—Đừng sợ—

Yến Linh chờ mưa tạnh.

Mặc dù thân đang ở trong tầng tầng lớp lớp kết giới chặt chẽ, nhưng Yến Linh không hiểu sao tin chắc trời bên ngoài đang đổ mưa.

Mưa thu rất lạnh, trận mưa rả rích suốt đêm, không phải là mưa to gió lớn vào mùa hè, mà nghe giống như một khúc đàn bi thương.

Yến Linh ngồi ôm gối co ro trước cửa động phủ, nghiêng người dán một bên tai lên cửa đá lạnh lẽo, lắng nghe tiếng mưa rơi rào rào.

Bây giờ Yến Linh mới có thời gian suy nghĩ về chuyện nghe thấy âm thanh kì lạ.

Từ sau khi cậu tỉnh lại, bên tai tràn ngập nhiều âm thanh rất nhỏ, giống như có ai đang xầm xì bàn tán bên tai cậu.

Nhưng Yến Linh giống như em bé mới biết bập bẹ nói chuyện, chỉ có thể căng tai ra nghe ‘lời nói’ đó rốt cuộc là có nghĩa gì.

Yến Linh hoài nghi mình bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến sinh ra ảo thính, khi đang dùng sức nhéo mạnh lỗ tai thì bất chợt nghe thấy tiếng rít the thé chói tai, nghe như tiếng còi báo động.

Yến Linh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cơ thể theo bản năng dựng đứng lông tơ, đồng tử cũng co rụt thành chấm nhỏ vì kinh hoảng.

Cậu vừa hoảng sợ vừa ngơ ngác quay đầu nhìn sang bên cạnh, dưới ánh nến cháy lách tách nhìn thấy rắn trong rừng rậm đang bò tới, cậu không quan tâm phất tay bắn ra một luồng linh lực mỏng manh, đánh con rắn văng vào trong góc.

Đừng làm phiền cậu, đang đau đầu suy nghĩ đây.

Nhưng Yến Linh vốn không biết ‘Tương văn của Thiên Diễn’ trông ra sao, ngồi một lát cảm thấy thiu thiu buồn ngủ, cho dù trong người có Tương văn cấp Linh khiến bao người kinh sợ thì cũng chẳng có chút hiểu biết gì về nó, cậu gật gù ngồi bên cạnh cửa đá vừa nghe tiếng mưa rơi vừa tiếp tục suy tính. 

Đứa trẻ mười tuổi nghĩ nát óc vẫn không thông, lại còn đang buồn ngủ díu mắt, trong lòng cậu luôn bồn chồn lo lắng, cảm thấy tuy tiếng mưa rơi bên ngoài tí tách nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao có ảo giác giông bão sắp kéo đến.

Yến Linh nhấc tay sờ soạng cửa đá, nhỏ giọng lầm bầm: “Mẹ ơi, lúc nào con mới có thể ra ngoài?”

Lúc nào mưa mới tạnh? Không ai trả lời cậu.

Cho dù Yến Linh có phạm lỗi sai lớn cỡ nào thì cậu chưa từng bị phạt giam, buồn thiu ngồi ôm gối co ro tại chỗ, thầm nghĩ nếu biết trước phải ở đây lâu như vậy, cậu sẽ kêu A Nguyệt đến chơi với mình.

Yến Nguyệt còn nhỏ tuổi, tính tình hiền lành lại hay khóc nhè, chọc dăm ba câu thôi là có thể chọc nó khóc ré lên, chơi rất vui.

Yến Linh vô lương tâm bắt đầu tha hồ tưởng tượng ra hình ảnh Yến Nguyệt mít ướt khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nhờ đó mà tâm trạng đỡ hơn chút.

Khi cậu đang định ngồi dựa lưng vào vách tường trong động phủ nghỉ ngơi một lát, đột nhiên tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài đi kèm với âm thanh kịch liệt làm cho da đầu tê rần sau lưng toát mồ hôi truyền tới, nghe giống như tiếng rít báo động của con rắn hồi nãy, nhưng có sự chênh lệch rất lớn.

Nếu nói tiếng rít uy hiếp vừa rồi của con rắn chỉ là ‘ra oai’ với Yến Linh, muốn đuổi cậu ra khỏi địa bàn của nó, thì âm thanh bên ngoài chính là sát ý cuồn cuộn kéo đến.

Nguy hiểm.

Yến Linh ngơ ngác nhận ra bất ổn.

Mỗi năm tết đến ở Yến Ôn Sơn tiếp khách nhiều lắm chỉ có hai người, khách đến chúc tết không phải là bạn thân lâu năm của Yến Hàn Thước thì cũng là các chú các bác ở môn phái sát vách, bọn họ rất thân thiện và dễ mến.

