Thúy Vi lộ vẻ mặt đã hiểu rồi xuống dưới truyền lời.

Nghe thấy tiếng Minh Thiều cáo từ rời đi, ta xác nhận mình sẽ không bị cắt đứt gân cốt tứ chi nữa, lúc này mới mềm nhũn người ngã xuống giường.

Lôi gia quả thực không phải nơi tốt lành.

Thật đúng là qua cửa ải này lại đến cửa ải khác.

Chưa kịp để ta thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lạnh nhạt của Lôi Thú Tuyết lại vọng đến từ trên đầu:
"Tội c.

h.

ế.

t có thể miễn, tội sống khó tha đấy, Tiểu Xuân.

"
Một sợi xích kim loại mảnh được Lôi Thú Tuyết sai người mang đến, tiếng khóa vang lên thanh thúy, khóa chặt vào mắt cá chân của ta.


Đầu kia của sợi xích được đóng chặt vào tường.

Ta nhìn chằm chằm vào sợi xích này hồi lâu, cuối cùng vẫn nuốt cơn giận này xuống.

Đã nhẫn nhịn ở Ngọc Kinh lâu nhiều năm như vậy, một hai ngày nữa thì có hề gì?
23
Chân lạnh, lòng hoảng.

Sau ngày hôm đó ta bắt đầu sốt cao, mơ mơ màng màng bị Lôi Thú Tuyết đưa từ thôn trang về Lôi phủ.

Minh Thiều được mời đến chữa bệnh cho ta, dứt khoát ở luôn tại Lôi phủ.

Uống hết bát thuốc đắng này đến bát thuốc đắng khác, đến khi bệnh tình của ta có chút khởi sắc thì đã đến giao thừa.

Vì là dịp năm mới, hiếm khi Lôi Thú Tuyết nới lỏng, tạm thời tháo sợi xích ở mắt cá chân ta ra.

Tuy phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong viện tử, nhưng cũng đủ để ta ngồi trước mặt Minh Thiều giả vờ trò chuyện, thực ra là dò la tin tức.

Minh Thiều chẩn bệnh cho ta, cũng trở nên quen mặt với ta.

Lúc này, nàng ấy đã cởi mạng che mặt, đang ngồi trong phòng ta, tay cầm kẹp gắp khoai lang nướng trong lò than.

Ta nhìn nửa gương mặt bên phải lạnh lùng của Minh Thiều, không khỏi nhớ đến hai vết sẹo khủng khiếp do bỏng trên nửa mặt bên trái của nàng ấy.

Dung mạo thanh nhã động lòng người như vậy, nếu đến Ngọc Kinh lâu của bọn ta chắc chắn sẽ trở thành hoa khôi nương tử.

Rốt cuộc ai lại tàn nhẫn đến mức hủy hoại dung mạo của nàng ấy như vậy?
Minh Thiều vất vả lắm mới gắp được một củ khoai lang vừa chín, thấy ta nhìn chằm chằm vào nàng ấy, tưởng ta muốn ăn nên đưa củ khoai lang qua:
"Tiểu Xuân, cẩn thận kẻo bỏng.

"
Nhưng ta lắc đầu, không nhận củ khoai lang trong tay nàng ấy.

Có lẽ vẻ tiếc nuối trong mắt ta quá rõ ràng, Minh Thiều nhận ra điều gì đó, từ từ mỉm cười:
"Tiểu Xuân có muốn biết câu chuyện của ta không?"
"Có thể hỏi sao?" Ta thuận thế hỏi.


"Chẳng có gì đáng tò mò cả.

" Lôi Thú Tuyết vén rèm bước vào, mang theo chút hơi lạnh ngồi xuống bên cạnh ta: “Tiểu y nữ về quê đi khám bệnh từ thiện, cản trở đường làm ăn của y quán địa phương.

Người ta tìm một người sắp c.

h.

ế.

t giả vờ cầu y, thực ra là mượn người c.

h.

ế.

t gây sự, đưa tiểu y nữ vào huyện nha.

Không chỉ mua chuộc nha dịch đánh nàng ấy đến thoi thóp, còn sợ nàng ấy dựa vào nam nhân trở mình tính sổ, dùng bàn ủi nung đỏ hủy hoại khuôn mặt nàng ấy.

"
"Nhưng y độc vốn không tách rời, may mắn thoát chết, tiểu y nữ diệt môn những kẻ đó cùng quan sai huyện lệnh, tổng cộng hơn trăm người.

" Minh Thiều cười tủm tỉm bổ sung: “Sau đó lưu lạc giang hồ, bị người ta truy sát suốt hơn ba năm, cho đến khi gặp tỷ tỷ của ngươi, lúc này mới trở thành môn khách của Lôi phủ.


"
Ta vốn định mượn vết sẹo trên mặt Minh Thiều để mở lòng nàng ấy, từ đó dò la tin tức bên ngoài.

Lôi Thú Tuyết xuất hiện kịp thời, khiến ý định của ta trở thành công cốc.

Biết nàng ta tâm tư sâu sắc, ta không dám để nàng ta phát hiện ra manh mối, vì vậy không hỏi thêm nữa.

Chỉ im lặng nhận lấy củ khoai lang, thổi nhẹ để nguội bớt, bóc vỏ rồi đặt vào đĩa bạc.

"Tỷ tỷ," Ta đưa đĩa bạc cho Lôi Thú Tuyết: “Ngươi nếm thử đi, cẩn thận kẻo nóng.

"
Nàng ta thuận tay nhận lấy đĩa bạc, cầm thìa lặng lẽ ăn khoai lang.

Lửa than trong lò âm ỉ cháy, sưởi ấm căn phòng, cũng xua tan đi cái lạnh trên gương mặt Lôi Thú Tuyết.

Minh Thiều thấy vậy, mỉm cười nháy mắt với ta, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện