Quý Thâm mở tay nải ra, bên trong trống không, chứ đừng nói đến khoai lang sấy.

Thậm chí cả mảnh vụn cũng không có! “Nhụy Nhụy, châm lửa!”

“Chúng ta nướng nó lên ăn!”

Quý Thâm tóm lấy cái đuôi của con chuột xám.

Cậu phồng má, nghiến răng nghiến lợi nói.

Con chuột xám đó một hơi ăn hết sạch khẩu phần ăn trong ba ngày của hai huynh muội bọn họ!

Quý Nhụy rất phối hợp, một chân đá đổ cái cây khô cao gấp đôi người bé, kéo cái cây ném nó vào đống lửa.

Con chuột xám không bị Quý Thâm dọa sợ, mà ngược lại lại bị hành động của Quý Nhụy dọa.

Hai cái chân trước ôm nhau, liên tục gật đầu.

Giống như là đang xin lỗi vậy.



“Ca ca, con chuột này biết cúi đầu!” Quý Nhụy dường như phát hiện ra châu lục mới, vây quanh con chuột xám nói: “Gật một cái nữa đi!”

Con chuột xám “chít” một tiếng, vẫy đuôi thoát khỏi sự trói buộc của Quý Thâm, xoay một vòng trong không trung, sau khi vững vàng hạ cánh lại quay tròn mấy vòng tròn dưới đất, cái đuôi nhỏ quét qua quét lại, quét sạch cả đất đá trên mặt đất.

“Ca ca, trên mặt đất có vết nứt!”

Quý Thiên Nhu nghe vậy, liếc nhìn qua một cái, quả đúng là.

Hai mắt Quý Thâm sáng lên.

“Là hầm!”

Giọng cậu rất to và rõ ràng, vô cùng tự tin.

Quý Thiên Nhu nhịn cảm giác muốn xoa cái đầu bé nhỏ của cậu, hỏi: “Sao con biết đây là hầm?”

“Chính là hầm.”

Quý Thâm ngồi xổm xuống chỉ vào, nghiêng đầu, chính là con chuột xám không chạy trốn đi: “Đây là con chuột tinh, nó sẽ chạy theo thức ăn!”

Quý Thiên Nhu khẽ gật đầu, nói cũng có lý.

Nếu thật sự là hầm, có khả năng phía bên kia chính là lương thực!



Quý Nhụy quét sạch một khoảng đất trống, nhìn thấy bên dưới là một tảng đá hình bầu dục.

Bé hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhấc tảng đá lên.

Quý Thiên Nhu đang chuẩn bị phụ giúp: “...”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Quý Nhụy rất mạnh, nhưng có vẻ như là sức mạnh của bé lại tăng lên rồi?!

Tảng đá được gỡ ra, Quý Nhụy nhìn xuống bên dưới, vui mừng khôn xiết: “Ca ca, mẹ, bên dưới còn có cả thang!”

Quý Thiên Nhu cầm ngọn đuốc, dẫn đầu đi xuống.

Đây quả thực là một cái hầm, không gian rất lớn, ngọn đuốc còn không thể chạm tới rìa của hầm.

Phia bên trái chất đống mấy cái bao, bên trên còn có một lớp bụi.

Ngoại trừ bao đầu tiên chứa đầy áo khoác đệm cũ, những bao còn lại chứa đầy gạo và ngô cũ.

“Me, chúng ta có lương thực rồi!”

Bên má Quý Nhụy có hai cái núm đồng tiền rất sâu, theo nụ cười của bé mà lõm vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện