"Tâm trạng của em hình như rất tốt nhỉ?"
Ngôn Cảnh Huyên nhìn Diệp Thiên Ý vừa chơi điện thoại, vừa cười tủm tỉm qua tấm gướng lớn ở phòng trang điểm vui vẻ hỏi.
Hôm nay vừa đến đoàn phim, Ngôn Cảnh Huyên đã nghe nói chuyện Thẩm Nguyệt bị Quý Khởi Phong đuổi khỏi đoàn, đây vốn dĩ là một chuyện lớn, lại còn liên quan đến Diệp Thiên Ý nên cô muốn tìm hiểu cho cặn kẽ, tuy nhiên, khi đến văn phòng tìm Quý Khởi Phong lại thấy hắn treo bảng miễn tiếp khách, Ngôn Cảnh Huyên liền gọi điện thoại, nhưng đáp lại chỉ có mấy tiếng tút tút kéo dài.
Hết cách, cô đành đến phòng trang điểm thay đồ chờ đợi, thì gặp Diệp Thiên Ý đang nhìn điện thoại cười đùa, hớn hở.
"Chị dâu, chị không biết đâu, vị đạo diễn nào đó làm em buồn cười lắm. Thấy anh ta hay quay phim tình cảm, cứ tưởng bản thân nhiều kinh nghiệm lắm, vậy mà mới bị em trêu một chút đã đỏ mặt, bỏ của chạy lấy người. Chị nói xem, anh ta như vậy có phải dễ thương lắm không?"
Diệp Thiên Ý cười hỏi.
"Em trêu chọc Quý Khởi Phong à? Anh ta cứu em, em lại đi trêu chọc người ta vậy hả?"
Ngôn Cảnh Huyên phì cười hỏi lại.
"Ai bảo anh ta dễ bị chọc chứ. Em cũng đâu có làm gì quá đáng đâu. Mà chị, chị xem nếu em mạnh dạn tán tỉnh anh ta rồi đá thì liệu anh ta có giống mấy cô gái trong phim khóc mấy dòng sông không?"
"Em đó, đừng đùa cợt quá đáng. Người ta là đàn ông chưa trải qua yêu đương, em đùa cợt như vậy sẽ khiến anh ta có bóng ma tâm lý đó."
Ngôn Cảnh Huyên gõ nhẹ lên trán Diệp Thiên Ý trách mắng.
"Anh ta không yếu đuối đến mức vậy đâu nhỉ..."
Diệp Thiên Ý xoa trán.
"Ai cũng có mặt yếu đuối hết. Em dừng lại ở đây được rồi, dù gì anh ta cũng giúp em, em đừng hại đời người ta đó." Ngôn Cảnh Huyên đổi chủ đề: "Mấy ngày nữa là hôn lễ của Diệp Thanh Y, Quân Vũ nói nếu em muốn tìm cơ hội về nhà thì có thể đến gặp bố vào ngày cưới của Diệp Thanh Y, ông ấy là người sỉ diện, trước mặt nhiều người sẽ không làm khó dễ em đâu."
Nhắc đến chuyện về nhà, sắc mặt tươi cười của Diệp Thiên Ý biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ủ dột, tiu nghĩu của cô.
Từ cái hôm về nhà họ Diệp rồi lại bị đuổi, Lâm Lan không còn lén đến gặp cô nữa, lần cuối bà ấy gửi tin nhắn là nói mình bị cấm túc, không thể ra khỏi nhà họ Diệp, điện thoại cũng bị tịch thu.
Tuy rằng cô không ưa gì Diệp Thanh Y, nhưng ngày cưới là ngày trọng đại, cô không thể để cô ta mất hứng. Chuyện về họ Diệp... chắc là nên để từ từ rồi tính.
"Sao vậy? Em không muốn về nhà nữa sao?"
Ngôn Cảnh Huyên dò hỏi.
"Không phải đâu chị, chỉ là em không muốn phá hôn lễ của Diệp Thanh Y... dù sao ngày cưới cũng là ngày trọng đại mà, qua ngày cưới em đi xin bố cho về nhà lần nữa cũng được..."
Diệp Thiên Ý thấp giọng.
"Đằng nào thì hôn lễ của cô ta cũng diễn ra không suông sẻ mà!"
Ngôn Cảnh Huyên lẩm bẩm.
Kế hoạch vạch mặt Diệp Thanh Y đã được chuẩn bị kĩ lưỡng, dù thế nào thì cô cũng không để kẻ ác sống tiêu diêu tự tại được. Sơ và mấy đứa trẻ ở cô nhi viện không thể mãi là mấy vong hồn oan khuất.
Diệp Thanh Y làm nhiều chuyện xấu, đây là quả báo của cô ta đáng phải nhận.
"Chị dâu, chị nói gì vậy? Em nghe không rõ lắm?"
Diệp Thiên Ý ngơ ngác hỏi.
"À, chị vừa nói em tốt với cô ta quá. Cô ta ức hiếp em như vậy mà em vẫn còn nghĩ cho cô ta nữa."
Ngôn Cảnh Huyên miễn cưỡng nói.
"Dù gì em cũng là người từng trãi qua một cuộc hôn nhân thất bại mà, cảm giác mất đi người yêu đau khổ lắm. Hơn nữa lũ em cưới có mỗi anh trai đến chúc phúc thôi, em không muốn Diệp Thanh Y cũng giống em, hôn nhân bị người ta đàm tiếu."
Diệp Thiên Ý cười buồn.
Nhớ đến hôn lễ năm đó, hội trường lạnh tanh không một bóng người, Diệp Quân Vũ khi ấy chưa nắm thực quyền, người trong giới cũng không ai cho hắn mặt mũi, vì vậy mà suốt một thời gian dài, Diệp Thiên Ý bị mọi người thi nhau chế nhạo, cô đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ, cuối cùng buộ phải ra nước ngoài để trốn tránh.
Ngôn Cảnh Huyên chưa từng trải qua những chuyện khủng khiếp này nên cô sẽ không hiểu được đắn đo, suy nghĩ trong lòng Diệp Thiên Ý.
"Lúc đó... có phải em rất đau khổ không? Cuộc đời em hình như không có lúc nào vui vẻ nhỉ?"
Ngôn Cảnh Huyên đau xót.
"Cũng có chứ chị, quãng thời gian em sống ở nước ngoài cũng xem như được hưởng hạnh phúc rồi, chỉ tiếc là hạnh phúc này ngắn ngủi quá thôi."
"Sau này em sẽ có hạnh phúc lâu dài mà, chị tin rằng em sẽ gặp được người thực sự khiến em vui vẻ. Giống như chị đã gặp anh trai em vậy đó!"
"Em cũng mong là vậy..."
Ở bên ngoài, Quý Khởi Phong lặng lẽ bỏ đi, hắn định tìm Ngôn Cảnh Huyên nói chuyện một chút, nhưng không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại này.
Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút gì đó không được thoải mái.
Ngôn Cảnh Huyên nhìn Diệp Thiên Ý vừa chơi điện thoại, vừa cười tủm tỉm qua tấm gướng lớn ở phòng trang điểm vui vẻ hỏi.
Hôm nay vừa đến đoàn phim, Ngôn Cảnh Huyên đã nghe nói chuyện Thẩm Nguyệt bị Quý Khởi Phong đuổi khỏi đoàn, đây vốn dĩ là một chuyện lớn, lại còn liên quan đến Diệp Thiên Ý nên cô muốn tìm hiểu cho cặn kẽ, tuy nhiên, khi đến văn phòng tìm Quý Khởi Phong lại thấy hắn treo bảng miễn tiếp khách, Ngôn Cảnh Huyên liền gọi điện thoại, nhưng đáp lại chỉ có mấy tiếng tút tút kéo dài.
Hết cách, cô đành đến phòng trang điểm thay đồ chờ đợi, thì gặp Diệp Thiên Ý đang nhìn điện thoại cười đùa, hớn hở.
"Chị dâu, chị không biết đâu, vị đạo diễn nào đó làm em buồn cười lắm. Thấy anh ta hay quay phim tình cảm, cứ tưởng bản thân nhiều kinh nghiệm lắm, vậy mà mới bị em trêu một chút đã đỏ mặt, bỏ của chạy lấy người. Chị nói xem, anh ta như vậy có phải dễ thương lắm không?"
Diệp Thiên Ý cười hỏi.
"Em trêu chọc Quý Khởi Phong à? Anh ta cứu em, em lại đi trêu chọc người ta vậy hả?"
Ngôn Cảnh Huyên phì cười hỏi lại.
"Ai bảo anh ta dễ bị chọc chứ. Em cũng đâu có làm gì quá đáng đâu. Mà chị, chị xem nếu em mạnh dạn tán tỉnh anh ta rồi đá thì liệu anh ta có giống mấy cô gái trong phim khóc mấy dòng sông không?"
"Em đó, đừng đùa cợt quá đáng. Người ta là đàn ông chưa trải qua yêu đương, em đùa cợt như vậy sẽ khiến anh ta có bóng ma tâm lý đó."
Ngôn Cảnh Huyên gõ nhẹ lên trán Diệp Thiên Ý trách mắng.
"Anh ta không yếu đuối đến mức vậy đâu nhỉ..."
Diệp Thiên Ý xoa trán.
"Ai cũng có mặt yếu đuối hết. Em dừng lại ở đây được rồi, dù gì anh ta cũng giúp em, em đừng hại đời người ta đó." Ngôn Cảnh Huyên đổi chủ đề: "Mấy ngày nữa là hôn lễ của Diệp Thanh Y, Quân Vũ nói nếu em muốn tìm cơ hội về nhà thì có thể đến gặp bố vào ngày cưới của Diệp Thanh Y, ông ấy là người sỉ diện, trước mặt nhiều người sẽ không làm khó dễ em đâu."
Nhắc đến chuyện về nhà, sắc mặt tươi cười của Diệp Thiên Ý biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ủ dột, tiu nghĩu của cô.
Từ cái hôm về nhà họ Diệp rồi lại bị đuổi, Lâm Lan không còn lén đến gặp cô nữa, lần cuối bà ấy gửi tin nhắn là nói mình bị cấm túc, không thể ra khỏi nhà họ Diệp, điện thoại cũng bị tịch thu.
Tuy rằng cô không ưa gì Diệp Thanh Y, nhưng ngày cưới là ngày trọng đại, cô không thể để cô ta mất hứng. Chuyện về họ Diệp... chắc là nên để từ từ rồi tính.
"Sao vậy? Em không muốn về nhà nữa sao?"
Ngôn Cảnh Huyên dò hỏi.
"Không phải đâu chị, chỉ là em không muốn phá hôn lễ của Diệp Thanh Y... dù sao ngày cưới cũng là ngày trọng đại mà, qua ngày cưới em đi xin bố cho về nhà lần nữa cũng được..."
Diệp Thiên Ý thấp giọng.
"Đằng nào thì hôn lễ của cô ta cũng diễn ra không suông sẻ mà!"
Ngôn Cảnh Huyên lẩm bẩm.
Kế hoạch vạch mặt Diệp Thanh Y đã được chuẩn bị kĩ lưỡng, dù thế nào thì cô cũng không để kẻ ác sống tiêu diêu tự tại được. Sơ và mấy đứa trẻ ở cô nhi viện không thể mãi là mấy vong hồn oan khuất.
Diệp Thanh Y làm nhiều chuyện xấu, đây là quả báo của cô ta đáng phải nhận.
"Chị dâu, chị nói gì vậy? Em nghe không rõ lắm?"
Diệp Thiên Ý ngơ ngác hỏi.
"À, chị vừa nói em tốt với cô ta quá. Cô ta ức hiếp em như vậy mà em vẫn còn nghĩ cho cô ta nữa."
Ngôn Cảnh Huyên miễn cưỡng nói.
"Dù gì em cũng là người từng trãi qua một cuộc hôn nhân thất bại mà, cảm giác mất đi người yêu đau khổ lắm. Hơn nữa lũ em cưới có mỗi anh trai đến chúc phúc thôi, em không muốn Diệp Thanh Y cũng giống em, hôn nhân bị người ta đàm tiếu."
Diệp Thiên Ý cười buồn.
Nhớ đến hôn lễ năm đó, hội trường lạnh tanh không một bóng người, Diệp Quân Vũ khi ấy chưa nắm thực quyền, người trong giới cũng không ai cho hắn mặt mũi, vì vậy mà suốt một thời gian dài, Diệp Thiên Ý bị mọi người thi nhau chế nhạo, cô đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ, cuối cùng buộ phải ra nước ngoài để trốn tránh.
Ngôn Cảnh Huyên chưa từng trải qua những chuyện khủng khiếp này nên cô sẽ không hiểu được đắn đo, suy nghĩ trong lòng Diệp Thiên Ý.
"Lúc đó... có phải em rất đau khổ không? Cuộc đời em hình như không có lúc nào vui vẻ nhỉ?"
Ngôn Cảnh Huyên đau xót.
"Cũng có chứ chị, quãng thời gian em sống ở nước ngoài cũng xem như được hưởng hạnh phúc rồi, chỉ tiếc là hạnh phúc này ngắn ngủi quá thôi."
"Sau này em sẽ có hạnh phúc lâu dài mà, chị tin rằng em sẽ gặp được người thực sự khiến em vui vẻ. Giống như chị đã gặp anh trai em vậy đó!"
"Em cũng mong là vậy..."
Ở bên ngoài, Quý Khởi Phong lặng lẽ bỏ đi, hắn định tìm Ngôn Cảnh Huyên nói chuyện một chút, nhưng không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại này.
Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút gì đó không được thoải mái.
Danh sách chương