Cả nhà bọn cậu ở Yến Ôn Sơn đời đời không tranh không đấu, chỉ có vào các dịp lễ tết sẽ ngồi phi thuyền ra ngoài chơi, chưa bao giờ gây thù chuốc oán, tại sao bên ngoài sẽ xuất hiện âm thanh khủng bố khiến Yến Linh phải run rẩy cả người?

Yến Linh không biết nghĩ tới gì mà sợ đến nỗi hàm răng va lập cập vào nhau, cậu lồm cồm bò dậy dùng hết sức lực đập cửa đá.

“Cha! Mẹ! A Nguyệt!”

Động phủ này là nơi bế quan tu luyện của tu sĩ đại năng, kết giới rất kiên cố, có thể che giấu hơi thở đậm đà của Tương văn cấp Linh trên cơ thể Yến Linh không kẽ hở, một động phủ mạnh như vậy thì cho dù Yến Linh có la rách cổ họng cũng không thể truyền âm ra bên ngoài. 

Yến Linh sốt sắng đến nỗi dùng mười ngón tay nhỏ bé liều mạng cạy khe cửa, nhưng dùng hết toàn bộ linh lực đều không làm cửa đá si nhê.

Cậu chán nản buông thỏng mười ngón tay chảy máu ròng ròng vì bị bật móng, âm thanh ‘rít rít’ bên tai lại lần nữa tăng lên mức độ đáng sợ mà một đứa trẻ như Yến Linh không tài nào tiếp nhận nổi, nó làm cậu đinh tai nhức óc phải kêu lên đầy đau đớn, cố gắng bụm chặt hai tai lại.

Trái tim của Yến Linh đập như trống chầu, tiềm thức mách bảo có chuyện đáng sợ nào đó đang xảy ra, cậu không còn tâm trí để suy tính nữa, chỉ có thể cố sống cố chết đập cửa liên tục.

“Cha ơi! Mẹ ơi! Cho con ra ngoài đi! Mẹ ơi!”

Mười đầu ngón tay của Yến Linh toàn là máu với máu, trên cửa đá cũng bị dính đầy đường máu dữ tợn.

Nhưng cửa đá này quá kiên cố, giống như khe vực sâu hoắm ở ngay trước mặt mà Yến Linh không thể nào vượt qua được, mặc kệ cậu kêu la gào khóc thế nào cũng không làm cánh cửa lay chuyển dù một chút.

Bất thình lình, một tiếng sấm kinh thiên động địa nổ ầm bên tai, khiến Yến Linh giật mình hoảng hốt trong giây lát.

Linh tính mách bảo cậu có chuyện chẳng lành xảy ra, nhưng cậu không biết tiếng sấm này muốn lên nói điều gì.

Hai dòng nước mắt bất giác chảy xuống, khi Yến Linh ngồi thừ người ra, lại thêm một tiếng sấm đùng đoàng nữa vang lên.

Bên ngoài vẫn là mưa phùn liên miên, không hề giống mưa bão chớp giật của mùa hè.

Yến Linh ngơ ngác ngồi tại chỗ với khuôn mặt đẫm lệ, cùng lúc đó, toàn bộ động phủ bỗng chốc rơi vào bóng tối.

Ánh nến đang cháy lách tách nãy giờ trên bàn lại là đèn Tê Giác của Yến Hàn Thước.

Yến Linh đờ đẫn không biết nên làm gì, trong bóng tối, tim đèn bỗng phừng lên đốm lửa đang cháy nốt chỗ tàn tro cuối cùng, cuối cùng đốm lửa rơi xuống đất hóa thành bóng người cao lớn mờ ảo.

Là Yến Hàn Thước.

Yến Linh sửng sốt, đột nhiên òa khóc như đứt từng khúc ruột, giống như tìm được bến bờ mà nhào tới chỗ Yến Hàn Thước: “Cha ơi!”

Cậu còn tưởng tiếng sấm kia là chuyện không lành, cũng may Yến Hàn Thước tới trước.

Yến Linh mang theo niềm vui sướng mất mà tìm lại được lảo đảo nhào tới, muốn vùi mặt vào lòng cha khóc một trận để vơi bớt nội tâm bị khủng hoảng nãy giờ, nhưng cơ thể gầy yếu kia lại đâm xuyên qua bóng người mờ ảo vồ hụt vào không khí, cậu ngã phịch xuống đất. 

Yến Linh bị té làm cho hoang mang, ngơ ngác quay đầu lại.

“Cha?”

