng đuổi họ đi nhưng nói thế nào cũng không đuổi được, đám phóng viên như lũ ruồi nhặng cứ bám riết, trước cổng chật kín người muốn ra vào gì cũng rất khó khăn.

Bên trong nhà cũ không khí nặng nề u ám, ông cụ Lâm mặt mày tức giận, hậm hực nhìn Lâm lão gia và Lâm phu nhân ngồi phía đối diện, vốn dĩ ông cụ ngủ trưa thức dậy định ra ngoài uống trà với mấy ông bạn già nhưng vừa mở cửa thì bị đám phóng viên hỏi tới tấp, ông cụ không hiểu chuyện gì cho đến khi quản gia ở bên cạnh đưa ông xem hotsearch của ngày hôm nay.

Đến lúc này ông cụ mới biết cháu gái cưng của mình xảy ra chuyện.

Chẳng trách mà biểu hiện của con dâu ông sáng này rất lạ, thì ra con dâu thông đồng với con trai và hai đứa cháu nội lừa gạt ông.

"Hai anh chị nói cho lão già này nghe xem, rốt cuộc là Yên Yên đã xảy ra chuyện gì ở nhà họ Phó? Tại sao con bé lại trở thành hung thủ giết người?"

Ông cụ Lâm gõ mạnh cây gậy xuống đất lớn tiếng hỏi.

"Yên Yên bị oan, con bé cũng là người hị hại."

Lâm lão gia từ tốn giải thích.

Ông đem chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc thọ của ông cụ Phó kể lại thật tỉ mỉ. Thật ra lúc xảy ra chuyện ông không có mặt, câu chuyện hoàn toàn là được nghe từ Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên, có một vài chi tiết ông không nắm rõ, nhất là tại sao con gái ông lại ở cạnh Phó Thần - chồng cũ của con bé.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao anh chị lại giấu tôi? Có phải cảm thấy ông già này có tuổi rồi, lẩm cẩm dễ lừa gạt không? Còn nữa, Yên Yên và thằng nhãi con họ Phó đã ly hôn rồi mà, vì sao còn dây dưa dính líu?"

Ông cụ Lâm càng nghe càng nổi nóng, nhất là khi nghe đến Lâm Ngọc Yên có dây dưa với Phó Thần, dù cả hai đã ly hôn cách đây mấy tháng.

"Tụi con giấu bố vì sợ bố sẽ bị chuyện này làm kích động sinh bệnh, còn về việc thằng nhóc kia và Yên Yên thì con cũng không rõ nữa, con chỉ biết đại khái là thằng nhóc ấy đang theo đuổi lại con bé thôi." Lâm lão gia nói thêm: "Lúc ở sở cảnh sát con tận mắt thấy thằng nhóc đó vô cùng lo lắng cho Yên Yên, còn để luật sư của Phó Thị đến giúp."

"Chuyện thằng nhóc họ Phó ấy tôi sẽ nói sau, trước mắt là tôi muốn anh chị giải quyết đám phóng viên ngoài kia để tôi còn đến sở cảnh sát thăm cháu gái, cháu gái tôi có chuyện, các người giấu giấu diếm diếm tôi như vậy là hay lắm à? Có phải nếu tin tức không bùng nổ thì sẽ giấu tôi đến hết đời không?"

"Bố, con không có ý đó, con định đợi Yên Yên được thả ra rồi mới nói."
"Tôi không muốn nghe anh chị ngụy biện nữa, bây giờ giải quyết đám phóng viên bên ngoài cho tôi!"

Ông cụ Lâm lại giậm mạnh cây gậy lên sàn, Lâm lão gia biết bố mình đã tức giânh thực sự nên cũng không dám nhiều lời, ông cùng Lâm phu nhân, quản gia và một số người trong nhà họ Lâm đi ra ngoài cửa.

Thật ra không cần ông cụ Lâm nói, ông cũng sẽ giải quyết đám phóng viên này thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện