—Chó nhà giàu không coi ai ra gì!—
Một trận gà bay chó sủa, Hề Tương Lan dí theo đánh bờm đầu Ngọc Đồi Sơn.
Khi Ngọc Hồ tới, Ngọc Đồi Sơn vác theo một bên mặt bị đánh xanh tím ngồi xổm trước cửa nhìn đàn kiến bò dưới đất, giống như tất cả vạn vật trên đời đều khiến hắn tò mò.
Hề Tương Lan đang ngồi xếp bằng điều tức trên giường, điều khiển dòng linh lực đã ngưng trệ suốt ba tháng chảy đều khắp kinh mạch, từng chút khôi phục lại tri giác trên thân thể.
Ngọc Hồ cầm đèn Tê Giác mới tinh nhẹ nhàng đi tới đặt trên bàn.
Hắn rất nhẹ tay nên gần như không phát ra tiếng, nhưng Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’ của Hề Tương Lan quá nhạy bén, y từ từ đưa linh lực vào nội phủ rồi mở mắt ra.
Lúc này Ngọc Hồ mới nói: “Sư huynh, ta đến Sơn trang Linh Tê đặt làm đèn Tê Giác mới.”
Năm đó ở Thiên Diễn học cung, đèn Tê Giác dưới tên Hề Tuyệt của Hề Tương Lan vì y tung tin bịa đặt mà bị khóa vĩnh viễn, khi đó y không chịu thua, còn cố ý lấy đèn Tê Giác của Thịnh Tiêu bịa chuyện tiếp.
Cuối cùng làm vạ lây đèn Tê Giác của Thịnh Tiêu bị khóa tận mười năm.
Hề Tương Lan gật đầu, cong ngón tay búng một đốm linh lực vào trong đèn Tê Giác.
Đèn Tê Giác bỗng chốc sáng lên, thấp thoáng nhìn thấy chữ ‘Linh’ rồng bay phượng múa.
Tâm tình của Hề Tương Lan giờ mới thoải mái được chút, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của y vẫn còn bí xị, ngồi đó táy máy đèn Tê Giác.
Ngọc Đồi Sơn không biết nhìn sắc mặt của người khác, thấy vậy liền tí tửng bám vào chấn song cửa sổ ngó dáo dác, nói: “Nè, có đèn Tê Giác rồi, ngươi có thể báo tin bình an cho Thịnh Tiêu?”
Ngọc Hồ thương hại nhìn Ngọc Đồi Sơn.
Không ngoài dự đoán, Hề Tương Lan lại sôi gan: “Lúc đó ta đã nói với ngươi thế nào?! Dặn dò hết nước hết cái, khi kế hoạch kết thúc thì đi báo ngay cho Thịnh Tiêu biết rõ đầu đuôi, tai của ta bị bệnh, ngươi cũng bị lây theo hả?!”
Ngọc Đồi Sơn bị y mắng rụt đầu.
“Ba tháng… Đã ba tháng.” Hề Tương Lan đau khổ vỗ trán: “Uy tín của ta trong lòng hắn rất kém, nói thật liền bị hắn xem là nói dối, bây giờ giả chết ba tháng, chắc chắn hắn nghĩ ta lại tính kế hắn…”
Nếu Hề Tương Lan bất ngờ hí hửng chạy đi tìm Thịnh Tiêu, y bị hắn dùng Thiên Diễn Châu bổ sét đánh là cái chắc.
Chẳng phải là chủ động đi tìm chết sao? Hề Tương Lan nhức đầu kinh khủng, nói với Ngọc Hồ: “A Nguyệt, bên phía Giải Trĩ Tông có tin tức gì không?”
“Không có.” Yến Ngọc Hồ lắc đầu: “Chỉ nghe nói sau chuyện của ‘Mộng Hoàng Lương’, Thịnh tông chủ từng đến Dược Tông, đến tối mới về.”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Dược Tông?”
Thịnh Tiêu đi Dược Tông?
Hề Tương Lan lập tức mở đèn Tê Giác liên lạc với Nhạc Chính Trấm, nhưng đèn Tê Giác này là mới mua, bên trong trừ Ngọc Đồi Sơn và Yến Ngọc Hồ ra thì không có linh lực của người khác, nên không thể truyền âm được.
Hề Tương Lan xụi lơ bên mép giường, ước gì chết quách cho xong.
Từ nhỏ Ngọc Đồi Sơn đã được Túng phu nhân chiều lên tận trời, vô pháp vô thiên, sau khi thức tỉnh Tương văn cộng thêm tám năm bị hành hạ không ra hình người nên khiến hắn trở nên điên điên khùng khùng, không thể đồng cảm với bất kỳ ai.
Hắn ngồi một lúc lâu, đoán cầm chừng Hề Tương Lan không còn giận nữa, lại vui vẻ đi tới.
“Ta đã cho ngừng giao dịch ‘Khí Tiên Cốt’ giữa Ác Kỳ Đạo và thành Cửu Tiêu, đợi qua một thời gian lại tìm lý do để đám tu sĩ cần gấp ‘Khí Tiên Cốt’ đi cướp linh mạch Thiên Diễn của các thế gia.” Ngọc Đồi Sơn hớn hở nói: “Ha ha ha đến lúc đó chắc chắn sẽ rất thú vị! Dô dô!”
Hề Tương Lan lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi thấy bây giờ ta có hứng đi xem náo nhiệt à?”
Ngọc Đồi Sơn nghẹn họng, không thể tin nói: “Ngươi vẫn còn giận? Nửa giờ rồi mà chưa hết giận? Ngươi bị cái gì thế, tánh kỳ.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan im lặng chốc lát, đột nhiên bật cười, giơ tay ngoắc ngoắc với Ngọc Đồi Sơn, dịu giọng nói: “Tới đây.”
Ngọc Đồi Sơn còn tưởng y đã nguôi giận, cười hì hì đi tới.
Ngọc Hồ dời mắt đi, có vẻ không đành lòng nhìn.
Một giây sau, một tiếng ‘Rầm’ vang lên.
Ngọc Đồi Sơn bị Hề Tương Lan thẳng tay đánh cho văng cửa bay ra ngoài, thê thảm treo lủng lẳng trên cây đào, còn làm cho vài quả đào rụng lộp bộp xuống đầu hắn.
Ngọc Đồi Sơn nhanh tay lẹ mắt hứng lấy mấy quả đào suýt rơi xuống đất, không chùi mà cho lên miệng cắn cái rốp, nhàm chán ngồi đung đưa chân trên cành cây, sầu não không thôi: “Sao tính tình ngày càng xấu thế, bị ai chiều hư mất rồi?”
Hề Tương Lan dùng hết chỗ linh lực vất vả lắm mới tích cóp nãy giờ đánh Ngọc Đồi Sơn bay ra ngoài, sau đó sầm mặt quay về giường ngồi điều tức tiếp.
Yến Ngọc Hồ chỉ im lặng nhìn y, trên khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi tỏ ra dịu dàng.
Một hồi lâu sau, Hề Tương Lan đang nhắm mắt điều tức bỗng lên tiếng: “A Nguyệt…”
Yến Ngọc Hồ: “Ừm?”
Hề Tương Lan mở mắt nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai… Trở về đi.”
Yến Ngọc Hồ im lặng hồi lâu, nói: “Không cần thiết.”
Hề Tương Lan: “Ta muốn về nhìn xem sao.”
Yến Ngọc Hồ nói: “Ngươi không muốn gặp Thịnh tông chủ?”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan giật giật khóe miệng: “Có thể đừng nói chuyện này với ta được không?”
Ánh mắt của Yến Ngọc Hồ thoáng hiện lên ý cười.
Hề Tương Lan chỉ muốn trốn được ngày nào hay ngày đó, không hiểu sao khi nhớ lại câu nói đó của Thịnh Tiêu…
“Đừng để ta nhìn thấy ngươi ở bí cảnh, nếu không ngươi tự biết hậu quả.”
Y không chỉ đến bí cảnh, còn tính kế Thịnh Tiêu một phen, cuối cùng bỏ chạy giả chết suốt ba tháng.
Sợ là Thịnh Tiêu sẽ ăn tươi nuốt sống y mất.
Hề Tương Lan run cầm cập, không dám tưởng tượng nữa.
“Chờ ta đi Yến Ôn Sơn về rồi nói sau.”
***
Sáng sớm hôm sau.
Hề Tương Lan mặc một bộ áo thêu hoa quế, búi tóc cao được cố định bởi trâm cài hình nhánh quế làm bằng vàng kèm với một chuỗi ngọc thạch rũ xuống, y thờ ơ vuốt ve nhẫn trữ vật của Thịnh Tiêu trên ngón giữa, lạnh lùng rời khỏi biệt viện.
Ngọc Đồi Sơn đã ra ngoài ăn sáng từ hồi tinh mơ, lúc này ngậm cỏ đuôi chó trở về, thấy vậy liền tò tò theo sau: “Linh Nhi, sao lại đi?”
Hề Tương Lan không để ý hắn.
Ngọc Đồi Sơn mặt dày tới hỏi Yến Ngọc Hồ: “A Nguyệt, các ngươi đi đâu thế?”’
Yến Ngọc Hồ lạnh lùng nói: “Yến Ôn Sơn.”
Ngọc Đồi Sơn nghẹn họng, ấp úng: “Ồ, ồ ồ, ừ ừ, phải nên đi, đến, đến ngày rồi.”
Hề Tương Lan im lặng rời đi.
Ngọc Đồi Sơn nhìn theo bóng lưng của y.
Hôm nay lại là ngày đó, thế mà lại chọc tức Hề Tương Lan, Ngọc Đồi Sơn hiếm khi móc ra chút lương tâm từ trong bộ lòng mục nát của mình, cảm thấy mình nên làm gì đó để dỗ y.
Ngọc Đồi Sơn chống cằm suy tư hồi lâu, đột ngột vỗ tay thật to.
Có rồi.
“Người đâu.”
Người hầu của Ác Kỳ Đạo tức khắc có mặt: “Ngọc đại nhân, có gì phân phó ạ?”
Ngọc Đồi Sơn vô cùng hào sảng nói: “Hai ngày nữa là sinh nhật của Linh Nhi, đi báo cho Thành chủ của Vô Ngân Thành, ta phải làm cho hắn một bữa tiệc sinh nhật có một không hai.”
Người hầu sửng sốt: “Tiệc sinh nhật?”
“Đúng.” Ngọc Đồi Sơn càng nghĩ càng phấn khích: “Mời hết toàn bộ những người có máu mặt ở Thập Tam Châu đến chúc thọ cho em trai ta!”
Người hầu dè dặt hỏi: “Yến đại nhân… Có đồng ý chưa ạ?”
Ngọc Đồi Sơn thuận miệng nói: “Không cần báo cho hắn biết, ta muốn làm hắn bất ngờ mà, chắc chắn lúc đó sẽ vui sướng nhảy cẫng lên cho coi.”
Người hầu: “…”
“À quên!” Ngọc Đồi Sơn còn đang đắm chìm trong niềm vui dỗ em trai, hớn hở nói: “Đặc biệt là phải mời Thịnh tông chủ tới— Không quan tâm dùng cách gì.”
Đến lúc đó Hề Tương Lan và Thịnh tông chủ gặp lại, chắc chắn cả hai sẽ nhìn nhau đắm đuối, còn xúc động rớt nước mắt.
Như vậy sẽ không giận hắn nữa.
***
Hề Tương Lan rời khỏi phủ đệ hoa hòe lộng lẫy của Ngọc Đồi Sơn, đột nhiên nghiêng đầu hắt hơi một cái rõ to.
Y nhíu mày, luôn cảm thấy có người âm thầm hãm hại mình.
Hề Tương Lan còn tưởng cần phải dùng trận pháp mới có thể rời khỏi Ác Kỳ Đạo đến Vô Ngân Thành, nhưng không ngờ mới ra khỏi phủ đệ là bầu trời xanh thẳm của ban ngày.
Dòng người nườm nượp, trên đất có bóng đổ rõ ràng.
Hề Tương Lan ngớ ra.
Yến Ngọc Hồ giải thích cho y: “Trong ba tháng sư huynh ngủ say, Ngọc đại nhân đã dọn Ác Kỳ Đạo đến Vô Ngân Thành, khi đó còn gây ra sóng to gió lớn khắp cả Thập Tam Châu, dạo gần đây mới tạm lắng xuống.”
Hề Tương Lan nhíu mày: “Thành chủ của Vô Ngân Thành đã đồng ý chưa?”
“Ngọc đại nhân cho tiểu công tử trời sinh không có Tương văn của Thành chủ một bộ Tương văn cấp Thiên.”
Hề Tương Lan hiểu ra.
Hai người rời khỏi Vô Ngân Thành, ngồi trên phi thuyền kiểu nhỏ bay đến phía nam.
Ranh giới giữa Trung Châu và Bắc Cảnh là một dãy núi tuyết nối dài trăm ngàn dặm, trông như một con cự long nằm ngang, ngăn cách hai bên.
Hề Tương Lan ngồi một mình trên lan can của phi thuyền, hai chân đung đưa bên ngoài, thân thể gầy yếu bị gió thổi mạnh trông như sắp ngã.
Y giơ tay vén lọn tóc bị thổi dính vào mặt ra sau tai, phi thuyền bay qua đám mây đen che mất tầm nhìn, khẽ chao đảo bay xuyên lên tầng mây trùng trùng điệp điệp trên không.
Yến Ngọc Hồ gõ cửa, nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, đến nơi rồi.”
Hề Tương Lan giật mình hoàn hồn, rũ mắt nhìn xuống.
Yến Ôn Sơn xanh ngát bao la, cỏ cây rậm rạm um tùm, gió nhẹ mưa phùn của mùa thu làm cả vùng xanh mướt này bị phủ trong lớp sương mù thơ mộng.