Yến Hàn Thước hơi cúi người, giơ bàn tay mờ ảo như ánh nến đang cháy xoa nhẹ lên má Yến Linh, trong mắt hắn là sự bất lực và bi thương mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

“Cha ơi?” Yến Linh muốn nắm tay Yến Hàn Thước nhưng toàn bắt hụt, cậu nghẹn ngào nói: “Cha ơi, con sợ, cha ôm con một cái được không, cha ơi hu hu…”

Yến Hàn Thước vẫn nói câu nói đó: “A Linh, đừng sợ.”

Yến Linh sụt sịt nói: “Con không sợ, có cha ở bên con không sợ.”

Đôi mắt của Yến Hàn Thước khẽ run, một hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng nói: “A Linh, nhớ kỹ lời cha nói.”

Yến Linh: “Dạ?”

Yến Hàn Thước nói ngắn đủ ý: “Bây giờ con đang mang trong mình Tương văn cấp Linh, ngày sau tất sẽ khó khăn muôn trùng, nhớ lời cha dặn, không được nói cho bất kỳ ai biết Tương văn của con là gì.”

Đầu óc của Yến Linh rỗng tuếch, không thể nào hiểu nổi những gì Yến Hàn Thước nói, cậu ngơ ngác nói: “Cha? Cha đang nói gì vậy?”

Tương văn cấp Linh là sao?

Có cha mẹ ở đây, tại sao lại nói sau này sẽ có khó khăn muôn trùng?

Cậu không hiểu.

Yến Hàn Thước dùng bàn tay mờ ảo ngưng tụ từ tim đèn của đèn Tê Giác sờ lên mặt Yến Linh, từ lòng bàn tay truyền đến ấm áp chưa từng có trước đây, đó là giây phút dịu dàng đầu tiên với Yến Linh của nam nhân cả đời lạnh lùng nghiêm túc này, và cũng là lần cuối cùng.

Thậm chí hắn còn cười khẽ, tiếng cười vừa êm ái vừa dịu dàng, muốn lau nước mắt trên mặt cho Yến Linh nhưng chỉ có thể xuyên qua.

Đôi mắt của Yến Hàn Thước tối dần, hắn dịu dàng nói: “A Linh, đừng sợ.”

Yến Linh đã nghe lời này quá nhiều lần, cho tới nay đều coi nó như gió thoảng bên tai.

Có cha mẹ ở bên, cho dù cậu có sợ đến mấy đi nữa thì vẫn sẽ có nơi để cậu dựa vào.

“Dạ.” Yến Linh thút thít gật đầu: “Dạ, con không sợ, con không sợ gì cả.”

Ngày sau cho dù gặp phải cái gì đi nữa, cậu cũng sẽ không sợ.

Yến Hàn Thước cười nói: “Ngoan.”

Yến Linh tỏ ra chờ mong hỏi: “Bên ngoài đã tạnh mưa chưa ạ?”

Yến Hàn Thước hơi ngạc nhiên, nói nhỏ: “Sẽ tạnh.”

Yến Linh còn muốn nói thêm gì đó thì thấy thân thể mờ ảo của Yến Hàn Thước tựa như ánh nến đang bừng sáng, trông như tim đèn cháy sáng lần cuối cùng trước khi hoàn toàn lụi tàn.

Yến Hàn Thước bỗng nói: “A Linh..”

Trái tim của Yến Linh đập liên hồi, âm thanh của tiếng nến cháy bên tai đang nhỏ dần, chẳng biết tại sao cậu lại ngừng thở không dám nói một lời, chỉ có thể nức nở thốt nhẹ ra một tiếng. 

“Dạ?”

Giống như vừa rồi Yến Hàn Thước chỉ muốn gọi tên cậu, ánh mắt vốn lạnh lùng phảng phất như bị ánh nến thiêu cháy hết phần ấm áp cuối cùng còn sót lại.

Yến Linh giờ mới đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, há miệng muốn nói.

Thoáng chốc, thân thể được ngưng tụ từ tim đèn của Yến Hàn Thước đã cháy hết, chầm chậm hóa thành tro tàn rơi lả tả trên đất.

Đồng tử của Yến Linh co lại, cậu lập tức quên bẵng chuyện vồ hụt hồi nãy mà nhào tới muốn ôm lấy Yến Hàn Thước.

“Cha! Cha ơi!”

Chỉ trong chớp mắt, thân thể của Yến Hàn Thước đã biến mất, để lại làn khói mờ nhạt trong màn đêm.

Trong động phủ lại bị bóng tối bao trùm không thấy rõ năm ngón tay.

Yến Linh quỳ ngồi tại chỗ, cúi đầu ngơ ngác hồi lâu mới run rẩy nói.

“…Cha ơi?”

===Hết chương 78===
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện