—Có lẽ, có thứ gì đó đã không còn giống như ban đầu—
Lễ Khất Xảo vô cùng náo nhiệt.
Yến Linh bị mắng một câu ‘thằng nhà quê’ nên mất vui một lúc, nhưng rất nhanh quên sạch bách kéo Yến Nguyệt đi chơi.
Trên phố lớn người người như nêm, màn đêm dần buông xuống.
Hai đứa bé mới lớn dạo chơi nửa ngày, cuối cùng cũng biết mệt, cả hai ngồi trên băng đá bên cạnh cầu kiều, chống cằm bằng hai tay nhìn dòng người qua lại.
Yến Hàn Thước không muốn tiêu tiền cho con trai, nhưng lại tốn nhiều tiền mua một cây trâm uyên ương, vừa cầm tay Hướng phu nhân vừa rũ mắt cài cây trâm lên búi tóc buộc hờ của nàng.
Yến Linh cười he he nói: “Cây trâm trông thật đẹp.”
Yến Nguyệt nghe vậy nhìn sang cây trâm lòe loẹt kia, thầm nghĩ đẹp chỗ nào? Hướng phu nhân giật giật khóe môi, cũng thầm nghĩ: “Xấu ác.”
Nhưng trên khuôn mặt vạn năm băng sơn của Yến Hàn Thước thoáng lộ ra vẻ mong đợi, Hướng phu nhân im lặng hồi lâu mới giơ tay vuốt nhẹ búi tóc hờ, thuần thục khen hắn cho có: “Đẹp quá, thiếp thích lắm, Hàn Thước thật có mắt chọn, cài lên rất hợp với búi tóc này.”
Yến Hàn Thước hiếm khi được khen nên cả người lâng lâng, trong mắt thoáng hiện lên ý cười.
Yến Linh quay đầu sang, bắt chước vẻ thâm tình của Hướng phu nhân nói với Yến Nguyệt: “Đẹp quá, ta thích lắm.”
Yến Nguyệt nhếch môi mỉm cười.
Bên tai loáng thoáng truyền tới tiếng bánh xe gỗ lăn trên đường, Yến Linh còn tưởng có xe hàng rong thơm ngon đang được đẩy tới, lập tức vui vẻ quay đầu nhìn lại.
Nhưng cậu lại thấy một đứa trẻ áo trắng vừa đẩy xe lăn vừa nói gì đó, trong ánh mắt dịu dàng của đứa trẻ ngồi trên xe lăn thì tỏ vẻ không biết phải làm sao.
Nhượng Trần nói: “Ngươi thấy Hề thiếu gia kia sẽ thức tỉnh Tương văn gì?”
Hoành Ngọc Độ lắc đầu: “Nói sau lưng người khác không phải ý hay.”
Nhượng Trần đành phải hỏi: “Sinh nhật của ngươi cũng sắp đến, thế ngươi muốn thức tỉnh Tương văn gì?”
“Ta sao cũng được.” Hoành Ngọc Độ cười nói: “Kẻ vô dụng như ta, cho dù thức tỉnh Tương văn gì đi nữa sợ là lãng phí, thà không thức tỉnh cho khỏe.”
Nhượng Trần nhíu mày: “Không cho phép nói vậy.”
Hoành Ngọc Độ cười: “Còn ngươi thì sao?”
Nhượng Trần suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta chưa nghĩ ra, nói chung chắc là Tương văn cấp Huyền, không dám mơ đến cấp Linh.”
Hai người cười cười nói nói đi xa dần.
Yến Linh thấy không phải đồ ăn, thất vọng quay đầu về.
Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân đang tình chàng ý thiếp với nhau, Yến Linh chán chết ngồi ngắm dòng người qua lại một hồi, phát hiện âm thanh của những con người ở đây nghe có vẻ thú vị.
Vạn vật muôn màu, chỉ là qua đường thôi mà có thể thấy vô số mảnh ghép cuộc đời của mỗi con người chỉ trong vài nhịp thở.
Cảm giác này thật sự rất kì diệu.
Yến Linh thấy tạm thời không thể về nhà ngay, dứt khoát ngồi bên đường vểnh tai lắng nghe âm thanh của dòng người.
Trong đám đông, có một đứa trẻ mặc áo choàng đen che kín mít đang cố gắng vùng vẫy, trước cái nhìn soi mói của người qua đường, nó vừa nổi giận đùng đùng vừa giả bộ khóc lóc nài nỉ: “Con không muốn đi chơi mà! Con muốn về nhà— Bên ngoài có gì vui đâu chứ? Mẹ ơi con cắn rơm cắn cỏ xin mẹ!”
