Nàng ấy vừa đi, Lôi Thú Tuyết lập tức đưa một thìa khoai lang đến bên miệng ta: "A.
"
Ta liếc nhìn cái thìa Lôi Thú Tuyết vừa chạm môi, không chút do dự há miệng nuốt khoai lang vào, ngọt ngào nói: "Cảm ơn tỷ tỷ.
"
Sau khi ăn xong một củ khoai lang cùng ta, Lôi Thú Tuyết lặng lẽ quay đầu, nhìn chằm chằm ta hồi lâu.
Ánh mắt ẩn chứa ý nghĩa khó hiểu:
"Dạo này Tiểu Xuân ngoan ngoãn hơn nhiều.
"
Ta cung kính cúi đầu: "Nên vậy.
"
"Ha," Lôi Thú Tuyết bỗng khẽ cười: “Cũng có thể chỉ là bề ngoài ngoan ngoãn thôi.
"
Lời này ẩn chứa mũi nhọn, rõ ràng nàng ta vẫn còn nghi ngờ ta.
Ta không dám đáp lời, để che giấu sự lúng túng của mình, chỉ đành lặng lẽ lật những củ khoai lang chưa chín trong lò.
Nhưng Lôi Thú Tuyết không dễ dàng buông tha cho ta đang cúi đầu nhận lỗi:
"Đừng hy vọng Lý Túy Vãn đến cứu ngươi, nàng ta đang ốc còn không mang nổi mình ốc.
"
"Cuối năm đúng là lúc các nước triều cống, sứ giả các nước sẽ lần lượt đến đế đô.
"
"Một vị Trưởng Công chúa không còn Phò mã, vì quốc gia mà xuất giá, chẳng phải vừa hay sao?"
"Đợi nàng ta gả đi, ngươi cũng nên thu tâm lại, ngoan ngoãn ở bên cạnh tỷ tỷ.
"
Ta bất chợt ngẩng đầu, giọng điệu và biểu cảm đều lạnh lùng: "Tỷ tỷ quan tâm đến Trưởng Công chúa như vậy, có phải vì vẫn nhớ mãi chuyện ta từng là khách trong màn của nàng ấy không?"
Có lẽ mấy chữ "khách trong màn" đã kích thích Lôi Thú Tuyết.
Nàng ta giơ tay ném mạnh đĩa bạc cùng cái thìa xuống đất.
Tiếng động thật lớn vang lên.
Ta nhớ đến lần trước nàng ta tuyên bố sẽ cắt đứt gân tay gân chân của ta, lập tức rụt cổ lại như một con chim cút.
Thúy Vi nghe tiếng động chạy đến, thấy tình hình thì vội vàng quỳ xuống dọn dẹp đống lộn xộn dưới đất.
Sắc mặt Lôi Thú Tuyết khó coi: "Mùng năm tháng Giêng! thôi, mười lăm đi, qua xong Tết Nguyên tiêu rồi hãy khóa nàng lại.
"
Nói xong, Lôi Thú Tuyết hất rèm rời đi.
Chỉ có ta nhìn chằm chằm vào cái cổ mảnh mai của nàng ta được bọc trong lớp áo đông dày cộm, cúi mặt xuống lộ ra một nụ cười lạnh.
Lôi Thú Tuyết, ngươi và ta quả không hổ danh là tỷ muội cùng huyết thống.
Lại không hẹn mà cùng nghĩ đến việc tìm một Phò mã mới cho Lý Túy Vãn.
Chỉ là ngươi làm sao biết được, trong số những sứ thần tiểu quốc đến triều cống này, không có đồng minh của Trưởng Công chúa phủ chứ? Ta nhớ đến kế sách mình đã tự tay viết trong hã gian ở Ngọc Kinh lâu, khóe môi khẽ cong lên.
Những kẻ muốn đoạt quyền, làm sao có thể chỉ bố trí ở một nơi nhỏ hẹp như đế đô chứ?
Khóa ta bên cạnh, ngươi nghĩ mình có thể thắng sao?
Phải biết rằng, những kẻ muốn Lôi phủ sụp đổ, đâu chỉ có mình ta.
Tỷ tỷ à.
24
Đêm giao thừa nhanh chóng đến bất ngờ.
Nhưng cho dù là trong một dịp tốt lành như đêm giao thừa, bầu không khí tại gia yến của Lôi gia cũng rất kỳ quặc.
Chưa cần nói đến Trần thị vừa mới được thả ra từ tiểu Phật đường.
Cả nhà c.
h.
ế.
t sạch, mang theo cái danh tội phụ, lại còn bị ép phải ngồi ăn cùng một bàn với kẻ thù!
Nếu ta là bà ta, đừng nói là có sắc mặt tốt.
Ta mà không lật bàn tại chỗ, đổ hết thức ăn lên đầu đối phương, thì cũng coi như ta Lôi Kinh Xuân tu dưỡng quá tốt rồi.
Trên gương mặt Lôi Tướng cũng lộ ra chút mệt mỏi.
Những ngày qua, không ít các nước nhỏ xung quanh đến cống nạp.
Hoàng đế tuổi đã cao, tinh lực không đủ, rất nhiều công việc vụn vặt đều giao cho Lôi Tướng xử lý.
Thế lực của Lý Túy Vãn ngày càng mạnh, lại vì mất ta nên điên cuồng tìm cách gây sự với phe Lôi Tướng vốn đã không cùng lập trường.
Dù với thủ đoạn của Lôi Trọng Hóa, tích tụ quá nhiều chuyện rắc rối như vậy cũng đã tiêu hao rất nhiều tâm lực của ông ta.
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai bên tóc mai lấp lánh ánh bạc dưới ánh nến của Lôi Tướng, trong lòng lạnh lùng.
Những ngày tháng thoải mái quyền cao chức trọng đã kéo dài quá lâu.
Chắc chắn sẽ có người bấm ngón tay chờ ngươi rơi đài.
Trong số những người có mặt, có lẽ chỉ có kẻ điên Lôi Thú Tuyết là phấn khởi.
.