“Cảnh cáo: Còn 1 phút 38 giây hồng bao tiền mặt biến mất!”

Quý Thiên Nhu cong cong khóe miệng.

“Đúng thật là có một việc nhỏ muốn nhờ các ngươi.”

Một lúc sau, dưới chân núi Hoài, âm thanh của đám lưu manh Lưu vang vọng tận trời: “Bọn ta nguyện ý giúp Quý nương tử rút tiền! Bọn ta nguyện ý giúp Quý nương tử rút tiền! Bọn ta nguyện ý giúp Quý nương tử rút tiền!”

“Đinh — chúc mừng ký chủ kích hoạt thành tích "Nói điều quan trọng ba lần" và nhận được một gói bánh quy phô mai. Hệ thống thành tích đã được mở khóa.”

“Tấm lòng giúp đỡ của người bạn quá mạnh mẽ đã cảm động đến thần may mắn, phần thưởng kích hoạt tăng gấp đôi, ‘hai lượng bạc’ đã được phát vào túi trang bị của ký chủ, xin hãy nhận lấy kịp thời.”

Mấy người lưu manh Lưu hét xong, thấy Quý Thiên Nhu sững người, nhanh chóng kéo nhau bỏ đi.

Quý Thâm thấy vậy, vươn cổ muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Mấy động tác nhỏ của đám lưu manh Lưu không phải là Quý Thiên Nhu không để ý, chỉ là lưu manh Lưu đối với nàng mà nói đã không còn tác dụng rồi, đi hay ở cũng không sao cả.

-

Quý Nhụy tỉnh dậy trên lưng Quý Thiên Nhu, bé mơ hồ, cảm giác bản thân như nằm trong một cái ôm ấm áp, còn tưởng rằng là trước kia, làm nũng: “Mẹ, con đói rồi.”

Nghe vậy, Quý Thiên Nhu muốn đặt Quý Nhụy xuống.

Quý Thâm ngăn nàng lại, tiểu hài tử hé miệng, mặt không biểu cảm nói: “Sắp đuổi kịp Dương bá mẫu rồi, nếu dừng lại sẽ bị chậm mất.”

Dương bá mẫu? Quý Nhụy dụi mắt, nhìn xung quanh.



“Chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Đang trên đường tìm Dương bá mẫu.” Quý Thâm trả lời.

Quý Nhụy vui vẻ ra mặt. Dương bá mẫu là một vị phu nhân họ gặp được trên đường chạy nạn, bà ấy giống với Quý Thiên Nhu mang theo hai đứa con, đối với hai huynh muội bọn họ rất tốt.

Quý Thiên Nhu đặt Quý Nhụy xuống, đưa bánh quy phô mai cho hai đứa.

“Lấp đầy dạ dày quan trọng.”

Quý Thâm bĩu môi, nhìn Quý Thiên Nhu một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh Quý Nhụy.

Khi hai đứa trẻ đang ăn bánh quy, Quý Thiên Nhu tìm chút cành khô và lá rụng nhóm lửa, đun nước nóng rồi đổ vào ống tre.

Nước chưa qua xử lý có rất nhiều vi khuẩn, không thích hợp để hai đứa trẻ sử dụng.

“Ca ca, muội muốn ăn khoai lang sấy.”

Quý Nhụy ăn hai miếng bánh quy, rồi nhét bánh vào ngực Quý Thâm

Quý Thâm gật đầu, sờ vào tay nải nhỏ ở phía sau.

Vừa sờ vào, mặt cậu cứng lại.

“Soạt—”

Con chuột xám với cái bụng phình to theo tay của Quý Thâm bò ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện