—Một thế gian không còn Hề Tuyệt—
Yến Linh quỳ ngồi trong bóng tối, run rẩy nhìn nơi Yến Hàn Thước biến mất, mãi một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Tim đèn của đèn Tê Giác là được làm bằng gì, nó tắt phụt không báo trước là có ý nghĩa thế nào, những lời nói cuối cùng Yến Hàn Thước nói rốt cuộc là sao, Yến Linh đều không thể tìm được câu trả lời cho tất cả các nghi vấn, đầu óc của cậu rỗng tuếch.
Cho đến khi bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ.
Tiếng mưa rả rích đã ngừng.
Yến Linh giật mình, vô thức nghĩ vì tạnh mưa nên Hướng phu nhân tới đón mình, còn chưa kịp mừng rỡ thì đôi tai nhạy cảm lại nghe ra âm thanh ‘rít rít’ nguy hiểm kia vẫn chưa biến mất, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng tiến lại gần cậu.
Đồng tử của Yến Linh vì sợ hãi mà co rụt thành chấm nhỏ, cậu hốt hoảng chui vào góc tối để trốn.
“Không sợ…” Đứa trẻ ngồi co ro trong góc nhỏ, nhớ tới lời dặn của Yến Hàn Thước, tự lừa mình dối người lẩm bẩm trong miệng: “Cha dặn mình không được sợ, mình sẽ… Không sợ bất cứ thứ gì.”
Nhưng nỗi sợ nào có thể tự tiện kiểm soát được, âm thanh ‘rít rít’ bên tai ngày càng rõ mồn một, thân thể của Yến Linh mất tự chủ run rẩy dữ dội.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân đó đột ngột dừng lại.
Sau sự yên tĩnh chết chóc, một luồng kiếm quang quen thuộc chợt lóe sáng lên trong động phủ rồi vụt tắt.
Ầm!
Tầng tầng lớp lớp kết giới kiên cố bao quanh động phủ tức khắc bị chém thành đá vụn văng tung tóe, đập ầm ầm xuống đất, làm cát bụi bay mịt mùng che khuất cả bầu trời.
Yến Linh ngơ ngác theo tiếng động nhìn sang.
Rít.
Một nam nhân xa lạ từ từ bước ra khỏi bụi bặm, trong tay cầm lưỡi kiếm còn dính máu, con ngươi lạnh băng nhìn một vòng quanh động phủ, cuối cùng nhắm thẳng vào Yến Linh đang nấp trong bóng tối.
Hề Trạch nhướng mày, giơ tay phất ra một luồng linh lực.
Thân thể nhỏ gầy của Yến Linh chợt bay lên không trung, thoáng cái đã bị Hề Trạch dùng bàn tay rộng lớn bóp chặt cái cổ.
Yến Linh kinh hoảng nhìn kẻ khủng bố trước mặt, hai tay cậu sống chết tóm chặt cánh tay của hắn, mủi chân vùng vẫy muốn chạm xuống đất, cố gắng giành lại hô hấp.
Hề Trạch vô cảm truyền một luồng linh lực vào trong cơ thể Yến Linh, cuối cùng lạnh lùng thốt ra: “… Quả nhiên là Tương văn cấp Linh.”
Mấy ngày trước Hề gia cho tu sửa lại các lỗ hổng ở từ đường Thiên Diễn để phòng ngừa linh lực bị rò rỉ ngày càng nhiều hơn, lại không ngờ phát hiện trên một ngọn núi lờ mờ truyền tới khí tức của Tương văn Thiên Diễn.
Mặc dù được tầng tầng kết giới che chắn nhưng vẫn có thể cảm nhận khí tức mỏng manh kia, chắc chắn đó là Tương văn cấp Linh.
Nguyên nhân là vì Hề Trạch có tu vi tới Hư cảnh nên mới có thể phát hiện ra.
Động phủ được che chắn bởi vô số tầng kết giới này chẳng là gì đối với một đại năng Hư cảnh, dù hai tên tu sĩ vô danh tiểu tốt kia dùng hết toàn lực ngăn cản nhưng vẫn không thể cản nổi lưỡi kiếm của hắn.
Chỉ là không ngờ, kẻ thức tỉnh Tương văn cấp Linh lại là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi.
Từ xưa đến nay địa mạch Thiên Diễn chỉ cho đứa trẻ tròn mười hai tuổi thức tỉnh Tương văn, còn Tương văn cấp Linh đặc biệt này…
Ánh mắt của Hề Trạch hơi tối.
…Chắc chắn có liên quan đến ‘Kham Thiên Diễn’.
Hề Trạch thấy Yến Linh sắp tắt thở, hắn không thèm nhìn liền đánh cậu ngất xỉu, mặc kệ đứa trẻ treo vắt vẻo trên cánh tay của mình, sau đó tiện tay xách người bay ra khỏi động phủ.
Yến Ôn Sơn đã là một bãi hoang tàn đổ nát, linh lực tràn ra từ linh giới bị vỡ tan tành.
Mưa dầm dề hai ngày giờ mới tạnh hẳn, ánh trăng xuyên qua mây đen chiếu sáng xung quanh.
Hề Trạch lạnh lùng đi ra khỏi động phủ, đang muốn đạp gió bay lên thì bất chợt có bàn tay túm lấy vạt áo của hắn.
Hề Trạch hờ hững nhìn xuống.
Cả người Yến Nguyệt đẫm máu, nó mưu toan giùng giằng muốn ngăn hắn lại, ngước khuôn mặt rơi đầy nước mắt lên nghẹn ngào nói: “Thả… Sư huynh ra!”
Đứa trẻ mới bảy, tám tuổi sợ run cầm cập, nhưng vẫn nghiến răng không buông tay, trong đôi mắt vốn ngoan ngoãn hiền lành giờ đây tràn ngập hận ý mãnh liệt, mười ngón tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn như muốn đâm thủng.
“Sư huynh!”
Hề Trạch không cần dùng linh lực, tiện tay hất áo bào ra, cơ thể gầy yếu của Yến Nguyệt lập tức nặng nề văng vào đống đá vụn cách đó không xa.
Không còn động tĩnh.
Yến Linh nằm treo trên cánh tay của Hề Trạch rũ đầu xuống, dù đang hôn mê cũng nghe ra điều bất ổn, cậu ngọ nguậy muốn tỉnh lại, đôi mắt nhắm chặt lặng lẽ chảy ra hai hàng lệ, tí tách rơi xuống vết máu dữ tợn trên mặt đất.
Nhưng cậu chỉ có thể bất lực nghe âm thanh ‘rít rít’ mang theo sát ý văng vẳng bên tai, ý thức càng lúc càng rơi vào bóng tối vô biên.
Hề Trạch ngưng tụ ra nhúm linh lực trong lòng bàn tay, khi lạnh lùng muốn chưởng chết Yến Nguyệt thì vô tình nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ đó, đồng tử khẽ nhúc nhích.
Không biết hắn nghĩ gì mà nắm chặt tay lại bóp bể linh lực, rồi xoay người đạp gió rời đi.
—Cứ thế tha cho Yến Nguyệt.
Yến Ôn Sơn lại trở về với sự yên tĩnh vắng lặng.
Sau khi Hề Trach rời đi chưa tới nửa khắc, Uyển phu nhân vội vã từ phi thuyền chạy xuống, nàng nhìn lướt qua bãi hoang tàn trước mặt, hai chân lảo đảo suýt ngã khuỵu xuống.
Nàng đã tới trễ một bước.
***
Yến Linh bị đưa về Hề gia ở Trung Châu, nằm hôn mê bất tỉnh trong linh giới nhỏ bé.
Trưởng lão của Hề gia ở từ đường Thiên Diễn im lặng hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “…Ý ngươi là, linh lực Thiên Diễn của Tương văn cấp Linh thứ mười hai ‘Kham Thiên Diễn’ bị rò rỉ truyền vào trong cơ thể đứa bé kia, nên mới để nó chưa tới mười hai tuổi đã thức tỉnh Tương văn cấp Linh?”
Hề Trạch: “Ừ.”
Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.
‘Kham Thiên Diễn’ không chỉ bổ sung cho địa mạch Thiên Diễn trở nên dồi dào, mà còn có thể giúp tu sĩ chưa bao giờ dùng linh lực Thiên Diễn tu luyện thức tỉnh Tương văn cấp Linh?!
Hơn nữa đứa bé này chỉ mới mười tuổi, tức là không giới hạn tuổi tác? “Một tháng trước đứa trẻ Thịnh Tiêu của Thịnh gia thức tỉnh Tương văn cấp Linh ‘Kham Thiên Đạo’, không ít các thế gia ở Trung Châu muốn kéo Thịnh gia về phe mình, còn mấy năm nữa là tới Đại tuyển Chưởng tôn của Trung Châu…” Một trưởng lão nhìn Hề Trạch, do dự hồi lâu mới ám chỉ nói ra.
“Gia chủ, mong ngài sớm đưa ra quyết định.”
Bàn tay buông xuôi bên hông của Hề Trạch chợt nắm chặt.
Quyết định?
Nếu quyết định này có thể dễ dàng đưa ra như vậy, hắn sẽ không đến nỗi chần chừ đến tận bây giờ.
Linh mạch Thiên Diễn khô cạn bấy lâu của Hề gia trong hơn một tháng qua dần dần khôi phục lại sự dồi dào mạnh mẽ nhờ vào hấp thụ ‘Kham Thiên Diễn’ của Hề Tuyệt, nếu nói trước kia là dòng sông cạn sắp thấy đáy thì bây giờ chính là dòng sông chảy cuồn cuộn ào ạt.
Túng phu nhân đã không chịu nổi đi đến từ đường Thiên Diễn nhiều lần, mỗi lần đến đó đều nghe thấy tiếng gào la thảm thiết và oán hận cực độ của Hề Tuyệt, khiến nàng hận đến mức muốn giết chết Hề Trạch.
Hề Trạch dự định đợi qua khoảng thời gian này sẽ đón Hề Tuyệt ra khỏi địa mạch Thiên Diễn, chỉ là không lường trước…
Bởi vì chuyện Hề Tuyệt chạy trốn mà làm rò rỉ linh lực Thiên Diễn, dẫn đến người ngoài phát hiện ra sự thật ‘Kham Thiên Diễn’ có thể trợ giúp sinh ra Tương văn vô cùng đáng sợ này.
Thậm chí ‘Kham Thiên Diễn’ có thể sinh ra Tương văn cấp Linh.
Có ví dụ sống là Yến Linh, cho dù thế nào đi nữa thì nhất quyết không được để Hề Tuyệt rời khỏi từ đường Thiên Diễn.
Hề Trạch im lặng hồi lâu, ngón tay đặt trên bàn nãy giờ nặng nề gõ xuống một cái.
Đã hạ quyết định.
Hắn đưa ra lựa chọn.
Các vị trưởng lão của Hề gia đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy còn đứa bé kia thì sao, phải xử lý thế nào?”
“Hỏi Tương văn của nó là gì trước đã.” Hề Trạch nhắm mắt lại: “Nếu có thể dùng thì róc ra.”
Tương văn cấp Linh sao có thể vô dụng?
Trưởng lão hơi sửng sốt, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ môn phái nhỏ bé mà thôi, không có thế gia che chở, cho dù có chết không rõ nguyên nhân ở Hề gia thì cũng chẳng có ai phát hiện.
Yến Linh nằm co ro trong linh giới, trong lúc mê sảng mơ thấy vô số ác mộng, trong mơ toàn là hai tiếng sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc.
Ầm ầm—
“A!”
Yến Linh mở choàng mắt ra, hoảng sợ nằm co chân co tay bụm chặt lồng ngực đập loạn xà ngầu không dứt, mãi một lúc lâu sau mới bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Cậu ngủ đến mụ mị đầu óc, tưởng mình vẫn còn ở Yến Ôn Sơn, mơ màng gọi: “Mẹ ơi, cha ơi… Mấy giờ rồi?”
Bên tai không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Chỉ có tiếng thở hổn hển và nhịp tim vang rõ bên tai.
Yến Linh cố gắng chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh được bày trí vô cùng xa lạ, cậu ngẩn ngơ hồi lâu mới nhận ra chỗ này không phải Yến Ôn Sơn, mà là một nơi nhỏ hẹp tối đen.
Giống như phòng ốc bên trên phi thuyền.
Yến Linh ngồi thừ người tại chỗ một lúc lâu, từ từ mới nhớ ra chuyện trước khi bị ngất xỉu.
Tiếng sấm, đèn Tê Giác…
Và cả nam nhân xa lạ bóp cổ mình.
Yến Linh sợ hết hồn, vội vàng che cổ lại, vết bầm ứ máu trên cổ vẫn chưa tan, vừa chạm vào liền đau nhói đến nỗi cậu phải nhăn mặt.
Không phải là mơ.
Yến Linh còn chưa tỉnh táo để suy nghĩ kỹ hơn thì cửa linh giới đã bị nhẹ nhàng mở ra.
Một nam nhân mặc áo trắng đi tới, hắn lạnh nhạt liếc cậu, trong tay còn bưng một mâm thức ăn ngon mắt, là những món mà Yến Linh chưa bao giờ ăn trong đời.
Yến Linh hốt hoảng trốn trong góc, khiếp sợ nhìn hắn.
Âm thanh trên người này là yên tĩnh và ôn hòa, nhưng lại giống như yên tĩnh trước khi giông bão kéo đến, ôn hòa khiến người ta sởn gai óc.
“Ngươi… Ngươi là ai?” Yến Linh cảnh giác nói: “Cha mẹ ta đâu? Đây là nơi nào?”
Hề trưởng lão cười khẽ một tiếng, đặt mâm thức ăn trên bàn, nói: “Cậu đã ngủ hai ngày, có đói bụng không, ăn một chút gì nhé?”
Yến Linh giật mình.
Hai ngày?
“Hôm nay là ngày hai mươi mấy?”
“Hai mươi tám tháng tám.”
Sinh nhật tròn mười tuổi của Yến Linh.
Lẽ ra giờ này cậu đang vui vẻ chờ cha mẹ và Yến Nguyệt chúc mừng sinh nhật mình, dù có gây chuyện thì cũng vì ưu đãi sinh nhật mà sẽ không bị la rầy, buổi tối còn được ngắm pháo hoa rực rỡ.
Cậu nên háo hức chờ mong mới đúng.
Chứ không phải bị giam ở đây, nơm nớp lo sợ với tương lai mờ mịt.
Yến Linh không hiểu sao thấy khủng hoảng trong lòng, ngoài mạnh trong yếu nói: “Thật ra ngươi là ai? Cha mẹ ta đâu?! Đây là nơi nào, ta phải về nhà!”
Hề trưởng lão vẫn thản nhiên bất động, cười nhạt nói: “Cậu bé, cậu có biết mình thức tỉnh Tương văn cấp Linh không?”
Yến Linh thoáng nhíu mày, cố tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu: “Cái gì cơ?”
“Ha ha, xem ra cậu đã biết.” Hề trưởng lão là một tay già đời, vừa nhìn là biết đứa trẻ này đang nói dối, hắn ngồi ở đó cười nhạt, nói: “Tương văn của cậu là gì?”
Yến Linh gần như dán sát lưng vào tường, lạnh lùng trừng hắn: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
“Ta có một trăm biện pháp bắt cậu tự miệng nói ra.” Hề trưởng lão từ từ mở to đôi mắt cười híp nãy giờ, lộ ra lạnh đồng tử rét lạnh nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười thân thiện: “Cậu bé, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Yến Linh lạnh lùng nói: “Ta không hiểu ngươi nói gì hết, mau thả ta ra! Nếu không ta sẽ đến Giải Trĩ Tông kiện ngươi, kiện các ngươi tội bắt cóc!”
Hề trưởng lão không cười nữa, hắn từ từ nghiêng người tới gần, lạnh lùng nhìn Yến Linh đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng không che giấu được ánh mắt hoảng sợ, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào mi tâm của cậu.
“Tương văn của cậu… Rốt cuộc là gì?”
Yến Linh: “Ta không b… A—!”
Một luồng linh lực đâm thẳng vào mi tâm của Yến Linh, làm cậu đau đến nỗi hét thảm một tiếng, lảo đảo che trán quỳ sụp xuống đất, cả người co giật vì đau đớn.
Giọng nói của Hề trưởng lão vang lên đầy dịu dàng: “Nếu cậu không nói, ta sẽ hỏi thêm lần nữa, dù sao ta có đủ thời gian ngồi đây với cậu.”
Yến Linh run rẩy cả người, bây giờ mới bất giác nhận ra âm thanh ong ong phát ra từ trên người trưởng lão nghe giống hệt tiếng gió thổi qua lá khô kêu xào xạc.
Không khác gì âm thanh báo nguy chói tai, khiến da đầu của người ta tê rần hết cả lên.
Yến Linh không hiểu tại sao mình lại ở đây chịu hành hạ sỉ nhục, bên tai vẫn luôn văng vẳng hai tiếng sấm đinh tai nhức óc, dường như có một suy đoán đáng sợ mà cậu không dám thừa nhận.
—Giống như không thừa nhận, cậu có thể tự gạt mình rằng tiếng sấm kinh khủng kia chỉ là tiếng sấm bình thường, chứ không phải là thứ phá nát ý chí của cậu.
Cậu đau đến nỗi rơi nước mắt không ngừng, lắc đầu nguầy nguậy: “Không…”
Mặc dù cậu không biết một khi nói ra Tương văn sẽ có hậu quả gì, nhưng cậu luôn nhớ kỹ lời dặn của Yến Hàn Thước từng giây từng phút, không thể nói cho người khác biết Tương văn của mình là gì.
Chờ cha đến tìm mình, nói với mình có thể nói ra thì đến lúc đó cậu tự nhiên sẽ nói.
Hề trưởng lão lạnh lùng bắn ra thêm một luồng linh lực nữa vào mi tâm của cậu.
Yến Linh cắn chặt cổ tay của mình, hai hốc mắt đau rát tưởng chừng như ứ máu, nhưng cậu cứ thế bất khuất không chịu đầu hàng.
“Tương văn của cậu là gì?”
“…”
“Tương văn là gì?”
“…”
Có lẽ Hề trưởng lão cũng phiền, hắn túm chặt tóc dài của Yến Linh, lạnh lùng nói: “Tương văn cấp Linh rất khó để chống lại, nếu ngươi không chịu nói ra Tương văn của mình là gì, lỡ như bị cắn trả, chúng ta cũng không cứu được ngươi.”
Yến Linh giống như bị vớt ra từ dưới nước, thần trí bị cưỡng ép luôn giữ vững tỉnh táo, không thể bất tỉnh, ánh mắt dường như bị mồ hôi lấp đầy, nhưng cậu vẫn bặm chặt môi không hé nửa lời.
Hề trưởng lão: “Là cái gì?!”
Có lẽ Hề trưởng lão dần dần mất kiên nhẫn nên bên tai ngày càng vang lên âm thanh rít rít chói tai, đó là âm thanh của sát ý.
Yến Linh giống như không chịu nổi tra tấn, môi giật nhẹ, có vẻ muốn nói gì đó.
Hề trưởng lão ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.
Cuối cùng, giọng nói thều thào của Yến Linh truyền tới.
“Cút.”
Hề trưởng lão sửng sốt, vẻ mặt dửng dưng rốt cuộc bị phá vỡ, hắn gần như thẹn quá hóa giận bắn thẳng một luồng linh lực mạnh mẽ vào trong mi tâm của Yến Linh.
Lần này, Yến Linh không còn sức hét lớn, thân thể cậu run nhẹ, ánh mắt tan rã sắp mất tiêu cự.
Hề trưởng lão lạnh lùng nói: “Tương văn!”
“Tương văn của ngươi! Rốt cuộc là gì hả?!”
Ánh mắt của Yến Linh tan rã, bên tai liên tục vang lên âm thanh bạo ngược chói tai, cậu bịt tai không nghe, cảm nhận âm thanh kinh khủng đó đang từ từ nghiền nát toàn thân mình.
Đột nhiên, cậu hé miệng lẩm bẩm: “Ta sẽ giết ngươi.”
Vừa dứt lời, Yến Linh liền sửng sốt.
Hề trưởng lão dù có to gan hơn nữa thì cũng không dám có ý định giết một Tương văn cấp Linh.
Thì ra sát ý dần dần tăng vọt từ khi bắt đầu đến tận bây giờ, đều là của cậu sao?
Trong khoảnh khắc đó, Yến Linh giống như bị cơn đau tra tấn thấu xương kia cắt đứt mất mối liên hệ nào đó, tất cả thất tình lục dục của cậu bị một lớp vải trắng che phủ hoàn toàn.
Đau đớn, sợ hãi, cảnh giác, tất cả mặt trái tình cảm đều được cậu thành thạo nắm chặt trong tay.
Đột nhiên cậu không thấy sợ nữa.
Luồng linh lực bạo ngược trong linh giới vang lên một hồi lâu sau mới dừng lại.
Hề trưởng lão lạnh lùng ra khỏi linh giới đi tìm Hề Trạch.
Hề Trạch có vẻ đã biết thủ đoạn của vị trưởng lão này, chỉ thuận miệng hỏi: “Là Tương văn gì?”
Hề trưởng lão do dự hồi lâu, mới nhíu mày nói: “…Không hỏi được.”
Hề Trạch im lặng.
“Không hỏi được?”
Mọi người ở Hề gia đều biết thủ đoạn tàn độc của Hề trưởng lão, cho dù là người trưởng thành cứng cỏi cũng khó có thể vượt qua sự tra tấn của hắn hơn hai khắc.
Nhưng hắn vào đó khoảng nửa tiếng.
Hề Trạch đối mặt với Hề trưởng lão: “Thế nó có dùng năng lực liên quan đến Tương văn không?”
“Có lẽ nó không biết dùng.” Hề trưởng lão nói: “Có thể là một Tương văn vô dụng, dù sao cũng là do ‘Kham Thiên Diễn’ sản sinh ra, không thật sự giống linh lực Thiên Diễn nghịch thiên của Tương văn chân chính.”
Dù sao ‘Kham Thiên Diễn’ cũng chỉ là kham (chịu đựng), chứ không phải là Thiên Diễn hàng thật.
Hề Trạch không nói gì, một hồi lâu sau mới nói: “Bốn thế gia Hoành, Phong, Nhượng và Khúc tối nay sẽ tới, đi hỏi thử ý kiến của Dược Tông và Kiếm Tông xem sao.”
Hề trưởng lão thấy hắn nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này bèn nhíu mày, nhưng cũng không truy hỏi muốn xử lý Yến Linh thế nào, đành phải nói: “Còn Thịnh gia?”
Đứa bé Thịnh Tiêu kia thức tỉnh Tương văn cấp Linh là ‘Kham Thiên Đạo’, mai sau tiền đồ vô lượng, chẳng lẽ không muốn chèo kéo bọn họ?
“Nói mấy câu lấy lệ là được.” Hề Trạch nói: “Toàn bộ Thịnh gia đều ngu xuẩn độc ác, ánh mắt nông cạn, ‘Kham Thiên Đạo’ có thể thành công hay không đều còn khó nói.”
Hề Trạch nói xong những câu này bỗng hơi sửng sốt.
Những lời này là nói Thịnh gia, nhưng thế chẳng phải cũng là đang nói Hề gia sao?
Đều là nông cạn ngu xuẩn, nhưng Hề gia hơn Thịnh gia ở chỗ lòng dạ ác độc.
Hề Trạch im lặng hồi lâu, trông như khó chịu mà nói sang chuyện khác: “Ngày mai tung ra tin Hề Tuyệt thức tỉnh Tương văn cấp Linh, để vững chắc địa vị của Hề gia ở Trung Châu. Còn thằng nhóc kia… Nếu không tra hỏi được gì thì thôi, dù sao trên người nó cũng có linh lực Tương văn cấp Linh, đúng lúc sang năm Hề Tuyệt phải đến Thiên Diễn học cung để nhập học, sửa lại kí ức của nó, thay thế…”
Hề Trạch bỗng ngập ngừng không nói nốt nửa câu sau, giống như đang băn khoăn trước một quyết định khó khăn.
“…Thay thế Tương văn thứ mười hai, đến Thiên Diễn học cung nhập học.”
Chính miệng hắn xóa sạch và thay đổi tên họ cũng như sự tồn tại của đứa con trai duy nhất của mình.
Từ đó về sau, thân phận của ‘Hề Tuyệt’ bị Yến Linh thay thế, hay là nói ‘Tương văn thứ mười hai’ bị thay thế hoàn toàn.
Từ đây trên thế gian, không còn Hề Tuyệt.
===Hết chương 79===
Yến Linh quỳ ngồi trong bóng tối, run rẩy nhìn nơi Yến Hàn Thước biến mất, mãi một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Tim đèn của đèn Tê Giác là được làm bằng gì, nó tắt phụt không báo trước là có ý nghĩa thế nào, những lời nói cuối cùng Yến Hàn Thước nói rốt cuộc là sao, Yến Linh đều không thể tìm được câu trả lời cho tất cả các nghi vấn, đầu óc của cậu rỗng tuếch.
Cho đến khi bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ.
Tiếng mưa rả rích đã ngừng.
Yến Linh giật mình, vô thức nghĩ vì tạnh mưa nên Hướng phu nhân tới đón mình, còn chưa kịp mừng rỡ thì đôi tai nhạy cảm lại nghe ra âm thanh ‘rít rít’ nguy hiểm kia vẫn chưa biến mất, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng tiến lại gần cậu.
Đồng tử của Yến Linh vì sợ hãi mà co rụt thành chấm nhỏ, cậu hốt hoảng chui vào góc tối để trốn.
“Không sợ…” Đứa trẻ ngồi co ro trong góc nhỏ, nhớ tới lời dặn của Yến Hàn Thước, tự lừa mình dối người lẩm bẩm trong miệng: “Cha dặn mình không được sợ, mình sẽ… Không sợ bất cứ thứ gì.”
Nhưng nỗi sợ nào có thể tự tiện kiểm soát được, âm thanh ‘rít rít’ bên tai ngày càng rõ mồn một, thân thể của Yến Linh mất tự chủ run rẩy dữ dội.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân đó đột ngột dừng lại.
Sau sự yên tĩnh chết chóc, một luồng kiếm quang quen thuộc chợt lóe sáng lên trong động phủ rồi vụt tắt.
Ầm!
Tầng tầng lớp lớp kết giới kiên cố bao quanh động phủ tức khắc bị chém thành đá vụn văng tung tóe, đập ầm ầm xuống đất, làm cát bụi bay mịt mùng che khuất cả bầu trời.
Yến Linh ngơ ngác theo tiếng động nhìn sang.
Rít.
Một nam nhân xa lạ từ từ bước ra khỏi bụi bặm, trong tay cầm lưỡi kiếm còn dính máu, con ngươi lạnh băng nhìn một vòng quanh động phủ, cuối cùng nhắm thẳng vào Yến Linh đang nấp trong bóng tối.
Hề Trạch nhướng mày, giơ tay phất ra một luồng linh lực.
Thân thể nhỏ gầy của Yến Linh chợt bay lên không trung, thoáng cái đã bị Hề Trạch dùng bàn tay rộng lớn bóp chặt cái cổ.
Yến Linh kinh hoảng nhìn kẻ khủng bố trước mặt, hai tay cậu sống chết tóm chặt cánh tay của hắn, mủi chân vùng vẫy muốn chạm xuống đất, cố gắng giành lại hô hấp.
Hề Trạch vô cảm truyền một luồng linh lực vào trong cơ thể Yến Linh, cuối cùng lạnh lùng thốt ra: “… Quả nhiên là Tương văn cấp Linh.”
Mấy ngày trước Hề gia cho tu sửa lại các lỗ hổng ở từ đường Thiên Diễn để phòng ngừa linh lực bị rò rỉ ngày càng nhiều hơn, lại không ngờ phát hiện trên một ngọn núi lờ mờ truyền tới khí tức của Tương văn Thiên Diễn.
Mặc dù được tầng tầng kết giới che chắn nhưng vẫn có thể cảm nhận khí tức mỏng manh kia, chắc chắn đó là Tương văn cấp Linh.
Nguyên nhân là vì Hề Trạch có tu vi tới Hư cảnh nên mới có thể phát hiện ra.
Động phủ được che chắn bởi vô số tầng kết giới này chẳng là gì đối với một đại năng Hư cảnh, dù hai tên tu sĩ vô danh tiểu tốt kia dùng hết toàn lực ngăn cản nhưng vẫn không thể cản nổi lưỡi kiếm của hắn.
Chỉ là không ngờ, kẻ thức tỉnh Tương văn cấp Linh lại là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi.
Từ xưa đến nay địa mạch Thiên Diễn chỉ cho đứa trẻ tròn mười hai tuổi thức tỉnh Tương văn, còn Tương văn cấp Linh đặc biệt này…
Ánh mắt của Hề Trạch hơi tối.
…Chắc chắn có liên quan đến ‘Kham Thiên Diễn’.
Hề Trạch thấy Yến Linh sắp tắt thở, hắn không thèm nhìn liền đánh cậu ngất xỉu, mặc kệ đứa trẻ treo vắt vẻo trên cánh tay của mình, sau đó tiện tay xách người bay ra khỏi động phủ.
Yến Ôn Sơn đã là một bãi hoang tàn đổ nát, linh lực tràn ra từ linh giới bị vỡ tan tành.
Mưa dầm dề hai ngày giờ mới tạnh hẳn, ánh trăng xuyên qua mây đen chiếu sáng xung quanh.
Hề Trạch lạnh lùng đi ra khỏi động phủ, đang muốn đạp gió bay lên thì bất chợt có bàn tay túm lấy vạt áo của hắn.
Hề Trạch hờ hững nhìn xuống.
Cả người Yến Nguyệt đẫm máu, nó mưu toan giùng giằng muốn ngăn hắn lại, ngước khuôn mặt rơi đầy nước mắt lên nghẹn ngào nói: “Thả… Sư huynh ra!”
Đứa trẻ mới bảy, tám tuổi sợ run cầm cập, nhưng vẫn nghiến răng không buông tay, trong đôi mắt vốn ngoan ngoãn hiền lành giờ đây tràn ngập hận ý mãnh liệt, mười ngón tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn như muốn đâm thủng.
“Sư huynh!”
Hề Trạch không cần dùng linh lực, tiện tay hất áo bào ra, cơ thể gầy yếu của Yến Nguyệt lập tức nặng nề văng vào đống đá vụn cách đó không xa.
Không còn động tĩnh.
Yến Linh nằm treo trên cánh tay của Hề Trạch rũ đầu xuống, dù đang hôn mê cũng nghe ra điều bất ổn, cậu ngọ nguậy muốn tỉnh lại, đôi mắt nhắm chặt lặng lẽ chảy ra hai hàng lệ, tí tách rơi xuống vết máu dữ tợn trên mặt đất.
Nhưng cậu chỉ có thể bất lực nghe âm thanh ‘rít rít’ mang theo sát ý văng vẳng bên tai, ý thức càng lúc càng rơi vào bóng tối vô biên.
Hề Trạch ngưng tụ ra nhúm linh lực trong lòng bàn tay, khi lạnh lùng muốn chưởng chết Yến Nguyệt thì vô tình nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ đó, đồng tử khẽ nhúc nhích.
Không biết hắn nghĩ gì mà nắm chặt tay lại bóp bể linh lực, rồi xoay người đạp gió rời đi.
—Cứ thế tha cho Yến Nguyệt.
Yến Ôn Sơn lại trở về với sự yên tĩnh vắng lặng.
Sau khi Hề Trach rời đi chưa tới nửa khắc, Uyển phu nhân vội vã từ phi thuyền chạy xuống, nàng nhìn lướt qua bãi hoang tàn trước mặt, hai chân lảo đảo suýt ngã khuỵu xuống.
Nàng đã tới trễ một bước.
***
Yến Linh bị đưa về Hề gia ở Trung Châu, nằm hôn mê bất tỉnh trong linh giới nhỏ bé.
Trưởng lão của Hề gia ở từ đường Thiên Diễn im lặng hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “…Ý ngươi là, linh lực Thiên Diễn của Tương văn cấp Linh thứ mười hai ‘Kham Thiên Diễn’ bị rò rỉ truyền vào trong cơ thể đứa bé kia, nên mới để nó chưa tới mười hai tuổi đã thức tỉnh Tương văn cấp Linh?”
Hề Trạch: “Ừ.”
Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.
‘Kham Thiên Diễn’ không chỉ bổ sung cho địa mạch Thiên Diễn trở nên dồi dào, mà còn có thể giúp tu sĩ chưa bao giờ dùng linh lực Thiên Diễn tu luyện thức tỉnh Tương văn cấp Linh?!
Hơn nữa đứa bé này chỉ mới mười tuổi, tức là không giới hạn tuổi tác? “Một tháng trước đứa trẻ Thịnh Tiêu của Thịnh gia thức tỉnh Tương văn cấp Linh ‘Kham Thiên Đạo’, không ít các thế gia ở Trung Châu muốn kéo Thịnh gia về phe mình, còn mấy năm nữa là tới Đại tuyển Chưởng tôn của Trung Châu…” Một trưởng lão nhìn Hề Trạch, do dự hồi lâu mới ám chỉ nói ra.
“Gia chủ, mong ngài sớm đưa ra quyết định.”
Bàn tay buông xuôi bên hông của Hề Trạch chợt nắm chặt.
Quyết định?
Nếu quyết định này có thể dễ dàng đưa ra như vậy, hắn sẽ không đến nỗi chần chừ đến tận bây giờ.
Linh mạch Thiên Diễn khô cạn bấy lâu của Hề gia trong hơn một tháng qua dần dần khôi phục lại sự dồi dào mạnh mẽ nhờ vào hấp thụ ‘Kham Thiên Diễn’ của Hề Tuyệt, nếu nói trước kia là dòng sông cạn sắp thấy đáy thì bây giờ chính là dòng sông chảy cuồn cuộn ào ạt.
Túng phu nhân đã không chịu nổi đi đến từ đường Thiên Diễn nhiều lần, mỗi lần đến đó đều nghe thấy tiếng gào la thảm thiết và oán hận cực độ của Hề Tuyệt, khiến nàng hận đến mức muốn giết chết Hề Trạch.
Hề Trạch dự định đợi qua khoảng thời gian này sẽ đón Hề Tuyệt ra khỏi địa mạch Thiên Diễn, chỉ là không lường trước…
Bởi vì chuyện Hề Tuyệt chạy trốn mà làm rò rỉ linh lực Thiên Diễn, dẫn đến người ngoài phát hiện ra sự thật ‘Kham Thiên Diễn’ có thể trợ giúp sinh ra Tương văn vô cùng đáng sợ này.
Thậm chí ‘Kham Thiên Diễn’ có thể sinh ra Tương văn cấp Linh.
Có ví dụ sống là Yến Linh, cho dù thế nào đi nữa thì nhất quyết không được để Hề Tuyệt rời khỏi từ đường Thiên Diễn.
Hề Trạch im lặng hồi lâu, ngón tay đặt trên bàn nãy giờ nặng nề gõ xuống một cái.
Đã hạ quyết định.
Hắn đưa ra lựa chọn.
Các vị trưởng lão của Hề gia đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy còn đứa bé kia thì sao, phải xử lý thế nào?”
“Hỏi Tương văn của nó là gì trước đã.” Hề Trạch nhắm mắt lại: “Nếu có thể dùng thì róc ra.”
Tương văn cấp Linh sao có thể vô dụng?
Trưởng lão hơi sửng sốt, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ môn phái nhỏ bé mà thôi, không có thế gia che chở, cho dù có chết không rõ nguyên nhân ở Hề gia thì cũng chẳng có ai phát hiện.
Yến Linh nằm co ro trong linh giới, trong lúc mê sảng mơ thấy vô số ác mộng, trong mơ toàn là hai tiếng sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc.
Ầm ầm—
“A!”
Yến Linh mở choàng mắt ra, hoảng sợ nằm co chân co tay bụm chặt lồng ngực đập loạn xà ngầu không dứt, mãi một lúc lâu sau mới bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Cậu ngủ đến mụ mị đầu óc, tưởng mình vẫn còn ở Yến Ôn Sơn, mơ màng gọi: “Mẹ ơi, cha ơi… Mấy giờ rồi?”
Bên tai không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Chỉ có tiếng thở hổn hển và nhịp tim vang rõ bên tai.
Yến Linh cố gắng chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh được bày trí vô cùng xa lạ, cậu ngẩn ngơ hồi lâu mới nhận ra chỗ này không phải Yến Ôn Sơn, mà là một nơi nhỏ hẹp tối đen.
Giống như phòng ốc bên trên phi thuyền.
Yến Linh ngồi thừ người tại chỗ một lúc lâu, từ từ mới nhớ ra chuyện trước khi bị ngất xỉu.
Tiếng sấm, đèn Tê Giác…
Và cả nam nhân xa lạ bóp cổ mình.
Yến Linh sợ hết hồn, vội vàng che cổ lại, vết bầm ứ máu trên cổ vẫn chưa tan, vừa chạm vào liền đau nhói đến nỗi cậu phải nhăn mặt.
Không phải là mơ.
Yến Linh còn chưa tỉnh táo để suy nghĩ kỹ hơn thì cửa linh giới đã bị nhẹ nhàng mở ra.
Một nam nhân mặc áo trắng đi tới, hắn lạnh nhạt liếc cậu, trong tay còn bưng một mâm thức ăn ngon mắt, là những món mà Yến Linh chưa bao giờ ăn trong đời.
Yến Linh hốt hoảng trốn trong góc, khiếp sợ nhìn hắn.
Âm thanh trên người này là yên tĩnh và ôn hòa, nhưng lại giống như yên tĩnh trước khi giông bão kéo đến, ôn hòa khiến người ta sởn gai óc.
“Ngươi… Ngươi là ai?” Yến Linh cảnh giác nói: “Cha mẹ ta đâu? Đây là nơi nào?”
Hề trưởng lão cười khẽ một tiếng, đặt mâm thức ăn trên bàn, nói: “Cậu đã ngủ hai ngày, có đói bụng không, ăn một chút gì nhé?”
Yến Linh giật mình.
Hai ngày?
“Hôm nay là ngày hai mươi mấy?”
“Hai mươi tám tháng tám.”
Sinh nhật tròn mười tuổi của Yến Linh.
Lẽ ra giờ này cậu đang vui vẻ chờ cha mẹ và Yến Nguyệt chúc mừng sinh nhật mình, dù có gây chuyện thì cũng vì ưu đãi sinh nhật mà sẽ không bị la rầy, buổi tối còn được ngắm pháo hoa rực rỡ.
Cậu nên háo hức chờ mong mới đúng.
Chứ không phải bị giam ở đây, nơm nớp lo sợ với tương lai mờ mịt.
Yến Linh không hiểu sao thấy khủng hoảng trong lòng, ngoài mạnh trong yếu nói: “Thật ra ngươi là ai? Cha mẹ ta đâu?! Đây là nơi nào, ta phải về nhà!”
Hề trưởng lão vẫn thản nhiên bất động, cười nhạt nói: “Cậu bé, cậu có biết mình thức tỉnh Tương văn cấp Linh không?”
Yến Linh thoáng nhíu mày, cố tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu: “Cái gì cơ?”
“Ha ha, xem ra cậu đã biết.” Hề trưởng lão là một tay già đời, vừa nhìn là biết đứa trẻ này đang nói dối, hắn ngồi ở đó cười nhạt, nói: “Tương văn của cậu là gì?”
Yến Linh gần như dán sát lưng vào tường, lạnh lùng trừng hắn: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
“Ta có một trăm biện pháp bắt cậu tự miệng nói ra.” Hề trưởng lão từ từ mở to đôi mắt cười híp nãy giờ, lộ ra lạnh đồng tử rét lạnh nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười thân thiện: “Cậu bé, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Yến Linh lạnh lùng nói: “Ta không hiểu ngươi nói gì hết, mau thả ta ra! Nếu không ta sẽ đến Giải Trĩ Tông kiện ngươi, kiện các ngươi tội bắt cóc!”
Hề trưởng lão không cười nữa, hắn từ từ nghiêng người tới gần, lạnh lùng nhìn Yến Linh đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng không che giấu được ánh mắt hoảng sợ, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào mi tâm của cậu.
“Tương văn của cậu… Rốt cuộc là gì?”
Yến Linh: “Ta không b… A—!”
Một luồng linh lực đâm thẳng vào mi tâm của Yến Linh, làm cậu đau đến nỗi hét thảm một tiếng, lảo đảo che trán quỳ sụp xuống đất, cả người co giật vì đau đớn.
Giọng nói của Hề trưởng lão vang lên đầy dịu dàng: “Nếu cậu không nói, ta sẽ hỏi thêm lần nữa, dù sao ta có đủ thời gian ngồi đây với cậu.”
Yến Linh run rẩy cả người, bây giờ mới bất giác nhận ra âm thanh ong ong phát ra từ trên người trưởng lão nghe giống hệt tiếng gió thổi qua lá khô kêu xào xạc.
Không khác gì âm thanh báo nguy chói tai, khiến da đầu của người ta tê rần hết cả lên.
Yến Linh không hiểu tại sao mình lại ở đây chịu hành hạ sỉ nhục, bên tai vẫn luôn văng vẳng hai tiếng sấm đinh tai nhức óc, dường như có một suy đoán đáng sợ mà cậu không dám thừa nhận.
—Giống như không thừa nhận, cậu có thể tự gạt mình rằng tiếng sấm kinh khủng kia chỉ là tiếng sấm bình thường, chứ không phải là thứ phá nát ý chí của cậu.
Cậu đau đến nỗi rơi nước mắt không ngừng, lắc đầu nguầy nguậy: “Không…”
Mặc dù cậu không biết một khi nói ra Tương văn sẽ có hậu quả gì, nhưng cậu luôn nhớ kỹ lời dặn của Yến Hàn Thước từng giây từng phút, không thể nói cho người khác biết Tương văn của mình là gì.
Chờ cha đến tìm mình, nói với mình có thể nói ra thì đến lúc đó cậu tự nhiên sẽ nói.
Hề trưởng lão lạnh lùng bắn ra thêm một luồng linh lực nữa vào mi tâm của cậu.
Yến Linh cắn chặt cổ tay của mình, hai hốc mắt đau rát tưởng chừng như ứ máu, nhưng cậu cứ thế bất khuất không chịu đầu hàng.
“Tương văn của cậu là gì?”
“…”
“Tương văn là gì?”
“…”
Có lẽ Hề trưởng lão cũng phiền, hắn túm chặt tóc dài của Yến Linh, lạnh lùng nói: “Tương văn cấp Linh rất khó để chống lại, nếu ngươi không chịu nói ra Tương văn của mình là gì, lỡ như bị cắn trả, chúng ta cũng không cứu được ngươi.”
Yến Linh giống như bị vớt ra từ dưới nước, thần trí bị cưỡng ép luôn giữ vững tỉnh táo, không thể bất tỉnh, ánh mắt dường như bị mồ hôi lấp đầy, nhưng cậu vẫn bặm chặt môi không hé nửa lời.
Hề trưởng lão: “Là cái gì?!”
Có lẽ Hề trưởng lão dần dần mất kiên nhẫn nên bên tai ngày càng vang lên âm thanh rít rít chói tai, đó là âm thanh của sát ý.
Yến Linh giống như không chịu nổi tra tấn, môi giật nhẹ, có vẻ muốn nói gì đó.
Hề trưởng lão ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.
Cuối cùng, giọng nói thều thào của Yến Linh truyền tới.
“Cút.”
Hề trưởng lão sửng sốt, vẻ mặt dửng dưng rốt cuộc bị phá vỡ, hắn gần như thẹn quá hóa giận bắn thẳng một luồng linh lực mạnh mẽ vào trong mi tâm của Yến Linh.
Lần này, Yến Linh không còn sức hét lớn, thân thể cậu run nhẹ, ánh mắt tan rã sắp mất tiêu cự.
Hề trưởng lão lạnh lùng nói: “Tương văn!”
“Tương văn của ngươi! Rốt cuộc là gì hả?!”
Ánh mắt của Yến Linh tan rã, bên tai liên tục vang lên âm thanh bạo ngược chói tai, cậu bịt tai không nghe, cảm nhận âm thanh kinh khủng đó đang từ từ nghiền nát toàn thân mình.
Đột nhiên, cậu hé miệng lẩm bẩm: “Ta sẽ giết ngươi.”
Vừa dứt lời, Yến Linh liền sửng sốt.
Hề trưởng lão dù có to gan hơn nữa thì cũng không dám có ý định giết một Tương văn cấp Linh.
Thì ra sát ý dần dần tăng vọt từ khi bắt đầu đến tận bây giờ, đều là của cậu sao?
Trong khoảnh khắc đó, Yến Linh giống như bị cơn đau tra tấn thấu xương kia cắt đứt mất mối liên hệ nào đó, tất cả thất tình lục dục của cậu bị một lớp vải trắng che phủ hoàn toàn.
Đau đớn, sợ hãi, cảnh giác, tất cả mặt trái tình cảm đều được cậu thành thạo nắm chặt trong tay.
Đột nhiên cậu không thấy sợ nữa.
Luồng linh lực bạo ngược trong linh giới vang lên một hồi lâu sau mới dừng lại.
Hề trưởng lão lạnh lùng ra khỏi linh giới đi tìm Hề Trạch.
Hề Trạch có vẻ đã biết thủ đoạn của vị trưởng lão này, chỉ thuận miệng hỏi: “Là Tương văn gì?”
Hề trưởng lão do dự hồi lâu, mới nhíu mày nói: “…Không hỏi được.”
Hề Trạch im lặng.
“Không hỏi được?”
Mọi người ở Hề gia đều biết thủ đoạn tàn độc của Hề trưởng lão, cho dù là người trưởng thành cứng cỏi cũng khó có thể vượt qua sự tra tấn của hắn hơn hai khắc.
Nhưng hắn vào đó khoảng nửa tiếng.
Hề Trạch đối mặt với Hề trưởng lão: “Thế nó có dùng năng lực liên quan đến Tương văn không?”
“Có lẽ nó không biết dùng.” Hề trưởng lão nói: “Có thể là một Tương văn vô dụng, dù sao cũng là do ‘Kham Thiên Diễn’ sản sinh ra, không thật sự giống linh lực Thiên Diễn nghịch thiên của Tương văn chân chính.”
Dù sao ‘Kham Thiên Diễn’ cũng chỉ là kham (chịu đựng), chứ không phải là Thiên Diễn hàng thật.
Hề Trạch không nói gì, một hồi lâu sau mới nói: “Bốn thế gia Hoành, Phong, Nhượng và Khúc tối nay sẽ tới, đi hỏi thử ý kiến của Dược Tông và Kiếm Tông xem sao.”
Hề trưởng lão thấy hắn nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này bèn nhíu mày, nhưng cũng không truy hỏi muốn xử lý Yến Linh thế nào, đành phải nói: “Còn Thịnh gia?”
Đứa bé Thịnh Tiêu kia thức tỉnh Tương văn cấp Linh là ‘Kham Thiên Đạo’, mai sau tiền đồ vô lượng, chẳng lẽ không muốn chèo kéo bọn họ?
“Nói mấy câu lấy lệ là được.” Hề Trạch nói: “Toàn bộ Thịnh gia đều ngu xuẩn độc ác, ánh mắt nông cạn, ‘Kham Thiên Đạo’ có thể thành công hay không đều còn khó nói.”
Hề Trạch nói xong những câu này bỗng hơi sửng sốt.
Những lời này là nói Thịnh gia, nhưng thế chẳng phải cũng là đang nói Hề gia sao?
Đều là nông cạn ngu xuẩn, nhưng Hề gia hơn Thịnh gia ở chỗ lòng dạ ác độc.
Hề Trạch im lặng hồi lâu, trông như khó chịu mà nói sang chuyện khác: “Ngày mai tung ra tin Hề Tuyệt thức tỉnh Tương văn cấp Linh, để vững chắc địa vị của Hề gia ở Trung Châu. Còn thằng nhóc kia… Nếu không tra hỏi được gì thì thôi, dù sao trên người nó cũng có linh lực Tương văn cấp Linh, đúng lúc sang năm Hề Tuyệt phải đến Thiên Diễn học cung để nhập học, sửa lại kí ức của nó, thay thế…”
Hề Trạch bỗng ngập ngừng không nói nốt nửa câu sau, giống như đang băn khoăn trước một quyết định khó khăn.
“…Thay thế Tương văn thứ mười hai, đến Thiên Diễn học cung nhập học.”
Chính miệng hắn xóa sạch và thay đổi tên họ cũng như sự tồn tại của đứa con trai duy nhất của mình.
Từ đó về sau, thân phận của ‘Hề Tuyệt’ bị Yến Linh thay thế, hay là nói ‘Tương văn thứ mười hai’ bị thay thế hoàn toàn.
Từ đây trên thế gian, không còn Hề Tuyệt.
===Hết chương 79===
Danh sách chương