Yến Linh chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, lập tức mở to mắt tò mò nhìn đứa trẻ đó.
Nhạc Chính Trấm vô tình liếc thấy, há họng mắng lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn nhìn nữa coi chừng ta đánh ngươi lùn thêm bây giờ!”
Yến Linh: “…”
Yến Linh còn chưa kịp nổi giận thì Uyển phu nhân đã nhéo tai Nhạc Chính Trấm, dắt nó đi khỏi để lại tiếng la oai oái vang vọng.
Lúc này Yến Linh mới hết giận.
Không lâu sau, trong đám người lại xuất hiện một đứa trẻ mặc áo vẽ đầy bùa quỷ với miệng bai bải chạy tới, nó hưng phấn nói: “Ở đây có ca ca tỏ tình nè cha! Mau tới xem! Hảo hảo học hỏi người ta kìa!”
Yến Linh lật đật ngó dáo dác.
Tỏ tình? Tỏ tình đâu?!
Cha của Phong Duật vác cái mặt đen thui đi tới tét một cái vào mông nó, trông có vẻ muốn xách nó về nhà diệt khẩu.
Làm trò con bò, mất mặt!
Yến Linh xem náo nhiệt cười ha hả không ngớt.
“Sư tôn!” Lại thêm một đứa trẻ đeo kiếm gỗ bên hông, cả người sáng sủa liêm chính: “Khi nào chúng ta mới về Nam Cảnh? Đồ nhi muốn luyện kiếm!”
Liễu Không Yếm xoa đầu nó: “Cứ việc chơi thỏa thích.”
Liễu Trường Hành đành phải cố gắng chơi thỏa thích.
Yến Linh nhìn hai người họ đi xa dần, đột nhiên có bóng đen thoáng vụt qua trước mắt, hình như là có một người đi ngang qua.
Gì thế?
Yến Linh không nghĩ nhiều, tiếp tục ngắm đường phố.
Ngay lúc này, bên tai vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ: “Cha mẹ của ngươi đâu?”
Yến Linh nghi ngờ nghiêng đầu nhìn sang, thấy một đứa trẻ mặc áo lam đang đứng bên cạnh với ánh mắt tràn ngập sự ấm áp, có chút lo lắng nhìn bọn cậu.
Yến Linh ngơ ngác: “Hả?”
“Lễ Khất Xảo rất nhiều người, các ngươi đi lạc khỏi cha mẹ sao?” Thịnh Tiêu nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này Yến Linh mới hoàn hồn, vội vàng giơ tay chỉ Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân còn mặn nồng đằng kia, nói: “Cha mẹ ta đang ở đó, không có lạc.”
Thịnh Tiêu mỉm cười nói: “Vậy thì tốt.”
Cậu ta nói xong liền xoay người muốn đi, nhưng Yến Linh bị ma xui quỷ khiến nắm lấy tay áo của cậu ta.
Thịnh Tiêu quay đầu.
Yến Linh cũng nhận ra mình vừa làm gì liền bối rối, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Thịnh Tiêu hồi lâu mới lúng túng rút tay về.
“Xin lỗi.”
Thịnh Tiêu nghi ngờ nhìn cậu, suy nghĩ chốc lát thò tay vào vạt áo trước ngực lấy ra một miếng bánh hoa quế: “Ăn không?”
Hôm nay Yến Linh đã ăn một bụng no căng, không còn chỗ để chứa thêm nữa, nhưng khi cậu ngửi thấy mùi bánh hoa quế thoang thoảng thì lại do dự, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nhận lấy: “Cảm ơn ngươi.”
Thịnh Tiêu cười khẽ, bây giờ mới xoay người rời đi.
Yến Linh cầm miếng bánh hoa quế nhìn đứa trẻ áo lam biến mất trong biển người.
Yến Nguyệt ôm tay cậu lắc lắc, nói nhỏ: “Sư huynh, người lạ cho đồ, đừng nên ăn.”
Yến Linh hoàn hồn, hít hà hương bánh hoa quế, nhe răng cười với Yến Nguyệt, cố ý chọc tức nó: “Nhưng bây giờ ta đói thì sao?”
Yến Nguyệt ấp úng: “Để, để ta mua đồ ăn cho sư huynh.”
Nó vừa nói vừa nhảy xuống băng ghế định chạy đi mua thức ăn.
Yến Linh cười nắc nẻ, ôm lấy eo của Yến Nguyệt: “Thằng ngốc, ta dọa đệ thôi.”
Không biết Yến Nguyệt có nghe lọt chữ nào không mà nó tội nghiệp nói: “Vậy sư huynh đừng ăn.”
Lo lắng bị hạ độc chết.
Vừa dứt lời, Yến Linh đã ‘nhoàm’ một tiếng cắn nửa miếng bánh vào miệng, hai má phồng lên cười với nó trông giống con sóc ranh mãnh.
Yến Nguyệt: “…”
Yến Nguyệt suýt chút nữa khóc òa lên.
Yến Linh cười nghiêng ngả.
Yến Hàn Thước đã tặng quà xong, còn chưa kịp hưởng thụ thế giới của hai người với Hướng phu nhân thì bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền đến sau lưng.
Yến Hàn Thước lạnh lùng nhìn Yến Linh.
Yến Linh nhai ba lần rồi nuốt vội miếng bánh, nhe răng cười với hắn: “Bọn con chỉ giỡn nhau thôi ạ.”
Cậu vừa nói vừa đẩy Yến Nguyệt.
Tính tình của Yến Nguyệt hiền lành, nó lật đật lau nước mắt, ngoan ngoãn nói: “Sư huynh không bắt nạt con, đang giỡn với nhau thật ạ.”
Hướng phu nhân cười như không cười nhìn hai đứa.
Yến Hàn Thước sầm mặt đi tới, dùng một tay túm lấy gáy áo Yến Linh xách lên.
Yến Linh quýnh đít quơ quào hai tay hai chân, co được giãn được cầu xin tha thứ: “Yến đại nhân! Yến tiên quân! Tha mạng! Con không dám nữa đâu! Mẹ! Mẹ ơi cứu con!”
“Phải làm sao đây?” Hướng phu nhân cười nói: “Yến tiên quân không nghe mẹ, hay là Yến tiểu tiên quân ráng nhịn đi, chỉ bị ăn đòn thôi mà, cha con cũng là vì tốt cho con, con có thể hiểu và tha thứ phải không?”
Yến Linh trợn tròn mắt không tin nổi nhìn Hướng phu nhân.
Hướng phu nhân thấy cậu há hốc trợn mắt như thế thì bị chọc phì cười.
Yến Hàn Thước bị làm mất tâm trạng dạo phố, lại muốn vội vàng về nhà đánh đòn thằng con của mình, cuối cùng xách cổ Yến Linh đang than trời trách đất rời đi.
Hướng phu nhân dắt tay Yến Nguyệt, mỉm cười theo sau.
Bốn người đều rất vui vẻ— Trừ Yến Linh lát nữa phải chịu ăn đòn, ngồi phi thuyền kiểu nhỏ lướt qua bầu trời đêm bắn đầy pháo hoa rực rỡ tựa như đại dương mênh mông, thuận lợi một đường bay về Yến Ôn Sơn.
Trời dần về khuya, thành Trung Châu lại cho bắn thêm một đợt pháo hoa nữa, thắp sáng cả bầu trời như ban ngày, cuối cùng lễ hội Khất Xảo náo nhiệt đi đến hồi kết.
Sắp đến giờ tý, Hề gia vẫn thắp đèn đuốc sáng trưng.
Hề Tuyệt buồn ngủ nằm trên đệm hương bồ ngáp dài ngáp ngắn, năm lần bảy lượt muốn về phòng ngủ nhưng bị Túng phu nhân cưỡng ép giữ lại.
“Tuyệt Nhi ngoan.” Tuy Túng phu nhân tỏ ra cứng rắn nhưng yêu thương đứa con trai độc nhất này có thừa, nàng nhẹ nhàng kéo Hề Tuyệt quay về quỳ thẳng lưng trên đệm hương bồ: “Ráng chịu đựng thêm chốc nữa, chờ Tương văn thức tỉnh rồi sẽ cho con về ngủ.”
Hề Tuyệt bĩu môi, đương nhiên là không tin mấy lời này.
Sinh nhật năm mười hai tuổi là phiền phức nhất, sau khi thức tỉnh Tương văn còn phải làm giỗ tổ, bái lạy Thiên Diễn, một đống chuyện bừa bộn lung tung này có thể kéo dài tới tận sáng mai, đến lúc đó Hề gia sẽ thông báo Tương văn với các thế gia, còn phải còng lưng xã giao một phen nữa cho xem.
Sợ là đến tối mai chưa chắc được ngủ thẳng cẳng.
Hề Tuyệt chán chết nói: “Sau khi thức tỉnh Tương văn phải đến Thiên Diễn học cung học bốn năm? Nghe nói ở đó chán lắm, con không thích đi, có thể không đi được không?”
Hiếm khi Túng phu nhân tỏ ra nghiêm khắc: “Không được, phải đến Thiên Diễn học cung, Hề gia đã nói với Ôn chưởng viện của Thiên Diễn học cung rồi, cuối thu sang năm con sẽ vào Chư Hành Trai, đó là học trai tốt nhất Thập Tam Châu.”
Hề Tuyệt làm nũng xin xỏ, Hề Tuyệt khóc lóc ăn vạ, Túng phu nhân vẫn không cho phép cậu ta trốn học.
Hề Tuyệt đành phải bấm bụng đồng ý, ngáp lấy ngáp để: “Mẹ ơi, con đói.”
Người bình thường không thể vào bên trong từ đường Thiên Diễn, Túng phu nhân nói: “Mẹ đi làm ít thức ăn cho con, ngoan ngoãn ở đây đừng chạy lung tung, cũng đừng ngủ.”
Hề Tuyệt dạ một tiếng thật dài, uể oải nói: “Biết rồi mẹ.”
Bên ngoài từ đường Thiên Diễn, gia chủ Hề gia và trưởng lão đã đợi sẵn từ lâu.
Hề Tuyệt được xem là đứa trẻ có thiên căn linh phú cao nhất trong mười năm qua, mười phần thì có tám, chính phần nắm chắc sẽ thức tỉnh Tương văn cấp Thiên, gia chủ Hề gia đương nhiên đặt kỳ vọng rất cao.
Dùng bớt một sợi linh lực của linh mạch Thiên Diễn, nó sẽ không tái tạo và dồi dào giống như linh mạch tầm thường của thiên địa.
Bởi vì trước đó đã có bảy Tương văn cấp Linh đắc đạo phi thăng, vì thế Thiên Diễn bị hao phí quá nhiều, Thập Tam Châu còn dư lại lác đác không nhiều, huống chi còn phải chia nhỏ ra cho các đại thế gia.
Mấy trăm năm qua ở Thập Tam Châu chưa sinh ra một Tương văn cấp Linh nào, vì thế Tương văn cấp Thiên đã là kỳ tài ngút trời.
Túng phu nhân tự thân xuống bếp làm dĩa bánh ngọt tinh xảo mà Hề Tuyệt thích ăn nhất, vừa bưng dĩa đến từ đường Thiên Diễn thì thấy một cột sáng khổng lộ bắn thẳng lên trời rồi vụt tắt.
Một luồng linh lực Thiên Diễn dồi dào tùy ý phóng ra, phá vỡ kết giới của từ đường lan tràn ra bên ngoài.
Mọi người sửng sốt.
Một sợi linh mạch Thiên Diễn đã là hiếm lạ trân quý, nơi địa mạch được giăng đầy tầng tầng lớp lớp kết giới, ngăn chặn không cho bất kỳ một sợi linh lực Thiên Diễn nào rò rỉ ra ngoài.
Hề Trạch sầm mặt vọt vào trong từ đường Thiên Diễn, hắn tưởng kết giới bảo vệ địa mạch Thiên Diễn bị phá.
Nhưng sau khi tiến vào thì lại ngỡ ngàng.
Dưới ánh nến sáng ngời, Hề Tuyệt đờ đẫn ngồi quỳ trên đệm hương bồ, ánh nến từ bốn phương tám hướng chiếu thẳng vào người cậu ta, làm cái bóng dưới đất chia năm xẻ bảy trông giống đóa hoa lan nở rộ.
Hề Tuyệt ngơ ngác quay đầu lại, linh lực màu vàng từ trong kinh mạch chảy tràn ra ngoài làm cả người cậu ta nhuộm một màu vàng rực, giống như bị dọa ngu người, nói: “Cha?”
Hề Trạch nhận ra linh lực dồi dào nhưng quỷ dị đang liên tục tràn ra từ trong người Hề Tuyệt, lập tức thay đổi vẻ mặt.
Trưởng lão của Hề gia đi theo vào, thấy vậy cũng sửng sốt.
Toàn bộ từ đường rơi vào yên tĩnh chết chóc, chỉ có tiếng lách tách nhỏ bé của ngọn nến đang cháy, nhưng trong giây phút này lại giống như tiếng sấm bổ thẳng xuống từ đường Thiên Diễn.
Hơi thở của Tương văn tỏa ra trên người Hề Tuyệt chắc chắn không phải là cấp Thiên hay cấp Huyền, mà là một cấp bậc đã biến mất từ rất lâu…
Khoảnh khắc đó, trong đầu mọi người không hẹn mà hiện lên bốn chữ.
Tương văn cấp Linh.
Mặc dù Hề Tuyệt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trước ánh mắt kì lạ của các trưởng bối, đầu óc còn mơ màng của cậu ta lờ mờ nhận ra một điều…
Có lẽ, có thứ gì đó đã không còn giống như ban đầu.
===Hết chương 75===
Lễ Khất Xảo vô cùng náo nhiệt.
Yến Linh bị mắng một câu ‘thằng nhà quê’ nên mất vui một lúc, nhưng rất nhanh quên sạch bách kéo Yến Nguyệt đi chơi.
Trên phố lớn người người như nêm, màn đêm dần buông xuống.
Hai đứa bé mới lớn dạo chơi nửa ngày, cuối cùng cũng biết mệt, cả hai ngồi trên băng đá bên cạnh cầu kiều, chống cằm bằng hai tay nhìn dòng người qua lại.
Yến Hàn Thước không muốn tiêu tiền cho con trai, nhưng lại tốn nhiều tiền mua một cây trâm uyên ương, vừa cầm tay Hướng phu nhân vừa rũ mắt cài cây trâm lên búi tóc buộc hờ của nàng.
Yến Linh cười he he nói: “Cây trâm trông thật đẹp.”
Yến Nguyệt nghe vậy nhìn sang cây trâm lòe loẹt kia, thầm nghĩ đẹp chỗ nào? Hướng phu nhân giật giật khóe môi, cũng thầm nghĩ: “Xấu ác.”
Nhưng trên khuôn mặt vạn năm băng sơn của Yến Hàn Thước thoáng lộ ra vẻ mong đợi, Hướng phu nhân im lặng hồi lâu mới giơ tay vuốt nhẹ búi tóc hờ, thuần thục khen hắn cho có: “Đẹp quá, thiếp thích lắm, Hàn Thước thật có mắt chọn, cài lên rất hợp với búi tóc này.”
Yến Hàn Thước hiếm khi được khen nên cả người lâng lâng, trong mắt thoáng hiện lên ý cười.
Yến Linh quay đầu sang, bắt chước vẻ thâm tình của Hướng phu nhân nói với Yến Nguyệt: “Đẹp quá, ta thích lắm.”
Yến Nguyệt nhếch môi mỉm cười.
Bên tai loáng thoáng truyền tới tiếng bánh xe gỗ lăn trên đường, Yến Linh còn tưởng có xe hàng rong thơm ngon đang được đẩy tới, lập tức vui vẻ quay đầu nhìn lại.
Nhưng cậu lại thấy một đứa trẻ áo trắng vừa đẩy xe lăn vừa nói gì đó, trong ánh mắt dịu dàng của đứa trẻ ngồi trên xe lăn thì tỏ vẻ không biết phải làm sao.
Nhượng Trần nói: “Ngươi thấy Hề thiếu gia kia sẽ thức tỉnh Tương văn gì?”
Hoành Ngọc Độ lắc đầu: “Nói sau lưng người khác không phải ý hay.”
Nhượng Trần đành phải hỏi: “Sinh nhật của ngươi cũng sắp đến, thế ngươi muốn thức tỉnh Tương văn gì?”
“Ta sao cũng được.” Hoành Ngọc Độ cười nói: “Kẻ vô dụng như ta, cho dù thức tỉnh Tương văn gì đi nữa sợ là lãng phí, thà không thức tỉnh cho khỏe.”
Nhượng Trần nhíu mày: “Không cho phép nói vậy.”
Hoành Ngọc Độ cười: “Còn ngươi thì sao?”
Nhượng Trần suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta chưa nghĩ ra, nói chung chắc là Tương văn cấp Huyền, không dám mơ đến cấp Linh.”
Hai người cười cười nói nói đi xa dần.
Yến Linh thấy không phải đồ ăn, thất vọng quay đầu về.
Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân đang tình chàng ý thiếp với nhau, Yến Linh chán chết ngồi ngắm dòng người qua lại một hồi, phát hiện âm thanh của những con người ở đây nghe có vẻ thú vị.
Vạn vật muôn màu, chỉ là qua đường thôi mà có thể thấy vô số mảnh ghép cuộc đời của mỗi con người chỉ trong vài nhịp thở.
Cảm giác này thật sự rất kì diệu.
Yến Linh thấy tạm thời không thể về nhà ngay, dứt khoát ngồi bên đường vểnh tai lắng nghe âm thanh của dòng người.
Trong đám đông, có một đứa trẻ mặc áo choàng đen che kín mít đang cố gắng vùng vẫy, trước cái nhìn soi mói của người qua đường, nó vừa nổi giận đùng đùng vừa giả bộ khóc lóc nài nỉ: “Con không muốn đi chơi mà! Con muốn về nhà— Bên ngoài có gì vui đâu chứ? Mẹ ơi con cắn rơm cắn cỏ xin mẹ!”
Yến Linh chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, lập tức mở to mắt tò mò nhìn đứa trẻ đó.
Nhạc Chính Trấm vô tình liếc thấy, há họng mắng lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn nhìn nữa coi chừng ta đánh ngươi lùn thêm bây giờ!”
Yến Linh: “…”
Yến Linh còn chưa kịp nổi giận thì Uyển phu nhân đã nhéo tai Nhạc Chính Trấm, dắt nó đi khỏi để lại tiếng la oai oái vang vọng.
Lúc này Yến Linh mới hết giận.
Không lâu sau, trong đám người lại xuất hiện một đứa trẻ mặc áo vẽ đầy bùa quỷ với miệng bai bải chạy tới, nó hưng phấn nói: “Ở đây có ca ca tỏ tình nè cha! Mau tới xem! Hảo hảo học hỏi người ta kìa!”
Yến Linh lật đật ngó dáo dác.
Tỏ tình? Tỏ tình đâu?!
Cha của Phong Duật vác cái mặt đen thui đi tới tét một cái vào mông nó, trông có vẻ muốn xách nó về nhà diệt khẩu.
Làm trò con bò, mất mặt!
Yến Linh xem náo nhiệt cười ha hả không ngớt.
“Sư tôn!” Lại thêm một đứa trẻ đeo kiếm gỗ bên hông, cả người sáng sủa liêm chính: “Khi nào chúng ta mới về Nam Cảnh? Đồ nhi muốn luyện kiếm!”
Liễu Không Yếm xoa đầu nó: “Cứ việc chơi thỏa thích.”
Liễu Trường Hành đành phải cố gắng chơi thỏa thích.
Yến Linh nhìn hai người họ đi xa dần, đột nhiên có bóng đen thoáng vụt qua trước mắt, hình như là có một người đi ngang qua.
Gì thế?
Yến Linh không nghĩ nhiều, tiếp tục ngắm đường phố.
Ngay lúc này, bên tai vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ: “Cha mẹ của ngươi đâu?”
Yến Linh nghi ngờ nghiêng đầu nhìn sang, thấy một đứa trẻ mặc áo lam đang đứng bên cạnh với ánh mắt tràn ngập sự ấm áp, có chút lo lắng nhìn bọn cậu.
Yến Linh ngơ ngác: “Hả?”
“Lễ Khất Xảo rất nhiều người, các ngươi đi lạc khỏi cha mẹ sao?” Thịnh Tiêu nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này Yến Linh mới hoàn hồn, vội vàng giơ tay chỉ Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân còn mặn nồng đằng kia, nói: “Cha mẹ ta đang ở đó, không có lạc.”
Thịnh Tiêu mỉm cười nói: “Vậy thì tốt.”
Cậu ta nói xong liền xoay người muốn đi, nhưng Yến Linh bị ma xui quỷ khiến nắm lấy tay áo của cậu ta.
Thịnh Tiêu quay đầu.
Yến Linh cũng nhận ra mình vừa làm gì liền bối rối, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Thịnh Tiêu hồi lâu mới lúng túng rút tay về.
“Xin lỗi.”
Thịnh Tiêu nghi ngờ nhìn cậu, suy nghĩ chốc lát thò tay vào vạt áo trước ngực lấy ra một miếng bánh hoa quế: “Ăn không?”
Hôm nay Yến Linh đã ăn một bụng no căng, không còn chỗ để chứa thêm nữa, nhưng khi cậu ngửi thấy mùi bánh hoa quế thoang thoảng thì lại do dự, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nhận lấy: “Cảm ơn ngươi.”
Thịnh Tiêu cười khẽ, bây giờ mới xoay người rời đi.
Yến Linh cầm miếng bánh hoa quế nhìn đứa trẻ áo lam biến mất trong biển người.
Yến Nguyệt ôm tay cậu lắc lắc, nói nhỏ: “Sư huynh, người lạ cho đồ, đừng nên ăn.”
Yến Linh hoàn hồn, hít hà hương bánh hoa quế, nhe răng cười với Yến Nguyệt, cố ý chọc tức nó: “Nhưng bây giờ ta đói thì sao?”
Yến Nguyệt ấp úng: “Để, để ta mua đồ ăn cho sư huynh.”
Nó vừa nói vừa nhảy xuống băng ghế định chạy đi mua thức ăn.
Yến Linh cười nắc nẻ, ôm lấy eo của Yến Nguyệt: “Thằng ngốc, ta dọa đệ thôi.”
Không biết Yến Nguyệt có nghe lọt chữ nào không mà nó tội nghiệp nói: “Vậy sư huynh đừng ăn.”
Lo lắng bị hạ độc chết.