Quen thuộc nhưng cũng rất đỗi xa lạ.
Hề Tương Lan ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, đột nhiên chống tay lấy chớn tung người nhảy xuống từ trời cao vạn trượng, bóng người áo đỏ giống như giọt máu rơi vào núi non ẩn hiện dưới lớp sương mù.
Đến khi Yến Ngọc Hồ đưa phi thuyền đậu trước lối vào Yến Ôn Sơn, từ đây có thể nhìn thấy ngàn bậc thang đá dẫn lên núi, Hề Tương Lan đang đi lên từng nấc một.
Rõ ràng y có thể đạp gió bay lên nhưng lại không dùng linh lực, mưa thu lất phất rơi vào áo, ngay cả lông mi dài cũng đọng vài giọt nước.
Mỗi một bậc thang vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Mưa nhỏ nhưng dai dẳng, vạt áo đỏ của Hề Tương Lan tung bay, nhẫn trữ vật trên ngón giữa và ngọc bội đeo bên hông đụng vào nhau kêu lách cách, nghe như tiếng chim hót.
Trong cơn bần thần, thân hình của Hề Tương Lan bước lên từng bậc thang càng lúc càng nhỏ dần, nhưng bước chân càng lúc càng vững chãi, càng ra sức.
Chim vàng anh đậu giữa núi non xanh biếc, vỗ cánh bay lên làm vài cái lá ướt đẫm sương rơi lả tả xuống đất.
Tí tách.
Trên thang đá ngàn bậc của Yến Ôn Sơn, đứa bé mặc áo trắng vui vẻ reo hò, khi cậu thở hổn hển chạy ngang qua, một giọt mồ hôi lăn xuống gò má trắng trẻo, khi trượt qua nốt ruồi son nơi khóe mắt thì hơi ngừng lại rồi tiếp tục lăn xuống.
“A Nguyệt!”
Đứa trẻ mười tuổi vui vẻ vẫy tay với bên dưới: “Ta gần đến nơi rồi, đệ lại thua nữa!”
Dưới tán cây xanh rì cách đó không xa, có một đứa trẻ khác nhỏ hơn mấy tuổi thờ hổn hển leo lên từng bậc thang với sắc mặt trắng bệch không có miếng máu, nó uể oải nói: “Sư huynh, thật… Thật sự chạy không nổi nữa.”
Yến Linh cười nói: “Vô dụng! Ta lên trước đây!”
Yến Nguyệt quýnh đít, lật đật bò lên bằng hai tay hai chân: “Sư huynh, sư huynh.”
Yến Linh cười to, tiếp tục sải bước với đôi chân ngắn để cố giữ vẻ kiêu ngạo của sư huynh trước sư đệ nhỏ tuổi hơn mình, hai chân bủn rủn nhưng vẫn cố gắng leo lên ngàn bậc thang đến đỉnh Yến Ôn Sơn.
“Ha ha ha.” Yến Linh đứng trên bậc thang cuối cùng cười he he với sư đệ: “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên, nếu mẹ biết ta chạy ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ đánh đòn ta. Lúc này đệ thua nên phải chịu tội thay ta, nếu không ta…”
Cậu còn chưa đắc ý nói xong lời hăm dọa độc ác, bỗng bên cạnh truyền tới tiếng nói dịu dàng: “Nếu không thì sao?”
Yến Linh chưa kịp nhận ra, còn tự kiêu nói tiếp: “Nếu không ta sẽ trả đũa, nói đệ còn nhỏ tuổi mà đã khóc đòi ta dẫn ra ngoài chơi.”
Yến Linh nói xong nụ cười theo đó vụt tắt, cơ thể gầy yếu chợt run lập cập, cậu xoay cái cổ lại một cách cứng ngắc.
Hướng phu nhân mặc một thân áo trắng, mái tóc được búi hờ, nàng đang nở nụ cười hiền từ với Yến Linh, không biết đã đứng đây nghe bao lâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Linh xanh lè, cậu ấp úng: “Mẹ, sao mẹ, lại, ở đây?”
Hướng phu nhân nhẹ nhàng nói: “Mẹ không ở đây thì ở đâu?”
“Ở Cửu Trọng Thiên làm tiên nữ nha.” Yến Linh rất dẻo miệng, chỉ đớ người giây lát rồi lập tức chớp mắt cười he he dỗ mẹ vui: “Sao lại hạ tấm thân cao quý xuống nơi nghèo nàn này chứ. Hôm nay mẹ búi tóc trông đẹp quá đi, cây trâm cài cũng rất xinh, hai chuỗi ngọc màu tím hai bên rất hợp với xiêm áo hôm nay của mẹ.”
Hướng phu nhân bật cười, duỗi bàn tay thon gầy có nước da hơi xanh xoa nhẹ bên má của Yến Linh, hơi thở mang theo mùi thuốc phả tới.
Yến Linh ngoan ngoãn cười he he với nàng.
Đột nhiên ngón tay của Hướng phu nhân chuyển hướng nhéo lỗ tai của cậu, nàng cong cong hai mắt, ra tay không lưu tình: “Búi tóc xấu xí này là tác phẩm của cha con đấy, cây trâm này cũng là cha con chọn. Thẩm mỹ của cha con hai người giống hệt nhau, đá cục hạng ba cũng có thể khen thành kim cương hạng nhất.”
Yến Linh kêu oai oái không dứt: “Mẹ ơi! Mẹ ơi con sai rồi!”
Hướng phu nhân lại nhéo thêm một cái: “Tự con ra ngoài chơi không được hay sao mà còn kéo cả A Nguyệt theo?”
Yến Linh muốn khóc.
“Đau quá mẹ ơi! Con biết sai rồi, lần sau con không dám dẫn theo A Nguyệt nữa!”
Hướng phu nhân thấy thằng nhóc lừa đảo này rơi nước mắt, không nhẫn tâm thả tay ra, nghiêm túc nhìn cậu.
Trong khi Hướng phu nhân dạy dỗ Yến Linh, Yến Nguyệt giờ mới hồng hộc leo lên tới nơi, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ.
“Sư nương.”
Hướng phu nhân than nhẹ một tiếng, cầm khăn tay lau mồ hôi cho nó: “Hai đứa đi đâu chơi?”
Yến Linh nháy mắt ra hiệu với Yến Nguyệt.
Yến Nguyệt không thấy, ngoan ngoãn đáp: “Bẩm sư nương, sư huynh dẫn con sang đỉnh núi bên kia, nói là ở đó có thể nhìn thấy lễ Khất Xảo ở thành Trung Châu.”
Hướng phu nhân dịu dàng nói: “Rồi có nhìn thấy không?”
“Không thấy ạ.” Yến Nguyệt lắc đầu: “Sương mù hơi dày, không thấy gì cả.”
Hướng phu nhân nghiêng đầu nhìn sang Yến Linh đang cúi đầu chột dạ.
Yến Linh ỉu xìu, nói: “Con, con chỉ muốn xem lễ hội.”
Hướng phu nhân chỉ biết than thở: “Muốn đi xem đến vậy sao?”
Yến Linh nhìn sắc mặt của mẹ mình, dè dặt nói: “Chỉ, chỉ muốn xem chút xíu thôi ạ, không phải thật sự muốn đi.”
Hướng phu nhân bó tay nhìn cậu, bật cười: “Lát nữa chúng ta sẽ ngồi phi thuyền đến thành Trung Châu xem lễ hội Khất Xảo, thế nào?”
Yến Linh ngớ người ra, sau đó thiếu điều muốn nhảy cẫng lên reo hò.
“Thật ạ?!”
Hướng phu nhân gật đầu: “Mẹ làm gì giống con, toàn chỉ biết nói lời đường mật.”
Yến Linh vui vẻ lượn quanh người Hướng phu nhân, hoan hô: “Vui quá vui quá, mẹ là số một! Mẹ là bà tiên!”
Hướng phu nhân vỗ nhẹ đầu cậu: “Mau chuẩn bị đi, thay luôn bộ áo khác.”
Yến Linh gật đầu lia lịa, kéo Yến Nguyệt vào nhà thay áo thường.
Ngăn cách giữa Trung Châu và Nam Cảnh là một dãy núi kéo dài bất tận, nghe đâu sương sương khoảng hàng triệu đỉnh núi, vào ngàn năm trước, dãy núi này tràn ngập linh lực, không ít môn phái lớn nổi danh thiên hạ ra đời ở đây.
Nhưng kể từ sau khi Thiên Diễn giáng thế, các môn phái trên đỉnh núi dần sa sút, chỉ còn lại vài môn phái nho nhỏ— Nói dễ nghe là môn phái, còn khó nghe là tán tu không có tiền đồ.
Đệ tử của Yến Ôn Sơn suy tàn, trên đỉnh núi rộng lớn hôm nay chỉ còn lại một nhà Yến Linh và nhận nuôi thêm một tiểu đệ tử là Yến Nguyệt.
Yến Linh nhanh chóng thay xong áo, còn chưa cột kỹ vạt áo đã chạy đến chỗ phi thuyền của Yến Ôn Sơn.
Nó là được môn phái để lại từ nhiều năm trước, phong cách cổ xưa tinh tế, chỉ cần dùng một luồng linh lực là có thể bay thẳng đến Trung Châu.
Hướng phu nhân và Yến Hàn Thước đứng chờ đã lâu, Yến Linh đỡ Yến Nguyệt lên trước, sau đó hớn hở nhảy tót lên thuyền.
“Xong rồi xuất phát thôi!”
Phi thuyền từ từ bay lên, vượt qua dãy núi hùng vĩ, nửa ngày đi đường là tới Trung Châu.
Yến Hàn Thước trầm tĩnh ít nói, dù lên phi thuyền cũng chỉ ngồi xếp bằng ở một chỗ nhắm mắt tu luyện, Yến Linh ở bên cạnh hắn bò tới bò lui, còn la hét trầm trồ đủ thứ, nhưng hắn vẫn chuyên tâm tu luyện, xem cậu như không khí.
Cuối cùng thuyền đã đến nơi.
Yến Linh ở trên cao đã nhìn thấy thành Trung Châu xem ra còn náo nhiệt đông vui hơn ngày thường, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chưa tối mà đã thắp đèn sáng rực một vùng, thoạt nhìn không giống là lễ Khất Xảo, mà trông giống đang chúc mừng gì đó.
Yến Linh nhảy xuống phi thuyền, hai mắt cậu sáng rực, kéo tay của Yến Hàn Thước chạy nhanh ra ngoài.
“Cha, đó là gì thế?”
“Cha ơi, cha ơi, con có thể mua cái đó chơi được không?”
“Cha ơi!”
Yến Hàn Thước cúi đầu nhìn cậu, ném cho cậu một miếng linh thạch, ý bảo cậu thích gì cứ mua.
Yến Linh ôm cánh tay của hắn cười nắc nẻ, không làm phiền nữa, nói: “Cha, Khất Xảo năm nay không giống mấy năm trước, sao tổ chức lớn dữ vậy?”
Trên phố lớn nườm nượp dòng người, có lẽ nghe thấy đứa trẻ hỏi nên nam nhân bên cạnh có lòng tốt giải thích cho cậu.
“Là tổ chức sinh nhật cho tiểu thiếu gia của Hề gia ở thành Trung Châu đó.”
Yến Linh tò mò hỏi: “Hề gia?”
“Đúng vậy.” Nam nhân cười nói: “Hề gia vốn không phải là thế gia quá lớn, không có nhiều Tương văn Thiên Diễn cấp Thiên, xem như an ổn sống qua ngày. Nhưng năm nay Hề Tuyệt tròn mười hai tuổi, đúng lúc vị tiểu thiếu gia quần là áo lụa kia thức tỉnh Tương văn. Nghe nói tiểu thiếu gia Hề Tuyệt muốn tổ chức thật long trọng, Hề gia lại chiều chuộng cậu ta vô pháp vô thiên, sao nỡ từ chối chứ?”
Yến Linh vừa nghe đến thế gia có linh mạch Thiên Diễn, biết điều không hỏi thêm nữa.
Dù cậu vô tư hồn nhiên, nhưng cũng biết thế gia Thiên Diễn và bọn họ khác nhau một trời một vực.
Ngay tại lúc này, dòng người đông đúc trên phố lớn bỗng tách ra hai bên, nhường ra một con đường lớn.
Yến Linh bị dòng người đông đúc chen lấn suýt chút nữa té nhào, muốn ló đầu ra nhìn nhưng vì quá lùn nên không thấy được gì.
Yến Hàn Thước im lặng nãy giờ bỗng bế cậu lên.
Yến Linh giờ mới thấy náo nhiệt.
Trên con đường rộng có vài con Độc Giác Thú kéo một cỗ xe ngựa tinh xảo hoa lệ, phía trước còn treo đèn lồng viết chữ ‘Hề’ rồng bay phượng múa.
Một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén rèm cửa trang nhã lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng kiêu căng phách lối.
—Đó là tiểu thiếu gia của Hề gia, Hề Tuyệt.
Tiểu thiếu gia kiêu căng có môi hồng răng trắng, vừa nhìn là biết quý công tử được nuôi dưỡng trong lụa là gấm vóc hàng năm, Hề Tuyệt nhìn lướt qua đám đông như kiến, trong mắt toàn là vẻ cao ngạo.
Yến Linh bám vào vai của Yến Hàn Thước, vui vẻ hóng lễ hội.
Trong lúc vô tình, tiểu thiếu gia sang quý Hề Tuyệt và Yến Linh chạm mắt nhau.
Yến Linh tò mò nhìn cậu ta.
Hề Tuyệt chê dời mắt về, hừ nói: “Thằng nhà quê.”
Yến Linh tinh mắt thấy khẩu hình của cậu ta, bỗng chốc giận muốn té ngửa, suýt chút nữa nhào ra khỏi ngực Yến Hàn Thước.
Chó nhà giàu không coi ai ra gì!
===Hết chương 74===
Một trận gà bay chó sủa, Hề Tương Lan dí theo đánh bờm đầu Ngọc Đồi Sơn.
Khi Ngọc Hồ tới, Ngọc Đồi Sơn vác theo một bên mặt bị đánh xanh tím ngồi xổm trước cửa nhìn đàn kiến bò dưới đất, giống như tất cả vạn vật trên đời đều khiến hắn tò mò.
Hề Tương Lan đang ngồi xếp bằng điều tức trên giường, điều khiển dòng linh lực đã ngưng trệ suốt ba tháng chảy đều khắp kinh mạch, từng chút khôi phục lại tri giác trên thân thể.
Ngọc Hồ cầm đèn Tê Giác mới tinh nhẹ nhàng đi tới đặt trên bàn.
Hắn rất nhẹ tay nên gần như không phát ra tiếng, nhưng Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’ của Hề Tương Lan quá nhạy bén, y từ từ đưa linh lực vào nội phủ rồi mở mắt ra.
Lúc này Ngọc Hồ mới nói: “Sư huynh, ta đến Sơn trang Linh Tê đặt làm đèn Tê Giác mới.”
Năm đó ở Thiên Diễn học cung, đèn Tê Giác dưới tên Hề Tuyệt của Hề Tương Lan vì y tung tin bịa đặt mà bị khóa vĩnh viễn, khi đó y không chịu thua, còn cố ý lấy đèn Tê Giác của Thịnh Tiêu bịa chuyện tiếp.
Cuối cùng làm vạ lây đèn Tê Giác của Thịnh Tiêu bị khóa tận mười năm.
Hề Tương Lan gật đầu, cong ngón tay búng một đốm linh lực vào trong đèn Tê Giác.
Đèn Tê Giác bỗng chốc sáng lên, thấp thoáng nhìn thấy chữ ‘Linh’ rồng bay phượng múa.
Tâm tình của Hề Tương Lan giờ mới thoải mái được chút, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của y vẫn còn bí xị, ngồi đó táy máy đèn Tê Giác.
Ngọc Đồi Sơn không biết nhìn sắc mặt của người khác, thấy vậy liền tí tửng bám vào chấn song cửa sổ ngó dáo dác, nói: “Nè, có đèn Tê Giác rồi, ngươi có thể báo tin bình an cho Thịnh Tiêu?”
Ngọc Hồ thương hại nhìn Ngọc Đồi Sơn.
Không ngoài dự đoán, Hề Tương Lan lại sôi gan: “Lúc đó ta đã nói với ngươi thế nào?! Dặn dò hết nước hết cái, khi kế hoạch kết thúc thì đi báo ngay cho Thịnh Tiêu biết rõ đầu đuôi, tai của ta bị bệnh, ngươi cũng bị lây theo hả?!”
Ngọc Đồi Sơn bị y mắng rụt đầu.
“Ba tháng… Đã ba tháng.” Hề Tương Lan đau khổ vỗ trán: “Uy tín của ta trong lòng hắn rất kém, nói thật liền bị hắn xem là nói dối, bây giờ giả chết ba tháng, chắc chắn hắn nghĩ ta lại tính kế hắn…”
Nếu Hề Tương Lan bất ngờ hí hửng chạy đi tìm Thịnh Tiêu, y bị hắn dùng Thiên Diễn Châu bổ sét đánh là cái chắc.
Chẳng phải là chủ động đi tìm chết sao? Hề Tương Lan nhức đầu kinh khủng, nói với Ngọc Hồ: “A Nguyệt, bên phía Giải Trĩ Tông có tin tức gì không?”
“Không có.” Yến Ngọc Hồ lắc đầu: “Chỉ nghe nói sau chuyện của ‘Mộng Hoàng Lương’, Thịnh tông chủ từng đến Dược Tông, đến tối mới về.”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Dược Tông?”
Thịnh Tiêu đi Dược Tông?
Hề Tương Lan lập tức mở đèn Tê Giác liên lạc với Nhạc Chính Trấm, nhưng đèn Tê Giác này là mới mua, bên trong trừ Ngọc Đồi Sơn và Yến Ngọc Hồ ra thì không có linh lực của người khác, nên không thể truyền âm được.
Hề Tương Lan xụi lơ bên mép giường, ước gì chết quách cho xong.
Từ nhỏ Ngọc Đồi Sơn đã được Túng phu nhân chiều lên tận trời, vô pháp vô thiên, sau khi thức tỉnh Tương văn cộng thêm tám năm bị hành hạ không ra hình người nên khiến hắn trở nên điên điên khùng khùng, không thể đồng cảm với bất kỳ ai.
Hắn ngồi một lúc lâu, đoán cầm chừng Hề Tương Lan không còn giận nữa, lại vui vẻ đi tới.
“Ta đã cho ngừng giao dịch ‘Khí Tiên Cốt’ giữa Ác Kỳ Đạo và thành Cửu Tiêu, đợi qua một thời gian lại tìm lý do để đám tu sĩ cần gấp ‘Khí Tiên Cốt’ đi cướp linh mạch Thiên Diễn của các thế gia.” Ngọc Đồi Sơn hớn hở nói: “Ha ha ha đến lúc đó chắc chắn sẽ rất thú vị! Dô dô!”
Hề Tương Lan lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi thấy bây giờ ta có hứng đi xem náo nhiệt à?”
Ngọc Đồi Sơn nghẹn họng, không thể tin nói: “Ngươi vẫn còn giận? Nửa giờ rồi mà chưa hết giận? Ngươi bị cái gì thế, tánh kỳ.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan im lặng chốc lát, đột nhiên bật cười, giơ tay ngoắc ngoắc với Ngọc Đồi Sơn, dịu giọng nói: “Tới đây.”
Ngọc Đồi Sơn còn tưởng y đã nguôi giận, cười hì hì đi tới.
Ngọc Hồ dời mắt đi, có vẻ không đành lòng nhìn.
Một giây sau, một tiếng ‘Rầm’ vang lên.
Ngọc Đồi Sơn bị Hề Tương Lan thẳng tay đánh cho văng cửa bay ra ngoài, thê thảm treo lủng lẳng trên cây đào, còn làm cho vài quả đào rụng lộp bộp xuống đầu hắn.
Ngọc Đồi Sơn nhanh tay lẹ mắt hứng lấy mấy quả đào suýt rơi xuống đất, không chùi mà cho lên miệng cắn cái rốp, nhàm chán ngồi đung đưa chân trên cành cây, sầu não không thôi: “Sao tính tình ngày càng xấu thế, bị ai chiều hư mất rồi?”
Hề Tương Lan dùng hết chỗ linh lực vất vả lắm mới tích cóp nãy giờ đánh Ngọc Đồi Sơn bay ra ngoài, sau đó sầm mặt quay về giường ngồi điều tức tiếp.
Yến Ngọc Hồ chỉ im lặng nhìn y, trên khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi tỏ ra dịu dàng.
Một hồi lâu sau, Hề Tương Lan đang nhắm mắt điều tức bỗng lên tiếng: “A Nguyệt…”
Yến Ngọc Hồ: “Ừm?”
Hề Tương Lan mở mắt nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai… Trở về đi.”
Yến Ngọc Hồ im lặng hồi lâu, nói: “Không cần thiết.”
Hề Tương Lan: “Ta muốn về nhìn xem sao.”
Yến Ngọc Hồ nói: “Ngươi không muốn gặp Thịnh tông chủ?”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan giật giật khóe miệng: “Có thể đừng nói chuyện này với ta được không?”
Ánh mắt của Yến Ngọc Hồ thoáng hiện lên ý cười.
Hề Tương Lan chỉ muốn trốn được ngày nào hay ngày đó, không hiểu sao khi nhớ lại câu nói đó của Thịnh Tiêu…
“Đừng để ta nhìn thấy ngươi ở bí cảnh, nếu không ngươi tự biết hậu quả.”
Y không chỉ đến bí cảnh, còn tính kế Thịnh Tiêu một phen, cuối cùng bỏ chạy giả chết suốt ba tháng.
Sợ là Thịnh Tiêu sẽ ăn tươi nuốt sống y mất.
Hề Tương Lan run cầm cập, không dám tưởng tượng nữa.
“Chờ ta đi Yến Ôn Sơn về rồi nói sau.”
***
Sáng sớm hôm sau.
Hề Tương Lan mặc một bộ áo thêu hoa quế, búi tóc cao được cố định bởi trâm cài hình nhánh quế làm bằng vàng kèm với một chuỗi ngọc thạch rũ xuống, y thờ ơ vuốt ve nhẫn trữ vật của Thịnh Tiêu trên ngón giữa, lạnh lùng rời khỏi biệt viện.
Ngọc Đồi Sơn đã ra ngoài ăn sáng từ hồi tinh mơ, lúc này ngậm cỏ đuôi chó trở về, thấy vậy liền tò tò theo sau: “Linh Nhi, sao lại đi?”
Hề Tương Lan không để ý hắn.
Ngọc Đồi Sơn mặt dày tới hỏi Yến Ngọc Hồ: “A Nguyệt, các ngươi đi đâu thế?”’
Yến Ngọc Hồ lạnh lùng nói: “Yến Ôn Sơn.”
Ngọc Đồi Sơn nghẹn họng, ấp úng: “Ồ, ồ ồ, ừ ừ, phải nên đi, đến, đến ngày rồi.”
Hề Tương Lan im lặng rời đi.
Ngọc Đồi Sơn nhìn theo bóng lưng của y.
Hôm nay lại là ngày đó, thế mà lại chọc tức Hề Tương Lan, Ngọc Đồi Sơn hiếm khi móc ra chút lương tâm từ trong bộ lòng mục nát của mình, cảm thấy mình nên làm gì đó để dỗ y.
Ngọc Đồi Sơn chống cằm suy tư hồi lâu, đột ngột vỗ tay thật to.
Có rồi.
“Người đâu.”
Người hầu của Ác Kỳ Đạo tức khắc có mặt: “Ngọc đại nhân, có gì phân phó ạ?”
Ngọc Đồi Sơn vô cùng hào sảng nói: “Hai ngày nữa là sinh nhật của Linh Nhi, đi báo cho Thành chủ của Vô Ngân Thành, ta phải làm cho hắn một bữa tiệc sinh nhật có một không hai.”
Người hầu sửng sốt: “Tiệc sinh nhật?”
“Đúng.” Ngọc Đồi Sơn càng nghĩ càng phấn khích: “Mời hết toàn bộ những người có máu mặt ở Thập Tam Châu đến chúc thọ cho em trai ta!”
Người hầu dè dặt hỏi: “Yến đại nhân… Có đồng ý chưa ạ?”
Ngọc Đồi Sơn thuận miệng nói: “Không cần báo cho hắn biết, ta muốn làm hắn bất ngờ mà, chắc chắn lúc đó sẽ vui sướng nhảy cẫng lên cho coi.”
Người hầu: “…”
“À quên!” Ngọc Đồi Sơn còn đang đắm chìm trong niềm vui dỗ em trai, hớn hở nói: “Đặc biệt là phải mời Thịnh tông chủ tới— Không quan tâm dùng cách gì.”
Đến lúc đó Hề Tương Lan và Thịnh tông chủ gặp lại, chắc chắn cả hai sẽ nhìn nhau đắm đuối, còn xúc động rớt nước mắt.
Như vậy sẽ không giận hắn nữa.
***
Hề Tương Lan rời khỏi phủ đệ hoa hòe lộng lẫy của Ngọc Đồi Sơn, đột nhiên nghiêng đầu hắt hơi một cái rõ to.
Y nhíu mày, luôn cảm thấy có người âm thầm hãm hại mình.
Hề Tương Lan còn tưởng cần phải dùng trận pháp mới có thể rời khỏi Ác Kỳ Đạo đến Vô Ngân Thành, nhưng không ngờ mới ra khỏi phủ đệ là bầu trời xanh thẳm của ban ngày.
Dòng người nườm nượp, trên đất có bóng đổ rõ ràng.
Hề Tương Lan ngớ ra.
Yến Ngọc Hồ giải thích cho y: “Trong ba tháng sư huynh ngủ say, Ngọc đại nhân đã dọn Ác Kỳ Đạo đến Vô Ngân Thành, khi đó còn gây ra sóng to gió lớn khắp cả Thập Tam Châu, dạo gần đây mới tạm lắng xuống.”
Hề Tương Lan nhíu mày: “Thành chủ của Vô Ngân Thành đã đồng ý chưa?”
“Ngọc đại nhân cho tiểu công tử trời sinh không có Tương văn của Thành chủ một bộ Tương văn cấp Thiên.”
Hề Tương Lan hiểu ra.
Hai người rời khỏi Vô Ngân Thành, ngồi trên phi thuyền kiểu nhỏ bay đến phía nam.
Ranh giới giữa Trung Châu và Bắc Cảnh là một dãy núi tuyết nối dài trăm ngàn dặm, trông như một con cự long nằm ngang, ngăn cách hai bên.
Hề Tương Lan ngồi một mình trên lan can của phi thuyền, hai chân đung đưa bên ngoài, thân thể gầy yếu bị gió thổi mạnh trông như sắp ngã.
Y giơ tay vén lọn tóc bị thổi dính vào mặt ra sau tai, phi thuyền bay qua đám mây đen che mất tầm nhìn, khẽ chao đảo bay xuyên lên tầng mây trùng trùng điệp điệp trên không.
Yến Ngọc Hồ gõ cửa, nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, đến nơi rồi.”
Hề Tương Lan giật mình hoàn hồn, rũ mắt nhìn xuống.
Yến Ôn Sơn xanh ngát bao la, cỏ cây rậm rạm um tùm, gió nhẹ mưa phùn của mùa thu làm cả vùng xanh mướt này bị phủ trong lớp sương mù thơ mộng.
Quen thuộc nhưng cũng rất đỗi xa lạ.
Hề Tương Lan ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, đột nhiên chống tay lấy chớn tung người nhảy xuống từ trời cao vạn trượng, bóng người áo đỏ giống như giọt máu rơi vào núi non ẩn hiện dưới lớp sương mù.
Đến khi Yến Ngọc Hồ đưa phi thuyền đậu trước lối vào Yến Ôn Sơn, từ đây có thể nhìn thấy ngàn bậc thang đá dẫn lên núi, Hề Tương Lan đang đi lên từng nấc một.
Rõ ràng y có thể đạp gió bay lên nhưng lại không dùng linh lực, mưa thu lất phất rơi vào áo, ngay cả lông mi dài cũng đọng vài giọt nước.
Mỗi một bậc thang vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Mưa nhỏ nhưng dai dẳng, vạt áo đỏ của Hề Tương Lan tung bay, nhẫn trữ vật trên ngón giữa và ngọc bội đeo bên hông đụng vào nhau kêu lách cách, nghe như tiếng chim hót.
Trong cơn bần thần, thân hình của Hề Tương Lan bước lên từng bậc thang càng lúc càng nhỏ dần, nhưng bước chân càng lúc càng vững chãi, càng ra sức.
Chim vàng anh đậu giữa núi non xanh biếc, vỗ cánh bay lên làm vài cái lá ướt đẫm sương rơi lả tả xuống đất.
Tí tách.
Trên thang đá ngàn bậc của Yến Ôn Sơn, đứa bé mặc áo trắng vui vẻ reo hò, khi cậu thở hổn hển chạy ngang qua, một giọt mồ hôi lăn xuống gò má trắng trẻo, khi trượt qua nốt ruồi son nơi khóe mắt thì hơi ngừng lại rồi tiếp tục lăn xuống.
“A Nguyệt!”
Đứa trẻ mười tuổi vui vẻ vẫy tay với bên dưới: “Ta gần đến nơi rồi, đệ lại thua nữa!”
Dưới tán cây xanh rì cách đó không xa, có một đứa trẻ khác nhỏ hơn mấy tuổi thờ hổn hển leo lên từng bậc thang với sắc mặt trắng bệch không có miếng máu, nó uể oải nói: “Sư huynh, thật… Thật sự chạy không nổi nữa.”
Yến Linh cười nói: “Vô dụng! Ta lên trước đây!”
Yến Nguyệt quýnh đít, lật đật bò lên bằng hai tay hai chân: “Sư huynh, sư huynh.”
Yến Linh cười to, tiếp tục sải bước với đôi chân ngắn để cố giữ vẻ kiêu ngạo của sư huynh trước sư đệ nhỏ tuổi hơn mình, hai chân bủn rủn nhưng vẫn cố gắng leo lên ngàn bậc thang đến đỉnh Yến Ôn Sơn.
“Ha ha ha.” Yến Linh đứng trên bậc thang cuối cùng cười he he với sư đệ: “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên, nếu mẹ biết ta chạy ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ đánh đòn ta. Lúc này đệ thua nên phải chịu tội thay ta, nếu không ta…”
Cậu còn chưa đắc ý nói xong lời hăm dọa độc ác, bỗng bên cạnh truyền tới tiếng nói dịu dàng: “Nếu không thì sao?”
Yến Linh chưa kịp nhận ra, còn tự kiêu nói tiếp: “Nếu không ta sẽ trả đũa, nói đệ còn nhỏ tuổi mà đã khóc đòi ta dẫn ra ngoài chơi.”
Yến Linh nói xong nụ cười theo đó vụt tắt, cơ thể gầy yếu chợt run lập cập, cậu xoay cái cổ lại một cách cứng ngắc.
Hướng phu nhân mặc một thân áo trắng, mái tóc được búi hờ, nàng đang nở nụ cười hiền từ với Yến Linh, không biết đã đứng đây nghe bao lâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Linh xanh lè, cậu ấp úng: “Mẹ, sao mẹ, lại, ở đây?”
Hướng phu nhân nhẹ nhàng nói: “Mẹ không ở đây thì ở đâu?”
“Ở Cửu Trọng Thiên làm tiên nữ nha.” Yến Linh rất dẻo miệng, chỉ đớ người giây lát rồi lập tức chớp mắt cười he he dỗ mẹ vui: “Sao lại hạ tấm thân cao quý xuống nơi nghèo nàn này chứ. Hôm nay mẹ búi tóc trông đẹp quá đi, cây trâm cài cũng rất xinh, hai chuỗi ngọc màu tím hai bên rất hợp với xiêm áo hôm nay của mẹ.”
Hướng phu nhân bật cười, duỗi bàn tay thon gầy có nước da hơi xanh xoa nhẹ bên má của Yến Linh, hơi thở mang theo mùi thuốc phả tới.
Yến Linh ngoan ngoãn cười he he với nàng.
Đột nhiên ngón tay của Hướng phu nhân chuyển hướng nhéo lỗ tai của cậu, nàng cong cong hai mắt, ra tay không lưu tình: “Búi tóc xấu xí này là tác phẩm của cha con đấy, cây trâm này cũng là cha con chọn. Thẩm mỹ của cha con hai người giống hệt nhau, đá cục hạng ba cũng có thể khen thành kim cương hạng nhất.”
Yến Linh kêu oai oái không dứt: “Mẹ ơi! Mẹ ơi con sai rồi!”
Hướng phu nhân lại nhéo thêm một cái: “Tự con ra ngoài chơi không được hay sao mà còn kéo cả A Nguyệt theo?”
Yến Linh muốn khóc.
“Đau quá mẹ ơi! Con biết sai rồi, lần sau con không dám dẫn theo A Nguyệt nữa!”
Hướng phu nhân thấy thằng nhóc lừa đảo này rơi nước mắt, không nhẫn tâm thả tay ra, nghiêm túc nhìn cậu.
Trong khi Hướng phu nhân dạy dỗ Yến Linh, Yến Nguyệt giờ mới hồng hộc leo lên tới nơi, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ.
“Sư nương.”
Hướng phu nhân than nhẹ một tiếng, cầm khăn tay lau mồ hôi cho nó: “Hai đứa đi đâu chơi?”
Yến Linh nháy mắt ra hiệu với Yến Nguyệt.
Yến Nguyệt không thấy, ngoan ngoãn đáp: “Bẩm sư nương, sư huynh dẫn con sang đỉnh núi bên kia, nói là ở đó có thể nhìn thấy lễ Khất Xảo ở thành Trung Châu.”
Hướng phu nhân dịu dàng nói: “Rồi có nhìn thấy không?”
“Không thấy ạ.” Yến Nguyệt lắc đầu: “Sương mù hơi dày, không thấy gì cả.”
Hướng phu nhân nghiêng đầu nhìn sang Yến Linh đang cúi đầu chột dạ.
Yến Linh ỉu xìu, nói: “Con, con chỉ muốn xem lễ hội.”
Hướng phu nhân chỉ biết than thở: “Muốn đi xem đến vậy sao?”
Yến Linh nhìn sắc mặt của mẹ mình, dè dặt nói: “Chỉ, chỉ muốn xem chút xíu thôi ạ, không phải thật sự muốn đi.”
Hướng phu nhân bó tay nhìn cậu, bật cười: “Lát nữa chúng ta sẽ ngồi phi thuyền đến thành Trung Châu xem lễ hội Khất Xảo, thế nào?”
Yến Linh ngớ người ra, sau đó thiếu điều muốn nhảy cẫng lên reo hò.
“Thật ạ?!”
Hướng phu nhân gật đầu: “Mẹ làm gì giống con, toàn chỉ biết nói lời đường mật.”
Yến Linh vui vẻ lượn quanh người Hướng phu nhân, hoan hô: “Vui quá vui quá, mẹ là số một! Mẹ là bà tiên!”
Hướng phu nhân vỗ nhẹ đầu cậu: “Mau chuẩn bị đi, thay luôn bộ áo khác.”
Yến Linh gật đầu lia lịa, kéo Yến Nguyệt vào nhà thay áo thường.
Ngăn cách giữa Trung Châu và Nam Cảnh là một dãy núi kéo dài bất tận, nghe đâu sương sương khoảng hàng triệu đỉnh núi, vào ngàn năm trước, dãy núi này tràn ngập linh lực, không ít môn phái lớn nổi danh thiên hạ ra đời ở đây.
Nhưng kể từ sau khi Thiên Diễn giáng thế, các môn phái trên đỉnh núi dần sa sút, chỉ còn lại vài môn phái nho nhỏ— Nói dễ nghe là môn phái, còn khó nghe là tán tu không có tiền đồ.
Đệ tử của Yến Ôn Sơn suy tàn, trên đỉnh núi rộng lớn hôm nay chỉ còn lại một nhà Yến Linh và nhận nuôi thêm một tiểu đệ tử là Yến Nguyệt.
Yến Linh nhanh chóng thay xong áo, còn chưa cột kỹ vạt áo đã chạy đến chỗ phi thuyền của Yến Ôn Sơn.
Nó là được môn phái để lại từ nhiều năm trước, phong cách cổ xưa tinh tế, chỉ cần dùng một luồng linh lực là có thể bay thẳng đến Trung Châu.
Hướng phu nhân và Yến Hàn Thước đứng chờ đã lâu, Yến Linh đỡ Yến Nguyệt lên trước, sau đó hớn hở nhảy tót lên thuyền.
“Xong rồi xuất phát thôi!”
Phi thuyền từ từ bay lên, vượt qua dãy núi hùng vĩ, nửa ngày đi đường là tới Trung Châu.
Yến Hàn Thước trầm tĩnh ít nói, dù lên phi thuyền cũng chỉ ngồi xếp bằng ở một chỗ nhắm mắt tu luyện, Yến Linh ở bên cạnh hắn bò tới bò lui, còn la hét trầm trồ đủ thứ, nhưng hắn vẫn chuyên tâm tu luyện, xem cậu như không khí.
Cuối cùng thuyền đã đến nơi.
Yến Linh ở trên cao đã nhìn thấy thành Trung Châu xem ra còn náo nhiệt đông vui hơn ngày thường, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chưa tối mà đã thắp đèn sáng rực một vùng, thoạt nhìn không giống là lễ Khất Xảo, mà trông giống đang chúc mừng gì đó.
Yến Linh nhảy xuống phi thuyền, hai mắt cậu sáng rực, kéo tay của Yến Hàn Thước chạy nhanh ra ngoài.
“Cha, đó là gì thế?”
“Cha ơi, cha ơi, con có thể mua cái đó chơi được không?”
“Cha ơi!”
Yến Hàn Thước cúi đầu nhìn cậu, ném cho cậu một miếng linh thạch, ý bảo cậu thích gì cứ mua.
Yến Linh ôm cánh tay của hắn cười nắc nẻ, không làm phiền nữa, nói: “Cha, Khất Xảo năm nay không giống mấy năm trước, sao tổ chức lớn dữ vậy?”
Trên phố lớn nườm nượp dòng người, có lẽ nghe thấy đứa trẻ hỏi nên nam nhân bên cạnh có lòng tốt giải thích cho cậu.
“Là tổ chức sinh nhật cho tiểu thiếu gia của Hề gia ở thành Trung Châu đó.”
Yến Linh tò mò hỏi: “Hề gia?”
“Đúng vậy.” Nam nhân cười nói: “Hề gia vốn không phải là thế gia quá lớn, không có nhiều Tương văn Thiên Diễn cấp Thiên, xem như an ổn sống qua ngày. Nhưng năm nay Hề Tuyệt tròn mười hai tuổi, đúng lúc vị tiểu thiếu gia quần là áo lụa kia thức tỉnh Tương văn. Nghe nói tiểu thiếu gia Hề Tuyệt muốn tổ chức thật long trọng, Hề gia lại chiều chuộng cậu ta vô pháp vô thiên, sao nỡ từ chối chứ?”
Yến Linh vừa nghe đến thế gia có linh mạch Thiên Diễn, biết điều không hỏi thêm nữa.
Dù cậu vô tư hồn nhiên, nhưng cũng biết thế gia Thiên Diễn và bọn họ khác nhau một trời một vực.
Ngay tại lúc này, dòng người đông đúc trên phố lớn bỗng tách ra hai bên, nhường ra một con đường lớn.
Yến Linh bị dòng người đông đúc chen lấn suýt chút nữa té nhào, muốn ló đầu ra nhìn nhưng vì quá lùn nên không thấy được gì.
Yến Hàn Thước im lặng nãy giờ bỗng bế cậu lên.
Yến Linh giờ mới thấy náo nhiệt.
Trên con đường rộng có vài con Độc Giác Thú kéo một cỗ xe ngựa tinh xảo hoa lệ, phía trước còn treo đèn lồng viết chữ ‘Hề’ rồng bay phượng múa.
Một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén rèm cửa trang nhã lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng kiêu căng phách lối.
—Đó là tiểu thiếu gia của Hề gia, Hề Tuyệt.
Tiểu thiếu gia kiêu căng có môi hồng răng trắng, vừa nhìn là biết quý công tử được nuôi dưỡng trong lụa là gấm vóc hàng năm, Hề Tuyệt nhìn lướt qua đám đông như kiến, trong mắt toàn là vẻ cao ngạo.
Yến Linh bám vào vai của Yến Hàn Thước, vui vẻ hóng lễ hội.
Trong lúc vô tình, tiểu thiếu gia sang quý Hề Tuyệt và Yến Linh chạm mắt nhau.
Yến Linh tò mò nhìn cậu ta.
Hề Tuyệt chê dời mắt về, hừ nói: “Thằng nhà quê.”
Yến Linh tinh mắt thấy khẩu hình của cậu ta, bỗng chốc giận muốn té ngửa, suýt chút nữa nhào ra khỏi ngực Yến Hàn Thước.
Chó nhà giàu không coi ai ra gì!
===Hết chương 74===
Danh sách chương