Vừa dứt lời, Yến Linh đã ‘nhoàm’ một tiếng cắn nửa miếng bánh vào miệng, hai má phồng lên cười với nó trông giống con sóc ranh mãnh.
Yến Nguyệt: “…”
Yến Nguyệt suýt chút nữa khóc òa lên.
Yến Linh cười nghiêng ngả.
Yến Hàn Thước đã tặng quà xong, còn chưa kịp hưởng thụ thế giới của hai người với Hướng phu nhân thì bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền đến sau lưng.
Yến Hàn Thước lạnh lùng nhìn Yến Linh.
Yến Linh nhai ba lần rồi nuốt vội miếng bánh, nhe răng cười với hắn: “Bọn con chỉ giỡn nhau thôi ạ.”
Cậu vừa nói vừa đẩy Yến Nguyệt.
Tính tình của Yến Nguyệt hiền lành, nó lật đật lau nước mắt, ngoan ngoãn nói: “Sư huynh không bắt nạt con, đang giỡn với nhau thật ạ.”
Hướng phu nhân cười như không cười nhìn hai đứa.
Yến Hàn Thước sầm mặt đi tới, dùng một tay túm lấy gáy áo Yến Linh xách lên.
Yến Linh quýnh đít quơ quào hai tay hai chân, co được giãn được cầu xin tha thứ: “Yến đại nhân! Yến tiên quân! Tha mạng! Con không dám nữa đâu! Mẹ! Mẹ ơi cứu con!”
“Phải làm sao đây?” Hướng phu nhân cười nói: “Yến tiên quân không nghe mẹ, hay là Yến tiểu tiên quân ráng nhịn đi, chỉ bị ăn đòn thôi mà, cha con cũng là vì tốt cho con, con có thể hiểu và tha thứ phải không?”
Yến Linh trợn tròn mắt không tin nổi nhìn Hướng phu nhân.
Hướng phu nhân thấy cậu há hốc trợn mắt như thế thì bị chọc phì cười.
Yến Hàn Thước bị làm mất tâm trạng dạo phố, lại muốn vội vàng về nhà đánh đòn thằng con của mình, cuối cùng xách cổ Yến Linh đang than trời trách đất rời đi.
Hướng phu nhân dắt tay Yến Nguyệt, mỉm cười theo sau.
Bốn người đều rất vui vẻ— Trừ Yến Linh lát nữa phải chịu ăn đòn, ngồi phi thuyền kiểu nhỏ lướt qua bầu trời đêm bắn đầy pháo hoa rực rỡ tựa như đại dương mênh mông, thuận lợi một đường bay về Yến Ôn Sơn.
Trời dần về khuya, thành Trung Châu lại cho bắn thêm một đợt pháo hoa nữa, thắp sáng cả bầu trời như ban ngày, cuối cùng lễ hội Khất Xảo náo nhiệt đi đến hồi kết.
Sắp đến giờ tý, Hề gia vẫn thắp đèn đuốc sáng trưng.
Hề Tuyệt buồn ngủ nằm trên đệm hương bồ ngáp dài ngáp ngắn, năm lần bảy lượt muốn về phòng ngủ nhưng bị Túng phu nhân cưỡng ép giữ lại.
“Tuyệt Nhi ngoan.” Tuy Túng phu nhân tỏ ra cứng rắn nhưng yêu thương đứa con trai độc nhất này có thừa, nàng nhẹ nhàng kéo Hề Tuyệt quay về quỳ thẳng lưng trên đệm hương bồ: “Ráng chịu đựng thêm chốc nữa, chờ Tương văn thức tỉnh rồi sẽ cho con về ngủ.”
Hề Tuyệt bĩu môi, đương nhiên là không tin mấy lời này.
Sinh nhật năm mười hai tuổi là phiền phức nhất, sau khi thức tỉnh Tương văn còn phải làm giỗ tổ, bái lạy Thiên Diễn, một đống chuyện bừa bộn lung tung này có thể kéo dài tới tận sáng mai, đến lúc đó Hề gia sẽ thông báo Tương văn với các thế gia, còn phải còng lưng xã giao một phen nữa cho xem.
Sợ là đến tối mai chưa chắc được ngủ thẳng cẳng.
Hề Tuyệt chán chết nói: “Sau khi thức tỉnh Tương văn phải đến Thiên Diễn học cung học bốn năm? Nghe nói ở đó chán lắm, con không thích đi, có thể không đi được không?”
Hiếm khi Túng phu nhân tỏ ra nghiêm khắc: “Không được, phải đến Thiên Diễn học cung, Hề gia đã nói với Ôn chưởng viện của Thiên Diễn học cung rồi, cuối thu sang năm con sẽ vào Chư Hành Trai, đó là học trai tốt nhất Thập Tam Châu.”
Hề Tuyệt làm nũng xin xỏ, Hề Tuyệt khóc lóc ăn vạ, Túng phu nhân vẫn không cho phép cậu ta trốn học.
Hề Tuyệt đành phải bấm bụng đồng ý, ngáp lấy ngáp để: “Mẹ ơi, con đói.”
Người bình thường không thể vào bên trong từ đường Thiên Diễn, Túng phu nhân nói: “Mẹ đi làm ít thức ăn cho con, ngoan ngoãn ở đây đừng chạy lung tung, cũng đừng ngủ.”
Hề Tuyệt dạ một tiếng thật dài, uể oải nói: “Biết rồi mẹ.”
Bên ngoài từ đường Thiên Diễn, gia chủ Hề gia và trưởng lão đã đợi sẵn từ lâu.
Hề Tuyệt được xem là đứa trẻ có thiên căn linh phú cao nhất trong mười năm qua, mười phần thì có tám, chính phần nắm chắc sẽ thức tỉnh Tương văn cấp Thiên, gia chủ Hề gia đương nhiên đặt kỳ vọng rất cao.
Dùng bớt một sợi linh lực của linh mạch Thiên Diễn, nó sẽ không tái tạo và dồi dào giống như linh mạch tầm thường của thiên địa.
Bởi vì trước đó đã có bảy Tương văn cấp Linh đắc đạo phi thăng, vì thế Thiên Diễn bị hao phí quá nhiều, Thập Tam Châu còn dư lại lác đác không nhiều, huống chi còn phải chia nhỏ ra cho các đại thế gia.
Mấy trăm năm qua ở Thập Tam Châu chưa sinh ra một Tương văn cấp Linh nào, vì thế Tương văn cấp Thiên đã là kỳ tài ngút trời.
Túng phu nhân tự thân xuống bếp làm dĩa bánh ngọt tinh xảo mà Hề Tuyệt thích ăn nhất, vừa bưng dĩa đến từ đường Thiên Diễn thì thấy một cột sáng khổng lộ bắn thẳng lên trời rồi vụt tắt.
Một luồng linh lực Thiên Diễn dồi dào tùy ý phóng ra, phá vỡ kết giới của từ đường lan tràn ra bên ngoài.
Mọi người sửng sốt.
Một sợi linh mạch Thiên Diễn đã là hiếm lạ trân quý, nơi địa mạch được giăng đầy tầng tầng lớp lớp kết giới, ngăn chặn không cho bất kỳ một sợi linh lực Thiên Diễn nào rò rỉ ra ngoài.
Hề Trạch sầm mặt vọt vào trong từ đường Thiên Diễn, hắn tưởng kết giới bảo vệ địa mạch Thiên Diễn bị phá.
Nhưng sau khi tiến vào thì lại ngỡ ngàng.
Dưới ánh nến sáng ngời, Hề Tuyệt đờ đẫn ngồi quỳ trên đệm hương bồ, ánh nến từ bốn phương tám hướng chiếu thẳng vào người cậu ta, làm cái bóng dưới đất chia năm xẻ bảy trông giống đóa hoa lan nở rộ.
Hề Tuyệt ngơ ngác quay đầu lại, linh lực màu vàng từ trong kinh mạch chảy tràn ra ngoài làm cả người cậu ta nhuộm một màu vàng rực, giống như bị dọa ngu người, nói: “Cha?”
Hề Trạch nhận ra linh lực dồi dào nhưng quỷ dị đang liên tục tràn ra từ trong người Hề Tuyệt, lập tức thay đổi vẻ mặt.
Trưởng lão của Hề gia đi theo vào, thấy vậy cũng sửng sốt.
Toàn bộ từ đường rơi vào yên tĩnh chết chóc, chỉ có tiếng lách tách nhỏ bé của ngọn nến đang cháy, nhưng trong giây phút này lại giống như tiếng sấm bổ thẳng xuống từ đường Thiên Diễn.
Hơi thở của Tương văn tỏa ra trên người Hề Tuyệt chắc chắn không phải là cấp Thiên hay cấp Huyền, mà là một cấp bậc đã biến mất từ rất lâu…
Khoảnh khắc đó, trong đầu mọi người không hẹn mà hiện lên bốn chữ.
Tương văn cấp Linh.
Mặc dù Hề Tuyệt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trước ánh mắt kì lạ của các trưởng bối, đầu óc còn mơ màng của cậu ta lờ mờ nhận ra một điều…
Có lẽ, có thứ gì đó đã không còn giống như ban đầu.
===Hết chương 75===
Danh sách chương